Ngày xửa ngày xưa… xưa hơn cả vạn kiếp người. Có một thứ được gọi là mặt trăng từng tồn tại.
Tỏa ra ánh huyền ảo nhuộm sáng bầu trời đêm. Phải, thiên hạ đồn như vậy đấy.
Mặt trăng mất đi, và giờ đây, họ thì thầm về nó như một huyền thoại, tự đập tự kể, con người thật sự ngu ngốc như vậy đấy. Tôi không biết trò hề này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng ở Khu Chín, nơi ánh đèn màu thay thế ánh trăng, những câu chuyện như thế chỉ là thứ xa xỉ, không giúp sống sót qua đêm.
Tưởng như đống sắt vụn tự biết đi… con xe chẳng bao giờ được sửa chữa cho đàng hoàng đang lao đầu xuyên qua lớp khói bụi, cát mịn.
Tôi lướt qua những vì tinh tú không phải J97, vượt qua những ngọn đồi cát mênh mông ở rìa vùng an toàn, nơi chẳng có gì ngoài sự trống rỗng và nguy hiểm rình rập.
Nơi cần đến cũng đã sắp đến. Tốc độ ổn định, không có việc gì phải vội.
Tự nhủ như vậy nhưng tôi không tài nào có thể thư giãn được.
Washi ngồi bên cạnh, vẫn không ngừng tò mò.
“Hataki, tại sao con người lại dùng máu để trao đổi? Chẳng phải đồ ăn hay vật phẩm cũng được sao?”
Tôi biết nhưng không muốn giải thích.
"Đi hỏi lũ cai trị ấy.”
"Bọn họ ở đâu?.”
"Chịu.”
"Tại sao…”
"Cô có thể im lặng và ăn hết cái đống lương khô trên tay cô được không hả?”
Washi bĩu môi, nhưng rồi lại ném thêm một câu.
“Sao trông anh căng thẳng thế? Không lẽ gần đây có đồng bọn của lũ ma cà rồng?”
Tôi dội gáo nước lạnh vô hình lên đầu. Nếu không giải đáp cho cô ta thì có vẻ tôi không được yên ổn rồi.
“Cô nói mình tới từ Khu Bảy, đúng không?”
“Uhm.”
“Thật sự tôi chả muốn nói đến chúng chút nào cả…”
Washi im lặng đợi tôi nói hết.
“Lũ Dị Biệt từng là tạo vật, tôi tớ của kẻ cai trị Khu Năm. Sau khi chín điều luật được ban hành, hắn vứt chúng ra ngoài này, để mặc chúng tự sinh tự diệt.”
Cô bắt đầu đặt câu hỏi dồn dập.
“Chúng có mạnh không?”
“Rất mạnh.”
“Hình dạng ra sao vậy?”
“Vô vàn. Có khi lại giống cô.”
Cô ta im lặng, có lẽ đang tự nhấm nháp câu trả lời.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi khép lại cũng chính là lúc ánh đèn Khu chín lóe lên từ xa, vươn lên chạm vào mây như ngọn hải đăng giữa biển cát. Khu Chín không có tòa nhà chọc trời, không có công nghệ hào nhoáng chỉ tồn tại sự sinh tồn, cặn bã và khổ đau.
Tôi quay sang, định nhắc Washi vài điều cấm kỵ trước khi vào khu chín, thì….
“Này…!”
Cô ta đang thò đầu ra ngoài cửa sổ, mắt sáng rực như trẻ con lần đầu thấy công viên giải trí. Đầu ở ngoài, mông ở trong, ngoe nguẩy như đuôi chó.
Xin nhấn mạnh cô vẫn đang trần truồng.
“Nhìn kìa, nhìn kìa, đẹp quá Hataki!”
“Nghe tôi nói này…”
“Nhìn thứ đèn nhiều màu sắc kia kìa!! Trông như thanh Rakamel vậy!”
“Có chịu…”
“Này Hataki, anh có nghĩ vậy không?”
Tôi không chịu nổi, vung tay phát mạnh vào mông cô.
“Đau!!!”
Washi rụt vào, ôm lấy hai bờ mông, mắt long lanh như sắp khóc.
“Đồ đê tiện. Nếu muốn sờ mông tôi thì anh phải nói trước chứ.”
Gân xanh nổi đầy trên trán tôi. Chân tôi ngứa ngáy, mong sao tôi không “lỡ” chân đạp cô lăn xuống đường.
“Cô có thể che cái cơ thể trần truồng đó lại được không!?”
Tôi gầm lên.
“Nhưng bằng gì mới được.”
“Ở ghế sau! Có cái chăn mỏng, quấn tạm vào!”
Tôi chỉ tay, giọng đầy cáu kỉnh.
Chăn đó là để giữ ấm khi tôi ngủ ngoài trời, nhưng giờ thì… thôi kệ!
Washi định luồn ra ghế sau, nhưng bất ngờ dừng lại.
“Này, Hataki…”
“Cái gì.”
“Thứ tên Dị Biệt anh kể… nó đang đuổi theo kìa.”
Cô ta lại ba sàm gì nữa đây?
“Đừng đùa.”
“Thật mà. Nó sắp đuổi kịp tới nơi rồi kìa.”
Cô bắt đầu có vẻ cảnh giác hơn.
“Nếu cô có thời gian bịa chuyện, thì làm ơn quấn cái chăn lên người đi!”
Làm gì có chuyện Dị Biệt xuất hiện sát vùng an toàn, trừ khi…
Trừ khi có thứ gì đó dụ chúng. Mùi máu. Hoặc… Thứ gì đó tương tự.
Thôi, xong rồi.
Máu của tên cầm đầu, thứ tôi dùng làm nhiên liệu, đang được thải ra từ ống bô xe, mang theo mùi máu đặc trưng. Tôi ngoảnh đầu lại, tim đập thình thịch.
Không sai vào đâu được.
Một con Dị biệt.
Mang hình dạng loài sói sa mạc với nửa thân dưới bị loét bởi máu của chính nó. Đây là dấu hiệu của sự may mắn, vì nó chưa biến đổi hoàn toàn…chỉ mới một nửa.
Không cần biết nó có khả năng gì.
Tôi đạp mạnh chân ga.
Chiếc xe hóa thành bò điên, lao vút đi trong điên dại, bụi cát tung mù mịt.
Nhưng tốc độ này chẳng là gì với con Dị Biệt, khoảng cách giữa tôi và nó càng ngày càng thu hẹp hơn.
Tăng tốc đột ngột khiến cho Washi trao đảo, ngã cắm mặt về phía tôi. Đầu cô đâm thẳng xuống đũng quần, còn chân quặp chặt lấy đầu tôi để khỏi ngã đè lên vô lăng. Trước mắt tôi giờ chỉ còn… phần đó của cô, nồng nặc mùi chưa tắm cả tuần!
“Ánh a em ào!” -Tránh ra xem nào-
Tôi ú ớ, mồm bị vùi lấp bởi thứ chẳng ai muốn đối mặt.
Sao tôi lại phải vật lộn với hai con quái vật cùng lúc thế này?!
Tôi gạt phăng Washi về ghế, nhưng cô bất ngờ bật dậy, đầu đập uỵch vào trần xe.
“Đột nhiên làm cái gì vậy hả!?”
“Nó sắp tấn công!”
Washi hét lên, mắt ánh màu ngọn lửa.
Dòng chảy đã cảnh báo cô.
Tôi đánh lái dích dắc, thi triển tuyệt kỹ Rồng Thần Quẫy Đuôi, lạng lách như một bậc thầy F1.
“Sao không có gì xảy ra vậy!?”
"Nó ngừng lại rồi.”
Tôi ngoảnh lại xác nhận.
Con Dị Biệt đứng sững ngoài rìa, không dám vượt qua. Dưới chân chúng là các mảnh Thạch Mẫu Tâm, viên bé viên to mỗi cái đều in chặt dưới nền cát. Được cho là tinh thể nguyên mẫu của Trái Đất sơ khai, chúng là khoáng vật loại hiếm có vân xoáy như DNA.
Không hiểu sao lũ Dị Biệt lại sợ thứ này nhưng màn rượt đuổi chính thức khép màn.
Tôi thả lỏng chân ga, thở phào nhẹ nhõm.
"Thoát rồi!”
Và cũng tới đích rồi.
Cả đi lẫn về chưa tới bốn ngày. Nhưng vẫn chậm hơn lần trước. Tận một ngày, đủ để mọi thứ thay đổi.
Thành phố Slum hay còn gọi nhanh là khu Chín. Bao bọc giữa trung tâm là một ngọn núi bằng sắt thép, được dựng nên từ những mảnh kim loại vụn, rỉ sét, chồng chất qua năm tháng, vài vết nứt đã hiện hữu nhưng không đáng kể.
Tấm sắt khắc ký tự siêu vẹo này là lối vào. Chỉ cần có tín hiệu là sẽ có người mở ra.
Washi, cuối cùng cũng chịu kéo tấm chăn che kín người, đôi mắt tò mò lấp ló dưới mép vải. Cô ta không nói gì, nhưng tôi cảm nhận được sự bất an từ từng cử động nhỏ.
Chắc chắn là cô ta đang dấu tôi việc gì đó.
Tôi lấy từ trong túi ra một khẩu pháo tự chế và bắn lên trời.
Một đường kẻ đỏ cắt dọc bầu trời đêm. Chờ một lúc thì bên gác cửa cũng chịu hồi đáp bằng việc mở to cánh cổng.
Tôi tiến xâu vào.
Không cần phải xuất trình giấy xác nhận danh tính, cũng không cần phải nói năng gì nhiều. Việc tôi ra ngoài liên tục ở đây ai cũng đều biết.
Đường mòn ngay trước mắt được lối đến khu chợ đen của khu chín, mà đúng hơn là cả cái khu chín này đã là chợ đen rồi. Nằm có chủ đích sau bức tường sắt là Pyrit hay còn được gọi là vàng giả. Chỉ cần một lượng bé tiếp xúc với động năng là đủ tiễn hai cẳng chân về với ông bà.
Thứ này được sử dụng để chống những kẻ di cư bất hợp pháp. Cho dù chưa thấy có tiền lệ nào như vậy.
“Bác sĩ Hataki!”
Một giọng nói trẻ trung vang lên từ tháp canh.
Là Stefar một Nhân Quân gác cổng tại đây. Tóc đỏ với chiếc mũ beret lệch lạc là điểm nhấn cho ai muốn tìm cậu ta. Bộ quân phục như thể một viên đá. Tối màu đến hết sức có thể, cùng với chiếc quần da bó chặt được chế tác thông dụng.
Nhảy từ trên cao xuống, chạy đến bên cửa sổ xe với nụ cười niềm nở.
“Lần đầu thấy anh về muộn thế này. Bội thu chứ, đúng không?”
Nắm phần chìa ra của chiếc mũ, cậu cúi xuống hỏi thăm. Tiện thể đưa mắt dò xét một vòng xung quanh xe.
“Vẫn như mọi khi. Không có gì đặc biệt.”
Tôi lôi từ túi ra ba viên máu nén nguyên chất, ánh sáng đỏ thẫm lấp lánh dưới đôi mắt thấu trời đêm của cậu ta.
Là người sở hữu nhóm máu B, máu giúp cậu ta là nhìn xuyên bóng tối. Cực kỳ hữu dụng cho chiến đấu nhưng buồn thay cậu ta lại chỉ là người gác cổng.
Vẫn hữu dụng nhưng một nửa.
“Stefar, ca tối tuần sau vẫn là cậu trực nhỉ?”
“Vâng, đúng rồi. Theo lịch trình thì vẫn vậy.”
Cuộc trò chuyện nhanh chóng trở thành cuộc giao dịch.
Nhận được ba viên nén cậu ta ngó nhìn xung quanh rồi đút vào túi áo trước ngực.
“Vậy có nhiều quá không vậy bác sĩ?”
“Lần đầu thấy cậu chê đấy.”
“Đâu có ạ! Chỉ là…”
Cậu ta nháy mắt về phía Washi, đúng là sau đôi mắt đó không gì là không nhìn được.
“Phần đó là dành cho điều luật số sáu. Còn cô gái này làm ở bên nhà thổ. Tôi chỉ đưa về hộ thôi.”
Luật số 6: Không được giết người dưới mọi trường hợp, kể cả gián tiếp. Nếu cố ý vi phạm sẽ được người cai trị khu ba đưa ra hình phạt. Và tất nhiên việc đó không dễ chịu chút nào.
“Vậy sao ạ! Tôi biết rồi ạ!”
Stefar đứng thẳng nghiêm chỉnh chào.
“Vậy không làm phiền bác sĩ nữa. Tôi xin phép về lại chỗ của mình.”
Cậu ta đút hay tay vào túi, mồm huýt sáo đi về phía tháp canh.
Tôi không quan tâm cậu ta nghĩ gì. Khu Chín không phải nơi để tin tưởng bất kỳ ai, kể cả những kẻ cười tươi như Stefar.
Con xe tiếp tục lăn bánh. Tôi đã chính thức tiến vào trung tâm khu chín.
Washi lặng lẽ bỏ tấm chăn, đôi mắt mở to khi ánh sáng từ khu sinh sống hắt vào. Xanh đỏ tím vàng tất cả màu cảm xúc đều hiện hữu trước mắt.
“Đẹp thật!”
Cô không ngại thốt lên.
Khu Chín là nơi trú ẩn của hơn hai nghìn người.
Quá ít nếu để so với các khu khác.
Người qua lại chủ yếu là dân du mục và những kẻ chạy trốn thuế máu từ Khu Sáu, hòa lẫn với vài chủng tộc kỳ lạ…sản phẩm của biến đổi gen sau Thế Chiến Ba.
“Lần đầu tôi thấy người tai thú đó.”
Washi trầm trồ, chỉ tay về phía một nhóm người với đôi tai nhọn lấp ló trong đám đông.
“Họ không hiếm đâu xuất hiện đâu.”
Tôi đáp, mắt vẫn dán vào con đường chật hẹp.
“Đa phần từ Khu Sáu, chạy sang đây vì không chịu nổi thuế máu mới.”
Các quầy hàng được đặt trải dài hai bên lề đường, mỗi cái đều chiếm đi không ít diện tích đi lại. Được trưng bày rộng rãi, vật phẩm tại đây đều là các món đồ hiếm với giá rẻ hơn nhiều trên thị trường.
Giữa những quầy hàng chật chội ở Khu Chín, không chỉ vật phẩm hiếm mà cả đồ ăn cũng tràn ngập, phản ánh sự khắc nghiệt và sáng tạo của những kẻ sống sót.
Từ bánh mì khô, cứng như đá sa mạc, đến bọ cạp nướng xiên que, khét lẹt mùi khói, tất cả đều đến từ săn bắt và hái lượm. Những con thú nhỏ, côn trùng sa mạc, hay vài loại cây cỏ còi cọc mọc ven sông là nguồn sống chính, được chế biến với chút tài khéo để che giấu vị đắng của đói khát.
Washi chỉ trỏ một quầy hàng nơi người bán đang lật những xiên bọ cạp trên than hồng.
“Thứ đó ăn được thật à?”
“Ăn được, nếu cô không sợ cát nghiến răng.”
Tôi đáp, mắt lướt qua đám đông.
“Ở đây, cái gì không giết được cô thì đều là thức ăn.”
Nhưng ngay cả sự phong phú giả tạo này cũng chỉ là một quân cờ trong ván bài Khu Chín. Đằng sau những quầy hàng thơm lừng, những kẻ không đủ máu sạch để đổi chỉ có thể nhìn, đói rã rời trong bóng tối.
Washi có thể bị cuốn vào mùi thức ăn, nhưng tôi biết rõ: mỗi miếng bánh, mỗi con bọ cạp, đều được trả bằng máu…theo đúng nghĩa đen.
Là người mới Washi rất dễ bị đánh lửa bởi ánh đèn và sự náo nhiệt. Vì vậy nhắc nhở cô ta là điều nên làm. Tôi cũng đâu thể giữ cô ta mãi được.
“Đừng để vẻ ngoài lộng lẫy đánh lừa. Đây là ổ tội phạm: giết chóc, cướp bóc, mại dâm, chợ đen. Đừng mất cảnh giác với bất kỳ ai, dù cô mạnh đến đâu.”
Washi im lặng gật đầu.
“Uhm.”
“Sao đột nhiên vâng lời băm bắp vậy?”
Không lẽ…
“...Tôi không được đi cùng anh nữa sao?”
Cái dòng chảy trong mắt cô ta đúng là không giấu được gì.
“Cái đó...”
Ý định giữ cô ta lại là một canh bạc nguy hiểm. Lai lịch của Washi là một dấu hỏi lớn, và trong thế giới giạn lứt điên cuồng và khốn khổ này, lòng tốt có thể giết chết bạn nhanh hơn bất kỳ lưỡi dao nào.
Tôi cũng không muốn làm liên lụy đến mọi người xung quanh.
Không nhận được câu trả lời, cô ta bắt đầu hỏi chuyện linh tinh tiếp.
“Hataki, sao bọn họ kiếm được thứ đèn màu sắc kia vậy?”
Cô nhìn về phía những lọ đèn lấp lánh xanh đỏ treo lủng lẳng trước một quầy hàng, ánh sáng nhảy múa trong bóng tối.
“Không phải kiếm, mà là tạo ra.”
“Bằng cách nào?”
“Nếu là đèn điện, họ dùng giấy lọc để tạo màu, có thể chọn màu tùy thích. Còn như mấy cái lọ kia là nhờ máu của một cô gái ở khu này. Pha loãng, đổ vào lọ, đến đêm nó tự phát sáng.”
Cứ nói mãi, rồi cũng tới nhà.
Chiếc xe lăn bánh qua những con hẻm cuối cùng
Nằm lọt thỏm trong góc thành phố, khu nhà tôi chỉ được hưởng chút ánh đèn thừa từ trung tâm và ánh sắc hồng từ biển hiệu bên đường, nơi ra vào của các cô gái nhà thổ.
Gọi là nhà chứ thực chất nó là tổ hợp của những bức tường xiêu vẹo, vá víu bằng gỗ mục và xi măng loang lổ, tất cả chỉ để cho nó không sập trong lúc ngủ. Vài cây lương thực còi cọc mọc bên ngoài, nỗ lực tuyệt vọng để tối ưu hóa chút tài nguyên trong thế giới này.
Bước xuống đường, bàn chân tôi đã tê cứng từ lúc nào không hay. Còn Washi thì đang loay hoay với tấm chăn, cố không để nó chạm đất.
Các loài bọ cát nghe tiếng động liền chui tọt xuống lớp đất ẩm ướt. Nơi này là một ổ ẩm mốc, nước từ cửa sông gần biển tràn về sau mỗi cơn mưa, biến nền đất thành bùn lầy, nhưng vẫn đủ rắn để bước đi.
Tiếng chạy thình thịch từ trong nhà khiến tôi bất giác siết tay, sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng rồi…


0 Bình luận