Giấc Mộng Đôi Ta
Thiên Ma Vọng Ái
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

One Shot

Chương 5: Gửi Em, Thiên Tài Bé Nhỏ Của Chị

0 Bình luận - Độ dài: 4,009 từ - Cập nhật:

   Vào một buổi chiều mùa hè, khi mà những tia nắng gắt thật sự có thể trừng phạt bất kì ai đi lại dưới nắng mà không có phụ kiện nào chống đỡ cho bản thân họ, mọi người đều đã lặng lẽ ra về sau buổi chôn cất, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và nỗi buồn nhạt nhòa trong không gian nghĩa trang.

   Những người đến đây đều là người thân trong gia đình của An. Trong quá khứ cô đã từng có những người bạn thân thiết bè bạn với cô suốt những năm tháng đi học, nhưng có lẽ sau một thời gian dài như vậy, mọi người không còn liên lạc với nhau là một chuyện quá đỗi bình thường.

   Dẫu vậy, cô vẫn không hối hận khi đã quyết định tự học suốt những năm tháng nằm trên giường bệnh. Cô vẫn muốn được bằng chính sức mình thi đỗ vào trường đại học X, ngôi trường gần bệnh viện mà cô đang ở nhất.

   Cô có giữ cho bản thân cô một hi vọng trong lòng, hi vọng rằng năm sau Thiên sẽ thi đỗ vào chính ngôi trường này và tìm ra những gì thuộc về cô, tìm ra cảm xúc mà cô gửi gắm trong những bức tranh tràn ngập màu sắc ấy.

   Cô đã từng muốn gạt phăng đi tất cả và kết thúc đi nỗi đau chậm rãi hành hạ hỗ từng giây từng phút một, cô vốn đã mất đi tất cả ý nghĩa sống và ý chí muốn được sống của mình.

   Vậy mà cô lại không thể hiểu được chính bản thân mình, trái tim muốn ngừng đập nhưng cơ thể lại bắt nó đập, phổi muốn ngừng trao đổi khí nhưng cơ thể lại bắt nó phải làm.

   Cũng như ý chí cô muốn gục ngã thì cảm xúc lại thôi thúc nó đứng dậy và hét vào mặt nó là đừng bao giờ bỏ cuộc vậy.

   Đến bác sĩ điều trị chính của An cũng bất ngờ mà nói rằng việc cô có thể sống đến sau 18 tuổi là một kì tích có một không hai. Và bản thân An lúc đấy cũng biết rằng, kì tích xảy ra chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.

   Thế nên, cô sẽ sống, sống cho đến khi không còn có thể chủ động làm được bất kì cái gì nữa, kể cả khiến trái tim phải đập, để chờ lấy phép màu một ngày nào đó sẽ đến bên cô.

   Nghĩa trang của dòng họ nhà An lúc này chỉ còn tiếng ve kêu râm ran và bóng cây từ những cây cổ thụ được trồng bên ngoài khu mộ. Trước ngôi mộ vừa đắp, chỉ còn duy nhất một bóng người đứng đấy, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ được khắc trên bia.

   Thiên đã chờ cho đến khi mọi người đều rời khỏi đây và vào nơi này bằng chiếc chìa khóa mà mẹ của An đã đưa cho cậu. Cậu không nghĩ nhiều về lí do tại sao bác ấy lại làm vậy, dù sao cậu cũng chỉ muốn được thăm chị một lần trước khi cơ thể này chết đi mãi mãi.

   Từ xưa giờ cơ thể của Thiên đã vô lực và yếu đuối hơn lứa cùng tuổi rất nhiều nên cậu không quá cao và cũng chả quá béo tốt gì cả, giờ đây cậu đã xuống sức đến mức mà da bọc xương, màu da nhợt nhạt và đôi mắt thì như của người mất hồn.

   Cậu vẫn đứng đây nhìn chằm chằm vào mộ của chị, mặc cho ánh nắng đốt cháy cả mái tóc xơ xác, mặc cho mồ hôi chảy đẫm cả lưng áo.

   Từ cửa xuất hiện một người phụ nữ trung niên ăn mặc lịch sự, đầu đeo khăn tang trắng, tay cầm ô che nắng tiến dần về phía Thiên.

   Khi chỉ còn cách chàng trai trẻ một bước chân nữa, người phụ nữ đứng lại và giơ chiếc ô của mình ra che nắng cho cậu và nhắc nhở một câu thiện chí.

   “Ta xin lỗi cháu, đã khiến cho cháu chịu nhiều tổn thương rồi.”

   Thiên nghe vậy liền lắc đầu.

   “Bác đừng xin lỗi, bác đâu có lỗi gì đâu mà phải xin lỗi cháu cơ chứ.”

   “Thiên à, những người thân trong nhà như ta và mọi người đều đã chấp nhận sự ra đi của An sẽ tới sớm thôi từ rất lâu rồi, nên trong không khí của buổi tang lễ không có quá nhiều nỗi buồn. Mặc dù chính con bé cũng bảo là không muốn một ai phải khóc trong buổi tang lễ của mình cả. Vậy nên, khi lần đầu thấy cháu nằm cạnh con bé, ta đã rất sốc nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ cho điều đó. Ta tin con bé đang chọn cách nó sống phần đời còn lại của nó, ta tin vào lựa chọn của nó.”

   Mẹ An đứng gần Thiên hơn một chút để chiếc ô có thể che vừa được hai người cùng lúc.

   “Ta biết cháu là người đau buồn nhất trước sự ra đi của con bé, cháu chỉ vừa mới tìm lại được niềm hi vọng lớn nhất của cháu, và cũng đặt một hi vọng lớn vào việc chữa được căn bệnh. Điều mà không ai trong chúng ta dám đặt hi vọng vào… vì hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.”

   Cô đưa tay còn lại của mình và đưa lên xoa lấy đầu của Thiên.

   “Cháu là một đứa trẻ dũng cảm và mạnh mẽ hơn ai hết, nhưng cũng đồng thời vô cùng mỏng manh dễ vỡ. Dẫu biết vậy nhưng cháu vẫn luôn cố gắng hết sức, hy sinh cả bân thân mình chỉ để mọi người được toại nguyện. Cháu đã làm rất tốt rồi.”

   Thiên trầm mặc không nói gì mà cúi đầu lặng lẽ bước ra chiếc cửa sắt ngăn cách nghĩa trang với thế giới bên ngoài.

   “Nếu ta là cháu, ta sẽ đến căn phòng mà người yêu mình dành nhiều thời gian của cuộc đời ở đấy nhất để nhớ về những kỉ niệm đẹp, trước khi ra quyết định cuối cùng.”

   Cô nói to để Thiên ở xa có thể nghe rõ những gì cô nói trước khi thằng bé bước ra khỏi cửa sắt mãi mãi.

   Dẫu vậy, Thiên vẫn không khựng lại một giây nào mà chỉ chăm chăm đi về phía trước. Cô không cản cậu vì cô biết Thiên đã nghe thấy điều cô nói rất rõ ràng và suy nghĩ về nó.

   Cô ngẩng đầu lên nhìn vào bầu trời xanh ngát với những đốm mây trắng ngổn ngang trên đó.

   “Mình đã làm xong phần của mình rồi, tiếp theo để xem thằng bé sẽ đưa ra lựa chọn nào nữa mà thôi.”

   Xế chiều cùng ngày, cánh cửa gỗ của phòng A6 được từ từ mở ra từ bên ngoài, một chàng trai trẻ tuổi bước vào mà không quên cởi bỏ đôi giày của mình và để sang một bên trước khi bước vào.

   Cậu đến đây theo lời nhắc của bác gái dù cho cậu không quá hi vọng vào điều gì đó sẽ xảy ra.

   Có thể cậu sẽ tìm được thứ gì đó mà chị cố tình để lại, hay tìm được điều kì diệu hiện ra trước mắt, hoặc chỉ cần tìm được một lí do để có thể tiếp tục bước đi mà không ngoảnh mặt lại.

   Cậu đến đây với một hi vọng gần như là bằng không vì đồ đạc sinh hoạt đều đã được chuyển đi hết sau khi không còn ai ở đây nữa.

   Bên trong chiếc tủ lạnh đã từng có một vài hộp cháo thừa cùng với mấy lon nước ngọt chưa kịp cùng nhau uống hết. Trên chạn cũng không còn bát đũa mà hai người từng dùng ăn cơm cùng nhau. Hộc tủ cũng chả còn dụng cụ vẽ vời của chị nữa.

   Loay hoay một lúc lâu, cậu chán nản ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.

   “Trong một căn phòng trống trơn như này thì mình làm sao có thể tìm ra được cái gì cơ chứ, nhưng mà câu nói của bác chắc chắn có ẩn ý từ chị An… Haiz, có lẽ mình nên suy nghĩ xem nên tìm ở đâu là hợp lí nhất, nhưng mà gần đây chị còn đâu thể ra được giường cơ ch-...”

   Thiên từ từ đưa mắt lên nhìn về phía cái gối được xếp gọn gàng trên đầu giường, cậu đưa tay ra lật nó lên, để lộ ra một cái phong bì có phần bụng nhô hẳn ra bên ngoài được đề rõ là, ‘Gửi em, thiên tài bé nhỏ của chị.’

   Giấu đi một chút mừng thầm trong lòng, cậu nhanh chóng cầm lấy nó và nhẹ nhàng bóc nó ra. Bên trong là một tờ giấy A4 được gấp lại một cách không cân đối, bên cạnh còn có một cái cặp tóc màu đen cùng với chiếc vòng cổ hình nửa trái tim cậu tặng cô vài ngày trước khi cô mất vào dịp sinh nhật của chính cô ấy.

   “Món quà đầu tiên cùng với món quà cuối cùng hả, chị ấy đến cả những giây phút cuối đời có vẻ cũng đã không ngừng nghĩ về mình.”

   Cầm lấy 2 món quà sinh nhật cậu tặng chị, cậu không thể không nhớ về những năm tháng mà hai người có thể thoải mái vui đùa, cùng nhau la hét và chạy nhảy mà không cần lo về sức khỏe.

   Mở bức thư mà An dồn hết tâm trí để viết ra, từng dòng chữ một xuất hiện trước mắt Thiên nhưng lại mờ dần đi mỗi khi cậu nhìn vào nó. Thiên than thở mà dụi mắt.

   “Quả nhiên, đã quá lâu rồi mình mới đọc lại văn bản được viết trên giấy mà không phải là màn hình máy tính nhỉ, mắt nhìn không quen cũng phải thôi.”

   Cậu định thần lại và tập trung nhìn vào một chữ nhất định cho đến khi con chữ đó thành hình rồi chậm rãi nghiền ngẫm từng chữ một trên bức thư đó, chắc chắn rằng cậu sẽ không bỏ qua bất cứ cảm xúc nào mà chị gửi gắm trong câu chữ.

   “Chắc em sẽ không bất ngờ vì chị đã nhờ mẹ chị để cái phong bì này dưới cái gối và nhắc em đến căn phòng này lần cuối trước tất cả những quyết định to lớn nhất trước mắt em, đâu nhỉ?

   Mà dù sao thì, chị viết bức thư này để gửi đến em, thay cho những lời cuối cùng mà chị đã không thể nói trước mặt em vì chị ngay từ thời điểm viết bức thư này thì giọng chị đã có vấn đề rồi, chị còn không thể ghi âm lại thay vì viết ra đây.

   Chị còn có rất nhiều điều muốn nói với em cơ, nhưng mà qua thời gian chị lại quên mất rồi hay sao ý.

   À, Có điều này chị đã chú ý đến từ rất lâu rồi nhưng chưa nói với em lần nào, sức khỏe của em từ lúc gặp lại chị vốn đã rất tệ rồi nhỉ.

   Và khi mà em vừa cố gắng học này học kia của mấy môn trên trường lại thêm cả ngôn ngữ, y học lại còn ráng dành thời gian ở bên chị nữa thì những thứ ủ sâu trong cơ thể em đã trở nên hoành hành hơn bao giờ hết.

   Chị vẫn nhớ vết máu em lau vội trên cái tay cầm xe lăn của chị, mặc dù sau đó em đã lau sạch nó đi, không còn nhìn thấy được nữa.

   Dẫu vậy em vẫn quyết tâm nghiên cứu để chữa căn bệnh của chị.

   Chị không cản em, một phần là vì chị tôn trọng quyết định của em, một phần là để đến cuối cùng, em có thể tự chữa cho căn bệnh của chính em.

   Dù sao thì dự án mà em đang làm có thể chữa được bệnh của chị chắc chắn sẽ chữa được bệnh của em chứ, chị không có kiến thức về nó lắm nhưng nhìn qua là biết mà, nhỉ?

   Còn có cả cảm xúc của em nữa, em vẫn luôn đeo một chiếc mặt nạ ngăn cách cảm xúc, suy nghĩ thật sự của mình với bên ngoài mà.

   Em vẫn luôn lủi thủi khóc một mình trong bóng tối để không ai có thể thấy sự yếu đuối bên trong em.

   Em biết không, chính nụ cười em dùng để đối phó với sự tàn khốc của hiện thực đã bán đứng em cho chị đó.

   Vậy nên chị hối hận lắm.

   Hối hận vì không thể ôm em vào lòng, để em khóc hết ra những nỗi sầu trong lòng, vì chỉ khi vậy em mới có thể càng mạnh mẽ hơn được.

   Người nào khóc được mới là người mạnh mẽ mà, không phải ai cũng dám khóc để lộ ra vẻ yếu đuối của mình.

   Từ xưa, khi mà chị vẫn còn sức khỏe, kĩ năng hay trí thông minh, chị vẫn luôn mơ ước rằng những bức tranh chị vẽ sẽ đi vào lịch sử của nhân loại, những câu chuyện chị viết ra sẽ giúp vô số người trở thành một phiên bản tốt hơn của chính họ, hay là làm ra những thứ đồ thú vị của khoa học mà chị vẫn hay xem được trên tivi.

   Từ khi căn bệnh trong chị dần phát tác chị đã gần như không thể nghĩ đến gì khác nữa, những cơn đau thấu xương khiến chị lạm dụng thuốc giảm đau trong nhiều năm liền, những ký ức lặt vặt cũng dần biến mất, nhiều khi chị còn không phân biệt được thực tại với ảo giác, cho đến khi gặp lại em, chị đã mất đi cảm giác đau đớn mất rồi.

   Mà trong đống khoa học đó, có một thứ mà chị cảm thấy hứng thú hơn hẳn, em nghĩ sao nếu chúng ta có thể lập trình ra được nhân vật 2D yêu thích của mình, tất nhiên là không giống như thế giới ngoài kia đang làm, chị muốn chúng có cảm xúc, có cảm giác được sống hơn là những cỗ máy vô tri vô giác.

   Nghe có vẻ hơi nguy hiểm nhưng chỉ cần em quyết tâm làm, chị cá chắc em sẽ làm được, nhưng đừng có bán cả sức khỏe vào nó nữa nhé, lần này thời gian sẽ ở bên cạnh em mà.

   Mặc dù đúng là thời gian đã cướp đi chị khỏi em thật, chị còn có quá nhiều thứ muốn cùng em làm, cùng em trải qua, cùng em cười đùa, cùng em ☣☣☣… Đã để em phải nhìn thấy thứ không hay rồi, vừa nãy chị có hơi kích động quá, mấy phần chữ phía trên có hơi dính máu của chị mất rồi, mong nó sẽ không cản trở em đọc quá nhiều.

   Chị đã mơ tưởng về một tương lai khác, nơi mà sẽ có ngôi nhà chúng ta góp sức cùng mua, đứa trẻ đáng yêu chúng ta cùng nuôi nấng, hoặc đôi khi chỉ là hai ta ngồi trên đồi cỏ mênh mông bát ngát, chỉ lẳng lặng ngồi đấy với thời gian tựa như chưa bao giờ trôi đi.

   Dù tương lai em có chọn con đường nào đi chăng nữa thì hãy sống thêm cả phần của chị nữa nhé, trên đời này còn có quá nhiều cái đẹp mà chị ko thể đi đây đi đó để thưởng thức được.

   Nếu như em có lại đi sâu vào bóng tối đi chăng nữa, thì cũng hãy nhớ rằng sẽ luôn có ánh sáng đi theo cạnh em, không bao giờ để em lại một mình cô độc tối tăm, cùng em đồng hành suốt chặng đường dài phía trước, dù gập ghềnh hay gấp khúc, dù lắt léo hay cùng đường thì hãy cứ đi đi, đừng quay đầu lại phía sau.

   Xin lỗi em vì đã khiến cho tình yêu đầu của em không được trọn vẹn như em mong muốn, chị biết rằng sau khi em đọc xong bức thư này, thì trong em sẽ luôn tồn tại một lỗ hổng mãi mãi không bao giờ biến mất trong suốt phần đời còn lại của em.

   Chị biết chị không còn sống được bao lâu nữa nhưng vẫn ích kỉ muốn được yêu và khiến em rơi vào tình trạng như này, chị thật sự muốn chúng ta tiến bước cùng nhau qua mọi gian khó trên cõi đời này, chị thật đáng trách quá mà.

   Thiên à, sẽ có hơi mặt dày khi chị hỏi câu này nhưng mà, em có thể tha thứ cho chị được không?... Em có thể trả lời chị bất cứ khi nào bằng một con búp bê!

   Từ ánh trăng thanh đến tia sáng le lói giữa màn đêm u tối

   Đọc xong những dòng cuối của bức thư, Thiên không nhịn được mà bật cười thành tiếng mặc dù nét mặt của cậu lại trông không vui một chút nào.

   “Hah, em thậm chí còn có thể cảm nhận được chị đang cười thầm trong lòng khi viết mấy dòng cuối. Tất nhiên là em không thể tha thứ cho chị được rồi, vì ngay từ đầu chị đâu có lỗi gì đâu mà cứ phải xin với chả lỗi cơ chứ. Đúng sai đôi khi cũng đâu quan trọng bằng tình cảm mà hai đứa mình dành cho nhau đâu mà chị cứ phải giữ điều đấy trong lòng làm gì. Chị đúng là một đứa ngốc…”

   Lúc này, Thiên thở dài một cách nặng nề, tiếng thở dài như xé toạc cả không gian tĩnh lặng xung quanh cậu. Nước mắt bắt đầu trào ra, hòa lẫn cùng dòng máu tạo thành những vệt đỏ tươi trên gương mặt tiều tụy.

   Nỗi đau đớn và tuyệt vọng dường như không còn gì có thể kìm nén được nữa. Nỗi mất mát quá lớn lần này đã làm cậu gục ngã, chỉ còn biết ngồi đó, chìm trong biển đau khổ vô tận.

   Đây là lần đầu tiên, sau hơn chục năm làm bạn với bóng tối, khóc trong bóng tối, lăn lộn cùng bóng tối, Thiên cuối cùng cũng có thể khóc trước người mình yêu, dù cho giọt nước mắt lăn dài trên má không còn bình thường giống như bao người khác. Nỗi đau đớn được tích tụ trong lòng Thiên như được xả hết ra, mặc dù bao trùm trong đau khổ nhưng vẫn luôn cảm nhận được chút hạnh phúc xen lẫn trong giọt nước mắt của cậu.

   “Thật trùng hợp, em cũng là một thằng ngốc, giống như chị vậy, ngốc vì quá tin tưởng vào một tương lai có hậu. Nhưng em sẽ không hối hận vì đã tin tưởng vào điều đó, giống như chị vậy, tuyệt đối không bao giờ.”

   Cậu vẫn ngồi đó mặc cho dòng nước mắt thấm đẫm xuống bức thư mà cậu đang nắm chặt.

   Bỗng có một tiếng chuông vang lên, Thiên không thể không chú ý tới âm thanh đó mà lấy điện thoại ra để kiểm tra tin nhắn. Nhìn vào dòng tin nhắn được gửi đến, Thiên không kìm được mà thở dài một hơi.

   “Ha… mình đã định toàn quyền cho bác gái quản lí cái máy này ngay sau khi nó được chuyển về đây. Nhưng mà giờ thì… chưa vội.”

   Tắt điện thoại, Thiên chậm rãi đi về phía vòi rửa, lau đi hết những dòng nước mắt đỏ cam rồi bước ra khỏi căn phòng, mang theo bức thư cùng 2 kỷ vật mà An để lại cho cậu.

   Thời gian trôi qua cuốn đi hết tất cả những âu lo muộn phiền, cũng không để lại tiếng nói cười du dương, chỉ còn sự im lặng kéo dài từ tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác.

   Điều gì đến, rồi sẽ đến.

   Thời gian ăn mòn cơ thể tàn tạ thống khổ của cậu. Mỗi một giây trôi qua đều ngấm vào máu thịt, mỗi một phút trôi qua đều khắc vào tủy xương, mỗi một tiếng trôi qua cậu lại vực dậy chính bản thân mình.

   “Trong từ điển của kẻ ngốc, không có hai từ bỏ cuộc. Phải đứng dậy, tiếp tục con đường mà mình đã chọn.”

   Cứ thế lặp đi lặp lại, khoảng thời gian dài vô tận dường như không có nổi một nốt thăng.

   Cho đến khi cậu lại đứng đây, trước ngôi mộ của người cậu yêu, và đặt trên đó một mô hình thiếu nữ xinh đẹp tóc màu hạt dẻ, nhìn sơ qua thì đó có vẻ là một nữ kiếm sĩ lấy tông màu chủ đạo màu trắng đỏ.

   Thứ này chính là câu trả lời mà An muốn, một con búp bê, hay chính xác hơn là một mô hình của thiếu nữ mà hai người từng rất yêu thích từ những ngày đầu tiên biết đến nhau, một lời hứa bền chặt.

   Bên cạnh đó, cậu còn đem đến cả giấy chứng nhận giải thưởng văn học vừa được trao tận tay chỉ ngay ngày hôm qua. Chứng minh cho An thấy rằng câu chuyện mà cả hai người cùng nhau viết ra lúc bệnh tình của cô dần chuyển nặng đến mức không thể ra khỏi giường, đã đạt được thành công như mong đợi.

   Khát vọng của An bước đầu được hiện thực hóa.

   Ý chí của An được Thiên kế thừa và chuyển hóa thành mục đích sống của cậu, lấp đầy những khoảng trống trong tim cậu thay cho thứ tình yêu ảo tưởng vô hình từ xưa.

   “Hãy dõi theo từng bước đi của em nhé, chị An. Những điều chị muốn làm, cũng chính là ước mơ từ thuở còn bé của em. Dẫu cho em đã từng rũ bỏ tất cả, nhưng giờ em chắc chắn sẽ biến chúng thành hiện thực, bằng bất cứ giá nào.”

   Nói xong, Thiên quay đầu rời khỏi nơi này, không do dự hay quay đầu, bước chân chứa đầy sự kiên định đi trên đám lá khô rơi đầy trên đất tạo thành thảm lá dày phủ kín lối đi.

   Cơn gió se lạnh nhẹ nhàng len lỏi qua từng kẽ lá, khiến chúng rụng xuống, tạo nên một tràng cảnh trước mắt Thiên, khiến cậu không thể nào không dừng bước mà nhìn vào khung cảnh trước mắt.

   “Hình như bọn mình còn chưa từng trải qua mùa thu cùng nhau nữa nhỉ, thật đáng tiếc làm sao, cứ tưởng chỉ có mùa hè là chưa được trải thôi chứ.”

   Cuối cùng, cậu vẫn sẽ phải đi tiếp, không thể mãi đứng im một chỗ, dù cho khung cảnh lúc này có gợi lên nỗi mong nhớ mãnh liệt đến mức nào đi chăng nữa.

   Thời gian dù có dừng lại nhưng con người vẫn sẽ phải tiến về phía trước. Vì nếu như con người không chịu tiến về phía trước thì họ sẽ mãi mắc kẹt trong quá khứ, bỏ lỡ những cơ hội mới và không thể khai phá hết tiềm năng của mình.

   Tiến về phía trước giúp ta học hỏi, trưởng thành và đạt được những giấc mơ vĩ đại hơn.

   Trên đời này, mọi khả năng đều có thể xảy ra, chỉ cần có đủ sự tin tưởng và một ý chí mạnh mẽ, siêu tân tinh cũng chỉ là thứ nằm trong lòng bàn tay.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận