Nghiệp dư săn mồi
Gà con muốn bay
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1

Chương 06

0 Bình luận - Độ dài: 2,384 từ - Cập nhật:

[trơ]

Tôi bước vào trong tiệm. Một người phụ nữ đang ở sâu quầy với dáng vẻ suy sụp, mắt kính tròn hơi trễ xuống sống mũi, mái tóc đen rối bù. Đôi mắt màu hổ phách của cô ngước lên nhìn tôi. Cô lên tiếng, giọng có chút mệt mỏi: "Tôi có thể giúp được gì cho cậu?" Có vẻ như cô đang bận ghi chép một thứ gì đó.

Tôi bước vào, chào hỏi: "Xin chào, tôi là Linh, một mạo hiểm giả. Tôi đến đây để tìm hiểu về cách trở thành một pháp sư bằng dược tề."

"Cậu muốn trở thành một pháp sư sao?" Cô ấy hỏi. Tôi gật đầu.

"À... xin tự giới thiệu, tôi là dược sư trung cấp Claira." Rồi cô nói tiếp, giọng trở nên nghiêm túc: "Tôi sẽ thông báo trước cho cậu một tiếng. Việc sử dụng dược tề để tiến cấp là một cách làm có nhiều rủi ro. Tốt nhất cậu nên kết hợp cả hai phương pháp để bù đắp cho nhau. Thật ngu ngốc nếu một đại pháp sư với lượng ma lực dồi dào lại không thể đánh bại được một con quái vật tầm trung, đúng không? Cậu đã từng kiểm tra ái lực nguyên tố chưa?"

Tôi lắc đầu.

"Vậy thì ta hãy bắt đầu luôn vậy." Cô nói rồi lấy từ dưới bàn ra một tờ giấy màu vàng hình vuông, đặt trên bàn. "Được rồi, đưa tay ra đây. Tay phải hay trái?"

"Không quan trọng, thứ tôi cần là máu của cậu."

Tôi đưa tay trái ra. Claira lấy một cây kim, trích ra một giọt máu từ cánh tay tôi. Giọt máu rơi xuống tờ giấy và bị hút vào bên trong.

Một phút... hai phút... rồi lâu hơn nữa. Tờ giấy thử không xuất hiện thứ gì cả.

Claira cau mày: "Không thể nào!" Cô tiếp tục trích thêm một giọt máu từ cánh tay còn lại của tôi. Vài phút sau, nó vẫn y như vậy. Cho đến khi cô tự trích máu từ ngón tay mình, nhỏ lên tờ giấy. Nó lập tức chuyển sang màu nâu.

"Chuyện quái gì vậy?!" Cô hét lên trong đầu. "Thế giới này có vấn đề gì đang xảy ra vậy? Từ lọ thuốc cao cấp không rõ nguồn gốc cho đến một người có thuộc tính 'trơ'? Ngay cả những loài động vật còn có thuộc tính nguyên tố! Thật sự điên rồ! Hai ngày nay, sự bối rối còn nhiều hơn cả cuộc đời của tôi." Cô nghĩ 

Cô xoa xoa huyệt thái dương, nhìn về phía chàng trai trẻ trước mặt. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có thể nói, chàng trai này sẽ rất đau khổ. Cô biết điều đó. Nó giống như mất đi đôi chân trong một cuộc thi chạy - kiểu chưa xuất phát đã phải bỏ cuộc. Cảm giác này sẽ rất khó chịu.

Cô lắc đầu, xua đi những suy nghĩ đó, rồi nhìn vào đôi mắt của chàng trai có lẽ trẻ hơn cô cả chục tuổi. "Có lẽ... thuộc tính nguyên tố của cậu có hơi đặc biệt, nên giấy thử không thể phát hiện ra. Thế này nhé, ngày mai cậu hãy tiếp tục tới đây, tôi sẽ kiểm tra kỹ hơn. Còn về dược tề thì..." Cô dừng lại một chút, nhưng đưa cho tôi một tờ giấy. "À, nếu cậu muốn, tôi cũng có bán sẵn dược tề. Chỉ tốn một xu vàng thôi."

Có vẻ như tôi đã gặp vấn đề với hệ thống sức mạnh ở thế giới này. Tôi đã chuyển sinh, cơ thể này thuộc về người Trái Đất, nên có lẽ tôi không mang bất kỳ ái lực với nguyên tố nào. Hoặc có thể như lời bà chủ quán nói.

"Được rồi, tôi sẽ mua." Nói rồi, tôi móc ra một xu vàng đưa lên quầy. Một lọ thuốc màu hồng xuất hiện. "Đây, của cậu." Claira đưa chai thuốc lên quầy.

Giao dịch xong, tôi rời đi. Tôi nghĩ mình sẽ về nhà sớm để sử dụng thuốc. Mong là nó có tác dụng.

Bước vào căn phòng đã thuê, tôi đóng khóa cửa, ngồi trên giường và mở lọ thuốc ra. Một mùi thuốc khó chịu xộc vào mũi. Tôi bịt chặt cánh mũi, đổ thứ dịch đó vào miệng. Vị đắng và chát hòa quyện trong miệng, thật là một thức uống kinh dị.

Tôi nằm vật ra giường, chờ đợi sự biến đổi. Một giờ sau, bụng tôi bắt đầu réo gào. Tôi mất cả một ngày làm quen với nhà xí. Lọ thuốc này thật sự có vấn đề! Tôi không cảm thấy được thứ gì như miêu tả cả, chỉ là những cơn đau khiến chân tay tê liệt, run rẩy. Tôi vật vã tựa vào tường hai chân run rẩy mất sức như những sợi mì, cảm giác hư thoát. Nằm trên giường, cảm giác đau ở phần bụng dưới thật khó tả.

"Ngày mai, ta nhất định sẽ nói chuyện thật rõ ràng với người phụ nữ đó. Chắc chắn cô đã nhầm lẫn hai loại thuốc rồi!" Trong cơn mệt mỏi, tôi thiếp đi cho đến sáng.

Âm thanh đập cửa từ bên ngoài đánh thức tôi. Người phục vụ tỏ ra khá lo lắng, nhưng tôi không muốn chia sẻ chuyện này với ai, nên chỉ yêu cầu một phần thức ăn nhiều hơn cho buổi sáng. Ăn xong, tôi lê bước trên con đường đến tiệm thuốc, quyết tâm sẽ

làm rõ mọi chuyện với người phụ nữ này.

           *.      *.        *.       *.       *

[Đối Tác Mới]

Tôi bước vào tiệm thuốc, mùi hương đặc trưng của các loại dược thảo lan tỏa trong không khí. Claira đang loay hoay ở phía trong. Tiếng nói của cô vọng ra: "Xin chờ một chút, tôi sẽ ra ngay!"

Tôi ngồi xuống chiếc ghế trước quầy, kiên nhẫn chờ đợi.

Không lâu sau, Claira bước ra. Đầu tóc cô xõa tung, rối bù trông thật thảm họa. Ấn tượng của tôi về cô giờ là một người phụ nữ cực kỳ bừa bộn. Nhìn thấy tôi, cô có vẻ khá tự nhiên.

"Cậu đã thức tỉnh chưa?" Cô hỏi.

Với tâm trạng khó chịu, tôi trả lời: "Sau khi uống thứ nước đó, cả ngày tôi phải trốn trong nhà vệ sinh. Cô có chắc là mình không đưa nhầm thuốc xổ không?"

Claira lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Dưới danh dự của một dược sư, tôi xin bảo đảm không hề có sự nhầm lẫn nào. Có lẽ nó liên quan đến thuộc tính nguyên tố 'trơ' của cậu. Tôi chỉ có thể nói cậu rất đặc biệt, và mọi thứ đều có thể xảy ra."

"Theo tư liệu mà tôi tìm được, có vẻ như cơ thể của cậu thuộc kiểu khác. Về cơ bản, cậu không thể hấp thụ được năng lượng từ bên ngoài vào trong cơ thể, nên cơ thể của cậu hoàn toàn không thể sử dụng ma lực."

"Vậy có cách nào khác nữa không?" Tôi hỏi, vẫn còn chút hy vọng.

Claira lắc đầu: "Tôi nghĩ là không. Và tôi sẽ cho cậu biết một thông tin xấu nữa: cậu cũng không có khả năng sử dụng cường thuật. Nói chung, số phận của cậu không thích hợp với pháp thuật."

Tôi thở dài. Dù đã nghĩ đến trường hợp này có thể xảy ra, nhưng không ngờ nó lại là sự thật. "Vậy chỉ còn cách phụ thuộc vào hệ thống thôi sao? Có cách nào để tôi có thể sinh tồn ở cái thế giới này không? Tôi muốn có thể chi phối cuộc đời của chính mình."

Claira nhìn vào đôi mắt đầy quyết tâm của tôi. Cô có thể cảm nhận được sự kiên định của chàng trai trẻ trước mặt. Nếu cậu ta thực sự kiên trì, chưa chắc đã không thể thay đổi.

"Thật ra, cậu có thể đi theo con đường khác," cô nói. "Ví dụ như dược sư chẳng hạn. Nó không phụ thuộc quá nhiều vào ma lực. Đến một lúc nào đó, cậu lại có thể tìm ra cách giải quyết vấn đề của mình thì sao?"

Cô đặt tay lên vai tôi: "Nếu cậu muốn, tôi sẽ giúp cậu trở thành một dược sư. Cậu có thể suy nghĩ nghiêm túc về điều đó."

Trong đầu tôi lúc này có hàng chục suy nghĩ hỗn độn. Ngước mắt nhìn Claira, tôi gật đầu: "Tôi biết rồi. Cảm ơn cô rất nhiều."

Claira cười: "Thật ra, tôi thích cậu gọi tôi là chị hơn. Mặc dù lớn tuổi hơn cậu, nhưng đối với tôi thì mình luôn ở tuổi hai mươi. Vậy cậu nghĩ sao về ý kiến này, Linh? Tôi chắc chắn cậu sẽ trở thành một dược sư giỏi đấy."

Nói rồi, Claira đưa cho tôi một cuốn sách: "Cầm lấy đi. Sau khi đọc xong cuốn sách này, cậu sẽ biết dược sư là gì. Nó là cuốn sách tôi yêu thích, nên tôi luôn mang theo nó bên người."

Cô ấy vỗ vai tôi rồi quay người rời đi cô thật sự đang rất bận, bởi vào ngày hôm qua vô tình, cô đã mua được lọ thuốc từ thương hội. Có vẻ như nó đã được pha loãng ra, nhưng chỉ như vậy không thể thoát khỏi con mắt của cô, mọi thứ vẫn y nguyên như cái lọ Deni đem tới." Cũng không biết bên cô ấy mọi thứ tiến triển như thế nào?", cô nghĩ 

Sau khi nhận được quyển sách từ Claira  "Tạp Thư của Senetron", có vẻ như là một cuốn hồi ký, tôi rời tiệm thuốc. Còn về vấn đề trở thành học đồ của tiệm thuốc ư? Tôi nghĩ mình không có thời gian cho chuyện đó. Dù sao, tôi cũng đã là một Dược Sư Cao Cấp từ rất lâu rồi.

Nhưng có vẻ như người phụ nữ tên Claira này khá tốt. Dù theo ngoại hình, cô có lẽ khoảng ba mươi, nhưng dáng người vẫn rất chuẩn, khuôn mặt trẻ trung. Về kế hoạch tương lai, có thể tôi sẽ cần cô ấy. "Cứ để cô ấy trong danh sách hậu cung dự bị trước đã," tôi thầm nghĩ.

Tôi cũng không quên nhiệm vụ chính của mình. Chỉ là tôi phải làm quen và chuẩn bị cho các bước tiến sau này. Trong danh sách hiện tại, có hai người: cô lễ tân của Hội Mao hiểm giả Deni, và dược sư Claira. À, còn có cô gái mua thuốc mấy hôm trước nữa. Có lẽ tôi nên đến đó thử xem. Biết đâu cô ấy đã dùng lọ thuốc đó rồi. Có một mao hiểm giả trong dàn harem của mình  cũng không tồi.

Bước ra khỏi cửa tiệm, tôi tiến đến gần khu vực hầm ngục. Nơi này vẫn nhộn nhịp như mọi khi. Tôi tiến đến chỗ cũ, và lúc này đã thấy một hình bóng nhỏ nhắn (chỉ cao khoảng một mét rưỡi) đang đứng ở chỗ tôi thường ngồi. Dáng vẻ hầm hực, mái tóc nâu và cây búa khổng lồ  còn ai khác ngoài cô gái mấy hôm trước đã mua thuốc của tôi.

Tôi bước tới gần. Khi cô nhìn thấy tôi, đôi mắt sáng lên: "Chết tiệt! Tôi tưởng cậu bị bọn quái vật tha mất rồi đấy chứ! Mau bán thuốc đi, tôi muốn mua 50 lọ thuốc!" Chưa tới gần cô đã vội tiến tới vừa đi vừa nói.

"Thật không may, tôi không có nhiều thuốc đến như vậy. Và tôi sẽ tăng giá mỗi lọ 12 xu bạc." Tôi nói 

"Cái gì? Cậu tăng giá? Có đùa không? Cậu có biết những lọ thuốc đó là thuốc không được kiểm chứng không? Cậu có thể bị bắt nếu tôi báo với chính quyền đấy!" Cô gái gần như hét lên.

Tôi lắc đầu: "Vô dụng thôi. Đây là mức giá vừa phải và hoàn toàn có lời."

"Có lời cái đầu cậu ấy!" Cô lẩm bẩm trong bụng nhưng không nói ra. Suy nghĩ một chút, cô nói: "Vậy cậu có bao nhiêu lọ? Tôi muốn bao hết."

"20 lọ," tôi đáp.

Cô gái, Sau vài phút tính toán, lấy từ trong túi ra 12 xu vàng. cô đưa tiền cho tôi: "Được rồi, của cậu đây. Hai mươi lọ thuốc của tôi đâu?"

Cầm lấy 12 xu vàng, tôi bỏ tất cả vào trong túi, rồi đưa tay vào bên trong túi áo (thực ra là lấy từ hệ thống), lấy ra 20 lọ thuốc hồi phục, nhét vào tay cô gái.

"À, hình như chưa giới thiệu. Tôi tên là Venga, mao hiểm giả hạng Vàng." Cô nói 

"Còn tôi là Linh, mao hiểm giả hạng... Sắt nhỉ?" Tôi nói, nhìn vào huy hiệu trên vai mình.

Cô nhìn vào huy hiệu và mỉm cười: "Nếu vậy, cậu phải gọi tôi là tiền bối đấy." Nói rồi, cô cười tinh nghịch. "Mà này, cậu có muốn hợp tác lâu dài không? Tôi muốn trở thành người phân phối của cậu."

"Tiền bối không sợ bị chính quyền bắt sao?" Tôi cười trêu chọc.

Venga cười lớn: "Cậu có biết tại sao chúng ta gọi là mạo hiểm giả không? Bởi vì chỉ cần tiền đủ nhiều, thì sẽ có người đến làm dù là chỗ chết, đó là mục đích của hội mạo hiểm giả. Chữ 'sợ' không nên xuất hiện ở một mao hiểm giả."

Venga nói xong, cô bỗng chốc cảm thấy bản thân mình to lớn hơn hẳn.

"Thấy thế nào? Cậu sẽ không hối hận đâu. Tôi là một người đáng tin cậy."

Tôi bỗng đánh giá cao cô gái trước mặt hơn một chút. Dù sao, tôi cũng có ý định như vậy ngay từ đầu. Tôi gật đầu: "Vậy thì được thôi. Hợp tác vui vẻ."

Tôi đưa tay ra. Cả hai bắt tay nhau. Cứ như thế, tôi đã có kênh phân phối thuốc thứ hai. Việc này

sẽ mang lại lợi ích rất lớn. Tôi lại tiến thêm một bước nữa ở thế giới này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận