Trong căn phòng nhỏ bé, một thiếu niên mang khí chất mạnh mẽ pha chút bí ẩn, toát lên vẻ uy quyền dù chỉ khoác bộ dạ y đơn sơ màu xám tro. Mái tóc đen tuyền hơi rối buông thả dài ngang vai, lòa xòa trước trán. Đôi mắt đỏ máu sắc lạnh, ánh nhìn kiên định xen lẫn chút mệt mỏi. Góc phòng tối tăm, nơi hắn vừa tỉnh giấc, còn vương hơi lạnh của đêm. Hắn đưa tay vuốt mái tóc, gương mặt thoáng nét khó chịu. Vén tấm chăn bông cũ sờn, ngồi dậy một cách mệt mỏi, cảm nhận cái se lạnh thấm vào da thịt mà thoáng run người. Dưới chân, đôi dép rơm bện thô cứng, sờn quai, đã chờ sẵn.
Bước xuống giường, chân xỏ vào đôi dép cỏ, đứng dậy với vẻ mặt bơ phờ. Căn phòng mờ tối, le lói chút ánh sáng lọt qua khe cửa sổ. Hắn bước ra ngoài, băng qua sân đất còn ẩm sương sớm, men theo lối đá mòn dẫn đến một góc nhỏ. Nơi ấy là căn phòng mà hắn gọi là nhà vệ sinh, giản dị đến mức gần như khắc khổ. Một chậu nước đặt trên bệ gỗ ngang ngực, được đục lỗ nối với ống dẫn ra ngoài. Bên cạnh, một xô nước lớn đầy ắp, sẵn sàng phục vụ những nhu cầu thường nhật.
Múc gầu nước, vục mặt vào dòng nước lạnh buốt, để cái tê tái ấy đánh thức cơ thể. Nước chảy thành dòng, táp vào da thịt, làm hắn tỉnh hẳn. Liếc nhìn chiếc gương đồng treo trên tường đặt ngay sau cái chậu nước ấy, ánh mắt thờ ơ. Hắn dùng tay ướt vuốt mái tóc bù xù, chải sơ qua bằng chiếc lược gỗ mòn vẹt, rồi lau mặt qua loa cho xong.
Tiếng gà gáy giục giã vang lên, trời dần sáng rõ. Hắn đứng thẳng, hít sâu một hơi, để mùi rơm rạ, mùi đất sương và hương khô khốc của góc cây cằn cỗi trong góc vườn nhỏ len lỏi vào lồng ngực. Bất chợt, một tiếng gọi khẽ vang lên từ phía gian nhà chính. Một cô gái đứng đó, mái tóc đen mượt buộc nhẹ, vài lọn vương trên vai, khuôn mặt hiền hậu, ánh mắt dịu dàng. Đó là Nha Di, nha hoàng nhà hắn. Cô ngạc nhiên, giọng nói mang chút bối rối:
-Cơ Thanh, sao hôm nay cậu dậy sớm thế? Tôi vẫn chưa chuẩn bị bữa sáng gì cả.
Cơ Thanh lười đáp, chỉ khẽ gật đầu.
- Đợi tôi mang máy tấm chăn cũ này đi, rồi ra chợ mua ít thức ăn liền. - cô nói, tay xách chiếc chậu đồ, bước vội qua hắn.
Cơ Thanh chẳng buồn để ý, mắt dán vào khoảng sân vườn nhỏ, nhìn mảnh sân ấy với vẻ hoài niệm, mơ hồ mà sâu lắng. Chốc lát, Nha Di trở lại, tay cầm chiếc giỏ từ ngoài bước qua khung cửa gian nhà chính. Cơ Thanh ngồi đó, ngáp dài, đôi mắt mệt mỏi. Cô đặt chiếc giỏ xuống bàn, lấy ra vài chiếc bánh tẻ, giọng nhẹ nhàng:
– Đợi tôi chút, để tôi đi pha trà.
Nha Di bước đi với ấm trà vừa lấy từ bàn, còn Cơ Thanh, chẳng màng để ý lời cô, đã bắt đầu dùng bữa. Khi cô quay lại, ấm trà ấm nóng trong tay, ánh mắt cô thoáng chút buồn khi nhìn hắn. Cô đặt ấm trà xuống, ngồi cùng hắn, bắt đầu bữa sáng. Nhẹ nhàng, cô hỏi lại:
-Sao hôm nay cậu dậy sớm thế?
Cơ Thanh, mắt vẫn lim dim như thiếu ngủ, miệng nhai bánh, đáp qua loa:
-Hôm nay có vụ việc gì gì đó của một bà lão. Nghe nói ảnh hưởng mấy thứ gì đó đủ thứ, nên họ bắt tôi tới sớm.”
“Ừm,” Nhã Di đáp, ánh mắt thoáng vẻ quan tâm. Cô nâng tách trà, nhấp một ngụm, lặng lẽ nhìn hắn.
Xong bữa, Cơ Thanh trở về phòng, cánh cửa còn mở toang, ánh nắng sớm chan hòa tràn vào, hòa cùng tiếng chim ríu rít trên cành khô ngoài vườn. Trên người hắn là chiếc áo dài vải thô xanh đen, cổ xuông bắt chéo nhưng vẫn dựng lên một viền cổ cao, toát chút uy nghi. Tay áo rộng, vạt áo buông thẳng, chờ được siết lại bằng dải lưng vải. Trên vai khoác mảnh da cứng hình bán nguyệt, ôm sát lấy cổ, khiến dáng hắn thêm phần đường bệ. Mái tóc buộc gọn phần đuôi làm toát lên gương mặt sáng sủa và chững chạc. Quần ống suông đen phủ xuống gót, chân mang giày vải xanh đậm, thêu hoa văn mờ nhạt.
Hắn nâng hai tay lên ngang vai, để mặc cho Nha Di lặng lẽ thắt lại cái đai lưng. Bên hông, một chiếc túi nhỏ đựng thẻ bài khẽ đung đưa, ánh sáng hắt vào khiến vật ấy thoáng lộ vẻ nghiêm cẩn và trách nhiệm.
Cơ Thanh bước ra khỏi gian nhà, đôi giày vải xanh đậm khẽ chạm lên nền đất khô cằn, phát ra những âm thanh sột soạt nhẹ nhàng. Ánh nắng sớm chiếu nghiêng, trải dài trên con đường mòn lót đá lởm chởm, dẫn lối qua một thôn xóm nhỏ đang dần tỉnh giấc. Không khí mang theo cái se lạnh của buổi bình minh, hòa lẫn mùi đất khô, rơm rạ cháy khét và chút hương ngọt ngào từ những khóm hoa dại mọc lưa thưa ven đường.
Xung quanh, cảnh vật hiện lên sống động mà giản dị, như một bức tranh phong kiến được vẽ lại với những đường nét mộc mạc nhưng đầy sức sống. Những mái nhà lợp lá cọ úa vàng, xen lẫn vài mái ngói đỏ đã sứt mẻ, lấp ló sau hàng tre khẳng khiu, cành lá đung đưa trong gió sớm. Dọc con đường chính, vài chiếc xe bò cũ kỹ lăn bánh chậm rãi, bánh gỗ nghiến lên đá sỏi kêu cọt kẹt, chở theo những bó lúa mới gặt, vàng óng nhưng vẫn còn thưa thớt. Một ông lão đầu quấn khăn vải, lưng còng, dắt con bò gầy guộc đi ngang qua, khẽ gật đầu.
-Chào buổi sớm, chàng trai trẻ.
Cơ Thanh nghe vậy, không vội đáp lời. Hắn hơi nghiêng đầu, hai tay từ tốn chắp lại ngang bụng, chậm rãi cúi mình lễ phép, tỏ trọn phép tắc của kẻ hậu bối trước bậc trưởng thượng.
Xa xa, cánh đồng lúa trải rộng, mới được cày xới lại sau những tháng ngày khô hạn. Những thửa ruộng lấp ló mầm xanh non tơ, nhưng đất vẫn còn nứt nẻ. Một nhóm nông dân, áo vải thô bạc màu, lấm lem bùn đất, đang cặm cụi cấy lúa, tiếng nói cười xen lẫn tiếng cười đùa của những đứa trẻ. Trên cao, vài con cò trắng chao lượn, cánh vỗ nhè nhẹ, đáp xuống những vũng nước nhỏ còn sót lại từ trận mưa hiếm hoi tuần trước.
Bên bờ bờ suối nhỏ, vài người phụ nữ đang giặt giũ, tay thoăn thoắt đập áo vào phiến đá phẳng. Tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng cười nói rộn ràng, mang đến chút sinh khí cho khung cảnh vốn dĩ khắc khổ.
Hắn bước qua một chiếc cầu tre đơn sơ bắc ngang sông, lắc lư khẽ mỗi khi có người qua lại, nối liền hai bên bờ, nơi những đứa trẻ chân đất, quần áo vá chằng vá đụp, đang chạy nhảy, đuổi theo nhau, tiếng cười giòn tan vang vọng.
Cơ Thanh bước chậm, ánh mắt lướt qua từng chi tiết, từ những bức tường đất loang lổ còn lưu dấu vết của những ngày nắng cháy, đến những cột khói mỏng manh bốc lên từ các lò bếp trong cái thôn xóm nhỏ ấy. Một bà cụ ngồi trước hiên nhà, tay đan rổ tre, đôi mắt mờ đục nhìn về phía hắn, miệng khẽ lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu. Bên cạnh, một chú chó gầy trơ xương nằm cuộn tròn, lười biếng ngáp dài dưới bóng râm của cây đa già cỗi, tán lá xơ xác nhưng vẫn kiên cường che chắn cho góc sân nhỏ.
Hắn dừng chân trước một hàng quán nhỏ ven đường, nơi một người phụ nữ trẻ tóc xanh tre tối màu đang nhóm bếp, mùi bánh bột gạo nướng thơm lừng lan tỏa. Những chiếc bánh được xếp trên vỉ tre, vàng ruộm, bốc khói nghi ngút, thu hút vài đứa trẻ đứng thập thò gần đó, mắt lấp lánh. Người bán hàng, mặt đỏ gay vì hơi nóng, khẽ lau mồ hôi, cười tươi khi thấy Cơ Thanh:
– Cậu Thanh, hôm nay đi sớm thế à? Ăn thử ít bánh tôi vừa nướng không?
Cơ Thanh lắc đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, rồi tiếp tục bước đi. Hắn men theo con đường dẫn một cái cổng lớn nơi cuối đường, cột đá khắc chữ đã mòn vẹt đứng sừng sững. Phía xa, dãy núi trọc lở loét hiện lên dưới ánh nắng, nhưng thấp thoáng đâu đó, những mầm cây mới đã bắt đầu nhú lên. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo bụi đất và hương thơm của cỏ, khiến mái tóc đen buộc gọn của Cơ Thanh khẽ lay động.
Hắn đứng đó, ánh mắt đỏ long lánh sâu thẳm, dõi về phía chân trời nơi vầng dương đang từ từ nhô lên, nhuộm vàng cả khoảnh đất mờ sương. Nhà nhà dần bừng tỉnh, rộn rã tiếng lợn kêu eng éc, tiếng người gọi nhau í ới, xen lẫn tiếng mõ tre ngân nga từ ngôi đình nhỏ– âm vang quen thuộc báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu.
Cơ Thanh khẽ siết chặt nắm tay, đôi mắt lóe lên một tia sắt lạnh. Cất bước quay lại con đường cũ, men theo lối đá mòn, hòa mình vào dòng người tấp nập đang hướng về chợ mở, nơi nhịp sống dân dã cuộn chảy không ngừng.
Bước đi trên con đường rộng thênh thang, đôi giày vải xanh đậm khẽ chạm lên lối sỏi lồi lõm, từng bước gõ nhịp trầm mặc. Con đường đá thẳng tắp chạy men bờ sông, dẫn hắn đến nơi sóng nước dập dềnh phản chiếu nắng sớm. Dòng sông mênh mang như dải lụa vàng lấp loáng, ánh sáng dát trên từng gợn song.
Bên bến lớn, con thuyền đồ sộ hiện ra sừng sững, chẳng khác nào một tòa lâu đài nổi trên mặt nước. Thân thuyền đỏ son thếp vàng, chạm trổ những linh thú uốn lượn, đầu rồng oai vệ vươn ra mặt sông như muốn nuốt trọn trời mây. Tầng tầng mái hiên gác cao chồng điệp, rèm lụa đỏ thắm thêu kim tuyến thả buông xuống, gió sớm khẽ lật, lấp lóa sắc vàng đỏ như lửa.
Từ trên thuyền, tiếng nhạc tì bà vẳng xuống, dìu dặt mà huyền hoặc, hòa cùng tiếng cười khanh khách của nữ nhân vọng qua màn rèm. Bên trong, hẳn là những cuộc yến tiệc xa hoa, những bàn tay phủ đầy ngọc ngà nâng chén, và có lẽ cả những ván bạc mờ ám, nơi mà quyền lực và vận mệnh con người được đặt cược ngang hàng với đồng tiền.
Ánh mắt Cơ Thanh lướt qua con thuyền, thoáng dừng lại, đôi mắt đỏ máu ánh lên chút ngóng đợi khó hiểu xen lẫn một vệt nghi hoặc mờ sâu. Nhưng hắn chẳng dừng bước. Bàn chân vẫn đều đặn chạm lên lối đá sỏi, để tiếng giày khẽ vang át đi những vọng âm xa hoa kia.
Bất chợt, trong khoảnh khắc lơ đễnh, vai hắn va mạnh vào một gã đàn ông cao lớn, thân hình vạm vỡ như tạc từ đá. Gã mặc áo bào xanh đen, bên ngoài khoác tấm áo choàng đen tuyền, viền áo thêu chỉ bạc lấp lánh, toát lên khí chất uy nghiêm pha chút ngạo nghễ. Đầu gã đội mũ chùm rộng vành, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt híp như khe nứt, sắc lạnh và đầy cảnh giác. Mái tóc vàng nhạt, hiếm thấy trên những con người thường dân, lòa xòa dưới vành mũ, khẽ lay động khi va chạm xảy ra. Cú va chạm mạnh đến mức chiếc mũ chùm bị hất tung, suýt rơi xuống đất. Gã nhanh như cắt, tay vươn ra chụp lấy, kéo mũ che lại khuôn mặt, nhưng ánh mắt đã kịp bùng lên ngọn lửa giận dữ. Giọng gã trầm thấp, gầm gừ:
– Chết tiệt! Tên khốn kia! Ngươi biết nhìn đường không hả?
Cơ Thanh giật mình, thoáng ngẩn người. Hắn vội cúi đầu, dáng vẻ thành khẩn nhưng ánh mắt lại hiện lên vẽ cau có, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:
– Xin… tôi xin lỗi ạ.
Dáng vẻ khẩn thiết của Cơ Thanh khiến gã đàn ông đang sôi sục khựng lại. Gã hừ lạnh, ánh mắt sắc như dao lướt qua, rồi cố kìm nén cơn giận, bước qua hắn, vai cố ý hất mạnh vào vai Cơ Thanh như để trút bực tức. Cú hất khiến Cơ Thanh loạng choạng, tay vô thức chạm vào tay áo của gã. Gã lập tức phản ứng, nắm lấy cổ tay Cơ Thanh, hất mạnh ra, giọng gầm lên đầy cảnh giác:
– Này, thằng nhóc! Ngươi định làm cái quái gì thế hả?
Cơ Thanh giật lùi về sau, đôi mắt đỏ máu xiết chặt, ánh nhìn sắc lạnh nhưng không đáp trả. Hắn đứng thẳng, tay trái ôm lấy cổ tay phải vừa bị hất, cảm giác đau nhói lan tỏa nhưng hắn cố nén. Dân chúng xung quanh, từ người bán hàng rong đến mấy bà nội trợ quanh đó xúm lại. Những ánh mắt hiếu kỳ, tiếng xì xào khe khẽ vang lên, tạo thành một vòng tròn nhỏ. Gã đàn ông chùm mũ, nhận ra đám đông đang chú ý, cau mày, ánh mắt lướt qua với vẻ bất mãn. Không nói thêm, gã quay người, bước đi nhanh chóng, tấm áo choàng đen tung bay, dần khuất bóng về phía con thuyền lộng lẫy.
Cơ Thanh đứng đó, ánh mắt dõi theo bóng lưng gã, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó hiểu, vừa như đắc ý, vừa như che giấu điều gì. Hắn khẽ xoa cổ tay, cảm giác đau âm ỉ, nhưng tâm trí không đặt vào vết thương. Ánh mắt hắn trở lại con thuyền xa hoa, nơi ánh sáng phản chiếu từ những chi tiết mạ vàng lấp lánh. Trong đầu hắn, những suy nghĩ lướt qua: “Đây không chỉ là một con thuyền bình thường. Nó vốn là chốn hội tụ của những kẻ lắm tiền nhiều của, khoác lên mình lớp vỏ quán trà du ngoạn xa hoa. Bề ngoài, người ta thấy nơi ấy chỉ có chén trà thơm, ly rượu ngọt, tiếng cầm ca ngân vang, và cảnh sông nước hữu tình. Nhưng sau lớp rèm lụa đỏ thắm, sau những gian buồng chạm khắc tinh xảo kia, lại ẩn giấu một nơi chuyên bán dâm, tổ chức cá cược quy mô lớn, và vô vàn thứ đen tối khác, tất cả được che đậy khéo léo dưới vẻ hào nhoáng kia.”
Hắn cau mày, ánh mắt lướt qua dòng sông, nơi mặt nước phẳng lặng phản chiếu con thuyền như một bức tranh hoàn mỹ nhưng đầy giả tạo. Cơ Thanh hít một hơi sâu, mùi đất, cỏ khô và chút hương khói từ lò bánh gần đó len lỏi vào lồng ngực. Hắn quay người, bước đi, để lại con thuyền phía sau.
Khi ấy, dọc bến sông rộng lớn, ánh mắt gã đàn ông chùm mũ thấp thoáng vẻ nghi ngờ, liên tục liếc nhìn xung quanh như thể có ai đang bám theo. Chỉ đến khi bóng gã hòa vào khoảng vắng, khuất khỏi tầm mắt đám đông, bước chân mới dần dứt khoát. Gã rảo nhanh, leo lên chiếc cầu thang dài dẫn thẳng lên boong thuyền. Những bậc gỗ mun đen bóng, dưới ánh nắng sớm lại càng thêm lạnh lẽo, phát ra tiếng cạch… cạch… khô khốc mỗi khi gót giày da gã nện xuống.
Đứng trên boong, gã dừng lại. Bàn tay khẽ nâng vành mũ rộng, để lộ khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt híp như luôn nửa nhắm nửa mở, nhưng ánh sáng trong ấy lại sắc lẹm như lưỡi dao giấu kỹ. Gã lẩm bẩm, giọng trầm thấp:
– Quái lạ… Rõ ràng lúc nãy ta cảm nhận được dao động của linh lực, nhưng khi để ý thì lại chẳng thấy gì.
Gã cúi nhìn cánh tay bị Cơ Thanh chạm vào, ánh mắt lướt qua lớp áo bào xanh đen, như muốn tìm kiếm dấu vết. Một tia nghi ngờ lóe lên, nhưng rồi gã lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ ấy. Hắn chỉnh lại mũ, bước sâu vào trong con thuyền, nơi tiếng đàn tranh réo rắt, mùi rượu thơm nồng và tiếng cười nói rộn ràng vang lên từ những căn phòng kín.


0 Bình luận