Phần 1: Bóng Tối Dưới Lòng Đất
Chương 05: Căng Thẳng Ngấm Ngầm
6 Bình luận - Độ dài: 7,258 từ - Cập nhật:
Sáng hôm sau, bầu không khí trong Salvus nặng như có đá đè lên ngực, hơi nước bám dày thành từng mảng trên vách thép, ánh đèn tuýp vẫn nhấp nháy mệt mỏi, nhưng chẳng ai buồn sửa lại cho ổn. Yana vẫn nằm bất động ở góc bếp, lũ nhỏ quấn quanh, mỗi đứa đều im lặng khác thường, chẳng còn ai tranh nhau nghe kể chuyện, chẳng ai đòi phần bánh nhiều hơn như mọi hôm.
Người lớn dậy sớm, không ai ra bếp chung vội như mọi khi. Bà Kiru nấu cháo một mình, múc ra từng bát đặt ngay ngắn lên bàn, mặt cau lại, chẳng nhìn ai. Tiếng thì thầm từ hành lang vọng vào lẫn giữa tiếng nước nhỏ giọt là tiếng người lớn nói chuyện nhỏ với nhau, ai cũng chỉ ra ngoài vài phút rồi lại về phòng riêng, cửa khép hờ, bóng người đi qua lại cũng ít dần.
Kane ngồi ở sát cửa phòng kỹ thuật, mắt nhìn chằm chằm vào vết nước loang đã chuyển sang màu nâu sẫm. Anh định gọi ai đó lại hỏi nhưng vừa định mở miệng thì thấy Lan với ông Sholto đang đứng ngoài hành lang bàn gì đó, ánh mắt cả hai vừa lo vừa dò xét, như sợ bị ai nghe lén.
Một lát sau, tiếng bước chân người lớn dồn về bếp, không phải để ăn mà chỉ để hỏi nhau về nước, về mùi lạ, về cả chuyện Yana còn chưa tỉnh. Mỗi người một câu, chẳng ai trả lời thẳng, chỉ thấy ai cũng nhìn quanh, liếc mắt dò chừng xem có ai lạ đang đứng gần mình không.
Có người bảo phải gọi hết mọi người lại bàn cho ra lẽ, có người thì lắc đầu, bảo nói nhiều cũng vô ích, ở đây ai chẳng lo cho mình trước. Tiếng cãi nhau nhỏ dần, chỉ còn tiếng bát đũa va vào nhau, tiếng thì thầm của nhóm phụ nữ ở bếp:
“Em thấy nước hôm nay còn khó uống hơn hôm qua, có khi nào ai đó đổ cái gì vào bình không?”
“Chị Kiru bảo rồi, nước này trước giờ vẫn thế, chắc tại đường ống cũ quá rồi thôi…”
“Chứ Yana đâu có tự dưng mà nằm bẹp thế kia, mấy hôm trước còn khỏe, hay là có chuyện gì mà mình không biết?”
Tiếng xì xào cứ râm ran mãi không dứt, đứa trẻ lớn nhất ngồi cạnh Yana thì cứ nhìn chằm chằm ra cửa bếp, như mong ai đó ngoài kia sẽ trả lời được hết mấy câu hỏi còn dang dở.
Kane rửa mặt qua loa, nước lạnh dính vào tay làm anh tỉnh hẳn nhưng chẳng xua được cảm giác bức bối trong đầu.
Không ai nói ra, nhưng ai cũng biết boongke này đang lộn xộn hơn mọi hôm. Cứ như chỉ cần một cái cớ là mọi người sẽ đổ hết tội cho nhau. Nếu Yana không tỉnh lại… mấy đứa nhỏ này biết bám vào ai?
Bữa sáng, mỗi người tự lấy phần ăn chẳng ai đợi ai, cũng không có tiếng hỏi han, tiếng cười hay tranh luận như những hôm bếp đông đủ. Cả hầm như chia thành nhiều mảng, ai có việc người đó làm, ai ăn xong thì lẳng lặng về phòng, chỉ còn lại Kane, bà Kiru, và đám nhỏ tụ quanh Yana.
Góc bếp, bà Kiru dọn rửa bát đũa, mặt nặng như chì. Lan đi lại vài lần, mỗi lần đều ghé sát chỗ Yana nằm như muốn hỏi nhỏ rồi lại thôi, như sợ động vào con bé sẽ làm mọi thứ tệ hơn. Ông Sholto cũng ngồi lặng bên máy phát điện, chốc chốc lại vặn van, nghe ngóng động cơ rồi thở dài, chẳng nói gì với ai.
Đến trưa, Kane nghe tiếng cãi nhau từ phòng bên cạnh vọng sang. Nhóm người lớn chia làm hai phe, một phe bảo phải kiểm tra lại nguồn nước, ai cũng sợ có người cố tình đổ hóa chất, phe kia lại khăng khăng không nên làm lớn chuyện, sợ hoang mang thêm. Tiếng nói mỗi lúc một to, có đoạn như muốn lao vào xô xát nhưng rồi lại kìm lại được, chỉ còn tiếng thở dài, tiếng ai đó chửi thề nhỏ.
Kane không muốn tham gia, nhưng mấy lần đi qua vẫn nghe loáng thoáng:
“Chịu hết nổi rồi, ở đây mà ai cũng giữ miệng, nhỡ đâu có đứa nào làm bậy thật thì sao?”
“Có khi nào… mấy người mới tới lúc trước mang theo bệnh, lây sang Yana?”
“Chuyện của Ghia chưa yên, giờ lại thêm vụ này… Không khéo cả boongke thành ổ dịch.”
Kane đứng ngoài nghe toàn bộ cuộc trò chuyện nhưng không nói gì, chỉ nhìn từng người một, thấy ai cũng có vẻ tự thu mình lại, ai cũng cố thủ lấy phần sống sót của riêng mình, chẳng còn ai nghĩ về chuyện chung nữa.
Bữa trưa, từng bát cháo được chia một cách vội vàng, ai cũng cúi mặt ăn, không ai trò chuyện. Đám nhỏ im re, chỉ thỉnh thoảng liếc về phía Yana. Con bé vẫn nằm đó, thở yếu, mắt nhắm, bàn tay lật đi lật lại mẩu giấy cũ của Ghia, như thể chỉ cần mở mắt ra là sẽ kể tiếp câu chuyện dang dở.
Chiều đến, không khí trong bếp đặc quánh hơn, mùi nước lạ càng lúc bám càng sâu, ai cũng đi lại nhẹ hơn, nói nhỏ hơn. Nhóm người lớn bắt đầu họp riêng, chia nhóm thì thầm trong phòng nhỏ, ai cũng như giấu điều gì đó trong mắt, có người thì nhìn Kane dò xét như thể chỉ chờ có ai phạm sai lầm là đổ hết lỗi lên đầu.
Lan kéo Kane ra ngoài hành lang, giọng nhỏ như sợ người khác nghe thấy:
“Mày nghĩ vụ nước này là do ai không? Hay chỉ là đường ống cũ thật? Tao thấy nhiều người nghi lắm rồi, kể cả ông Sholto cũng không yên tâm. Nếu vụ này mà không tìm ra, kiểu gì cũng có chuyện.”
Kane lắc đầu, nhìn về phía cửa bếp, giọng trầm:
“Ở đây ai cũng nghi nhau được hết. Không ai dám nói, nhưng ai cũng nghĩ thế. Nếu Yana mà không tỉnh lại… chắc chẳng còn ai đủ tin ai nữa.”
Lan thở dài, cúi xuống rửa tay, mắt nhìn xa xăm:
“Chỉ sợ đến lúc đó thì muộn rồi.”
Tối, cả boongke chìm vào im lặng, đèn dầu loe lét toả ra ánh sáng yếu ớt, bóng người in lên tường dài ngoẵng. Đám nhỏ ngủ quấn quanh Yana, mỗi đứa một tư thế, không còn cười đùa như xưa. Bà Kiru ngồi sát cửa, mắt lim dim nhưng không ngủ, thi thoảng lại nhìn về phía hành lang để nghe ngóng tiếng động lạ.
Kane nằm lại gần Yana, không chợp mắt nổi, đầu óc quay cuồng bởi đủ loại câu hỏi.
Nếu mai Yana vẫn chưa tỉnh… ai sẽ giữ nổi lũ nhỏ? Nếu nước bẩn không kiểm tra được… ai sẽ tin ai ở cái boongke này nữa? Ghia biến mất, Yana gục, kế tiếp sẽ là ai?
Có tiếng động ở phòng kỹ thuật, Kane ngồi dậy, ra kiểm tra, chỉ thấy ông Sholto lặng lẽ chỉnh lại van máy phát. Ông nói một cách chậm rãi, ánh mắt mệt mỏi.
“Mai nhớ kiểm tra đường ống kỹ cho tao, đừng để nước rỉ nữa, không thì tới lúc đó không giữ được ai nữa đâu.”
Kane gật đầu rồi lặng lẽ quay về chỗ cũ, nhìn về phía Yana, cảm giác bất lực dâng lên nghẹn họng.
Ở đây, mỗi người đều phải gồng lên tự sống, nhưng nếu ai cũng chỉ nghĩ cho mình thì chắc rồi sẽ không còn ai dám nhắc tới hai chữ “cộng đồng” nữa.
Đêm xuống, điện tắt hẳn, chỉ còn ánh đèn dầu le lói ở từng góc hầm. Mùi dầu hòa vào mùi nước bẩn, mùi áo ẩm, mùi cháo nguội… Tất cả như bám chặt lấy mọi thứ, trộn vào nhau, tạo thành một thứ không khí nặng hơn cả bóng tối. Trong lòng mỗi người đều có một nỗi bất an không nói thành lời. Cả boongke như một quả bóng căng, chỉ cần một va chạm nhỏ nữa là vỡ tan.
Bà Kiru cầm đèn đi dọc hành lang, soi từng ngóc ngách kiểm tra cửa nẻo. Mỗi bước chân của bà phát ra tiếng động lạ trên nền sắt, Kane nằm im trên chiếu vẫn nghe rõ như ngay sát tai. Mấy người đàn ông chia nhau thay phiên ra ngoài lấy thêm nước, trở vào chỉ nói nhỏ vài câu rồi im bặt, ai về phòng nấy, đóng cửa, không ai muốn ở lại bếp lâu.
Góc bếp vẫn còn đèn dầu, lũ nhỏ đã ngủ, nhưng đứa nào cũng ôm chặt áo Yana, sợ hãi không nói thành lời. Yana nằm đó, hơi thở đều hơn nhưng chưa tỉnh, trên trán vẫn còn dấu mồ hôi lạnh. Kane ngồi gần đó, tay chống cằm, mắt nhìn ngọn lửa yếu ớt trong lòng đèn, trong đầu tua đi tua lại những câu hỏi không biết phải nói với ai.
Đèn dầu cháy yếu quá, hết dầu thì làm sao… Điện chỉ dùng được ban ngày, đêm tối thế này nếu ai bị bệnh, hay có chuyện gì gấp, chắc chẳng ai biết đường mà tìm người giúp… Nếu Yana không tỉnh lại, cả nhóm nhỏ này biết tự lo kiểu gì?
Ở phòng bên, tiếng xì xào của nhóm người lớn lại nổi lên, lần này không còn nhỏ nữa mà rõ ràng là có cãi vã. Tiếng Lan cao vút, cãi nhau với bà Sương về chuyện nước uống. Ai cũng đòi kiểm tra bình nước, có người còn nghi chính Lan từng lấy hóa chất ở phòng kỹ thuật, rồi thì ông Sholto nổi cáu, chửi thề vì bị nghi ngờ mà chẳng ai chịu nghe ông giải thích.
Tiếng cãi vã vang vọng qua vách hầm, làm mấy đứa nhỏ giật mình ngồi dậy, có đứa òa khóc. Kane vội trấn an, lấy khăn lau nước mắt cho đứa út, dỗ từng câu như thể mình là người anh lớn của cả nhóm, trong đầu chỉ mong Yana mau tỉnh lại để gánh đỡ một phần trách nhiệm này.
Ngày trước, ai cũng tin nhau, ít nhất là đủ để sống sót chung một mái hầm. Giờ đây, chỉ cần một sự cố, một người nằm xuống, là cả boongke nứt rạn như vết nứt cũ trên trần bê tông… Có khi mình cũng chẳng còn giữ được nhóm nhỏ này, nếu người lớn còn cãi nhau mãi thế.
Đêm càng về khuya, đèn dầu cạn dần, Kane đứng dậy kiểm tra bình dầu, phát hiện đã gần hết nhưng chỉ đành vặn nhỏ bấc lại cho đỡ tốn. Căn bếp càng tối hơn, ánh lửa chỉ còn đủ soi mờ lên tường, những bóng người chập chờn như trong cơn mê.
Kane nằm xuống, nghe tiếng thở đều của đám nhỏ, cảm giác bất lực lan ra khắp người.
Ngày mai, liệu mọi người có còn giữ được bình tĩnh không… Hay lại có thêm ai đó bỏ đi, hoặc mất tích như Ghia… Nếu lúc đó mình vẫn chưa nghĩ ra cách gì, có khi nào mọi thứ sẽ vỡ hẳn, không còn gì cứu vãn nữa.
Sáng hôm sau, khi Kane dậy thì đèn tuýp đã bật trở lại, ánh sáng yếu hắt lên từng vệt thép trên trần, vẫn nhấp nháy liên tục, ai cũng đã dậy sớm nhưng không ai buồn nói gì. Mấy người lớn tụ lại ở bếp, chia nhau phần ăn xong ai về phòng nấy. Đám nhỏ vẫn quấn quanh Yana, hỏi nhau bằng những câu thì thầm, chẳng ai dám lên tiếng gọi chị như trước nữa.
Kane đi lấy nước, gặp ông Sholto ở ngoài hành lang, ông gật đầu chào nhưng không cười, mặt mũi hốc hác, giọng khàn đặc:
“Nước vẫn có mùi, mày coi lại mấy đường ống kỹ cho tao. Nếu có ai làm bậy thì không để lâu được đâu.”
Kane chỉ biết gật đầu, cầm bình nước quay lại bếp, vừa đi vừa nghĩ đến chuyện có khi nào ông Sholto nói đúng, rằng ở đây đã có ai cố tình làm hỏng nguồn nước, hoặc là có chuyện gì đó lớn hơn mà mình chưa biết.
Bà Kiru chia cháo cho từng người, mặt vẫn cau có, có lúc bà dừng lại lâu ở chỗ Yana, vuốt tóc con bé, thở dài rồi lại tiếp tục công việc. Lan rửa bát, không nói gì, nhưng Kane để ý thấy mắt cô cứ nhìn quanh, như thể sợ ai đó theo dõi từng động tác.
Buổi trưa, không khí trong bếp lại đặc quánh, lần này mọi người tránh mặt nhau, không còn ngồi cùng bàn mà chia thành từng nhóm nhỏ, thì thầm chuyện gì đó rất lâu rồi lại giải tán, ai về phòng nấy. Kane thấy lạ, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ cố lắng nghe xem có nhắc gì tới nhóm nhỏ hay Yana không.
Bà Sương kéo Kane lại gần, thì thào:
“Cháu có nghe ai nói gì về chuyện nước uống không? Cô thấy mấy bữa nay nhiều người nghi lắm, nếu không tìm ra thì chẳng ai dám uống nước nữa đâu. Ngay cả việc nấu cháo cũng bị soi, bảo có người đổi nồi, đổi bình nước giữa đêm.”
Kane chỉ lắc đầu, cố giữ bình tĩnh:
“Cháu không biết, nhưng nếu có gì khác thường thì chắc cũng sớm lộ thôi, ở đây ai cũng để ý nhau từng li từng tí, khó mà giấu được lâu.”
Bà Sương im lặng, ánh mắt buồn hẳn, rồi lặng lẽ đi về phía bếp bỏ lại Kane với một loạt suy nghĩ hỗn loạn.
Tối đến, điện lại tắt, đèn dầu lại được đốt lên, lần này mấy bình dầu đã cạn, chỉ còn hai ngọn sáng leo lét. Không gian trong hầm càng tối hơn, lũ nhỏ đi ngủ sớm, chẳng đứa nào dám hỏi gì về Yana nữa, chỉ lặng lẽ ôm nhau chờ sáng.
Kane ngồi gác bên Yana, nghe rõ tiếng xì xào từ các phòng bên. Lần này, tiếng cãi vã không còn dừng ở nước mà bắt đầu lan sang chuyện ai được chia phần gì, ai lo phần ai, có người nhắc tới chuyện phải đổi người đứng đầu nhóm bếp, đổi người quản lý máy phát, thậm chí đổi cả người sửa máy.
Trong bóng tối, Kane cảm thấy mình đang dần mất đi sự tin tưởng vốn có, chẳng ai còn tin ai, mọi lời nói đều bị đem ra nghi ngờ.
Ở đây, nếu mất luôn cả niềm tin, chẳng khác nào đang chờ sẵn một tai họa lớn hơn mọi người nghĩ.
Mấy ngày liền trôi qua như một vòng lặp, sáng đèn tuýp chập chờn, tối chỉ còn đèn dầu yếu ớt. Sinh hoạt boongke lặng hẳn đi, không còn cảnh cãi nhau ồn ào mà thay bằng những tiếng thì thầm, tiếng cửa mở nhẹ mỗi lúc có ai ra vào hành lang. Ai cũng giữ ý giữ lời, nói câu gì cũng phải nhìn quanh, sợ bị nghe lén, sợ bị hiểu nhầm. Thỉnh thoảng có ai đó kiểm tra bình nước lại nhăn mặt bỏ đi, chẳng ai dám than phiền lớn tiếng như trước nữa.
Kane đi kiểm tra phòng kỹ thuật, gặp ông Sholto vẫn ngồi bên máy phát điện, nét mặt già đi mấy tuổi. Ông chỉ nói khẽ:
“Bữa nay lại có người rút bớt dầu dự trữ. Tao tính để dành cho ngày lạnh, mà giờ phải chia lại, không thì đèn tắt nốt.”
Kane chỉ gật đầu, cũng không biết nói gì hơn.
Ai cũng sợ lạnh, sợ tối, nhưng sợ nhất vẫn là sợ không tin ai nổi nữa.
Có lúc Kane bắt gặp nhóm phụ nữ ở bếp nhỏ to chuyện gì đó, nghe loáng thoáng nhắc tên Lan, nhắc cả chuyện cũ hồi Ghia còn ở đây. Ai cũng ngại nhắc thẳng ra nhưng nhìn nhau đầy ý ngầm. Đám nhỏ ngoài bếp thì thu mình lại hơn mọi hôm, mấy đứa lớn cố bày trò chơi mới nhưng chẳng ai hưởng ứng. Mỗi lần nhìn về phía Yana, ai cũng lặng đi.
Bữa ăn ngày một ít tiếng nói, bát cháo loãng hơn, bánh vụn chia lại kỹ hơn, ánh mắt người lớn soi xét từng động tác, sợ ai đó lấy hơn phần mình. Có lúc Kane thấy bà Kiru cãi nhau với Lan vì chuyện chia dầu, chuyện nấu nướng, hai người nói nhỏ mà mắt thì đỏ hoe, nhìn nhau như chỉ chực bật khóc.
Trưa, Kane dắt đám nhỏ ra hành lang ngắn đi lấy nước, mấy đứa nhỏ nắm tay nhau, chẳng còn nói chuyện phiếm. Đứa út hỏi khẽ:
“Chị Yana bao giờ tỉnh lại hả chú Kane?”
Kane chỉ xoa đầu nó, ậm ừ cho qua chuyện, trong lòng quặn lại vì không biết trả lời sao cho đúng.
Nếu nói thật thì tụi nhỏ sẽ sợ, nếu nói dối thì chẳng biết kéo được đến bao giờ… Ở đây, ai cũng chỉ sống bằng niềm tin cạn dần, ngày này qua ngày khác.
Nhóm người lớn vẫn chia thành từng cụm, ai cũng giữ lấy phần sinh hoạt của mình, bếp thì quản bếp, phòng kỹ thuật thì ai cũng muốn tránh xa vì sợ dây dưa chuyện nước bẩn. Ông Sholto lặng lẽ kiểm tra lại bình lọc, Kane thấy ông thở dài, lâu lâu lại gắt lên khi bị ai hỏi han chuyện máy phát.
Lan có lúc kéo Kane ra hỏi nhỏ:
“Mày có nghe ai bàn chuyện đổi thủ lĩnh chưa? Mấy bữa nay tụi ngoài phòng lớn nói nhiều lắm, hình như muốn đổi cả người chia đồ ăn luôn.”
Kane thở ra, nhìn quanh rồi mới đáp:
“Nghe mà không biết thật giả thế nào. Ai cũng nghi ngờ ai, nói gì cũng sợ người khác nghe rồi lại đổ tội lên đầu mình.”
Lan gật đầu, mắt nhìn về phía bếp, lẩm bẩm:
“Chỉ sợ mai mốt có ai gặp chuyện thì chẳng còn ai dám mở miệng hỏi han nữa.”
Tối đến, lại tắt điện, lại bật đèn dầu. Cả boongke chìm vào bóng tối vàng vọt, bóng người in lên tường mỏng như giấy, mọi tiếng động đều nghe rõ như ở sát bên. Tiếng thở dài, tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng nước nhỏ từng giọt đều đặn. Kane ngồi dựa vào vách, mắt nhìn trần, đầu óc rối bời.
Trước đây, sống ở Salvus dù khổ nhưng còn có nhau. Giờ chỉ còn mỗi người tự lo, không ai dám nghĩ cho ai nữa. Yana nằm đó không ai dám lại gần trừ mình với mấy đứa nhỏ, còn nhóm lớn thì ngày một xa lạ.
Có hôm, Kane thức cả đêm, nghe tiếng cãi vã nhỏ qua tấm vách mỏng:
“Chia lại phần đi, nhà tao đông hơn, phần như này không đủ đâu.”
“Phải hỏi lại tất cả xem ai làm gì sai chứ, cứ im im thế này đến bao giờ mới yên được.”
“Mày nghi ai thì nói thẳng ra đi, cứ xì xào làm gì…”
Rồi im lặng. Có tiếng khóc nhỏ, có tiếng ai đập tay vào tường, có tiếng mắng thầm rồi lại thôi.
Sáng nữa, Kane dậy sớm, bếp vẫn vậy, chỉ có ít người lớn ngồi lại, mặt ai cũng mệt mỏi. Đám nhỏ ngồi quanh Yana, không còn nhõng nhẽo hay đùa giỡn chỉ hỏi nhau bằng ánh mắt, thỉnh thoảng lại ngoái nhìn ra hành lang. Bà Kiru chia cháo, tay bà run, miệng không nói câu nào nhưng ánh mắt nhìn quanh đầy cảnh giác như sợ ai đó bất giác hất mọi thứ về phía bà.
Kane ra phòng kỹ thuật kiểm tra, lại phát hiện một vết nước loang mới, lần này sát bình lọc. Anh đưa tay chạm thử, ngửi thấy mùi lạ, chưa kịp gọi ai thì đã nghe tiếng người lớn bàn tán phía sau lưng. Ai cũng liếc nhìn Kane, ai cũng sợ mình bị nghi là người phá hoại.
Ông Sholto đứng dậy, đi quanh kiểm tra máy, gắt gỏng hơn mọi hôm:
“Có cái gì không vừa ý là đổ cho máy, cho nước… Đến bao giờ mới thôi được đây…”
Lan tới sát, thì thào:
“Nếu mai không tìm ra ai làm thì chắc chia bè cánh thật đấy. Tao nghe nói có người tính chuyển qua bên phòng kho ở riêng rồi.”
Kane gật đầu, lòng lạnh đi một chút, cảm giác mọi thứ cứ xa dần, ai cũng sẵn sàng tách khỏi boongke nếu thấy không còn an toàn.
Tối nữa, khi đèn dầu chỉ còn lụi tàn, mấy bình dầu gần cạn đáy, Kane ngồi sát bên Yana, tay nắm tay đứa nhỏ nhất trong nhóm. Cả bếp chỉ còn tiếng thở, tiếng gió, tiếng nước nhỏ, còn mọi người đã về phòng mình khóa kín cửa từ lâu.
Kane nhìn quanh, tự hỏi nếu ngày mai boongke này vỡ ra thật, ai sẽ là người giữ lại được chút gì còn sót của “cộng đồng”.
Nếu Yana không tỉnh lại, mình sẽ làm gì… nếu ai đó thực sự làm hỏng bình nước, mình sẽ làm gì… Ở đây, không ai còn dám nghĩ cho ai nữa, chỉ còn lại nỗi sợ và nghi kỵ mỗi ngày dày hơn.
Gần một tuần trôi qua mà không ai còn nhận ra nhịp sống cũ nữa. Ban ngày có ánh sáng của đèn tuýp, nhưng chập chờn đến mức mỗi nhịp tắt cả boongke lại lặng đi, tất cả như chỉ chờ có ai la lên là đổ xô đi kiểm tra, nhưng rồi tất cả chỉ im lặng, mỗi người nhìn quanh dò xét, cuối cùng lại về phòng riêng. Đèn dầu ban đêm cũng chẳng còn đủ cho mỗi phòng, bà Kiru phải chia bấc nhỏ hơn, ánh sáng càng yếu càng dễ gây hoang mang. Có hôm mấy đứa nhỏ sợ quá ôm chặt lấy nhau, không ngủ được, Kane chỉ biết ngồi cạnh kể chuyện cũ của Ghia cho chúng nghe, lặp đi lặp lại đến khi tiếng thở đều mới vang lên.
Dù vẫn là bữa cháo quen thuộc, mọi người không còn ngồi ăn cùng bàn, từng người lấy phần rồi tự về phòng, lâu lâu lại nghe tiếng bát đũa va mạnh, có người nói câu gì không ai đáp lại, không khí cứ dày lên từng lớp như bụi bám vào nền hầm.
Nhóm phụ nữ bếp giờ thành một vòng kín, ai cũng chỉ nói với người mình tin. Nhóm đàn ông thì tản ra chẳng ai lại gần ai, ai làm gì làm nấy, riêng ông Sholto vẫn lầm lì ở phòng kỹ thuật, suốt ngày cau có kiểm tra lại từng mối nối, từng bình lọc, nhưng cũng chỉ dám lầm bầm, không dám lớn tiếng với ai.
Kane nhiều lần cố bắt chuyện với người lớn khác, hỏi về nước, về dầu, về cách chia đồ với nỗ lực cố gắn kết mọi người lại, nhưng ai cũng chỉ đáp qua loa, mắt nhìn chỗ khác, có người còn tránh không nhìn thẳng mặt.
Ngày trước mỗi lần boongke có sự cố, mọi người cùng nhau sửa, cùng nhau nghĩ cách, còn giờ mỗi người lo mỗi kiểu, không ai muốn dính tới người khác, chỉ cần giữ cho phần mình yên là được.
Bữa ăn nào Kane cũng chú ý mấy đứa nhỏ, dỗ cho ăn hết phần, chia lại bánh cho đều, dù biết đám nhỏ chẳng còn hào hứng gì. Đứa út thì thào:
“Chị Yana ngủ mãi không dậy, sao ai cũng sợ nói chuyện với nhau vậy chú Kane?”
Kane ngập ngừng, tìm mãi không ra câu trả lời. Chỉ biết xoa đầu nó, hứa:
“Chắc mai mọi thứ sẽ ổn hơn thôi.”
Nhưng chính bản thân Kane cũng chẳng tin nổi lời vừa nói ra.
Có những buổi chiều, Lan lặng lẽ ra bếp ngồi hàng giờ, không làm gì chỉ nhìn lên trần, rồi lại đứng dậy vào phòng đóng cửa. Bà Kiru đi ngang, nhìn theo lâu lắm rồi mới quay đi trên gương mặt lộ ra vẻ mặt khó nói. Kane cũng dần tránh không hỏi ai chuyện gì nữa, chỉ tập trung vào nhóm mấy đứa nhỏ và kiểm tra máy phát.
Một buổi, ông Sholto gọi Kane ra ngoài kỹ thuật, giọng trầm trầm:
“Tao coi lại mấy đường ống rồi, không có gì thay đổi nhưng mùi nước vẫn lạ lắm. Có người lén lút vào đây ban đêm, mà tao già rồi, canh cũng đâu được hết. Nếu có ai làm gì sai, chắc cũng không giấu được lâu…”
Kane đứng cạnh, tay vặn thử van nước, trong đầu vẫn nghĩ đến mấy ngày qua.
Có thể ông Sholto cũng sợ mình bị nghi ngờ, hoặc sợ một ngày nào đó mọi người đổ hết trách nhiệm lên đầu. Ở đây, ai cũng chỉ phòng thân, mỗi người tự nghĩ cho mình, mình thì cố gắng cho nhóm nhỏ mà cũng có lúc bị nhìn bằng ánh mắt dè chừng như tội phạm.
Đêm về, đèn dầu yếu lắm rồi, mỗi góc chỉ còn một vệt sáng nhỏ hắt lên tường. Tiếng nước nhỏ càng rõ, Kane ngồi dựa vào vách, nghe từng hơi thở của đám nhỏ, lòng tự hỏi nếu boongke này thực sự vỡ ra thì ai sẽ là người đầu tiên bỏ đi, ai sẽ ở lại tới cùng.
Mình đã thấy mọi người thay đổi, đã nhìn từng người một rút vào vỏ ốc riêng, không ai còn đủ sức mở lòng với ai nữa… Giá mà Yana tỉnh lại, có thể sẽ kéo lại được chút gì đó, hoặc cũng chỉ là kéo dài thêm vài ngày niềm tin mỏng manh này.
Một buổi tối, có tiếng cãi nhau lớn từ phòng ngoài, lần này không còn thì thầm mà là lớn tiếng thật sự. Có người nói chuyện chia dầu, có người nhắc lại chuyện nước bẩn, có người đổ lỗi cho Lan, có người lại bảo bà Kiru thiên vị nhóm nhỏ. Kane dắt đám nhỏ về bếp, đóng cửa, ngồi ôm từng đứa vào lòng, nghe từng lời cãi vã vọng lại qua vách mà trong đầu chỉ thấy một thứ lạnh lẽo không có lối ra.
Bà Kiru lúc sau bước vào bếp, mắt đỏ hoe, ngồi phịch xuống cạnh Kane, không nói gì rất lâu rồi mới thì thào:
“Ở đây bây giờ ai cũng sợ hết, ai cũng muốn giữ lấy phần của mình, chẳng ai dám tin ai… Cô cũng vậy thôi, chỉ mong mấy đứa nhỏ này đừng có chuyện gì nữa…”
Kane ngồi lặng, nghe từng lời mà thấy đúng, nhưng chẳng biết phải làm sao hơn.
Gần cuối tuần, sinh hoạt lặp lại đến mệt mỏi. Mỗi ngày đều có ai đó kiểm tra lại bình nước, ai cũng dò chừng người khác, bữa ăn càng lúc càng chia vội, ai ăn xong thì gấp gáp về phòng nấy, không ai ở lại bếp lâu.
Mấy đứa nhỏ lớn hơn thì bắt đầu hoài nghi lẫn nhau, có đứa hỏi lén Kane:
“Chú có nghĩ ai đổ hóa chất vào nước không? Có phải người ngoài đến không?”
Kane chỉ biết nói, dù chính anh cũng biết lý do chẳng còn hợp lý nữa:
“Không đâu, chắc do ống cũ thôi”
Rồi gượng cười, nhưng nhìn vào ánh mắt bọn nhỏ cũng biết được chúng không tin lời anh hoàn toàn.
Ông Sholto càng ngày càng lầm lỳ, chỉ ở phòng kỹ thuật hoặc bếp, kiểm tra máy rồi lại kiểm tra bình lọc, ai hỏi gì cũng chỉ gắt gỏng:
“Để yên cho tôi làm việc.”
Đã nhiều hôm rồi Kane không còn thấy ông cười với ai nữa, nét cau có trên gương mặt thì ngày càng trở nên thường trực hơn.
Lan thì hầu như không ra khỏi phòng, chỉ ghé bếp khi cần lấy phần ăn, gặp ai cũng chỉ chào rồi đi thẳng. Bà Kiru dọn bếp cũng nhanh hơn, không trò chuyện, không còn nhắc ai phải rửa tay rửa mặt như trước nữa.
Tối, khi đèn dầu sắp tắt hẳn, Kane ngồi tựa lưng vào vách, nhìn sang nhóm nhỏ đã ngủ cạnh Yana, nhớ lại thời gian trước khi mọi thứ bắt đầu xấu đi.
Bây giờ, có khi nào chính mình cũng sẽ thay đổi, cũng sẽ phải lo cho bản thân trước, rồi cũng rút về phòng, bỏ lại mọi người phía sau… Nếu vậy, sẽ chẳng còn gì gọi là “Salvus” nữa, chỉ còn lại mỗi con người tự sống sót bằng bản năng, bằng nỗi sợ và nghi ngờ.
Kane nhắm mắt, không ngủ được, nghe tiếng nước nhỏ, tiếng ai thở dài trong phòng bên, lòng chỉ mong đến sáng có điều gì đổi khác, dù biết hy vọng ấy mong manh hơn bao giờ hết.
Một buổi trưa oi ả, Kane vác bình nước đi dọc hành lang. Trước cửa phòng kỹ thuật, anh gặp bà Sương với Lan đang tranh cãi nhỏ về chuyện nấu ăn. Bà Sương vừa lau tay vừa cằn nhằn:
“Ngày trước còn chia đều, giờ ai cũng tranh lấy phần, phần cô cứ ít dần.”
Lan cúi đầu, mím môi:
“Chị bảo với bà Kiru đi, tôi đâu chia phần gì…”
Câu chuyện kết thúc bằng tiếng thở dài, ai về phòng nấy, không ai nhắc lại nữa. Kane chỉ lặng lẽ ghi nhớ, biết giờ chuyện chia đồ ăn cũng đủ khiến người ta soi mói lẫn nhau.
Đi ngang bếp, Kane nhìn thấy bà Kiru đang ngồi lặng, mắt dán vào nồi cháo cạn đáy, hai tay bóp chặt cái muôi đến trắng bệch. Có lúc bà lẩm bẩm như nói với ai đó không có mặt ở đó:
“Chẳng còn ai giúp nữa, ngày trước đông người, giờ mỗi người một nơi…”
Một lúc sau, bà lặng lẽ đứng dậy, đem chỗ cháo còn lại chia cho bọn nhỏ, không gọi ai đến lấy thêm rồi gom bát mang đi rửa một mình.
Nhóm đàn ông trong boongke cũng không khá hơn. Ông Sholto lặng lẽ kiểm tra lại máy phát, mỗi lần ai tới gần đều bị ông quát lên, bảo:
“Để yên cho tôi sửa, không rành thì đừng có mà chõ mũi vào, đi mà lo phần việc của mình đi.”
Có lần, Kane thấy ông đứng một mình ngoài hành lang, ngó vào bếp, đôi mắt như trở nên sâu hút nhìn trân trân như không còn nhận ra ai xung quanh.
Hồi trước, ông Sholto hay kể chuyện cũ, nhắc về thời mặt đất chưa sụp đổ, về những ngày ai cũng tin ai. Giờ, chính ông cũng không tin được ai ngoài bản thân.
Bên phía mấy phòng nhỏ, một nhóm người lớn lặng lẽ gom lại, trao đổi với nhau từng cái nhìn đầy toan tính. Kane đi ngang qua nghe được tiếng thì thào:
“Muốn sống thì phải đổi người quản lý thôi, bếp với kỹ thuật đều có vấn đề… Nếu không đổi, kiểu gì cũng còn chuyện.”
“Có ai dám đứng ra đâu, toàn né tránh trách nhiệm…”
“Để xem, nếu qua tuần này vẫn thế, tôi dắt cả nhà qua bên phòng kho ở riêng.”
Không khí như đông lại mỗi lần ai đó đi ngang qua nhóm này, mấy người lớn liếc nhìn Kane rồi lại cúi đầu tiếp tục bàn tán. Đám nhỏ đi theo Kane cũng cảm thấy khác thường, có đứa bám sát áo, có đứa nhìn trộm về phía những người lớn với ánh mắt lo lắng.
Có hôm trời lạnh hơn mọi khi, Kane ngồi trong bếp cùng đám nhỏ. Đèn dầu leo lét, cháo đã nguội, chỉ còn tiếng gió len qua khe cửa. Một đứa lớn ngồi tựa lưng vào tường, mắt lơ đãng:
“Hồi trước, chị Ghia kể chuyện này vui lắm…”
Yana nằm im, hơi thở đều đều, lũ nhỏ ngồi tụm lại xung quanh, không còn một tiếng cười hay bất kỳ tiếng động nào khác. Kane cố kể chuyện, kể mãi mà đám nhỏ chỉ nghe cho qua, rồi ai cũng nằm xuống ngủ, không ai bảo ai. Kane ngồi nhìn quanh, thấy căn bếp rộng mà trống rỗng lạ lùng, bóng những người lớn đi qua đi lại ngoài cửa mà không ai buồn ghé vào.
Bữa sáng, mọi người xếp hàng lấy cháo nhưng không còn ai nhường ai, ai cũng giữ chắc bát của mình. Có người đòi lấy phần cho người nhà rồi mới đi, bà Kiru cũng chẳng buồn nói gì, chỉ lặng lẽ múc cho đủ, ai nhận cháo xong cũng tự mang về phòng. Nhóm đàn ông lớn tuổi bàn nhau giữ chìa khóa phòng kỹ thuật, tránh người lạ vào kiểm tra, còn nhóm phụ nữ thì thầm về chuyện dầu, có người lén ra ngoài hành lang đổi chỗ đèn dầu công cộng để cho phòng mình sáng hơn.
Kane nghe được hết, biết được hết nhưng chẳng thể nào xen vào nổi. Chỉ biết giữ chặt lấy mấy đứa nhỏ, nhìn từng ánh mắt người lớn mà cảm giác như đang ở trong một nơi hoàn toàn xa lạ, mọi thứ như vừa quen vừa không thể chạm tới.
Buổi tối, tiếng mưa rơi lộp độp trên mặt đất vang xuyên qua nóc hầm, gió luồn qua các khe lấy gió, lạnh buốt. Đèn dầu lụi dần, ánh sáng chập chờn hắt lên trần những bóng người im lìm. Ai cũng thu mình lại, sợ động vào ai đó sẽ gặp rắc rối. Tiếng xì xào ngày càng dày đặc, đôi khi Kane còn nghe tiếng ai đó khóc thầm, tiếng cãi vã nhỏ vụn vọng lại qua vách mỏng.
Lan có lần ngồi sát Kane, giọng rối rắm:
“Mày thấy không, mỗi ngày ở đây như ngắn lại, cứ như mọi người sắp rời đi hết. Tao cũng sợ lắm, nhưng không biết làm gì…”
Kane chỉ gật đầu, ánh mắt cũng không còn nhiều hi vọng.
Thêm vài ngày nữa trôi qua, mọi sinh hoạt chỉ còn là những động tác lặp lại vô hồn. Cháo nguội, nước bẩn, đèn dầu hết dần, bếp lúc nào cũng âm u, phòng kỹ thuật đóng kín, nhóm nhỏ càng lúc càng ít cười. Kane gần như không nói chuyện với ai ngoài bọn nhỏ, mỗi lần nhìn Yana chỉ mong có điều gì đó thay đổi. Đám nhỏ cũng không nhắc tới Ghia nữa, chỉ thỉnh thoảng rủ nhau xếp lại đồ chơi cũ rồi lại ngồi im nghe tiếng nước nhỏ giọt.
Bà Kiru cuối cùng cũng gắt lên một lần, bảo nếu còn ai tự ý lấy dầu, lấy nước, bà sẽ khóa hết bếp lại, ai muốn ăn thì tự lo. Nhưng nói xong bà lại ngồi bệt xuống, thở dài, mắt đờ đẫn nhìn ra cửa, không nói gì nữa nhưng nơi khoé mắt bà cứ có gì đó ươn ướt.
Kane ngồi sát cửa bếp, nhìn về phía hành lang tối, trong đầu không ngừng quay vòng những câu hỏi không lời đáp:
Nếu sáng mai ai đó rời đi, mình có giữ nổi nhóm nhỏ không? Nếu mâu thuẫn bùng lên thật, liệu còn ai ở lại cùng nhau không? Ở đây, tất cả chỉ còn là những bóng người sống sót, chờ đợi một điều gì mà không ai dám nói thành lời.
Nửa đêm, có tiếng bước chân vội vã ngoài hành lang, Kane choàng dậy nhưng rồi chỉ là bà Sương đi kiểm tra bình nước, hai bên nhìn nhau chẳng ai nói gì rồi ai lại về chỗ nấy. Trong bóng tối, Kane thấy mình ngồi giữa hàng chục người mà cô độc, một cảm giác chưa từng cảm nhận bao giờ.
Hôm sau, Kane nhìn quanh bếp, từng người lớn đi qua đều tránh nhìn nhau, nhóm mấy đứa nhỏ thì ôm nhau ngủ sát Yana, mọi thứ lạnh hơn, lặng hơn cả những ngày đầu tiên sống ở Salvus.
Kane biết, chỉ cần thêm một biến cố nhỏ nữa thôi, mọi liên kết cuối cùng của cái boongke này sẽ vỡ hẳn ra thành từng mảnh.
Đêm ấy, Kane không thể đưa mình vào giấc ngủ. Anh ngồi mãi không yên, hết đứng dậy đi quanh bếp lại ra hành lang nhìn về phía phòng kỹ thuật. Đèn dầu sắp cạn, ánh sáng vàng mờ hắt lên từng mảng tường xám ngoét, những bóng người đi ngang như trôi trong sương đặc.
Lặng lẽ bước qua từng ngóc ngách, Kane thấy nhóm nhỏ đã ngủ vùi cạnh Yana, ai cũng nằm sát nhau như sợ cách ra sẽ bị bỏ lại. Nhìn những khuôn mặt bầu bĩnh mà giờ đã xám đi, Kane nhớ lại những ngày đầu tiên mọi người còn tin nhau, chia nhau từng miếng cháo, từng cốc nước, từng chút ánh sáng hiếm hoi.
Qua khe cửa phòng kỹ thuật, Kane nghe tiếng ông Sholto lầm rầm một mình, giọng khô khốc như máy móc:
“Chỗ này sửa rồi, chỗ kia lại hỏng… Không ai còn nghe lời nữa… Kệ đi, ai sống thì sống.”
Đi ngang các phòng nhỏ, anh nghe loáng thoáng tiếng thì thầm:
“Để mai dọn đồ đi cho rồi…”
“Chỉ cần có ai mở cửa trước là mình đi, không chờ thêm…”
“Đừng tin ai hết, giữ phần mình thôi…”
Có nhóm người lớn ngồi tụ lại xếp lại đồ, chia nhau dầu và nước, mắt nhìn về phía hành lang như canh chừng.
Quay về bếp, Kane thấy bà Kiru ngồi ôm đầu trong bóng tối, hai vai run run, trên bàn chỉ còn chiếc muôi và cái bát cạn. Bà không nói gì, chỉ khóc lặng, nước mắt rớt xuống áo. Kane định lại gần nhưng rồi dừng lại, không biết an ủi gì hơn ngoài sự im lặng.
Lan một mình ra hành lang, ngồi tựa lưng vào tường, hai tay siết lấy đầu gối. Cô không nhìn ai, chỉ thở dài rồi đứng dậy về phòng, cửa đóng sầm lại, trong phòng tối om không một tiếng động.
Kane trở lại bếp, ngồi bó gối bên cạnh nhóm nhỏ. Lũ trẻ lăn lóc ngủ, Yana vẫn nằm bất động, ánh sáng yếu ớt chiếu lên mặt con bé. Đứa lớn nhất mơ màng tỉnh dậy, hỏi khẽ:
“Chú Kane, mình có đi đâu không? Hay ở đây luôn?”
Kane ngập ngừng, không trả lời, chỉ xoa đầu nó.
Ở đây, không ai biết ngày mai còn lại bao nhiêu người, không ai dám tin chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ còn lại mỗi sự im lặng nặng nề phủ lên tất cả.
Tiếng nước nhỏ giọt ngoài kỹ thuật như nhấn chìm mọi âm thanh khác. Có đứa nhỏ trở mình khóc thút thít, Kane vội dỗ cho ngủ lại, lòng dặn lòng ngày mai phải cố làm gì đó dù biết mình không thể thay đổi được gì nhiều.
Gần sáng, khi đèn dầu chỉ còn là một vệt sáng mong manh, Kane thấy mọi người bắt đầu dậy từng nhóm nhỏ, không ai nói chuyện với ai, ai cũng nhìn quanh dò xét, lấy phần ăn rồi về phòng đóng cửa thật chặt. Không khí trong bếp lạnh hơn, ánh sáng chỉ còn đủ để thấy bóng người in trên nền.
Bà Kiru dọn bếp mà không nhìn ai, đôi mắt đỏ ngầu hoặc vì mất ngủ hoặc vì khóc. Ông Sholto đi ra phòng kỹ thuật, vác theo bình nước cũ, lặng lẽ kiểm tra từng mối nối. Lan lấy phần ăn xong, không nhìn ai mà rảo bước về phòng. Đám nhỏ dậy trễ, không ai còn nhắc tới chuyện kể chuyện hay chơi trò gì, mỗi đứa ôm lấy nhau, nhìn ra cửa như chờ một điều gì đó sẽ không đến.
Kane biết, boongke giờ chỉ còn là một cái vỏ chứa những con người đơn độc, mỗi người một nỗi sợ, một nỗi ngờ vực, chỉ cần một biến cố nhỏ nữa là sẽ không còn ai giữ nổi cái gọi là cộng đồng.
Ngồi lại bên ánh đèn dầu sắp tắt, Kane nhìn từng khuôn mặt, từng cái bóng lướt qua, trong lòng chỉ còn một câu hỏi:
Mai này, nếu Salvus vỡ tan, mình sẽ đưa ai đi cùng, hay cũng thành một cái bóng trôi dạt như tất cả?
Ánh đèn dầu trong bếp mỗi lúc một yếu, bấc cháy đỏ quạch như con mắt trông chừng từng bóng người lướt qua lối đi hẹp. Kane ngồi tựa lưng vào vách, mắt mở mà đầu óc như lạc ở đâu. Đám nhỏ ôm lấy nhau thành từng tóp, hơi thở nhè nhẹ, cái lạnh vẫn len qua lớp áo cũ. Yana nằm bất động ở giữa, khuôn mặt nhỏ xíu chìm trong bóng tối, chỉ còn nghe tiếng thở khẽ.
Mỗi lần Kane khẽ đứng lên đi qua hành lang, lại nghe tiếng chân ai đó gõ nhẹ xuống nền bê tông, tiếng cửa phòng mở rồi đóng vội, tiếng ai ho nhẹ mà không ai trả lời. Mấy hôm nay, mọi sinh hoạt chỉ còn là những đoạn lặp lại: ăn cho xong, về phòng, khóa cửa, giấu phần ăn cẩn thận, dặn nhau nói nhỏ, đừng gây chuyện. Bếp vắng, phòng kỹ thuật khóa, ngoài hành lang chỉ còn bóng ai đó ngồi tựa gối, gục mặt vào đầu gối, không biết ngủ hay chỉ trốn ánh mắt người khác.
Gió luồn qua khe hở, mang theo hơi lạnh, mùi dầu, mùi cháo nguội và cả tiếng nước nhỏ đều đều. Kane lại ngồi một lúc lâu rồi đứng dậy, kiểm tra bình dầu, thấy đã gần cạn, ánh sáng chỉ còn đủ soi một vòng tròn nhỏ quanh đám nhỏ và Yana. Ngoài kia, bóng người lớn đi ngang hắt dài lên vách, rồi biến mất sau cánh cửa.
Kane siết chặt vạt áo đến run cả tay, nhìn quanh, thở dài rồi lại ngồi xuống sát Yana, mắt như nhìn vào khoảng không xa xăm.
Nếu mai này mọi người bỏ đi, mình sẽ còn ai ở lại? Nếu tất cả chỉ còn nghĩ cho mình, rồi bọn nhỏ này sẽ ra sao? Yana có tỉnh lại, liệu có giữ nổi nhóm này không, hay cũng rã ra như mọi nhóm khác từng có ở Salvus này?
Ngoài kia, tiếng nước nhỏ mãi không dứt, đâu đó lại có tiếng thì thào khe khẽ, tiếng ai thở dài thật dài như kéo cả cái hầm chùng xuống một nhịp. Kane đặt tay lên vai đứa nhỏ nhất, tay lạnh buốt. Cả boongke chỉ còn lại mùi ẩm mốc và tiếng thở dồn dập, như chờ đợi một điều gì đó thật xấu sắp đến.


6 Bình luận