Sau khi đã ổn định lại tinh thần, Amelia và Julian cùng nhau trở về.
Trước đó, Amelia có ném một quả cầu màu xanh lam để triệu hồi con đại bàng, mục đích là để nó bay đến báo cho Noah rằng đã tìm thấy Julian.
Qua lời Amelia, Julian biết được sau khi họ trở về và chẳng thấy cậu đâu, họ đã chia nhau ra tìm kiếm. Trong thâm tâm Julian lóe lên cảm giác tội lỗi đôi chút, nhưng nhiều hơn là cảm giác biết ơn vì đã được quan tâm đến như thế.
Trong không gian tối tăm, chỉ có tiếng bước chân vang lên đều đều hòa cùng âm thanh kì quái vọng ra từ trong khu rừng, âm thanh ấy kéo dài mãi, cứ như nó sẽ không bao giờ dừng lại.
Julian theo sau Amelia, mái tóc cô nàng lấp lánh dưới ánh trăng, khẽ đung đưa theo từng bước đi. Bóng lưng nhỏ bé của cô luôn mang lại cảm giác cứng rắn và an toàn. Dù ở đây có nguy hiểm đến mấy, Julian tin rằng chỉ cần có cô ở bên cạnh, mọi chuyện đều ổn cả.
Cảm thấy yên tâm, Julian mới bắt đầu cất tiếng.
"Hôm nay xui xẻo thật nhỉ.”
Nghe lời Julian nói, Amelia không đáp lại ngay. Từ đầu, cô đã có linh cảm không lành, nhưng cô chưa từng nghĩ mọi chuyện còn tệ hơn như thế. Amelia tự trách bản thân đã quá chủ quan khiến những việc đó xảy ra.
Cô ngoái đầu lại, nở nụ cười ngượng nghịu đáp lại lời Julian.
“Đúng ha. Cũng một phần do chị chủ quan quá, phải chi chị trở về sớm hơn thì đã ổn rồi.”
Chỉ qua lời nói và cử chỉ, ai cũng có thể biết Amelia đang cảm thấy áy náy. Thấy vậy, Julian cố gắng trấn an cô.
“À không đâu, dù gì cũng có rất nhiều quái vật mà.”
Julian có kể rằng mình bị quái vật đuổi đánh và chạy thoát thành công, cậu bỗng cảm thấy may mắn vì mình không kể rõ ràng mọi thứ. Nếu như Amelia biết cậu bị đánh cho suýt chết, cô nàng sẽ tự nhận lỗi về phía mình và ám ảnh về việc đó.
Tuy vẫn còn thắc mắc về sức mạnh mà bản thân nhận được, hay thứ ánh sáng đỏ cậu đã gặp trong lúc cận kề cái chết, Julian đành giấu nhẹm đi việc đó. Trước hết phải về căn cứ an toàn đã.
Julian bước nhanh hơn, vượt mặt Amelia đang đi phía trước, rồi nhẹ nhàng cất tiếng.
“Kệ việc đó đi, chúng ta nhanh chân lên thôi. Mọi người đều đang chờ đó.”
Nghe thấy giọng nói đầy lạc quan ấy, cô cũng tạm thời gạt sầu muộn sang một bên, nhanh chân bắt kịp Julian.
***
Ngay sau khi anh nhận được tín hiệu từ Amelia, Noah đã tức tốc chạy thẳng về hang. Nhưng chờ một lúc mà chẳng thấy họ trở về, anh đâm ra lo sợ họ gặp chuyện không may. Noah đi qua đi lại trước cửa hang, lòng đầy bồn chồn và lo lắng. Thoáng thấy hai bóng người quen thuộc đang bước ra từ màn sương, Noah mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đi về lâu quá đấy.” Anh buông lời trách móc.
Noah bước đến chỗ Julian, nhìn từ trên xuống để kiểm tra cậu. Dù có an toàn trở về, Noah tin rằng việc Julian mất tích một phần là lỗi của anh.
“Cậu trở về lành lặn là tốt rồi.”
Julian chỉ biết gãi má rồi gượng cười cho qua.
“Chúng ta vào bên trong thôi.” Amelia đề nghị có phần hơi thúc giục.
Cả ba bọn họ cùng bước vào bên trong.
Julian để ý thấy cơ thể đã lấm lem bùn đất của cả nhóm, bộ quần áo cũng đã tương đối rách rưới. Cậu chợt nhớ lại hồi sáng khi cả ba cùng nhau rời đi với một bộ đồ nguyên vẹn. Julian chỉ khẽ thở dài, thầm nghĩ hành trình vừa rồi quả thật rất vất vã.
Dù gì đi nữa, vẫn còn toàn mạng trở về là một sự may mắn, ít ra là đối với Julian. Thực chất bản thân cậu đã gần như là chết trước đó, Julian còn không rõ mình có đang thật sự sống không. Dẫu đã học rất nhiều kiến thức để đến đây, đa số những gì cậu biết đều vô dụng với môi trường kì bí như thế này.
Ở phía trước cậu, Amelia và Noah đang vừa đi vừa nói chuyện, Julian cũng đi gần lại để nghe.
“Không biết họ có ổn không nhỉ? Chỉ là điều tra thôi mà, sao lại tốn thời gian như thế?”
Người vừa thắc mắc là Amelia, đáp lại câu hỏi đó, Noah nhún vai trả lời.
“Có lẽ họ gặp thứ gì đó khó đối phó dọc đường chăng, mọi thứ ở đây khá khó đoán mà.”
Amelia suy nghĩ một chút rồi buông tiếng thở dài, nói với giọng chán nản.
“Phải nhỉ, muốn nhanh chóng được rời khỏi đây ghê.”
Noah gật đầu đồng tình. Vốn dĩ ai ở đây cũng như vậy cả, chẳng ai muốn sống ở cái nơi tối tăm và nguy hiểm này cả đời.
“Thôi thì chị đi tắm trước nha.”
Vừa nghe chuyện đó, Julian giật nảy mình, cậu liền cất giọng mà không suy nghĩ.
“Khoan đã, ở đây có chỗ để tắm à?”
Cả Noah và Amelia đều quay lại, bắt gặp khuôn mặt có phần bất ngờ của Julian.
“Có mà, nhưng chỉ có một phòng thôi, nguồn nước khá có hạn nên phải hạn chế. Cũng khó chịu lắm đấy.”
Julian nghe vậy, ánh mắt bỗng sáng lên, lòng vui như trẩy hội. Đây hẳn là thông tin đáng quý nhất với cậu từ trước đến nay, tuy Julian không quá chăm sóc ngoại hình nhưng cậu là người thích sạch sẽ. Nghĩ đến cảnh phải ngủ với bùn đất đầy người thế này thôi cũng khiến cậu rùng mình rồi.
Julian đặt tay lên vai Amelia.
“Em có thể sử dụng phòng tắm sau khi chị Amelia xong được chứ?” Giọng cậu hơi run lên vì vui sướng.
“À…ừm.” Amelia bối rối trả lời, cô nàng không ngờ phản ứng của Julian lại mãnh liệt đến thế.
“Khoan đã.” Julian khựng lại đôi chút rồi nói tiếp. “Còn quần áo thì sao?”
“Thì-”
“Bình tĩnh đi Julian, tôi sẽ dẫn cậu đi lấy quần áo, đừng làm chị ấy khó xử nữa.” Noah chen ngang.
Cảm thấy bản thân hơi quá lố, Julian bình tĩnh lại. Cậu lấy tay ra khỏi người Amelia rồi cúi đầu xin lỗi. Amelia lắc đầu ý nói không sao đâu, cô tạm biệt cả hai rồi đi trước.
Julian và Noah đứng ngay hành lang ấy, nhìn theo bóng lưng của Amelia đang xa dần, rồi biến mất ở tại ngã rẽ. Xong cả hai nhìn nhau, Julian bắt gặp ánh nhìn nghiêm túc đến lạ của Noah đang hướng về phía mình. Cậu quay mặt đi, tránh đi ánh nhìn ấy.
“Này Julian, sau khi tắm rửa và thay đồ xong, cậu vào phòng tôi được chứ?”
Julian hơi thắc mắc về lời đề nghị của Noah, chợt suy nghĩ kì lạ thoáng qua khiến cậu rùng mình. Julian lập tức xóa tan suy nghĩ ấy đi, rồi đáp lại Noah bằng cái gật đầu.
“...Giờ chúng ta đi lấy quần áo được chưa…” Julian ngập ngừng hỏi.
“Ờ được rồi, đi hướng này.”
Julian đi cùng Noah được một lúc thì cả hai cùng dừng lại trước một chiếc cửa khá nhỏ nhắn. Chất liệu cửa ở đây được làm như nhau, đều lấy từ những thân cây đen cằn cỗi ở ngoài kia.
Noah mở cửa bước vào, Julian cũng theo sau. Thứ đầu tiên cậu cảm nhận được là sự chật hẹp và ngột ngạt do căn phòng mang lại. Thực chất căn phòng này có kích cỡ khá rộng rãi, nhưng vì chất quá nhiều đồ nên không gian bên trong bị hạn chế, tạo cảm giác chật chội.
Julian nhìn xung quanh, có kha khá loại trang phục được treo ở trên, có loại được làm từ da thú, có loại làm từ vải mỏng, ngoài ra còn có áo giáp. Ở dưới sàn cũng chất đầy vũ khí, tuy nhiên chúng trông đã cũ kĩ và hỏng hóc hết, mà cậu cũng chẳng thấy bọn họ xài vũ khí bao giờ. Cậu thắc mắc hỏi.
“Tại sao lại có nhiều vũ khí và quần áo thế này.”
“Đã từng có một thợ may ở đây, hầu hết những sản phẩm ở đây là của cô ấy hết. Đó là những gì tôi được nghe kể thôi, khi tôi xuống đây thì cô ấy đã không còn nữa. Còn vũ khí thì đa số là nhặt được ven đường rồi đem về thôi.” Noah vừa mò mẫm đống quần áo, vừa trả lời câu hỏi của Julian.
Julian cúi xuống lục lọi đống vũ khí, tiếp tục hỏi.
“Nhặt ven đường? Của những người đã ra đi trên chiến tuyến, hay là vũ khí của đám quái vật?”
Cậu cầm lên một cây rìu có hình dạng méo mó, lật qua lại để ngắm nghía rồi đặt xuống mặt đất trở lại. Noah khựng lại đôi chút để suy nghĩ rồi nói trả lời.
“Chà, cái này tôi cũng không chắc. Thật ra tôi đã từng chiến đấu với một con quái vật cầm vũ khí rồi. Nhưng khả năng xài vũ khí của nó là không đáng lo ngại, chỉ biết vung qua lại một cách ngẫu nhiên và điên loạn thôi. Vậy nên khả năng cao là của những người đi trước.”
Noah xoay người về phía Julian, trên tay đã cầm đúng thứ mình cần. Anh quăng cho Julian một chiếc quần dài đen và áo thun đen được làm từ vải mỏng, kèm theo đó nữa là bộ áo choàng kín người.
“Đồ lót cậu có thể lấy ở chiếc tủ đằng kia, ở ngăn phía trên ấy, ngăn phía dưới dành cho phụ nữ.” Anh ta chỉ về hướng chiếc tủ được đặt tại một góc của căn phòng. Chợt nhớ ra điều gì, Noah nói tiếp.
“À mà nhớ cẩn thận đấy, mấy bộ đó là do Anna may đấy, cậu tốt nhất là đừng làm rách nó.”
Julian nhìn xuống bộ đồ trên tay mình, rồi nhìn về phía Noah.
“Anna? Là ai ấy nhỉ?”
Theo những gì Julian nhớ, Noah từng mô tả cô gái nào đó với mái tóc đen ngắn. Kí ức cậu chiếu lại hình ảnh cô gái ngồi gần Noah trong buổi họp bàn trước đó, trùng khớp với đặc điểm ấy. Julian chợt nhoẻn miệng cười.
“À tôi nhớ rồi, cô nàng mà anh cảm nắng đúng không?”
Giọng điệu cậu có phần đùa cợt với mục đích chọc ghẹo Noah. Theo Julian dự đoán, Noah sẽ nhảy dựng lên rồi chối bỏ một cách quyết liệt. Nhưng trái lại, Noah không nói năng gì, chỉ khẽ mỉm cười rồi cúi đầu xuống, đặt tay lên gáy tỏ vẻ ngại ngùng.
“...Ờ.” Noah nói the thé, chỉ vừa đủ để Julian nghe thấy.
Julian há hốc nhìn anh, không khỏi bất ngờ với phản ứng này. Một lần nữa, Noah cho cậu thấy một bộ mặt hoàn toàn khác so với bình thường, khiến cậu tự hỏi có phải anh ta bị đa nhân cách hay không.
Nhìn thấy vẻ thẹn thùng của Noah, Julian chợt cảm thấy tò mò về mối quan hệ của hai người này. Tuy không muốn tọc mạch vấn đề ấy nhưng Julian muốn trêu ghẹo Noah đôi chút. Cậu bắt đầu chuỗi câu hỏi của mình.
“Mối quan hệ của hai người là gì vậy?”
“Bạn bè bình thường thôi…Tôi với Anna là bạn thuở nhỏ nên cũng tương đối thân thiết.” Noah vẫn cúi mặt xuống, không dám nhìn lên. Đôi tai anh ta cũng đã ửng đỏ. Julian được đà hỏi tiếp.
“Sao anh lại thích cô ấy?”
“Cô ấy dễ thương…giỏi giang và điềm tĩnh…rất chu đáo và tinh tế nữa.” Noah ngập ngừng trả lời. Chỉ nghĩ đến Anna thôi, Noah có thể dành cả ngày để kể ra mọi điểm tốt và điểm xấu của cô ấy.
Julian cười khúc khích dù đã rất cố gắng để nhịn. Thấy Noah không có ý định dừng cậu lại, không chần chờ thêm, Julian tiến thẳng đến câu hỏi quyết định.
“Vậy…cô ấy có để ý anh không?”
Câu hỏi ấy tựa như đòn tấn công bất ngờ giáng thẳng xuống Noah khiến anh vô cùng bối rối. Anh ngước mặt lên nhìn Julian, đôi gò má đã đỏ như hai quả dâu tây.
Để mà nói thật, đây cũng là câu hỏi mà anh muốn biết câu trả lời. Từ trước đến nay, Anna luôn cọc cằn và tỏ ra xa cách với bất kì ai, kể cả Noah. Vậy nên khó lòng nào mà anh biết được liệu cô ấy có để ý anh hay không.
Julian chờ đợi câu trả lời từ Noah trong khi anh ta đang bối rối với những tâm tư của mình. Bỗng từ bên ngoài vọng lại tiếng của Amelia cắt ngang dòng suy nghĩ của Noah, anh cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.
Julian cũng nhanh chóng rời khỏi phòng, chạy về phía của Amelia để lẩn trốn, chỉ nghe tiếng hét vọng lại từ phía sau.
“JULIANN!!”
***
Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, tâm trạng của Julian sảng khoái lạ thường. Phòng tắm ở đây có hơi nghèo nàn và lạnh lẽo, nhưng Julian cũng đủ hài lòng rồi, thà có còn hơn không.
Bộ đồ Noah đưa cho cậu khá vừa vặn khiến Julian hơi rùng mình, không rõ làm sao anh ta ó thể đoán chuẩn như thế. Ngoài ra, bộ đồ này cử động khá thoải mái thích hợp cho việc di chuyển. Chiếc áo choàng cũng một phần giúp cậu giữ ấm cho cơ thể.
Mọi việc đã xong xuôi, giờ chỉ còn đến phòng của Noah theo lời đề nghị trước đó. Julian có hơi tò mò về việc đó, nhưng giờ thì cậu cảm thấy sợ hãi hơn. Mới vừa nãy thôi, Julian đã lợi dụng khi Noah bối rối để trêu chọc anh ta, giờ đây gặp lại chỉ sợ Noah lao vào cho cậu một trận.
Sau cùng, mọi thứ cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi. Vã lại, Julian cũng có nhiều thắc mắc cần được giải đáp từ Noah. Việc cậu đến đây cũng chỉ là chuyện không sớm thì muộn. Julian đứng trước cửa phòng, đưa tay lên gõ cửa, chờ đợi câu trả lời từ bên trong.
“Vào đi.”
Giọng nói của Noah vọng ra từ phía căn phòng, hệt như lần đầu cả hai gặp mặt. Julian nhẹ nhàng mở cánh cửa rồi bước vào. Khác với lần trước, Noah không hề cặm cụi sáng chế cái gì nữa. Anh chỉ đang ngồi yên trên ghế, ngước mắt nhìn lên trần nhà, buông đôi ba tiếng thở dài. Trước biểu cảm tương đối lạ lùng ấy, Julian đâm ra lo lắng. Noah hẳn đang buồn phiền gì đó, Julian chợt lo sợ rằng trò đùa vừa nãy của mình đã đi quá trớn.
Julian chờ đợi một hồi nhưng chẳng thấy Noah lên tiếng, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề. Cậu định mở lời để phá tan sự căng thẳng ấy nhưng nghĩ mãi cũng chẳng thấy điều gì để nói. Đúng lúc ấy, Noah là người lên tiếng trước.
“Julian này…”
“...” Julian không đáp lại, vẫn yên lặng chờ đợi câu tiếp theo của Noah.
“Cậu đã có sức mạnh của quái vật à?”
Câu hỏi thẳng thừng ấy khiến Julian bất ngờ. Julian dự tính sẽ hỏi sau khi xong chuyện với Noah, nhưng không ngờ rằng anh ta vào thẳng vấn đề ấy ngay từ đầu, như thể cậu bị đọc suy nghĩ vậy.
“Sao anh lại nghĩ vậy?” Julian giữ chất giọng bình tĩnh.
“Tôi chỉ thắc mắc chút thôi, lúc cậu trở về tôi có để ý một chút. Cơ thể cậu hoàn toàn không có thương tích gì mặc dù áo cậu bị rách tả tơi. Kì lạ hơn là những chỗ rách ấy không giống như bị mắc phải cây hay bị xé đi, như hai lỗ ở giữa áo cậu ấy.”
Noah dừng lại một chút để suy nghĩ rồi tiếp tục nói.
“Rất có thể cậu đã bị thương nhưng được hồi phục, hoặc cậu có đòn tấn công xuất ra từ tại chỗ đó. Mà chỉ là suy đoán thôi”
Nói là vậy, Noah vẫn chỉ dừng lại ở việc suy đoán mà thôi. Chừng ấy bằng chứng không đủ để anh có thể đưa ra kết luận chính xác, song anh vẫn muốn tin vào dự đoán của mình, thế nên anh mới quyết định hỏi Julian.
Nghe lập luận của Noah, Julian gật gù, khẽ mỉm cười đáp lại.
“Anh thật sự để ý quá nhỉ, mà dù sao tôi cũng định kể hết mọi chuyện rồi.”
Julian hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi kể mọi thứ cho Noah. Từ việc cậu đã bị truy đuổi như thế nào, cho đến việc cậu đã suýt chết ra sao, cả thứ ánh sáng màu đỏ cậu gặp trong tiềm thức nữa.
Sau khi đã kể hết, Julian bắt gặp Noah đang đăm chiêu suy nghĩ. Được một lúc sau, Noah mới cất tiếng.
“Chà, tôi chưa từng gặp chuyện ấy bao giờ. Riêng việc hồi phục được phần nội tạng bị mất thôi đã quá phi lý rồi, người hồi phục tốt nhất ở đây là Dorn và cùng lắm anh ấy chỉ mọc được cánh tay hay chân bị đứt mà thôi.”
Noah nói ra suy nghĩ của mình. Đối với anh, những việc Julian vừa kể thật sự rất khó tin, nhưng không phải là bất khả thi. Theo như anh từng nghe kể, có nhiều người đi trước với sức mạnh rất to lớn, thành ra Julian cũng có thể nằm trong trường hợp ấy.
“Cậu có nghe thấy những âm thanh kì quái vang lên trong đầu không? Hay giọng nói gì đó.”
“Không.” Julian dứt khoát trả lời.
“Kì lạ thật, đáng ra con quái vật phải cố gắng quấy rầy cậu chứ nhỉ? Chẳng lẽ nó chấp nhận cậu ngay từ đầu à?”
Julian nhún vai, Noah thì thở dài chán nản, triệu chứng của cậu ta hoàn toàn khác so với anh nghĩ. Thật ra Amelia cũng không bị con quái vật quấy rầy, vì cơ bản là cô ấy đã thuần hóa nó rồi. Nhưng với một người mới nhận được sức mạnh thì không thể như vậy được.
“Mà phải thử nghiệm mới biết được. Cá nhân cậu còn không biết vì sao mình nhận được khả năng đó thì làm sao tôi biết được. Tạm thời coi như cậu đã có sức mạnh đi.”
Nghe Noah nói thế, Julian chỉ biết gật đầu. Hiện tại chưa hề có manh mối gì để tìm hiểu về nó cả.
“Chúng ta thử nghiệm kiểu gì đây?”
“Ngày mai hẳn đi, trước mắt cậu cứ về phòng nghỉ ngơi đi.” Noah chợt khựng lại, gương mặt anh ta như thể vừa nảy ra ý tưởng gì đó. Noah bắt đầu lên tiếng. “Bọn tôi đôi lúc sẽ bị bọn quái vật quấy rầy trong giấc ngủ, nếu được, cậu có thể cố gắng bắt chuyện với thứ ánh mà cậu kể ấy, biết đâu lại có manh mối gì thì sao.”
“Tôi hiểu rồi.”
Julian điềm đạm đáp lại, khẽ cúi đầu chào Noah rồi rời khỏi phòng.
“Cố gắng bắt chuyện…”
Julian trên đường trở về phòng của mình, vừa đi vừa lẩm bẩm lặp lại lời của Noah.
Khi trở về phòng, chú mèo trắng Snowy vẫn luôn nằm ở đó. Julian tiến lại gần, vuốt ve bộ lông mềm mịn của Snowy, nó dường như không động đậy gì, có lẽ là đang ngủ.
Julian rất thích vuốt ve bộ lông ấy, nó khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Snowy cũng đồng hành với Julian trong suốt tất cả giấc ngủ kể từ khi xuống đây. Trong vô thức, Julian đã xem chú mèo ấy là thú cưng của mình.
Julian cởi chiếc áo choàng ra, tựa lưng vào bộ lông mềm mại tựa như chiếc giường ấm áp. Trong đêm nay, Julian phải cố gắng nói chuyện với thứ ánh sáng kia cho bằng được. Ít ra cậu muốn nhận được thông tin nhỏ nhoi nào đó để có thể giải quyết được thắc mắc của bản thân.
Julian nhắm mắt, nhưng khác với mọi khi, cậu không thể ngủ được. Julian trằn trọc mãi mà chẳng vì lí do gì. Có lẽ vì cậu vẫn còn quá nhiều nỗi bất an, hoặc chỉ đơn giản là thừa năng lượng để đi ngủ.
Amelia đã say giấc sau một chuyến đi mệt mỏi, Noah cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngay sau khi Julian rời đi. Chỉ còn mỗi Julian là người còn đang thức, không hiểu sao cậu không cảm thấy buồn ngủ, dẫu cho cơ thể đã mệt lả, tay chân cũng mỏi nhừ. Cậu buông tiếng thở dài chán nản.
Đột nhiên, cơ thể Snowy bắt đầu động đậy, Julian sợ chú mèo tức giận vì đã đánh thức nó. Nhưng trái với dự đoán của Julian, Snowy nhẹ nhàng cuộn tròn cơ thể quấn lấy cậu, tạo cảm giác vô cùng ấm áp.
Cậu không hề biết Snowy làm vậy là có chủ đích, hay chỉ đơn giản là nó muốn như vậy. Nhưng ít ra, Julian đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút rồi.
“Cảm ơn mày.” Julian thì thầm.
Cậu từ từ khép đôi mắt lại, buông thả tâm trí của mình, cố gắng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.


0 Bình luận