The Forsaken
Nonamewritter
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1 - Khu rừng không lối thoát

Chương 03 - Cuộc họp và quyết định

0 Bình luận - Độ dài: 3,146 từ - Cập nhật:

Julian theo sau Amelia bước vào căn phòng. 

Trước mắt cậu là 7 người ngồi xung quanh một cái bàn dài dị dạng làm từ gỗ, mặt bàn sần sùi, có chỗ lõm xuống, có chỗ nhô ra.

Ngồi ở cuối bàn là Lioren, bên cạnh đó là Noah, đó cũng là hai người duy nhất mà Julian biết. Còn lại 5 người nữa cậu vẫn chưa biết tên, nhưng dung mạo của những người này đều toát ra khí chất không tầm thường chút nào. Tất cả bọn họ đều hướng mắt về phía Julian khiến cậu lo lắng.

Amelia ngồi xuống một chiếc ghế ở phía ngoài cùng, rồi vỗ vỗ lên ghế bên cạnh mời Julian ngồi. Julian chỉ biết nghe theo, tiến đến và ngồi cạnh Amelia, cậu để ý thấy bàn vẫn còn dư vài chỗ.

Một anh chàng với thân hình vạm vỡ, to lớn đang ngồi khoanh tay chợt cất tiếng. 

“Ta có thể bắt đầu rồi đấy.”

Tên chàng trai này là Dorn Kael, 23 tuổi. Mặt anh ta có một vết sẹo lớn ngay má, mái tóc dài được buộc gọn lên và cặp mắt lúc nào cũng như thể đang trừng ai đó. Anh khoác lên mình chiếc áo được làm từ da một loài thú, nét da anh rám nắng tăng thêm phần nam tính và cứng rắn. Không cần nói, Julian cũng biết anh chàng này vô cùng đáng sợ.

Lioren đứng dậy nói.

“Vậy thì tôi xin bắt đầu. Trước khi nói về kế hoạch tác chiến, tôi muốn giới thiệu với mọi người về chàng trai trẻ mới tới này. Tôi đã may mắn tìm thấy cậu ấy bất tỉnh ở gần hồ nước khi đang đi điều tra và mang cậu ấy về đây. Cũng như chúng ta, cậu là một trong những kẻ bị ruồng bỏ.”

Lioren vừa nói vừa chỉ tay về phía Julian.

Julian vội vàng đứng dậy, cậu hồi hộp trước ánh nhìn của tất cả mọi người.

“Tôi là Julian Viremont…rất vui khi được gặp mọi người ạ.” Julian hơi cúi đầu nói.

“Không cần phải lo lắng quá đâu.” 

Julian ngước mặt lên khi nghe Dorn lên tiếng.

“Tôi là Dorn Kael, rất vui được gặp cậu.” Dorn chìa bàn tay ra, tỏ ý muốn bắt tay Julian.

Julian hơi ngần ngại, cậu chầm chậm nắm lấy bàn tay của Dorn Kael, nó săn chắc đúng như cậu đoán.

“Rất vui được gặp anh.” Giọng Julian như thể thì thầm.

Sau khi bắt tay, Julian ngồi xuống, cậu hít thở để lấy lại sự bình tĩnh cho bản thân. Ngay lúc ấy, giọng một cô gái khác vang lên.

“Cậu ta biết về sức mạnh của chúng ta chưa?”

Người vừa lên tiếng là Anna, 20 tuổi. Cô có mái tóc đen ngắn, nhan sắc cũng không quá nổi bật nhưng lại có đôi mắt đỏ thẳm đặc biệt. Anna mặc một chiếc áo trắng và quần ngắn, khoác bên ngoài là chiếc choàng đen, tất cả đều làm từ da thú.

“Tớ nói cho cậu ấy biết rồi nhưng không biết cậu ấy đã sẵn sàng chưa.” Noah lên tiếng trả lời.

Noah mặc một chiếc áo blouse trắng đúng kiểu nhà khoa học. Mái tóc đen dài và bù xù, gần như che mắt anh. 

Sau khi nhận được câu trả lời, Anna chỉ gật đầu mà chẳng nói gì thêm. Những người khác cũng im thin thít, Julian nghĩ họ có lẽ không để tâm đến việc mình xuất hiện, hoặc họ ưu tiên cho việc họp bàn hơn. 

Lioren quan sát thấy không ai nói gì thêm, anh tiếp tục phát biểu.

“Như mọi người đã biết, mục tiêu của chúng ta hiện giờ là điều tra tòa tháp ở phía bắc. Chúng ta cần phải vào sâu hơn trong tòa tháp, nhưng việc tiêu diệt hết lũ quái vật xung quanh có vẻ không phải là một ý định sáng suốt. Vậy nên tôi mong chúng ta sẽ thảo luận ra được cách để giải quyết vấn đề này.”

Mọi người bắt đầu suy nghĩ, bầu không khí căng thẳng trùm kín cả căn phòng.

Julian quan sát căn phòng, cánh cửa chính, ánh đèn mập mờ từ ngọn đuốc, những vết nứt trên tường đá như thể chúng sẽ vỡ ra, cậu cảm thấy nơi đây thật ngột ngạt. Julian nhìn sang Amelia nhưng cô trông không giống tập trung suy nghĩ lắm, cô nàng đang ngắm nghía đôi bàn tay thon gọn của mình.

Một lúc sau, có một cánh tay đưa lên. 

“Tôi có ý này.” 

Mọi sự chú ý lập tức hướng về phía chủ nhân giọng nói.

Mái tóc bạch kim lấp lánh, đôi mắt to tròn với màu xanh lục như ngọc lục bảo. Evelyn Caerwyn, 19 tuổi, xuất thân từ một gia tộc từng là danh giá nhưng đã mất đi vị trí do tội phản quốc. Cô mặc một bộ giáp đã đầy vết xước, có vài chỗ còn bị lõm, cứ như thể trải qua cả trăm trận chiến vậy.

“Chúng ta hãy phát động một cuộc tổng tiến công vào bên trong, giết hết đám quái vật cản đường là được.”

Julian bất ngờ trước Evelyn, cô nàng có chất giọng mạnh mẽ và cứng rắn, giống hệt như một người đội trưởng dẫn dắt cả một binh đoàn. 

Về phần kế hoạch, cậu đánh giá chiến lược của Evelyn không ổn chút nào. Julian chưa biết về sức mạnh của họ nên vẫn chưa chắc được, nhưng lao thẳng vào trong địa phận địch mà không có thông tin gì chẳng khác nào tự xác. Julian tính nói gì đó nhưng chưa kịp thì một người khác đã lên tiếng phản đối trước.

“Cô bị ngu à? Ai lại lao thẳng vào địa phận địch như thiêu thân thế kia? Bộ cô muốn cả đám chết hết hay gì.”

Ronan Grimwold, 19 tuổi, chàng với mái tóc đỏ rực với cặp mắt sâu thẳm màu hổ phách. Anh ta cũng đeo trên mình một bộ giáp nặng nề hệt như Evelyn. 

“Chứ anh có ý gì khác à? Nếu không liều mạng để chiến đấu thì làm sao để thoát ra khỏi đây chứ?” Evelyn dường như đã nổi nóng lên, cô nàng bắt đầu lớn tiếng.

“Hả? Liều mạng? Cô xem thường mạng sống của con người quá nhỉ? Bộ không nhớ bao nhiêu người từng ngã xuống rồi sao?” Ronan cũng không nhường nhịn mà đáp lại.

“Nào bình tĩnh đi. Chỉ là ý kiến thôi mà, đã có sự đồng ý đâu. Cứ bình tĩnh mà bàn luận thôi, chúng ta đâu có gấp gáp gì.”

Elliot cố gắng trấn an Evelyn và Ronan. Cả ba bọn họ đều cùng nhau chiến đấu trên tiền tuyến, nhưng riêng hai người này lại không được hòa thuận. Elliot luôn phải đứng ra giải hòa.

Elliot Caerwyn, 21 tuổi, cũng như anh trai ruột của Evelyn. Mái tóc bạch kim lấp lánh với đôi mắt màu xanh lục, không khó để nhận ra họ là hai anh em. Nhưng tính cách của Elliot điềm đạm và trưởng thành hơn cô em gái rất nhiều, ánh mắt anh lúc nào cũng hiền lành và dễ mến.

Evelyn nể mặt anh trai, cô bắt đầu hạ giọng.

“Đó là ý của tôi thôi, ai có ý kiến khác xin hãy nói lên.”

Ronan im lặng, tuy phản đối Evelyn nhưng anh cũng chẳng có kế hoạch nào khác. 

Tình hình hiện tại tương đối căng thẳng. Noah, người nãy giờ vẫn chưa nói gì chợt lên tiếng.

“Kế hoạch của Evelyn vẫn thiếu một chút. Chúng ta chưa hề có thông tin gì về bên trong tòa tháp cả, mà đám quái vật bên ngoài cũng chẳng phải loại dễ xơi. Nói cách khác, thứ chúng ta thiếu là thông tin. Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng mà.”

Noah không phản đối kế hoạch của Evelyn nhưng cũng không đồng tình chút nào. Đa số tất cả mọi người cũng nghĩ như anh, kế hoạch của Evelyn có quá nhiều lỗ hổng. Trong không khí im lặng, Noah khằng giọng nói tiếp.

“Tôi có ý này. Sao chúng ta không chia thành hai đợt nhỉ? Một đợt sẽ do thám tình hình trước, đợt sau sẽ tổng tiến công vào bên trong.”

Không để ai kịp phát biểu, Noah nói tiếp.

“Chúng ta sẽ làm việc theo đội, một bên làm công việc đánh lạc hướng nhằm mục đích mở đường cho đội do thám. Trong lúc đó, đội do thám nhanh chóng thu thập thêm thông tin ở bên trong tòa tháp. Lưu ý là chỉ được do thám thôi, không làm điều gì khác.”

Ánh mắt của Noah nghiêm túc đến lạ thường khiến Julian cũng bất ngờ. So với người cậu đã nói chuyện trước đó, Noah đang là một con người hoàn toàn khác. Cách nói cợt nhã và châm chọc cũng không còn.

Noah quan sát xung quanh, thấy ai cũng có vẻ đồng tình, cậu tiếp tục phát biểu.

“Nếu không ai còn ý kiến gì tôi xin phép được nói tiếp. Chúng ta sẽ chia thành ba đội, mỗi đội hai người. Đội đầu tiên là Evelyn, Ronan nhận nhiệm vụ đánh lạc hướng. Cùng với đó Elliot, Dorn sẽ nhận nhiệm vụ tương tự. Anna và Lioren sẽ thám thính ở bên trong và rời đi ngay.” 

Noah trôi chảy nói, khác hẳn với giọng điệu thường ngày, đây là Noah khi cậu ấy nghiêm túc. Ánh mắt cậu chợt hướng về phía Julian.

“Còn về Julian, tôi và Amelia sẽ giúp cậu ấy làm quen trước.”

Julian cảm thấy bản thân như là một gánh nặng. Cảm giác tội lỗi bao trùm lấy Julian nhưng cậu chẳng biết làm gì hơn ngoài im lặng nghe theo lời Noah.

Noah khẽ mỉm cười.

“Nếu không ai phản đối gì nữa, tôi xin kết thúc ở đây. Chiến dịch sẽ bắt đầu từ ngày mai, mong mọi người sẽ an toàn trở về. Xin hãy thong thả nghỉ ngơi hết hôm nay.”

Tất cả đều vỗ tay tán thành, họ bắt đầu rời khỏi phòng bàn chiến lược để trở về phòng của mình. Julian vẫn ngồi yên tại chỗ, cậu không biết nên làm gì vào lúc này. 

Noah bỗng tiến đến gần Julian, ánh mắt cậu không hề nhẹ nhàng gì.

“Cậu đã sẵn sàng chưa? Nếu cậu không muốn, tôi cũng sẽ không ép đâu.”

Julian nhìn lên, bắt gặp ánh mắt đầy nghiêm túc của Noah, cậu biết anh ta muốn hỏi cậu điều gì. Julian quay đầu đi, cố gắng né tránh ánh nhìn ấy.

Cậu vẫn chưa thật sự quyết định được mong muốn của bản thân. Julian quá hèn nhát và sợ hãi, cậu không muốn chết, không muốn gặp những con quái vật ấy thêm lần nào nữa. Nhưng sâu thẳm bên trong cậu cũng muốn có sức mạnh để chiến đấu. Sự mâu thuẫn trong nội tâm khiến Julian không thể quyết định được.

“Xin lỗi… có thể cho tôi thêm… một chút thời gian được không?”

“Một chút là bao lâu?”

“...”

Julian không thể cam kết chính xác được thời gian, áp lực từ phía Noah thì càng lúc càng lớn. Trong thời khắc ấy, giọng nói ngọt ngào vang lên làm dịu đi tình hình xung quanh.

“Noah này, cậu có thể về phòng nghỉ ngơi rồi đấy. Cậu có thể để em ấy cho chị không?” 

Amelia hiền dịu nói với đôi môi tươi cười. Với một Amelia như vậy, Noah chỉ biết nghe theo mà rời đi. Căn phòng giờ đây chỉ có hai người, Julian khẽ thở nhẹ một hơi để bớt đi lo lắng. 

“Bình tĩnh đi Julian, chị hiểu được cảm giác của em mà.” Amelia chìa tay về phía Julian, trao cậu ánh nhìn trìu mến. “Đi dạo với chị đi.”

Julian chầm chậm chạm vào bàn tay cô, cảm giác ấm áp truyền khắp người cậu. 

Amelia kéo Julian đi, dọc qua khu hành lang chật hẹp, tối tăm và ẩm ướt. Cả hai cùng dừng lại khi đã bước ra khỏi hang. Ánh trăng đêm rọi xuống thứ ánh sáng yếu ớt nhưng huyền diệu, làn gió mang theo cái buốt lạnh, màn sương mờ ảo cùng với bóng tối bao trùm khiến không gian trở nên kì bí và đáng sợ.

“Kì lạ thật.” Julian chợt nói ra suy nghĩ của mình.

“Đúng nhỉ, mà cũng thật yên bình theo một nghĩa nào đó.”

Julian nhìn sang hướng Amelia, cô nàng vẫn còn đang bị ánh trăng hớp hồn. Làn gió khẽ lay mái tóc rối bời của cô, thoang thoảng mùi hương thân thuộc. Julian thắc mắc tại sao cô lại dẫn mình ra đây nhưng không dám hỏi, cậu sợ làm Amelia giật mình khi đang chăm chú. 

Julian lặng lẽ nhìn lên ánh trăng, để bầu không khí ngượng ngạo bao trùm lấy cả hai. Một lúc sau, Amelia chợt cất tiếng.

“Lúc mới nghe về loại sức mạnh ấy, chị cũng đã rất sợ hãi. Ai lại muốn trở thành quái vật để tiêu diệt quái vật, ai lại muốn đẩy bản thân vào nguy hiểm chứ.” Giọng Amelia nhỏ dần. “Nhưng...trở thành gánh nặng của ai đó, nhìn họ hi sinh vì mình còn tệ hơn rất nhiều.”

Amelia nhớ lại người đã từng hi sinh để bảo vệ cô. Khuôn mặt nhợt nhạt ấy vẫn cố gắng nở nụ cười, nụ cười đã ám ảnh Amelia cho đến tận bây giờ. 

Julian chỉ biết im lặng, tiếp tục dõi theo vầng trăng đang lơ lửng trên cao. Cậu biết Amelia đang nhớ lại mảnh kí ức buồn đã in sâu trong tiềm thức cô. Trong những khoảnh khắc yên bình và vắng lặng, con người ta thường dễ trải lòng hơn.

“Em có thể từ chối nếu muốn, sợ hãi là bản năng của con người. Sẽ không có ai trách móc em đâu, dù em lựa chọn thế nào, mọi người vẫn sẽ bảo vệ em. Chị chắc chắn sẽ liều mạng để bảo vệ em. Chị hứa đó.” Amelia cố nở nụ cười rồi tiếp tục im lặng.

Tưởng chừng như mọi thứ phút giây im ắng sẽ tiếp tục, tiếng thét ồn ào bất ngờ vang lên, xé nát cả màn đêm tĩnh tịch. Chủ nhân của âm thanh ấy là một con quái vật có hình dạng giống con người. Khác ở chỗ trên đầu nó chỉ có một cái miệng đang toạc ra, dưới thân là những con mắt gớm ghiếc.

Julian sợ hãi lùi lại, cậu nhìn sang Amelia nhưng cô nàng đã không còn ở đó. Amelia lao thẳng đến chỗ con quái vật, hai cánh tay cô chuyển sang màu đen trong thoáng chốc. Cô xoay người, dồn hết lực tung ra một cú đấm trực diện vào con quái vật khiến nó thủng 1 lỗ ở bụng. Thế nhưng nó nhanh chóng hồi phục lại, rồi vung tay đập Amelia thẳng xuống dưới mặt đất.

Amelia kêu lên đau đớn, đầu óc cô choáng váng nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Con quái vật giơ chân lên định đè bẹp Amelia nhưng cô đã lập tức nhảy thẳng lên người con quái vật, đâm hai tay vào ngực khiến nó rên rỉ. Ngay khoảnh khắc đó, tay Amelia phình to ra khiến thứ sinh vật ấy bị xé toạc từ bên trong. 

Dường như con quái vật đã bị kết liễu. Julian há hốc mồm, đây là lần đầu tiên cậu được chứng kiến thứ sức mạnh ấy, cậu không thể giấu đi sự bất ngờ, kèm theo chút sợ hãi. Đúng như lời Noah hay Amelia nói, việc này gần như biến bản thân thành quái vật.

Amelia bước về chỗ cũ, tay cô cũng mau chóng trở lại như bình thường, những vết thương ban nãy cũng lành lặn.

“Chị không sao chứ?” Julian chạy đến bên Amelia.

“Chị đã nói rồi, bằng mọi giá chị sẽ bảo vệ em.”

Julian nhìn Amelia, nụ cười vẫn đặt trên đôi môi cô nhưng ánh mắt của Amelia giờ đây lại tràn ngập quyết tâm, thứ quyết tâm ấy chợt đốt lên ngọn lửa trong trái tim cậu. Julian không muốn trốn chạy nữa, nếu cứ lủi thủi ở đây chờ được cứu thì chẳng giải quyết được điều gì cả. Cậu muốn có sức mạnh để chiến đấu, để bảo vệ những thứ đáng quý đối với cậu.

“Cảm ơn chị, Amelia.” Julian đã có quyết định của bản thân.

***

“Tôi sẽ nhận lấy sức mạnh và chiến đấu cùng mọi người.” Julian nói đầy quyết tâm.

Căn phòng bừa bộn của Noah vẫn y như vậy. Anh ta nghe lời khẳng định của Julian rồi bật cười thành tiếng, buông lời đầy châm chọc.

“Amelia thuần hóa cậu tốt quá nhỉ.”

“Đừng có đùa.” Julian cảm thấy bản thân bị xúc phạm. Nhưng không thể phủ nhận rằng cậu đã thán phục trước quyết tâm và ý chí của Amelia. Nếu có Emily ở đây, con bé cũng sẽ khuyên cậu làm vậy.

Noah cười xong, anh ta lấy từ trong tủ một con dao ngắn rồi ném nó cho Julian.

“Bây giờ cũng trễ rồi, ngày mai khi mọi người bắt đầu thực hiện chiến dịch chúng ta cũng sẽ bắt đầu giúp cậu. Hãy nghỉ ngơi thật tốt, để dành sức của bản thân. Nhớ để tâm trí nghỉ ngơi, đừng để rơi vào sầu muộn. Cũng đừng quá lo lắng, nó không khó khăn như cậu nghĩ đâu.”

Julian ghi nhớ những lời Noah nói, cúi đầu rồi rời đi.

Cậu về phòng, chú mèo Snowy vẫn yên vị ở đó, thanh thơi mà ngủ. Julian dựa lưng vào Snowy khiến nó tỉnh dậy, nhưng nó tiếp tục công việc của bản thân mình mà không quan tâm đến Julian.

Julian bắt đầu đắm chìm trong suy nghĩ. Suy cho cùng, Noah hay cả Amelia vẫn chưa nói cho cậu cách để có được sức mạnh của quái vật. Độ nguy hiểm của việc này vẫn là một ẩn số, nhưng chắc hẳn hai người kia sẽ hỗ trợ cậu. 

Julian biết bản thân không hề cô đơn, Amelia luôn sẵn lòng bảo vệ cậu, cô em gái Emily luôn chờ đợi cậu ở nhà. Nhắc đến Emily, cậu liền băn khoăn liệu con bé có ổn không. Nó có bị sốc khi đọc bức thư không? Thậm chí là khóc luôn chăng? Cậu thật sự muốn được gặp lại con bé.

“Mình nhất định sẽ trở về.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận