• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Vùng đất bị nguyền rủa-Allisonzabeth

Chương 01: Khởi đầu

1 Bình luận - Độ dài: 6,198 từ - Cập nhật:

Luật lệ được con người tạo ra nhằm duy trì sự ổn định, cân bằng của thế giới. Nếu ví thế giới như một cỗ máy được vận hành một cách trơn tru trong suốt hàng ngàn năm qua, thì luật lệ chính là bánh răng, định hình đúng đắn cách hoạt động của thế giới.

Tuy nhiên, không có gì là hoàn hảo. Luật lệ suy cho cùng, chỉ là những dòng chữ được viết trên tờ giấy, dễ dàng bị xoá bỏ bằng một cục tẩy, bị quên lãng bởi quy luật thời gian. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu luật lệ được khắc trên những phiến đá từ thời kì sơ khai? Nó không đơn thuần là một bánh răng, mà là bản thiết kế tối tân, vĩ đại nhất của vũ trụ mà cỗ máy phải tuân theo.

Người ta gọi đó là luật của thần. Từ khi bộ luật đó được tạo nên, không ai nghi ngờ về bản chất của thế giới, và cả sự tồn tại của các vị thần. Họ tin rằng luật của thần là bản chất thế giới, là thước đo vĩnh cửu áp đặt lên trật tự thế giới.

Bên cạnh những kẻ sùng bái, coi thần là thực thể tối cao, và luật lệ do thần đặt ra là "Thiên Chỉ" không thể chống đối. Thì ở đâu đó tại Vùng Đất Allisonzabeth, tồn tại những kẻ không biết trời cao đất dày, sẵn sàng bước ra ánh sáng, đâm xuyên qua màn đêm tăm tối để tiêu diệt thứ được gọi là "Thiên Chỉ". Lịch sử đã chọn họ là kẻ đứng lên chống đối thần linh, viết lại luật lệ, xoá bỏ "Thiên Chỉ". Người đời gọi những người như thế là "Phản Luật Nghịch Mệnh".

Vì lí do đó, Vùng Đất Allisonzabeth được coi là vùng đất bị nguyền rủa, tách biệt với phần còn lại của thế giới. Allisonzabeth đích thị là đứa con bị ruồng bỏ của thần, vậy nên việc Vùng Đất Allisonzabeth nằm ở một cõi riêng biệt, được bao bọc bởi một màn đêm đầy sao giả tạo do thần tạo nên là điều dễ hiểu. Từ sau sự kiện làm rung chuyển "Thiên Chỉ" một thời, thần đã dùng sức mạnh đưa vùng đất này vào thế giới khác, thế giới không có gì ngoài bầu trời được phủ bởi màu sắc đen tuyền huyền ảo. Để chấm phá thêm cho bức hoạ, thần đã thêm vào các ngôi sao để chúng toả sáng lấp lánh, rực rỡ giữa không gian u tối, tĩnh lặng của bầu trời. Và cũng theo cách tàn nhẫn nhất, hàng năm đều có một ngôi sao rơi xuống, phá hoại đi cơ sở vật chất và cả niềm hi vọng của những kẻ chống đối lại thần.

Đó là hình phạt, lời nguyền của thần dành cho Vùng Đất Allisonzabeth. Ở nơi đây không hề có bình mình hay hoàng hôn, mà đó chỉ là sự tăm tối, ảm đạm của một màu đen trống rỗng, hỗng tuếch.

Thần không trực tiếp tiêu diệt nó, mà gián tiếp khiến nó ngày càng lụi tàn, đi vào vết xe đổ của thời gian. Để khi người ta nhớ lại lịch sử, cái tên "Phản Luật Nghịch Mệnh" vốn không hề tồn tài, nó là chỉ là một dữ kiện lỗi do một vài nguyên nhân bất trắc mà xuất hiện trong cỗ máy tối tân do thần tạo nên.

Vậy những con người đó sẽ chìm vào dĩ vãng? Không, con người luôn là một thực thể khó kiểm soát và bất biến trong vũ trụ này. Tại sao cùng sống trong một thế giới, mà có những người mang lí tưởng, mục tiêu sống khác nhau? Họ không được sinh ra để tuân theo luật lệ của thần, họ sinh ra để phá vỡ những xiềng xích của thế giới, tạo ra luật lệ của nhân loại.

Một dữ kiện lỗi, sinh ra hàng vạn dị biến khó lường, từ đó làm cỗ máy xảy ra trục trặc. Ngay khoảnh khắc một bánh răng nhỏ dừng hoạt động, cũng đủ khiến bản thiết kế tối tân của thần bị sụp đổ hoàn toàn.

Hỡi những kẻ phản nghịch, hãy đứng lên dùng ngòi bút của mình, phá đi bức tranh giả tạo của thần và viết nên lịch sử của toàn nhân loại!

Đó là câu nói của "Phản Luật Nghịch Mệnh" đầu tiên trong sử sách, đã đi vào huyền thoại của Vùng Đất Allisonzabeth. Trái với những kẻ ở ngoài bức màn chỉ biết làm theo "Thiên Chỉ", những con người sinh sống tại vùng đất này luôn có trong mình ngọn lửa khát khao cháy bỏng, rằng có một ngày họ sẽ thoát ra khỏi bức màn, chạm trán với thần linh và thẳng tay tiêu diệt "Thiên Chỉ"- bản thiết kế hoàn mĩ của vũ trụ.

[...]

Tại Vùng Đất Allisonzabeth, khí hậu không tuân theo bất kì quy luật tự nhiên nào. Lúc thì bão tuyết, mang lại cái giá buốt của mùa đông. Lúc thì hạn hán, núi lửa phun trào mang theo sự giận dữ của thần linh giáng xuống vùng đất bị nguyền rủa. Hoặc có khi đó là sương mù dày đặc, bao phủ cả đất trời trong một thời gian dài. Người dân nơi đây phải thích nghi với sự thay đổi thời tiết thất thường. Không thiếu những người đã nằm xuống vì không chịu được cái lạnh lẽo của thiên nhiên, sự oai bức nóng nực mà họ cứ ngỡ rằng sẽ không bao giờ xuất hiện dưới bầu trời đêm.

Trái với Vùng Đất Allisonzabeth, ở bên ngoài khí hậu ôn hoà, không xảy ra hiện tượng thiên nhiên nào gây nguy hại đến con người. Đó là phần thưởng của thần dành cho đứa con chiêng ngoan đạo của mình. Họ coi Vùng Đất Allisonzabeth là hậu quả của việc không tuân theo "Thiên Chỉ". Chịu đựng thời tiết thất thường như vậy, dân chúng ở đó sớm muộn gì cũng đầu hàng trước số phận nghiệt ngã của mình.

Nhưng không như họ nghĩ, ý chí kiên cường và tinh thần bất khuất của cư dân xứ Allisonzabeth lại mạnh mẽ đến mức kinh ngạc. Bằng chứng là họ dần thích nghi với sự trừng phạt của thần linh, cơ thể sản sinh ra nguồn năng lượng mới tên "Auth" cho phép tồn tại trong môi trường khắc nghiệt.

Ở đây có một nhà khoa học tài giỏi, các phát minh của ông đã giúp người dân rất nhiều trong việc di chuyển, chiến đấu với quái vật do thần linh cử đến và sinh tồn trong vùng đất bị thần linh ruồng bỏ này. Bản thân ông có lòng căm hận "Thiên Chỉ" hơn ai hết trong vùng đất này. Ông cho rằng đám khoa học bên ngoài bị điên hết rồi, toàn lũ ngu muội chịu sự cai trị độc đoán của thần linh.

Ông sống trong một ngôi nhà cũ kĩ, hoang tàn được làm đơn sơ bằng từng ván gỗ. Thậm chí trên mái nhà bị lủng một lỗ lớn do ngôi sao trên trời rơi xuống, nhưng ông không đoái hoài đến việc sửa chữa nó. Ông coi đó là điều hiển nhiên, là hình phạt mà người dân ở đây phải hứng chịu. À mà đó chỉ là lí do bao biện cho cái sự lười biếng của ông khi đụng đến vấn đề sửa chữa lại ngôi nhà, không chỉ mái bị lủng mà ngay cả bức tường, ván gỗ đã có vết ẩm mốc.

Ông tên Asserteo Quiliwer, một nhà khoa học vĩ đại của Vùng Đất Allisonzabeth. Người ta gọi ông với cái tên đáng quý hơn là "Nhà khoa học Auth" bởi từ khi "Auth" sinh ra, ông đã sáng tạo ra vô vàn phát minh sử dụng "Auth" làm năng lượng. Điều đó vô cùng hữu ích khi con người biết cách sử dụng nguồn năng lượng mà con người cho là có thể tiêu diệt được thần linh, dù chưa được kiểm chứng về việc có thể tác động vào cơ thể thần linh hay không, nhưng qua cái miệng lưỡi thiên hạ thì "Auth" lại màn sức mạnh phi thường, được coi là khắc tinh của thần.

Công việc của Asserteo xoay quanh chế tạo các vũ khí, phương tiện liên quan đến "Auth". Đôi khi là súng, kiếm hoặc xe bốn bánh chạy bằng "Auth" không dùng xăng.

Ông từng có nhận xét như sau về "Auth":

"Đó thật sự là một phát minh vĩ đại trong lịch sử nhân loại. Nó thể hiện ý chí, khát khao tiêu diệt thần linh đã được chuyển hoá thành năng lượng Auth. Nếu thứ đó được gắn thêm viên ngọc năng lượng Auth, tôi tin rằng Vùng Đất Allisonzabeth có thể làm rung chuyển Thiên Chỉ thêm một lần nữa."

Câu nói đó nhận được sự ủng hộ đa số của người dân Allionsonzabeth khi tại Quảng Trường Arena, ông đứng trên bục, giảng giải về nguồn năng lượng mới "Auth" và các vấn đề xoay quanh chúng.

Sự ra đời của "Auth" như một cái khăn thần kì, lau đi những vết rỉ sét, suy tàn của thời đại cũ để rồi khi lau xong, thứ duy nhất sót lại chính là một tấm gương sạch sẽ, không một vết bẩn. Nó lột sạch mọi thứ, làm mới tất cả để rồi phản chiếu trong tấm gương đó là hình dáng của những kẻ dám đứng lên chống lại định mệnh do thần linh áp đặt.

"Auth" là cội nguồn của sức mạnh có thể chống lại thần linh, bởi nó được sinh ra tại vùng đất bị thần linh ruồng bỏ. Nó được sinh ra nhờ khát vọng tiêu diệt "Thiên Chỉ" của con người ở vùng đất Allisonzabeth.

Hiện giờ, nhà khoa học Asserteo đang nắm giữ cho mình sức mạnh có thể tác động đến thần linh. Hơn ai hết, ông biết rằng nhiệm vụ của mình là phải tạo ra chín món vũ khí sử dụng năng lượng "Auth". Bởi theo lịch sử ghi lại, sự kiện làm rung chuyển "Thiên Chỉ" một thời đã có sự kết hợp của chín món bảo vật quyền năng, người đời gọi nó là "Cửu Linh Phản Đế". Tuy nhiên, chúng đã bị tiêu diệt trong sự kiện đó bởi sức mạnh của thần linh. Việc hình dáng của các món vũ khí ra sao đến giờ vẫn là một bí ẩn.

"Nhưng chỉ cần ta tạo ra được chín món vũ khí sử dụng Auth, ta tin rằng chúng sẽ là hiện thân của Cửu Linh Phản Đế từng khuấy đảo cả thế giới!"

Nhà khoa học vừa nói, vừa bấm lia lịa những dòng code trên máy tính. Trên bàn ông là mô hình thu nhỏ của một thanh kiếm, lưỡi liềm, súng và chiếc rìu cỡ lớn. Đó chỉ là những bản phác thảo của ông về "Cửu Linh Phản Đế". Nhưng theo tình hình hiện tại, vẫn còn năm món nữa mà ông không tài nào biết được nó hình dạng gì.

Ông kéo ngăn bàn ra, lấy cho mình một phiến đá nhặt được ở Thành Cổ Mallicobia. Trên đó là những dòng chữ cổ, ký tự nghệch ngoạc. Nhưng với chiếc kính vạn năng sử dụng "Auth", không có gì là ông không đọc được.

Trên đó ghi rằng:

"Vào cái ngày định mệnh, những kẻ phản loạn đáng khinh sẽ viết tiếp trang sử hào hùng của Vùng Đất Ánh Sáng. Chém đứt bầu trời, bắn xuyên trái tim thần linh, xé toạc không gian tăm tối, cắt lấy linh hồn hoàng đế, che đậy đi quyền năng khổng lồ của thần, bóp nát ma thuật đen, xoá bỏ năng lực kẻ thống trị, giam giữ Thiên Chỉ và bảo vệ nhân loại khỏi sự giận dữ của thần linh."

Mặt sau phiến đá khắc đúng bốn chữ, như thể trước kia Thành Cổ Mallicobia đã từng thuộc Vùng Đất Allisonzabeth nhưng vì một lí do nào đó nên đã chuyển tới nơi biệt lập hoàn toàn với vùng đất bị nguyền rủa, cụ thể là một chiều không gian khác mà ông đã phải mạo hiểm, đi vào vết nứt không gian khi nó xuất hiện trước nhà mình.

"Tiêu diệt Thiên Chỉ"

Đó là toàn bộ nội dung của phiến đá, còn lại thì không có gì đặc sắc khi vật liệu làm nên phiến đá là đất đá bình thường. Những dòng chữ cổ trên đó được khắc bằng nét mực có phản ứng với năng lượng "Auth", điều đó càng củng cố giả thiết trước đây Thành Cổ Mallicobia thuộc phận sự của vùng đất bị ruồng bỏ.

Asserteo đọc xong, trầm ngâm nhìn lên bầu trời giả tạo chất đầy các vì sao mà thần linh tạo ra giam giữ Vùng Đất Allisonzabeth:

"Chín bảo vật mang theo ý niệm của người sử dụng chúng. Không chỉ chiến đấu với thần linh, mà còn viết lại trật tự thế giới. Thật điên rồ! Nếu thành công trong việc tái hiện lại Cửu Linh Phản Đế, ước mơ tiêu diệt Thiên Chỉ của ta không còn là viễn vông!"

Ông nói như đã giác ngộ được chân lí nào đó, rồi mang theo tâm trạng hào hứng đó dồn hết vào công việc. Ý chí của tiền bối, ông sẽ truyền lại chúng cho thế hệ mai sau để lời sấm truyền trong phiến đá trở thành sự thật.

"Để yên cho cháu ngủ coi, ông Asserteo!"

Cánh cửa bên tay phải ông mở ra một cách dứt khoát. Tiếng động mạnh làm cho ông già tuổi 70 giật mình, xém lên cơn đau tim vì đứa cháu của mình. Đó là một cô gái nhỏ nhắn trạc tầm sáu tuổi. Trên tay cô bé giữ con gấu bông mới mua ở cửa tiệm hôm qua, đôi môi đỏ hồng của đứa trẻ vương vãi tí nước bọt. Khuôn mặt Liliana nổi cáu vì ông dám phá giấc ngủ trưa, làm đứa bé đang mơ mộng đẹp đẽ về một vị hoàng tử soái ca lại phải quay trở về thực tại, gặp một ông già có dáng người gầy gò nếu không muốn nói là da bọc xương, đôi mắt thâm quần do làm việc thâu đêm và chiếc áo sơ mi trắng dính đầy bụi bẩn, bốc ra một mùi hôi kinh khủng.

"Đã bảo là đưa cháu giặt đồ cho không chịu, cứ khăng khăng mặc hoài bộ đồ suốt mấy tuần liền. Ăn uống thì quăng tùm lum khắp phòng, ông coi lại phòng mình khác gì chuồng heo không hả?"

Nhà khoa học không chịu thua, ông bắt đầu chất vấn về việc tuần trước Liliana dám trốn ông đi chơi với thằng nhóc hàng xóm kế bên. Đó chưa kể đến bên ngoài đầy rẫy quái vật do thần linh cử đến nhằm phá hoại vùng đất, thử nghĩ mà xem cái đứa nghịch ngợm như Liliana có thể làm được trò trống gì trước quyền năng của thần?

Ông chỉ vô mũi cháu gái, bặm môi tỏ vẻ đắc thắng. Ngón tay dơ bẩn, có mùi của dầu hắc chạm vào chiếc mũi nhỏ xíu, sạch sẽ của một đứa trẻ.

"Hôi quá!"

Liliana lùi ra xa chục bước, cho đến khi mất đà ngã lên chiếc giường màu hồng, dán đầy sticker đáng yêu trong phòng ngủ của cô. Trong phòng vang lên tiếng chửi rủa với âm lượng cực đại, làm các mô hình thí nghiệm trên bày nhảy tưng lên như vừa có động đất xảy ra. Đôi tai không còn nhanh nhạy của tuổi già dù nghe được một phần của âm thanh cỡ lớn cũng phải đóng lại, tránh xảy ra hậu quả bất trắc.

"Ông là đồ đáng ghét! Cháu không chơi với ông nữa đâu!"

Bật dậy khỏi chiếc giường nhỏ bé được làm cho một cô công chúa, Liliana lè lưỡi ra trêu chọc ông nội. Đôi tay bé xíu đóng sầm cửa lại với sức mạnh không tưởng, đủ làm ông nhảy khỏi ghế trong một thoáng chốc.

Ông quay đầu nhìn cánh cửa màu hồng treo bảng " Phòng của Liliana" dần khép lại. Trên khuôn mặt già cỗi nở nụ cười phúc hậu, có lẽ trong thế giới nguy hiểm khắc nghiệt đôi khi có thêm sự lém lỉnh, tươi vui của một hạt giống mới cũng không tệ lắm.

Bất chợt, thang đo "Auth" được gắn trên tường kêu lên một tiếng chói tai. Nó chỉ hoạt động khi có người sở hữu năng lượng "Auth". Bản thân ông tuy sở hữu "Auth", nhưng phản ứng của thang đo đối với ông chỉ là tiếng ting nhẹ nhàng. Như vậy, tiếng chói tai này là như nào?

Không loại trừ khả năng có kẻ đột nhập, nhưng thang đo "Auth" của ông lại có phạm vi ảnh hưởng trong mười mét. Vậy là ngoài ông, Liliana ra hoàn toàn không có ai. Dùng phép loại trừ, dù muốn tin hay không thì trường hợp còn lại chính là cháu gái đáng yêu của mình.

Ông nhìn lên màn hình máy tính khuôn khổ lớn, dòng chữ "Phản Luật Nghịch Mệnh" xuất hiện ngay trung tâm của máy tính. Nhà khoa học như chết lặng, đôi tay run rẩy, khuôn mặt chuyển sang sự hoảng sợ đến tột cùng. Điều ông lo sợ đã đến, không phải là vì Liliana là "Phản Luật Nghịch Mệnh" mà là vì số phận của họ đã được định đoạt từ khi sinh ra: chiến đấu đến chết trên chiến trường ác liệt. Ông không tài nào tưởng tượng nổi đến một ngày nào đó, đứa trẻ có tâm hồn trong sáng, ngây thơ lại bước ra chiến đấu với đôi chân xinh xắn ấy sẽ giẫm lên biết bao nhiêu là xác chết, luật lệ cỗ xưa được khắc vào "Thiên Chỉ" chỉ để tiêu diệt thực thể tối cao mang tên thần.

Ông ngồi trên chiếc ghế làm việc của mình, uống một nốc hết ly cà phê và đập tay lên bàn phím trút hết nỗi niềm trong lòng. Ánh mắt chứa đầy tuyệt vọng nhìn vào một khoảng không vô tận. Bởi lẽ ông biết, không có ai sống sót sau sự kiện làm rung chuyển "Thiên Chỉ" , kể cả những kẻ được gọi là "Phản Luật Nghịch Mệnh".

Không như căn phòng bề bộn, chất đầy vật thí nghiệm của ông mình. Phòng của Liliana mang mùi oải hương nhẹ nhàng ,đem lại cảm giác dễ chịu khi khách bước chân vào thế giới thần tiên của cô bé. Bức tường được phủ lên bởi màu hồng nhẹ, điểm tô lên đó là các bức tranh dễ thương do Liliana vẽ, có thể là chú gấu hung dữ, hoặc nàng tiên xinh đẹp giữa cánh đồng hoa bát ngát. Từng bức tranh nhỏ Liliana vẽ được ông nội treo lên một cách cẩn thận, như thể đó là báu vật mà ông cần phải gìn giữ vậy. Trần nhà có chiếc đèn sử dụng "Auth" với hình dáng một con bướm hồng, trên cánh có các đường viền sọc dài. Khi có "Auth", con bướm như một sinh vật sống, nó bay khắp căn phòng và toả ra thứ ánh sáng bảy sắc cầu vồng như các sinh vật trong câu chuyện cổ tích.

Ở đầu giường là cái kệ sách nhỏ bé, được làm bằng gỗ và chất đầy truyện tranh, cuốn sách về cậu bé xứ Watala- thần tượng của cô bé, những câu chuyện cổ tích dù đã xuất bản khá lâu nhưng vẫn được cô bảo quản kĩ càng, sạch sẽ không như ai đó ở ngoài phòng, các cuốn sách nghiên cứu dù mới mua thì sau vài tiếng đồng hồ liền có lớp bụi bám trên bìa sách, có khi các trang sách bị ướt nhẹp do tật hậu đậu của "Nhà khoa học Auth".

Cách chân giường tầm ba mét là chiếc bàn học giản dị được đặt ngay ngắn bên phải. Trên bàn là sách vở, ở trung tâm là mô hình chuyển động của các hành tinh trong vũ trụ chạy bằng "Auth". Đây là món quà giáng sinh ông nội tặng cho đứa cháu gái. Trên mô hình đó lâu lâu sẽ xuất hiên một dòng chữ nghệch ngoạc giữa cái vũ trụ thu nhỏ trong khung của mô hình, không cần đọc cũng biết nội dung dòng chữ đó là "Chúc mừng giáng sinh Liliana". Chiếc kệ gỗ tí hon của bàn học cô bé có chứa một tấm ảnh, đó là bức hình đầu tiên mà Liliana đã nằng nặc đòi chụp chung với ông trong sinh nhật lần thứ năm của mình. Đứa cháu thì tạo dáng với hình trái tim dễ thương, trong khi nhà khoa học với mái tóc bạc phơ bên cạnh thì chỉ giơ hai ngón tay biểu tượng xin chào với nét mặt cười gượng.

Cô sờ tấm ảnh bằng đôi tay ấm áp,  khuôn mặt trẻ thơ khẽ mỉm cười với ánh mắt lấp lánh vì cô biết vào đêm sinh nhật hôm đó, ông đã gấp gáp hoàn thành cuộc họp với các quan chức cấp cao để dắt cô đi ăn tại tiệm bánh nổi tiếng Marry trong Vùng Đất Allisonzabeth. Dù ông có hậu đậu như nào, thì cứ vào ngày sinh nhật ông như lột xác thành một con người khác, đúng giờ và khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, tinh thơm không một vết bám bụi.

Vì mải mê nhớ lại ký ức giữa ông nội và mình, cô không để ý đến tiếng gõ cửa của ông. Cho đến khi cô phát hiện ra thì cánh cửa đã tự mở dưới sức mạnh của một ông già đã ngoài tuổi tứ tuần. Trên tay ông là chiếc bánh su kem, món ăn yêu thích của Liliana.

"Món ăn dễ thương của cháu, vậy mà lại đặt cạnh bộ đồ dơ bẩn của ông nội, trông thật thiếu thẩm mĩ!"

Cô tỏ vẻ khó chịu, ít ra ông cũng phải tươm tất lại trang phục của mình trước khi gõ cửa. Chứ không phải xuất hiện với dáng vẻ luộm thuộm như bây giờ.

"Thôi nào, đừng giận ông nữa. Tuy thiếu thẩm mĩ nhưng mà chiếc bánh su kem này chẳng phải vẫn phảng phất mùi hương thơm ngon hay sao?",  ông nói giọng dịu dàng xoa dịu đi cơn giận đứa cháu gái bé bỏng.

"Người ta đâu chỉ quan tâm mùi vị, người ta còn quan trọng hình thức, ông già ngốc.", Liliana lè lưỡi, nói giọng giễu cợt người ông. 

"Ông nghĩ bỏ vô bụng thì đều như nhau cả. Miễn sao nó ngon là được", ông hằng giọng, tỏ ra nghiêm túc một cách hài hước. 

"Ví dụ như bây giờ ông có thể bỏ chiếc bánh su kem vào bao tử của mình nếu cháu không nhanh tay lấy lại nó.", ông từ từ đưa chiếc bánh su kem lên trước miệng mình.

Nhanh như tia sét, Liliana vụt lấy chiếc bánh su kem trong tay ông nội lúc nào mà ông không hề hay biết. Cô ôm chiến lợi phẩm vào lòng, cùng với cái miệng chúm chím cắn từng miếng bánh một cách sung sướng của Liliana làm ông thấy nhẹ nhõm phần nào.

Ông nhấn nút, dòng chữ "Phản Luật Nghịch Mệnh" trên máy tính biến mất, để lại dữ liệu về mô hình của "Cửu Linh Phản Đế" mà ông đang nghiên cứu. Nếu cháu thật sự là người mà cả vùng đất này đang cần, bổn phận của người ông là đồng hành đến cuối con đường và giúp đỡ hết khả năng của mình. Dáng vẻ ngây thơ của một đứa trẻ đang ăn bánh su kem, không hề biết mình sở hữu "Auth" càng thôi thúc nhà khoa học Asserteo hoàn thành chín món bảo vật quyền năng-những mảnh ghép cuối cùng để đối đầu với thần linh.

Ông biết rõ, thời gian của mình không còn nhiều nữa.

Không như người ông suốt ngày âu lo suy nghĩ làm thế nào tiêu diệt "Thiên Chỉ", Liliana vô lo vô nghĩ ngồi mút cái tay dính bánh su kem của mình. Và rồi ánh mắt tò mò của một đứa trẻ chuyển sang dòng chữ trên màn hình máy tính của ông nội.

"Cửu Linh Phản Đế?"

Sự hiếu kì bùng lên trong tâm trí đứa trẻ, đôi mắt long lanh như thể vừa thấy được gì đó mới mẻ. Liliana vội chạy đến chỗ làm việc của ông, dán mắt lên dòng chữ to lớn trên màn hình. Cô cố gắng nhón chân dẫu cho chiếc bàn làm việc của ông cao hơn cả thân người cô bé, rồi tay cô chạm phải thứ gì đó như mô hình.

"Cây kiếm? Ông tính làm anh hùng à?"

Liliana hỏi, băn khoanh khó hiểu khi biết ông nội mình lớn rồi vẫn thích làm anh hùng tiêu diệt ma vương. Có khi đây là bí mật không thể phơi bày của ông, bảo sao có hôm cô mở cửa ra thì thấy ông mình đang cầm vật gì đó lóng lánh màu ánh bạc. Hoá ra là cây kiếm mô hình này.

"Đừng có đụng vào nó. Đó không phải là cây kiếm bình thường, là kiếm sử dụng Auth đấy. Cháu sẽ làm hỏng nó mất!"

Liliana cũng rất nghe lời, cô không chạm gì mà chỉ quan sát thật kĩ mô hình rồi đem đi đối chiếu với dữ liệu trên màn hình cỡ lớn. Hình dáng, màu sắc đều giống như nhau. Hơn nữa, ở góc bên trái có ghi chữ "Cửu Linh Phản Đế".

"Ông ơi, Cửu Linh Phản Đế là gì vậy?"

Liliana tò mò hỏi ông mình. Hai tay chắp ra sau như mong đợi câu trả lời có thể thoả mãn tính hiếu kì của cô bé, ánh nhìn long lanh phản chiếu cả một thế giới rộng lớn vẫn còn chờ cô khám phá. Một đứa trẻ không làm nên tội tình gì, mà lại là sự tồn tại phủ định đi quy luật của thế giới. Nghĩ đến đó, ông không kìm nổi cảm xúc bên trong. Song, ông biết rằng cũng không thể giấu chuyện này mãi. Sớm muộn thôi, sứ mệnh sẽ dẫn dắt đứa trẻ này đến con đường tăm tối bậc nhất của cuộc đời.

Ông chậm rãi đặt tay lên bàn làm việc chứa đầy công cụ thí nghiệm, ánh mắt dừng lại ở mô hình món bảo vật đầu tiên- thanh kiếm. Ánh sáng xanh của màn hình phản chiếu khuôn mặt tiều tụy thấy rõ của một lão già, bộ râu chưa được cạo và mái tóc bạc bù xù không được chải chuốt gọn gàng. Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng mang thêm một sức nặng vô hình:

"Cửu Linh Phản Đế, 9 món bảo vật quyền năng trong lịch sử nhân loại, hiện thân của thứ có thể thay đổi cả thế giới. Hệt như cậu bé xứ Watala trong câu chuyện ông hay kể cháu nghe."

Chuyện cậu bé xứ Watala dù không có tác giả chính thức nhưng đã được truyền miệng từ đời này sang đời khác. Đó là một cậu bé có trong mình chín món vũ khí, mang trong mình sứ mệnh tiêu diệt quái vật giải cứu thế giới. Đó không phải là "Thiên Chỉ", mà là con bạch tuộc khổng lồ có chín xúc tu. Mỗi xúc tu có sức công phá đủ phá hủy một nền văn minh. Cậu bé sau khi giải cứu thế giới đã hi sinh cùng với chín vũ khí, chấm dứt đi sứ mệnh của một anh hùng.

"Nếu vậy thì Cửu Linh Phản Đế tức là chín vũ khí của cậu bé xứ Watala rồi!"

Câu nhận định của Liliana làm ông sững người lại một lúc. Đúng là câu chuyện cậu bé xứ Watala trùng hợp một cách lạ kì với chín bảo vật bị thất lạc trên khắp thế giới. Nếu như đó là sự thật, thì khi tập hợp đủ chín món sẽ giải phóng sức mạnh khổng lồ, tiêu diệt "Thiên Chỉ".

"Khoan đã. Câu chuyện đó có nói về một con bạch tuộc khổng lồ."

Ông khẽ nói nhỏ, không để Liliana nghe thấy. Nhưng theo như sử sách ghi lại, "Thiên Chỉ" là luật lệ do thần khắc lên phiến đá từ thời kì sơ khai. Điều đó đã được thể hiện thông qua chín vùng đất trên thế giới, mỗi vùng đất đều có một phiến đá màu vàng chói có ghi đầy đủ điều luật của "Thiên Chỉ". Đó có lẽ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, ông chưa thể chắc chắn chín món vũ khí trong cậu bé xứ Watala là gì khi không có đề cập đến cụ thể. Nhưng đó chỉ là chuyện cổ tích, có thể nó đã được phóng đại nhằm tăng tính chính nghĩa cho trẻ em thích thú.

Ông chống tay lên cằm. Khoa học không dừng lại ở những lý luận một cách máy móc, mà phải mang tính trừu tượng, ẩn dụ cho một điều xa xôi, có thể là phản khoa học rồi từ đó mới tìm cách lí giải, chứng minh điều đó bằng khoa học, công nghệ hiện đại tiên tiến của nhân loại.

Nếu ví mỗi xúc tu là phiến đá của mỗi vùng đất, thì luật lệ dưới hình hài của "Thiên Chỉ" đã trải dài qua chín vùng đất của thế giới. Cũng như trong truyện cổ tích, chín xúc tu dưới sự điều khiển của con bạch tuộc khổng lồ đã bao trùm toàn bộ Trái Đất, trao thứ bóng tối vĩnh hằng cho nhân loại.

Dường như hiểu được ý nghĩa của câu chuyện cổ tích cậu bé xứ Watala, ông dang hai tay lên trần nhà đã bị thủng lỗ lớn, nói to với cả bầu trời giả tạo của thần rằng:

"Thật điên rồ! Mọi thứ ngày càng trở nên thú vị, ta thật may mắn khi được sinh ra tại vùng đất Allisonzabeth! Mặt tối của thế giới, những điều cấm kị và cả quái vật trong truyền thuyết đều đang có mặt ở đây!"

"Vậy là cháu đoán đúng hả ông?", đôi má ửng hồng trong sự sung sướng, giọng nói tràn ngập niềm vui. Mái tóc vàng óng nhẹ nhàng đu đưa trong ngọn gió lạnh lẽo của bầu trời đêm giả tạo bao phủ vùng đất Allisonzabeth, nụ cười rạng rỡ của Liliana như ánh bình mình xuất hiện giữa màn đêm u ám, tăm tối do thần linh tạo nên. Căn phòng vốn chật hẹp, nóng nực của nhà khoa học giờ đây như được phù phép bởi một nàng tiên xinh đẹp, làm cho căn phòng thêm phần thoải mái, nhẹ nhõm hơn. 

Cùng lúc đó, cánh cửa đột ngột mở ra, không kịp cho ông thời gian trả lời câu hỏi của cháu gái. Xuất hiện là một cậu bé trạc tuổi Liliana, mái tóc đen đặc trưng và sỡ hữu đôi mắt lạnh lẽo, như nhìn thấu bản chất thật sự của thế giới. Một cảm giác kì lạ thổi dọc sóng lưng nhà khoa học không rõ đến từ đâu. Nhưng đến khi nhìn kĩ lại, thì đó là cậu bé hàng xóm Derto kế bên hay đi chơi chung với Liliana. Vậy là cảm giác vừa rồi có khi là ảo giác do ông tạo nên nhằm tránh sự căng thẳng, mệt mỏi khi làm việc.

Liliana háo hức ra đón tiếp bạn mình, cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu bạn. Ánh mắt Liliana loé lên niềm rạng rỡ, cô cất giọng nói nhí nhảnh giữa không gian tĩnh lặng, cũ kĩ của căn phòng nhà khoa học Asserteo.

"Derto! Sao cậu đến đây vậy?"

Không như cô bạn hiếu động của mình, Derto bình thản đến lạ kì, trái với phản ứng của một đứa trẻ thông thường khi đến nhà bạn chơi. Anh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, như thể có thứ tình cảm đặc biệt nào đó dành cho cô bạn thân, rồi dùng tay xoa đầu Liliana.

"Mái tóc cậu đẹp nhỉ! Chiếc nơ này là do ông cậu cài à?"

Liliana gật đầu, do không kìm nổi cảm xúc trong lòng nên cô đã vội kéo tay Derto vào phòng ngủ đáng yêu của mình. Cô đóng sầm cửa lại một lần nữa, tiếng động lần này lớn hơn thường lệ làm ông lão đang nghi ngờ Derto cũng phải giật mình, hoảng hốt.

Căn nhà chỉ có phòng ông và Liliana. Có thể coi phòng ông là bao gồm cả phòng khách, phòng bếp và cả nhà vệ sinh. Điều đó thuận tiện cho việc nghiên cứu xong ăn ly mì gói, rồi chạy vào nhà vệ sinh do ăn trúng ly mì hết hạn.

Thang đo "Auth" kêu lên một tiếng chói tai. Âm thanh đó được sinh ra chỉ để dành riêng cho sự tồn tại của những kẻ phản nghịch vĩ đại nhất mọi thời đại- "Phản Luật Nghịch Mệnh".

Asserteo chết lặng khi nghe thấy thứ âm thanh đó lại một lần nữa vang lên trong căn phòng của mình. Ông không thể tin vào mắt mình, Derto lại chính là kẻ đi ngược lại luật lệ của thần. Công trình nghiên cứu hàng chục năm của ông không thể nào sai được, nhưng mà sao chuyện này có thể? Việc tồn tại không chỉ một mà đến hai "Phản Luật Nghịch Mệnh" ngay trong chính căn nhà của mình.

Tim đập thình thịch, đôi mắt đảo qua đảo lại như để xác nhận tính tin cậy của dòng chữ đỏ viền đen trước mắt ông. Cũng như Liliana, lần này màn hình máy tính của ông hiển thị đúng bốn chữ đó.

Tuy nhiên, ông không ngờ là hai kẻ được chọn lại là một thằng nhóc và đứa cháu gái đáng yêu của mình. Chúng còn quá nhỏ để hiểu được trọng trách mà bản thân đang nắm giữ. Làm sao chúng lại có thể gánh vác vận mệnh thay đổi cả thế giới trong khi bản thân chỉ là những đứa nhóc hồn nhiên chứ? Trớ trêu thay, lịch sử lại chọn bọn chúng là kẻ viết tiếp trang sử của Vùng Đất Allisonzabeth.

Ông bắt đầu lật lại hồ sơ về Derto bằng đôi tay run rẩy đến nỗi bấm mật mã mở khoá hồ sơ ở ngăn tủ cũng sai ba đến bốn lần, mồ hôi chảy ra như túa. Ông trợn tròn đôi mắt lại, cố gắng hiểu rõ dòng chữ trước mắt. Nhưng chả có gì phải hiểu cả, vì đó chỉ là cái tên Derto, như thể toàn bộ quá khứ của cậu đã bị thần linh xoá sạch. 

Ông nhớ lại cách bốn năm về trước, người ta nhận nuôi Derto trong một vụ cháy của căn biệt thự bỏ hoang cách nhà ông mười kilomet. Điều kì lạ là chỉ có một mình cậu bé sống trong căn biệt thự, ngoài ra người ta không phát hiện thêm dấu vết của bất kì một ai. Lai lịch đến giờ vẫn là một bí ẩn. 

"Phản Luật Nghịch Mệnh, không chỉ là có Auth từ khi sinh ra, mà còn là kẻ được chọn để cầm lấy một trong chín vũ khí tiêu diệt thần linh- Cửu Linh Phản Đế. Thật điên rồ khi nhà ta lại đang chứa cả hai đứa bé có thể làm đảo ngược lại trật tự thế giới, viết lại luật lệ của toàn nhân loại!"

"Nếu chúng đã được chọn, thì thân phận già nua của ta sẽ nguyện làm cây cầu, đưa chúng đến bờ bên kia một cách an toàn!"

Ông siết chặt nắm tay, rồi nhìn qua mô hình "Cửu Linh Phản Đế" của mình. Công trình nghiên cứu suốt bao nhiêu năm nay, đã đến lúc phải đem nó ra ngoài ánh sáng. Tuy chỉ có bốn trên chín món vũ khí, nhưng nó chỉ là mô hình. Việc tìm ra các vũ khí thật sự thì ông không thể nào làm được, vì ông không phải kẻ được chọn. Ông chỉ có thể tái hiện lại hình dạng của nó thông qua nội dung phiến đá cổ của Thành Cổ Mallicobia.

Nhưng ông có thể khẳng định một điều rằng: Cán cân thế giới sắp thay đổi, và thế giới sẽ một lần nữa nghiêng mình chào đón những con người sống trong bóng tối, mang sứ mệnh xoá bỏ "Thiên Chỉ",đánh bại thần linh.

[...]

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Đã có mặt.
Xem thêm