The Forsaken
Nonamewritter
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1 - Khu rừng không lối thoát

Chương 04 - Phép màu

0 Bình luận - Độ dài: 4,818 từ - Cập nhật:

Trời đã tờ mờ sáng, tia nắng yếu ớt từ ánh mặt trời cố gắng trao sức sống cho khu rừng chết chóc.

Julian thong thả bước dọc theo hành lang đá lạnh lẽo, trên tay cậu là con dao ngắn mà Noah đã đưa tối qua. Trước đó, Noah có ghé phòng Julian để đánh thức cậu, đồng thời dặn cậu sửa soạn rồi ra thật sớm. 

Đi một hồi cũng ra khỏi hang, ánh sáng từ mặt trời làm Julian chói mắt. Cậu nhíu mắt, nhìn lên bầu trời chẳng có lấy một gợn mây. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy lại ánh mặt trời kể từ khi xuống đây. 

Noah và Amelia đã đứng ở ngoài chờ sẵn, Julian nhanh chóng chạy đến phía bọn họ.

Amelia đang khoác trên mình một chiếc áo choàng, mái tóc nâu dài của cô được buộc gọn gàng, nụ cười trên môi mang theo sự ấm áp và dịu dàng. Trái lại, Noah vẫn mặc chiếc blouse trắng cũ mèm, đầu tóc bù xù, nụ cười của anh ta như đang đùa cợt. Ngoài ra, anh ta còn có một chiếc túi đeo chéo được làm từ da thú.

Về phần Julian, kể từ khi xuống đây đến giờ cậu vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng rách rưới cùng chiếc quần đen dài. Julian vẫn chưa tắm rửa hay thay đồ, ban đầu có hơi khó chịu nhưng cậu đã dần quen với việc đấy. 

“Bây giờ chúng ta cần phải làm gì?” 

Julian lên tiếng hỏi. Dù chưa được nói nhưng cậu đã lờ mờ đoán ra một chút, cậu biết mình sắp phải chiến đấu với quái vật hoặc phải làm nghi lễ gì đó để hấp thụ sức mạnh. 

“Chúng ta xuất phát thôi, tôi sẽ giải thích trên đường đi.” Noah đáp lại.

Anh tiến thẳng vào khu rừng, theo sau đó là Amelia và Julian.

Dù trời vẫn còn sáng, tia nắng vẫn chẳng thể lọt vào khu rừng này. Không gian bắt đầu trở nên tối tăm khiến Julian lo lắng. Kể cả vậy, cậu vẫn tin Noah và Amelia sẽ bảo vệ cậu. Trong không khí im ắng của khu rừng, chỉ có tiếng bước chân đều đều trên thảm cỏ, Noah bắt đầu cất tiếng.

“Để đạt được sức mạnh này, cậu cần phải thỏa mãn hai điều kiện. Thứ nhất là kết liễu con quái vật mà cậu muốn hấp thụ sức mạnh, thứ hai là ăn trái tim của nó.”

Julian nuốt nước bọt, dù đã đoán được chút ít nhưng bản thân cậu vẫn cảm thấy sợ hãi.

“Kết liễu? Nghĩa là tôi chỉ cần kết liễu con quái vật dù tôi thậm chí còn không đánh nó?” Julian thắc mắc.

“Đúng vậy. Mục đích của việc này là đánh lừa con quái vật rằng cậu đã đánh bại nó. Từ đó sẽ dễ dàng khi sử dụng sức mạnh. Nếu cậu không phải người kết liễu nó, con quái vật sẽ không cho phép cậu sử dụng sức mạnh dễ dàng.”

Julian đặt tay lên cằm suy nghĩ. Qua lời Noah, việc này dễ hơn cậu tưởng khá nhiều. Sau khi chứng kiến sức mạnh của Amelia, cậu biết những người này ở đẳng cấp hoàn toàn khác so với lũ quái. Tức là việc đánh bại những con quái sẽ trở nên dễ dàng hơn, và cậu chỉ việc kết liễu nó. Nhưng cũng không được chủ quan, cậu có thể gặp thứ gì đó mạnh mẽ hơn nhiều.

“Cậu đang lo lắng à? Đừng lo bọn tôi sẽ toàn lực hỗ trợ cậu.”

Noah giơ ngón cái lên và nở cười đầy nham hiểm. Bỗng, Noah thốt lên một tiếng như thể phát hiện ra điều gì, anh nói tiếp.

“À mà, có thêm một lưu ý nữa, khi đã hấp thụ sức mạnh của quái vật, tuyệt đối không để nó khuất phục. Nó sẽ lãng vãng trong tâm trí cậu, kêu gào và giãy dụa, chờ đợi thời cơ để chiếm đoạt lấy thể xác của cậu. Mà chỉ khi cậu đánh mất lí trí thôi, nếu cậu giữ vững tâm trí thì việc này dễ như ăn kẹo.”

Julian tự tin gật đầu. 

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Amelia vẫn im lặng từ nãy đến giờ, cô cảm thấy có chút bất an, linh cảm cô đang mách bảo có điềm chẳng lành. Hơn thế nữa, có điều gì đó rất kì lạ đang diễn ra ở đây. Đám quái vật vẫn chưa xuất hiện, nếu bình thường thì họ đã gặp ít nhất một hoặc hai con rồi. 

Hiện giờ, Amelia chỉ biết tập trung cao độ để cảnh giác xung quanh, cô luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Họ tiếp tục tiến sâu hơn vào rừng, sương mù càng lúc càng dày đặc, không gian u tối mang đến nỗi bất an. Noah cũng bắt đầu phát giác ra điều kì lạ, cậu đút tay vào túi lấy ra vài quả cầu đen. 

Amelia ra hiệu dừng lại, Noah cũng đã vào vị trí sẵn sàng. Riêng Julian không biết làm gì, cậu chỉ đứng đó cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu giơ con dao ngắn lên thủ thế, tay chân có phần run rẩy.

Đúng như Amelia dự đoán, chỉ một ít lâu sau, tiếng gầm rú đã vang vọng khắp khu rừng. Thân cây liên tục ngã nhào khiến mặt đất rung chuyển, có gì đó đang lao thẳng về hướng bọn họ. Julian bỗng cảm thấy quen thuộc lạ thường.

Từ trong màn sương dày, một sinh vật đen đặc lao đến với tốc độ đáng sợ. Những cánh tay đen ngoe nguẩy gớm ghiếc, những cái miệng đang toạc rộng ra lộ hàm răng sắc nhọn, cùng với những con mắt đảo qua lại liên tục trên đầu nó. Dù có chết, Julian cũng chẳng thể quên thứ sinh vật này, thứ đã suýt lấy mạng cậu khi vừa rơi xuống đây.

“Chị bảo vệ Julian đi.”

Noah vừa dứt câu, anh ta lập tức lao đến, ném những quả cầu đen vào người con quái vật. Những quả cầu ấy vỡ ra, phóng một loại dịch nhầy đen đặc lên người con quái khiến nó chậm đi. Nó hét lên thứ âm thanh chói tai kì quái, rồi phóng những cánh tay nhầy nhụa ấy đến chỗ Noah nhưng anh ta dễ dàng né chúng.

Noah lấy thêm trong túi vài quả cầu tím, anh nhẹ nhàng lách qua những thân cây to, vừa né những cánh tay đang lao đến vừa ném những quả cầu về phía con quái vật. Quả cầu tím vừa tiếp xúc với da con quái vật liền bung ra loại chất lỏng màu tím khiến nó đau đớn rên rỉ.

Dường như con quái vật đã tức điên lên, nó bắt đầu vung loạn mấy cánh tay, cử động của nó trở nên khó lường khiến Noah gặp khó khăn. Cậu nhanh chóng lùi ra xa tầm đánh của con quái vật nhưng cánh tay nó cũng dài ra theo thời gian. 

Noah leo lên một cành cây gần đó để quan sát, cậu lấy từ trong túi ra một quả cầu màu đỏ, rồi dùng hết sức ném thẳng vào sinh vật kia. Không như những cái khác, quả cầu lần này biến thành một con ma thú nhỏ cắn nát một phần cơ thể của con quái vật kia.

Chất lỏng màu tím từ từ ăn mòn con quái vật, nhưng phần cơ thể đã mất liền được lấp lại bằng một lớp da mới. Con ma thú của Noah cũng không thoát khỏi cái chết, nó bị sinh vật kia bắt lấy rồi ngấu nghiến trong điên loạn.

Cánh tay của sinh vật kia lại tiếp tục phóng thẳng đến vị trí của Noah. Anh ta nhảy xuống, lộn vài vòng dưới đất. Sau một hồi thăm dò, Noah biết con quái vật này vô cùng mạnh. Cậu ném ra thêm vài con thú nữa để đánh lạc hướng rồi chạy về phía Amelia.

“Tôi cần sức mạnh của chị.”

Anh ta lấy ra viên ngọc màu xanh lam rồi thả nó xuống đất, nó mau chóng biến thành một loài sinh vật như đại bàng.

“Thứ này sẽ bảo vệ Julian, chị có thể yên tâm.”

Amelia lưỡng lự một chút nhưng cũng gật đầu. 

“Cẩn thận nhé Julian, nếu thấy gì bất thường thì hét lên ngay nhé.”

Amelia cẩn thận căn dặn rồi mau chóng tham gia trận chiến.

“Khả năng hồi phục của con quái vật này nhanh lắm, có lẽ còn hơn cả chị hay anh Elliot. Chúng ta phải ra đòn kết liễu ngay lập tức.” Noah vội vàng nói.

Ban đầu anh tính cho Julian sức mạnh của con quái vật này, nhưng việc đó hiện tại là bất khả thi. 

“Có lẽ nó là thứ khiến những con quái vật khác không xuất hiện từ nãy đến giờ.” Amelia khựng lại rồi hỏi. “Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây.”

Noah suy nghĩ trong vài giây.

“Cứ thử thế này trước đi, tôi sẽ khiến những cánh tay của thứ đó ngừng lại. Vào lúc ấy thì chị lao đến dứt điểm nó.”

Amelia gật đầu rồi nhanh chóng ẩn nấp, Noah tiếp tục né tránh mấy cánh tay kia. Lũ ma thú của anh ta đã bị xử sạch. Tốc độ của con quái vật lắm tay kia càng lúc càng nhanh hơn khiến việc đối phó càng lúc càng trở nên khó nhằn. 

Noah tiếp tục lấy ra những quả cầu đen, cố gắng khiến nó chậm đi càng nhiều càng tốt. Theo sau đó là những quả cầu màu tím mang theo loại chất lỏng ăn mòn, nhưng lần này thì Noah nhắm vào mắt của con quái vật. Chất lỏng ấy lập tức phủ lấy mấy con mắt kinh tởm của nó, khiến nó hét lên trong đau đớn.

Ngay khoảnh khắc đó, Noah ném nhiều quả cầu màu đỏ vào trong cái miệng đang há rộng của con quái vật. Tạo ra loài thú cắn xé bên trong cơ thể nó, con quái vật đau đớn gào thét không ngừng. Những cánh tay đang vung loạn xạ liền được thu lại, nó đưa hết tay vào trong miệng, cố gắng moi móc những con thú ấy ra.

Không chậm trễ, Amelia tức tốc xuất hiện, cô nhảy lên không trung với đôi tay to gấp 5 lần cơ thể cô, dồn hết lực đập thẳng vào người con quái vật. 

Rắc rắc

Amelia thu nhỏ cánh tay lại rồi nhanh chóng nhảy lùi về phía sau, giữ khoảng cách với con quái vật, máu nhỏ giọt từ cánh tay cô.

Sau đòn tấn công của Amelia, da của con quái vật bắt đầu nứt ra. Nó ngưng gầm rú, cuộn tròn cơ thể lại và chờ đợi. Ẩn sau lớp da đen kịt ấy lại chứa thứ gì đó màu đỏ thẫm. Amelia tiếp tục phóng to tay của mình với ý định lao vào kết liễu.

“ĐỪNG!!”

Tiếng hét của Noah khiến Amelia dừng ý định, Noah cảm thấy có gì đó không ổn. Anh tiến đến, bình tĩnh ném quả cầu đỏ về phía con quái vật, triệu hồi một loài thú tấn công nó. Thế nhưng, nó không phản ứng gì, chỉ tiếp tục nằm yên đó, nhưng kích thước cơ thể của nó càng lúc càng lớn dần.

“Không thể đứng chờ như vậy đâu.” Amelia gấp rút nói.

“Ờ… có vẻ như nó đang chuyển sang hình dạng thứ hai. Dù thế nào thì cũng đặt bẫy nó trước đã.” Noah điềm tĩnh trả lời. Xong, anh bắt đầu suy luận những biện pháp khác nhau cho từng tình huống khác nhau, lập ra một kế hoạch hoàn chỉnh.

Noah vẫn còn một con ác chủ bài chắc chắn thắng, nhưng để sử dụng được nó thì cũng tương đối khó khăn.

“Em cần chị làm điều này...”

Noah nói nhanh kế hoạch cho Amelia. Dù không rõ có khả thi không nhưng cô vẫn tin tưởng Noah, anh ta vốn thông minh và cũng là nhà chiến lược gia của họ. Thường thì tính toán của Noah rất ít khi mắc phải sai lầm.

Con quái vật giờ đây đã hoàn toàn trần trụi. Lớp da đen đặc đã không còn, chỉ còn lại một phần da màu đỏ nhầy nhụa. Số lượng tay của nó dường như đã ít đi nhiều, nhưng mỗi cánh tay đều to lên đáng kể. 

Nó mở to hơn chục con mắt lên, gào thét thứ âm thanh còn quái dị và chói tai hơn lúc trước. 

Đứng đối diện với nó ngay lúc này là Amelia, cơ thể cô nàng giờ đây cũng đã hơn nửa phần là quái vật. 

Con quái vật với làn da đỏ thẫm lao tới trong tích tắc, Amelia không kịp né, cô đưa tay lên đỡ lấy đòn tấn công như búa bổ của nó. Cô nàng bị hất văng vào một thân cây lớn, đầu cô choáng váng, tay chân cũng rụng rời. Con quái vật này ở đẳng cấp hoàn toàn khác so với đám bình thường.

Amelia nhanh chóng hồi phục, cô lộn nhào xuống dưới đất rồi lao thẳng về phía con quái vật. Nỗ lực của Amelia trở nên vô ích khi tốc độ của nó nhanh hơn cô rất nhiều, nó nhảy thẳng lên né rồi dùng cánh tay chộp lấy thân cô.

Amelia nỗ lực vùng vẫy trong vô vọng, con quái vật siết chặt tay khiến cô đau đớn. Xương đã gãy, nội tạng cũng đã bị tổn hại, khả năng hồi phục cũng không kịp chữa lành. Nếu cứ tiếp tục, Amelia sẽ phải chết.

Con quái vật há to miệng, đống răng sắc nhọn ấy như có thể cắn nát một tảng đá lớn. Nó đưa Amelia lên, chuẩn bị ngấu nghiến con mồi. Ngay lúc ấy, Amelia hóa to chân cô khiến hàm nó bị xé toạc hàm của nó. Chính khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Noah ném thẳng một vật thể dị dạng vào trong. 

Chỉ vài giây sau, cơ thể sinh vật ấy ngay lập tức trở nên khô khốc và héo úa, mấy cánh tay dần vỡ nát rồi tan dần vào hư không. Nó không còn sức lực để giãy dụa thêm, nằm yên ở đó cho đến khi hoàn toàn hòa tan vào không khí.

Amelia đau đớn nằm dưới đất, cô đang thả lỏng để cơ thể hồi phục nhanh nhất có thể. 

“Chúng ta làm được rồi.” Noah thở phào nhẹ nhõm.

“Ừm…nhanh chóng trở lại chỗ Julian thôi.” Amelia vui mừng.

“Ờ, quay lại thôi.” 

Noah cúi người xuống, nhẹ nhàng đỡ Amelia dậy. Cả hai chầm chậm bước về chỗ Julian.

***

Màn sương đặc khiến Julian không thấy gì, cậu chỉ nghe được âm thanh chiến đấu quyết liệt.

Julian chỉ biết cầu mong bọn họ không sao, cậu biết nếu cố gắng giúp cũng chỉ làm vướng chân. Nếu cứ như thế này, cậu chẳng khác gì phế phẩm, Julian khao khát có sức mạnh để có thể hỗ trợ mọi người càng sớm càng tốt.

Trước khi đi, Noah có triệu hồi ra một con đại bàng khổng lồ, lông của nó có màu xanh lam. Nó vẫn đang cảnh giác xung quanh, đầu nó có thể quay ngược hẳn về phía sau trông khá kinh dị. Nó không gây hại gì đến Julian cả.

Âm thanh phía sau làn sương càng lúc càng lớn, có mặt đất chợt rung chuyển dữ dội. Nỗi bất an bên trong Julian cũng tăng dần. 

Đột nhiên, con đại bàng chợt kêu lên inh ỏi, vỗ mạnh đôi cánh, gắp Julian rồi bay lên. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cậu không kịp phản ứng ngay, vài giây sau cậu mới nhận ra bản thân đã ở trên cao. Chú chim này được Noah để lại nhằm mục đích đưa Julian trốn thoát nếu gặp quái vật. 

Dưới mặt đất nơi Julian vừa đứng lúc này có một sinh vật đen kịt, kích cỡ và hình dạng của nó hệt như người trưởng thành. Khác ở chỗ cổ nó mọc ra đến hai cái đầu, hai tay của nó bị dồn về bên phải, mắt thì nằm ở phía ngực trái.

Julian chỉ vừa chớp mắt đã không còn thấy sinh vật đó ở chỗ cũ nữa. Cậu liền đảo mắt nhìn xung quanh, cố gắng xác định vị trí của nó, cậu sợ Noah và Amelia sẽ gặp nguy hiểm nếu gặp phải sinh vật này.

Con đại bàng đang vác cậu chợt thét lên, nó lượn qua lại khiến Julian chóng mặt. Sau một hồi, Julian thấy mình càng lúc càng gần mặt đất. Loại chất lỏng màu xanh lam đang chảy xuống đầu cậu.Julian ngước nhìn lên, thấy cánh của chú chim gần như bị đứt lìa. Chỉ vài giây sau đó, nó thả cậu xuống đất an toàn rồi lao thẳng xuống đất.

Julian tính chạy về hướng nó nhưng cậu đành từ bỏ ý định, cậu thấy sinh vật kia đang dẫm lên xác của chú chim.

“Chết tiệt.”

Mặt mày Julian tím tái, cậu quay người bỏ chạy ngay tức khắc. 

Julian lao qua những thân cây khô cằn, lách qua những tảng đá lớn, cậu chạy mà không hề quay đầu lại. Miễn là chỗ nào còn trống, Julian sẽ lập tức đến chỗ đó. Bản năng sinh tồn của Julian một lần nữa đạt đỉnh điểm.

Nhưng sự khác biệt lần này là quá lớn, sinh vật kia lao đến chỗ Julian nhanh như cắt. Nó đạp vào lưng Julian khiến cậu ngã nhào. Julian lăn vài vòng trên mặt đất cho đến khi tổng thẳng vào một tảng đá lớn. Tay chân dường như đã vỡ vụn, máu chảy thành dòng từ trên đầu Julian. Tầm nhìn cậu nhòe dần, chỉ lờ mờ thấy thứ sinh vật đó đang chậm rãi bước đến.

“Đau quá, chết tiệt.” Julian thều thào yếu ớt.

Julian cố gắng tìm con dao ngắn nhưng nó đã rơi ra trước đó, cậu cố gắng bò lết dưới đất, tìm cách cứu vãn. Julian có lí do để bản thân không được bỏ cuộc.

Sinh vật bước tới khoảng cách đủ gần, nó dùng bàn tay to lớn nằm lấy đầu Julian, nhẹ nhàng quăng cậu lên không trung. Ngay khoảnh khắc Julian gần tiếp đất, nó dùng hai cánh tay cùng lúc đấm thủng bụng và ngực cậu. Cuối cùng, sinh vật ấy dùng chân đạp cậu văng ra xa rồi rời đi.

Ý thức Julian không còn rõ ràng nữa, cậu cũng không còn cảm nhận được thêm điều gì. Cậu không thể thở, chẳng thể kêu lên, dường như các dây thần kinh đã bị tê liệt. Cơ thể Julian nát bấy, máu của Julian chảy lênh láng, nội tạng và phổi cũng chẳng còn. Cậu nằm ngửa ra ở đó, mắt trợn ngược lên, máu chảy ra liên tục từ mắt và miệng. 

Kết thúc rồi sao?

Dòng suy nghĩ yếu ớt thoáng qua. Julian biết không còn cách nào cứu vãn nữa, cậu chỉ biết chờ đợi cho cái chết đang đến gần. 

Sột Soạt

Một sinh vật bé nhỏ đang chầm chậm bò tới xác của Julian, nó giống một loại chất nhầy có thể di chuyển, không có hình dạng nhất định và mang màu sắc đỏ rực. Nó từ từ chui vào cái miệng đang mở của Julian, bò dọc theo cuốn họng để chui vào sâu bên trong.

***

Julian đang ở bên trong một không gian vô định, xung quanh chỉ có màu đen bao trùm, tối đến mức cậu không thể nhìn thấy cơ thể mình. Julian vùng vẫy, dường như cơ thể cậu đang trôi lơ lửng, cậu có thể cảm nhận được điều đó. 

Kí ức bắt đầu tràn về, Julian nhớ lại những gì vừa xảy ra, nhớ lại cái chết đau đớn của chính mình. 

Cơn đau đó lại xuất hiện, cơ thể Julian như thể đang bị thiêu đốt từ bên trong. Đau đớn và tuyệt vọng là hai cảm giác duy nhất hiện giờ của Julian. Toàn thân cậu lạnh cóng, chỉ biết ôm cơ thể trong sự bất lực tốt cùng. 

Từ đâu đó hiện lên thứ ánh sáng đỏ rực trước mặt Julian. Cậu tò mò chạm vào nó, cảm giác ấm áp truyền lên những ngón tay cậu. Julian đưa cả hai tay đến để bắt nó lại, cậu đưa nó về gần cơ thể mình, nó tỏa ra hơi ấm nhẹ nhàng và bình yên, cơn đau cũng trở nên dễ chịu hơn hẳn.

“Ấm quá.” 

Nhưng chỉ thoáng chốc mà thôi, Julian tiếp tục chịu đựng những cơn đau khủng khiếp một lần nữa. Lần này khác với trước đó, cảm giác nóng rát kèm với sự khó chịu kì lạ. Julian có thể cảm nhận được nó, không phải cảm giác tê liệt giống hồi nãy, giống như càng giây thần kinh đang dần được nối lại vậy.

Julian nằm xuống, lăn qua lại với cơn đau thấu xương và hét thật to. Sau một hồi vật lộn, cơn đau đó mới dần dịu lại, cảm giác dễ chịu hơn so với trước đó rất nhiều, như thể cậu vừa được hồi sinh một lần nữa.

“Là do mày à?” Julian nhìn sang thứ ánh sáng đỏ lập lòe đang lơ lửng trên không trung.

Thứ ánh sáng lạ kì ấy bỗng rực sáng. Nó tỏa sáng đến mức không gian xung quanh trở nên trắng xóa. Ý thức của Julian bắt đầu mờ đi một lần nữa, cậu chỉ nghe được âm thanh không rõ ràng vang lên.

“...Sức mạnh....”

***

Julian giật mình tỉnh giấc. Cậu ngồi phắt dậy, ôm chầm lấy cơ thể của bản thân rồi bắt đầu nôn mửa. Đầu óc cậu vô cùng choáng váng, kí ức cũng trở nên mơ hồ.

Phải mất một lúc sau, Julian ổn định lại. Cậu nhìn xuống dưới thân của mình, chỉ thấy phần áo bị rách hai lỗ ở ngực và bụng, những vết thương khác đã lành lặn. Julian đưa tay lên chạm vào phần cơ thể đáng ra đã không còn, nhưng giờ đây cậu có thể cảm nhận nó vô cùng rõ ràng.

“Mình…vẫn còn sống sao?”

Cậu không thể tin được bản thân còn sống, Julian chỉ biết ngồi đó, thẫn thờ nhìn vào khoảng không. Quá nhiều thắc mắc chồng chéo trong suy nghĩ Julian lúc này, nhưng những hình ảnh mà cậu thấy lại quá mơ hồ để xác định. Thứ duy nhất cậu nhớ được là cái ánh sáng đỏ rực tỏa ra hơi ấm dễ chịu. Nhưng dù gì đi nữa, sống sót sau tất cả mọi chuyện quả là kì tích.

Niềm vui của cậu không kéo dài được quá lâu, Julian chợt nhận ra tình hình hiện tại của bản thân. Không gian xung quanh tối tăm, khắp nơi đều phát ra những âm thanh kì quái, màn sương dày đặc đến sáng sợ. Julian đang một mình trong khu rừng, cũng chẳng biết đường để trở về.

Julian bắt đầu bước đi, hi vọng sẽ tìm được đường trở về hang bằng cách nào đó. Tầm nhìn bị hạn hẹp khiến việc di chuyển cũng trở nên khó khăn hơn, chưa kể sự nguy hiểm luôn rình rập từ trong bóng tối.

Hiện tại, trên người cậu chả có lấy một món vũ khí nào, nếu có gặp quái vật cậu sẽ chạy. Julian luôn sẵn sàng cho việc chạy trốn, nó đã trở thành bản năng của cậu.

Julian một mình bước đi trong không gian tối tăm, cứ bước mãi mà không ngừng lại. Mãi một lúc sau, nỗi sợ của cậu cuối cùng cũng đến. Một con quái vật đầu hổ nhưng thân dài ngoằn như một con trăn, khắp thân nó là những cái lỗ gớm ghiếc.

Nó lao thẳng đến chỗ Julian, cậu cố gắng né tránh nhưng tay vẫn bị nó cắn đứt. Julian nén cơn đau xuống, chạy thẳng về phía trước. Cậu tiếp tục luồn lách qua chướng ngại vật, một lúc sau cũng cắt đuôi được nó.

Julian nhìn lại tay mình, nhưng điều kì lạ đã xuất hiện. Tay cậu đã hồi phục lại hoàn toàn, không có vết đứt, nỗi đau cũng dịu lại. 

“Chẳng lẽ đây là…”

Julian vẫn không chắc chắn, nhưng cậu đoán bản thân đã có sức mạnh của quái vật bằng một cách nào đó. Nếu điều đó đúng thì việc cậu sống sót sáng này cũng được lý giải. Julian đưa tay lên miệng rồi cắn thứ. Đúng như dự đoán, vết thương mau chóng lành lại như bình thường.

Không có thời gian nghỉ ngơi, Julian lại phải đối mặt với một con quái vật khác nữa. Nhưng lần này chỉ là sói thường mà thôi, khác biệt duy nhất là kích thước nó to lên gấp đôi. 

Cậu biết mình không thể chạy nhanh hơn con này được, Julian quyết định ở lại để tiếp chiến. Nếu bản thân có khả năng phục hồi, hẳn tỉ lệ thắng của cậu sẽ cao hơn đôi chút.

Con sói vồ đến người Julian nhưng cậu may mắn né được. Nó giơ bộ vuốt sắc nhọn lên cào tay của Julian, nhưng cậu hồi phục ngay lập tức. Con sói giờ đây cũng bắt đầu dè chừng, nó lùi lại một chút để thăm dò Julian. Cậu cũng bắt đầu lên kế hoạch để đánh trả lại.

Con sói sau một lúc chờ đợi thì lao đến, Julian lần này lại không né mà cho nó cắn thẳng vào tay mình. Julian kìm nén nỗi đau, cậu bắt lấy cơ hội này, chọt thẳng vào mắt con chó sói khiến nó đau đớn rên rỉ.

Sau khi nó nhả tay Julian ra, cậu liền nhảy thẳng lên người nó, vòng tay sang cổ rồi siết thật chặt. Con sói bắt đầu vùng vẫy trong điên loạn, nó kéo Julian chạy khắp nơi, nhưng Julian không thả lỏng ra dù chỉ một khắc.

Sau tất cả nỗ lực, cuối cùng con sói cũng chịu nằm yên. Tuy nó không chết nhưng đã bị bất tỉnh tạm thời. Julian nhân cơ hội này, vác một cục đá cỡ vừa rồi đập liên tục vào đầu nó. Chỉ vài lần đập, đầu con sói đã nát bét, máu nó văng đầy lên người cậu.

Julian thở hổn hển, cậu ngồi bệt xuống đất, tay chân đã rã rời, đi đứng cũng loạng choạng. Julian ngước nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng đêm huyền diệu rọi xuống như thể dẫn lối cho cậu.

Từ trong màn đêm, bóng dáng ai đó khẽ lướt qua trước mắt cậu, Julian nhìn theo thì bắt gặp Amelia đang vô cùng vội vã, nét mặt cô nàng chứa đầy sự lo lắng và hoảng sợ.

“Chị Amelia.” Julian hét lên.

Amelia lập tức đứng lại trong khoảnh khắc ấy, cô nàng chầm chậm quay đầu về nơi phát ra âm thanh. Cô bắt gặp Julian đang tả tơi ngồi đó, cặp mắt cô long lanh lạ thường. Cứ như thế, Amelia lao thẳng về phía Julian, ôm chầm lấy cậu khiến cả hai ngã xuống mặt đất.

“Chị xin lỗi Julian, chị xin lỗi. Chị cứ tưởng em chết mất rồi, chị xin lỗi. Chị xin lỗi vì đã không trở lại sớm hơn.” 

Amelia bật khóc nức nở, cô siết chặt tay khiến Julian thấy nghẹt thở. Julian cố gắng đẩy cô nàng ra nhưng sức mạnh của Amelia hoàn toàn nhỉnh hơn, cậu bất lực thở dài.

Mất một lúc sau, Amelia mới bình tĩnh trở lại. Khuôn mặt lấm lem của cô trông tội nghiệp vô cùng, Julian vô thức dùng tay lau đi giọt nước mắt vương trên gò má cô. Cậu liền nhận thức được hành động của mình có hơi quá thân mật, nên đành coi nó như trường hợp khẩn cấp.

“Chị có thể ngừng khóc được rồi. Không phải là lỗi của chị đâu.” 

Ánh mắt của Julian chứa chan sự ấm áp và yêu thương, xoa dịu đi vẻ buồn rầu của Amelia. Nhìn thấy một Amelia luôn tươi cười giờ đây lại trông như thế này, trái tim Julian chợt nhói lên. Julian chẳng cần gì hơn nữa.

Được trở về an toàn như thế này là một phép màu rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận