BỘP!
Một tiếng động vang lên giữa không gian tĩnh lặng, cứ như ai đó vừa gõ mạnh vào chiếc chuông trong căn phòng kín. Âm thanh ấy không quá lớn nhưng cũng chẳng quá nhỏ, nó chỉ vừa đủ để đánh thức những tâm hồn còn đang trong cơn mộng mị.
Nia bất chợt tỉnh giấc sau tiếng động kia.
Cô chậm rãi chống tay xuống nền nhằm đỡ bản thân ngồi dậy, những ván gỗ rít lên một tiếng chói tai mỗi khi cô cử động.
Cô thở nhẹ. Mỗi nhịp thở tạo thành lớp sương trắng lơ lửng trong không khí ẩm ước, trước khi nó lại tan biến hoàn toàn vào hư vô.
Làn hơi lạnh của màn đêm thấm vào chỗ không có mảnh vải che đậy khiến cho cô phút chốc rung người.
Nia dụi cặp mắt nặng trĩu của mình, từng ngón tay cô chạm vào mí mắt như đang cố kéo lại một giấc mơ còn dang dở. Khi tầm nhìn dần rõ hơn, những tia nắng đã bò qua khung cửa sổ, chiếu chút ánh sáng bình minh cho căn phòng còn đang ngập trong bóng tối.
Ngay lúc ấy, cô mới nhận ra mình đã rơi khỏi giường.
Nia bối rối sờ quanh cơ thể mình, như thể cô đang tìm một bí mật nào đó đang được dấu trên da. May mắn thay, không bất cứ vết sưng tím nào. Nếu có, nó chỉ là những dấu phết đang quên khi còn ở ngôi làng cũ.
Nia đứng dậy. Những ngón tay khéo léo gỡ từng sợi tóc rối rít như mạng nhện.
Trên chiếc giường, một người phụ nữ với mái tóc vàng vẫn còn đang say giấc, như thể cô ấy chẳng hề nghe thấy tiếng động vừa rồi. Hai tay cô đặt trồng lên má trông khá thoải mái.
Mỗi khi nhìn Mary, cô lại nhớ tới hình bóng của mẹ mình.
Cô ấy là một người phụ nữ dịu dàng, bà luôn sẵn sàng dang đôi bàn tay ấm áp để che chở cho cô. Là người sẽ ôm cô vào lòng mỗi lần sợ hãi, là người sẽ thì thầm những lời an ủi mỗi khi cô khóc, và là cả bầu trời của cô.
Nhưng số phận lại lại tàn nhẫn cướp đi bà ấy. Ký ức cuối cùng mà cô còn nhớ là dáng người ấy đứng lặng lẽ trên cột hỏa thiêu.
Tại sao mẹ cô lại đứng đấy?
Cô không biết.
Tại sao cô không ngăn lại?
Cô không thể, cha cô đã giữ cô lại.
Tại sao ông ta lại làm thế?
Cô đã hỏi. Hỏi ông ta trong tiếng khóc, thậm chí là cô gào lên đến mức khàn cổ. Nhưng ông ta chỉ quay đi, im lặng như tượng đá. Cứ như, mọi lời giải thích đều không dành cho cô.
Kết quả, cô chỉ biết trưng mắt nhìn người phụ nữ từng ôm ấp mình chìm dần vào tro bụi.
Có lẽ mẹ giận cô lắm. Có lẽ, bà ấy khinh bỉ sự bất lực của đứa cô con gái nhỏ đã không thể làm gì để giữ mẹ lại. Có lẽ… Bà ấy sẽ quay về, nhưng chẳng phải để yêu thương, mà là để trừng phạt và tra tấn cô vì hành động thờ ơ kia.
Nia lặng lẽ quay mặt về phía cửa sổ. Ánh bình minh đã lan đến chiếc bàn gỗ sẫm màu, rồi dừng lại trên ngọn đèn dầu đã tắt từ đêm qua.
Giờ đây, Mary và Albert là tất cả những gì cô còn lại. Họ là chốn nương tựa duy nhất giữa thế giới này.
Cô đã đánh mất một người từng yêu cô vô điều kiện.
Cô không muốn để mất thêm ai nữa. Cô không muốn mình chìm vào nỗi sợ kia một lần nữa, nỗi sợ phải bất lực nhìn người yêu thường mình mất đi những sinh mệnh cuối cùng.
Nia bước tới chiếc cửa gỗ sẫm màu. Trên đường cô còn tiện tay lướt nhẹ qua bức tường đá lạnh lẽo, như muốn làm nguôi đi sự nặng nề trong tâm trí cô.
Khi đã đến nơi, cô nhẹ nhàng giơ hai tay lên rồi xoay tay nắm cửa. Cánh cửa mở ra nhưng lần này chỉ có một màu u tối bao trùm lấy các lối đi, Nia bước qua hành lang và tiến tới chiếc thang gỗ dẫn xuống tầng dưới.
Sảnh dưới giờ đây vô cùng vắng lặng, không còn ánh đèn hay tiếng cười nói như đêm qua. Chỉ còn chút ánh sáng nhàn nhạt của buổi sớm len lỏi qua khung cửa lớn, phủ lên “chiếc hộp lớn” một màu xanh mờ ảo mà tuyệt đẹp.
Bỗng, ánh nhìn của cô bị thu hút bởi một bóng người ở sảnh.
Cuối nơi ánh sáng, một người phụ nữ với mái tóc nâu ngắn đang ngồi trầm ngâm bên chiếc bàn gỗ. Trước mặt cô, ly cà phê vẫn còn đang bốc lên những đám mây nóng bất chấp nhiệt độ.
Bất chợt, cô tiếp tân ngẩng đầu lên, đôi mắt hướng về phía Nia. Những ngón tay cô ấy phẩy nhẹ nhàng như đang mời gọi một chú mèo con lại gần.
Nia chần chừ một lúc, nhưng cũng tiến lại gần cô ấy.
“Em đợi chút nhé.” Cô ấy nói, rồi biến mất vào phía sau quầy, để lại cô đứng đó một cách bối rối.
Chỉ vài phút sau, người tiếp tân quay lại với một đĩa trứng rán vàng ươm, mùi bơ hòa lẫn với hương hành khiến bụng Nia khẽ kêu một tiếng.
“Hể? E-Em không có tiền.” Nia lắp bắp, cô vô thức lùi lại vài bước.
“Không sao, không sao. Chị mời.” Cô tiếp tân nở một nụ cười, rồi cúi sát mặt lại gần Nia. Gần đến mức cô phải nín thở.
“Đổi lại... Em trả lời cho chị vài câu nhé.”
Cô đứng hình trước người phụ nữ trước mặt. Đây không phải là lời đề nghị, mà là một yêu cầu được nói bằng giọng ngọt ngào. Cô ấy không cho Nia bất cứ con đường nào để từ chối. Cô nuốt nước bọt, rồi khẽ gật đầu.
Cô tiếp tân bắt đầu hỏi Nia về các câu hỏi xoay quanh Albert và Mary, như ba người có mối quan hệ như thế nào, hay khi nào thì cô gặp được họ.
“Ra vậy, họ chỉ là ân nhân của nhóc thôi à.” Cô tiếp tân khẽ nhíu mày, giọng không hề giấu đi vẻ thất vọng.
“Nhưng mà thật đấy! Hai người ấy không động chạm gì nhau à?” Cô ấy bất chợt lớn giọng rồi chồm người về phía trước.
Nia nghiêng đầu, cô không hiểu câu nói ấy có ý nghĩa gì. Dù vậy, vì miếng trứng quá ngon nên cô vẫn gật đầu đồng ý.
“Mà này, em biết gì không? Hồi chị mới gặp hai người họ lần đầu ấy, trông họ khác biệt kinh khủng. Đến mức nếu nếu không được Mary nhắc thì chị còn tưởng họ là người lạ cơ.” Cô ấy vừa nói vừa cười thầm.
Sau đó, cô tiếp tân kể cho Nia nghe về con người của vị ân nhân của cô lúc còn trẻ.
“Hồi ấy, Mary nhút nhát hơn nhiều. Cô ấy luôn tránh tiếp xúc với người khác, chỉ cần ai lạ đến gần là lùi lại ngay.”
“Còn Albert thì…” Cô tiếp tân chợt nhỏ giọng lại, rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Như thể, cô ấy chuẩn bị tiết lộ một sự thật nào đó động trời.
Nia thoáng khựng lại. Cô đặt chiếc nĩa xuống đĩa, cô nghiêng người về phía trước nhằm lắng kỹ hơn.
“Cậu ta y như một thằng nhóc mới lớn ấy. Lúc nào cũng cố tỏ ra mạnh mẽ như một anh hùng trong mấy câu chuyện cổ tích. Nhìn buồn cười kinh khủng!” Nói tới đây cô ấy cô lấy tay ôm bụng rồi bật cười. Tiếng cười vang lên giữa không gian im lặng.
“Oi, nói xấu gì tôi đấy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cầu thang khiến cô giật mình.
Albert đứng đó, anh không cười mà chỉ nhìn với vẻ mặt thờ ơ thường thấy.
“Ô, người chồng đảm đang dậy rồi à?” Cô tiếp tân nói với giọng đầy mỉa mai, miệng vẫn giữ một cười châm chọc.
Nhưng như đã quá quen với sự trêu ghẹo kia, Albert chỉ đơn giản mím môi rồi lặng lẽ bước xuống từng bậc thang. Theo sau anh là Mary, cô ấy liên tục ngáp lớn, trông chẳng khác gì một đứa trẻ vừa bị đánh thức. Cô đeo trên lưng một chiếc trượng gỗ như thường ngày.
“Cho tôi xin lại con bé, nay chúng tôi bận lắm.” Albert vừa nói vừa tiến lại gần Nia.
“Hể? Tôi mới mượn em nó một chút thôi mà. Ông chồng này gắt ghê.” Hai ngón tay cô tiếp tân đan vào nhau như tỏ ra dễ thương, trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt nghiêm nghị cô ấy.
Chợt cô tiếp tân liền chộp lấy vai Mary. “Vậy… Tôi mượn tạm Mary nha.”
Albert thấy thế nhưng chỉ thở dài rồi dẫn cô ra khỏi trọ.
Bên ngoài, mặt trời đã cao tới đỉnh nhà, từng lớp vàng óng phủ lên các bậc đá và các mái hiên như những lớp vải mỏng trong gió. Đâu đó lại có tiếng ngáy của những kẻ say rượu nằm gục bên vỉa hè, trên tay họ còn đang cầm những chai bia rỗng tuếch.
Gió nhẹ thổi qua, kéo theo mùi bánh mì thơm phức như mới nướng, cùng với hơi sương sớm. Tiếng bánh xe lăn trên đường đá, kết hợp với âm thanh bày tiệm của các cửa hàng, đã hòa huyện lại tạo nên một khúc nhạc khởi đầu cho một ngày mới.
Albert dẫn Nia đi khắp các cửa hiệu, mua các vật dụng cần thiết như đồ ăn, vật tư, thảo dược... Vừa đi, anh vừa giải thích công dụng từng món. Nia choáng ngợp trước lượng kiến thức khổng lồ, dù vậy cô vẫn cố gắng ghi nhớ chúng trong đầu.
Thời gian như chó chạy ngoài đồng, hai người bận rộn vận chuyển hàng mà quên mất mặt trời đã cao tới đỉnh đầu. Cùng lúc đó, Mary cũng quay lại hỗ trợ họ, nhờ vậy công việc nhanh chóng kết thúc trước khi trời trở đêm.
.
Bầu trời dần mất đi màu xanh dịu nhẹ, mà thay vào đó là một dải cam rực rỡ xen lẫn chút đỏ. Hai người dẫn cô rời khỏi trung tâm của thị trấn, càng ra xa những dãy nhà càng trở nên thưa thớt hơn.
Khi đã đến nơi, một bãi đất trống hiện ra. Bề mặt nó đầy rẫy các vết nứt, đôi khi những bụi cỏ dại gai góc lại trồi lên, như thể chúng đang khao khát nhận được một sự chú ý giữa thế giới.
Không gian nơi đây im ắng lạ thường, cứ như nó đã tự cô lập chính mình ra khỏi nhịp sống ồn ào của thị trấn. Nơi đây không có nhiều cây, cũng chẳng có nhiều người qua lại, chỉ có chút gió thổi qua mang theo mùi nồng của đất khô và cỏ dại.
“Nghe đây, bọn anh có thể đi cùng nhóc. Nhưng điều đó không có nghĩa lúc nào nhóc cũng được bảo vệ.” Albert lên tiếng, giọng anh vang lên phá tan sự tĩnh lặng của không gian.
Chợt anh lấy ra từ túi hai quả cầu gần như trong suốt, nhìn từ xa chúng như hai viên bi ve nhỏ nhắn. Một quả có màu đỏ nhạt, quả còn lại thì có màu xanh biếc như mặt nước biển.
Albert đặt chúng vào hai bàn tay của Nia, cô nhìn chúng với sự tò mò.
Albert giải thích rằng hai quả cầu đó dùng để đánh giá sơ bộ cơ thể của cô. Theo anh, mỗi một người bình thường đều tồn tại hai nguồn năng lượng cơ bản là ma lực và đấu khí.
Với ma lực thường dùng để thi chuyển các loại phép thuật, còn khí thì tập trung vào cường hóa cơ thể.
Nia gật đầu, cô nhìn lại hai quả cầu một lần nữa như chờ đợi phép màu nào đấy.
“Giờ hãy thử…”
Chưa kịp dứt lời, thì chợt quả cầu màu đỏ bừng sáng lên. Ánh sáng của nó lan ra, rồi phủ lên mọi thứ trước mắt cô một sắc đỏ trầm dịu.
“Hừm, nhóc có khá nhiều khí so với cơ thể của nhóc đấy.” Albert nói, giọng anh vừa nghiêm nghị vừa pha lẫn chút bất ngờ.
Nhưng khi cô còn đang háo hức, thì trái ngược với quả cầu màu đỏ. Quả còn lại không hề có động tĩnh gì. Nó không hề phát ra chút ánh sáng nào, cứ như nó đang từ chối sự hiện diện của cô.
“Hửm? Gì kì vậy?” Albert nhíu mày, anh lấy quả cầu xanh khỏi tay cô rồi đưa cho Mary.
Nhưng khi tay Mary vừa chạm vào, quả cầu lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ. Nó tỏa rộng ra xung quanh như thể đang muốn nuốt chọn lấy cả góc phố.
“Vậy, không phải là do quả cầu rồi.” Anh lẩm bẩm, tay gãi đầu như một thói quen mỗi khi không thể lý giải điều gì đó.
Kỳ lạ thay, quả cầu vẫn tỏa ra một chút ít anh sáng khi nó còn trong tay Albert. Nhưng lúc cô cầm lại, nó lại tắt ngủm như một chiếc đèn bị bể.
Nia đứng bất động, như thể cô đã bị đông cứng giữa làn gió nhẹ lướt qua bãi đất trống.
Không có ma lực, nó có nghĩa là cô không thể sử dụng được ma thuật. Nhưng tệ hơn, nó cũng đồng nghĩa rằng cô không bình thường.
Một cảm giác bất an len lỏi trong tâm trí cô, nó âm thầm như một con sâu nhỏ đang gặm nhấm dần chiếc lá non. Cô không thể gọi tên nỗi sợ ấy, nhưng nó khiến ngực cô thắt lại, từng nhịp thở nặng trĩu như có thứ gì đó chặn ngay họng.
“Bỏ qua chuyện đó đi, hôm nay anh sẽ dạy nhóc một vài điều về kiếm thuật.” Giọng Albert lại vang lên, kéo cô ra khỏi cơn rối bời.
Nia lắc đầu nhẹ như muốn xua tan lớp sương mù trong tâm trí. Cô cắn môi, tự nhủ với bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn. Rằng sẽ chẳng có gì tệ sẽ đến với cô.
Buổi tập bắt đầu bằng những bài giãn cơ đơn giản. Cô nhanh chóng hoàn thành từng động tác mà không chút khó khăn, như thể cô đã quen thuộc với những nhịp chuyển động kia.
Khi phần khởi động kết thúc, Albert đưa cho cô một thanh kiếm gỗ thon và vừa tay. Bề mặt nó mịn màng nhưng cũng không hoàn toàn trơn nhẵn, những vết gợn sóng từ thớ gỗ như còn lưu giữ các vết tích của tự nhiên.
Dù chỉ là vũ khí tập luyện, nhưng nó vẫn mang theo một cảm giác nặng nề khó tả, cứ như cô đang cầm trên tay món đồ có linh hồn trú ngụ bên trong.
Albert khẽ lùi lại, từng bước chắc nịch như đã được đo đạc kỹ lưỡng. Hai chân anh tách rộng, bám chặt xuống mặt đất như rễ cây bám sâu vào lòng đất lạnh. Trong tay anh là một thanh kiếm gỗ mới được lấy ra.
“Bây giờ hãy thử tấn công anh đi.”
“Hể?” Nia gần như thốt lên không suy nghĩ.
Cô đứng sững lại, trái tim khẽ lỡ một nhịp.
Tấn công ư?
Nhưng cô chỉ mới bắt đầu với vài động tác giãn cơ căn bản. Thậm chí, đây là lần đầu cô thực sự cầm chuôi kiếm bằng cả hai tay, làm sao cô có thể vung nó về phía người khác?
“Nghe đây, mỗi người đều có thể học mọi kỹ thuật kiếm mà họ muốn. Tuy nhiên với người mới, thì việc xác định nhóc hợp với kỹ thuật nào sẽ giúp đẩy nhanh quá trình.”
“Nào, hãy cứ tấn công theo bản năng đi.” Albert nhấc nhẹ cằm, ánh mắt anh sắc như lưỡi kiếm thật.
Cô siết chặt chuôi kiếm, rồi bước một bước ra trước. Cô nâng thanh kiếm gỗ lên trước mặt. Nhưng chỉ mới thế thôi, tầm nhìn của cô đã bị cản đi gần một phần ba.
“Tư thế này, không đúng.”
Không gian quanh cô dần trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có, thậm chí cô có thể nghe thấy cả tiếng xào xạc của lá bên góc đường.
Cô xoay nhẹ gót chân, cố gắng điều chỉnh thế đứng. Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy…
Thân thể cô bỗng đứng khựng lại.
Một cảm giác lạ lẫm bao phủ lấy cơ thể cô. Từ cổ tay, đến vai, và rồi cả đôi chân mọi thứ đều bị cứng đờ, cứ như hàng nghìn sợi dây vô hình đang siết chặt lấy từng thớ cơ trên người cô.
Cô nhìn về phía Albert, anh đang trong thế thủ, mái tóc nâu nhẹ nhàng bay gió cho thấy mọi thứ quanh cô vẫn đang di chuyển.
Tại sao cô lại không thể cử động được?
Tại sao chỉ có mình cô là bị như thế?
Hàng loạt câu hỏi cứ chạy qua đầu, khiến nó như muốn nổ tung. Nhưng chẳng có câu trả lời nào thỏa đáng.
Khi còn đang bối rối. Bỗng tầm nhìn cô bị đè lên bởi một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, cảm giác như hai bức ảnh mờ bị chồng thẳng lên nhau.
Trước mặt cô là một thanh kiếm gỗ, nhưng nó được chế tác tinh xảo hơn nhiều. Từng đường vân gỗ được mài nhẵn vừa tạo nên vẻ thanh thoát vừa cứng cáp.
Lớp đất gồ ghề dưới chân cô cũng chẳng còn nữa. Thay vào đó là những lát đá trắng xếp đều đặn, sạch sẽ đến mức khiến người ta không dám giẫm lên.
Và người đối diện… Không còn là Albert.
Một bóng người cao lớn đứng đó, mặc đồng phục màu xanh lam, cổ áo chéo vắt qua nhau, thân hình được che phủ bởi lớp vải dày. Cô không rõ giới tính của người ấy. Nhưng cái khí chất kia, nó như đè nén cả không khí xung quanh.
Thanh kiếm của người ấy cũng là gỗ, nhưng nó dài hơn và lớn hơn, cô ước chừng nó dài gần bằng nửa thân cô. Trên cán còn quấn những dải vải trắng, mà cô chẳng rõ công dụng
Người này là ai?
Cô không biết. Nhưng tim cô lại đập thình thịch như thể đã từng nhìn thấy người này. Đã từng đối mặt, và từng đứng ở nơi đây.
Bất chợt, một bóng trắng lao vút lên phía trước.
Nó mang hình hài ấy của một bé gái nhỏ nhắn, mảnh mai, có lẽ trạc tuổi cô. Trên tay nó là thanh kiếm gỗ mà cô thấy lúc nãy.
Và như một sợi dây vô hình, cơ thể cô bắt đầu tự chuyển động theo hình bóng ấy.
Từng bước, từng nhịp chân ngày càng dứt khoát và dồn dập hơn. Gió bắt đầu rít lên bên tai cô. Nó không phải là cơn gió tự nhiên, mà là tiếng gió bị xé rách bởi chuyển động của cô.
Nia cúi thấp người, dồn toàn bộ trọng tâm về phía trước. Một chuyển động không qua suy tính, như thể cô đã từng làm điều này hàng trăm lần.
Cô lật cổ tay, đưa thanh kiếm sang tay phải. Thanh kiếm gỗ lao về phía trước, cắt ngang không khí và tạo ra một tiếng rít sắc lạnh.
Một cú chém theo hình vòng cung được tung ra, nhắm thẳng vào góc phải thanh kiếm của Albert. Vẫn giữ lực ấy, kiếm của cô trượt dài trên lưỡi kiếm của Albert.
Khi hai thanh tách nhau ra. Cô bước một bước tới rồi vung một nhát chém từ dưới lên. Cú vung ấy làm Albert lùi về một bước.
Chưa kết thúc, nhiều cú chém liên tiếp được tung ra về phía anh.
Vung trái. Rồi vung phải.
Rồi bổ từ trên cao xuống, rồi lại chém chéo.
Mọi cú chém đều xảy ra liên tục không chút ngừng nghỉ.
Lưỡi kiếm va lưỡi kiếm. Chuôi kiếm va lưỡi kiếm.
Mỗi cú vung lại tạo ra một cơn gió nhỏ, như những lưỡi dao vô hình lướt qua da.
Nia muốn dừng lại. Nhưng cơ thể lại không nghe lời.
Ban đầu, cô còn lần theo cô gái kia. Nhưng giờ thì không, hình bóng đó đang dần tan biến, nhường chỗ cho một chuyển động thuần túy, bản năng, nguyên sơ.
Cô vung như thể biết phải chém ở đâu. Phải tấn công thế nào. Như thể việc chiến đấu này đã ăn sâu vào máu thịt.
Nia cố ngước mắt về phía Albert, cố gắng tìm một chút sự trợ giúp. Nhưng dường như Albert chẳng hề để tâm tới ánh mắt cô, anh ta chỉ có ánh mắt thờ ơ trước những đòn đánh của cô như đã đọc vị chúng.
Chợt, bên hé môi anh nở một nụ cười và…
KENG!
Một âm thanh lớn lại vang lên khắp bãi đất.
Thanh kiếm gỗ trong tay Nia đã biến mất. Cô ngước lên bầu trời thì thấy nó đang bay vài vòng trên không trung. Rồi rơi xuống mặt đất.
Nia quỵ xuống, hai đầu gối chạm đất. Cả cơ thể cô run lên nhè nhẹ, như thể mọi sinh lực đã bị ai đó rút cạn.
“Được rồi, hôm nay vậy là đủ.” Albert nói và nhìn cô với một cặp mắt khác.
Chẳng rõ ánh nhìn kia có ý nghĩa gì, nhưng nó khiến cô vô thức nuốt nước bọt. Cô cố gượng dậy và đi tới nhặt thanh kiếm.
Vừa đi cô vừa cố ghép lại những mảnh ký ức rời rạc trong đầu. Về hình ảnh kỳ lạ kia, về cô gái lúc nãy, và về không gian chồng lớp lên nhau như một bức tranh bị bóp méo.
Là ảo ảnh sao?
Hay nó là do cô tưởng tượng?
Cô không chắc. Nhưng nó khiến cô thấy bất an hơn bất cứ cú chém nào vừa rồi.
“Này Nia, chúng ta quay về thôi!” Giọng một người phụ nữ nhẹ nhàng giúp cô thoát khỏi suy nghĩ bản thân.
Nia ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Từ lúc nào mà nó đã hóa thành một khoảng đen thăm thẳm. Không còn dấu vết của màu xanh hiền hòa hay ánh vàng dịu nhẹ nơi hoàng hôn, chỉ còn lại một màn đêm như nhấn chìm tất cả.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi quay lại bên cạnh Mary.
Dù vậy, tâm trí cô vẫn chưa yên ổn. Cô biết mình sẽ không dễ dàng quên được những hình ảnh kia. Và một lúc nào đấy, cô phải tìm ra sự thật.
Chỉ là, không phải ngay bây giờ.
Hiện tại, toàn thân cô đã rã rời sau trận vận động dữ dội, và cơn đói đang gõ cửa không chút thương tiếc.
Nia khẽ cười với chính mình, tay ôm bụng. “Chắc mình ăn được cả một con bò quá.”


0 Bình luận