• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Prodigious

Chương 6: Con tàu trong tuyết

0 Bình luận - Độ dài: 3,206 từ - Cập nhật:

Tại nhà ga Ostorina. Angel xách cặp hành lý ngồi dưới băng ghế đá chờ đợi thầy mình quay trở lại sau khi ông ấy bỗng dưng rời đi vì có chuyện gấp. Cô cầm đồng hồ trên tay, ngó nghiêng xung quanh rồi lại nhìn vào thời gian. Khoảng ba mươi phút nữa tàu sẽ khởi hành nhưng đến giờ cô vẫn chưa thấy William trở lại. Khi gập chiếc đồng hồ quả quýt, cô bổng dừng lại khi nhìn vào ký hiệu được khắc trên mặt vỏ của nó: ký hiệu của một bông hoa hồng.

Đây từng là ký hiệu của một trại trẻ mồ côi đặt tại Valenfierd, cũng là nơi mà cuộc thập tự chinh đầu tiên diễn ra. Hơn hết, đây cũng là nơi mà mẹ của cô, Helena Arminius từng sống.

“Em lại nhớ mẹ nữa à.” William đứng ngay sau lưng của Angel, tay dựa vào thành ghế, gương mặt anh đăm chiêu nhìn về phía xa xa. Những bông tuyết đang rơi ở bên ngoài của sân ga.

Cái lạnh khiến cho Angel khẽ run, cô thở hơi ấm phả vào bàn tay của mình. Hiện tại họ đang ở nhà ga Ostorina, cách Renoncer cả một đoạn đường khá dài, nhưng cũng không có cách nào khác vì đây là nhà ga gần nhất với Renoncer.

Ostorina là vùng đất được vị thần băng giá Raffael phù hộ. Nhưng theo Angel thì nơi này giống bị nguyền rủa hơn. Sự khắc nghiệt ở Ostorina không giống với Tử Địa Cực Bắc, Ostorina khắc nghiệt đơn giản vì nó có sự chuyển biến nhiệt độ thất thường. Băng tuyết hoặc tuyết rơi thường xuyên, tuy không lạnh thấu xương nhưng lại là thứ gây cản trở cho nông nghiệp. Do đó thường khu vực này chỉ tập trung sản xuất công nghiệp.

“Lạnh thật.” William cảm thán, anh lấy ra một chiếc khăn quàng cổ được dệt bằng len bông quàng cho Angel.

Cô nhận lấy chiếc khăn, hai mắt vẫn không rời khỏi nhà ga. Bỗng, cô cất lời hỏi thầy mình:

“Thầy ơi, thần thánh là do tín ngưỡng của con người mà thành hay vì thần thánh đã có sẵn nên mới sinh ra tín ngưỡng?”

“Em nghe câu này ở đâu vậy?”

Williams nhướng mày trước câu hỏi của cô. Thông thường nếu đó là Helena thì anh sẽ cốc đầu cô một cái rồi mới giảng giải. Nhưng giờ anh cũng chẳng còn bao nhiêu sức để đùa giỡn nên cũng đáp lại nhanh chóng.

“Vì có thần từ trước nên mới sinh ra tín ngưỡng.”

“Tại sao thầy lại chắc chắn như vậy? Tại em nghĩ có khi thực ra không có thần nào cả và cả câu chuyện về đại kỷ nguyên thứ nhất cũng chỉ là do các cổ nhân bịa ra để tạo ra tín ngưỡng nhằm cai trị người dân thôi?”

“Không, em sai rồi.” William trầm giọng “Em có nhớ bộ xương của rồng ở rãnh Belrick chứ? Trong thi thể của nó em biết người ta đã tìm thấy gì không?”

“Thánh Vật.” Angel nói.

“Đúng vậy. Quan trọng nhất là Thánh Vật không thể được tạo ra bởi con người. Năng lượng của chúng không thuộc về thế giới này, chúng cũng không hề sở hữu 'Dị chất siêu phàm' mà là năng lượng mà các tư tế hoặc các môn đồ của các giáo phái khác nhau đã từng kết nối được với thần linh, đó không gì khác ngoài Thánh Lực. Tức chúng vốn không thể là do con người tạo ra, từ đó ta suy ra rằng Thần thật sự có tồn tại.”

“Thầy nghĩ vậy à?”

“Angel, em đừng quên rằng là một thành viên chủ chốt của Giáo Hội, em cũng sở hữu nó đấy. Chính em cũng hiểu nó không phải sức mạnh từ Tính Chất Siêu Phàm.”

Chuyến tàu đã đến, cổ máy bằng thép sừng sừng khổng lồ tiến vào nhà ga. Lớp vỏ thép đen mang theo vết tích của thời gian toát lên vẻ cũ kỹ và uy nghiêm.

Tàu hoả là phát minh vĩ đại mà cả Thánh Quốc và Đế Quốc Maucules hợp tác xây dựng, người ta còn gọi những đoàn tàu này là khúc xương sống thép của cả hai đất nước, các chuyến tàu cũng là cách ngắn nhất để di chuyển qua lại giữa hai vùng Bắc và Nam. Con tàu chạy bằng động cơ hơi nước, phát minh vĩ đại được nhà phát minh Jamis Watte tạo ra, cải thiện mạnh mẽ cho các hoạt động công nghiệp hiện tại.

Angel bước lên tàu, William về toa tàu của mình, cả hai người tạm thời tách nhau ra. Angel ngồi vào ghế của mình, ngồi bên cạnh cô là một quý cô chững chạc, xinh đẹp nhưng có lẽ tuổi không quá ba mươi.

Khi đoàn tàu khởi hành, tiếng còi tàu vang lên trong không gian vẫn còn ồn ào của các hành khách. Cỗ máy thép khổng lồ rùng mình, lớp vỏ đen nhánh ánh lên những vệt mờ của dầu và bụi than. Hơi nước phun ra từ các ống dẫn, trắng xóa và sôi sục, phủ mờ cả nền trời tuyết rơi. Bánh tàu bắt đầu quay, chậm rãi, nặng nề. Những nhịp chuyển động đầu tiên vang lên bằng tiếng kim loại nghiến vào nhau ken két, rồi dần trở thành một chuỗi âm thanh đều đặn, rền vang.

Khung cảnh bên ngoài vụt qua trước mắt của cô, đôi mắt cô sâu thẳm như không thể nhìn thấy cảm xúc gì bên trong đó. Một vài hồi ức vụt qua trước mắt của cô, cũng là trong trời tuyết như thế này nhưng ngày đó đã đẹp đẽ biết bao nhiêu.

Năm xưa khi cô đã lớn hơn, Helena đã đưa cô thăm quan thị trấn Renoncer. Đó là một ngày đông lạnh giá với tuyết rơi đầy đường. Khi đó mẹ cô xuống thị trấn để gặp vị Công tước cai quản nơi này. Cô muốn ngài ấy cho phép thực hiện lễ gột rửa - một nghi lễ để vùng đất này nhận lại một lần nữa sẽ được sự ban phước của Thần Thánh. 

Công tước đã có ý từ chối, bởi vì năm xưa chính Giáo Hội đã từ bỏ nơi này. Khi Công tước đời trước của Renoncer bị lũ dị giáo lừa gạt đến mức phát điên, tự tay phá huỷ lời ban phước của Thần, giáo hội đã làm ngơ trước lời cầu cứu của dân chúng vì lý do e ngại xảy ra chiến tranh với chúng.

Angel khi ấy gần như đồng tình với quyết định không thực hiện lễ gột rửa của ngài Công tước. Khi đó, cô vẫn chưa thực sự được bước vào Hội Thánh để học tập như hiện tại, nên chỉ nghe những lời chân thành từ người dân nơi ấy. Họ kể lại tất cả những gì mình đã trải qua: khoảng thời gian khốn khổ vì mất mùa, thiên tai… hay những ngày buộc phải ra đồng giữa thời tiết khắc nghiệt. Cái đói, cái rét... tất cả những bi kịch của quãng thời gian ấy đều như bản án tử đối với những người nông dân lương thiện.

Công tước nói đúng, trong khi những con người khốn khổ đó đang tuyệt vọng thì Giáo Hội ở đâu? Thánh Thần ở đâu? Những gì Renoncer có được nơi đây không phải nhờ vào sự chúc phúc của Thần hay phước lành do Giáo Hội ban cho, mà là nhờ vào mồ hôi và nước mắt của những người dân đã đổ ra để dựng nên nó.

Vì thế, dù Renoncer là nơi giao thoa giữa hai đế quốc, phần lớn người dân bản địa nơi đây vẫn nghiêng về chủ nghĩa của Maucules hơn. Họ không thờ Thần, cũng không thờ Hoàng đế. Nhờ thế mà nơi này trở thành vùng đất trung lập duy nhất được phép tồn tại ở lục địa này.

Helena đã dùng hết sức để dàn dựng màn kịch nhằm lấy sự căm ghét của mọi người lên mình, rồi sử dụng lòng căm ghét đó khởi động Rượu Thánh, một loại thánh vật có khả năng nghịch đảo lời nguyền rủa.

Việc thiên tai xảy ra ở Renoncer hoá ra không phải là ngẫu nhiên. Sau khi Công tước cũ bị lũ dị giáo lừa, hắn đã để chúng thực hiện lời nguyền rủa lên mảnh đất này, đảo ngược đi lời chúc phúc của Thần. Giờ đây khi rượu đổ xuống mảnh đất, lời nguyền được hoá giải, chúc phúc đã trở lại.

Chỉ là cũng sẽ chẳng còn ai tin vào câu chuyện về người con gái đã lấy ác ý xoay chuyển vận mệnh của cả một vùng đất đó cả. Ngoại trừ Angel bởi vì cô đã thấy tất cả, cô hiểu tất cả nhưng cô lại không thể chấp nhận mẹ mình bị sỉ nhục như thế, nhưng Helena chỉ nói với cô một điều duy nhất, nó đã là lời dạy khiến cô khắc cốt ghi tâm.

“Một hành động tốt đẹp sẽ không cần sự công nhận, cũng sẽ không cần ai biết đến. Một người có thể sẵn sàng chôn vùi ánh sáng của chính mình để mở ra ánh sáng cho những người lạc lối khác mới đường đúng đắn mà Hội Thánh đã dạy, mới là lời của Đức Thánh nhân từ.”

Trở về thực tại, khi Angel còn đang trầm ngâm suy tư thì ngoài kia tuyết bắt đầu rơi manh hơn. Còn khoảng hai ngàn cây số nữa đoàn tàu sẽ đến nhà ga Logdawn - nhà ga này cách Cosotto khoảng 2 ngày đi xe ngựa nhưng nó cũng không phải vấn đề gì lớn.

"Uỳnh!" Cả con tàu rung lắc dữ dội sau một tiếng nổ lớn kinh hoàng. Khói đen bốc lên nghi ngút từ đầu đoàn tàu; đường ray phía trước đã bị thổi tung thành từng mảnh. Con tàu mất lái, chao đảo rồi trật khỏi đường ray, lao thẳng về phía vực sâu.

Nhưng bất ngờ, cả đoàn tàu khựng lại giữa không trung, rồi lơ lửng trôi ngược về phía phần đất vẫn còn nguyên vẹn sau vụ nổ.

Từ bầu trời phủ tuyết trắng xoá, một sinh vật khổng lồ bay lơ lửng ở trên quan sát tất cả. Con quái vật đó có đôi cánh đen tuyền như tro trong ngọn lửa, cơ thể dị dạng với bốn cánh tay và làn da sẫm màu. Gương mặt nó trắng bệch, mang hình dáng loài cú nhưng có cái miệng ngoác đến tận mang tai. Đôi cánh của nó vừa rộng vừa gai góc, trên các vành xương cánh mọc chi chít những con mắt đen ngòm đang khẽ động đậy. Chân nó cong với bàn chân ba móng sắc nhọn như loài chim.

William rời khỏi toa tàu. Ngay khi bàn chân chạm đất, một cơn lạnh sống lưng tràn dọc theo xương sống anh, trực giác anh báo động dữ dội. Có thứ gì đó… đang nhìn chằm chằm.

Anh ngẩng đầu. Nhưng chưa kịp nhìn thấy rõ, cả một cơn mưa lông vũ đen kịt đã ập xuống như bão tố. Không một tiếng báo trước. Chúng lao tới, tua tủa như hàng ngàn mũi tên đen. Ngón tay William khẽ chuyển động. Trong tích tắc, anh vung tay, một màn chắn khổng lồ bùng lên che chắn trước mặt và cho cả đoàn tàu.

Những chiếc lông vừa chạm vào tấm khiên liền phát nổ dữ dội, từng đợt rung chấn dội ngược lại tạo ra những cơn gió dữ dội. Thế nhưng, lớp chắn vẫn sừng sững không hề lay chuyển, như thể chẳng có gì trên đời có thể phá hủy được nó.

“Mày là… Cuverach?”

Nó nghiêng đầu, vặn một vòng tròn ghê rợn như một con cú thực thụ. Khi nhận ra đòn tấn công không có tác dụng, cái miệng bỗng tách ra, không phải mở, mà là toác hẳn thành hai nửa. Gương mặt nó trở nên kinh tởm đến tột cùng. Từ trong họng, không khí cùng những luồng tuyết lạnh buốt bị hút ngược vào, xoáy lại thành một khối năng lượng tròn ngay trước miệng.

Ở bên trong toa tàu, Angel phát hiện điều bất thường: những thi thể nằm rải rác đang dần trương phồng lên, bụng của họ phập phồng như chứa thứ gì đó bên trong. Không khí ngột ngạt, lạnh và im lặng một cách chết chóc. Cô sững lại khi nhận ra  một vài hành khách vẫn còn sống cũng đang lần lượt đổ gục, và ngay khoảnh khắc cơ thể của họ hoàn toàn nằm trên mặt đất lạnh lẽo, họ đã chết bất đắc kỳ tử.

Angel tiến lại gần một trong những thi thể đang phồng to. Ngay khi cô vừa cúi xuống, “Bụp!”, phần bụng của người đàn ông ấy nổ tung. Máu và thịt bắn tung tóe. Từ trong đống lầy nhầy đó, một con Cuverach non gào thét nhảy vọt ra, lao thẳng về phía cô.

“Lũ Cuverach tấn công từ lúc nào? Không lẽ là thức ăn ở nhà ga? Không đúng, làm gì có chuyện đó. Vậy chỉ có một khả năng thôi… những người ở đây vốn đã mang hạt giống của chúng ngay từ khi lên tàu… nhưng nó làm bằng cách nào?”

Ở bên ngoài, một khối lập phương lập tức hiện ra, nhốt chặt con Cuverach vào bên trong. Nhưng khi nó há miệng, tia năng lượng từ quả cầu trước mõm bắn ra, sức công phá khủng khiếp đến mức phá nát cả lớp chắn, thứ mà William từng lấy làm niềm kiêu hãnh.

Tia sáng lao đến nhanh đến mức anh gần như không phản ứng kịp. Dù đã lách người né tránh, tia năng lượng vẫn rạch một đường sâu vào bụng anh. Máu tuôn ra lênh láng. William sững lại, mắt nhìn chằm chằm vào vết thương. Đây không phải một con Cuverach thông thường. Có lẽ nó đã trải qua tiến hoá lần thứ hai.

William tặc lưỡi. Mặc kệ máu chảy ròng ròng trên bụng, anh rút một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi dài. Làn khói trắng phả ra chậm rãi. Anh ngước nhìn nó. Ánh mắt hai bên chạm nhau.

Cuverach không vội tấn công. Nó đứng im, như thể đang thăm dò. Không hề có ý định lao vào chiến đấu. Đôi cánh chợt bung mạnh, “Rầm!”, đôi cánh dang rộng phá tan tành khối lập phương đang giam giữ nó. William thở dài, anh liếc mắt ra đằng sau và chỉ thấy rõ bên trong đã không còn ai sống sót. Thứ đáng sợ là cái bụng của họ bất kể là ai đều đang phồng lên với tốc độ chóng mặt.

“Mày nghe hiểu tao nói, đúng không Cuverach?.”

Nó nhìn anh, trong đôi mắt sâu hoắm đó không thể biết được cảm xúc thật của nó là gì, nhưng nó lại không hề gật đầu hay nói gì với anh cả, tất cả giống như nó chỉ đang nhìn một sâu bọ.

“Tao không hiểu vì sao chúng mày có thể tàn sát cả đoàn tàu và biến tất cả hành khách thành ổ đẻ trứng cho chúng mày. Nhưng tiếc thật vì lần này mày đụng nhầm người rồi.”

Cả toa tàu bỗng dưng bốc cháy, ngọn lửa vàng rực bùng cháy lên nhấn chìm cả đoàn tàu. Tiếng gào thét của những con Cuverach con thét lên kinh dị hơn cả tiếng hét của những con người khi họ đau đớn. Angel bước ra từ toa tàu, người cô sạch sẽ không hề dính máu.

Con Cuverach mở to mắt kinh ngạc, nó nhận ra ngọn lửa kia là thứ gì. Vút một cái, nó đập cánh bay lùi lại ra sau không dám lại gần, cũng không dám nhìn thẳng vào Angel.

Ngọn lửa đó chính là Thánh Lực.

Thánh lực có rất nhiều hình thái. Năng lượng của nó thường biến đổi hoặc biểu hiện khác nhau tùy theo nhận thức của người sở hữu.

Cuverach, hay còn được gọi là “Chim quỷ của Rừng Đen”, vừa là một loài quái vật, vừa là một dạng quỷ dữ. Chủng loài này được nuôi dưỡng trong môi trường ngập tràn quỷ lực, sống dựa vào đó mà sinh trưởng và phát triển. Chính vì vậy, một nửa bản chất của chúng cũng là quỷ.

Và điều đó dẫn tới một sự thật không thể chối cãi: không có con quỷ nào không sợ hãi trước sức mạnh của Thánh lực: thứ quyền năng có thể gây tổn hại khủng khiếp lên bất kỳ sinh vật nào mang dòng máu quỷ.

Nó hoảng loạn, định bỏ chạy, nhưng không rõ từ lúc nào, Angel đã xuất hiện ngay phía trên đầu. Cô phóng thanh gươm được tạo ra bằng ngọn lửa thánh, đâm xuyên thẳng qua thân thể nó. Cú ném mạnh đến mức kéo cả thân Cuverach bay ngược xuống mặt đất, ghim chặt xuống đất lạnh, không thể cử động nổi.

Ngọn lửa thánh dường như cảm nhận được dòng máu quỷ gớm ghiếc đang chảy trong thân thể Cuverach. Ngay lập tức, từ vết thương do thanh gươm gây ra, lửa lan rộng ra khắp cơ thể nó, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, thiêu rụi từng thớ thịt trên cơ thể con quái vật.

Cuverach gào thét trong cơn đau tận cùng, quằn quại giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi thanh gươm đang ghim chặt lấy mình. Nó đưa tay run rẩy định rút thanh gươm ra, nhưng ngay lúc ấy, từ trời vô số thanh gươm bằng lửa thánh giáng xuống, đâm xuyên nát toàn bộ thân thể nó.

Angel rơi xuống từ trên cao, nhưng cô được William kịp thời đỡ lấy.

Cả hai cùng bước tới, dừng lại bên cái xác cháy đen tàn tạ của con Cuverach, không giấu nổi sự ngỡ ngàng và vô số câu hỏi.

“Sao Chim quỷ của Rừng Đen lại mò đến tận đây được nhỉ?” William nhìn chằm chằm vào xác nó, giọng nghi hoặc: “Thường thì chúng không thể tồn tại ở nơi quá lạnh cơ mà…”

Angel khẽ cau mày.

“Em cũng không rõ. Nhưng điều lạ hơn là… tại sao lại có nhiều hành khách bị gieo hạt giống vào người đến vậy? Quan trọng là… từ khi nào mới được?”

Cô bỗng im lặng vài giây, như vừa lật giở một manh mối kinh hoàng trong đầu. Rồi Angel nhìn sang William, ánh mắt đăm chiêu, giọng cô thấp xuống đầy do dự:

“Em nghĩ… có khả năng chuyện này liên quan đến Ác Linh Giáo Hội.”

William sững người. Gương mặt anh lập tức trở nên nghiêm trọng, trong ánh mắt thoáng lên một tia lo lắng.

“Nếu đúng là bọn chúng thì mọi chuyện sẽ rắc rối thật rồi.” Williams thủ thỉ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận