Tiếng thở dốc vang lên giữa màn đêm tĩnh mĩnh, tiếng bước chân đập trên mặt đất ẩm ướt, cả tiếng tim đập loạn trong nỗi tuyệt vọng. Tất cả đều bị nhấn chìm bởi tiếng gầm rú điên loạn của con quái vật với hình thù kinh tởm.
Julian chạy.
Cậu không quay đầu lại, chỉ biết cắm mặt xuống mà chạy.
Nếu cậu chậm đi một nhịp, sinh vật ghê tởm ấy sẽ xé xác cậu ngay lập tức.
Julian cố gắng luồng lách qua những thân cây to lớn, cố gắng cắt đuôi nó, nhưng nỗ lực của cậu dường như là vô ích. Con quái vật không ngừng rên rỉ thứ âm thanh chói tai và khó chịu, cùng với đó là tiếng thân cây ngã nhào xuống đất làm rung chuyển cả không gian.
Sương mù càng lúc càng dày, ánh trăng đêm mờ ảo khiến con người ta trở nên lạc lối, hi vọng dường như vụt tắt trong không gian tối tăm ấy.
Julian chỉ biết bỏ chạy, ít nhất khi đôi chân này vẫn còn có thể.
***
Sáng hôm ấy tại Eldrath, đế đô của đế quốc Thalvarin
"Gửi Emily,
Kể từ hôm nay, anh sẽ phải nhập học tại học viện Velwyn. Có lẽ anh sẽ không về trong vài tháng, nhưng đừng vì thế mà buồn nhé. Anh chắc chắn sẽ trở về thăm em. Vậy nên, hãy chờ anh nhé.
Nhớ vâng lời bà Maria đấy."
Julian đọc lại bức thư của mình cho em gái, gật gù rồi để nó trên bàn. Cậu nhìn sang giường, cô bé với mái tóc vàng óng ánh vẫn đang say giấc.
Emily là em gái ruột của Julian, con bé vừa tròn 12 tuổi vào tháng trước. Đối với Julian, cô em gái chính là gia đình duy nhất của cậu. Khi Julian lên 8, lúc ấy Emily chỉ mới 2 tuổi, cha mẹ cậu đã bỏ rơi hai anh em. Kể từ đó, cậu được bà Maria nhận nuôi cho đến tận bây giờ.
Bà Maria chưa bao giờ đá động vào chuyện này, nhưng Julian lúc ấy đã đủ tuổi để hiểu được hoàn cảnh của mình. Vì lẽ đó, Julian rất thương bà Maria và coi bà như mẹ mình. Còn đối với Emily, cậu cảm thấy vô cùng tội nghiệp con bé, nó không xứng đáng để trải qua những điều này.
Julian bước đến gần giường, khẽ vén mái tóc rối bù của Emily, để lộ gương mặt dễ thương còn đang ngái ngủ. Con bé vẫn đang cuộn tròn dưới tấm chăn cũ kĩ.
Anh sẽ không để em chịu thiệt thòi thêm nữa. Julian tự nhủ.
Cậu tiến đến chiếc gương, nhìn lại bản thân mình một lần nữa. Mái tóc vàng đã được chải chuốt gọn gàng, cậu diện chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc áo choàng mỏng khoác lên bên ngoài, ở dưới là chiếc quần đen dài đã khá cũ. Julian dùng tay vuốt lại phần tóc bị nhô ra, cậu gật gù rồi xách chiếc ba lô của mình lên, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Hiện giờ, Julian có hai dự định trong tương lai, kiếm tiền và tìm lại cha mẹ mình. Để thực hiện được cả hai một cách nhanh nhất, chỉ có duy nhất một nghề nghiệp có thể giúp cậu, đó là trở thành anh hùng.
Một khi đã được chứng nhận là anh hùng, cậu có sẽ được thông hành qua các đất nước khác nhau, cũng như có sức mạnh và quyền lực. Tuy nhiên, rủi ro của việc trở thành anh hùng là cực kì lớn. Chưa nói đến mức độ nguy hiểm mỗi khi làm nhiệm vụ, việc tuyển chọn cũng vô cùng khó khăn và khắc nghiệt.
Julian biết rõ điều đó, nhưng cậu vẫn không thay đổi quyết định của mình. Cậu muốn trả ơn cho bà Maria, cũng như cho bà và Emily có cuộc sống sung sướng. Cả hai bọn họ thì chẳng biết Julian sẽ đi theo con đường này, vì cậu chưa bao giờ dám nói.
Julian sợ nếu họ biết thì sẽ ngăn cậu lại. Vậy nên Julian đã âm thầm nộp đơn và làm bài kiểm tra kiến thức đầu vào, kết quả là cậu đủ điểm qua bài kiểm tra và chính thức được nhập học.
Nhưng Julian luôn thắc mắc rằng, liệu chỉ kiểm tra viết thôi là đủ để được tuyển? Cậu đã sẵn sàng với bài kiểm tra năng lực thể chất, nhưng họ không hề nhắc đến việc đó mà gửi cho cậu thư mời nhập học ngay. Phải chăng họ tạo điều kiện cho tất cả mọi người?
Mà anh hùng cũng không có nghĩa là phải có sức mạnh chiến đấu, nếu có năng lực gì đó hỗ trợ ở phía sau thì cũng có thể trở thành anh hùng. Julian thầm nghĩ.
Julian ghé vào hàng bán trái cây, mua một ổ bánh mì để bỏ bụng cho bữa sáng. Cậu vừa bước đi, vừa ăn bữa sáng. Không bao lâu sau đó, cậu cũng đến nơi, ổ bánh mì cũng đã hết sạch. Trước mắt cậu giờ đây đã là học viện Velwyn danh giá.
Học viện Velwyn nằm sừng sững giữa trung tâm Eldrath. So với những ngôi nhà lân cận, học viện nằm ở một trình độ hoàn toàn khác biệt. Nó toát ra một khí chất sang trọng và mạnh mẽ, đủ để làm lu mờ những thứ xung quanh.
Những bức tường đá cao vững chắc bao quanh, ở trung tâm là quảng trường lớn, nơi tổ chức các sự kiện, lễ hội lớn. Ở giữa quảng trường là một bức tượng điêu khắc của hiệu trưởng đời đầu, cũng như vị anh hùng vĩ đại bậc nhất của đất nước Thalvarin này, anh hùng Seradyn Evermour. Truyền thuyết kể rằng một mình ông đã tiêu diệt con quái vật mạnh nhất.
Ở ngoài cổng, Julian có thể thấy những vị anh hùng nổi tiếng đang được tuyên dương trên báo gần đây, họ đã vui vẻ chào đón những học viên tham gia. Cũng có vài gương mặt mà cậu đã từng thấy đâu đó rồi.
Julian tiến vào bên trong, cậu lập tức bị choáng ngợp bởi không khí đông đúc và căng thẳng tại nơi đây. Julian nhìn quanh, từ quần áo ta có thể phân biệt rất rõ đâu là con nhà quý tộc, đâu là thường dân. Những quý tộc thường có trang phục vô cùng lộng lẫy, trên áo sẽ có gia huy của gia tộc. Khác với dân thường như Julian, chỉ mặc bộ đồ đàng hoàng nhất mình có để nhập học.
Julian đứng yên chờ đợi, không biết bao lâu sau, cổng chính mới đóng lại. Các học viên vẫn đang tụ lại theo nhóm để nói chuyện. Bỗng nhiên, một người đàn ông với gương mặt hiền hậu chợt xuất hiện từ đâu đó.
"Xin chào tất cả những học viên mới đã vượt qua đợt tuyển chọn thứ 48, ta, Lucien Thorneveil, hiệu trưởng hiện tại của học viện này, xin phép được bắt đầu bài phát biểu của mình."
Sự ồn ào ngay lập tức bị cắt ngang, chỉ còn lại tiếng của ông Lucien.
"Trước hết, ta xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người vì đã lựa chọn học viện anh hùng này. Đoạn đường từ giờ về sau sẽ vô cùng khắc nghiệt, nếu ai bị chùn lại sẽ phải rời đi. Ngoài ra một khi đã chọn con đường này, các bạn đều chuẩn bị tinh thần cho những tình huống nguy hiểm nhất rồi. Vậy nên, được nhìn thấy những vị anh hùng tương lai đầy dũng cảm và mạnh mẽ ở đây là vinh dự của chúng tôi."
Ông Lucien khựng lại đôi chút rồi nói tiếp.
"Chắc hẳn mọi người đã biết, chức danh anh hùng rất được coi trọng và kính mến. Nhưng để trở thành anh hùng, ta phải đạt đủ điều kiện, quan trọng nhất trong số đó là kích hoạt được Thánh Ấn"
Thánh Ấn, một loại sức mạnh được thần ban phát qua các nghi lễ, được khắc lên trên cơ thể mỗi người tại một vị trí nhất định. Để có được sức mạnh này cần phải có những điều kiện vô cùng khắc nghiệt, năng lực thể chất cũng như trí tuệ phải đạt đến ngưỡng đỉnh cao. Nếu sức mạnh vẫn chưa đủ, các nghi lễ thương sẽ thất bại và gây ra một thiệt hại không nhỏ đến người đó.
Nhưng đối với các quý tộc, thường sẽ được thần linh phù hộ và trao Thánh Ấn cho mỗi thành viên trong tộc. Khi đủ điều kiện, Thánh Ấn sẽ tự hiện ra, và sẽ mang sức mạnh tương tự như những người trong tộc.
"Bởi vì điều kiện tương đối khắc nghiệt, chúng ta sẽ phải trải qua một thời gian dài luyện tập với những bài tập với cường độ cao và khó nhằn. Còn đối với quý tộc sẽ trải qua một chương trình học tập riêng biệt để phát huy tối đa sức mạnh của gia tộc mình."
Julian cảm thấy có chút bất công, nhưng điều này là dễ hiểu. Cậu không phàn nàn gì thêm.
Hiệu trưởng Lucien tiếp tục phát biểu.
"Cuối cùng, ta muốn chúc tất cả mọi người sẽ thành công trên con đường của mình. Châm ngôn của học viện chúng ta là đặt học viên làm ưu tiên hàng đầu. Đó là tất cả những gì ta muốn nói. Xin hết."
Ông Lucien biến mất sau khi vừa nói hết câu, để lại dư âm và sự ngỡ ngàng cho toàn thể học viên. Trong lúc mọi người còn đang thẫn thờ, một chàng thiếu niên bắt đầu lên tiếng.
"Xin chào tất cả mọi người, tôi là Darius Fenvale, cũng như người sẽ chỉ dẫn cho tất cả mọi người."
Darius toát lên khí chất hào nhoáng và mạnh mẽ với bộ giáp sắt và thanh đao lớn ở sau vai. Đây là một anh hùng ưu tú đang rất được kỳ vọng, có tin đồn rằng anh ta đã tiêu diệt được cả một đoàn quân của loài quỷ.
"Đầu tiên, chúng ta sẽ phân chia cấp bậc của bạn, từ đó sắp xếp lớp học cho phù hợp với từng học viên. Xin những học viên là quý tộc hãy bước sang một bên ạ."
Lần lượt những học sinh với vẻ ngoài sang trọng bắt đầu bước ra, có khoảng hơn 60 người.
Xong, Darius tiếp tục nói.
"Còn bây giờ, những học viên còn lại hãy đi theo tôi."
Darius di chuyển vào bên trong sảnh chính của học viện, những học viên khác cũng đi theo, trong đó có cả Julian.
Bước vào bên trong mới thấy nơi này rộng rãi và cao quý đến nhường nào. Những vũ khí cổ xưa được trưng bày, những bức tượng của những vị anh hùng vĩ đại, những tấm giấy khen thưởng được treo tại một góc. Tất cả mọi thứ khiến học viện này càng thêm vĩ đại.
Đi một chút, Darius dừng lại tại một hành lang, có 5 cánh cửa trải dọc hành lang này với 5 sắc màu: đỏ, cam, vàng, trắng, đen.
"Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu, từng người một sẽ bước lên đây để nhận lấy tấm thẻ bài mà tôi đưa. Tùy vào màu ở trên đó, hãy bước đến cánh cửa có màu tương tự của mình."
"Mấy màu sắc tượng trưng cho điều gì?" Ai đó trong đám đông lên tiếng.
"Chúng tôi xin phép không tiết lộ điều này, để đảm bảo quá trình phát triển cho học viên."
Việc không cho học sinh biết năng lực hiện tại có lẽ là để họ không bỏ cuộc nếu như bản thân quá yếu, Julian có thể hiểu điều đó và cho rằng nó là một hành động tinh tế. Như vậy mới xứng đáng với học viện hàng đầu.
"Xin được phép bắt đầu, có ai lên trước không ạ?" Darius nghiêm mặt nói.
Không khí bắt đầu trở nên hồi hộp và căng thẳng. Chợt một anh chàng tiến lên đầy tự tin, bước đến gần chỗ của Darius. Điều này khiến cho mọi người cũng bớt căng thẳng phần nào.
Darius đưa cho cậu ta một tấm thẻ bài, nó nhanh chóng chuyển sắc vàng. Chàng trai không biết điều đó có nghĩa là gì nhưng cậu vui vẻ bước đến cánh cửa vàng rồi bước vào.
"Vậy thôi à?" Mọi người bắt đầu nhốn nháo lên.
Điều này đơn giản hơn họ nghĩ nhiều. Kể từ lúc đó nhiều người hơn bước lên nhận thẻ và đi đến cánh cửa của bản thân. Màu vàng chiếm đa số cho đến tận bây giờ, đôi khi có màu đỏ và cam.
Một lúc sau, có một thiếu nữ với mái tóc tím tiến đến nhận thẻ của mình. Ánh mắt cô nàng đầy sắc bén, cứ như đã trải qua rất nhiều trận chiến rồi vậy. Cô nàng cầm tấm thẻ và đi đến cánh cửa màu trắng, cũng như là người đầu tiên từ nãy đến giờ.
Nhưng cô ấy không phải người duy nhất, chàng trai mang mái tóc đỏ cũng đi đến cánh cửa màu trắng. Có vài lời thì thầm to nhỏ cho rằng cậu là thiên tài ở một ngôi làng nào đó.
Julian thì từ đầu đến giờ cố gắng đoán sự thật về màu sắc này qua nét mặt của Darius nhưng anh ta chẳng hề thay đổi cảm xúc dù chỉ một chút. Cậu đành bỏ cuộc và bước lên nhận thẻ của mình.
"Đây là thẻ bài của cậu." Darius trao nó cho Julian.
"Cảm ơn."
Tấm thẻ nhanh chóng đổi sang màu đen tuyền, Julian nhìn lên Darius thấy anh ta có chút bất ngờ nhưng không đáng kể. Julian bước tới cánh cửa của mình, hít một hơi thật sâu rồi bước vào bên trong.
Đúng với những gì cậu suy đoán, bên trong là căn phòng học để các học viên ngồi chờ đợi. Nhưng lần này, chỉ có một mình Julian ở trong này, một cảm giác lạnh sống lưng chợt vụt qua. Cậu cảm thấy có chút sợ hãi.
Julian hít thở đều để ổn định lại, cậu ngồi xuống một chiếc ghế gần đó rồi chờ đợi. Khoảng 30 phút sau, cảnh cửa phòng mở ra một lần nữa. Nhưng không phải là học viên nào cả mà là Darius, anh ta nhìn thẳng vào mắt Julian.
"Xin lỗi đã để cậu chờ, xin hãy đi theo tôi.”
Julian không nói gì, chỉ biết lẳng lặng đi theo.
Các học viên khác đã không còn ở đây, chỉ còn lại một hành lang vắng.
Lần này cả hai đi khá xa, Darius dẫn Julian xuống tầng hầm tối tăm với bóng đèn nhấp nháy liên hồi. Vừa đi, Darius vừa nói.
“Chiếc thẻ bài ban nãy được kết tinh từ một loại nguyên liệu cao cấp. Nó cho phép chúng ta biết được khả năng tương thích với Thánh Ấn của bản thân ở mức độ nào.”
Cả hai dừng lại trước một cánh cổng không gian lớn, bên trong chỉ có bóng tối sâu thẳm.
“Tại sao chúng ta lại ở đây?” Julian lên tiếng.
Darius im lặng một hồi lâu, sau đó nở một nụ cười nham hiểm đáp lại Julian.
“Tôi sẽ cho cậu biết điều này.”
“...”
“Tấm thẻ màu vàng thể hiện cho một người có khả năng tương thích với Thánh Ấn thấp nhất, cao hơn một chút là màu cam và sau đó là màu đỏ. Riêng màu trắng tức là người đó có năng lực ngang với quý tộc, được một vị thần phù hộ từ trước đó.”
Julian không rõ tại sao Darius nói cho cậu điều này.
“Còn màu đen?” Julian giấu sự lo lắng của bản thân, bình tĩnh hỏi.
“Cậu muốn biết à?”
Darius bước chầm chậm, cứ thế mà vòng ra sau lưng Julian.
“Là những kẻ VÔ NĂNG. Nói cách khác là bị những vị thần RUỒNG BỎ đấy, ĐỒ NGU.”
Vừa ngắt câu, Darius đá thẳng vào lưng Julian khiến cậu bay vào cổng không gian.
Không gian trước mắt Julian liền thay đổi, cậu không còn ở tầng hầm nữa, xung quanh cậu giờ đây là cả một khu rừng tăm tối, làn sương mù mờ mịt che khuất lấy tầm nhìn. Julian xoa xoa chỗ lưng còn đau nhói, từ từ đứng dậy.
“Thằng chó Darius.” Cậu càu nhàu.
Julian nhìn quanh, cậu chầm chậm bước đi, đạp lên những cành cây khô khiến nó nát thành nhiều mảnh. Cậu biết bản thân mình vừa bị dịch chuyển đến một nơi nào đó, chắc chắn chẳng tốt lành gì. Nỗi sợ chảy dọc sống lưng Julian, mồ hôi toát đầy trên gương mặt cậu.
Nỗi sợ với những thứ mình không biết là nỗi sợ nguyên thủy của loài người. Julian cũng không phải ngoại lệ, tay chân cậu đang run lẩy bẩy, không biết điều gì sẽ đến với mình
Tiếng gào thét bắt đầu vang lên, tiếng thân cây ngã sập càng lúc càng to hơn. Julian không biết rõ âm thanh ấy phát ra từ hướng nào, cậu chỉ biết chôn chân chờ đợi.
Nhưng chỉ vài giây sau đó, nó đã xuất hiện trước mắt cậu, một cách rõ ràng chứ không phải là một loại ảo giác hay gì cả.
Nó có hơn 8 con mắt, hàm nó mở rộng ra với những chiếc răng sắc nhọn. Làn da đen xì ấy đang chảy một loại dịch nhầy hôi thối, nó không có chân, nhưng có hơn chục tay để di chuyển. Kích thước của nó gấp 10 lần so với con người.
Cậu chưa từng thấy loài sinh vật này, dù cho đã tìm hiểu rất nhiều về những loài quái vật khác trong sách. Đáng ra với ngoại hình và kích thước ấy, nó phải được ghi lại một cách chi tiết rồi chứ.
Mặc kệ chuyện đó, Julian có thứ khác cần phải quan tâm ngay lúc này, đó là phải sống.
Bản năng sinh tồn trỗi dậy bên trong Julian, tất cả giác quan của cậu đều đẩy lên mức tối đa.
Julian chạy.
***
Julian không muốn chết, nhưng cậu cũng chẳng tìm thấy chút hi vọng nào.
Con quái vật ấy cứ thế mà đuổi theo cậu, khoảng cách giữa cả hai càng lúc càng gần.
Julian chạy liên tục hơn 15 phút, chân cậu đã mỏi nhừ nhưng đó không còn là vấn đề đáng quan tâm nữa. Tâm trí của Julian chỉ khát khao muốn sống, đó là lí do mà cậu không dừng lại.
Nhưng cuộc đời không hề ủng hộ cậu, thứ sinh vật kia chẳng biết bỏ cuộc là gì. Nó điên cuồng lao đến con mồi, hét lên những âm thanh chói tai và ghê rợn.
"Chết tiệt, chết tiệt." Julian hét lớn.
Từ đâu đó chợt xuất hiện một sinh vật chỉ cao bằng đầu gối chắn ngay lối đi của Julian khiến cậu vấp phải nó và ngã nhào về phía trước.
Đầu óc Julian chao đảo, mất vài giây sau mới định hình lại được. Nhưng đã quá trễ, con quái vật nhiều mắt kia đang nhìn thẳng vào cậu. Nhưng nó chưa vội bắt lấy Julian, nó bắt sinh vật nhỏ bé vừa nãy lên rồi ngấu nghiến.
Julian tính nhân lúc này mà chạy, nhưng chân của cậu đã gãy sau cú va chạm. Người cậu đầy vết trầy xước, máu từ trên trán cậu chảy dọc xuống.
"Vậy là kết thúc sao?" Julian cười tự giễu, ánh sáng hi vọng nhỏ nhoi trong đôi mắt cậu cũng vụt tắt.
Khi con quái vật xử lý xong sinh vật kia, nó nhìn về hướng cậu một lần nữa, rồi gào thét lên.
"Anh xin lỗi Emily." Julian nhắm mắt lại, chấp nhận số phận bi thảm của mình.
Một tiếng gầm rú khác chớt vang lên, thu hút con quái vật kia. Một sinh vật với đôi cánh với cái đầu người bị biến dạng, cùng với đôi chân của loài chim nhưng to hơn rất nhiều. Nó nhanh chóng lao tới, gặp Julian đi rồi bay lên trời.
Con quái vật nhiều mắt nhiều tay đang cố gắng vươn tay tới nhưng không đủ nhanh, để cho sinh vật như chim này trốn thoát.
Julian mở mắt, cậu biết mình vừa thoát khỏi con quái vật kia nhưng giờ cậu gặp phải một nguy hiểm mới. Vai cậu đã bị trật vì sinh vật này gắp cậu lên một cách thô bạo. Nhưng giờ có thoát ra được thì cậu cũng sẽ chết ở độ cao này.
Julian giả vờ bất tỉnh để sinh vật mất cảnh giác, rồi chờ thời cơ để tẩu thoát.
Chờ được một lúc, loài chim này bay ngang qua một hồ nước khá lớn. Julian biết đây là cơ hội duy nhất để cậu có thể sống sót. Cậu với tay lên phần da của sinh vật này, nó nhầy nhụa và trơn tuột. Cậu dùng móng tay mình bấu mạnh vào khiến con quái vật gào lên.
Julian vùng vẫy liên tục, nhưng càng cố gắng, con quái vật càng giữ chặt hơn. Julian cảm thấy không ổn, cậu bình tĩnh dùng hết sức bẻ gãy đôi chân của loài chim kỳ dị này.
Chân con quái vật đau nhói, nó bắt đầu thét trong đau đớn. Sau một hồi vật lộn thì con quái vật mới thả cậu xuống.
“Được rồi.” Julian mừng thầm.
Cậu rơi thẳng từ trên trời xuống hồ nước, toàn thân cậu đau nhói, như thể tay chân cậu đã gãy hết.
Julian chìm xuống, nhưng không còn chút sức lực nào để bơi lên cả. Ý thức của cậu dần mất đi.
“Ráng lên anh Julian.”
Emily đang đứng trước mặt cậu, nước mắt, nước mũi nhầy nhụa trên mặt, con bé đang nhìn cậu với ánh mắt lo lắng và sợ hãi.
“Em gọi...bà Maria rồi…anh đừng…chết mà…anh Julian.” Giọng Emily run run như thể sắp khóc.
Julian bị chảy máu rất nhiều ở trên trán do trượt chân khi đang trèo lên cây. Đó là lần đầu tiên mà cậu nhìn thấy con bé lo sợ đến như vậy, tim cậu đã thắt lại trong khoảnh khắc ấy.
"Anh sẽ không chết đâu, anh hứa đó.”
Emily òa khóc, con bé ôm chặt lấy Julian, dùi mặt vào trong lồng ngực cậu.
“Đừng khóc nữa, không sao đâu.”
Kể từ lúc ấy, Julian đã tự hứa rằng cậu sẽ không bao giờ để Emily khóc nữa. Cậu sẽ bảo vệ nụ cười ngây ngô và nhỏ bé ấy.
Trong cái bóng đêm bao trùm lấy cơ thể nặng nề của cậu, chợt lóe lên một thứ anh sáng nhỏ nhoi. Một bàn tay xòe ra trước mắt cậu, như thể đang cứu rỗi lấy con người đang vô vọng này.
Julian mở to đôi mắt của mình.
Mình phải sống.
Cậu vùng vẫy cả tay và chân, cố gắng đưa bản thân lên bờ.
Mình phải sống
Dù tay chân đã nát nhừ, đầu óc cũng choáng váng, nhưng Julian không bỏ cuộc.
Sau tất cả nỗ lực ấy, Julian đã lên được đất liền. Cậu chỉ còn có thể lết, chẳng thể làm gì hơn nữa.
"Mình phải sống." Julian yếu ớt thều thào.


0 Bình luận