Tập 01: Vùng đất bị nguyền rủa-Allisonzabeth
Chương 05: Người bảo vệ
0 Bình luận - Độ dài: 6,558 từ - Cập nhật:
Tại một chiều không gian khác, nơi bầu trời vẫn là một màn đêm giả tạo đầy sao, người dân Allisonzabeth không khỏi bàng hoàng trước điều vừa diễn ra. Chính mắt họ vừa chứng kiến một cảnh tượng kì lạ: vết nứt khổng lồ xuất hiện trên bức màn của thần linh, giáng hàng loạt tia sáng xuống mặt đất. Song, mục tiêu nó nhắm đến không phải là những người dân thường, mà là một nhân vật cực kì quan trọng trong vùng đất này.
Tiếng la hét vang lên từ khắp các ngõ ngách, họ chạy tán loạn khắp nơi, tiếng thở gấp gáp cùng tiếng bước chân ngày một nhanh hơn. Tất cả mũi giày đều hướng về trung tâm của vùng đất. Nhưng không phải Toà Thị Chính, mà là căn nhà gỗ khiêm tốn cách đó hai căn nằm về bên trái. Đó chính là ngôi nhà của nhà khoa học lừng danh Asserteo Quiliwer.
Tại sao họ lại hoảng loạn đến vậy? Trong mắt người ngoài, Asserteo đơn thuần là một ông già bình thường với tóc tai luộm thuộm, mặc áo sơ mi trắng bốc cái mùi hôi thối đặc trưng, dáng người gầy gò như không được ăn uống lâu ngày. Nhưng đối với người dân Allisonzabeth, ông chính là biểu tượng cho sự kiên cường chống lại thần linh, ngọn đuốc dẫn lối cho nhân dân tìm thấy ánh sáng ở phía cuối con đường.
Bởi vậy, mỗi lần có sự kiện bất thường nào đó diễn ra, bản năng đầu tiên của họ không phải lo cho an nguy của bản thân, mà là tìm đến kim chỉ nam tên Asserteo. Một khi kim chỉ nam gục ngã thì đó cũng là hồi chuông báo hiệu sự diệt vong cho vùng đất bị thần linh nguyền rủa.
Khi đám đông đến nơi, họ không khỏi sửng sốt. Căn nhà vẫn giữ nguyên hiện trạng, tồi tàn đến mức người ta tưởng rằng chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua cũng đủ khiến ngôi nhà đó sụp đổ, nhưng nó vẫn tồn tại qua hàng chục năm. Mái nhà thủng một lỗ lớn, chưa bao giờ chủ nhân nơi này nghĩ đến chuyện chắp vá nó, như thể xem nó là điều bình thường, hiển nhiên trong Vùng Đất Allisonzabeth. Những ván gỗ bị mục nát được ghép lại tạo thành một cấu trúc kì lạ. Ấy vậy mà chúng lại vững chắc đến nổi đã sinh tồn qua đầy đủ các kiểu thời tiết, từ nắng nóng cho đến lạnh giá như băng.
Họ đến trước cánh cửa gỗ đơn sơ, có treo bảng tên "Nhà Khoa Học Asserteo Quiliwer" được ghi bằng mực đen.
"Cốc, cốc."
Âm thanh gõ cửa vang lên chậm rãi, nhẹ nhàng như dò xét phản ứng bên trong.
"Ông Asserteo ơi?", một cô gái hỏi, nhưng không thấy hồi đáp.
Những người đứng sau đồng loạt gõ cửa nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Điều đó càng làm họ thêm lo lắng, sốt ruột về tình hình nhà khoa học khi chưa biết rõ ông sống chết ra sao. Nếu ông có mệnh hệ gì, e rằng cả vùng đất này sẽ chịu tổn thất vô cùng lớn.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, một người có thân hình vạm vỡ đã dùng sức phá cái cửa gỗ như một phương án khẩn cấp, vừa để xác nhận tình hình, vừa giải toả nỗi bất an trong lòng với việc chỉ đứng ở ngoài này mà không dám vào trong.
Cánh cửa gỗ sập xuống bất đắc dĩ dưới sức mạnh của anh chàng đô con. Bà con chen nhau nhìn vào cảnh tượng bên trong căn nhà, và trước mắt họ là cha đẻ của "Auth" đang ngồi hững hờ trên chiếc ghế xoay, hai cánh tay thả xuống trông thật thiếu sức sống và đôi mắt man mác nỗi buồn ngước lên trên, nhìn vào khoảng không vô định trên trần nhà. Mặc cho ánh mắt dòm ngó từ người ngoài, ông vẫn giữ tư thế như vậy cho đến khi giật mình bởi tiếng gọi lớn của người vừa phá cửa nhà mình cách đây không lâu.
"Có chuyện gì mà mọi người lại tụ họp ở đây thế?", Asserteo vội đứng dậy, chỉnh lại trang phục và bước đến hỏi.
"Ông vẫn ổn, thật may quá!", một người kêu lên trong đám đông.
"Chúng tôi lo cho ông lắm đấy! Ông có bị sao không?", anh thanh niên đô con nắm lấy đôi tay già nua, gầy gò của nhà khoa học. Chiều cao chênh lệch khiến Asserteo phải ngẩng đầu nhìn trông thật mỏi cổ, ông đành thụt tay lại trước sự hào hứng của anh chàng.
Ông quan sát phía sau chàng trai, đó là một đoàn người dài bao gồm đàn ông, phụ nữ lẫn người già. Họ trải dài từ ngoài vào trong như một con tàu lượn, làm ông khá khó hiểu về lí do mọi người có mặt ở đây.
Asserteo gãi đầu trông vô cùng bối rối trước hàng tá người, rồi ông rướn người, ghé sát tai thanh niên trước mắt, thì thầm hỏi:
"Bộ nhà ta có ca sĩ nào mới debut hả? Hay con bé nhà ta lại đá vào hạ bộ của ông thị trưởng?"
"Mọi người vì lo lắng cho ông nên mới đến đây xem ông có bị thương sau vụ tấn công của Thiên Chỉ không đấy!", anh vội lắc đầu, nói.
Asserteo khựng lại khi nghe câu trả lời chân thành của anh thanh niên. Lông mày ông nhíu lên, đôi mắt đảo đi đảo lại để quan sát khuôn mặt lẫn ánh mắt của đám đông đang bu lại trước cửa nhà mình. Khuôn mặt thất thần, ánh mắt lo lắng xen lẫn những cái gật đầu như kiểu mọi chuyện đã ổn làm cho ông hiểu được tình cảm người dân nơi đây dành cho ông lớn đến nhường nào.
Ông khẽ mỉm cười, đó là nụ cười của cảm giác hạnh phúc, niềm vui khôn xiết mà ông khó bày tỏ trực tiếp được. Chính mỗi con người ở Vùng Đất Allisonzabeth là động lực giúp ông đứng vững đến bây giờ, đôi tay tưởng chừng được nghỉ ngơi sau những ngày tháng nghiên cứu dài đằng đẳng, nay lại một lần nữa chạm vào máy móc nhưng không phải vì bản thân, mà là vì người khác.
Nhìn thấy nụ cười hiền hậu xuất hiện trên khuôn mặt của nhà khoa học già cỗi, anh cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng quan sát ánh mắt trìu mến ấy hướng về những người mà ông yêu thương.
"Một ngày nào đó, ta sẽ đem lại hoà bình thật sự cho vùng đất này. Chúng ta sẽ không phải sống chui lủi như những con chuột cống thêm lần nào nữa!", ông nói một cách dõng dạc, mạnh mẽ như lời thề đối với chính ông và người dân vùng đất này.
"Ông đúng là một nhà khoa học vĩ đại ", anh thanh niên dứt lời, rồi quay lại giải tán đám đông bằng đôi ba câu kiểu không có gì đáng bận tâm, hoặc ông Asserteo vẫn bình an vô sự. Điều đó làm mọi người nhanh chóng gửi lời chào tạm biệt đến cha đẻ của "Auth", xong vội vã rời đi để Asserteo tập trung vào công việc nghiên cứu của mình. Nét mặt họ giờ đây đã khác hẳn với lúc đầu, không còn vẻ lo lắng, bồn chồn mà thay vào đó là cảm xúc hớn hở, tươi cười khi biết ngọn đuốc dẫn lối cho họ vẫn đang thắp sáng như mọi ngày.
Sau khoảng thời gian ồn ào, Asserteo quay lại chiếc ghế ngồi thân thương. Chiếc ghế văn phòng đã cũ kĩ, màu đen phai nhoà theo năm tháng thành một mảng màu xám tro trông thật thiếu thẩm mĩ. Lớp đệm lưng bọc bằng da nay đã có dấu hiệu tróc ra, để lộ những miếng bông gòn mà Liliana đã nhồi nhét vào trong đó để ông có chỗ dựa thoải mái khi làm việc. Đệm ngồi thì bị lõm, in hằn dấu vết của việc ông đã ngồi đây lâu như thế nào, một con người cần mẫn và sống cả đời trong phòng thí nghiệm.
Ông ngồi xuống, lấy mô hình vũ khí "Cửu Linh Phản Đế" bày lên bàn từ trong ngăn kéo. Ba món vũ khí: lưỡi liềm, súng và đại rìu được đặt trên bàn cạnh "Lõi Năng Lượng" ông vừa thu nhập được từ xác "Hư Trùng Cổ Đại". Đây là công việc ông phải hoàn thành trong buổi hôm nay.
Đầu tiên, ông sẽ nhân bản số lượng quặng Baraseck lên gấp hai, ba lần. Dĩ nhiên, nó sẽ không được thực hiện bởi máy tính đặc biệt, mà là máy tính chuyên dụng của nhà khoa học Asserteo. Máy tính chuyên dụng này không thể phân tích được mẫu vật nhưng bù lại, nó sẽ tiếp nhận dữ liệu vật thí nghiệm và tiến hành nhân bản chúng. Điều này có thể lí giải cho việc vì sao ông lại sản xuất ra hàng trăm món gia dụng hoặc vũ khí sử dụng "Auth" cho người dân mà không cần tốn công tốn sức.
"Thông báo: Đã tiếp nhận dữ liệu thành công. Chuẩn bị tiến hành nhân bản.", ông cắm USB vào cổng phía bên hông máy, và màn hình nhỏ thông báo như vậy
Chiếc máy tính ấy có hình dáng tương tự như một chiếc laptop cổ điển, song vì chấp niệm với khái niệm "máy tính" mà Asserteo nhất quyết gọi là máy tính. Màn hình nhỏ với kích thước vỏn vẹn 11.6 inch, một kích thước hạn chế nhưng đủ để Asserteo thực hiện đống thao tác và biến nó thành màn hình chứa đầy dữ liệu lẫn được nâng cấp với nhiều tính năng thú vị.
Máy tính tiến hành nhân bản, và cái bình khổng lồ được đặt cạnh nó dùng để chứa những mẫu vật được nhân bản.
Tiếng ting tinh vang lên giữa không gian tĩnh mịch của căn phòng thí nghiệm, đôi mắt ông dí sát vào lớp kính thủy tinh của cái bình để xem thành quả mình làm ra. Hơn ai hết, ông biết tầm quan trọng nếu quặng Baraseck được nhân bản thành công. Bởi loại quặng đó không thể tìm thấy bằng phương pháp thông thường, thậm chí ông đã từng vất vả, chật vật tay chân mới tìm nổi được một cái quặng. Nhưng xui thay khi ông đem về thì Liliana tưởng là đồ chơi, nên đã đập phá nó trước sự tiếc nuối và bất lực của một người ông.
"Thông báo: Đã nhân bản thành công!"
Cùng lúc với giọng nói phát ra từ máy tính, hàng loạt quặng Baraseck nguyên mẫu xuất hiện và đang lơ lửng dưới tác động từ trường của thiết bị đặt dưới đáy bình. Chúng chầm chậm xoay nhẹ, phát ra thứ ánh sáng bạch kim trong trẻo, tinh khiết tựa chưa từng bị váy bẩn lần nào. Đây chính là quặng Baraseck nguyên mẫu, một loại quặng quý và hiếm, được người ta ví như "Nước mắt của Thần".
Ánh sáng mềm mại đó chiếu xuyên qua lớp kính dày, phản chiếu lên đôi mắt tràn đầy niềm tin lẫn hi vọng của Asserteo.
"Thật điên rồ! Cuối cùng ta đã có trong tay thứ thay đổi vận mệnh vùng đấy này. Những món vũ khí sẽ được thức tỉnh, đâm xuyên qua trái tim của Thần!"
Ông cười rồ lên như một gã điên, điên cuồng xoay nhảy chóng mặt hoa cả mắt cùng với chiếc áo sơ mi trắng bám đầy bụi của mình. Tà áo đung đưa trong gió như đang khiêu vũ dưới niềm vui sướng của chủ nhân nó. Nhưng rồi cuối cùng đôi chân ấy lại nhanh chóng kiệt quệ, bất lực quay lại chỗ ngồi yêu quý của mình. Thể trạng giờ đây đã không còn mệt mỏi, mà thay vào đó là cảm xúc phấn khích đến tột cùng.
Ngón tay gầy guộc của Asserteo bấm giữ nút Space trên chiếc máy chuyên dụng. Đó là chiếc công tắc khởi động "cánh cửa phụ" trên chiếc bình đang chứa mẫu vật thí nghiệm ấy.
Dưới đáy bình, gần thiết bị tạo ra từ trường có mảnh kim loại nhỏ khẽ rung lên, như vừa khởi động hệ thống nào đó. Ở chính giữa bề mặt thủy tinh, có những đường nét mờ mờ trông như vết xước ghép lại tạo thành hình vuông. Và khi âm thanh va chạm kim loại ngày càng rõ ràng hơn, vết xước bắt đầu phát ra thứ ánh sáng như hào quang của một vị thánh thần.
Hình vuông bắt đầu nhô ra khỏi bề mặt của nó, chậm rãi ngả người về phía trước như "cánh cửa phụ" chào đón người ngoài nhìn vào diễn biến xảy ra bên trong chiếc bình.
Bỗng nhiên, tựa như có một lực đẩy vô hình khiến cho các quặng Baraseck rời khỏi vị trí cố định của chúng, cứ thế tuôn trào ra khỏi ô vuông vừa mở. Có tổng cộng chín quặng Baraseck được nhân bản và thoát ra khỏi chiếc bình, số lượng vừa đủ để ông chế tác mô hình tám món vũ khí còn lại, cũng như cải tiến lại khẩu súng mà ông đã dùng bắn "Hư Trùng Cổ Đại".
Nghĩ là làm, ông vội vàng bỏ tay ra khỏi nút Space, cũng vì thế mà "cánh cửa phụ" khép lại nhanh chóng như chưa từng mở ra. Bước chân chậm rãi đến nơi quặng Baraseck vừa rơi ra, ông lặng lẽ nhìn cấu trúc cũng như hình dạng của chúng.
Quặng Baraseck nguyên mẫu có hình dáng như phiến đá nhưng lại toát lên mình khí chất quý phái và thượng lưu của giới quý tộc. Không đùa đâu, bởi thứ ánh sáng đang bao phủ phiến đá đã nói lên điều đó. Một thứ ánh sáng bạch kim chói loá như đá quý, toả sáng hơn cả lúc ở trong chiếc bình khổng lồ. Bảo sao quặng Baraseck hay được giới thượng lưu của Vùng Đất Allisonzabeth này nhắm đến, ngoài mục đích làm giàu ra thì còn làm rạng danh cả gia tộc khi sở hữu trong mình "Nước mắt của Thần".
Nếu ông công bố điều này với bên ngoài, kiểu gì mấy thằng cha hám tiền đó sẽ bu như kiến, đòi xin giá cả và mua cho bằng được loại quặng quý hiếm này. Vì vậy, sau khi ông làm xong thì sẽ cất giữ chúng ở nơi kín đáo đảm bảo không ai biết.
Mà, đó là chuyện của sau này. Vấn đề bây giờ là khi có trong tay quặng Baraseck rồi, ông phải bắt tay vào việc phục chế lại tám mô hình vũ khí "Cửu Linh Phản Đế" huyền thoại trong lịch sử. Việc này sẽ tốn kha khá thời gian, nhưng với cha đẻ của "Auth" thì mọi thứ sẽ được giải quyết êm đẹp thôi, dù gì thì ông đã có kinh nghiệm lâu năm trong việc chế tạo vũ khí.
Asserteo ôm đống quặng trong lòng bàn tay nhỏ bé của mình, lảo đảo đi đến bàn làm việc. Đôi tay vụng về đặt quặng lên mặt bàn một cách từ tốn và chậm rãi. Tiếp sau đó, ông rướn tay lấy cái gạt tàn thuốc lá đặc chế do ông làm cách đó không xa. Nó tuy có hình dáng giống gạt tàn nhưng ở bên trong là không gian chứa đồ khổng lồ, vượt xa sức chứa của cả một chiếc vali.
Phần đế của gạt thuốc có chỗ nhập mật mã mở khoá. Dựa vào trí nhớ chính xác của mình, không khó để Asserteo mở khoá thành công hình dáng thực sự của gạt tàn thuốc đặc hiệu.
Ngay lập tức, phần đế xoay tròn như con quay. Nguyên cái gạt tàn để thuốc bỗng tách thành nhiều lớp riêng biệt, để lộ một hố sâu đen tối nằm bên trong. Không sai, đó chính là không gian chứa đồ đặc biệt - những nguyên vật liệu dùng cho việc chế tác mô hình "Cửu Linh Phản Đế".
Ông thò tay vào bên trong, cánh tay của ông như biến mất khi cho vào cái hố đen đó.
"Xem nào... Đây rồi!"
Asserteo lẩm bẩm, rồi rút cánh tay trái của mình ra. Trái ngược với bàn tay trắng lúc mới cho vô không gian đặc biệt, bây giờ bàn tay ông đang cầm một chiếc hộp lớn và trên đó có dán tờ giấy nhỏ, ghi " Nguyên liệu mô hình Cửu Linh Phản Đế".
Ông đặt ngay ngắn cái hộp vào vị trí trung tâm trên mặt bàn. Chiếc kính vạn năng sử dụng "Auth" được ông đeo lên, và cánh tay robot nhận lệnh cũng tiến vào chế độ làm việc.
"Bắt đầu thôi nhỉ?", Asserteo tự nhủ.
[...]
Ở một bên khác, tại hang động sâu và tăm tối phía Nam của Vùng Đất Allisonzabeth, có một bé gái tóc vàng mặc bộ đồ ngủ đang từng bước run rẩy đi vào bên trong hang động. Trên tay đứa bé cầm chiếc đèn dầu cũ kĩ trộm được từ nhà hàng xóm, tay còn lại thì nắm chặt lại tạo thành hình nắm đấm sẵn sàng cho mọi chuyện tồi tệ xảy ra trước mắn. Cách đó khiến cô bé an tâm hơn hẳn.
Trước mắt Liliana là con đường dài ngoằn nghèo, gồ ghề bởi những viên đá lồi, lõm nhô lên từ mặt đất. Hai bên đường là các rễ cây lớn cắm sâu xuống mặt đất từ phía trên, tạo thành móng vuốt khô héo và trông thật kì dị.Ở trên đầu Liliana là trần hang thấp, phủ đầy thạch nhũ sắc bén như những ngọn giáo sẵn sàng đâm xuống bất cứ lúc nào. Đôi khi, có âm thanh kì lạ vang lên bên trong hang động, tuy nhỏ nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy khi nghe chúng.
Càng đi sâu, ngọn đèn dầu Liliana cầm càng lung lay dữ dội, như một điềm báo không lành. Không khí trở nên cô đặc hoà lẫn cùng mùi đất xới mòn bốc lên thật nồng nặc, làm Liliana phải bịt mũi khi đi vào trong hang động.
Về lí do cô bé đến đây, là để tìm cậu bạn lập dị của mình. Khi nãy, cô đến nhà hàng xóm để hỏi Derto ở đâu, nhưng thứ cô nhận lại chỉ là những cái lắc đầu ngao ngán từ ba mẹ nuôi Derto. Hỏi những người xung quanh thì họ không biết gì, nên cô bé chỉ có thể tự mình đi tìm người bạn thân. Bởi con mèo tạo từ "Auth" của Derto đã biến mất, làm Liliana nghi hoặc có thể Derto đã xảy ra chuyện gì không hay. Thế rồi với trí nhớ về những nơi cậu cùng cô đi qua, hang động bị cấm vào này là nơi Liliana thấy trên nét mặt Derto có đôi chút đượm buồn khi nhìn vào biển báo cấm vào hang động.
Vì thế, theo suy đoán của Liliana, Derto có thể ở trong hang động, và hang động này có thể có liên kết đặc biệt nào đó với Derto.
Sau khi nhớ lại nguyên nhân mình đến đây, Liliana càng thêm quyết tâm tìm kiếm Derto. Ánh mắt cô cháy lên ngọn lửa nhiệt huyết, tiếng bước chân cũng vội vàng hơn và chiếc đèn dầu đung đưa trong những bước chạy xé gió. Mái tóc vàng óng ánh đung đưa trong gió, nhẹ như tơ và phản chiếu thứ ánh sáng duy nhất trong hang động- ánh sáng từ chiếc đèn dầu. Từng sợi tóc mỏng bay lên trong khoảng không, hoà cùng đôi chân vội vã của một đứa trẻ năm tuổi.
Đôi mắt Liliana đảo đi đảo lại xung quanh, cố quan sát điều bất thường diễn ra bên trong hang động cấm cũng như xem thử có con quái vật nào ẩn nấp không. Nhưng đã một lúc lâu từ khi Liliana bước vào nơi đây, không hề có bóng dáng của quái vật như lời người ta đồn thổi làm cô bé có chút băn khoanh, lo lắng.
Rốt cuộc sự im lặng đến đáng sợ này là sao?
Liliana không biết, vì cô chưa trải qua điều này bao giờ. Giác quan của một người con gái đang mách bảo Liliana rằng, sắp có điều gì đó ập tới. Một điều khủng khiếp, thậm chí là điên rồ.
Cuối cùng, âm thanh vang lên duy nhất trong hang động đã dừng lại, và chủ nhân của nó đứng trước ngã rẽ định mệnh. Hai lối đi tiếp từ hai bên trái phải, làm Liliana đắn đo suy nghĩ nên chọn lối nào.
Ngay lúc Liliana đang đau đầu về bài toán chọn lối đi sao cho đúng, thì bất chợt một con quái vật nhảy xổng ra từ lối vào bên trái làm Liliana hoảng sợ và lùi ra xa.
Cô nhìn kĩ, đó là con sói nhưng đầu nó đã bị biến dạng. Nó là sói ba đầu và trên đầu nó có ba cái sừng giống sừng kì lân. Con mắt của nó trống rỗng, đen sì như vực sâu không đáy. Phần thân thì được trang bị lớp giáp bạc cũ kĩ, bạc màu. Bốn cái chân thì có được trang bị lớp băng gạc quấn chặt, trên đó còn dính chút máu.
Con sói đó nhe hàm răng sắc nhọn, nhìn chằm chằm về hướng Liliana với ánh mắt ăn tươi nuốt sống con mồi. Nước dãi nó chảy ra, làm mặt đất nơi tiếp xúc bị ăn mọn với tốc độ có thể thấy bằng mắt thương.
Cô bé run rẩy, đôi tay không còn nắm chặt nữa, vô thức thả chiếc đèn dầu xuống đất làm nó vỡ ra từng mảnh. Ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ lẫn lo lắng, tim đập nhanh đến nổi tưởng chừng có thể nghe thấy. Dù muốn chạy ngay lúc này, nhưng cô không tài nào đi nổi với đôi chân như bị đông cứng, không thể nhúc nhích.
Chạy đi, chạy đi, mày sẽ chết mất Liliana!
Mặc cho sự gào thét bên trong dòng suy nghĩ Liliana, nhưng cơ thể không nghe theo lời cô gái. Nó vẫn đứng im, như chờ đợi thợ săn đến thưởng thức.
Con sói ba đầu tiến đến từng bước một, móng vuốt dài và bén của nó dư sức cào xé cơ thể nhỏ bé của đứa bé năm tuổi ra thành trăm mảnh. Những chiếc vuốt đó bước đến đâu, đều khiến cho không khí xung quanh Liliana như bị bóp nghẹt. Mùi tanh từ cái băng gạc dính máu hoà lẫn cùng axit từ nước dãi tạo thành thứ mùi khó chịu, muốn nôn mửa đến nơi.
Đôi mắt Liliana mở to, không tin vào cảnh tượng trước mắt. Cô muốn chạy đi, muốn gào thét, muốn cầu cứu nhưng đôi chân đã không còn nghe lời cô gái. Tâm trí Liliana rối bời, chả suy nghĩ được cái gì khi đều bị bao phủ bởi cảnh tượng con quái vật đó xồ thẳng vào ngấu nghiến đứa bé.
Không gian như bị đóng băng. Chỉ có tiếng nhỏ giọt của nước dãi từ cái mõm há rộng của sói ba đầu, nhỏ xuống mặt đất và ăn mòn đất đá.
Sói xực lao đến, bởi nó biết giờ đây Liliana đã không còn khả năng chống cự. Hàm răng dùng để tiêu diệt con mồi được mở ra hết cỡ, chuẩn bị biến Liliana thành bữa ăn giàu dinh dưỡng.
Ông nội! Cứu con với!!!
Trong khoảnh khắc cuối cùng , cô nhắm chặt mắt lại, không muốn chứng kiến cảnh tượng kinh hãi trước mắt khi hàm răng ghê tởm ấy chạm vào cơ thể mình. Nhưng rốt cuộc, điều đó đã không xảy ra.
Một tiếng bùm vang lên trong hang động ngỡ như chỉ có cô và con sói. Nó đã trực tiếp kết liễu đi tính mạng của sói ba đầu trong tích tắc, để rồi thân xác sói nằm gục xuống mắt đất với mái chảy lênh láng khắp nơi.
Nghe được thứ âm thanh kì lạ ấy, đứa trẻ khẽ mở mắt. Đập vào mắt là cơ thể sói bị bắn lủng đầu, bằng chứng là ba cái đầu của nó bị xuyên thủng một lỗ cực lớn.
"Chuyện gì vậy?"
Máu chảy từ sói lan đến chỗ chiếc giày màu hồng mới mua của cô bé, làm chúng bị dính cái thứ màu đỏ có mùi của xác chết. Cô nhìn lại tổng thể và thực sự con sói đã chết, theo một cách đau đớn nhất.
"Lần sau đừng có đi vào Hang Động Cấm nhé, cô bé?"
Giọng nói của một ông chú, khiến Liliana chú ý đến. Cô chuyển ánh nhìn sang lối vào còn lại và cũng là nơi người đàn ông đang đứng với mái tóc được chẻ theo kiểu hai mái, khoác lên mình chiếc áo vest xám nâu lịch thiệp, kết hợp với chiếc cà vạt đỏ thắt gọn gàng dưới cổ áo. Quần đỏ sẫm, với dây nịt và túi ngang hông tạo thành trang phục như của một quý ông.
Liliana không biết nói gì, chỉ biết khóc oà lên vì sợ hãi. Đôi chân đông cứng như tượng bỗng chuốc khuỵu xuống, hai tay rũ rai hai bên như mất hết sức lực. Những giọt nước mắt cứ thế chảy dài trên gò má của người thiếu nữ, không có dấu hiệu dừng lại.
Người đàn ông ấy tiến lại gần, xoa dịu đi nỗi bất an của cô bé bằng cái xoa đầu nhẹ nhàng. Giọng nói được cất lên mềm mại hơn, trấn an một đứa trẻ năm tuổi:
"Không sao, có ta ở đây rồi."
Thấy cô bé vẫn không ngừng khóc, người đàn ông lấy từ trong túi nhỏ ra một thanh chocolate. Ông bẻ nó làm hai và đưa đến trước mặt Liliana.
"Ăn không?", người đàn ông hỏi.
Tiếng khóc lúc này mới có dấu hiệu ngừng lại, Liliana lau hết giọt nước mắt trên khoé mắt mình, hỏi người dàn ông:
"Thật không ạ?"
"Thoải mái đi. Ta có tiếc gì mấy thanh chocolate rẻ tiền này đâu!"
Ông chú còn lấy ra chiếc khăn trắng tinh từ túi quần, khéo léo lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt mít ướt của cô công chúa nhỏ lẫn đôi bàn tay bám đầy bụi bẩn. Rồi sau đó đặt thanh chocolate vào bàn tay nhỏ nhắn của Liliana.
Liliana đặt thanh chocolate vào miệng mình, khẽ cắn nhẹ. Hương vị ngọt ngào tan ra nơi đầu lưỡi, làm cô bé quên hết những chuyện đáng sợ vừa xảy ra. Đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, nhưng phần nào cũng vơi đi nỗi sợ.
"Chú là ai vậy?", Liliana hỏi.
"Ta tên Hanslick sống ở gần đây, nay tình cờ đi phiêu lưu Hang Động Cấm thì gặp cháu bị quái vật tấn công."
Liliana tiếp tục hỏi:
"Người bình thường ai lại vào hang động nguy hiểm này chứ? Với lại, có cả biển báo cấm vào trong được đặt trước cửa hang động!"
"Càng cấm con người càng tò mò thôi. Chẳng phải cháu cũng như vậy sao?", Hanslick nhanh nhạy đáp.
"Cháu khác chú! Cháu vào đây là để tìm kiếm một người bạn!"
"Một người bạn?"
Hanslick tò mò, rặng hỏi tên người bạn từ Liliana. Nếu người bạn đó thật sự vào được đây, thì đó đúng là một kẻ không biết trời cao đất dày là gì. Và Hanslick rất thích trừng trị những đứa nhóc hiếu động, không nghe theo lời người lớn.
"Tên cậu ấy là Derto!"
Liliana hồn nhiên trả lời, ngữ điệu đã tươi vui hơn khi ăn xong miếng chocolate. Cô bé ngẩng mặt lên, ánh mắt long lanh như muốn khoe khoang với Hanslick về cậu bạn lập dị của mình.
Hanslick sững người lại lúc lâu, rồi nở ra nụ cười nhẹ để không phá tan đi bầu không khí đang vui vẻ như lúc này.
"Derto à?", Hanslick nhắc lại với giọng bình thản.
"Dạ vâng! Cậu ấy giỏi lắm, mới năm tuổi đã biết sử dụng Auth điêu luyện, tạo ra cả con mèo nhỏ bằng gió và làm cho mọi thứ trong phòng cháu bay lơ lửng nữa!", Liliana hào hứng kể về Derto mà không chút đề phòng. Có lẽ trong góc nhìn của Liliana, Derto vừa là một người bạn vừa là người mà cô ngưỡng mộ.
"Ra là vậy. Thế người bạn Derto của cháu chắc không đi vào đây đâu!”, Hanslick khẳng định, chắc như dây nịch anh ta đang đeo.
“Chắc chắn cậu ấy ở trong hang động đáng sợ này!”, Liliana tỏ vẻ khó chịu khi Hanslick không tin lời cô bé nói. Lông mày cô bé nhíu lên, đôi má đỏ hồng phồng lên trong sự giận dỗi của trẻ con.
Hanslick nhìn phản ứng ấy mà cười nhẹ, anh cúi người xuống thấp tầm ngang vai Liliana, rồi nêu ra ý kiến của mình:
“Trong Hang Động Cấm, có hai lối đi dẫn đến hai số phận khác nhau. Nếu lối kia dẫn đến kho báu mà người ta hằng mơ ước, thì lối còn lại chính là hang ổ của những thứ tàn ác nhất trên trần gian, đủ khiến con người kiên trì nhất cũng phải gục ngã. Cháu có để ý không? Ta đi từ bên trái ra và ta vẫn bình yên đưa chocolate cho cháu ăn, thử hỏi bên phải là hướng đi như nào và tại sao con sói ba đầu lại từ đó ra ăn thịt cháu?”
Liliana nghe xong không nói gì thêm, chỉ cúi đầu xuống nhìn vào những viên sỏi đá đang nằm rải rác trên mặt đất với tâm trạng không mấy vui vẻ.
“Đứng ở đây lâu sẽ phát ói đấy, xác sói ba đầu phân hủy nhanh hơn bình thường.”, Hanslick đưa bàn tay to lớn, rám nắng và có chút sự chai sạn của một chiến binh lâu năm ra phía trước. Bàn tay ấy to đến mức có thể che cả đầu Liliana, các ngón tay dày và chai cứng như trải qua mưa gió nhiều lần trong cuộc sống. Đặc biệt, ở người tên Hanslick cô cảm giác được một sự gần gũi không biết đến từ đâu.
“Đi không? Ra khỏi hang động?”, Hanslick hỏi.
Liliana đưa tay ra, ngay lúc các đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay đầy vết sẹo của Hanslick thì cô rút tay lại, ánh mắt kiên định nhìn vào Hanslick.
“Nếu như Derto ở đó, thì cháu sẽ đến giải cứu cậu ấy! Cháu không thể bỏ mặc bạn bè được!”
Hanslick mặt không cảm xúc, anh nhắm mắt lại rồi thở một hơi dài. Dường như anh cũng tiên đoán được phần nào Liliana nhất quyết tìm thấy được Derto thì mới thôi nên anh cũng không ngạc nhiên mấy. Quả nhiên là phải dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng này.
“Cháu mà không về thì ngài Asserteo sẽ lo lắng đấy! Còn về nhóc Derto, cứ để cho ta tìm kiếm!”
Hanslick đưa ngón tay út ra, cười nhẹ bảo cô gái móc ngoéo với mình, như lời hứa danh dự cho việc anh sẽ tìm thấy Derto và đem đứa bé về cho cô.
Đối với trẻ con, hành động đó tuy giản dị nhưng lại thiêng liêng hơn bất kì lời thề danh dự nào. Liliana ngập ngừng giây lát, nhưng nghĩ đến cảnh người nhà có thể lo lắng cho mình, cô chỉ đành giơ ngón út bé xíu của mình ra, móc nhẹ vào tay Hanslick.
“Không được nuốt lời đâu đấy!”, cô bé nói với chàng trai.
Hanslick khẽ cười, dù sao thì cũng đạt được mục tiêu nên không có lí do gì ở lại đây nữa. Thế là anh nhanh chóng kêu Liliana lên lưng mình để ra khỏi hang động cho nhanh, nhất là khi đôi chân đứa trẻ đã không còn nhanh nhẹn cũng như dụng cụ soi sáng của cô đã hư hỏng hoàn toàn.
Anh bắt đầu tập trung "Auth" vào đầu ngón tay cái của mình, tạo thành một quả cầu ánh sáng nhỏ đủ soi được đường thoát ra khỏi hang. Nhưng anh không giữ nó lại mà bắn nó đi. Quả cầu giống như có ý thức riêng biệt, nó luồn lách đánh võng trông thật điệu nghệ, chẳng mấy chốc đã thoát ra khỏi hang. Và bất cứ nơi nào nó chạy qua, nơi đó đều được thắp sáng dẫn đường cho họ rời khỏi nơi quái quỷ này.
Dưới ánh sáng nhạt nhoà kia, Hanslick lặng lẽ bước đi trên mặt đất gập ghềnh sỏi đá. Trên lưng anh, Liliana khẽ tựa đầu vào bờ vai rộng lớn của chàng trai. Hương thơm từ chiếc áo vest khiến cô bé cảm giác an toàn, cũng vì thế mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Họ cứ thế thoát khỏi Hang Động Cấm một cách an toàn mà không gặp bất kì trục trặc nào.
Khi Hanslick bước chân ra khỏi cửa hang, anh ngước nhìn lên bầu trời theo thói quen. Và điều kì diệu đã xảy ra.
Bầu trời giả tạo của thần chiếu xuống nhân gian một thứ ánh sáng huyền bí, mang màu đỏ như máu làm người ta không có cảm giác an toàn khi tiếp xúc với nó. Đồng tử Hanslick phản chiếu hình ảnh vạn hoa đồng lấp lánh đang xuất hiện trên nền trời u tối.
"Xem ra thời gian trong hang động này nhanh hơn thời gian ở ngoài, mới đó mà đã đến giai đoạn Ánh Tà Vạn Chiếu rồi."
Ánh Tà Vạn Chiếu là dấu hiệu cho nhân dân Vùng Đất Allisonzabeth biết rằng, đã đến thời điểm chiều tà của một ngày. Và trong giai đoạn này, hạn chế đi ra phía Nam vì có rất nhiều quái vật trỗi dậy. Các gia đình sống phía Nam cũng vì thế mà đóng cửa lại, không dám sinh hoạt ở ngoài và đặt chậu hoa Aurora trước cửa để xua tan đi luồng khí tà ác từ những thực thể được xem là quái vật của "Thiên Chỉ".
"Đứng im."
Giọng nói của một lão già vang lên, người ấy có mái tóc bạc phơ cùng với chiếc áo sơ mi trứ danh dính đầy hoá chất, mặc chiếc quần dài sọc xanh và tay cầm một khẩu súng ngắn sử dụng "Auth" làm đạn.
"Chúc ngài buổi chiều tốt lành, thưa ngài Asserteo.", Hanslick lịch sự nói.
"Cậu là ai , và cậu đã làm gì con bé?", Asserteo hỏi với giọng điệu căng thẳng xen lẫn sự bực tức. Ánh mắt của ông giận giữ ghim thẳng chàng trai mặc vest xám nâu trước mặt.
"Tôi tên Hanslick, tôi đã cứu đứa trẻ thoát khỏi nanh vuốt của sói ba đầu. Con bé ngủ chỉ là do mệt mà thiếp đi.", Hanslick dứt khoát trả lời.
Asserteo lúc này mới buông lỏng khẩu súng xuống, nếu nhìn qua trang phục thì có thể thấy Hanslick là một chàng trai lịch thiệp, mang đậm chất quý ông. Chiếc áo vest sành điệu đó có thể là quý tộc phía Nam, nên ông không ngại gì mà gây thù chuốc oán với bọn họ. Hơn nữa, ở đây lâu thì lũ quái vật sẽ kéo đến, chắc chắn hai người đều không muốn chuyện này xảy ra.
"Cậu theo chân tôi về nhà.", Asserteo bỏ khẩu súng vào trong túi áo, rồi quay lưng bước nhanh trên con đường đá vụn dẫn đến ngôi nhà của mình.
Hanslick không nói gì, chỉ theo sát sau lưng ông không rời nửa bước, như một hậu cần trung thành với vua.
Không ai trong hai người nói gì thêm, nhưng dù vậy thì Asserteo luôn chú ý đến tiếng bước chân sau lưng mình. Dù tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng ông dấy lên nỗi nghi ngờ về chàng quý tộc phía Nam tên Hanslick này. Hanslick là ai? Và tại sao cậu ta lại xuất hiện trong Hang Động Cấm?
Còn phía Hanslick, cậu ta mặc dù bám sát nhưng mà cũng cố trải từng bước nhẹ nhàng tránh làm cô công chúa nhỏ tỉnh giấc. Và rồi, chính anh là người đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.
"Cháu có thể làm giúp việc nhà ông được không? Hiện tại cháu không có nhà để ở!"
Asserteo khựng lại một nhịp, như thể không tin vào điều mình vừa nghe. Ông quay đầu lại, chăm chú nhìn Hanslick, một ông chú cao lớn, khoác lên mình chiếc vest quý tộc, mái tóc đỏ đen chẻ ra hai mái, và từng cử chỉ thể hiện rõ phẩm chất quý tộc của tầng lớp hoàng gia.
"Cậu giỡn mặt tôi đấy à? Quý tộc như cậu mà lại muốn giúp việc cho một lão già nghèo kiết xác?", Asserteo hỏi với vẻ nghi hoặc.
"Cháu không phải là quý tộc, chỉ là dân thường sống ở rìa phía Nam thôi. Căn nhà của cháu bị phá hủy bởi bọn quái vật rồi, thành ra cháu vô gia cư và hiện tại đang rất cần một mái ấm tình thương!"
Asserteo vừa mới ấn tượng về cách cư xử lịch thiệp của Hanslick thì cũng phải nhíu mày khi nghe đến bốn chữ " mái ấm tình thường" thốt ra từ miệng Hanslick. Nghe mà nổi hết cả da gà, giống như mấy người năn nỉ vô nhà ăn chực vậy.
Dù sao thì, đúng như lời Hanslick nói thì Asserteo có thể sẽ cho cậu ta ở nhờ và làm người giúp việc tạm thời. Cậu ta đã cứu Liliana khỏi con sói ba đầu, con sói mà Asserteo cũng phải e ngại khi chạm trán. Điều đó đối với Asserteo giống như tia sáng cuối con đường vậy, nếu không có Hanslick thì có thể bây giờ ông đã mất đi đứa cháu gái yêu quý của mình.
"Nể tình cậu là ân nhân cứu mạng cháu gái tôi, tôi sẽ cho cậu làm người giúp việc.", Asserteo phản hồi lại Hanslick sau thoáng da gà nó dựng hết cả lên.
Hanslick cúi đầu cảm tạ một cách nhã nhặn và lịch sự, giọng nói trầm thấp nhưng chứa đầy sự chân thành cũng như tấm lòng biết ơn đối với cha đẻ của "Auth".
"Cháu xin ghi nhớ ân huệ này, thưa ngài Asserteo!"
[...]


0 Bình luận