Cả quãng đường về nhà, Lộc không nói thêm lời nào. Nụ cười bí ẩn đã tắt, thay vào đó là một vẻ đăm chiêu, tập trung cao độ. Tôi biết, trong đầu nó, các bánh răng đã bắt đầu quay. Vụ án mạng ở huyện A đã trở thành một bài toán mới, cái mũi thính của nó đang bắt đầu tìm kiếm những ẩn số đầu tiên.
Chúng tôi về đến nhà Lộc cũng là lúc bố nó vừa đi làm về. Chiếc xe máy cũ dựng ở sân, còn bác trai đang ngồi ở bộ bàn ghế đá ngoài hiên, tay cầm ly trà đặc, gương mặt hằn lên vẻ mệt mỏi. Trông thấy chúng tôi, ông chỉ khẽ gật đầu.
“Bố,” Lộc đi thẳng vào vấn đề, không một chút do dự. “Vụ án mạng ở huyện A. Bố vừa ở hiện trường về phải không ạ?”
Bố Lộc ngẩng lên, nhìn con trai mình với ánh mắt phức tạp. “Lại định dính vào mấy chuyện này nữa à? Lo mà học hành đi, cuối cấp rồi.”
“Con chỉ hỏi thôi,” Lộc nói, kéo một chiếc ghế và ngồi xuống đối diện. “Tin nhắn của bố... có vài điểm rất kỳ lạ.”
Bố nó thở dài, biết là không thể ngăn cản được sự tò mò của con trai mình. Ông day day thái dương, rồi bắt đầu kể lại, giọng khàn đi.
“Được rồi, nghe cho kỹ đây,” ông nói, giọng trầm và rành rọt. “Nhưng chỉ nghe thôi đấy. Tuyệt đối không được hành động ngu ngốc.”
Chúng tôi đều gật đầu.
“Hiện trường là một căn nhà cấp bốn cho thuê ở rìa khu dân cư,” ông bắt đầu, “nhìn chung nó nằm ở nơi khá biệt lập. Nạn nhân là một phụ nữ tên Cúc, hai mươi bảy tuổi, là một công nhân nhà máy cách đó khoảng hơn ba cây số. Theo pháp y, thời gian tử vong là vào tối thứ Tư, khoảng ba ngày trước. Vấn đề bắt đầu từ đây.”
Ông ngừng lại, nhìn chúng tôi. “Cánh cửa chính bị khóa trái từ bên trong, then chốt được cài cẩn thận. Nạn nhân được phát hiện bởi một người hàng xóm mới chuyển đến. Theo thông tin, anh chàng này thấy một mùi hôi phát ra từ căn phòng bên cạnh thế nên đã gọi chủ trọ đến, người chủ cùng với đội điều tra đã phải phá khóa để vào. Cửa sổ duy nhất là một ô thông gió nhỏ trên cao, bám đầy bụi và mạng nhện, khá cao và chỉ đủ cho một đứa trẻ con may ra mới lọt qua được. Về cơ bản, đó là một căn phòng khóa kín.”
Tôi cảm thấy Lộc khẽ cựa mình bên cạnh. Cụm từ “căn phòng khóa kín” đối với những tín đồ của thể loại trinh thám, giống như mật ngọt đối với loài ong vậy.
Bố nó nói tiếp: “Bên trong, có dấu hiệu của một cuộc vật lộn. Một chiếc ghế bị đổ, tấm thảm chùi chân bị xô lệch. Nhưng không có dấu hiệu lục lọi, không có tài sản giá trị nào bị mất... ngoại trừ một thứ. Ví và giấy tờ tùy thân của nạn nhân đã biến mất. Đây là mâu thuẫn đầu tiên: làm thế nào hung thủ có thể khóa trái phòng từ bên trong rồi rời đi cùng với ví của nạn nhân?”
Ông kể, giọng nói ngày càng nhuốm màu trăn trở của một người điều tra. “Thi thể nạn nhân nằm trên sàn, bên cạnh một chiếc bình hoa cúc trắng bị vỡ. Nước lênh láng, hoa và lá rơi vãi xung quanh. Giả thuyết ban đầu của đội điều tra là trong lúc ẩu đả, hung thủ đã vô tình xô ngã chiếc bình. Mọi thứ có vẻ hợp lý... nhưng lại quá hợp lý một cách kỳ lạ.”
Lộc, người vẫn im lặng suốt từ đầu, khiến tôi đành lên tiếng để phá tan bầu không khí ngột ngạt ấy.
“Một nạn nhân tên Cúc, chết trong một căn phòng khóa trái, bên cạnh nạn nhân còn có dấu vết như thể đã có một cuộc vật lộn. Vậy khả năng ai đó đã nghe thấy âm thanh hay bất cứ thứ gì kì lạ phát ra không?”
Bố Lộc lập tức lắc đầu, một nét thất vọng thoáng qua trong đôi mắt sâu thẳm. “Hoàn toàn không. Đội điều tra đã gặp gỡ tất cả những hộ dân lân cận. Cho đến giờ, có thể khẳng định chắc chắn rằng không một hộ dân nào nghe được bất kỳ một tiếng động bất thường nào.”
Tôi gật đầu chậm rãi. Nếu có nhân chứng, vụ án đã chẳng còn gì để bàn. “Thưa bác, vậy xung quanh căn phòng trọ của nạn nhân… chẳng lẽ không có ai ở gần hay sao mà phải đợi đến mấy ngày sau mới phát hiện ra?”
Ngay lập tức, ông với lấy cuốn sổ tay da cũ kỹ trên bàn, những ngón tay chai sạn lật giở từng trang giấy đã ố vàng. Chúng tôi chờ đợi trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt của giấy. Cuối cùng, vẻ mặt ông chùng xuống, một nét bối rối hiếm thấy xuất hiện.
“Thôi chết rồi,” ông thở dài, tay dơ lên vỗ trán, giọng đầy tiếc nuối. “Chết cha! Ta quên khuấy mất mấy chi tiết quan trọng đó rồi.”
Tôi và Lộc liếc nhìn nhau, đồng thời thở dài nặng nề. Sự thất vọng hiện rõ trên từng đường nét khuôn mặt.
Lộc cuối cùng cũng chịu cất tiếng, giọng đầy phấn khích bị kìm nén: “Vậy thì phải đến hiện trường lần nữa là được! Xem thử có thể tìm thêm manh mối nào hay không? Tiện thể bổ sung những thông tin còn thiếu.”
Tôi gật đầu tán thành ngay lập tức. Bố Lộc cũng đồng ý. “Được thôi, dù sao chiều ta cũng có hẹn đến đó, có mấy đứa đi cũng giúp được chút,” ánh mắt ông sáng rực lên vì có người phụ giúp. Khi chúng tôi đang hăm hở khoác áo khoác, một giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía cửa, cắt ngang không khí hừng hực ấy.
“Thằng trời đánh kia lại định lén phéng đi đâu đấy?” Giọng nói ấy không cần to, nhưng đủ sức khiến cả căn phòng im bặt. “Đã dặn là không được ra khỏi nhà rồi cơ mà.”
Cơ thể tôi lập tức co cứng lại. Một cảm giác ớn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, và tôi có thể cảm thấy những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu lấm thấm ướt trán. Ký ức ùa về về những lần bị bắt tại trận khi còn nhỏ, cùng với những trận mắng te tát mà bà dành cho cả hai chúng tôi. Phản xạ sợ hãi và lo lắng đó đã in sâu vào tiềm thức.
Sự nghiêm nghị của mẹ Lộc là huyền thoại trong cả xóm. Là một bác sĩ tại trạm xá gần đó, bà là hiện thân của kỷ luật và trật tự. Hàng ngày bà trực ở đó, và trong những ngày được nghỉ, bà dành phần lớn thời gian cho căn bếp và công việc dọn dẹp nhà cửa. Lộc từng nói đó có thể coi là một thú vui kỳ lạ, một sự cổ hủ in hằn từ thời xa xưa, nhưng với bà, đó lại là cả một niềm hạnh phúc.
Tôi liếc nhìn Lộc. Mặt cậu ta tái mét, còn hơn cả những lần chứng kiến hiện trường đẫm máu. Màu sắc trên khuôn mặt cậu biến mất, nhường chỗ cho một vẻ nhợt nhạt đầy khiếp sợ.
“Mẹ… mẹ sao hôm nay về sớm thế?” Lộc ấp úng, những từ ngữ bật ra khỏi miệng cậu một cách khó nhọc.
Mẹ Lộc không trả lời ngay. Ánh mắt sắc như dao của bà lướt qua người chồng đang đứng ngớ người với chiếc áo khoác mới mặc được một nửa, rồi dừng lại ở Lộc. “Nãy có người bảo thấy bóng dáng bố con lấp ló đi qua,” bà nói, giọng đều đều không chút xáo động. “Ta biết kiểu gì cũng có chuyện nên nhờ đồng nghiệp trông hộ trạm xá một lúc.” Ánh mắt ấy như có thể xuyên thấu. “Quả nhiên là không sai.”
Bố Lộc tìm cách tháo gỡ tình thế, giọng đầy hy vọng: “Này, mình chỉ định đưa hai đứa đi một lúc…”
“Đến hiện trường vụ án đó phải không?” Bà ngắt lời, khoanh tay trước ngực. “Tuyệt đối không được. Con trai tôi sẽ không bước chân đến cái nơi chết chóc và nguy hiểm đó. Nó đã gặp đủ rắc rối rồi.”
Lộc mở to mắt, vẻ mặt như kẻ tù nhân bị tuyên án. “Nhưng mẹ ơi! Đây là một vụ án phòng kín! Một bí ẩn thực sự!”
“Bí ẩn hay không thì mặc kệ,” giọng bà không nhân nhượng. “Con sẽ ở nhà. Đây không phải là chuyện để đùa.”
Nỗi thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt Lộc. Nó gần như sụp đổ, theo phản xạ thụt vai lại, đầu cúi gầm, toàn bộ dáng vẻ phấn khích lúc nào giờ tan biến. Bố Lộc thì thở dài, một cái gật đầu cam chịu. Ông xoa đầu Lộc an ủi.
“Thôi được rồi,” ông nói. “Con ở nhà với mẹ. Còn Minh,” ông quay sang tôi, ánh mắt vẫn còn le lói tia hy vọng cuối cùng, “cháu vẫn có thể đi cùng ta, ghi chép lại mọi thứ và mang về cho thằng bé này, được chứ?”
Tôi nhìn Lộc một lúc, nó trông như một con thú nhỏ bé đang bị nhốt trong lồng kính, rồi gật đầu. “Vâng, thưa bác. Cháu sẽ đi cùng bác.” Có lẽ, ít nhất thì chúng tôi vẫn có thể mang một phần của bí ẩn về cho cậu bạn đam mê bí ẩn tội nghiệp đang bị giam lỏng ở nhà.
Tôi ngồi sau xe máy của bố Lộc, cảm nhận rõ sự im lặng nặng nề giữa hai chúng tôi. Bác không nói gì nhiều, chỉ dặn tôi một câu khi chúng tôi bắt đầu rời khỏi thị trấn: “Đến nơi, chỉ được nhìn, không được chạm vào bất cứ thứ gì. Ghi nhớ mọi thứ cháu thấy, dù là nhỏ nhất. Đó là cách duy nhất cháu có thể giúp thằng Lộc.”
Tôi gật đầu. Lần này, tôi có thể nói là lần đầu tôi đến hiện trường một vụ án mạng thật sự. Tôi cố chấn an bản thân sẽ làm tốt, đặc biệt là sẽ để tâm đến cả những chi tiết dù cho là nhỏ nhất như lời Lộc thường nói.
Căn nhà cấp bốn nằm chơ vơ ở rìa một khu dân cư đúng như lời bác trai miêu tả. Dải băng vàng của cảnh sát vẫn còn căng ngang cửa, trông như một vết sẹo trên một gương mặt im lìm. Không khí xung quanh đặc quánh một sự im lặng bất thường. Tôi có thể cảm thấy những ánh mắt tò mò từ vài ngôi nhà xa xa, nhưng không ai dám lại gần. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Bố Lộc chào một đồng chí cảnh sát trẻ đang đứng gác, rồi ông dẫn tôi vào bên trong.
Ngay khi bước qua cánh cửa bị phá khóa, một mùi hương khó tả xộc vào mũi tôi. Đó là mùi của bụi bặm, của sự ẩm mốc, và của một thứ gì đó ngai ngái, ngọt lợm dù hiện trường đã được dọn dẹp. Sàn nhà xi măng lạnh lẽo, trên đó vẫn còn mờ mờ một hình vẽ bằng phấn trắng, phác họa lại vị trí nạn nhân đã nằm.
“Đứng yên ở đây,” bố Lộc ra lệnh, rồi ông bắt đầu đi lách nhẹ nhàng qua mấy cái rào chắn một cách chậm rãi, mắt không ngừng quan sát vào bên trong từng căn phòng.
“Đúng như ta nghĩ,” ông lẩm bẩm. “Bên trái hoàn toàn là một dãy trọ bỏ trống, không có ai ở. Chỉ có một người mới đến, nhưng mới chỉ là đến xem phòng. Bên phải bị chắn bởi một bức tường cao đến cổ. Gần như không thể có nhân chứng nào cả.”
Ông vừa nói, vừa lật cuốn sổ tay, ghi chép lại những gì mình đã bỏ sót. Trong khi đó, tôi cố gắng làm theo lời Lộc dặn, quan sát mọi thứ một cách tỉ mỉ. Tôi cẩn thận quan sát bốn phía từ căn phòng, rồi tỉ mỉ phác họa lại sơ đồ xung quanh hiện trường vào một quyển sổ:
Bên trong căn phòng ngột ngạt, không khí dường như đặc quánh lại. Ánh sáng lọt qua khe cửa chỉ đủ để soi rõ những hạt bụi li ti nhảy múa trong không trung. Chiếc ghế bị xô ngã nằm chỏng chơ, tấm thảm chùi chân dúm dó ngay cửa ra vào. Gần chỗ gầm bàn, những mảnh vỡ của bình hoa gốm nằm im lìm, vài cánh cúc trắng nhỏ bé, dập nát, kẹt lại trong kẽ gạch xi măng.
Tôi liếc nhìn then cài cửa bằng kim loại. Nó thẳng thớm, sáng bóng, không một vết xước. Khả năng cửa bị phá từ bên ngoài gần như là không có. Rồi tôi ngước nhìn lên cao, về phía cái ô thông gió duy nhất trong phòng, nó nằm im lìm sau một lớp bụi và mạng nhện dày đặc. Tìm kiếm manh mối ở một nơi như thế này thật sự khó khăn.
Khi tôi còn đang mải mê quan sát, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía cửa, khiến tôi giật mình.
“Hình như cháu là người bạn hay đi cùng Lộc phải không?”
Tôi quay lại. Một người đàn ông cao lớn trong bộ đồng phục cảnh sát đang đứng đó, thân hình anh ta gần như che lấp toàn bộ khung cửa.
“Dạ... vâng ạ,” tôi hơi bối rối nên chỉ trả lời theo phản xạ.
Người cảnh sát khẽ mỉm cười, một nụ cười thân thiện. “Anh là An, Trung úy mới chuyển về đây. Anh có nghe bố Lộc kể về hai đứa. Thằng nhóc Lộc đâu mà hôm nay lại để cháu đi một mình thế này?”
Tôi chợt nhận ra. Đây chính là người anh trai của An Nhiên mà Lộc đã kể.
“Dạ, Lộc bị mẹ cấm túc rồi ạ,” tôi thành thật. “Nên cháu đi thay cho cậu ấy.”
Trung úy An gật gù, ánh mắt tỏ ra thông cảm. “Anh hiểu rồi. Cháu quan sát nãy giờ, có nhận ra điều gì khác lạ không?”
Chưa kịp để tôi trả lời, bố Lộc từ ngoài bước vào, tay phủi phủi lớp bụi đất trên quần. “Không có gì cả,” ông nói, giọng đầy trăn trở. “Tôi vừa đi một vòng quanh dãy trọ. Tường bên cạnh không có dấu vết trèo vào, mảnh đất trống phía sau cũng không có dấu chân nào đáng ngờ. Hoàn toàn không có dấu hiệu đột nhập từ bên ngoài.”
Không một dấu vết nào? Tôi thầm nghĩ. Hay là người này không cần đột nhập? Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. Liệu có khả năng nào…
Trung úy An khẽ gật đầu đồng tình. “Đúng như cháu nghĩ. Một kẻ trộm dù chuyên nghiệp đến mấy cũng khó có thể đột nhập vào một cách yên ắng, mà lại sạch sẽ đến như vậy.” Anh ngừng một chút, ánh mắt đảo quanh căn phòng. “Hơn nữa, kết quả khám nghiệm sơ bộ cho thấy nạn nhân không có nhiều dấu hiệu chống cự quyết liệt. Vết thương trên người cô ấy cho thấy cô ấy bị tấn công bởi một vật dài tựa như sợi dây nhưng to hơn và gần như không có khả năng phản kháng.”
Bố Lộc khoanh tay, đi đi lại lại trong căn phòng chật hẹp. “Vậy thì chỉ có một khả năng. Nạn nhân đã tự mình mở cửa cho hung thủ. Kẻ đó phải là một người quen.”
“Cháu cũng kết luận như vậy,” Trung úy An nói. “Vụ án này khả năng cao không phải do trộm cắp ngẫu nhiên. Đây là một vụ giết người có chủ đích. Hung thủ là người quen biết nạn nhân.”
Cả hai người đàn ông cùng im lặng, đi đến một kết luận giống nhau. Nhưng rồi bố Lộc lại lên tiếng, giọng nói chứa đầy sự bối rối.
“Nhưng có một điều tôi không tài nào hiểu được. Nếu đây là một vụ giết người do người quen, tại sao hung thủ lại lấy đi ví và giấy tờ tùy thân của nạn nhân? Trong phòng vẫn còn điện thoại, còn đôi bông tai vàng trên bàn trang điểm... những thứ đó giá trị hơn nhiều. Tại sao lại chỉ lấy cái ví?”
Câu hỏi của bác treo lơ lửng trong không khí. Căn phòng lại chìm vào im lặng. Một vụ giết người được thực hiện bởi người quen, trong một căn phòng khóa trái, với một hành vi trộm cắp đầy phi lý. Bí ẩn dường như không những không được giải đáp, mà còn trở nên rối rắm hơn.


0 Bình luận