• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 01: Cuộc gặp gỡ sau thảm họa

0 Bình luận - Độ dài: 3,680 từ - Cập nhật:

“Em có thích bình minh không?”

“...”

“Thôi nào, chẳng phải bình minh rất đẹp hay sao?”

“...”

“Rồi em sẽ hiểu thôi! Một ngày nào đó em cũng tìm thấy bình minh cho riêng mình. Chị tin là thế.”

Nia chẳng thể nào nhớ được khuôn mặt hay vóc dáng của người đã thốt ra những lời ấy. Nhưng giọng nói ấy… Vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí cô. Từng câu từ cho đến giọng điệu, chúng đều ngọt ngào và nhẹ nhàng giống như một bản nhạc đang sưởi ấm một tâm hồn rách rưới.

Cô cũng chẳng rõ người ấy có thật, hay chỉ là một tưởng do cô dựng lên. Nhưng cô biết chắc rằng, chính những lời ấy là động lực duy nhất giúp cô vẫn tin vào ngày mai.

Tuy nhiên, cái “phao cứu sinh” ấy đang dần trở nên mong rung. Vì ngay lúc này đây, ánh bình minh chẳng mang theo hi vọng, mà chỉ đang phơi bày sự kinh tởm của cảnh tượng trước mắt.

Mặt đất bị xới tung, đất và đá văng tung tóe khắp nơi, trong như vừa bị lũ trẻ nghịch ngợm đào bới. Điều ấy chẳng có gì đáng nói, thứ nằm trên đống đất đó mới khiến người ta muốn phát nôn. 

Những xác chết.

Không phải một hay chục, mà là có thể lên đến trăm người. Chúng nằm rải rác khắp các con đường, như trải dài từ đầu làng đến cuối làng. Nhiều thi thể còn chẳng rõ hình dạng con người mà đã bị phân thây thành nhiều phần. 

Nội tạng lòi cả ra ngoài như vừa rơi khỏi một bao tải rách, mùi thối rữa cùng với âm khí xộc thẳng vào mũi như muốn bóp nghẹt phổi của cô.

Nia đưa mắt nhìn một thi thể may mắn vẫn còn khá nguyên vẹn. Hắn nhìn cô, đôi mắt đục ngầu của một người đã đánh mất linh hồn từ lâu, miệng hé mở phản chiếu nỗi kinh hoàng tột cùng. 

Cánh tay hắn đưa về phía trước, trông như người cố gắng kéo lấy chút sự sống. Nhưng… Cũng giống như muốn bắt lấy cô, rồi kéo linh hồn cô về với địa ngục cùng bọn họ.

Nia vô thức lùi lại một bước, nhưng cơn đau từ chân khiến cô khựng lại một nhịp. Dù cậy, cô vẫn cố đưa mắt nhìn nơi khác.

Những chất lỏng màu đỏ không ngừng chảy ra từ những cái xác. Chúng ngấm vào đất tạo thành một cái hồ nhầy nhụa, có chỗ lại hòa huyện vào nước tạo thành thứ dung dịch đầy kinh tởm.

Những mảnh kiếm nằm gục trên mặt đất. Một vài cây kiếm còn nguyên giữ được hình dạng lại bị cắm sâu vào ngực hoặc họng ai đó.

Ngôi làng vô cùng tĩnh lặng, chỉ có một chút gió nhẹ của bình minh cùng với âm thanh của những căn nhà còn đang cháy và tiếng hét đáng ghét của những con chim đậu trên tường làng.

Nia đứng chôn chân tại chỗ. Một nửa khung cảnh trước mắt đã bị nhuộm trong màu đỏ của máu.

Chợt cánh tay phải bắt đầu ầm ĩ lên, những cơn đau cứ liên tục kéo đến như muốn xé nát cơ thể cô. Cô vô thức siết lấy bắp tay đang bị thương, nhưng sự nhức nhối chẳng hề dịu đi mà còn kinh khủng hơn trước.

Cô muốn hét lên nhưng cổ họng lại khô rát đến mức chẳng phát ra nổi một từ. Từng hơi thở đều đau đớn cứ như bị kim cứa vào khí quản. 

Nia nhìn xuống cánh tay mình. Máu chảy từng vệt dài quanh bàn tay, rồi men theo các ngón tay mà rơi xuống đất. Từng giọt, từng giọt chậm rãi như một chiếc đồng hồ báo giờ tử. 

Cô biết điều ấy nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng.

Nia bắt đầu lê từng bước khó khăn và nặng nề, cứ như cô đang phải vác theo một chiếc tạ nặng hàng trăm ký. 

Nhưng mặt đất như cũng muốn kéo cô ở lại. Chúng liên tục đâm xé vào đôi bàn chân nhỏ bé, khiến cho mỗi bước đi đều cực hình.

Những cơn gió lạnh quất vào mặt, không nhẹ nhàng mà như hàng ngàn mũi kim đâm thẳng vào da. Trong khi đó, hơi nóng tỏa ra từ những căn nhà như đang thiêu đốt cô cho trọn vẹn.

Nia đưa mắt nhìn bên cạnh, những con quạ màu đen đứng thành đàn quanh các cái xác đang dần bị phân hủy. Chúng nhìn cô, như thể chỉ đang thức trực để mổ xẻ từng miếng thịt trên cơ thể cô. 

Nia rùng mình.

Nhưng vẫn cố đi tiếp.

Cô chậm rãi bước qua những cái xác đã vô hồn từ lâu, bước qua từng mảnh gỗ còn đang cháy mà người ta đã từng gọi là nhà.

Bỗng hình ảnh trước mắt trở nên nhạt nhòa, cô lảo đảo tiến thêm vài bước trước khi gục xuống nền đất. Thể xác cô đã không còn chút sức lực nào sau đêm hôm trước. 

Nhưng bất chấp mọi thứ. Cô vẫn dùng tay, báu thật chặt vào mặt đất khô cứng để kéo bản thân đi tiếp. 

Kết quả là ngón tay chằng chịt vết trầy nhỏ, còn cơ thể lại chẳng di chuyển dù chỉ một chút.

“Không được, mình vẫn muốn sống.” Giọng nói cứ cô văng vẳng trong đầu cô. 

Những ý nghĩ tiêu cực lại kéo đến như lũ. 

Rằng bản thân cô sẽ chết, một cái chết trong cô độc và tuyệt vọng. Cô muốn phủ nhận suy nghĩ ấy nhưng lại không thể.

Trong một khắc trước khi bóng tối nuốt trọn, cô thấy hai bóng người  tiến lại gần. 

“Họ là ai? Dân làng hay kẻ địch?”

Cô không còn đủ sức để quan tâm. Nia gục trên mặt đất, phó mặc cho số phận quyết định.

 

.

 

Khi lấy lại chút ý thức, đôi mắt nặng trĩu dần hé mở. Trước mắt cô là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.

Một bức tường nhiều màu hiện lên. Không, chính xác hơn nó là một tấm vải lớn màu trắng, nhưng được may tỉ mỉ với những tấm vải khác màu.

“Mình đang ở trong lều ư?”  Nia cố quay đầu nhìn xung quanh, nhưng lại như có thứ gì đó cố định đầu cô lại.

Cô cử động nhẹ cánh tay bị thương của mình. Nhưng những cơn đau thừa sống thiếu chết đã biến mất, thay vào đó lòng bàn tay cô chỉ có cảm giác ngứa ngáy nhẹ như có vật nào đó chọt vào.

Những ngón tay khép nhẹ lại nhằm bắt lấy vật kia. Bề mặt nó mềm mại và mịn màng nhưng vẫn đủ rắn rỏi để đứng giữa gió trời. 

“Đây là cỏ sao? Không, quan trọng hơn… Mình còn sống sao?” 

Một sự vui mừng chớm nở trong trái tim yếu ớt. 

Nhưng cảm xúc ấy chẳng tồn tại lâu, thì đã bị bị lấn áp bởi vô vàn câu hỏi trong đầu.

Đây là đâu? Ai đã đưa cứu cô và mục đích của họ là gì?

Nia không thể tự trả lời được, bản thân cô chỉ mong rằng điều tốt đẹp sẽ đến với mình. Dù vậy, cô nhanh chóng gạt suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.

Một phần vì cô không tin vào cái gọi là “người tốt”. Khi những người xung quanh mà cô biết đều chọn bỏ rơi, hoặc chỉ lợi dụng cô để mang lại lợi lộc cho bản thân.

Nia phút chốc lại chìm trong hố sâu tuyệt vọng của bản thân. Cô nghĩ về một tương lai đen tối, nghĩ về những thứ bản thân sẽ và phải gặp sau này.

Nhưng giữa không gian tĩnh lặng, một giọng nói vang lên với giọng điệu hân hoan, vui mừng đan xen một chút sự bất ngờ.

“Nhóc tỉnh rồi à!” 

“Albert vào đây đi!”

Cô cố gắng xoay người, dùng hết mọi sức lực yếu ớt để tìm nguồn gốc của giọng nói. 

Phía nơi ánh sáng mờ chiếu vào. 

Một người phụ nữ hiện ra. Mái tóc cô vàng óng, óng ả như được nắng mai vuốt ve, nó được buộc ra đằng một cách gọn gàng. Chiếc cằm thon nhẹ và sống mũi cao tạo nên một vẻ đẹp dịu dàng nhưng không kém phần cuốn hút.

Chưa đầy một phút, một giọng nói vang lên từ ngoài căn lều.

“Vậy à.”

“Đúng lúc tôi vừa mang thêm củi về đây, Mary.”

Một người trung niên đàn ông bước vào. 

Thân hình anh ta cứng cỏi, từng lớp cơ bắp làm hiện lên đường nét của cơ thể. Anh có mái tóc nâu xen lẫn chút vàng nhạt, dài đến trán. Bên mắt trái có một vết sẹo lớn như cho thấy những thăng trầm trong cuộc đời anh. Nhìn tổng thể, anh có vẻ ngoài mạnh mẽ và thu hút.

Nia cảm thấy lạ lẫm, cô chưa bao giờ gặp hai người trong làng. Có lẽ họ là những người ngoại lai. Khi xưa, cô cũng từng gặp một vài người lạ mặt đến làng, nhưng cô đều chẳng mấy ấn tượng tốt với họ.

Dẫu vậy, từ cuộc trò chuyện ngắn kia, cô vẫn đoán người bước vào có vẻ  là Albert, còn cô gái tên là Mary.

“Đợi một chút nhé, cháo sắp chín rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng của Mary cất lên làm ngắt quãng dòng suy nghĩ.

Được một lúc, Mary mang vào một cái bát gỗ từ bên ngoài. Hơi nóng từ nó bốc lên như tạo thành những đám mây nhỏ lơ lửng trong không khí. Hương thơm tỏa ra khắp căn lều làm không khí dễ chịu, thoải mái hơn.

Mary tiến lại gần, Nia theo phản xạ cố nhích người ra xa nhưng lại chẳng di chuyển nổi.

Cô nhìn Mary với đôi mắt dè chừng đang xen chút e sợ. Kể từ ngày mẹ cô mất, chẳng có ai là đối xử tốt với cô. Chính vì thế, cô không nghĩ là mình có thể tin tưởng người trước mắt.

Mary thấy vậy, nhưng cô ấy không hề trách mắng mà chỉ nở một nụ cười dịu dàng, rồi nhẹ nhàng an ủi cô. 

Mary dùng một tay giúp Nia ngồi dậy, hơi ấm tỏa từ bàn tay ngấm vào da như sưởi ấm trái tim yếu ớt, tay còn lại bón từng muỗng cháo vào miệng cô. 

Nia không hiểu nụ cười kia có ẩn ý gì, càng không biết bản thân nên hành động sao, kháng cự hay ngoan ngoãn? 

Nhưng Nia biết rằng, đây là thứ đầu tiên cô ăn trong ba ngày đổ lại.

Hai đôi mắt phút chốc ướt đẫm.

Tại sao cô lại khóc?

Cô cũng chẳng rõ nữa. Nia đã bị bỏ đói nhiều lần trong quá khứ, thậm chí ba ngày chỉ là một thứ nhỏ nhặt trong chuỗi ngày hành xác. 

Nhưng lần này, một cảm giác như nhóm lên từ trong lòng ngực của cô. Nó giúp tâm hồn cô nhẹ nhõm đến kỳ lạ, ấm áp đến khó tin.

Nhưng khoảng thời gian cô cho là hạnh phúc nhất cuộc đời lại chẳng kéo dài lâu, khi chén cháo nhanh chóng hết sạch. Mary chậm rãi nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống. 

Ngay lúc đấy, cô mới nhận ra những vết thương trên cơ thể đã được băng bó cẩn thận, tỉ mỉ.

“Cô bé tên gì?” 

“N-Nia ạ.” 

Khuôn mặt Mary nở nụ cười thân thiện đáp lại “Nia à, tên hay đấy chứ!”

“A, chút nữa là quên giới thiệu. Chị là Mary, còn anh trai trông ‘bụi đời’ kia là Albert.” Vừa nói cô vừa chỉ tay mình vào chàng trai đứng ngay cửa lều. 

Anh ta chỉ nhìn cô, ánh mắt tỏ vẻ không quan tâm.

“Em còn bị đau hay khó chịu ở đâu không?” Mary nhẹ nhàng hỏi, bàn tay từ tốn vén mái tóc Nia sang một bên.

Nia không đáp lại mà chỉ chớp mắt như thay cho câu câu trả lời của bản thân.

Mary nheo mắt rồi bặm môi, có lẽ cô ấy muốn nói gì đấy nhưng lại thôi. Chợt cô đứng dậy, vươn vai rồi bước tới cửa lều.

“Trước mắt cứ xem còn gì ở đó hữu ích không nhỉ?” Albert nói, tay ném cho Mary một cái trượng gỗ, trên đầu trượng có đính một viên pha lê màu đỏ trông khá to.

Mary đáp lại, tay chụp lấy cây trượng vừa được ném tới “Ừ, đành vậy.” Giọng cô tỏ vẻ chán nản.

Cô ngoảnh mặt nhìn Nia giọng lại nhẹ nhàng như lúc đầu “Em nằm đấy đợi bọn chị quay lại nhé.” Rồi cô ấy vẫy tay chào và đi mất.

Bóng dáng hai người họ xa dần trước bị khuất hoàn toàn bởi miếng vải lều. Vì đã hồi phục được một chút, nên cô hoàn toàn có thể nghĩ tới việc chạy trốn.

Dù vậy, cô vẫn nằm trong căn lều, nội tâm cô giằng xé giữa tin tưởng và nghi ngờ. Những lúc như thế này cô lại thấy ghét bản thân, ghét cải cách lưỡng lự, bất lực vì chẳng thể đưa ra lựa chọn. 

Cô cứ nằm đấy. 

Và rồi chẳng có gì xảy ra cả…

 

.

 

Mary sải bước trên con đường mòn khô cứng, bề mặt nó xuất vài vết nứt nẻ, có lẽ là do lượng mưa ít ỏi gần đây. Đôi khi, mặt đất lại xuất hiện vài vết lõm như thể thiên nhiên đang muốn trêu ngươi những kẻ qua đường.

Nhưng cô không hề bận tâm về chúng, cô dễ dàng vượt qua từng vết lõm mà chẳng gặp chút khó khăn nào. Vừa đi, ánh mắt cô lặng lẽ lướt qua cảnh vật bình yên trước mắt.

Trên cao, mặt trời trốn sau những đám mây, chỉ để lại những tia nắng mỏng nhẹ như một bàn tay đang vuốt ve mặt đất. Ánh sáng ấy dịu dàng, ấm áp, như một lời hứa mơ hồ rằng ngày hôm nay sẽ bình an.

Bên lệ đường, những tán lá đung đưa theo nhịp như đang nhảy múa đón chào ngày mới. Đôi khi vài chiếc lìa cành, nhẹ nhàng rơi xuống như lông vũ.

Những làn gió lặng lẽ lướt qua từng lớp cỏ xanh thẫm, cùng với tiếng rì rào của các loài côn trùng tạo trong các bụi cỏ. Tất cả như tạo thành một bản nhạc du dương nhẹ nhàng. 

Rồi Mary đưa mắt nhìn về nơi cô đang đến.

Xa xa, những chiếc cọc gỗ nhọn ngoắc như đâm từ lòng đất lên. Chúng xếp san sát tạo thành một bức tường thô mà vũng chải. Nhưng lạ thay, chính sự bảo vệ ấy lại khiến ngôi làng như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. 

Nó vừa chối bỏ những kẻ lạ mặt tới, vừa trói buộc những người ở bên trong. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến cô có cảm giác ngột ngạt, tù túng đến khó chịu.

Cô đi men theo bức tường gỗ chọc trời, bàn tay Mary lướt nhẹ qua từng thanh gỗ, bề mặt chúng vừa sần sùi vừa bám đầy bụi bặm như thể đã bị bỏ quên từ lâu. 

Chợt, một giọng nói cất lên phía trước, phá tan sự tĩnh lặng.

“Thế, về con bé đấy thì cậu tính sao?”

Mary giật mình nhẹ, quay về phía Albert. Anh đang liếc cô, ánh mắt như thể vẫn đang chờ câu trả lời.

“Thì hãy dẫn con bé đi theo thôi?” Cô đáp lại không chút do dự.

Nghe thấy thế, Albert liền đứng khựng lại. Anh khoanh tay, một bàn tay chống vào mặt, gật gù chậm rãi trước khi lắc đầu.

“Tôi biết cậu rất thích trẻ con, nhưng cậu quên vụ lần trước rồi sao?”

“Chỉ vì giúp một đứa trẻ lạc mẹ mà chúng ta đã bị cướp mất vài túi tiền rồi còn gì?”

Nghe tới đây, Mary cắn nhẹ môi dưới, cô muốn phản bác nhưng lại thôi.

“Chưa kể.” Albert tiếp tục nói. “Ta đâu chắc nó không phải người của bọn chúng?”

Mary lập tức ngẩng đầu, mắt cô nheo lại ánh lên sự phản kháng.

“Không thể nào! Bọn chúng để một đứa trẻ ở lại để làm gì chứ, chúng đâu có lợi lộc gì?”

“Với cả cậu cũng nhìn thấy những vết thương trên cơ thể con bé rồi còn gì. Chúng ta không thể để Nia ở lại được.”

“Dù là vậy… chậc, bỏ đi. Nhưng nếu nó có biểu hiện đáng ngờ nào thì đừng trách tôi.” Albert tặc lưỡi rồi quay đầu đi tiếp

Mary mím môi, khẽ gật đầu.

Hai người tiếp tục tiến về cổng làng, nhưng khi chỉ còn cách vài bước chân. Một luồng nhiệt dội thẳng vào người khiến trán cô bắt đầu chảy mồ hôi. 

Cho dù lúc nãy cô đã dùng ma thuật để làm dịu bớt cái hơi nóng kia, tuy nhiên có lẽ chừng đó là chưa đủ.

Cô dừng lại một nhịp trước lối vào, “cánh cổng” ngăn cách hai thế giới chẳng còn nữa. Mà giờ đây, nó đang nằm chơi vơi trên mặt đất, bề mặt cổng làng bám đầy bùn đất và vô số vết chân lớn nhỏ khác nhau.

Mary hít một hơi thật sâu trước khi bước vào trong.

Cảnh tượng trước mắt vẫn y nguyên như lần đầu cô đến, vẫn là đống xác chết nằm la liệt trên mặt đất, vẫn là cái mùi thối rửa đến phát nôn. 

Nếu có gì khác, thì đó là việc… một vài cái xác đã bắt đầu đứng dậy và loạng choạng tiến đến chỗ hai người.

“Tuy là chúng ta tới kịp, nhưng tớ vẫn chưa thể tin rằng con bé có thể sống sót trước cảnh này.” Mary nói với giọng trầm, tay siết chặt cán trượng.

Tuy nhiên thay vì đáp lại, Albert chỉ đơn giản rút kiếm ra. Lưỡi kiếm cong và sắc bén phản chiếu ánh mặt trời, làm cô hơi nheo mắt lại. Rồi, anh nhẹ nhàng vụt nhanh về đống xác sống kia.

Mary thấy thế chỉ thở dài, rồi giơ thanh trượng gỗ của mình ra phía trước. Hai mí mắt co lại khiến cô sắc sảo hơn.

“Được rồi, bắt đầu dọn dẹp thôi!”

 

.

 

Vài tiếng sau, Albert và Mary quay lại. Hai người dính đầy bùn đất và tro của những căn nhà, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Trên tay cầm chút vật tư, có lẽ gom được từ những căn nhà đổ nát.

“Kế hoạch chắc phải thay đổi lại rồi, cùng lắm có thể ở lại vài ngày.”  Albert cất tiếng, giọng đều đều. Anh ta tiến vào góc lều rồi để đống vật tư vào đấy.

Mary gật đầu đáp lại “Đủ thời gian cho con bé hồi phục chút là được.” Vừa nói cô vừa đặt đồ vào góc lúc nãy.

“Nếu cậu biết ma thuật phục hồi là khỏe rồi.”

“Im đi! Tên đầu đất chỉ biết kiếm thuật như cậu mà đòi nói câu đó?” Mary lớn giọng quát lại.

Albert nheo mày, tức giận cãi lại “Nói ai đầu đất hả?”

Âm thanh giằng co của hai người vang vọng khắp căn lều nhỏ khiến hiện diện của Nia như biến mất.

Nia nhìn họ. Hai người cãi nhau như thể sắp rút vũ khí ra chém nhau tới nơi. Nhưng bằng một cách kỳ lạ, điều đó làm cô mỉm cười. Họ cãi nhau, nhưng không có thù hận. Họ ồn ào, nhưng không đáng sợ. 

Giống như… gia đình?

Ba ngày trôi qua một cách chóng vắng.

Hôm nay bầu trời vẫn trong xanh, những đám mây trôi nhẹ nhàng trong gió nhẹ, ánh nắng dịu dàng len lỏi qua tán lá, chiếu xuống mặt đất những tia sáng vàng óng. Tiếng chim kêu inh ỏi khắp bầu trời.

“Tốt rồi, chúng ta chuẩn bị lên đường thôi.” Albert nói trong lúc kiểm tra dây buộc lần cuối.

Mary nhìn xung quanh, rồi bối rối hỏi “Khoan, mà Nia đâu?”

“Hửm? Chẳng phải nhóc đó lúc nãy bên cạnh cậu sao?”

“Đúng là thế thật, nhưng giờ chẳng thấy đâu.”

Ngay lúc đấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng lấp ló sau cổng làng.

Như hiểu ra gì đó, cô xuống xe chạy tới cổng làng và nắm lấy tay cô bé.

“Á!?”  Nia giật mình thốt lên.

Mary cất giọng với nụ cười ấm áp như ánh nắng đầu xuân “Nào ta đi thôi, còn đứng đây chị bỏ lại đấy!”

“E-Em đi cùng được ạ?” Nia ngập ngừng hỏi.

“Tất nhiên rồi! Chứ nhóc muốn ở lại đây à?”

“K-Không ạ.”

“Vậy đi thôi.”

Mary nắm tay Nia lại gần chiếc xe ngựa, rồi bế cô nhẹ nhàng lên xe.

Khác với lúc trước, lần này Nia không hề phản khác. Trong ba ngày qua, khi được ở bên hai người ấy, cô đã cảm nhận rằng họ không hề có ác ý mà ngược lại còn chăm sóc, bảo vệ cô khỏi lũ quái vật khi về đêm. 

Dù vậy, Nia vẫn không biết họ muốn gì ở cô. Tuy nhiên, linh cảm Nia mách bảo rằng, cô hoàn toàn có thể tin tưởng hai người họ, ít nhất là cho tới hiện tại.

Bánh xe bắt đầu lăn, Nia ngoái đầu nhìn lại ngôi làng đổ nát lần cuối. Nơi cô từng sống, từng chịu đựng. Và giờ đã để lại sau lưng.

Cô quay lại nhìn Mary và Albert và tự hỏi trong lòng.

“Liệu đây có phải là bình minh mà mình đã luôn tìm kiếm?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận