One Shot
Chương 2: Một Tình Yêu Bị Xa Cách Suốt 6 Năm Trời
0 Bình luận - Độ dài: 14,061 từ - Cập nhật:
Khi một người bị thiếu thốn những cảm xúc tích cực, một hành động nhỏ cũng có thể khiến người đó chú ý. Nhưng khi gặp lại mối tình đầu sau vô số năm mỏi mệt kiếm tìm, chỉ cần nhìn thấy bóng hình của người ấy được phản chiếu trong đôi mắt mình thôi, là thứ cảm xúc mãnh liệt đấy đã dâng trào lên đến tột đỉnh rồi.
“Haha, lúc em la nghe như con gái ý, thú vị thật đấy.”
“Sao vậy? Không biết chơi xích đu hả? Ngồi vào đây chị dạy cho.”
“Á..á!! Chị sợ quá Thiên ơi!! Em chơi hộ chị đi, tự dưng chị thấy game này đáng sợ quá. Đang đi tìm đồ mà cứ bị con quái nó hù nó bắt, sao chơi.”
“Mới đu cao ngang cái xà thôi mà cũng sợ vậy hả Thiên, đừng lo có chị ở đây rồi mà. Sợ cái quái gì cơ chứ, con trai con đứa sao còn nhát hơn cả chị vậy.”
Kí ức của Thiên về những lúc cậu ở bên cạnh chị bỗng chốc lướt qua trong một chớp mắt, như thể tâm trí cậu muốn chắc chắn rằng tình yêu trong lòng cậu vẫn chưa hề vơi đi dù chỉ là một chút vậy.
Giờ đây, Thiên, một chàng trai tin vào những cảm xúc siêu thực, tin vào một tình yêu vĩnh cửu và bạt ngàn bông hoa tràn đầy màu sắc, đã đạt được những gì cậu xứng đáng nhận được.
Khoảnh khắc này, cậu phải với lấy. Cơ hội này, cậu phải bắt lấy. Không thể để nó vuột mất một lần nào nữa. Nhưng… cậu biết phải nói gì bây giờ, tâm trí của cậu giờ trắng như một tờ giấy, không thể suy nghĩ thêm được gì nữa.
“Sao em biết tên chị vậy, em đã từng gặp chị ở đâu à? Thứ lỗi cho vì chị có trí nhớ rất kém nhưng mà chị không ngờ còn có người quen biết với chị đấy. Lần cuối chị nói chuyện với bạn chị là từ khoảng 5-6 năm trước rồi, khá là khó để những người đó có thể nhận ra hình dạng của chị bây giờ.”
Lúc này Thiên mới nhận ra, bề ngoài của chị so với lúc xưa đúng là một trời một vực. Tóc chị đang đung đưa nhẹ theo chiều gió thổi nhưng nhìn qua thì có thể thấy mật độ tóc rất dày và dài, có thể dài quá xương chậu, có phần xơ xác. Bầu không khí xung quanh chị có phần u ám, ngay cả đôi mắt cũng thâm quầng trông thật thiếu sức sống.
Đúng là rất khác với cô gái ngày xưa mặc dù tóc cũng dài đôi khi che mất cả đôi mắt nhưng là tràn đầy sức sống, bầu không khí xung quanh hoạt bát đến khó tin. Nhưng Thiên thật sự tin chắc rằng đó là chị ý, cho dù chị có thay tên đổi họ, trang điểm thành một người khác hoàn toàn cậu cũng sẽ nhận ra.
Lúc này, Thiên khó khăn đi tới gần bên cạnh chiếc xe lăn của An, quỳ cái chân không gãy xuống một cách cẩn thận để mắt đối mắt.
“Chị à, em là Lâm Mộng Thiên, thằng em mà chị quen hồi cấp 2 đây, lúc đó em mới lớp 6 và chị lớn hơn em 1 tuổi. Hôm đầu tiên mà chị em mình bắt chuyện với nhau, chị đã cười em vì em hét lên như một đứa con gái khi chơi xích đu đấy. Và sau đó chị em mình luôn chơi với nhau dưới sân cỏ trong thời gian nghỉ trưa trước khi phải đi ngủ, với xích đu và bay nhảy trên dây. Hình như trò đó được gọi là lưới leo trèo vận động cho trẻ em hay sao ý em không rõ nữa.”
Có vẻ như An đã biết cậu thật sự là Thiên trước khi cả cậu giới thiệu bản thân mình vì An cứ nhìn chằm chằm vào Thiên nãy giờ mà không tỏ ra vẻ bất ngờ gì cả. An chỉ thả lỏng tâm trí và cười mỉm trước khi cất lời.
“Em trông vẫn chả khác lần đầu chúng ta gặp nhau tí nào cả Thiên nhỉ... thực ra chị đã biết em là Thiên từ khi em ngồi xuống dưỡng thần ở chiếc ghế đá bên đó rồi. Chỉ là… chị không dám chắc rằng em có còn nhớ chị sau ngần ấy năm chị em mình không gặp nhau không, nhất là chị đã chuyển trường đi mà không nói với em một lần nào. Nên chị chỉ đành… ra vẻ như là chị đang ra ngoài hít khí trời để nhận được sự xác nhận từ phía em thôi.”
Nghe đến đây thôi, Thiên đã cảm thấy rất hạnh phúc, cậu vui vì chị An vẫn còn nhớ tới cậu, thằng em trai mà chị quen biết từ thời đầu cấp 2. Cậu không trách móc gì chị, cũng không than phiền về điều chị nói, vì cậu biết rằng thật khó tin cho cả hai người nếu như gặp được người còn lại một cách trùng hợp ở một nơi như thế này.
Đôi tay của Thiên run bần bật như thể cậu đang chịu một cái lạnh khắc nghiệt vậy, run lên vì sự hạnh phúc vô bờ bến. Đôi mắt cậu bất giác ươn ướt, dòng nước mắt như chực chờ mà tuôn ra. Thiên cúi đầu xuống úp mặt vào đôi tay đang đặt trên đầu gối của cậu hòng giấu đi những giọt nước mắt hạnh phúc này.
Thiên biết khóc không phải là việc gì đáng xấu hổ cả, nhưng việc rơi nước mắt trước mặt người khác, dù có là người thân quen, đi chăng nữa thì cũng rất là xấu hổ. Đàn ông mà, việc thể hiện bản thân mình là một người yếu đuối ra bên ngoài là rất khó khăn, họ chỉ có thể tỏ ra yếu đuối bên cạnh người quan trọng nhất đối với họ mà thôi.
Dẫu vậy, Thiên vẫn ngước lên nhìn thẳng vào mắt của chị.
“Chị biết không, ngày xưa khi mà em lên lớp 7, chị em mình vì không trùng thời gian nên không thể gặp nhau thường xuyên sau giờ ăn trưa nữa, có gặp cũng chỉ là trùng hợp đến trường sáng sớm cùng lúc mà thôi. Lên lớp 8, em chạy ngay xuống lớp chị để tìm chị… nhưng em nghe được tin là chị đã chuyển trường đi rồi, em cứ ngỡ là năm nay chị em mình sẽ lại được chơi với nhau thêm một lần nữa.”
Lúc này, An trông càng thêm ủ rũ, cô buồn phiền vì lần đó cô thực sự không thể nói với Thiên rằng chị sẽ phải chuyển trường đi vì lí do cá nhân. Nhưng nghĩ lại thì, cô cũng không muốn phải kể về căn bệnh hiểm nghèo của mình với em ý… vì cô biết chắc mình sẽ không thể tránh khỏi việc mất sớm. Cô không muốn đứa em yêu quý của mình phải đau khổ và khóc trên ngôi mộ của mình, thà rằng cô chết đi một cách im lặng còn hơn phải để người mình quan tâm đau buồn.
Cô cũng muốn lại được đứng trên chiếc xích đu ngày đó và bay cùng Thiên, cô cũng muốn lại được ngồi trên đỉnh tháp và chơi game cùng cậu, cô cũng muốn lại được ngồi một chỗ tám chuyện và hóng gió mát với nhau. Nhưng tiếc rằng dù cho An cố gắng cải thiện sức khỏe của mình đến mấy thì số phận đã chắc như đinh đóng cột rồi, đó là điều hiển nhiên phải xảy ra.
“Từ lúc đấy, em đã bắt đầu vô thức luôn nhìn xung quanh chỗ mình đứng để tìm bóng hình của chị có ở gần không. Kể cả khi em có đi du lịch ở đâu đi chăng nữa, kể cả khi em có đi tham dự các sự kiện về văn hóa nhật, sự kiện cosplay, em vẫn luôn đi từng ngóc ngách, nhìn hình bóng của chị trên từng người một, mơ về một ngày được gặp lại chị không xa. Từ đấy đến nay, đã trôi qua 6 năm rồi và cuối cùng em đang ở ngay đây, mặt đối mặt với chị, giấc mơ nhỏ nhoi này đã trở thành hiện thực lần đầu tiên trong cuộc đời xám xịt của em.”
An nghe thấy điều này làm cô chỉ càng cảm thấy tội lỗi vì đã chiếm mất phần lớn thời gian trong cuộc đời của Thiên. Đồng thời An cũng vô cùng xúc động vì Thiên bất chấp mọi thứ mà đi tìm cô, 6 năm đâu phải là một thời gian ngắn, đối với nhiều người thì một giây thôi họ cũng không muốn lãng phí nó rồi.
Nhưng điều gì đã khiến Thiên quyết tâm đến vậy, có người dành ra một tháng cho một việc nào đó đã lơ đãng, lười biếng, có người làm 5 năm đã cảm thấy quá lâu và không làm nữa. An không hiểu, tại sao Thiên lại có chấp niệm mạnh mẽ đến thế về việc đi tìm mình đến vậy, điều gì đã khiến Thiên cố gắng đến như vậy.
“Chị cảm thấy xúc động lắm khi em lại nỗ lực tìm chị đến như vậy, nhưng hình như chị đã vô tình khiến em hao phí mất 6 năm cuộc đời chỉ để tìm được chị nhỉ. Chị xin lỗi Thiên, chỉ là chị cảm thấy tội lỗi về những gì chị đã vô tình gây ra cho em, những cảm xúc tiêu cực, những nỗi đau quằn quại và sự khô héo trong cảm xúc. Chị… có thể cảm nhận được những điều đấy trước khi em nhắm mắt dưỡng thần trên ghế, dù sao đó là lí do em lại làm như vậy nhỉ.”
“Chị… haha. Chị vẫn như xưa nhỉ, dù cho vẻ ngoài có thế nào đi nữa nhưng tâm hồn lương thiện bên trong chị vẫn luôn là như vậy. Chị luôn nhìn ra rất nhiều thứ đáng lẽ không thể thấy và thấu hiểu cảm xúc trong tâm hồn của người khác.”
“Vậy hả Thiên, chị chỉ thấy gì nói đó thôi mà nhỉ. Chả nhẽ những điều chị vô thức làm nó lại trông như vậy trong mắt người khác ư. Chà, chị không phát hiện cũng phải nhỉ, đã bao nhiêu năm rồi chị đâu có giao tiếp với người khác ngoài người nhà nữa đâu.”
“Haha, chị, từ khi em nhận thức được mọi thứ xung quanh em, em đã đi kiếm cho mình một mục đích sống, một thứ gì đó đối với em là vĩnh viễn, là không bao giờ mất đi. Trước khi gặp được chị, em đã luôn bị nhấn chìm bởi bóng tối, sự tiêu cực dẫn đến tam quan vặn vẹo, tinh thần hao kiệt. Em nghĩ nhiều về mặt tối của nhân loại nhiều đến mức em chẳng thể nhìn được một tia sáng nào chiếu bên cạnh mình nữa.”
Thiên quyết tâm, phải nói ra, phải nói ra cho chị An biết.
“Nhưng sau khi mới lên lớp 6, em đã được chị kéo ra khỏi vũng lầy bóng tối, hướng ánh sáng lên người em và dẫn em đi con đường mà em luôn muốn bước lên. Chị là người khai sáng cho em, chị giúp em kết nhiều bạn mới, giúp em giao tiếp tốt hơn với người khác, giúp em hiểu rõ về mọi khía cạnh của bân thân em… chị giúp em hiểu được thế nào là tình yêu. Thứ tình yêu diệu kì đó đã bén rễ trong tâm hồn em, giúp em chống lại mặt tối của mọi thứ, giúp em có thêm động lực và hi vọng về một tương lai tươi sáng hơn… chị, em yêu chị.”
6 năm trước, Thiên đã không thể thổ lộ tình cảm của mình một cách thật lòng với An, cậu cũng hối tiếc lắm, chỉ là một lời nói thôi mà sao lúc đó lại khó nói ra đến như vậy cơ chứ. Giờ đây, cho dù chị có thành ra như nào đi nữa, có người yêu đi chăng nữa, có lại sắp biến mất trước mắt cậu đi nữa, thì cậu cũng phải nói ra điều này, nói cho bằng được.
Ích kỷ cũng được, ngu dốt cũng chả sao, cậu sẽ để ngoài tai mọi thứ, miễn sao việc cậu đã quyết tâm làm, thì chắc chắn sẽ làm được.
(Suốt 6 năm xa cách nhau, em ý vẫn bất chấp đi tìm mình, muốn gặp lại mình chỉ vì… tình yêu ư? Hồi đó bọn mình đúng là có ý với nhau thật mặc dù chưa tỏ tình nhưng mình không ngờ tình yêu mà Thiên dành cho mình lại lớn đến như vậy.)
“Chị đã rời xa em suốt 6 năm nay mà chưa từng gọi là cho em, dù chị có số của em trong máy, chị cũng đã chuyển trường mà không nói trước cho em, chị cũng không chia sẻ tình hình hiện tại của chị cho em. Sao em vẫn có thể yêu chị được nhiều đến như vậy cơ chứ, chị chỉ là… không xứng đáng với thứ tình yêu đáng quý đến chừng này.”
Nói đến đây, sự ủ rũ và buồn bã của An phiêu theo những giọt nước mắt mặn vị muối lăn dài trên má mà rơi xuống. Ngày xưa cô cũng thích thằng bé lắm chứ, nhưng cô sợ Thiên sẽ phải chịu sự mất mát to lớn nếu như bây giờ hai đứa yêu nhau.
Tương lai của cô không còn dài, hai đứa sẽ không còn bị chia cắt bởi không-thời gian nữa mà là cách biệt âm dương, không còn cơ hội để gặp lại nhau lần nào nữa. Cô sợ Thiên sẽ phải sống suốt phần đời còn lại của cậu với một lỗ hổng lớn trong tim.
Thiên lấy tay gạt đi nước mắt của mình và cầm lấy đôi tay mỏng manh yếu đuối của An.
“Chị, em tin chắc rằng chị rời đi mà không nói một lời nào với em là có lí do cả. Cho dù chị có giữ nhiều bí mật trong lòng chị đến đâu, thì em cũng hiểu rằng lúc đó chị vẫn chưa đủ tin tưởng thằng em này nhiều đến mức mà bộc bạch hết ra. Vậy thì em sẽ cố gắng để trở thành chỗ dựa tinh thần cho chị, em sẽ giúp chị được trải nghiệm những điều chị muốn làm. Cho dù trời có sập, biển có đánh thì em cũng sẽ đứng bên cạnh chị, mãi không rời.”
Những lời nói này của Thiên đã chạm đến được đáy lòng của An. Sự tin tưởng, thấu hiểu của Thiên đối với An như nhìn thấu con người thật của cô vậy.
“Với lại… chính chị đã thay đổi con người của em cơ mà. Nếu như ngày đó chị không bắt chuyện với em thì làm sao em có thể được như ngày hôm nay, làm sao em có thể sáng mắt ra và nhìn thấy phần còn lại của thế giới tăm tối này cơ chứ. Đối với em tình yêu là sự vĩnh cửu, là sự kì diệu, là sự tin tưởng lẫn nhau, và em yêu chị, cũng yêu mọi thứ mà chị yêu.”
“Thiên à… chị đã được chuẩn đoán là mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo không có cách cữu chữa từ khi còn bé và được xác định là sẽ chết vào sinh nhật lần thứ 20 của chị. Chị không muốn em phải chịu sự đau khổ từ việc mất đi người mình yêu.”
“Vì thế nên chị định im hơi lặng tiếng mà biến mất khỏi cuộc đời này mãi mãi?”
An mím môi vì Thiên nói trúng tim đen của mình.
“…ừ-ừm.”
“Thế thì càng không thể làm như vậy được.”
“Ơ! Nh-Nhưng mà”
“Có thể chị nguyện ý mà làm như vậy, nhưng em thì không. Em muốn chúng ta cùng nhau tạo ra những hình ảnh khó quên nhất trong suốt 20 năm chị sống trên cuộc đời này. Em muốn chúng ta cùng nhau làm những điều mà chúng ta chưa từng làm. Em muốn tình yêu của chúng ta phải nở rộ một cách đẹp đẽ nhất trước khi phai tàn.”
Trái tim của cả hai đứa đều đang đập nhanh một cách lạ kì, nó như thể thôi thúc rằng hãy lắng nghe tâm nguyện sâu bên trong bản thân và làm theo ước nguyện của chính mình.
“Thiên này… có thể đôi khi chị có hơi ngốc, cơ thể thì yếu đuối và tính cách thì hướng lung tung nhưng em có thể không phiền mà tiếp tục yêu chị được không? Vì từ khi chị em mình đi chơi riêng với nhau trong chuyến đi chơi của trường năm đó, chị đã nhận ra là chị đã lỡ yêu em mất rồi. Chị cũng đã cảm thấy nuối tiếc vì không thể thổ lộ với em mà luôn tìm cách tránh né. Chị thật tồi tệ nhỉ.”
Nghe thấy những lời nói thật lòng của chị An, Thiên cũng chỉ có thể cười trừ.
“Được rồi chị à, nếu như hai ta thấy có phiền phức gì của nhau thì cũng nên nói thẳng ra để chúng ta cùng nhau sửa lại nhé. Vì em cũng bất thường lắm, nhiều khi em hay làm mấy trò vớ vẩn mà em không nhớ nổi đâu.”
An dịu dàng cười nhẹ, cách giao tiếp này của Thiên cô đã nghe thấy rất nhiều từ ngày xưa rồi nên khi nghe lại, cô lại cảm thấy xúc động. Cách giao tiếp này của Thiên từ xưa đã được chính An lắng nghe và chỉnh sửa lại những lời nên nói cũng như không nên, để ý nhiều đến đặc điểm của người khác, biết cách liên kết nhiều vấn đề vào với nhau.
“Thiên, lại gần chị hơn nữa đi.”
Nghe vậy, Thiên lập tức đứng lên một chút và chống tay lên đầu gối của cậu sao cho đầu của cậu ngang bằng với đầu của chị, chân hơi khuỵu xuống một chút và tiến gần hơn về phía An.
An từ từ nâng đôi tay của mình lên và đặt lên trên mặt của Thiên, nhẹ nhàng kéo về phía của mình. An cũng đồng thời rướn người lên một chút sao cho cô có thể hôn lên đôi môi của Thiên.
Đặc biệt là, nụ hôn này không giống như khi mọi người hay làm cho lắm, nó…
“Chị An, nụ hôn đó là… chị…”
“Vậy là chị hoàn thành lời hứa rồi nhé, Thiên. Ba phần tư còn lại của đôi môi em, rồi một ngày nào đó chị sẽ lại đến và lấy nó đi. Khi đó, nụ hôn đầu của em đã hoàn toàn thuộc về chị rồi.”
Bầu không khí bỗng lặng hẳn đi nhưng sự xấu hổ và màu hồng trong đó thì còn có thể thấy rất rõ ràng. Mặt của hai người đã đỏ như trái cà chua cả rồi, có thể cả hai đều hay đọc truyện, xem phim thể loại tình cảm nhưng kinh nghiệm trong yêu đương thì gần như là bằng không.
Rõ ràng là sinh viên yêu nhau mà trông chả khác nào hai đứa học sinh cấp 2 cả. Mà thời buổi này thì đến cả bọn cấp 1 còn yêu nhau chí chóe cả ra, người như Thiên và An đúng thật là cực kì hiếm thấy trong cái thời buổi này.
Thiên xoa đầu An một cách nhẹ nhàng và khéo léo, không để cho tóc của An bị rối hay bù xù.
“Chị có nhận ra là nụ cười lúc này của chị trông rất hạnh phúc không? Thế này không phải là tốt hơn cứ suốt ngày buồn bã, nuối tiếc với đơ cái mặt ra mà sống trên đời này đúng không chị?”
An chỉ đành nở một nụ cười gượng gạo sau khi nghe thấy vậy. Chưa từng có ai từng xoa đầu cô như một đứa trẻ như này, vậy mà Thiên lại nhẹ nhàng làm điều đó, đặt từng sự quan tâm săn sóc lên từng hành động.
“Kìa Thiên, đừng coi chị như là một đứa trẻ như vậy chứ. Điều đó làm chị xấu hổ quá đấy, từng này tuổi rồi mà còn…”
“Hí hí, chị dễ thương quá. Em chưa từng được xoa đầu ai như thế này bao giờ, em muốn ít nhất được làm điều này với người mình yêu. Mà hành động này cũng bắt nguồn từ cái tính chăm sóc và quan tâm cho người khác của em.”
“Cái thằng này, vừa mới xác định mối quan hệ thôi mà đã biết chiếm tiện nghi từ người chị rồi sao, cũng biết chớp thời cơ phết nhỉ.”
Giờ lại đến lượt Thiên cười gượng gạo trước câu bông đùa của An. Hai đứa cứ gượng gạo với ngượng ngùng qua lại như này, có lẽ là vì họ chưa kịp thích ứng với tình hình hiện tại, khi mà giấc mơ lâu năm đang hiển hiện ngay trước mắt họ.
“Chị à, bây giờ vẫn còn sớm, chị nghĩ sao về việc đi quanh vườn hoa này sau đó mới quay lại ăn trưa. Mà chị ở đây lâu như vậy rồi chắc cái vườn hoa này chị cũng đi nát bét từ lâu rồi nhỉ.”
“Haiz, chị mày mà ra được khỏi cái giường thôi đã là tốt lắm rồi. Nhiều hôm khá hơn được một chút chị mới ra được bên ngoài để ngắm những bông hoa này đấy.”
“Ha ha, được rồi em hiểu rồi, để em đẩy chị đi nhé.”
Thiên đứng thẳng người, vòng ra đằng sau chị và đẩy chiếc xe lăn tiến lên phía trước. Loay hoay mãi thì Thiên mới đẩy được chiếc xe lăn hướng về khu vườn mà đi.
“Có cần chị lái hộ cho không này. Mặc dù chiếc này có thể di chuyển bằng cách được người khác đẩy, nhưng nó vẫn là chiếc xe lăn tân tiến có lắp đặt hệ thống lái cho người ngồi đấy.”
“Được rồi, ổn cả chị ạ. Em vẫn có đủ sức để đẩy chiếc xe lăn này nhé, chỉ là… vẫn còn hơi nhói nhói một chút…thôi.”
“Vậy thì khi nào đau quá cứ nói với chị nhé, có ra dáng cũng đừng ra dáng quá. Cố quá lại thành quá cố đấy ông nội à, chị cũng không muốn em chịu đau chỉ vì mấy cái thứ ba lăng nhăng này đâu.”
“Hì hì, em biết rồi mà chị.”
Thành phố nơi Thiên sống đang đón một đợt gió lạnh về nên thời tiết bây giờ cũng se se lạnh. May sao cả cậu và chị đều đang mặc khá kín người nên có bị gió lùa một chút cũng chẳng sao cả.
Ngược lại mà nói, hoa bay gió thổi càng làm cho hình ảnh của Thiên và An trông thơ mộng và lãng mạn hơn rất nhiều, như thể hai người đang bước đi trong một bức tranh vẽ vậy.
Bánh xe lăn ma sát với mặt đường nhựa vậy mà đi rất êm ái, gần như không phát ra tiếng ồn. Chỉ có tiếng đi của Thiên là có hơi ồn mỗi khi cậu dậm chân xuống đất vì không kiểm soát được lực chân của mình.
An bỗng thích thú nói chuyện với Thiên.
“A! Nhìn kìa Thiên, bên kia là hoa mười giờ đấy. Có vẻ bây giờ là 10 giờ rồi, cả một con đường trồng loại hoa này đều nở rộ hết cả lên, trông đẹp thật đấy. Đây là hình ảnh ‘con đường hoa mười giờ’ mà người ta vẫn hay nhắc tới nhỉ, lần đầu được thấy đấy.”
“Bên đường này chị em mình đi là loại có sắc tìm và hồng, bên khu bên kia thì có thêm mấy màu cam, vàng, đỏ nữa. Chị biết không, em nghe người ta nói là hoa mười giờ chính là hiện thân của tình yêu chung thủy và sự đợi chờ kiên nhẫn đấy, nghe thật hợp với chúng ta nhỉ.”
“Thế hả? Chị thì lại nghe từ mẹ chị là loài hoa này là biểu tượng cho tình yêu tuổi học trò, hình ảnh tình yêu từ thuở xưa của mẹ và bố chị đều gắn liền với hoa mười giờ. Có vẻ như loài hòa này đồng thời sở hữu cả thứ chúng ta có lẫn không nhỉ.”
“Sao lại có thể như vậy chứ chị, mặc dù đúng là chúng ta đã không còn những năm tháng học trò ngây thơ trong sáng nữa. Nhưng chẳng phải lúc nãy chị em mình cứ e ấp, ngại ngùng khi tỏ tình với nhau ư. Chúng ta mặc dù cơ thể yếu đuối, kiệt sức cả rồi nhưng tinh thần vẫn mãi trẻ trung, vậy đã là quá đủ rồi.”
Thiên và An đi theo con đường mòn được bao quanh bởi hoa mười giờ mà đến nhiều nơi trong khu vườn này.
Chị và cậu cũng được ngắm nhiều loài hoa khác nhau nữa được trồng thành hàng, thành bồn, được chăm sóc một cách kĩ lưỡng bởi những nhân viên làm việc tại nơi đây. Đôi khi đi ngang qua mấy cái cây to còn được nghe tiếng hót ríu rít của những con chim làm tổ trên mấy cái cây đó, dưới chân toàn là những chiếc lá đã rơi rụng vì trời đang trong thời kì chuyển giao sang mùa đông, mùa cây thay lá.
Trên đường đi, Thiên còn biết được là bệnh viện này còn cho lắp đặt cả máy bán hàng trong nhà, hành lang cũng như ngoài vườn này. Trong máy ở ngoài này có các loại sữa tươi, nước hoa quả, băng cá nhân,… cậu cứ tưởng mô hình kinh doanh máy bán hàng tự động này chỉ có bên nước ngoài nhưng có vẻ nó vẫn có thể phát triển bên này.
“Nè chị An, bên kia có cái hồ kia, chúng ta sang bên đấy xem một chút nhé?”
“Cũng được, với lại bên cạnh còn có cây liễu rủ kìa, chúng ta ngồi ở cái ghế đá bên dưới cái cây đó là được. Vừa hay trời vừa trở nắng, bóng râm từ cây sẽ giúp được cho chị em mình đấy.”
Hai người đi đến bên dưới cây liễu rủ. Mặc dù thân cây này thuộc loại nhỏ, chiều cao nằm ở khoảng 12–13m nhưng lá liễu lại thuôn dài và mọc so le nhau trên cùng một cành trông vô cùng quyến rũ. Ánh nắng ấm len lỏi qua những khe nhỏ xen kẽ giữa lá liễu chiếu xuống mặt đất tạo thành khung cảnh như mơ, vậy nên nơi đây thường được mọi người ưa chuộng chụp ảnh.
Đến chỗ ghế đá, Thiên để chị sang bên cạnh ghế và ngồi từ từ xuống.
“Hài da, mỏi chân quá đi… em phải ngồi nghỉ ngơi hồi sức một chút đã nha chị. Lâu lắm rồi không đi chậm như này nên khó cho đôi chân tàn phế của em quá.”
“Hì, có vẻ như cơ thể vật lí của chúng ta đều vô cùng yếu ớt hệt nhau nhỉ.”
Thiên có thể hay đi lại khắp các ngõ ngách của những nơi cậu từng đến nhưng số lần cậu ra khỏi nhà cũng chỉ là rất ít so với một người lười bình thường. Cậu đa số dành phần lớn thời gian nằm ườn một chỗ với cái điện thoại hoặc máy tính của mình.
Thiên chỉ đành cười trừ và quay mặt ra phía hồ. Đàn cá dưới hồ đua nhau quẫy nước tạo thành gợn sóng nhẹ trên bề mặt hồ, tạo cảm giác cho người ngắm một cảm giác thư thái.
Hai người chỉ lặng im mà ngắm nhìn vẻ đẹp trước mắt mình, cảnh vật bình yên mà thơ mộng. Gió lùa nhẹ làm những chiếc lá dưới chân bay đi nơi khác, làm cho mái tóc của An khẽ đung đưa qua lại.
“Chị, chị có thấy lạnh không? Gió lạnh bắt đầu thổi mạnh hơn rồi, chúng ta có nên đi vào phòng bây giờ luôn không?”
“Ừ, đi thôi em. Cái lạnh sẽ triệt tiêu khá nhiều năng lượng của chị đấy, lần này chị sẽ tự lái về phòng. Em cứ nghỉ ngơi đi, đừng cố quá.”
“Hehe, chị đừng lo. Em biết giới hạn của mình là ở đâu mà.”
“Với cái thằng simp hạng nặng như em á, thì chị hơi bị lo cho ví tiền và tâm lí của em đấy.”
An thở một hơi dài và điều khiển chiếc xe lăn đi về phía phòng của mình.
“Đi theo chị đi Thiên, có gì em ăn trưa luôn ở phòng chị cũng được. Dù sao thì cũng gần 12 giờ đến nơi rồi, không ngờ chị em mình ngồi ở chỗ hồ lâu đến như vậy đấy.”
“Thì… đó là cách mà bọn mình đã từng dành thời gian cho nhau mà. Sự tĩnh lặng đáng trân quý và thấu hiểu lẫn nhau, sự giao tiếp hoàn hảo mà không cần phải nói với nhau câu nào, nhỉ?”
Đi dọc theo con đường mòn được lát sỏi, hai người đã có thể đứng trước phòng chăm sóc đặc biệt mà An ở.
Nói là phòng nhưng nhìn tận mắt mới thấy được “phòng” này nó chả khác gì là một căn nhà cấp 4 cả. Mái lợp gạch, bồn cây quanh tường, rộng cũng phải đến 30m vuông. Nếu như sinh viên mà thuê cái phòng trọ cũng rộng như này thì đã phải trả đến 6 triệu một tháng không tính tiền điện nước, dịch vụ.
“Chà… có lẽ em đã hiểu thêm được một chút về sự khác nhau giữa giàu và nghèo rồi, thật là đau đớn mà.”
“Chứ em nghèo không phải là do em nguyện nhịn đói để nghiện truyện với game gacha à.”
“Ơ!? Sao chị biết?”
“Thì chị em mình giống nhau mà. Em nghiện cái gì thì chị cũng sẽ nghiện y chang cái đó thôi. Được rồi, vào phòng đi.”
“Em biết rồi.”
Cánh cửa gỗ tự động được mở ra trước khi An và Thiên tiến vào bên trong. Nội thất, đồ đạc đều vô cùng giản dị nhưng đều có đủ cả. Giường được đặt cạnh cửa sổ hướng về phía Mặt Trời mọc, bên cạnh có lọ hoa đặt trên tủ, đối diện là TV treo tường.
Thiên bước đến mở cánh tủ lạnh ra.
“Chị muốn ăn gì chị nhỉ? Trong này tiện luôn mấy đồ em có thể nấu này, may mắn thật đấy.”
“Cứ làm những gì em muốn đi, vừa với hàm răng yếu ớt của chị là được. À, mẹ chị sáng nay có qua để lại bát canh lươn ở trong tủ lạnh cho chị, có gì em nấu thì đun lại bát đấy luôn nha. Đừng thêm gia vị vào nữa nha, nãy chị ăn thấy vừa lắm rồi á.”
“Vâng chị. Hửm, có đĩa thịt thừa này chị, có phải thịt từ hôm qua không ăn hết phải cất tủ không chị? Để em hốt nốt đống này lên bếp.”
“Đúng rồi em. Có gì đừng hâm nóng thịt lâu quá đấy nhé.”
Thiên loay hoay chuẩn bị nguyên liệu, đồ đạc, gia vị một hồi thì nấu những món ăn đơn giản mà cậu học được từ mẹ cậu và trên mạng.
Khói bay ra từ chảo nghi ngút mang theo hương thơm lan khắp phòng. Âm thanh nổ lốp đốp từ trong chảo cùng chiếc hút mùi chạy u u trên đầu. Tiếng dao lạch cạch trên tấm thớt gỗ theo một nhịp nhất định.
(cảm giác thật là không thực chút nào hết, mình đang được tận mắt trải qua quãng thời gian bình yên, lãng mạn của đời sống thường nhật mà mình chỉ có thể chứng kiến qua màn hình máy tính… khoảnh khắc mà mình luôn mong ước có được. Hi hi, được người mình yêu nấu cho ăn cũng vui đấy chứ, mặc dù mình trải nghiệm cảm xúc này rất nhiều qua manga rồi nhưng vẫn vui quá đi mất.)
An cũng giống như Thiên, hàng ngày đều lên mạng, thông qua những câu chuyện để giải đáp cho thắc mắc của mình, để tìm kiếm điều mà mình luôn mong muốn có được, để kìm chân sự cô độc và níu kéo sự xúc động. Cảm xúc mà tác giả đặt vào những trang truyện, thước phim luôn là thứ thức ăn tinh thần cần thiết để duy trì năng lượng sống mỗi ngày.
Sau khi nấu ăn một lúc, Thiên mới bày hết đồ ăn lên mặt bàn trước mặt An và xới cơm vào bát cho hai người.
“Hì hì, may mà hôm nay em chiên trứng cà chua không bị khét. Lần cuối em làm món này nó cháy khét cả phần đáy nồi, may mà chưa cháy bếp.”
An nâng phần cổ tay lên che nụ cười khúc khích của mình khi nghe Thiên than thở.
“Thôi được rồi, ăn đi em. Nhớ ăn cả bát canh lươn này cùng chị luôn nhé, đừng kén chọn. Chị biết cơ thể của em cũng yếu ớt chả khác gì chị đâu mà, cũng cần bồi bổ nhiều chút mới có năng lượng mà sống qua ngày được chứ.”
“Hì hì, chị hơi bị hiểu em quá rồi đấy. Mà chị này, chị xem cách bày trí của em có hay không này. Đĩa của hai chị em mình có cả cơm, thịt, trứng cà chua, duy chỉ có canh phải để 2 bát bé bên ngoài. Em thấy thế này vừa tiết kiệm bát đĩa, lại vừa tiện lợi, nên em lấy ý tưởng từ mấy quán cơm gần trường cấp 3 của em mà làm thành lối sống thường ngày luôn.”
“Chậc, em lười một cách hài hước thật đấy. Đúng là chỉ có em mới nghĩ ra mấy thứ như này mà.”
Hai chị em ăn vừa ăn vừa tám chuyện nhảm với nhau, tận hưởng bữa ăn trưa đầu tiên cùng với nhau một cách ngon lành. Người này không muốn ăn phần mỡ thì đưa sang cho người kia, người kia không muốn ăn phần canh lươn thì lại bị bắt phải ăn.
“Ch-chị à… em có thể không ăn cái này được không… e-em để lại để chị ăn phục hồi sức khỏe nhé…”
“Nào, đừng cư xử như một đứa trẻ cứng đầu vậy chứ Thiên. Thức ăn bồi bổ mà mẹ chị đặt cho chị ăn thì cũng phải giá trị phết chứ đùa đâu, em mà không ăn là em sẽ mãi trông như thằng nghiện vậy đó… mặc dù bây giờ em đúng là nghiện thật… nghiện vợ.”
“Đ-Được rồi… em ăn ngay đây mà… em chỉ cần một chút thời gian thôi...”
Thiên lấy thìa của mình múc lấy một phần trong bát canh lươn của mình và dứt khoát một đưa vào mồm mình. Mùi vị của nó đánh từ đầu lưỡi của Thiên chạy đến tận cổ họng cậu, nhưng nó lại không trôi tuột xuống mà cứ ở lại giữa cổ họng cậu một lúc mới đi qua được.
Thiên vừa nuốt xong phát đầu tiên đã lập tức thở hổn hển, chảy mồ hôi hột và ứa cả ra nước mắt.
“Hà… hà… hà, em ăn được nó rồi… chị có cần… em ăn hết chỗ này không…”
“…Sao trông em tệ quá vậy… chị xin lỗi Thiên nhé… chị không biết em bị dị ứng với lươn đấy… thôi đừng ăn nữa em ơi, để đấy chị ăn nốt cho.”
“Không sao đâu chị… cơ thể em chỉ bị xảy ra phản ứng bài xích với các loại sinh vật sống dưới nước thôi… không phải dị ứng đâu chị…”
Nói chưa hết, Thiên đã cầm cả bát canh lươn lên húp lấy húp để, tiêu thụ phần thức ăn đó cho hết. Húp xong sạch sành sanh, Thiên mới thở hồng hộc lấy lại hơi và điều chỉnh lại tâm lí cảm xúc.
“Phù… phù, chừng này thì em vẫn ăn được… vẫn đỡ hơn bát canh cua em từng ăn… lúc đó em còn phải móc cả họng ra để nôn cơ mà… Ha.”
“Haiz, cái thằng này, không ăn được phải nói với chị chứ. Thế em có ăn được món nào từ chỗ thủy, hải sản đấy không? Hay là tất cả luôn?”
“Hà~~… Thứ duy nhất mà em ăn được chỉ có cá rán với cá hồi thôi chị ạ. Em vậy mà chẳng thể nào nuốt nổi mấy cái thứ mà người ta cho là sơn hào hải vị tí nào cả, thật là ngược đời thật nhỉ.”
“Có gì đâu em, vị mỗi người mỗi khác mà. Dù sao thì mấy món đấy chị cũng chả thích cho vào mồm đâu. Thế còn mấy cái khác ngoài mấy thứ đó thì sao. Em có còn phản ứng lạ nào khác không?”
“Hừm~~… Ngoài ra còn có các loại hành lá, khô, tây, nên hạn chế mặc dù không bị gì nhiều. À, còn có thịt nướng nữa, em mà ăn nhiều thịt nướng là sẽ bị suy nhược cơ thể, không thể ăn nhiều được.”
“…Cơ thể em vừa yếu ớt lại vừa ngược đời với bất thường nhỉ... Em có chắc là mình không bị khổ dâm không?... em vừa hốc cả bát canh lươn và người đấy, em vẫn ổn thật chứ.”
“Ha ha, hình như em bắt đầu cảm thấy hơi choáng rồi…”
Thiên vừa cười nói vừa đi về phía tủ lạnh và lấy ra một chai nước cam giơ lên cho An nhìn.
“Chị à, em có thể uống chai này được không chị?”
“Cứ lấy mà dùng, chai nước cam mẹ chị mua ở bên ngoài chỗ máy bán hàng thôi mà, có gì mua lại là được ý mà.”
Chai nước sau một hơi của Thiên đã biến mất không còn một giọt.
“Khà~~… cổ họng mình đỡ hơn rồi. Phiu~, may mà có chai nước cam mát trong tủ lạnh từ trước không thì cổ họng mình sẽ gào thét suốt mấy tiếng tiếp theo mất.”
“Em không sao chứ Thiên? Có cần chị làm gì đó giúp em không? Dù gì chị cũng là người muốn em ăn bát canh lươn bồi bổ đó. Chị cũng nên giúp em về phương diện nào đó chứ.”
Nghe thấy vậy, Thiên lập tức sáng mắt lên chạy lại chỗ giường An nằm.
“Có chứ chị, em đang bị tổn thương cả về mặt tinh thần lẫn cơ thể vật lí đây chị. Em nghĩ là em cần một chút liều thuốc từ phía của chị đó chị An à~~.”
An nhoẻn miệng cười mỉm trước tình huống dở khóc dở cười như này. An chỉ đành vẫy tay cho Thiên cúi thấp người xuống sau đó xoa đầu cậu.
“Ngoan nè ngoan nè, cầu cho sự bình an đến bên cạnh em. Mong là việc này sẽ giúp cho phản ứng trong cơ thể của em dịu bớt lại được nhiều chút.”
Thiên được xoa đầu sướng như lên tiên, cậu liền nở một nụ cười thỏa mãn, mắt thì cong tít lên tận cung trăng. Sướng được vài giây thì Thiên lại bắt đầu ngượng ngượng hệt như gái mới về nhà trai vậy.
“Tâm hồn của em đã hoàn toàn được chữa lành rồi đấy chị… chị có thể dừng lại được rồi.”
“Chị không muốn dừng đâu, chị vẫn còn tận hưởng việc xoa đầu em nhiều lắm. Lâu lắm rồi chị mới lại được xoa đầu em một cách thoải mái như thế này. Không ngờ thằng bé năm xưa giờ lại lớn phổng lên, cao ngang chị rồi.”
“Hì hì, ngày xưa em cũng chỉ cao ngang cái cổ của chị thôi mà, cũng đâu thấp lắm đâu mà chị kể như khi đó em bé như hạt tiêu vậy chị.”
Thiên thì bĩu môi phàn nàn về lời kể của An mà An thì vẫn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu.
Mặc dù trông An như thể vẫn coi Thiên là thằng em bé bỏng đáng yêu của cô vậy nhưng thực chất giờ đây cậu đã là một người đàn ông nguyện vì cô mà làm mọi thứ rồi. Cô vẫn không sao quên nổi khoảnh khắc cậu tìm cô, ánh mắt ấy, giọng nói ấy, thứ cảm xúc đáng trân quý ấy, cô nhớ từng chi tiết một. Khoảnh khắc hai người được gặp lại nhau đã hằn sâu vào trong trí nhớ của cô rồi, khoảnh khắc quý giá nhất của người đàn ông mà cô yêu.
Giờ đây cô đang dùng ngón tay thon thả của mình lả lướt qua từng khe tóc, chăm chút cho từng đường răng kẽ tóc của cậu và nhìn rõ ràng hơn khuôn mặt ngượng ngùng của cậu.
“Thôi được rồi, em đi rửa bát đũa đây. Để đống này bên ngoài càng lâu vừa càng khó rửa lại còn bẩn hơn, em nên làm nhanh việc này.”
Thiên cầm lấy bàn tay đang xoa đầu cậu và từ từ đặt nó xuống bên giường. Cậu nhanh tay dọn dẹp mọi thứ trên bàn và lau sạch mặt bàn, bát đũa để trong chậu cũng được cậu rửa sạch bong.
Cùng lúc đó, An đem chiếc máy tính xách tay của mình ra khỏi túi và đặt lên bàn.
“Thiên à, thường ngày em hay nghe những thể loại nhạc gì nhỉ? Hừm, để chị đoán nhé. Nhạc Nhật, Hàn, Trung, Việt và nhạc có lời bằng tiếng anh? Chị cũng chả biết phải phân loại sao nữa vì bên họ có nhiều thứ như pop, rock, electronic, bla bla bla…”
“Chị cứ bật danh sách nhạc của chị thoải mái đi. Tính em không bài xích bất kì một thể loại nhạc riêng biệt nào đâu nên chị không cần phải lo, cho dù nhạc chị nghe có kinh khủng đến mức nào đi chăng nữa.”
“Mặc dù điều đấy là điều tốt nhưng ít nhất em đừng có nghĩ là nhạc chị nghe sẽ kinh khủng đến vậy chứ. Với người bình thường mà nói thì… nó cũng khá… dị. Nhưng chúng ta đâu phải người bình thường đâu, đúng không Thiên?”
“Chị nói như thể chị em mình là người ngoài hành tinh vậy á.”
Thiên lau khô tay rồi quay lại chỗ ngồi cạnh giường, bất ngờ làm dáng vẻ của con cào cào rồi nhảy bật lên.
“Ha ha, người ngoài hành tinh đến Trái Đất bắt cóc con người để đem về thí nghiệm đây. Ngươi sẽ là con chuột bạch đầu tiên của chúng ta, thứ nhân loại nhỏ bé kia.”
“Ôi trời ơi, sợ quá đi, sợ quá đi. Tại sao số tôi lại nhọ đến mức này cơ chứ, thế giới có 7 tỷ nhân loại mà sao tôi nhất thiết phải là con chuột bạch đầu tiên của mấy người vậy. Ôi, sao đời tôi nó lại khổ đến như thế chứ.”
An nhận đóng vai diễn là con chuột bạch bị mang đi thí nghiệm nhưng có vẻ như thiên phú diễn xuất của cô không được cao cường cho lắm.
Ánh mắt, tông giọng không giống với nạn nhân chút nào, thậm chí còn có ý trêu chọc kẻ muốn bắt cô đi. Khuôn mặt thì cứng đơ không một chút cảm xúc nào được biểu hiện ra ngoài. Thiên ủ rũ buông thõng đôi vai của mình và ngồi xuống ghế.
“Trông như chị đang trêu ngươi em vậy đó chị An à. Em chỉ muốn dọa chị tí cho vui thôi mà.”
“Chị cũng đã cố gắng hết sức để diễn triệt để một màn kịch cùng với em mà, mặc dù chị diễn nó không được ngon nghẻ cho lắm.”
An chú ý đến bộ móng của Thiên, nó dài hơn so với những người khác khi để dài, có phần đậm phần nhạt nhưng nói chung khá sạch sẽ. Nhưng lại có ngón móng rất ngắn, hình dáng trông như lưỡi cưa bị vỡ vậy.
“Hửm, sao móng tay em để dài vậy Thiên. Em không sợ nó sẽ gãy vô cùng đau đớn hay vướng víu trong sinh hoạt hàng ngày à?”
Thiên giơ bàn tay của mình lên trước mặt và xỏe ra, lộ rõ bộ móng của mình cho An nhìn.
“Chị không phải lo đâu chị An à. Móng của em dày hơn so với người khác nên không dễ bị gãy đâu, mà có gãy nứt thì em cũng bẻ hoặc cắt đi rồi.”
Thiên sờ lấy phần còn lại của chỗ móng tay bị gãy của mình, trong mắt lộ rõ vẻ đăm chiêu.
“Với lại, suốt mấy năm qua, em đã quá quen với lối sống sinh hoạt bằng móng của em rồi. Rửa rau, bát, viết chữ, đánh máy, thiếu nó chắc em quay lại lối đánh máy mổ cò như xưa mất.”
“Nhưng… cho dù có mất đi móng tay em cũng sẽ làm quen với lối sống mới nhanh thôi mà nhỉ. Chắc phải có lí do nào đó quan trọng hơn là… đã quen với sự hiện diện đó?”
“Ha~… chị nói đúng. Chị có mấy lí do vặt vãnh như vậy chẳng thể nào khiến em giữ cho bằng được móng tay của em cả…”
Thiên vẫn có vẻ lưỡng lự trước khi nói và đồng thời cũng chả biết phải giải thích như thế nào cho An hiểu rõ ràng nhất. Lúc này, từ máy tính của An phát ra âm thanh của nhạc nhẹ không lời, có tiếng đánh piano trầm ấm kèm tiếng mưa.
“Ha ha, chị… chị có nhất thiết cần phải làm như vậy không chị?”
“Nhưng mà chị thấy cũng hợp với bầu không khí hiện tại đấy chứ. Ở tiêu đề này có ghi là nhạc thư giãn, giảm căng thẳng, chị không rõ thực hư ra sao nhưng trước mắt mà nói chị thấy nó có một chút tác dụng lên chị em mình rồi đấy.”
(Đồ chị ngốc này, chị luôn tỏ ra vẻ là một kẻ ngốc thực thụ nhưng đằng sau con người đó luôn là người biết đặt mình vào trong tâm thế, cảm xúc của người đối diện. Một anh hùng lặng lẽ giúp mọi người cải thiện bản thân mình trở nên tốt hơn.)
“Có thể suy nghĩ của em có hơi điên rồ và tự kỷ một chút, nhưng em đã nghĩ rằng móng tay của em tượng trưng cho tình thương nỗi nhớ trong quá khứ vậy. Mỗi khi nhìn vào móng tay của mình, em sẽ nghĩ là ‘mình không chỉ có một mình’, ‘mình không cô độc’, ‘mình vẫn còn có những người sẵn sàng đứng về phía mình’, ‘không thể bỏ cuộc được’... vậy đấy”
“Cái thằng bé này, vậy thì có gì mà điên rồ chứ… mặc dù theo góc nhìn xã hội thì đúng là hơi tự kỷ thật. Nhưng có một liều thuốc tinh thần ở trong cái thời đại này thì cũng đâu có gì là sai đâu. Người có ý chí đanh thép, tâm lí vững vàng dù ở bất kì độ tuổi nào đi chăng nữa, thì cũng khó mà có lắm. Liều thuốc tinh thần là phương pháp hữu hiệu nhất.”
“Em hiểu rồi chị… nhưng phải nói là móng tay của em còn đẹp hơn cả lũ hoa khôi hoa hậu ngoài kia ý chứ. Thế này mà đi làm nail là nhức cái nách luôn này, he he.”
An chuyển từ nhạc nhẹ sang nhạc từ danh sách mà cô hay nghe, danh sách nhạc mà có cả nhạc Hàn, Trung, Nhật lẫn một chút nhạc Việt nổi từ 10 năm đổ về trước.
“Gu nhạc của chị cũng khá giống của em đấy chứ. Khác là em chỉ nghe được giọng như nữ hát thôi, giọng nam em không nghe được lọt tai cho lắm. À trừ nhạc Việt ra, nhạc này em nghe trai hay gái cũng đều hay ngang nhau cả.”
An dịch người mình vào sát bên cánh cửa sổ để lộ ra một nửa của cái giường.
“Ngồi lên đây đi Thiên, em ngồi ở đây trông như mẹ chị đến chăm sóc cho chị vậy. Chị không muốn có đến hai người mẹ chăm sóc mình cùng một lúc đâu.”
“Như thế có ổn không hả chị? Trông nó cứ kì kì ra sao ý.”
“Ở đây chỉ có chị em mình thì ai kì ai chứ. Với lại em cũng là bệnh nhân ở đây cơ mà, em thậm chí còn chưa cả xuất viện nữa kìa. Cứ lên đây mà ngồi, em ngồi đấy hơi bị xa chị rồi đấy.”
An nói vậy rồi vỗ vỗ xuống phần còn lại của chiếc giường, ra hiệu cho Thiên phải ngồi xuống bên cạnh mình. Mặc dù hai đứa thậm chí còn chả cách nhau đến tận 5cm nhưng An vẫn đòi Thiên phải ngồi cạnh mình cho bằng được.
Đành vậy, Thiên cởi dép của mình ra và leo lên giường, ngồi vào chỗ mà An đã để dành cho cậu. Giờ đây, đôi vai của hai người đã chạm hẳn vào nhau, cái chăn của An to đến mức bao chùm cả hai phần ba chiếc giường che khuất 2 đôi chân khỏi cái lạnh.
“Thiên… tay…”
Nghe thấy sự đòi hỏi của An, Thiên không nhịn được mà bật ra một tiếng ho khan, mặt đỏ như gấc, từ từ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của chị. Thiên thậm chí vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ dưới chỗ ngồi của mình, cậu không khỏi muốn trốn tránh khỏi sự thật hiển nhiên đó.
“Chị… tay chị đã cảm thấy ấm áp hơn chưa, vừa nãy em thấy tay chị lạnh quá.”
“Hì hì, nhờ em mà tay chị bớt lạnh hơn rồi đấy. Thiên cũng men lỳ ghê ha~~.”
An nói vậy rồi tựa đầu vào vai Thiên, Thiên thấy vậy cũng phản ứng lại, đỡ lấy cái đầu của An và giúp chỗ dựa của cô trở nên thoải mái nhất có thể và không bị đau cổ. Cả hai đều nhắm mắt lại để tận hưởng những phút giây quý giá bên nhau như này.
“Thiên à, em có từng nghĩ là những thứ tình yêu giống như chúng ta có khả năng lớn là không tồn tại trên cõi đời này không? Thời nay, chị thấy khó lòng mà xuất hiện lắm, nhất là ngoài kia… ghen tuông, cấm đoán, nói điều vô lí, cái tôi cao, ích kỉ. Lúc đó chị chỉ thấy kết hôn như là ngục tù giam giữ chúng ta khỏi sự tự do vậy, có thể đàn ông coi đó là điều hiển nhiên, cười trừ mà phủi đi nhưng chị không thích vậy. Họ cũng chỉ là những con người bình thường cố gắng chăm lo cho gia đình, tài chính thôi mà.”
“Họ có thể không đúng, nhưng cũng sẽ không sai. Khái niệm về tình yêu của mỗi người là khác nhau, như màu sắc trong tâm hồn của mỗi người vậy, đa hình đa sắc đa dạng. Không thể ép họ phải yêu theo khái niệm của bọn mình được. Ngày xưa em cũng từng nghi ngờ về khái niệm tình yêu của bản thân, nhưng cho dù vậy, em vẫn sẽ tin vào những điều siêu thực, cho dù tam quan của em có méo mó ra sao đi chăng nữa, thì em vẫn sẽ luôn tin vào thứ tình yêu trong em.”
“Hình như những người không lý trí như chị em mình thường sẽ cùng nghèo và mai sau chả làm nên được trò trống gì đấy. Với trường hợp của mọi người thì chị thấy đúng phết đấy chứ.”
Thiên cười trừ và siết nhẹ lấy bàn tay của An.
“Chị em mình dù sao cũng đâu phải người bình thường, tương lai là một thứ gì đó quá xa xỉ đối với chúng ta. Chỉ có hạnh phúc trước mắt mới là điều chúng ta hướng đến.”
“Hế~~, vậy em nghĩ hạnh phúc trước mắt của chúng ta là những gì?”
Thiên chậm rãi mở mắt ra, hướng ánh nhìn về phía mây mù núi non xa xôi, ánh mắt lộ rõ vẻ đăm chiêu.
“Em thì đơn giản lắm chị à, cùng nhau trải qua những giây phút bình yên, cùng ngắm phong cảnh núi non mây mù hùng vĩ thơ mộng, cùng nhau ngắm những bông hoa đâm chồi đua sắc, cùng làm sẻ chia ngọt bùi, xúc cảm. Vậy là quá đủ rồi.”
“…Ước nguyện của em về tình yêu, sao chị thấy nó già già ra sao á Thiên à.”
Thiên chuyển hướng nhìn lên trên trần nhà, suy nghĩ một lúc mới quyết định nói ra.
“Tất nhiên mong muốn của em là vậy nhưng mà… năng lượng của tuổi trẻ sẽ hạn chế em làm những điều như vậy. Nó sẽ làm em cảm thấy… muốn đi khám phá, muốn đi tìm hiểu, muốn đi cảm nhận. Nhưng em đã quá mệt mỏi để có thể làm những điều như vậy rồi. Nếu không kiềm chế được mặt đó, suy nghĩ và tâm lí của em sẽ là thứ giết chết chính bản thân em.”
“… Chị không có ý gì quá tiêu cực đâu nhưng mà… em có chắc là mình không bị ảo phim hay truyện đó chứ. Chị chỉ muốn xác thực thôi, đừng hiểu nhầm nha em.”
“Ha ha, chị đừng lo. Em từ lâu cũng đã từng thực sự muốn đây chỉ là ảo tưởng nhất thời của em thôi. Nhưng điều này đã được em minh chứng qua từng khoảng thời gian em sống, nó bộc lộ rõ trong hành động và suy nghĩ của em, không sai vào đâu được.”
“Hừm, chị nhớ ngày xưa trông em cứ như một con thú nhỏ sợ hãi trước những con vật to xác vậy, không giống như em nói cho lắm… à, chị nhớ rồi. Có một khoảnh khắc trước khi mà chị bắt chuyện với em á, thì chị đã nhìn thấy ánh mắt của em, ánh mắt của sự buồn bã và căm hận chính bản thân mình. Có lẽ lúc đó, chị đã cảm thấy thương hại và quyết định giúp em tìm lại ý nghĩa của cuộc sống. Vận mệnh thật khó đoán, nhỉ?”
Nghe đến đây, Thiên không khỏi cảm thấy có một chút yên lòng. Cậu không nhịn được mà đưa bàn tay còn lại lên xoa lấy đầu An.
An mỉm cười hưởng thụ cái xoa đầu từ Thiên cho đến khi Thiên ngừng lại.
“Thiên à, em có thấy hơi kì cục là bọn mình mặc dù chỉ mới thành đôi vậy mà toàn nói về mấy cái chủ đề thiếu lãng mạn như thế này không?”
“Chà... dù sao thì bọn mình cũng đâu cần tìm hiểu nhau từ từ như những người khác, cũng chả cần tám chuyện nhảm quá nhiều. Tìm hiểu sâu về mặt tư tưởng và ưu, khuyết điểm của nhau mới là điều cốt lõi. Lúc đó khái niệm tình yêu của hai đứa sẽ quấn chặt vào nhau, sự tin tưởng và đồng bộ lẫn nhau ngày càng lớn mạnh hơn.”
“Những điều như này là để đền bù cho những năm tháng chúng ta không được gặp nhau đúng không Thiên? Chị em mình yêu nhau có khi còn có sự liên kết mạnh hơn cả mấy cặp vợ chồng 9-10 năm... em đúng là một ông cụ non mà.”
“Ơ kìa chị, sao chị lại nói em vậy chứ. Có thể đôi khi em suy nghĩ già đời thật nhưng mà em vẫn còn có tuổi thanh xuân của chính mình chứ. Hửm, chị có còn nghe không đó chị?”
Thiên mở mắt nhìn xuống An, không có một sự phản hồi nào từ phía của cô. Thiên đưa ngón tay lên trước mũi của An, xác nhận rằng hệ thống hô hấp của cô vẫn hoạt động bình thường. Giây phút này, nhạc phát ra từ máy tính đi đôi với tiếng gió thổi vi vu có phần thơ mộng, có bất chợt rơi vào giấc ngủ say cũng là không quá lạ lẫm.
Thiên đưa tay gạt phần tóc mái lộn xộn trước mặt An ra đằng sau mới an tâm nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc này. Hai người vai tựa vai, đầu gối đầu, tay nắm chặt tay, cùng say giấc nồng và mơ về một tương lai rộng mở rực rỡ sắc màu.
Cảnh tượng bên hồ cứ như một bức tranh động vậy. Tiếng lá xào xạc khắp nơi, đưa đi đưa lại cùng với gió lùa qua. Mặt hồ tạo thành sóng theo hướng gió bay qua, cho đến khi ánh chiều tà chiếu vào phản lại một màu hồng đào. Rồi màu sắc ấy cũng sẽ núp bóng dưới tấm lưng của ngọn núi cao to vạm vỡ, nhường lại sân chơi cho những ngôi sao sáng trên bầu trời.
Trên đường mòn có một người phụ nữ trung niên, một tay xách túi đồ trông rất to, một tay còn lại là túi xách có thiết kế đơn giản nhưng lại thanh lịch và tinh tế đến lạ kì đi bộ đến khu điều trị riêng.
“Không biết con bé đã ăn hết bát canh lươn mà mình để trong tủ chưa nhỉ. Haiz, Nó lại cứ cái chứng quên quên thì khó mà nói lắm. Chỉ mong sức khỏe của con bé tốt lên một chút.”
Hướng đến phòng A6, nơi mà An được dùng để điều trị, người phụ nữ trung niên sau khi xác nhận vân tay bên cạnh cửa gỗ đã vào bên trong. Người phụ nữ có vẻ rất sốc khi chỉ vừa mới cởi giày, để túi xuống thì nhìn thấy một đôi nam nữ ngủ với nhau trên giường. Mà sốc hơn nữa là, cô con gái mình lại là một trong hai người ngủ trên đó.
Dù vậy, người phụ nữ vẫn phải bình tĩnh tiến lại gần hai người để gọi con gái mình dậy giải thích với mình mọi thứ. Đến đầu giường, cô lấy tay lay vai con gái mình, An cũng vì thế mà lờ mờ tỉnh dậy và nhìn về phía người đã đánh thức mình khỏi giấc ngủ.
“Hơ... Hơ! M-Mẹ! sao mẹ lại ở đây rồi?”
“Ơ hay cái đứa này. Mẹ đến để tắm rửa với nấu bữa tối cho con mà trông con như vừa mới gặp quỷ không bằng vậy chứ. Giờ con có thể giải thích cho mẹ những gì đang diễn ra ở đây được không? Mẹ rất tò mò về chàng trai bên cạnh con đấy.”
Người phụ nữ trung niên, cũng là mẹ của An, nở một nụ cười thâm sâu và dùng ánh mắt của sự tò mò nhìn thẳng vào con gái mình. Thiên vì âm thanh ồn ào bên cạnh cũng dần dần tỉnh dậy, cũng bối rối trước tình huống oái ăm như này, lúng túng không biết nên hành xử ra sao hay nói gì. Nhưng cũng không vì thế mà Thiên chỉ ngồi im như một bức tượng.
“D-Dạ thưa bác, con xin phép giới thiệu con tên là Lâm Mộng Thiên, con là người yêu của chị An ạ, hôm nay con có đến chăm sóc cho chị, xin bác đừng hiểu lầm con gái mình.”
Thiên nói xong rồi bước chân xuống giường và ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Người mẹ nghe thấy vậy lập tức ngồi xuống bên cạnh con gái mình rồi nói nhỏ bên tai.
“Này An, con bẫy được thằng bé này ở đâu thế. Không phải mẹ đã dạy con là không được lùa trai nhà lành vào tròng rồi à, đừng để đất nước này mất thêm một thằng con trai tốt chứ.”
“Mẹ... mẹ đừng nghĩ xấu cho con gái mình như vậy chứ. Mẹ nghĩ con gái mình là hạng người nào cơ chứ, mấy đứa con gái trà xanh, đào mỏ, lẳng lơ à, hừ.”
An giận dỗi, khoanh tay vào và đính chính lại với mẹ của mình rằng suy nghĩ của mẹ mình là hoàn toàn sai sự thật. Trường hợp này cứ như thể An hôm nay đã hẹn một thằng bạn trai quen qua mạng đến gặp mặt trực tiếp vậy, nên suy nghĩ từ người mẹ không hẳn là đúng... nhưng cũng không sai.
“Gì chứ, rõ ràng là mẹ chỉ lo lắng cho con gái iu của mẹ thôi mà, sao con lại phải giận dỗi với mẹ cơ chứ. Con chỉ không biết là trên thế giới này khan hiếm đàn ông tốt đến mức nào nên mẹ sợ con yêu phải mấy thằng ất ơ vớ vẩn nào đó thôi.”
“Mẹ... mẹ có biết là câu trước câu sau của mẹ vả đôm đốp nhau như bỏng ngô nổ không vậy. Mặt mẹ hơi bị dày quá rồi đấy.”
(G-Gì đây, sao tự dưng trông hoàn cảnh trước mắt mình hỗn loạn quá vậy. Mẹ con chị ý lúc nào cũng như vậy à. Mẹ của chị ý vui tính trẻ trung thật đấy... phải rồi nhỉ, chỉ có người mẹ như này mới có thể có được người con gái như chị ý chứ.)
“Ít nhất thì giới thiệu sơ qua cho mẹ đi chứ con gái. Ta cũng muốn biết thêm một chút về chàng trai đó, mẹ muốn nghe từ chính con cơ.”
An đỏ mặt, ngượng ngùng hướng mắt về phía của Thiên đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế. Lí nhí mở mồm giới thiệu cho mẹ.
“Mẹ... đây là Thiên, người con yêu kém con tuổi, c-con với em ý dù mới chỉ vừa xác định mối quan hệ trong ngay hôm nay thôi, nhưng mà...”
An nheo mày lại một chút và quay sang mẹ mình.
“Mẹ đừng làm khó gì em ý nhé. Con không muốn thấy người thân của con bắt nạt Thiên đâu, nhất là mẹ đấy MẸ YÊU à.”
Người mẹ ôm chầm lấy đứa con gái của mình, than trời than đất.
“Ôi, con gái của tôi đã lớn quá rồi, đã biết bật lại người mẹ yêu dấu của nó rồi. Ôi trời đất ơi, con gái của tôi đã bị tình iu quật cho đớn người rồi. Ôi thứ tình yêu kì diệu, đã đến lúc người mẹ này đứng một bên nhìn con gái mình đi bên cạnh người đàn ông của nó rồi. Hai đứa có luôn thì cũng không sao đâu, ta chăm hộ cho, cứ thỏa sức tận hưởng đi.”
“Mẹ... con vừa nói thế nào nhỉ... bớt bớt lại cho con cái. Con chỉ vừa có người yêu thôi mà phản ứng của mẹ cứ như lễ đường và những đứa trẻ vậy, ảo tưởng cũng phải có mức độ thôi chứ mẹ.”
“Dạ thưa bác, có phải cái túi bóng đằng kia là túi thức ăn bác định mua để nấu bữa tối cho chị An không bác.”
Thiên chỉ vào túi bóng được đặt cạnh đôi giày ở trước cửa. Trong túi có mấy hộp thức ăn, nào là súp, thịt gà, xôi được đậy và xếp ngăn nắp, cẩn thận vào trong túi.
“À, mặc dù đấy đúng là bữa tối cho con bé nhưng mà phần lớn là đồ ăn thừa mà bác vừa đi ăn với mấy cô bạn của bác. Cháu đã ăn gì chưa, để bác nấu luôn cho cháu ăn nè, à mà gia đình cháu có đang chờ cháu về ăn tối không? Muộn rồi đó cháu.”
“Dạ, cháu mấy hôm nay phải điều dưỡng ở bệnh viện này do tai nạn, ngày kia cháu mới được xuất viện cơ ạ. Cháu có thể ăn tối ở đây luôn không hả bác? Với lại… bác có phiền không nếu cháu có thể đứng bên cạnh nhìn bác nấu. Cháu muốn sau này cũng có thể nấu ăn cho người cháu yêu ăn.”
Người phụ nữ hét lên một tiếng rồi nhảy chồm ôm lấy Thiên.
“Ai da! Sao thằng bé này có thể dễ thương đến như này cơ chứ. Bác sẽ dạy cháu cách nấu ăn dành cho con gái bác nhé, cứ tự nhiên đi cháu, coi bác như mẹ cháu luôn cũng được, bác ưng cháu rồi đấy.”
“Hể~~, con biết là người yêu con dễ thương lắm mà mẹ thấy không, hi hi. Sự vô tri của em ý là đáng yêu nhất luôn đó.”
“Con nói đúng đấy. Nè, con tìm thấy thiên thần bé nhỏ này ở đâu vậy con. Bắt cho mẹ một đứa được không, mẹ cũng muốn nuôi một đứa.”
“Kìa mẹ, đừng nói người yêu con như vậy chứ, em ý sắp xấu hổ đến chết rồi kìa. Mẹ thả em ấy ra đi mẹ. Với lại, bọn con thực chất đã yêu nhau từ năm đầu cấp 2 rồi cơ, hôm nay chỉ là xác định mối quan hệ thôi. Mẹ biết không, từ khi con chuyển khỏi trường N đến giờ, Thiên vẫn luôn đi tìm lại con suốt 6 năm nay. Con thực sự rất trân trọng thứ tình yêu mà em ý dành cho bản thân con.”
“Ỏ~~, con gái của mẹ đã tìm thấy được chàng hoàng tử trong câu truyện cổ tích của đời mình rồi kìa. Chiếu cố tốt cho con gái của bác nhé chàng hoàng tử bé bỏng.”
Người phụ nữ cuối cùng cũng thả chàng hoàng tử bé bỏng ra và xoa đầu cậu như một lời cảm ơn.
“À... dạ, vâng ạ. Cháu chắc chắn sẽ yêu thương con gái bác thật lòng.”
Mẹ của An mỉm cười dịu dàng trước lời nói của Thiên và ra xách túi đồ ăn đi về phía bếp.
“Được rồi ra đây đi cháu, ta sẽ dạy cháu cách làm món salad. Mấy món còn lại đun lên cho nóng là được.”
“Dạ.”
Thiên mau chân đứng dậy và đi về phía bếp để học cách làm món salad khai vị.
(May quá, mẹ mình với Thiên có vẻ khá hòa thuận với nhau. Mặc dù đúng như mình dự đoán nhưng mà vẫn cứ thấy lo lo làm sao á... chắc lo do mình nghĩ nhiều rồi. Thôi, ngồi làm đống nhiệm vụ hàng ngày đã, tối ngồi làm chắc chết mục xương mất.)
“Salad được chia thành nhiều loại món ăn, nào là món khai vị, món chính, món ăn kèm và món tráng miệng. Sau đây bác sẽ làm món salad khai vị, làm theo cách này thì sẽ phải sử dụng những nguyên liệu chua ngọt đặc trưng, theo đó nó sẽ kích thích vị giác trước khi dùng bữa của người ăn.”
“Cháu có nghe mẹ cháu nói là món này còn có thể được tiêu hóa dễ dàng cũng như hỗ trợ cho việc hấp thụ tốt các món ăn khác, nếu cháu nhớ không lầm.”
“Ha ha, đúng rồi đấy cháu. Ta luôn dùng rất nhiều phương pháp để các món ăn trở nên vừa vô cùng dễ dàng tiêu hóa lại vừa bổ dưỡng, giúp cho sức khỏe của đứa con gái yêu dấu ngày càng tốt hơn.”
“Bác đúng là một người mẹ tuyệt vời của gia đình. Thật đáng ngưỡng mộ. Gọt bao nhiêu quả dưa chuột vậy bác?”
“Haiz, người mẹ tuyệt vời cái gì chứ. Chỉ có thể bất lực nhìn con gái của mình chết dần chết mòn ngày qua ngày thì còn ra cái thể thống gì nữa chứ. Cháu rửa lấy 2 đến 3 quả dưa chuột rồi cắt lát ra cho bác nhé.”
“Nhưng chẳng phải bác đã làm tất cả những gì mình có thể vì đứa con của mình rồi sao. Cháu thấy như vậy cũng đã là vô cùng trân quý rồi. Để cháu rửa luôn mấy viên cà chua bi này nhé bác.”
“Quả là một đứa trẻ hiểu chuyện. Ngày nay những đứa trẻ như cháu thực sự rất hiếm có, bác cảm thấy yên tâm hơn rồi. Làm xong thì lấy cho bác lọ sốt mayonnaise trong tủ lạnh luôn ra đây hộ bác nha.”
Bữa tối cứ như vậy mà hoàn thành, được xếp gọn gàng ra mâm, ba người quây quần bên chiếc bàn. Người mẹ ngồi cạnh vừa giúp con gái mình ăn đồ ăn dễ dàng hơn, vừa thuận tiện tám chuyện với hai đứa.
Người mẹ nói chuyện với hai đứa trông có vẻ như rất vui vẻ. Cô cứ như là đang được hồi xuân vậy, ngồi dưới chiếu dùng bữa cùng nhóm bạn cùng phòng, quây quần trò chuyện bên nhau như những ngày xưa cũ. Quá khứ từ mấy chục năm trước giờ như một giây thời gian lướt qua trước mắt người mẹ vậy. Khác cái là giờ ngồi chung với nhau quanh một chiếc bàn quay của phòng vip trong nhà hàng đắt tiền, người thì vẫn vậy thôi.
“Mấy đứa biết không, hoa phượng đỏ rực luôn là loài hoa mà ta có ấn tượng nhất, từ khi ta còn là một đứa trẻ xông xáo mái trường tiểu học ở quê nhà, cho đến khi một thân một mình lên thành phố học đại học, nó luôn thường trực trong đôi mắt của ta. Ta và lũ bạn ta luôn đua nhau chọn ra những bông hoa phượng đẹp nhất rồi đem nó đi ép khô, để lên trang sách, trang vở.”
“Mẹ làm vậy để làm gì vậy chứ, hình như nó cũng chỉ có tác dụng trang trí cho đẹp.”
“Con bé ngốc này, nó không chỉ có tác dụng là trang trí, mà mùi hương của nó còn đồng hành cùng mẹ suốt những tiết học nhàm chán, giúp ta ngồi im một chỗ để nghe bài giảng.”
“Không ngờ một vật vô tri vô giác khi rơi vào tay bác lại trở thành một chỗ vật đáng quý đến như vậy. Chỉ tiếc là thế hệ ngày nay như cháu và chị An cũng chỉ có thể hiểu chứ không thể hưởng.”
“Thế hệ trước có cách hưởng thụ của thế hệ trước, thế hệ này có cách riêng của thế hệ này. Sao có thể so sánh khập khiễng như vậy được cơ chứ. Mỗi một thế hệ đều có thể tự mình tìm ra vẻ đẹp của chính thế hệ đấy cơ mà.”
“Mẹ!!! Nhưng mà cho dù hai thế hệ có khác nhau đến mấy, thì tình yêu của mọi thế hệ vẫn luôn đẹp đẽ như bọn con đúng không. Mẹ và ba vẫn luôn hòa thuận với nhau, cãi nhau vì những điều ngớ ngẩn và yêu nhau từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Con thấy tình yêu của mẹ con mình cũng giống nhau phần nào, dịu dàng và chân thành.”
“Ha ha, con bé này hôm nay tự dưng phát ngôn được câu trưởng thành phết.”
Người mẹ không nhịn được mà vỗ đùi cười phá lên. Lâu lắm rồi cô mới có thể trò chuyện vui vẻ thế này với cô con gái lớn của mình trong những bữa ăn. Trước kia, bầu không khí u ám đấy chắc chắn sẽ không cho con gái của cô được cười đùa hạnh phúc như thế này.
“À, đúng rồi. Ta nhớ là ngày xưa ta với ba con đã từng ngồi ăn trưa dưới gốc cây phượng vào những hôm phải học cả buổi sáng lẫn buổi tối. Bữa trưa hôm đấy ta không nhớ có những gì cho lắm, nhưng đống ốc đá ta ăn thì nhớ rõ lắm, coi như là bữa phụ sau bữa trưa á. Ngồi ở quán ốc gần đấy, vừa ăn vừa ngắm hoa rơi, lãng mạn lắm luôn ý.”
“Con nhớ ngày xưa bố mẹ phải sinh hoạt tiết kiệm lắm cơ mà, sao lại còn ăn được cả bữa phụ nữa vậy.”
“Trước khi quyết định ăn ốc, ba con đã phải nhẫn nhịn từ tuần trước mới dành ra được một bữa ốc cho 2 đứa. Ba con lúc đó ăn rón rén lắm, toàn ăn chậm chậm để cho mẹ được ăn nhiều hơn thôi.”
“Vậy hả mẹ, đúng là con người ta thay đổi theo thời gian mà. Giờ ba ăn như heo ý, khó mà để con liên tưởng lại hai hình tượng lại với nhau được.”
Ba người cứ trò chuyện cho đến khi Thiên và An ăn xong bữa tối, người mẹ liền rời giường để dọn bát đũa ra bồn rửa. Thiên cũng đứng dậy dọn dẹp các thứ trên bàn theo.
“Bác cứ nghỉ ngơi đi bác ạ. Đống bát đũa này cứ để cháu lo.”
“Cháu mới là người cần phải nghỉ ngơi đấy Thiên à. Cứ để ta rửa cho, ta cũng đâu phải là quá mệt mỏi với những việc này đâu. Ngược lại cháu mới là người đừng nên ép mình quá thì hơn đấy.”
Những lời mà người mẹ nói đều là sự thật. Cơ thể Thiên suốt cả chục năm nay đều không ngừng rơi vào trạng thái mệt mỏi, thể lực và sức khỏe đều bị hao mòn ngày qua ngày.
Thiên chỉ vừa mới bước vào quá trình hồi phục của mình trong hôm nay khi mà cậu chỉ vừa mới có được tình yêu, thứ cậu luôn theo đuổi.
“Được rồi Thiên à, nghe mẹ chị nói, ngồi xuống đây nghỉ ngơi đi. Bộ phim mà chị thích vừa ra tập cuối rồi nè, có gì chị em mình ngồi xem lại từ tập một luôn, ôn lại nội dung phim.”
“Hả... sao lại phải ôn lại nội dung phim hả chị? Trừ khi...”
“Gì chứ gì chứ, chị chỉ chờ nó ra hết rồi xem một lượt cho nó mượt thôi mà, dù sao thì chị cũng đã đọc hết nội dung truyện của bộ này từ khá lâu rồi. Chuyển thể lên phim sẽ có nhiều phần khác với truyện mà cũng nhiều phần giống, chi bằng chờ nó ra hết, vừa quên đi đa số nội dung lại còn vừa xem thỏa thích không bị gián đoạn.”
Truyện chữ, truyện tranh và phim chuyển thể luôn có những phần nội dung không giống nhau. Vậy nên việc làm của An cũng không phải là quá hiếm, nhiều người khác cũng chọn cho mình giải pháp tương tự, tùy theo tính tình của mình.
Thiên bèn gãi đầu đi về hướng của An
“Vậy thì được thôi, chị em mình xem phim cùng nhau đi. “
Thiên ngồi lên giường, lấy chăn đắp lên che kín phần chân của mình và của chị, hở một phần thịt là lạnh một phần da.
“Ồ, hóa ra là chị xem cái này. Phim này nổi tiếng khắp không gian mạng là tác giả cười trên nỗi đau và nước mắt của người xem. Nói thật thì nội dung của bộ này đúng là đỉnh của chóp, bộc lộ ra được rất nhiều phần tối bên trong con người cũng như cái chết ‘nhẹ nhàng’ của nhân loại trong thế giới này.”
“Haiz, người khác thì cặp đôi dương dương, đau khổ hơn thì là âm dương. Thế mà trên đời này lại còn có người cho cả cặp đôi từ dương dương thành âm âm, đã thế lại còn chết một cách thô bạo và hoang dã nhất có thể chứ. Ông tác giả vẽ cái chết càng chi tiết càng thấy đau lòng.”
“Chị nói là... đau lòng theo nghĩa đen hay nghĩa bóng.”
An liền phản ứng lại với câu nói của Thiên, chậm rãi đưa hai tay ôm lấy phần bên sườn.
“Này, em biết chị đang nói theo nghĩa nào mà, đừng có đề cập đến nghĩa còn lại chứ. Em thật sự làm cơ thể của chị cảm thấy hơi nhói nhói rồi đấy, cái thằng này, sao chỉ báo là giỏi vậy.”
“He he, chị quá khen rồi. Không uổng công mấy chục năm rèn luyện kĩ năng của em, đúng là có công mài sắt có ngày nên kim mà, tổ tiên nói cấm có sai.”
An lấy vai húc nhẹ vào vai của Thiên, sau đó bị lệch hướng mà ngã xuống lòng Thiên. May mà Thiên nhanh tay đỡ lấy đầu của An, không là đầu An lại đập tủ, u một cục mất.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người bất giác đỏ hết cả mặt lên. Tình cảnh bây giờ thật giống như 6 năm trước nhưng người nhìn từ trên xuống lúc đó lại là An, còn Thiên lúc bấy giờ trông chả khác gì con gà nhỏ. Một phần tư đôi môi của Thiên bị chiếm lấy cũng là trong khoảnh khắc như vậy.
“Ái chà, tuổi trẻ bây giờ sướng thật đấy, trong sáng, hồn nhiên, sống một cuộc sống màu hường, tận hưởng tuổi thanh xuân đẹp đẽ. Ước gì mẹ trẻ lại khoảng 30 tuổi thôi là mẹ sẽ đi bẫy mấy anh giai ngay. Nhỉ con gái nhỉ.”
Cặp đôi trẻ nghe thấy lời người mẹ nói thì lập tức chỉnh đốn lại tư thế ngồi, dù vậy thì bầu không khí vẫn không mất đi tính đặc sắc của nó, nồng nặc mùi cơm chó.
“Ha ha, cặp uyên ương này trông chả khác gì vợ chồng trẻ mới cưới cả, ngượng ngượng ngùng ngùng, cũng đâu phải là hai đứa đi ra mắt phụ huynh hay gì đâu... à quên mất mình là phụ huynh của An. Thôi được rồi hai đứa cứ tự nhiên đi, giờ cũng khá muộn, đến lúc ta phải về nhà rồi.”
“Vâng mẹ về cẩn thận nhé, đường tối, trời lạnh lắm. Không tiễn.”
“Ây da, cái câu nói vừa đấm vừa xoa này là sao. Con nhất thiết phải nói ra không vậy hả con gái. À Thiên này.”
“Dạ, gì vậy ạ.”
“Có gì tối nay cháu ngủ ở đây cũng được. Mấy hôm rảnh ta cùng thường nằm đây ngủ với con bé cho đỡ cô đơn. Mà khổ nỗi mấy tháng nay công việc bộn bề, ta phải về nhà sau khi ăn tối xong.”
“Dạ, được bác ạ. Bác cứ tin ở cháu.”
“À mà này, nếu như hai đứa đi có đi hẹn hò đâu đó, thì cứ lấy tiền trong tài khoản của bác mà dùng, trước bác có nhắn qua con An rồi đấy. Ta không muốn thấy hai đứa tiêu sài hoang phí nhưng cũng không thể để con gái mình và người yêu của nó phải trải qua những tháng ngày như bác và ba nó được.”
Thiên ngạc nhiên ra mặt khi thấy bác gái cho phép mình và An chi tiêu thoải mái như vậy mà không gắt gao về mặt hạn chế đến như vậy. Có vẻ mẹ của An hoàn toàn tin tưởng vào mắt nhìn người của cô con gái mình, cũng như là đôi mắt của chính cô.
“Và đừng có lấy tiền nạp game đấy nhé.”
“Ơ dạ, tất nhiên rồi ạ. Cháu sẽ không làm những điều vô bổ đấy đâu ạ.”
“Hửm, bác nói với An cơ mà... chẳng lẽ cháu cũng...”
Thiên đành cười trừ gãi đầu tỏ vẻ bối rối.
“Ha... ha, ngại quá. Tự dưng cháu vạch lưng ra cho bác xem, có hơi lố rồi.”
Người mẹ thở dài một hơi rồi nhắc nhở.
“Có gì hai đứa nạp tiết chế lại một chút là được, bác cũng không muốn cấm đoán mấy thứ nhỏ nhặt này đâu. Vậy nhé, bác về đây.”
Người mẹ mỉm cười mở cửa xách túi ra về. Để lại hai đứa ngồi trụm vào nhau trong một chiếc chăn, chăm chú xem phim.
(Ơ, vậy là bác ấy không bận tâm tí gì khi thấy con gái mình tự dưng nằm cạnh một thằng ất ơ nào đó à? Còn tưởng là khi nào sắp về mới gọi mình ra hỏi riêng, hóa ra là không à. Chắc bác có lí do nào đó.)
“Ê Thiên, em ra lấy bỏng đi chị em mình ngồi cắn cho đỡ ngứa mồm. Chị nhớ là mẹ để túi bỏng ở ngăn trên bên trái cạnh cái máy hút mùi ý, với cả bình nước cam để trong tủ lạnh nữa.”
Thiên nghe vậy cũng đi ra khỏi chăn, tìm đống bỏng và bình nước cam mà An đề cập đến.
“Đống bỏng này để lâu chưa chị.”
“Mẹ chị chỉ vừa mới đem lên hôm qua thôi, thoải mái đi em. Ủa mà em sợ bỏng nó hỏng chi vậy em... thật là vô nghĩa.”
“Đề phòng thôi chị. Để em pha thêm chút nước nóng vào bình nước cam này nhé chị, để trong tủ lạnh lâu cũng làm nó hơi lạnh rồi.”
“Ừ, pha đi, sau đó đổ ra hai cái cốc ở trên kệ bếp đấy nhé.”
“Ừm, em biết rồi.”
Một lúc sau, Thiên quay trở lại giường với hai tay hai cốc nước cam, trong ngực ôm lấy túi bỏng. Đặt hai cốc nước lên hai bên của cái bàn Thiên mới dúi lấy túi bỏng vào trong ngực An, leo lại vào chăn, cầm lấy một thanh bỏng và ngồi xem phim.
“Ây da, sao vừa mới cầm bỏng lên cắn mà đã có người cháy như thịt xông khói thế kia. Thật là không đúng lúc một chút nào.”
“Ha ha, dù sao thì chúng ta cũng đang ngồi ăn như ở rạp phim khi xem một bộ phim đầy cảnh chết chóc và sự trầm cảm đấy. Bọn mình mới là người tạo ra tình huống không đúng lúc như thế này cơ mà.”
“Gì chứ, em có thể thích ứng với gần như mọi tình huống cơ mà, này em than tí cho có thôi.”
“Ủa, thế lúc em mới vào viện em có thích ứng nổi với môi trường ở đây không? Tự dưng bị quăng vào một nơi lạ lẫm như này chắc khó thở lắm nhỉ.”
“Lúc đầu thì, em cũng run lắm chứ. Sau đó cái run đó cũng nhạt dần đi, chẳng cảm thấy gì nữa. Có lẽ, em đã quá tập trung vào hạnh phúc của bản thân mình, chứ không còn là đôi mắt của thiên hạ nữa.”
An chỉ liếc nhìn Thiên và cười một cái rồi dựa đầu vào vai cậu, chăm chú vào màn hình máy tính.
Tiếng gặm bỏng rôm rốp của hai người vang khắp căn phòng cùng với tiếng la hét thất thanh của những nhân vật trong phim. Đôi mắt của hai người phản chiếu lại màu đỏ rực của lửa bùng lên, màu đỏ máu chảy thành sông thành suối.
Phòng A6 đêm hôm đó bật đèn sáng đến tận hơn 12 giờ đêm. Nhìn từ ngoài vào bằng cửa sổ, có thể thấy Thiên và An vẫn ngồi đấy, cùng nhau trải qua một đêm xem phim đáng nhớ.


0 Bình luận