Nhanh thật.
Hai người chúng tôi đều xuất phát ngang nhau, đều vượt ra khỏi phạm vi chiếc ô tô. Vậy mà khoảng cách sau ngần ấy thời gian đã thay đổi.
Dù đã ước lượng được tốc độ của Washi nhưng không ngờ khi hồi phục hoàn toàn cô ta lại vượt xa vận tốc ban đầu.
“Đừng có hấp tấp. Đang muốn chết đấy hả?”
“Không nhanh để anh chiếm lấy một tên hả?”
Cô ấy chẳng thèm ngoảnh đầu, chỉ quăng lại một câu.
“Cái gì cơ?”
“‘Lương thực trong ba ngày và một bịch máu 250ml’. Nếu anh hạ một tên thì phần thưởng của tôi sẽ bị giảm đi không phải sao?”
Washi lặp lại giọng đầy tính toán. Cái kiểu khôn lỏi gì đây?
“Tôi đã hứa thì…!”
Chưa kịp tiếp lời, Washi đã bứt tốc.
Chân cô đạp mạnh xuống đất, bụi đất tung lên như một vụ nổ nhỏ. Vài hạt cát lọt vào mắt, vài hạt chui vào mồm tôi. Tôi đứng đó, tay dụi mắt cay xè, miệng nhổ liên tục.
“Lương thực trong hai ngày và một bịch máu 150ml” là những gì mà tôi nghe lại được từ thâm tâm tôi.
Tôi cắn răng lao lên, cố bám theo cái tốc độ phi lý ấy.
Ba đánh hai không chột cũng què. Đã vậy Washi còn chẳng mang theo tất sắt trong tay, không một con dao, không một gì cả! Liệu có ổn không? Nghĩ vậy, tôi dồn hết sức, quyết đuổi kịp con thú khát máu điên rồ này trước khi cô tự ném mình vào chỗ chết.
Khi Washi gần chạm mặt ba tên kia, thằng cầm đầu bất ngờ đánh lái, lách sang một bên như đang muốn tìm tới tôi. Hai thằng đàn em còn lại vứt chiếc xe đang phóng, nhảy xuống, lao về phía cô như hai con thú đói khát.
“Hôm nay chúng ta được ăn ngon rồi đây anh hai!!”
Một tên gào lên, lưỡi đánh lộn tùng phèo quanh cơ mồm, nụ cười gớm ghiếc lộ ra hàm răng vàng khè.
“Đúng vậy, đúng vậy. Khi mà tao bắt được mày thì đừng hòng sẽ được chết trong thanh thản mày sẽ còn phải phục vụ bọn tao từng ngày từng ngày cho đến khi…!”
Tên còn lại cười khùng khục, vừa chạy vừa liếm cây xích mình đang vung vẩy.
Washi lướt nhẹ, né chiếc xe đầu tiên như một vũ công bán chuyên, rồi trượt qua chiếc xe thứ hai với sự uyển chuyển của một bóng ma.
Nụ cười đã tắt. Đằng sau nước mắt.
Hai tên kia lập tức câm mồm, ánh mắt chúng lộ rõ vẻ hoảng loạn.
Cô lao về phía con mồi đầu tiên, lách qua sợi dây xích rỉ sét hắn vung lên, tung một cú đá chuẩn xác vào đầu và lưng. Tiện đà, cô bật nhảy, lộn người về phía tên thứ hai, ôm lấy đầu hắn. Hai bên đùi cô quặp chặt cổ, cô lắc lư như một con khỉ hái trái dừa. Tên bị quặp dãy dụa, tay bấu vào đùi cô chửi rủa, nhưng chẳng khiến cô lung lay.
Lực quặp của Washi vẫn mạnh như gọng kìm của vua hái dừa!
Rặc!
Quả dừa khô đầu tiên trong ngày.
Washi bẻ cổ hắn ta xoay 180 độ về đằng sau như cái cách mở chai nước lọc. Cằm hắn chạm lưng, mắt trợn trừng, chưa kịp khép lại. Cơ thể hắn ta từ từ mất thăng bằng đổ gục xuống nền đất, máu từ trong mồm bắt đầu trào ra do phần khí quản đã rách toạch. Người vẫn co giật cứng đơ, do trạng thái chết quá đột ngột.
Washi đáp xuống đất, im lặng, đứng thả lỏng giữa ánh hoàng hôn đỏ rực như máu. Đôi mắt không chút sinh khí khóa chặt vào con mồi kế tiếp, đầy sự áp lực của một sinh vật chuỗi đầu thức ăn.
“Anh hai!!!”
Tên còn lại gào lên, ánh mắt điên cuồng. Không nghĩ ngợi, hắn lao tới, vung dây xích rỉ sét loạn xạ về phía Washi. Nhưng không một phát nào chạm được vào cô. Washi tiến tới, chậm rãi, không chút né tránh, ánh mắt mở to, nhìn thẳng vào hắn như nhìn thấu cả linh hồn.
Là do dòng chảy sao?
“Mày là sinh vật gì vậy hả con…!”
Lời trăn trối chưa kịp thốt lên. Cô đã tung cú đấm thẳng vào yết hầu hắn.
Tiếng xương gãy như vỏ dưa hấu nứt đôi. Hắn quỵ xuống, tay ôm cổ, ho sặc sụa, máu trào ra từ miệng, từ mũi, như một vòi nước bị thủng. Mỗi nhịp thở rít lên như tiếng loài bò hấp hối. Và rồi, chỉ trong tích tắc, tên thứ hai cũng đi đời.
Trận chiến một chiều nghiêng về phía Washi.
Và rồi còn tên cuối cùng thì.
Vụt!!!
Tới từ hướng các tòa nhà, hắn phi xe ngang qua tôi, tay cầm chiếc chùy đầy đinh rỉ, vung ngang đầu tôi. Một đòn đơn giản, tôi né dễ như trở bàn tay.
Đã vậy chân tôi vô thức đá vào cạnh xe khiến hắn mất lái phải nhảy xuống, để chiếc xe lao thẳng vào tòa nhà đổ nát gần đó, phát nổ trong một đám khói đen kịt.
Đứng trước vụ nổ, hắn khoác chùy lên vai, lè lưỡi trêu ngươi.
Biểu hiện này chứng tỏ chiếc xe kia còn không phải của hắn. Hỏi sao lũ này lại không tỏ vẻ tiếc tiền.
Bị thách thức tôi chẳng dại lao lên, chỉ ngoắc ngón cái về phía xác hai thằng đàn em. Hắn cười giải khuây, giọng khàn như động cơ cháy xăng.
“Tuyệt! Giờ tao chẳng phải chia giọt máu nào cho tụi nó nữa!”
Hắn lù lù tiến tới không chút sợ hãi, phía sau lưng còn đeo thêm chiếc bao gì đó. Khả năng cao là vũ khí chính của hắn.
“Khi giết mày xong, chính tay tao sẽ đến gửi lời ‘cảm ơn’ chân thành đến con ả đi cùng mày mới được.”
Ngoài máu ra, lũ này chẳng biết sợ chết là gì.
Tôi rút khẩu súng rỉ sét, chĩa thẳng vào hắn.
“Vậy thì tiếc thật. Lời cảm ơn đó tao phải mất công truyền lại mất rồi.”
Hắn khựng một nhịp, rồi vẫn tiến lên, như kiểu không biết thứ trên tay tôi là gì.
“Nhà ngươi không biết đây là gì sao?”
“Không, không. Tao biết chứ.”
Hắn ta dần dần tăng tốc.
“Là bình hoa bằng sắt rỉ chứ gì!!!”
Cẳng tay săn chắc của hắn ta vung về phía tôi. Tôi lùi lại khiến cho phần đầu chùy đập mạnh xuống đất, khói bụi mù mịt như một cơn bão cát nhỏ.
Đây là lý do tại sao tôi ghét đấu với bọn ngu.
Vài đòn tiếp theo, tôi đều có thể dễ dàng tránh được.
“Mày không dừng lại được à, thằng nhãi?”
Hắn gần lên do mất quá nhiều sức mà vẫn không đánh chúng tôi phát nào.
“Đi mà bảo với bố, mẹ mày lúc lên giường như vậy đấy.”
Vào đòn cuối, tôi cúi xuống. Washi từ phía sau bay tới, thúc phần đầu gối thẳng vào mặt hắn, khiến hắn văng xa hơn mét, lăn lóc trên nền đất đầy lứt lẻ.
Hắn nằm bất động một lúc cho vơi đi cơn choáng, rồi chồm dậy, tay ôm chiếc mũi gãy máu chảy đầm đìa như ống dẫn bị thủng.
Cú đá vừa rồi suýt soát thật! Nó gần như quệt cả vào tôi! Để cho chắc, tôi hỏi Washi.
“Này, nếu tôi không cúi kịp thì sao?”
Washi hồn nhiên trả lời.
“Tôi sẽ đá bay cả anh lẫn hắn!”
Nghe câu trả lời chắc nịch, tôi lùi xa cô thêm một bước, đề phòng cô nàng điên này “vô tình” tiến hai bước rồi xử luôn tôi.
“Con chó cái kia!!!”
Hắn đứng bật dậy, tay nắm chặt, gân xanh nổi đầy như dây cáp đứt.
Vẫn còn sức để mà đứng dậy sao? Tên này khỏe gớm nhỉ?
“Mày biết đống máu chảy từ mũi tao đủ ăn bao nhiêu ngày không hả!?”
Không rút ra được bài học nào sau đòn đánh cơn nãy. Hắn ta nghiến răng nghiến lợi tháo chiếc túi phía sau lưng ra.
“Bố mày sẽ hút cạn máu của chúng mày để bù vào phần đã mất.”
Hắn lôi ra một chiếc cưa máy rỉ sét, nối dây từ bộ phận nào đó trong chiếc cưa vào thẳng mạch máu mình. Máu hắn chảy vào động cơ, khiến cưa gào rú như một con thú sắt.
Ra đây là cách hắn ta sử dụng máu của mình. Đơn giản như vậy thì chắc là nhóm máu A rồi.
Hắn lao tới, chẳng hề bị độ nặng của cưa làm chậm.
Khỏe thật.
Tôi chán ngấy đến tận cổ khi phải chiến đấu với bọn khờ nên tôi nhìn Washi rồi nói.
“Này, tôi không biết lắp lại bộ phận nào nếu nó rơi ra đâu đấy.”
Washi phi tới, lần này có sự thận trọng hơn trong từng nước đi của cô.
Hai bên giao chiến, nhịp nhàng theo từng giai điệu. Mỗi nhát cưa của hắn cô đều né trong tích tắc, nhưng chỉ lùi lại, không còn liều lĩnh luồn lách như lúc giao chiến với hai tên đàn em.
Kỳ lạ thật. Hắn công thủ không lên hồn, sau mỗi đòn đánh hắn để lộ cả tá điểm yếu ngay trước mắt.
Vậy mà sao Washi lại sợ? Hay cô nàng đang chơi trò câu giờ, để cưa đốt hết máu của hắn?
Trời sắp tối, tình hình tệ rồi!
Không suy nghĩ nhiều tôi thúc dục Washi.
“Đừng có tập chung vào phòng thủ nhiều quá, nếu không cô không hạ được hắn đâu!”
Vừa né, cô vừa liếc tôi, giọng tỉnh bơ.
“Nhưng làm thế sẽ khiến máu hắn bắn ra ngoài mất!”
Hóa ra cô nàng ám ảnh với câu cơn nãy của hắn ta! Washi, cô đúng là hợp vai ma cà rồng hơn cả hàng thật đấy.
“Vậy thì cưa sẽ đốt hết máu của hắn trước khi cô kịp lấy đấy!”
Ngay khi nhận được câu trả lời, Washi rất nhanh lách ra sau hắn nhanh hơn cả lúc giao chiến với hai tên đệ.
Trước khi kịp để cô nắm được vào tay. Hắn rút dây truyền, máu bắn tùm lum về phía cô, rồi từ túi áo lôi ra chiếc bật lửa, châm lên.
Một vụ nổ lớn ngang trời nuốt chửng cả hai, khói đen và lửa đỏ bùng lên nuốt lấy một khu đất.
Một đòn đánh tự sát?
Tôi quá chủ quan! Nếu máu hắn thay được cho xăng dầu, thì việc bắt lửa là điều hiển nhiên. Tôi nhanh chóng đánh giá tình hình, đầu óc xoay chuyển như một cuốn sổ tay chiến lược.
Vụ nổ rất lớn, đúng, nhưng không có mảnh vỡ bay tứ tung, nên sát thương gần như bằng không. Ngọn lửa thì bùng cháy dữ dội, nhưng nhiệt độ không đủ để thiêu rụi mọi thứ chỉ cỏn con như một vụ cháy nhà. Còn áp lực và sóng xung kích? Chẳng đáng bàn, vì Washi không hề bị hất văng ra ngoài.
Kết luận cô ta vẫn sống.
Tôi định lao vào ngọn lửa, sẵn sàng chơi lớn với suy nghĩ vừa đưa ra, thì bóng dáng cả hai hiện lên trong màn khói đặc đỏ.
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Tên cầm đầu vẫn đang hoảng loạn vung vẩy chiếc cưa máy, khả năng là vì hắn không thấy Washi đâu cả. Không, đúng hơn là không nhìn được gì trong đám khói ấy.
Còn Washi, cô ấy… lượn lờ trong ngọn lửa như thể mình cũng là ngọn lửa, thân hình hòa quyện với ánh đỏ rực, như một nữ quỷ được rèn từ địa ngục. Cho tới khi từng tia lửa nguội dần, hắn đã nằm sõng soài, không một vết thương, không một đòn chí tử, chỉ bất động nằm đó.
Tôi chạy tới gần xem xét tình hình.
Quần áo Washi đã bị thiêu rụi hoàn toàn, chỉ còn lại duy nhất là tấm áo choàng xám trên cổ cô dường như bị bén đi rất nhiều chỗ, để lại cô trong trạng thái trần truồng 1 phần tư.
Cơ thể cô ấy lộ ra, và… ngực cô ấy phẳng đến mức có thể dùng làm bàn ăn cho bữa sáng của tôi.
Phần dưới tôi liếc qua rồi mặc kệ, không có gì để nói. Có chút tàn tro bám đầy trên da thịt thế thôi.
“Xong rồi!”
Cô ta chống hai tay lên cạnh sườn, hay chân cách xa nhau.
“Hả?”
“Tôi đã hoàn thành rồi. Đúng như giao hẹn đấy nhá.”
Vẫn chỉ nghĩ đến phần thưởng? Cô nàng này đúng là con người thật sự.
“Yên tâm tôi ghét nhất là việc thất hứa.”
Washi nở nụ cười, rồi nhìn về phía tên ma cà rồng đang nằm. Lần này tôi sẽ tiếp tục xác nhận xem chuyện gì đã xảy ra.
“Này, sao cô lại không bị ngọn lửa thiêu rụi vậy?”
“Là dòng chảy đã chỉ tôi hướng di chuyển ra sao.”
“...”
“Hataki, sao hắn ta lại chết vậy.”
“Hắn ta chết ngạt.”
Tôi giải thích cặn kẽ.
“Hắn nghĩ ngọn lửa từ máu mình sẽ không thiêu được hắn, nhưng cái tên óc bã đậu đó không tính đến việc khói sẽ bóp nghẹt chính mình.”
Mối nguy đầu tiên đã tiễn biệt, nhưng cái thứ hai vẫn vất vưởng đâu đây khiến tôi vẫn không dám rời mắt khỏi Washi. Ai biết được, có khi người tiếp theo cô xử lý lại là tôi! Thật sự, cô ấy mạnh hơn dự đoán của tôi nhiều…một con quái vật thực thụ, nhưng với cái đầu óc đần độn của mình thì chắc tôi vẫn an toàn… tạm thời.
“Hataki, khi nào phần thưởng về tay tôi vậy?”
Washi mắt vẫn dán vào xác tên cầm đầu, như thể đang đếm từng giọt máu còn sót lại.
“Để khi nào về đến nơi tôi sống, tôi sẽ đưa cho cô.”
“Anh không định làm gì tôi đó chứ?”
“...!”
“Vậy đám này anh tính sao?”
“Chúng ta sẽ rút cạn máu chúng.”
Tuy hành động này chẳng khác gì lũ ma cà rồng, nhưng trong cái tình huống đổ nát này, gọi nó là “kiếm cơm” sẽ hợp lý hơn.
Tôi tiến tới kiểm tra tên cầm đầu. Tim hắn đã ngừng đập…chết hẳn rồi.
“Này, cô mang hai cái xác kia lại đây được không?”
Washi gật đầu, lon ton chạy đến chỗ hai tên kia, kéo chúng lại như kéo hai bao tải rác. Hình ảnh cô nàng trần truồng, tung tăng giữa bãi chiến trường đầy bụi và máu, đúng là… không hợp chút nào!
Tôi quay về xe, lôi ra ba chiếc túi đặc biệt dùng để chứa máu và một ống dây dẫn. Vừa lúc Washi kéo hai cái xác tới, tôi cẩn thận cắm ống vào mạch máu tên cầm đầu. Hắn mới chết, máu bọn chúng vẫn còn rút được bình thường. Tôi bóp chiếc bơm tay, mô phỏng nhịp tim, từng giọt máu đỏ thẫm chảy vào túi 1000ml, chậm rãi nhưng chắc chắn.
Washi chẳng có việc gì làm, ngồi xổm xuống, mắt tò mò nhìn tôi làm việc. Cơ thể trần truồng của cô ấy áp sát quá gần, khiến tôi phải lên tiếng
“Này, cô có thể ngừng áp sát cái cơ thể thỏa thân đấy vào người tôi được không?”
“Anh không thích sao?”
“Không.”
“Đã có người bảo tôi rằng con trai sẽ không cưỡng lại phụ nữ thỏa thân đâu. Vì vậy anh đừng nói dối.”
Cô mà được tính là phụ nữ thì chắc tôi là chúa tể bóng tối rồi! Tôi thầm nghĩ, lắc đầu ngao ngán.
Tôi tiếp tục bơm máu. Tên đầu tiên xong, đến tên thứ hai.
Cổ hắn vẹo hẳn, máu chảy ra từ họng quá nhiều, cố hút chỉ tổ tốn thời gian. Tôi chuyển sang tên thứ ba. Chỉ trong nửa tiếng, mọi việc đã hoàn tất.
Cứ như vậy, vỏn vẹn nửa tiếng công việc đã xong.
“Hataki, anh rút máu thuần thục thật đấy? Đây là công việc thường ngày của anh sao?”
“Không. Và cô kiếm cái gì che thân đi được không? Tôi chán nhìn cái con sò không lông kia lắm rồi.”
“Đã có người bảo tôi rằng con trai sẽ không cưỡng lại phụ nữ…”
“Đừng có dùng một câu hai lần!”
Tôi cắt lời, nhắm mắt làm ngơ, đi thẳng về xe. Washi, vẫn tỉnh bơ, lê cái cơ thể trần truồng đó lên xe theo tôi.
Cả hai đóng cửa xe cùng lúc. Washi mở lời trước.
“Không phải xe hết xăng rồi sao?”
Tôi cầm túi máu của tên cầm đầu, đổ thẳng vào bình xăng bên cạnh ghế lái, rồi khởi động. Tiếng động cơ ọt ẹt sống lại.
“Máu hắn hoạt động như nhiên liệu, nên chẳng có lý do gì mà lại không dùng cho thứ khác được.”
Washi ồ lên trầm trồ.
“Anh thông mình thật đó.”
“Cái đó là kiến thức cơ bản.”
Xe vừa cất bánh, tôi chợt thấy một bóng dáng của con vật hình hài màu đỏ lướt qua bên đường.
Lũ này xuất hiện, đồng nghĩa với việc giờ “dị biến” sắp đến.
Thấy vậy tôi liền tăng tốc, lao vút đi trong giọt hoàng hôn cuối cùng.
Mong sao trước khi trời tối. Cũng là lúc tôi về tới nhà.
***


1 Bình luận