Cỗ xe ngựa lắc lư, tiếng bánh gỗ cọt kẹt vang lên đều đặn. Sau khi được một gã quý tộc mua ở tòa nhà có cánh cổng khắc đầu rắn kia, họ tháo xích cho tôi, rồi đẩy tôi lên xe ngựa.
Lần này, tôi không bị nhốt trong lồng gỗ nữa. Thay vào đó, tôi được ngồi trên một chiếc ghế bọc nhung đỏ, mềm mại và sạch sẽ. Có cả cửa sổ nhỏ để nhìn ra ngoài, và không gian ở đây ấm áp hơn nhiều so với cái lồng đáng sợ kia.
Hắn – gã quý tộc mặc áo choàng đen lấp lánh, đang ngồi cạnh tôi. Tên hắn là gì nhỉ? Tôi quên mất rồi. Tôi có nên hỏi không? Ngoài chuyện đó ra, tôi còn muốn hỏi nhiều thứ lắm.
Sao hắn lại bỏ một đống tiền để mua một đứa yếu ớt như tôi? Hắn muốn gì ở tôi? Cỗ xe này đang chở tôi đi đâu? Nhưng tôi không dám mở miệng, chỉ đôi lúc lén nhìn hắn.
Hai tay hắn siết chặt mép áo, mặt nhăn nhó, như đang cố chịu đựng điều gì đó. Rồi hắn bất chợt quay sang, giơ tay che mũi, mắt lườm tôi.
Tôi quay mặt đi.
Tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì. Mùi hôi từ tấm vải tôi đang mặc, cả cơ thể của tôi nữa, chúng đang làm hắn khó chịu.
Như một thói quen, tôi co người lại, đưa hai tay che chắn lấy phần trên của cơ thể. Ở Loran, nhiều lúc tôi bị người khác đánh vì lý do đó.
“Ngồi thẳng lên.” - Hắn nói, giọng không giống như là đang giận dữ.
“Ta không mua một con chuột.”
“X-Xin lỗi!” - Tôi thì thầm, ép lưng thẳng dù cơ thể đau nhức.
Hắn không đánh sao? Với khoảng cách gần như thế này thì đáng lẽ hắn phải làm vậy chứ...
“Lấy thức ăn cho ta.”
Tôi cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa, nhưng tôi vẫn nghe được những gì hắn nói. Lấy thức ăn, hắn muốn ăn bây giờ? Hắn không sợ mùi hôi từ cơ thể tôi làm hỏng bữa ăn sao?
Tôi lén nhìn lên phía trước. Một cô gái mặc váy đen, chắc là hầu gái của hắn, đưa ra một đĩa bạc. Trên đó là những miếng thịt nướng óng ánh, một quả táo đỏ mọng và một chiếc bánh mì.
Mùi thơm khiến bụng tôi réo lên. Tôi chưa từng thấy thịt nướng gần đến thế. Ở Loran, tôi chỉ dám đứng từ xa, nhìn người ta ăn trong những nhà hàng ấm áp. Lúc còn ở nhà thờ, món ngon nhất tôi từng có chỉ là bát cháo hành với vài lát cà rốt.
“Ăn đi.” - Hắn nói, sau đó đẩy đĩa thức ăn về phía tôi.
Tôi ngỡ ngàng. Hắn… cho tôi sao? Cho một đứa vô gia cư vừa bẩn thỉu vừa hôi hám như tôi thứ thức ăn xa xỉ đó sao? Không thể nào. Sẽ không bao giờ có chuyện đó.
Tôi nhìn đĩa thức ăn. Thịt nướng, táo đỏ và bánh mì. Ba thứ đó, cùng lắm tôi chỉ dám ăn bánh mì. Táo và thịt nướng quá xa xỉ, có mơ tôi cũng không chẳng dám chạm vào chúng.
Sau khi nhìn đĩa thức ăn được một lúc, tôi quyết định với tay tới lấy ổ bánh mì rồi cắn một miếng không chút do dự. Nó… ngon hơn tôi nghĩ. Đây có chắc là bánh mì không? Ở Loran, tôi chưa từng được ăn chiếc bánh mì nào ngon như thế, thậm chí còn chẳng bằng một phần nhỏ của nó.
“Sao ngươi lại ăn thứ đó?” - Tôi giật mình, ngoái người sang nhìn gã quý tộc trong khi miệng vẫn đang còn miếng bánh chưa kịp nuốt. Hắn nhíu mày, ánh mắt găm thẳng vào tôi, lạnh lẽo và sắc như thể muốn xé xác tôi tại chỗ.
Sao hắn lại hỏi thế? Sao hắn lại tức giận? Không phải hắn bảo tôi ăn đi à? Tôi quay mặt sang nhìn chiếc đĩa thức ăn lần nữa.
Thịt, bánh mì, táo. Không lẽ thứ này không phải bánh mì? Đúng ra thứ tôi nên lấy là quả táo đỏ kia…
Khoan đã, hình như trên đó còn… một đôi đũa?
“T-Thành thật xin lỗi ngài!” - Tôi đặt lại chiếc bánh bị cắn dở lên đĩa, nuốt miếng bánh đã lỡ cho vào miệng một cách vụng về rồi cầm lấy đôi đũa.
Tôi biết mà…
Tôi biết chứ…
Ở Loran, dù nói là được ăn bánh mì, nhưng tất cả cũng là do đi ăn cắp của người khác mới có. Thứ mà tôi tự kiếm được, chỉ có mấy cành cây khô mà thôi.
Tôi cầm chặt lấy đôi đũa, đưa một chiếc lên miệng rồi cắn nó. Cứng quá, nhạt nữa. Tính ra, mấy cành cây khô ở Loran còn dễ ăn hơn, thậm chí đôi lúc còn có chút vị ngọt.
“Ngươi bị ngu à? Sao lại cắn đũa?” - Hắn quát, tay giật lấy chiếc đũa tôi vừa bỏ vào miệng.
Tôi lặng lẽ nhìn hắn, trong đầu hiện lên nhiều câu hỏi. Rốt cuộc, trên đĩa thức ăn đó còn có thứ gì nữa… Tại sao đến đôi đũa hắn cũng cáu gắt chứ?
Tôi chẳng muốn ăn nữa. Muốn chết quá…
Tôi nhìn hắn. Tôi muốn khóc, nhưng mắt tôi còn chẳng đủ sức để khóc nữa, nó nặng dần, nó muốn được nhắm lại. Nó giống tôi, cả hai đều muốn thoát khỏi thực tại chết tiệt này.
“Chậc. Không lẽ con nhỏ này không có não…”
“Này, thấy gì không? Là thịt, thịt đấy! Sao ngươi không ăn nó đầu tiên mà lại chọn cái bánh mì nhạt nhẽo kia hả? Rồi còn gặm đũa nữa. Khỉ thật, ngươi ngu quá!”
Hắn đặt lại đôi đũa lên đĩa rồi nắm chặt lấy cổ tay tôi, kéo lại gần hắn rồi đặt đĩa thức ăn lên đó.
“Ăn đi, ăn thịt ấy. Dám gặm đũa nữa thì ta cho nhịn luôn.”
Tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa. Hắn bảo tôi ăn thịt, tôi có nghe nhầm không?
“Nhưng… đó là phần của ngài mà?”
“Của ngươi. Ta bảo ăn thì ăn đi, ăn hết đi.”
Tôi chớp mắt, đôi tay run rẩy không còn nghe tôi mà tự ý làm theo lời hắn. Tôi cầm chặt đĩa thức ăn, kẹp đôi đũa gỗ, vụng về kẹp một miếng thịt đưa lên miệng rồi cắn một miếng nhỏ.
Ngon quá...
Miếng thịt này có quá nhiều hương vị tôi chưa từng được nếm thử, tôi chỉ biết nó ngọt, và vị ngọt đó bắt nguồn từ thứ nước lấp lánh màu vàng nâu được phủ lên thịt.
Ừm… sao lại có nước từ đâu rơi xuống thế?
Tôi… khóc rồi sao? Không được, đồ ăn sẽ bẩn hết mất.
“Này, lau đi. Ngon quá nên khóc luôn chứ gì?”
Hắn lấy khăn lau một bên mắt cho tôi, rồi đưa tôi lau bên còn lại.
“Cảm ơn ngài…”
“Ta tưởng ngươi không có não, không ngờ ngươi cũng biết dùng đũa."
Tôi quay sang nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn tôi với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Sơ Agnes dạy tôi.” - Tôi cúi đầu xuống đĩa thức ăn, nói nhỏ.
“Bà nói ăn bằng tay không lịch sự.”
Hắn cười khẽ, rồi vươn tay xoa đầu tôi. Tôi cứng người, không dám nhúc nhích. Khác với sơ Agnes, cái xoa đầu của hắn làm tôi thấy sợ hãi thay vì cảm giác an toàn. Nhưng không hiểu sao, tôi lại muốn cái xoa đầu đó. Tôi cảm nhận được một chút hơi ấm từ nó, dù chỉ là một chút…
“Từ nay, ngươi sẽ được ăn thế này mỗi ngày.”
"T-Thật sao!?"
"Với điều kiện ngươi không làm điều gì dại dột. Như việc gặm đũa chẳng hạn."
Tôi không dám tin những gì mình vừa nghe. Có thật hắn sẽ cho tôi ăn thứ này mỗi ngày không? Lời nói của hắn như một tia hi vọng, nhưng tôi vẫn có chút sợ hãi.
Có gì đó trong giọng nói ấy, vừa ấm áp, vừa đáng ngờ. Tôi muốn tin, dù chỉ một chút. Hắn sẽ cho tôi ăn thứ xa xỉ này miễn phí mỗi ngày? Không thể nào. Chắc chắn tôi phải làm gì đó để đổi lấy những miếng thịt này.
"T-Tôi phải làm gì cho ngài?" - Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, gượng hỏi với giọng nói có chút run vì sợ hãi.
"Làm gì? Ngươi thì làm được gì khác ngoài việc làm vợ ta?"
Hắn...
Tôi… làm vợ hắn...? Không phải tôi nghe nhầm đâu, đúng không? Trong một cuốn chuyện cổ tích, sau khi hoàng tử cứu công chúa khỏi tay mụ phù thủy độc ác, anh ấy đã lấy cô ấy về làm vợ.
Đó là từ chỉ có hoàng tử nói với công chúa thôi. Hắn có thể là hoàng tử, nhưng tôi chắc chắn không phải là...
"Nhưng tôi không phải là công chúa. Tôi không thể làm vợ ngài được!"
"Ai nói vợ ta phải là công chúa? Con nhỏ công chúa của đất nước này, ta thấy nó chẳng bằng một phần của ngươi. Nó xấu tệ hại. Ngươi xinh đẹp hơn thế rất nhiều."
Không thể nào... Mọi thứ đều không giống với những gì sơ Agnes kể. Từ việc ăn thịt rồng cho đến chuyện này, tất cả đều không đúng! Tôi không hiểu, tôi không hiểu!
Cỗ xe bỗng rung lắc mạnh, tôi vô thức nhìn ra cửa sổ. Xa xa, một dải ánh bạc lấp lánh trải dài đến vô tận, như những ngôi sao bị đánh rơi từ bầu trời. Những đường cong uốn lượn, trắng xóa dưới ánh trăng, vỗ vào bờ đá với tiếng thì thầm xa xôi, như lời hát không lời.
Màu nước xanh thẫm hòa lẫn với bầu trời đêm, lấp lánh những đốm sáng li ti. Tôi ép mặt vào kính, quên hết mọi thứ xung quanh. Nó đẹp đến mức khiến trái tim tôi thắt lại, nước mắt chực trào. Tôi chưa từng thấy thứ gì như thế - rộng lớn, vô tận, cứ như một giấc mơ vậy.
“Thích biển à?” - Tên quý tộc hỏi, giọng cắt ngang làm tôi giật mình. Tôi quay lại nhìn hắn, rồi chợt nhớ điều gì đó.
Biển. Sơ Agnes từng kể với tôi, giọng bà ấm áp cất lên trong nhà thờ: “Biển là nơi nước và trời gặp nhau. Sóng hát những bài ca cổ xưa, và nếu con lắng nghe, con sẽ tìm thấy bình yên.”
Tôi nhìn lại, giờ mới hiểu. Đó là biển, và nó đẹp hơn lời kể của bà ấy rất nhiều. Tôi gật đầu trả lời hắn.
“Nó… đẹp quá.”
“Khi nào rảnh, ta sẽ đưa cô tới đó. Đi trên cát, nghe tiếng sóng, có vẻ cũng không tệ.” - Hắn mỉm cười nhạt.
“Thật sao? ” - Tôi hỏi với tâm trạng phấn khởi. Một lần nữa, tôi lại không dám tin những gì hắn nói. Lời hứa ấy khiến tôi muốn tin hắn hơn, dù sự nghi ngờ vẫn còn đó. Một phần trong tôi, phần đã mất từ lâu, bắt đầu có chút hy vọng.
"Nếu ngươi ngoan ngoãn làm vợ ta." - Hắn ghé sát mặt lại gần tôi rồi vừa mỉm cười vừa nói.
Sau câu nói đó, tôi bỗng cảm thấy vui mà không biết vì sao. Nhưng cảm giác này lạ lắm, không giống với vui, nó giống hạnh phúc hơn, cảm xúc mà tôi đã từ lâu rồi không còn có nữa.
"Ngài có thể cho tôi biết tên của ngài được không..." - Tôi cất giọng hỏi trong vô thức.
"Cứ gọi ta là Valthor. Ta cũng quên chưa hỏi, ngươi tên gì thế?"
"Tên? Mọi người hay gọi tôi là phù thủy, hoặc là con nhóc khốn kiếp. Ngài... có thể gọi tôi là gì cũng được..."
"Bọn chúng bị mù à? Với lại ta hỏi tên của ngươi mà, không phải biệt danh. Ngươi có bị ngốc không?" - Hắn nhìn tôi rồi nhíu mày, trông có vẻ rất khó chịu.
"Tôi xin lỗi!"
Tên? Tôi tên gì? Tôi có tên sao? Chẳng nhớ nữa. Đã rất lâu rồi không có ai gọi tôi bằng tên cả.
"Chẳng lẽ ngươi không có tên? Mấy gã từng chăm sóc ngươi không đặt nổi cho ngươi một cái tên à?"
Những người chăm sóc tôi? Hắn đang nói đến các sơ ở nhà thờ sao? Ngoài sơ Agnes thì làm gì còn ai chăm sóc tôi chứ...
"Con được ta nhận nuôi vào một đêm trăng tròn. Vì thế nên ta sẽ gọi con là Luneth, gần giống với Luna - nữ thần mặt trăng." - Câu nói đó bất chợt xuất hiện trong đầu tôi. Đó... hình như là của sơ Agnes, bà ấy gọi tôi là...
"Luneth. Đó là tên của tôi..."
"Luneth à. Tên đẹp đấy, tính ra mấy gã chăm sóc ngươi cũng có chút giá trị."
Tôi không nói gì nữa sau lời khen đó của hắn. Hắn cũng không nói gì thêm. Chúng tôi cứ im lặng như thế cho đến lúc cỗ xe dừng lại lúc bình minh.
Trước mắt tôi là một tòa lâu đài to lớn sừng sững bên vách đá, có thể nghe được tiếng sóng biển đập ở phía dưới. Valthor mở cửa, bước xuống trước rồi sau đó nắm lấy tay tôi kéo ra ngoài.
Khác với lúc bị kéo tới nơi buôn người, lần nắm tay này, tôi cảm nhận được một chút hơi ấm... dù chỉ là một chút...
"Chúng ta đến nơi rồi. Luneth, từ hôm nay, đây là nhà của ngươi." - Valthor nói với khuôn mặt rất vui vẻ.
"Ngươi sẽ được đưa đi tắm. Ta có chút việc cần giải quyết không thể đi cùng ngươi được."
Vừa dứt lời, cô gái mặc váy đen từng đưa đĩa thức ăn cho Valthor tiến tới, dẫn tôi vào tòa lâu đài. Còn Valthor, hắn cũng vào lâu đài nhưng đi về hướng ngược lại. Hình bóng của hắn nhỏ dần, mờ dần, rồi biến mất.
"Cô nên biết ơn vì được ngài ấy đối xử tốt đi." - Cô gái dẫn đường cho tôi bỗng cất giọng nói.
"Đây là lần đầu tiên ngài ấy dám ngồi gần một đứa bốc mùi như cô đấy. Cả việc cho cô ăn bữa tối của ngài ấy nữa, đó cũng là lần đầu tiên nốt."
Bữa tối của Valthor? Tôi đã ăn bữa tối của hắn? Không thể nào... Sao hắn lại làm việc đó?
"N-Ngài ấy sẽ chết đói mất!"
"Cô bị ngốc à? Về tới nhà rồi thì thiếu gì đồ ăn. Với cả, nhịn một bữa tối thì chết sao được."
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi quên mất Valthor là một quý tộc, khác với tôi, một con nhóc vô gia cư. Tôi phải chật vật kiếm thức ăn mỗi ngày để sống, còn Valthor, hắn có đầy đủ mọi thứ.
Nhưng chỉ việc nhịn đói một bữa để cho tôi ăn thôi thì cũng...
"Tới nơi rồi. Sau cánh cửa này là bồn tắm. Cô tự tắm lấy đi. Trong kia cũng có sẵn đồ để cô thay rồi."
Nói xong, cô ấy để tôi lại một mình rồi rời đi. Dù có chút do dự, nhưng tôi cũng quyết định bước vào đó, một hơi ấm tỏa ra ngay sau khi tôi mở cửa.
Đó là một bồn tắm đầy nước nóng bốc hơi, có mùi hoa oải hương. Nó làm tôi nhớ đến khu vườn của sơ Agnes ở nhà thờ.
Tôi bước vào bồn, nước nóng làm tôi cảm thấy thoải mái, xoa dịu vết xước trên cơ thể và cái lạnh trong xương. Đã bao lâu rồi tôi chưa được tắm đúng nghĩa?
Ở Loran, tôi chỉ rửa qua người mỗi khi có mưa, bởi nước lạnh lắm, tắm lâu quá thì tôi chết cóng mất. Tôi cứ thế sống qua ngày, trong khoảng tám năm. Tôi đếm năm qua việc mọi người thay quần áo trong dịp giáng sinh.


12 Bình luận