• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 01: Khu 9

Chương 03: Nhà (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,428 từ - Cập nhật:

“Hataki!!”

Giọng Klar vang lên, đầy vui mừng và… lo lắng.

Chị ta lao ra, chẳng thèm mang dép, ôm chầm lấy tôi.

“Muộnnnnn- quáááá! Cậu có biết chị lo lắng đến thế nào không hả?”

Tay chị ta quấn lấy cổ tôi không có ý định bỏ ra. Từ cự ly này, không phải người đàn ông nào cũng cưỡng lại được vẻ quyến rũ của chị ta.

Thân hình nhỏ nhắn mang theo bộ đầm xuyên thấu, đến mức có thể thấy rõ nội y bên trong.

Công việc của chị ta là thế, nhưng đôi mắt xanh dương và mái tóc sáng màu đỏ rực lại như thuộc về một người khác, không phải gái tiếp rượu.

“Khí hậu đang thay đổi nên cỏ Phyllanthus urinaria đã không chịu nảy mầm. Em phải đổi lộ trình ra xa hơn thì mới tìm được.”

Đây là một lời nói dối…

Không quan tâm tôi đưa ra lý do nào. Klar nhìn tôi, mắt rưng rưng.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không! Chỉ là chị tưởng em đã…”

Tôi thở dài, nặn ra nụ cười hiếm hoi.

“Em không dễ chết như vậy đâu Klar.”

“Là Nee-san! Cậu còn định để chị nhắc đến bao giờ nữa hả?”

Klar phồng mang trợn má nhấn nhá từng câu. Xong rồi chị ta liếc nhìn một vòng quanh người tôi.

"Cái bộ quần áo lúc đi chị đưa cho đâu rồi hả?”

Tôi không thể nói là dùng để nhóm lửa được. Vì sợi tổng hợp rất dễ bắt cháy mà tôi lúc đó lại quá lạnh.

"Em để quên ở ngoài vùng an toàn rồi.”

Chị ta lườm tôi, rồi bắt đầu lôi đống quần áo trên người tôi ra.

"Tóm lại là dùng vào mục đích khác!”

Cuộc giằng co bắt đầu.

“Dẫu sao thì cởi cái mớ rẻ rách này ra đi nào. Chị không cho phép em mặc cái thứ không phải quần áo này.”

"Đọc tình hình hộ cái! Chúng ta đang ở ngoài đường đó.”

"Có vấn đề gì sao?”

"Vậy thì em sẽ trần chuồng chứ sao!”

"Vậy sao.”

Klar càng dùng nhiều sức hơn. Cái câu ‘vậy sao’ mang hàm ý gì cơ chứ.

Washi từ sau chen vào. Tấm chăn lấm bùn trượt khỏi người cô, để lộ cơ thể chẳng còn gì che đậy.

"Tôi có thể nhận phần thưởng được chưa?”

Tôi quay lại nhìn, tay vẫn gồng lên để tránh việc làm con gà thỏa thân giữa đường.

Do chiều cao có hạn, Klar phải nhún người nên thì mới thấy Washi qua bả vai tôi.

“Ai vậy?”

“À, ờm. Là…”

Đẩy tôi sang một bên Klar tiến tới phía Washi.

“Chao ôi~! Cậu em tôi nó đem vợ về nhà.”

Klar ngắm nghía Washi. Cô ta cũng đứng yên, để Klar thích làm gì thì làm.

“Ưm, ứm! Thì ra cậu thích thể loại người như này.”

“Đừng có tự quyết định sở thích của người khác..”

“Cậu có thể nói với chị lý do về muộn là ra ngoài tìm vợ mà chứ đâu phải giấu diếm như vậy.”

Klar làm điệu bộ như bắt quả tang tôi nói dối.

“Ba hoa thì cũng một vừa hai phải. Cô ta chỉ là một người đi nhờ thôi.”

Tôi lách qua chị ta, lôi ba lô từ ghế sau xe, lấy ra túi lương thực đủ ăn trong năm ngày và hơn năm mươi viên máu nén…giá trị ngang 350ml máu sạch.

“Cầm lấy này.”

Washi nhìn thấy liền thấy hơi bất ngờ.

“Chỗ này nhiều hơn cái anh nói thì phải.”

“Ờ. Coi như là thưởng thêm đi.”

Washi đưa tay ôm lấy món đồ vào lòng.

“Tôi thể đi cùng anh tiếp được không?”

“Không.”

“...!”

"Không là không! Đừng có dùng ánh mắt hối lỗi đấy nhìn tôi.”

“N-nhưng mà…!”

“Đừng bắt tôi phải nhiều lời. Lần này sẽ không chỉ chĩa súng vào đầu đâu.”

“Làm….. ơn!?”

Cô ta đang khóc sao? Đúng vậy, từng giọt nước mắt rơi lách tách xuống túi phần thưởng.

"Có cần đến mức đó không? Chúng ta mới gặp chưa đầy một ngày. Hay là cô đang diễn kịch?”

Cô lau vội nước mắt, lúng túng.

“Tôi không biết… nó cứ tự chảy ra.”

Cái cảm giác kỳ lạ gì đó đang ngấm ngầm dâng lên trong lòng tôi. Nhưng chỉ với phát thở dài mọi thứ đã trở về ban đầu.

“Tạm biệt.”

Đúng vậy lời từ biệt cuối cùng.

Cùng lúc đó Klar tiến tới.

Một đòn tấn công hướng thẳng vào bụng tôi.

Không, sai rồi. Là linh hồn tôi.

Cú đấm thiếu nhân tính đến mức khiến gục xuống và bắt đầu sùi bọt mép. Không thể rên rỉ, không thể dãy dụa chỉ nằm đó tận hưởng cơn đau đất mẹ.

Và như thể không nương tay với tôi.

Klar tiếp tục bằng việc nắm lấy phần ngực áo và bắt đầu la mắng

“CẬUUUUU!!! Thật bỉ ổi! Trời đã tối mà cậu lại để một cô gái đi ngoài đường một mình thật hả? Cái kẻ mà được gọi là bác sĩ như cậu có còn nhân tính không vây? Cứu người thì cứu cho trót, đừng có cái kiểu 50% như vậy cơ chứ.”

Nói xong Klar thả ra để tôi ngã vật xuống đất.

“Tên em là gì vậy?”

“Washi.”

“Washi này! Đi đường cũng mệt rồi phải không? Em cứ ở lại đây đi. Tên này chỉ đang nói đùa thôi ấy mà.”

Tôi gắng gượng đứng dậy.

“Klar, đầu có ổn không vậy?”

“Có gì kỳ lạ sao?”

‘Thứ kỳ lạ nhất ở đây là chị đó’. Tôi định nói ra rồi lại nuốt lại vào trong.

“Klar, nếu mà cứ giữ cái vẻ tốt tính ở trong cái thời đại như vậy thì sớm muộn gì cũng gánh cái hại về thân thôi.”

“Cậu có biết thế nào là tốt bụng thế nào đồng cảm không vậy?”

“Không liên quan. Lỡ như cô ta nổi hứng xiên chúng ta thì sao? Phải tính tới chứ!”

Tôi đập thửa tay vào lòng bàn tay.

"Nhìn thái độ của cậu thì không biết ai làm việc đó trước nữa đâu.”

"Nói chung là không là không. Tuyệt đối không được ở lại!”

Nói xong tôi cúi xuống ho khụ khụ do di chứng của cú đấm cơ nãy. Người gì mà khỏe khiếp.

"...Khi em rời đi—em có biết sắc mặt mình trông thế nào không?"

Ánh mắt Klar đột nhiên trở lên khác lạ.

"Cái gì cơ?”

“Như người chết…”

Klar quay sang, nhẹ nhàng quệt đi giọt nước mắt còn đọng lại trên má Washi.

"Vậy mà khi chở về, sắc mặt em đã khá hơn nhiều.”

Klar nhìn tôi như đang muốn nài lỉ.

"Chỉ là linh cảm, nhưng làm ơn đó hãy để Washi ở lại, dù chỉ là một đêm.”

Tôi biết có gì đó không ổn. Lý trí gào thét rằng đây là nước cờ tàn. Nhưng dưới ánh mắt của Klar, tôi đầu hàng.

"Một đêm…chỉ một đêm, không hơn không kém.”

Tôi đứng dậy, bước vào nhà, nhưng Klar gọi lại.

"Còn một điều nữa…”

Tôi dừng bước. Sau bao năm kể từ lúc mới di tản đến khu chín, tôi biết kiểu của Klar: chuyện quan trọng luôn để cuối. Và lần này, tôi đã đoán được.

“Là về Tali…”

Klar do dự ở câu cuối. Có thể là không biết phải nói ra sao để giảm độ nghiêm trọng của sự việc.

Thấy vậy tôi liền nói hộ.

"Cô ấy mất rồi phải không?”

Klar im lặng, tôi cũng im lặng.

Không cần câu trả lời rõ ràng nào, sự thật đã quá rõ ràng.

Hai trăm ba mốt người… không. Đã tăng lên rồi, hai trăm ba hai người.

Toàn bộ dân số khu chín xấp xỉ hai nghìn người. Khi một người bỏ mạng… dân số vẫn hai nghìn người. Một người ngã xuống, một người khác thế chỗ, như thể cái chết chỉ là con số.

Với mỗi người họ, có thể là bất kỳ ai. Thanh thiếu niên, trẻ nhỏ, người già đều không tránh khỏi.

Nguyên nhân dẫn đến cái chết… Bệnh tật.

Không có thuốc là chết. Không có ‘máu’ cũng chết.

Dân chúng quỳ khẩn lũ cai trị ở các khu khác, nhưng đáp lại chỉ là lời hứa suông: “Chờ đợi.” Ai cũng ngầm hiểu hiểu, đó là cách nói hoa mỹ của “Tự mà chết đi.”

Ngoài chợ đen thì có đó nhưng giá thành đắt gấp trăm nghìn lần.

Trong cái tình thế tuyệt vọng này, cho dù chỉ chút ít thôi. Mọi người vẫn muốn được tiếp tục sống.

Hàng chục người đổ xô đến chỗ tôi, nơi duy nhất còn cái danh “bác sĩ.”

Ông tôi… đúng hơn là người nuôi dạy tôi, không phải máu mủ. Đã truyền lại kiến thức và kinh nghiệm trước khi rời bỏ thế gian. Tôi có thể khâu vết thương, chữa sốt, nối xương gãy. Nhưng những căn bệnh quái ác, những thứ cần thuốc đặc trị, thì tôi bất lực.

Phải, thứ tôi cần là thuốc than. Tôi từng chế được, nhưng nguyên liệu giờ như Cỏ Phyllanthus urinaria, Bacitracin, Actinomycin, càng tìm càng mất. Chúng càng ít thì người bệnh càng nhiều, từ đó không thể đáp ứng nhu cầu.

Trước khi đi, Tali đã nhường lại số thuốc cuối cùng của mình cho em và nuôi hy vọng tôi sẽ mang thêm thuốc về.

Nhưng rồi sao nào…

Này, Hataki trả lời đi: Mày đã làm được gì nào?

Chuyến đi này tôi không tìm được gì cả. Dù biết không tìm được gì tôi vẫn đi, để cho họ có hi vọng, để cho tôi không phải áy náy.

Sẽ kết thúc sớm thôi đúng không… cái ngày mà mọi người ngừng hy vọng đến tôi… cái ngày mà họ chết hết.

Mày còn định nói dối họ đến lúc nào nữa cơ chứ…!

“THẰNG LANG BĂM NÀY!!!”

Khi tôi nhận ra, thì lời nói đã thay cho nắm đấm của tôi.

Máu dồn nên não đã bắt đầu dịu xuống. Tôi quay lại xem Klar nghĩ gì.

Klar biết… biết chứ, rằng lần này tôi lại về trắng tay. Rồi sẽ nói thế nào với những người đang mắc bệnh đây hả?

Hết thuốc rồi, mai chúng mày chết đi nhá? AH…! Sao mà nói thế được.

Ê, còn vài giọt thừa này có đủ chưa? Ah…! Tất nhiên là không đủ rồi người anh em.

Đùa à?

Tôi không có quyền quyết định họ sống hay chết. Nhưng họ, bằng niềm tin cuối cùng đã đặt sinh mạng vào tay tôi.

“Đ*t mẹ cái thế hệ này này!”

Tôi gầm gừ, đổ lỗi cho cả thế giới. Rồi bước chân qua đống đồ bừa bộn, đa phần là từ vài cuốn sách tôi đọc xong không dọn và pha chế thuốc.

Leo lên tầng hai. Gọi là tần hai cho sang trọng, chứ thực chất nó là căn gác xép nhỏ bé, chỉ vừa đủ chỗ cho một chiếc đệm cũ sờn rách đặt vào, nơi sinh ra chỉ để ngủ và thức dậy.

Những tấm ván vá vội dưới sàn kêu cót két dưới mỗi bước chân, như thể chúng cũng mệt mỏi với thế giới này. Tường xung quanh được chắp vá từ những tấm tôn bỏ đi, loang lổ vết oxi hóa do nước sông thấm qua sau những cơn mưa. Không khí nặng nề, thoang thoảng mùi bùn đất và côn trùng sa mạc len lỏi từ dưới nhà.

Thả mình xuống chiếc đệm, tôi định nhắm mắt lại một lúc. Chỉ một lúc thôi… cũng không được. Bộ não tôi cho rằng, cái quyền được nghỉ ngơi không thuộc về tôi.

“Buồn nôn thật.”

Phải làm gì đó, nếu không tôi sẽ nôn ra đây mất.

Không chịu nổi, tôi ngồi dậy, nhìn qua ô kính vỡ.

Bên ngoài, ánh đèn hồng từ căn nhà bên đường lấp ló, nơi những cô gái trong trang phục khiêu gợi bắt đầu công việc của mình. Họ di chuyển như những bóng ma, lôi kéo khách bằng nụ cười và lời mời cuối ngày. Rượu, gái, tình dục… tất cả đều có, chỉ thiếu thuốc lá là đủ bộ sưu tập.

“Cốc, cốc! Người giao bánh mì đã tới rồi đây.”

Klar xuất hiện, giọng sáng như cố xua tan bóng tối ngột ngạt của gác xép.

Trên tay cầm đĩa bánh mì khô, kèm một cốc sữa và một lát bánh phết bơ…thứ xa xỉ một tuần mới ăn một lần.

Klar đặt chúng trước mặt tôi, rồi ngồi sát bên, hơi ấm từ chị như một lời an ủi không lời.

“Cả ngày cậu chưa ăn gì phải không? Nhìn bộ dạng là biết mà.”

Klar vừa nói vừa phủi lớp bụi còn sót lại trên bộ đồ tôi.

“Tạm thời chị để Washi ở dưới nhà. Khi nào cảm thấy khá hơn, thì chỉ con bé chỗ tắm rửa nhé.”

“Không phải chỉ cần lau người là đủ rồi sao? Đâu thể cứ lãng phí tài nguyên thế được.”

Tất cả đều phải quy đổi ra bằng máu. Tiết kiệm được gì thì hay cái đấy

“Tất nhiên là không rồi. Chúng ta không phải động vật, tắm rửa thường xuyên là điều đương nhiên rồi.”

“...”

Tôi im lặng, mắt vẫn dán vào ô kính.

“Cậu có nghe chị nói không đó.”

“...”

“Này!!!”

Chị hét lên, giọng bực bội.

“Vâng?”

Tôi mệt mỏi trả lời.

“O-nee-sa-ma đang nói chuyện với mình đấy. Đừng để chị phải nói thẳng ra là cậu hôi hôi hôi quá.”

“Không phải mới nói đấy sao.”

“Là vậy đấy.”

Klar cười, nhưng ngay sau đó, chị hít một hơi sâu, dịch sát hơn đến mức chạm vào nhau.

"Chị kém cỏi lắm, Hataki. Không giỏi như cậu, không nhanh nhạy như Tali. Nhưng việc nào trong khả năng, chị sẽ làm hết mình. Nên đừng giấu cơn đau trong lòng nhé.”

Klar tựa đầu lên vai tôi, hơi thở chị phả nhẹ.

“Nói về việc giải tỏa căng thẳng thì chị biết một cách đấy.”

“...”

Chị nắm mặt tôi, xoay về hướng chị, mặt đối mặt. Tôi nhìn dõ đôi mắt xanh dương lấp lánh dưới ánh đèn hồng mờ ảo.

“Nếu em không chê thì.”

“…”

“Mình làm được không?”

Tôi nắm lấy tay Klar giữ chặt.

“Klar…”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận