“A-Anh chị là mạo hiểm giả ạ?” Nia kêu lên, mắt mở to như thể vừa phát hiện ra một bí mật to lớn.
Ngồi phía trước, Albert liền quay đầu lại rồi nhướng mày.
“Hửm? Bọn anh chưa nói à?” Anh gãi đầu, giọng nói như thể đang nhớ lại một điều gì đó tưởng chừng hiển nhiên.
Nia cúi đầu, giọng cô nhỏ dần, ánh mắt bối rối “C-Chưa đâu ạ.”
Từ bên cạnh, Mary liếc sang cô rồi khẽ bật cười.
“Thấy chưa, chị nói rồi mà. Cậu ta đúng là đầu đất.”
Albert gầm lên, quay phắt sang Mary “Hả? Cậu nói lại xem nào?”
“Ơ, ai nói gì đâu, cậu nghe nhầm rồi đó.” Mary đáp tỉnh bơ, đôi môi cong lên thành nụ cười vừa ngạo mạn vừa đùa cợt, rõ ràng là đang trêu ngươi anh.
Albert nghiến răng ken két, tay siết chặt dây ngựa.
“Chết tiệt, nếu không phải đang lái xe thì tôi đã đập cho cậu một cú rồi đấy!”
“Hửm? Ghê quá cơ.” Mary đáp lại, không chút sợ hãi, cô còn nghiêng đầu làm bộ mặt ngây thơ khiến sự tức giận của Albert chỉ càng dâng lên.
Cuộc cãi vã cứ thế tiếp diễn, nhưng nhìn cái cách Mary ung dung đáp trả trong khi Albert bắt đầu mất kiên nhẫn, Nia cũng đoán được người chiếm ưu thế vẫn là Mary.
Một lúc sau, bầu không khí trong xe dần lắng lại, chỉ còn âm thanh của bánh xe nghiến lên sỏi đá. Nia lại lên tiếng, giọng cô vẫn còn ngập ngừng.
“V-Vậy anh chị đang trên đường trở về đâu ạ?”
“Dĩ nhiên là về làng của bọn chị rồi.” Mary dứt khoát đáp lại, giọng vẫn nhẹ nhàng như thường lệ.
Nia im lặng một lúc. Làng, một nơi mà đối với cô không có chút kỉ niệm tốt đẹp nào. Nhưng cô vẫn hỏi tiếp, đôi mắt ánh lên sự tò mò.
“Nơi đó, như thế nào ạ?”
Mary hơi nghiêng đầu suy nghĩ, rồi chậm rãi đáp.
“Ừm, Theo chị thì nó chẳng có gì tốt đẹp cả. Một nơi khá ngột ngạt, đầy những ký ức cũ kỹ mà chị từng muốn quên đi.”
Nia ngạc nhiên. Câu trả lời ấy không hề giống bất cứ thứ gì cô tưởng tượng.
“Vậy sao chị vẫn muốn quay về ạ?”
Mary không trả lời ngay. Cô nhìn về phía bầu trời, nơi có những rặng núi mờ xa đang trôi qua chậm rãi. Ánh mắt cô dần trầm xuống, giọng nói cũng dịu hơn.
“Vì chị muốn… đối diện với nơi ấy một lần nữa. Hoặc nếu có thể chị sẽ thay đổi nó.”
Nia không hỏi gì thêm. Cô im lặng, mắt nhìn xuống sàn xe, như đang nghiền ngẫm điều gì đó vượt khỏi hiểu biết non trẻ của mình.
“Oi, sắp đến thị trấn rồi đấy, chuẩn bị đi.” Giọng Albert vang lên, xé toạc bầu không khí trầm lặng.
Nia giật mình, cô đứng dậy tiến về phía trước xe ngựa.
Trên cao mặt trời đã qua đỉnh đầu, dù vậy ánh nắng vẫn dịu dàng xuyên qua những đám mây trắng mỏng như vải lụa. Từng chiếc lá rơi bay lơ lửng trong không trung, xoay nhẹ như đang nhảy theo chiều gió rồi yên lặng đáp xuống xuống mặt đất.
Xa xa, những bức tường đá cao và rộng dần hiện ra trước mắt. Bề mặt nó phủ đầy rong rêu cho thấy những dấu vết của thời gian, có vài chỗ bị mòn, nứt nẻ thậm chí là thủng một lỗ khá sâu.
Dù vậy, nó vẫn giữ được sự vững chắc đến kì lạ, trông giống như một người gác cổng già đang bảo vệ sự cho sự an nguy của thị trấn.
Chiếc xe ngựa chậm rãi tiến vào thị trấn, Nia bị choáng ngợp trước khung cảnh trước mắt.
Thị trấn hiện ra, sống động và náo nhiệt, khác hẳn với ngôi làng mà cô biết.
Khắp nơi là tiếng của những người dân tự do trò chuyện, tiếng trẻ con vui đùa, chạy nhảy khắp nơi. Những quầy bán chật kín người như tô điểm thêm cho sự rộn ràng nơi đây.
Nia lướt nhìn các dãy nhà nằm san sát nhau, chúng như những cây nấm khổng lồ mọc lên từ mặt đất. Dưới ánh nắng, từng viên đá, từng cột gỗ sẫm màu ánh lên những tia sáng lấp lánh, như thể chúng cũng đang chào đón cô.
Nia đưa mắt xuống mặt đất. Dưới bàn chân nhỏ bé của cô, những con đường mòn gồ ghề đã biến mất, mà đã được thay bằng những phiến đá bóng loáng và sạch sẽ.
Chiếc xe ngựa chậm rãi tiến sâu hơn vào lòng thị trấn, như nó cũng đang lặng lẽ tận hưởng vẻ đẹp trước mắt.
Bánh xe cứ lăn mãi, lăn mãi trước khi dừng hẳn lại tại một góc đường.
Nia bước ra khỏi xe, trước mặt cô là một căn nhà hai tầng. Bức tường được xây bằng những viên đá xám, đan xen là vài cột gỗ kéo dài từ mặt đất đến tận mái. Chúng như những thân cây khổng lồ, cắm rễ vào lòng đất để giữ lấy dáng đứng vững chãi cho cả tòa nhà.
So với các căn nhà khác, nơi này rộng lớn hơn hẳn. Cô ước chừng nó lớn bằng hai, thậm chí ba ngôi nhà dân thường ghép lại.
Ở phía trước có một bảng hiệu gỗ được treo lủng lẳng trên xà ngang bằng hai thanh xích. Bề mặt được khắc một dòng chữ nào đó mà cô cũng chẳng rõ.
“Tôi tìm chỗ gửi xe ngựa rồi quay lại, hai người vào trước đi.” Giọng Albert vang lên từ phía chiếc xe.
“Ở, tớ đợi cậu ở quầy lễ tân nhé.” Mary nhanh chóng đáp lại.
Chiếc xe ngựa dần đi xa trước khi biến mất khi chạy vào một ngã tư.
Hai người bước qua cánh cửa căn trọ.
Cảm giác đầu tiên là… sự tĩnh lặng. Một sự im lặng đến kỳ lạ, đối lập hoàn toàn với âm thanh rộn ràng ngoài kia.
Đối diện cửa vào có một chiếc bàn gỗ, bề mặt nó sạch sẽ như vừa mới được lau chùi. Trên đó đặt một cái hộp làm bằng thủy tinh, chứa đầy những đồng bạc lấp lánh.
Đứng sau quầy là một người phụ nữ với mái tóc nâu ngắn được buộc theo kiểu đuôi ngựa, gương mặt nghiêm nghị nhưng không khó gần. Trên tay đang cầm một cây bút lông trông có vẻ đáng viết gì đó.
Nia bước chậm rãi qua sảnh, ánh mắt liên tục quét khắp nơi.
Ánh sáng dịu dàng lọt qua khung cửa sổ, trải xuống mặt sàn gỗ một lớp sáng vàng nhạt như phủ bụi nắng. Trần và sàn nhà được làm bằng gỗ, khiến căn phòng như một chiếc hộp lớn.
Căn phòng bài trí đơn giản mà ngăn nắp. Những chiếc bàn gỗ vuông đóng chặt xuống sàn, bên cạnh là hai hàng ghế dài song song được đặt một cách gọn gàng, bề mặt gỗ bóng loáng đến mức như có thể phản chiếu cả ánh sáng.
Ở phía sau có một bức tường đá thấp, nó được khoét một ô cửa rộng để lộ ra một căn bếp. Mùi thơm nhẹ nhàng, như thể nơi đây luôn sẵn lòng chào đón bất kỳ ai ghé qua.
Nia mải mê nhìn khung cảnh xung quanh mà quên mất cả thực. Đôi khi cô cũng nghe được vài tiếng cười khúc khích của hai người, nhưng cô chẳng mấy quan quan tâm.
Chỉ khi tiếng gọi vang lên mới khiến cô khẽ giật mình. Cô quay người rồi cô rẽ sang bên trái quầy, nơi có một cầu thang gỗ để dẫn lên tầng trên.
Khi Nia vừa đặt chân lên bật, âm thanh cọt kẹt phát ra khiến cô bất giác co chân lại. Cảm giác như chỉ cần bước lên là thanh gỗ lập tức gãy làm đôi.
Dù vậy, Mary vẫn thong thả bước tiếp như thể tiếng động ấy là bạn đồng hành thân thuộc.
Nia cố gắng bỏ ngoài tai những âm thanh kia và lấy hết dũng khí để bước từng lên từng ván gỗ. Mỗi lần sải chân là một lần chậm rãi và nhẹ nhàng như đang bước đi trên thủy tinh.
Khi đã lên được lầu, Nia thờ phào nhẹ nhõm. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại tỉnh táo khi được Mary nhắc nhở.
Nia bước qua hành lang vắng, cô cố di chuyển thật thật nhẹ để không làm phiền người khác.
“Nếu có ai nhìn thấy hẳn sẽ tưởng cô là kẻ lén lút đột nhập vào nhà quý tộc giữa đêm.” Cô nghĩ thầm rồi tự bật cười nhỏ.
Cuối hành lang xuất hiện một cánh cửa gỗ sẫm màu. Mary nhẹ nhàng đút chìa khóa vào lổ, rồi xoay nhẹ và kéo tay nắm cửa.
Cánh cửa dần mở ra, ánh sáng trắng tràn ra khiến Nia phải nheo mắt lại một chút. Khi đã quen với ánh sáng, cô từ từ bước vào phòng.
Phía góc trái căn phòng có một chiếc giường nhỏ thô sơ, trên nó có đặt hai chiếc gối trắng và một tấm chăn vải được gấp gọn gàng.
Đối diện giường là một chiếc bàn cũng được khắc bằng gỗ. Ở phía trên có một chiếc đèn dầu nhỏ và một lọ mực đen gần hết, có lẽ là của một nhà văn nào đó bỏ quên.
Mary bước vào trong, cô mở tung khung cửa sổ, gió tràn vào cùng với tiếng người xen lẫn tiếng chim. Chiếc túi hành lý nhẹ nhàng được đặt vào góc phòng. Từng hành động đều gọn gàng như một thói quen lâu năm.
Nia đứng lặng giữa phòng, ánh mắt nhìn quanh. Đây là lần đầu tiên cô ở lại một nơi như thế. Nhưng thay vì sợ sệt, thì cô lại có cảm giác háo hức, hứng khởi đến kì lạ.
“Nhóc ở đây đợi chị đón anh Albert nhé.”
“Vâng!”
Khi Mary quay bước rời đi, Nia liền tiến tới bên cửa sổ. Cô dùng hai tay đặt lên bậu, cố nâng người lên cao hơn một chút để có thể nhìn rõ hơn khung cảnh bên ngoài.
Phía dưới, thị trấn nhỏ đã dần chìm trong ánh chiều tà. Những mái nhà in bóng mờ lên những con đường đá. Chúng uốn lượn như những dòng sông nhỏ mềm mại. Cả không gian nhuốm trong một màu vàng cam dịu dàng, hòa quyện với làn gió nhẹ thoảng qua.
Nia có cảm giác như bản thân đang đứng trên đỉnh thế giới, nơi mọi thứ đều nằm trong tầm mắt cô, dù nhỏ bé nhưng đầy kỳ vĩ.
Chẳng bao lâu, Mary cùng với Albert quay trở lại, trên tay họ cầm vài que khoai nướng nóng hổi mà có lẽ Albert đã mua vội trong lúc trở về. Ba người nhấm nháp từng miếng khoai, trong lúc trao đổi về những dự định, kế hoạch sẽ thực hiện trong thị trấn.
Được khoảng một lúc, tiếng ồn ào vào ban ngày dần lắng xuống, chỉ còn lại âm thanh mờ nhạt của những chiếc xe ngựa đi những chặng đường cuối cùng trong ngày, cùng tiếng lào xào bên các quầy hàng.
Cả nhóm quyết định dùng bữa tối ngay tại nhà trọ.
Khi bước xuống, mặt trời đỏ rực đã nhường chỗ cho ánh đèn dầu. Còn không khí náo nhiệt của buổi sáng thì biến mất, thay vào đó là một sự sôi động hoàn toàn khác.
Khắp nơi là âm thanh hò reo, tiếng cụng ly rộn ràng của những con người sau một ngày dài mệt nhọc. Trong góc phòng, có nhóm người rúm lại một góc, như thể họ đang có cuộc trò chuyện nào đó trong bí mật.
Hương thơm từ các món ăn đang được chế biến lan tỏa ra khắp căn phòng, làm dấy lên cảm giác thèm thuồng khó tả. Tất cả hòa quyện thành bản giao hưởng sống động của cuộc sống về đêm.
Ba người chọn một chiếc bàn còn đang trống. Chỉ trong chưa đầy một phút, một chàng trai trẻ xuất hiện với chiếc tạp dề màu đen cùng với một cuốn sổ nhỏ trên tay.
“Quý khách muốn gọi món gì ạ?” Giọng anh ta rõ ràng, dứt khoát như người đã quá quen với công việc.
“Cho tôi vài ly bia cùng với bánh mì trắng và thịt bò.” Albert trả lời.
Chàng trai nhanh chóng ghi chú vào cuốn sổ, rồi hỏi tiếp một cách lịch sự.
“Còn hai quý cô ở đây gọi gì ạ?”
Mary mỉm cười thân thiện, ánh mắt rạng rỡ “Vài ly bia với bánh mì và thịt heo nhé.”
“Ch-Cho em mì xào với sữa bò ạ.”
“Được rồi, xin quý khách hãy đợi một chút.” Anh ta nói xong rồi nhanh chân quay về căn bếp.
Vài phút sau, thức ăn được dọn lên bàn. Ba người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ với nhau, họ chia sẻ về đủ thứ trên đời. Từ những chuyến phiêu lưu cho đến phàn nàn về tính cách của đối phương.
Đôi lúc, Albert và Mary lại cãi nhau như thường lệ, nhưng điều ấy lại làm không khí thêm phần sôi động.
Chợt một người đàn với thân hình mập mạp xuất hiện, khuôn mặt hắn đỏ bừng vì rượu, mùi rượu nồng nặc bốc lên cùng tiếng nấc cụt đều đặn khiến ai cũng vải khó chịu.
Hắn lại gần Mary rồi nói.
“Này cô em… Cô em có muốn nhập bọn với anh?” Hắn ta nói, tay phải đặt lên vai Mary rồi từ từ trượt tay xuống ngực.
Nhưng trước khi điều đó xảy ra, Mary nhanh tay đẩy người hắn ra, ánh mắt sắc lẹm của cô như mũi tên xuyên thẳng vào hắn.
“Xin lỗi, nhưng tôi không rãnh.” Giọng Mary lạnh lùng đầy bực bội.
Dẫu vậy, hắn vẫn có ý định thử thêm một lần nữa. Nhưng lần này, một chàng trai với mái tóc vàng đã ngăn chặn hành động ấy ngay lập tức.
Chưa tới một giây trước, Albert còn đang ngồi nhấm nháp ly rượu, mà giờ đây anh đã đứng trước cạnh người đàn ông.
“M-Mày là thằng nào!?” Hắn ta gầm lên đầy bất ngờ vì chưa thể thấy chuyện gì xảy ra.
“Ông phiền đi ra được không? Bọn tôi đang tận hưởng buổi tối đấy.”
Albert lạnh lùng đáp, khác hẳn với vẻ thường ngày. Dù vậy, Nia nghĩ là do anh say rượu nên mới nói giọng như vậy.
Có vẻ tên kia cũng nghĩ thế nên hắn giật cánh tay mình ra rồi cố gắng sờ vào người Mary một lần nữa.
Nhưng Albert không buông tha, lần này anh dùng lực tay mạnh hơn.
Người doanh nhân bực mình hét lên “Cút!”
Tay trái hắn đưa ra sau lưng, nắm chặt lại tạo thành hình nấm đấm, rồi dùng một lực trông khá mạnh tới mặt Albert. Nhưng anh dễ dàng chặn đòn đó bằng tay trái.
Chưa kịp rút tay lại, Albert liền dùng chân phải tung một cú đá dứt khoát làm hắn mất thăng bằng. Trong chớp mắt, Albert xoay người đá một phát thẳng vào mặt hắn, động tác nhanh và chuẩn chỉ đến mức Nia chưa theo kịp.
Tên doanh nhân lảo đảo, va vào một tên đô con khiến cốc bia trên tay đổ. Hắn ta đứng dậy khuôn mặt tỏ vẻ sự tức giận, đàn em của hắn cũng đứng dậy khuôn mặt như muốn ăn tươi nuốt sống tên kia.
Trong góc phòng, một nhóm người khác cũng đứng dậy, bọn họ được trang bị đầy đủ áo giáp và vũ khí, trông có vẻ là hộ vệ hắn.
Nia liên tục đảo đầu nhìn hai bên, bàn tay lắc qua lắc lại như cố gắng làm dịu tình hình. Bên cạnh, Mary uống hết ly bia đặt xuống bàn, cô nhìn một lượt xung quanh rồi nắm tay Nia.
“Ể!?” Nia giật mình thốt lên.
Mary thì thầm “Đi ra khỏi đây thôi, chỗ này để Albert lo được.”
Ra đến cổng trọ, Mary nhìn chị tiếp tân rồi nói với vẻ hồn nhiên.
“Một chút nữa tớ quay lại trả tiền sau nhé!”
“Ừ.” Người phụ nữ chán nản trả lời lại.
Nia nhìn theo, lúc này cô ấy đang tay chống cằm, miệng không ngừng thở dài như đã quen với những vụ rắc rối thường xuyên xảy ra trong căn trọ nhỏ này.
.
Khi càng tiến tới gần rìa thị trấn, một chiếc tháp chuông dần hiện ra. Từng lớp đá được chồng xéo lên nhau biến nó trông như một tòa thành thu nhỏ, bề mặt nó đầy rẫy những vết nứt nhỏ cùng với lớp râu rêu dày cộp.
Trên đỉnh tháp, chiếc chuông đang khẽ đung đưa theo gió. Mary ước chừng nó to gần bằng một nửa cỗ xe ngựa. Nhìn từ xa, ánh trăng đã nhuộm lớp đồng thau thành sắc vàng nhạt pha chút trắng, mang vẻ huyền ảo khó tả.
Nơi đáng ra sẽ có một cánh cửa gỗ canh gác, giờ chỉ còn lại là một cái bản lề đã bị gãy lủng lẳng bên hông bức tường đá. Như thể cảnh cửa đã bị ông chú cục súc nào trộm đi mất.
Mary bước qua ngưỡng cửa không hình dạng, rồi nhìn quanh căn phòng trước mắt. Ở trên nền đất là lát đát vài cọng rơm cùng với một chiếc đèn dầu bám đầy bụi.
Ngay bên cạnh là những phiến đá dán chặt vào bức tường, chúng nối tiếp nhau, kéo dài từ chân cho tới đỉnh tháp tạo thành hình xoắn ốc tuyệt đẹp.
Mary bước lên những bậc thang đầu, bàn tay chạm nhẹ vào bức tường. Chúng vẫn vậy, vẫn thô và sần sùi như lần đầu cô tới đây. Từng viên đá lạnh lẽo như thể nó vẫn đang giữ lại từng bước chân, từng hơi thở của những người từng đặt chân lên đây.
Mary ngoái đầu lại. Nia đang theo sau, con bé liên tục nhìn xung quanh, miệng mở thành chữ O, mắt lấp lánh đầy kinh ngạc và thích thú. Nhìn dễ thương vô cùng!
Khi leo lên tới đỉnh, không gian bất ngờ bật toang ra. Không còn những bức tường đá chắn gió nữa, mà đã nhường lại cho những khung cửa sổ lớn mở toang về bốn hướng. Chúng như đôi mắt khổng lồ hướng nhìn ra thế giới.
Cô thở chậm, đưa mắt nhìn khung cảnh trước mắt.
Trên cao, ánh trăng bạc phủ lên những mái nhà gỗ, phản chiếu thứ ánh sáng nhợt nhạt mờ ảo. Những con đường lát đá kết nối từng khu phố nhỏ, chúng uốn lượn như mạch máu.
Thi thoảng ánh sáng vàng từ ô cửa kính nhỏ lại soi sáng các góc phố như những ngọn đèn len lỏi trong đêm.
Ở trung tâm, một vòng tròn đá nối các con đường lại với nhau. Ngay chính giữa là tượng của một ai đó, có lẽ là chân dung của một vị vua chăng?
Mary ngước nhìn lên bầu trời. Hàng nghìn, hàng vạn ngôi sao trắng xóa lấp lánh trên bầu đêm, vầng trăng hình lưỡi liềm như tô đẹp hơn cho bức tranh nơi đây.
Chợt một cơn gió nhẹ thoảng qua. Mùa đông đã đến gần khiến cho ngọn gió như ngấm vào da thịt.
Mary hiện đang hiện đang mặc một lớp áo vải mềm nhẹ cùng với một chiếc áo choàng dài bên ngoài để giữ ấm.
Về cơ bản, trang phục của cô không quá hở hang như các nữ mạo hiểm giả khác, bởi bản thân cô không thích để lộ quá nhiều da thịt ra ngoài. Dù vậy, bản thân cô cũng không thể lường trước được việc nơi này lạnh hơn cô tưởng.
Huống chi là cô bé đứng sau cô, người vừa bước lên đây vài giây trước, chỉ đang mặc một cái đầm mỏng. Không… nó thậm chí còn chẳng phải là một cái đầm mà chỉ là một tấm vải tạm thời.
Tất nhiên, cô có dự định mua cho con bé một bộ đồ mới, nhưng việc vận chuyển đồ đạc đã khiến cô mất nguyên của một buổi chiều.
Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là khiến nơi đây trở nên ấm áp hơn. Nghĩ là làm, cô nhắm mắt lại, rồi giơ bàn tay ra trước mặt và thì thầm.
“Hỡi các tinh linh cao quý, hãy xuất hiện và sưởi ấm cho ta…”
Vừa dứt lời, năm đốm lửa nhỏ xuất hiện ở đầu ngón tay cô. Chúng xoay vòng, chao lượn và phát ra ánh sáng ấm áp dịu nhẹ. Dù chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay trẻ con, nhưng chúng đủ sức xua tan lạnh giá xung quanh.
Mary lướt nhìn Nia, con bé đang phấn khích hiện ra cả mặt.
“Chị làm sao hay vậy? Chỉ em với!” Nia reo lên.
Mary khẽ bật cười, giọng pha chút tự hào “Được rồi, một ngày nào đó chị sẽ chỉ cho em.”
Dù sao thì nó cũng là cũng là ma thuật loại thấp, nên cô nghĩ sẽ không có vấn đề nào nếu dạy cho con bé.
Cô ngồi xuống cạnh rìa tường, để hai chân đung đưa trong không khí. Nia không chần chừ chạy tới ngồi kế bên, hai cánh tay ôm lấy đầu gối, mắt dán chặt vào thị trấn.
Cô cũng đưa mắt nhìn theo, nó đã trở nên đẹp hơn kể từ lần cuối cô đến. Hai mươi lăm năm trước, nơi đây nhỏ hơn, nghèo hơn, hoang sơ hơn rất nhiều.
Vậy mà giờ đây, khắp nơi là những tiếng cười đùa, ánh đèn thì soi sáng khắp các con đường, mọi thứ đã sạch sẽ và đầy đủ hơn.
Đáng lẽ cô cũng phải vui cho sự thay đổi chóng mặt này.
Nhưng cô chỉ thấy một nỗi buồn len lỏi trong lồng ngực. Một nỗi thiếu vắng không gọi được tên, như thể trái tim cô đã làm rớt mất một mảnh ghép nào đó.
Nhưng cô lại quên mất điều gì cơ chứ?
Cô có tiền, tuy không thể nói là nhiều nhưng vẫn đủ để sống. Cô có một cục bông trắng dễ thương làm quà cho bản thân. Cô cũng đã hoàn thành ước nguyện của mình là đi phiêu lưu khắp n…
Nghĩ đến đây, cô lại bật cười trong lòng. Bây giờ cô mới thấm thía được câu nói của cha cô.
“Một khi con đã đi phiêu lưu, thì cho dù gặp điều gì thì con cũng chẳng thể dừng lại được.”
Nó như một điếu thuốc vậy, một khi đã thử thì khó lòng mà rút ra.
Và chính cô đã tự bước vào con đường đó, chính cô đã giành ra nửa đời người cho nó mà bản thân còn chẳng nhận ra.
Cô quen với cái cảm giác được tự mình khám phá những bí ẩn. Quen với sự căng thẳng mỗi nghi tiến sâu vào rừng. Quen với cái cảnh nhộn nhịp trong các quán nhậu mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ. Quen đến mức mà cô đã nghĩ chúng chỉ là chuyện thường ngày.
Có lẽ cô đã quá ngây thơ chăng?
Rằng chỉ cần dừng lại là có thể thoát khỏi nó, rằng bản thân có thể sống mà một cách yên bình khi về làng.
Nhưng thực tế lại phũ phàng hơn cô tưởng. Khi mà sức khỏe đã không còn nữa, thì nỗi thôi thúc vẫn còn đó. Nó vẫn rỉ rả và ầm ỉ như một cơn ngứa nằm sâu dưới da, không thể gãi được.
Bất giác, nước mắt chảy xuống đôi má đã khô cằn. Cô nắm chặt lấy sợi dây chuyền đeo nơi cổ, vật duy nhất còn sót lại từ “người ấy”.
Cô khóc.
Không ồn ào, không nức nở. Chỉ là những giọt nước mắt lặng lẽ, chậm rãi, như thể mỗi giọt đều mang theo một ký ức, một sự hối tiếc, một lời hứa chưa bao giờ được hoàn thành.
“C-Có chuyện gì sao ạ?” Giọng Nia vang lên, nhỏ nhẹ như một chiếc lá rụng xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Mary quay ngoắc qua. Con bé đang nhìn cô với vẻ mặt lo lắng.
Cô nên nói gì đây?
Đầu óc cô giờ chỉ toàn những mảnh vụn ký ức hồi còn trẻ.
Mary liền lấy hai bàn tay đập vào má để tự chấn chỉnh lại tinh thần.
“Không có chuyện gì đâu.”
“Thật không ạ?” Nia không giấu vẻ nghi ngờ.
Mary khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Thấy thế, Nia cũng không hỏi gì thêm.
Cô chậm rãi đưa sự chú ý mình về bầu trời đêm, cắp mắt trùng xuống. Mary nhẹ nhàng lấy tay sờ lên khuôn mặt mình, cô cảm nhận được nếp nhăn trên từng lớp da.
Chúng gồ ghề, nhấp nhô nhưng cũng thật mềm mại. Như thể mỗi đường uốn lượn tượng trưng cho một hành trình… Một sự tiếc nuối trong quá khứ.
Một tiếng thở dài thoát ra, nhẹ như gió thoảng.
“Đêm hôm nay… đẹp thật.”


0 Bình luận