Huyết Khế Binh
Loạn Thần
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 4: Tam Nhân Đồng Cư – Vạn Pháp Sơ Đàm

0 Bình luận - Độ dài: 8,449 từ - Cập nhật:

Bầu trời đêm trải dài một màu xanh thẫm, ánh đèn đường hắt ra thứ ánh sáng vàng nhạt lay động trên mặt đường ẩm ướt. Cơn gió lạnh len lỏi qua từng kẽ áo, khiến Trâm vô thức siết chặt tay vào nhau. Bên cạnh cô, Long sải bước trầm ổn, dáng vẻ bình thản như thể không bị ảnh hưởng bởi cái lạnh bất thường của buổi tối hôm nay.

"Cảm thấy thế nào sau khi đến nhà hắn?" Long hỏi, giọng điệu không chút vội vã, nhưng trong ánh mắt thấp thoáng một tia sắc bén.

Trâm trầm ngâm một lúc rồi thở dài. "Có chút… khó hiểu. Cứ như mọi thứ không đơn giản như những gì mình thấy. Dật không chỉ là người bị nguyền rủa, mà còn dường như bị cuốn vào một thứ gì đó phức tạp hơn."

Long khẽ nhướng mày, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe Trâm tiếp tục.

"Lúc đầu, mình chỉ nghĩ rằng lời nguyền này là một hiện tượng siêu nhiên đơn thuần. Nhưng những gì xảy ra tối nay khiến mình cảm thấy nó có một quy luật nào đó, như thể có một bàn tay vô hình đang sắp đặt mọi chuyện. Và Dật… cậu ấy cũng không hoàn toàn là nạn nhân đơn thuần. Cậu ấy biết nhiều hơn những gì cậu ấy thể hiện."

Long khẽ nhếch môi, nét mặt thoáng chút thích thú. "Thế à? Xem ra hắn cũng không tệ."

Trâm quay sang nhìn Long, trong lòng có chút băn khoăn. "Cậu biết gì về cậu ấy đúng không? Cảm giác như hai người đã quen nhau từ trước."

Long không trả lời ngay. Anh ta bước thêm vài bước rồi mới chậm rãi nói: "Có thể nói là có duyên gặp gỡ, nhưng không phải bằng hữu."

Trâm nhíu mày nhưng không truy vấn thêm. Trong lòng cô chợt dấy lên một linh cảm mơ hồ rằng cuộc gặp gỡ giữa Long và Dật không phải là điều ngẫu nhiên. Cô quay sang nhìn con đường phía trước, ánh đèn đường hắt bóng hai người kéo dài trên mặt đất, trông như hai hình nhân đang lặng lẽ dõi theo số mệnh của nhau.

Khi cả hai đến nhà Dật, anh ta vừa mới chuẩn bị xong bữa tối. Ngôi nhà nhỏ ẩn mình trong con hẻm Hà Nội mang một vẻ yên tĩnh và ấm áp. Trước sân có nhiều cây cối, mùi dược liệu phảng phất trong không khí, hòa quyện cùng hơi thở của đêm.

Dật mở cửa, khóe môi nhếch lên một nụ cười tinh nghịch. "Hai người đến nhà tôi làm gì? Nhớ tôi quá sao?"

Trâm liếc mắt, cười khẽ. "Đừng tự tin quá anh là người rũ em qua đó, quên à. Chúng tôi có chuyện cần nói."

Dật nhìn Long, cười nhạt. "Và đây là…?"

Long thản nhiên: "Long. Người đồng hành với cô ấy."

Dật nhếch môi, giọng trêu ghẹo. "Ồ, tôi nên cẩn thận rồi. Lỡ Trâm bị anh dụ dỗ mất thì sao?"

Trâm bật cười, nhưng Long vẫn điềm nhiên. "Cậu cứ lo chuyện của mình trước đi."

Không khí căng thẳng chỉ kéo dài trong chốc lát trước khi Dật lùi lại, làm động tác mời vào nhà. "Thôi nào, vào đi, tôi không muốn hàng xóm nghĩ tôi đang đuổi khách đâu."

Cả ba ngồi xuống bàn, Trâm khẽ hít một hơi, quyết định không vòng vo nữa. "Dật, về lời nguyền của cậu… rốt cuộc nó là gì?"

Dật đang rót trà, động tác khựng lại trong một khoảnh khắc rất nhỏ, nhưng đủ để Trâm và Long nhận ra. Một nụ cười lười biếng nhanh chóng xuất hiện trên môi anh ta. "Ồ? Cuối cùng cũng hỏi rồi sao?"

Long yên lặng quan sát, còn Trâm gật đầu. "Mình muốn biết. Không phải vì tò mò, mà vì mình có cảm giác nó liên quan đến nhiều thứ hơn cậu nghĩ."

Dật đặt ấm trà xuống, dựa người vào ghế. "Cậu nghiêm túc nhỉ. Thôi được, nếu đã đến đây, tôi cũng không giấu nữa."

Anh ta vén tay áo lên, để lộ một dấu ấn mờ mờ trên cổ tay—một vòng tròn với những ký tự khó hiểu xung quanh. "Đây là dấu ấn của lời nguyền. Nó không chỉ trói buộc tôi, mà còn khiến tôi liên kết với một thứ… gì đó. Mỗi khi tôi cố chống lại nó, thứ đó sẽ phản kháng. Nó như một sợi dây vô hình trói chặt tôi với một thế lực mà chính tôi cũng chưa thể hiểu hết."

Trâm chăm chú nhìn dấu ấn, cảm thấy có gì đó rất quen thuộc. "Cậu có biết ai đã nguyền rủa cậu không?"

Dật nhếch môi, nhưng ánh mắt tối lại. "Nếu tôi biết, có lẽ tôi đã không còn ngồi đây nữa rồi. Nhưng tôi chắc chắn một điều… tôi không phải người duy nhất bị ảnh hưởng bởi nó."

Long bỗng lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng lại mang theo một trọng lượng nặng nề. "Ý cậu là… có người khác cũng bị dính lời nguyền tương tự?"

Dật gật đầu. "Không chỉ một người. Mà có thể là cả một thế hệ."

Căn phòng bỗng chốc chìm vào yên lặng. Chỉ có tiếng gió ngoài sân vườn thổi qua, mang theo hơi lạnh thấm vào lòng người. Trâm chợt cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Cô không biết mình đã bước chân vào chuyện gì, nhưng rõ ràng, lời nguyền này không đơn giản như cô nghĩ. Và Dật… cậu ấy không đơn độc trong chuyện này.

Long liếc nhìn Trâm, ánh mắt lóe lên một tia suy tư. "Có vẻ như chuyện này còn phức tạp hơn tôi tưởng."

Dật cười nhạt. "Chào mừng đến với thế giới của tôi. Nếu hai người muốn tìm hiểu, thì hãy chuẩn bị tinh thần đi. Vì một khi đã bước vào, sẽ không có đường lui đâu nên là phải làm no cái bụng trước đã, chắc cả hai chưa ăn cơm đâu ha ?."

Sau bữa ăn ,trong phòng khách của căn nhà nhỏ, ánh sáng từ ngọn đèn vàng nhạt tạo nên những bóng tối trầm lặng trên khuôn mặt ba người. Trâm và Long đối diện nhau, vẻ mặt căng thẳng, trong khi Dật vẫn giữ thái độ dửng dưng, như thể những vấn đề họ đang bàn bạc chẳng hề liên quan đến anh.

"Có gì đó không hợp lý." Trâm trầm ngâm. "Nếu gia tộc họ Đinh đứng sau, tại sao mục tiêu đầu tiên lại là tôi? Vụ tấn công hôm đó có vẻ chỉ là đánh lạc hướng."

Long gật đầu. "Đúng. Kẻ chủ mưu không lường trước được rằng lời nguyền của Dật sẽ kéo thêm một lời nguyền khác."

Dật bật cười. "Vậy tôi chẳng khác nào cái khiên chắn cho em nhỉ? Nghe thật đau lòng."

Trâm lườm Dật, giọng trách móc nhưng vẫn giữ nét thân thuộc. "Anh lúc nào cũng có thể nói chuyện một cách vô trách nhiệm như vậy. Nhưng em vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa hợp lý."

Long trầm tư một lát rồi tiếp tục: "Chúng ta có bằng chứng về sự can thiệp của gia tộc họ Đinh, nhưng vẫn chưa chắc họ là thế lực duy nhất. Nếu lời nguyền trên Dật có sức mạnh lớn đến mức hút cả một lời nguyền khác về phía cậu ta, thì nguồn gốc của nó hẳn phải vô cùng phức tạp. Điều đó đặt ra một giả thuyết… có khi nào nó liên quan đến chính gia tộc của tôi?"

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn. Trâm nhìn Long, nhận ra ánh mắt sâu thẳm chất chứa nhiều suy tư. Cô do dự trong giây lát rồi lắc đầu. "Không lẽ cả gia tộc cậu cũng bị lôi kéo vào chuyện này?"

"Chưa thể kết luận," Long trầm giọng. "Nhưng nếu đây thực sự là một chuỗi sự kiện được sắp đặt từ trước, thì có thể chúng ta vẫn còn thiếu một mảnh ghép quan trọng."

Trâm cau mày, cảm giác như có một điều gì đó đang lẩn khuất mà cô chưa thể nắm bắt. Ánh mắt cô dừng lại ở Dật, người vẫn duy trì dáng vẻ ung dung, không hề tỏ ra bị ảnh hưởng bởi cuộc trò chuyện.

"Anh không có gì muốn nói sao?" Cô lên tiếng, vẻ nghi hoặc.

Dật nhún vai, nét cười lười biếng trên môi. "Hai người đã tiến gần đến sự thật rồi đấy, nhưng vẫn bỏ sót một yếu tố quan trọng."

Long nhìn anh chăm chú. "Yếu tố gì?"

Dật chậm rãi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm tĩnh lặng bên ngoài. "Vấn đề không nằm ở việc ai là người có lỗi. Điều quan trọng là ai mới thực sự hưởng lợi từ tất cả những chuyện này." Anh quay đầu lại, ánh mắt sắc bén hơn trong ánh sáng mờ ảo. "Hãy thử suy nghĩ xem: tại sao lời nguyền lại rơi vào tôi thay vì Trâm? Và tại sao, dù đã bị nguyền, tôi vẫn tồn tại mà không hề hấn gì?"

Trâm sững người, cảm giác như một phần của bức tranh toàn cảnh vừa được hoàn chỉnh. "Ý anh là… lời nguyền không đơn thuần là một tai họa?"

Dật bật cười, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo ẩn ý sâu xa. "Ai bảo rằng mọi lời nguyền đều là một tai họa? Đôi khi, nó chỉ là một món quà nguy hiểm mà thôi."

Trâm cảm nhận rõ ràng sự bất ổn tỏa ra từ Dật. Cô không tin vào sự ràng buộc tuyệt đối—nếu có lời nguyền, ắt sẽ có cách phá giải. Nhưng một phần trong cô vẫn còn do dự. Liệu mình có đang dấn thân vào thứ gì đó vượt ngoài tầm kiểm soát?

Dật chậm rãi quan sát phản ứng của cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai. Sự cô lập, sự xa lánh—những điều này đã quá quen thuộc với cậu. Nhưng lần này, Trâm và Long vẫn còn ở đây, vẫn chưa rời đi. Điều đó khiến cảm giác trong lòng cậu trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.

“Tôi đã nói rồi.” Giọng Dật vang lên, mang theo một sự lãnh đạm cố hữu. “Hai người dính vào chuyện này thật rồi đó.”

Long bật cười, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên sự sắc lạnh. “Cậu không nhận ra sao, Dật?” Anh nghiêng đầu, giọng nói mang theo sự thấu hiểu lẫn trách cứ. “Có những thứ càng trốn chạy, càng bám riết lấy cậu. Ngay cả khi cậu im lặng, lời nguyền vẫn tiếp tục nuốt chửng mọi thứ xung quanh.”

Không gian chợt trầm mặc, tựa như những lời của Long đã chạm vào một điều gì đó sâu thẳm. Ánh mắt Dật tối sầm lại, bàn tay siết chặt bên sườn nhưng rồi lại buông lỏng, như thể chấp nhận một điều gì đó không thể tránh khỏi.

Trâm cúi đầu, vô thức siết chặt cây bút trong tay. Cô có cảm giác như mình đã nắm được một mảnh ghép quan trọng, nhưng lại chưa thể xâu chuỗi toàn bộ. Trong tâm trí cô, những suy nghĩ xoay vòng không dứt.

“Có thể nào… mình đã có manh mối gì đó mà chưa nhận ra?”

Ánh đèn lay lắt, bóng tối trong căn nhà nhỏ như có linh hồn, nhích từng chút một về phía ba người. Dật tựa lưng vào ghế, khoé môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong đáy mắt sâu thẳm, ai có thể nói là chẳng tồn đọng chút mệt mỏi? Cậu khẽ nhấc tay, để lộ cổ tay trắng nhợt với một ký hiệu mơ hồ, vết tích tựa như đã tồn tại từ rất lâu, chỉ là giờ đây, nó đang nhè nhẹ nhấp nháy, như đang hấp thu thứ gì đó từ không gian xung quanh.

“Chậc, hai người trông chẳng khác nào hai kẻ mắc nợ ta vậy. Yên tâm đi, anh trai này còn chưa chết được đâu.” Dật cười, giọng điệu nửa bông đùa, nửa chua xót.

Trâm nhìn cậu, ánh mắt lộ vẻ khó chịu. “Anh có thể nghiêm túc một lần được không?” Cô khẽ cắn môi, ánh mắt trầm tư lướt qua cổ tay Dật. “Dấu ấn này… anh có biết nó là gì không?”

Dật nhìn xuống, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhạt. “Không rõ lắm. Một người bí ẩn đã tạm thời phong ấn lời nguyền trong thức hải của anh. Nhưng xem ra…” Cậu giơ cổ tay lên, để ánh sáng vàng nhạt chiếu qua lớp da tái nhợt. “…phong ấn này chẳng vững chắc chút nào.”

Trâm im lặng, tâm trí xoáy sâu vào những suy nghĩ rời rạc. Lời nguyền này… thật sự đã tồn tại từ rất lâu. Có khi từ đời trước, thậm chí từ nhiều đời trước. Một tội lỗi chưa từng được chuộc lại, một món nợ nhân quả chưa có hồi kết.

Long chậm rãi đứng dậy, bước đến đặt tay lên vai Dật, truyền vào một luồng chân khí nhẹ nhàng. “Đừng nghĩ quá nhiều, cứ ổn định tinh thần trước đã.” Giọng anh vững chãi, như thể chỉ cần còn đứng đây, Dật sẽ không một mình gánh chịu.

Dật thoáng chớp mắt, rồi cười cợt nhả. “Ai da, thật không ngờ có ngày lại được đại pháp sư Long quan tâm như vậy. Cảm động quá.”

Long chẳng buồn đáp, chỉ tăng thêm lực trên vai Dật một chút, khiến cậu ta suýt bật ho.

“Khụ, khụ! Đùa chút thôi, sao lại bạo lực như vậy chứ?”

Trâm thở dài, nhưng không buông bỏ suy nghĩ. Cô nhớ lại những gì Dật từng nói. Trong những giấc mơ của cậu, luôn có một cái tên lặp đi lặp lại. Nhưng khi tỉnh dậy, nó lại trở nên mơ hồ, chẳng thể nhớ rõ. Nếu tìm ra cái tên này… có lẽ sẽ tìm được gốc rễ của lời nguyền.

Bên ngoài, gió lạnh thổi qua, khiến cửa sổ rung nhẹ. Trong khoảnh khắc đó, Trâm cảm thấy bóng tối nơi góc phòng bỗng sâu thêm một chút, như thể không gian đang bị bóp méo. Cô siết chặt hai bàn tay.

“Dật.” Cô nhìn thẳng vào anh trai mình, ánh mắt mang theo quyết tâm. “Lời nguyền này không phải thứ không thể phá giải. Chúng ta sẽ tìm ra cách.”

Dật nhìn cô, rồi chợt cười, nụ cười lần này không còn vẻ bông đùa như trước. “Nếu vậy, xem ra anh lại phải nhờ em bảo vệ rồi.”

Trâm bĩu môi. “Đừng mơ.”

Long bật cười, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nét trầm tư lại quay về trong mắt anh. Dẫu cho bề ngoài có vẻ bình thản, nhưng không ai trong ba người bọn họ lại không cảm nhận được sự vặn vẹo của thế giới xung quanh.

Lời nguyền này… tuyệt đối không đơn giản.

Không khí trong phòng vẫn vương chút căng thẳng sau cuộc trò chuyện về lời nguyền. Dật khoanh tay, tựa lưng vào ghế, ánh mắt lơ đãng nhưng lại ẩn chứa suy tư sâu sắc. Rồi như bất chợt nghĩ ra điều gì đó, cậu nghiêng đầu nhìn Trâm, khóe môi nhếch lên đầy ý vị.

"Cô nên ở lại đây một thời gian."

Trâm nhíu mày. "Ý anh là gì?"

Dật nhún vai, giọng bông đùa nhưng ánh mắt nghiêm túc. "Lời nguyền càng tệ hơn, tôi cần người theo dõi tình trạng. Em có chút khả năng bùa chú, ở đây sẽ tiện hơn."

Long bật cười, lần này không có vẻ trêu chọc. "Nếu Trâm ở lại, tôi cũng sẽ ở lại. Không tin tưởng hai người tự xoay sở."

Dật thoáng nhìn Long, định phản đối, nhưng rồi lại im lặng. Ngôi nhà này chỉ có hai phòng ngủ, nhưng hai người họ đã quen ở chung từ lâu, điều đó không thành vấn đề.

Trâm khoanh tay, suy nghĩ. Cô biết lời đề nghị này không chỉ đơn thuần là một chuyện dọn ở trọ. Một khi đã bước vào căn nhà này, cô cũng chính thức đặt mình vào trung tâm của lời nguyền. Nhưng cô cũng biết rằng mình không thể quay lưng lại.

"Được thôi. Nhưng nếu tôi đã ở lại, tôi sẽ không chỉ là người quan sát. Tôi sẽ tìm cách phá bỏ thứ này."

Dật thoáng sững người, nhưng rồi lại khẽ gật đầu. Long nở một nụ cười nửa miệng, nhưng ánh mắt đầy sự kiên định.

"Vậy thì tốt rồi. Giờ chỉ còn việc chuyển đồ thôi."

Dật híp mắt, nở nụ cười đầy ẩn ý, ngả người về phía trước, giọng điệu trêu chọc:

"Trâm à, nói thật đi, em chỉ đang tìm lý do để ở chung với anh thôi đúng không? Nếu muốn thì cứ nói thẳng, đâu cần mượn cớ lời nguyền này nọ..."

Trâm lập tức trừng mắt, còn chưa kịp nói gì thì Long đã cười lạnh, ánh mắt sắc bén như dao.

"Dật, cậu bớt ba hoa một chút đi. Tôi sẽ không để ai có mục đích xấu với bạn mình đâu."

Dật bật cười, vẻ mặt đầy vô tội, nhưng giọng nói lại mang theo chút trêu ngươi:

"Này, này, Long, đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề thế. Anh em bọn tôi sắp thành người một nhà rồi, cậu lo gì chứ?"

Trâm nổi giận, giơ tay đập mạnh lên bàn.

"Dật! Anh bớt nói nhảm lại đi! Long, anh cũng đừng đôi co với hắn!"

Long hừ một tiếng, nhưng cũng không nói thêm, chỉ liếc nhìn Dật đầy cảnh giác. Dật cười hề hề, lảng tránh ánh mắt đó.

"Được rồi, đùa chút thôi mà. Mà nói chứ, cả hai cũng sắp hết hợp đồng ở ký túc xá rồi đúng không? Vậy chuyển đến đây ở là hợp lý quá còn gì."

Trâm nhìn Long, rồi nhìn Dật, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

"Cũng đúng... Thôi được, nhưng phải có nguyên tắc rõ ràng."

Dật nhún vai, tỏ vẻ bất cần.

"Anh thì nguyên tắc gì cũng được. Còn Long, cậu cũng đến luôn đi, chẳng phải cậu vừa nói sẽ không để bọn tôi tự xoay sở sao?"

Long trầm mặc giây lát rồi gật đầu.

"Được, tôi sẽ ở lại."

Dật nở nụ cười tinh quái.

"Tốt! Thế là từ giờ anh em ta chính thức chung nhà rồi, Trâm à, đừng có mà nhớ nhung anh đến mức ngủ không được nhé."

Trâm liếc Dật một cái sắc như dao, trong khi Long chỉ bình thản cầm cốc nước lên uống, chẳng thèm đáp lại trò đùa vớ vẩn của Dật.

Ngôi nhà này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, một căn nhà hiện đại như bao căn nhà khác, nhưng từ giây phút này, nó chính thức trở thành trung tâm của một bí ẩn chưa có lời giải.

Sáng hôm sau, mặt trời rọi ánh sáng vàng nhạt qua khung cửa sổ, phủ một lớp lấp lánh lên sàn nhà ký túc xá. Trâm ngồi trên mép giường, đôi mắt lặng lẽ quét qua căn phòng giờ đây đã vơi đi phần lớn đồ đạc. Một cảm giác quen thuộc xen lẫn hoài niệm khiến cô tạm dừng động tác thu dọn, ngón tay khẽ lướt qua bề mặt bàn gỗ.

Những kệ sách từng chất đầy sách bùa chú, thuật phong thủy giờ chỉ còn lại vài khoảng trống. Cô cầm lên một chiếc bùa cũ, đầu ngón tay mơn man qua những nét chữ đã phai mờ. Một thoáng lưỡng lự, nhưng rồi cô gói tất cả vào hộp gỗ, ánh mắt kiên định. Chuyến đi này không phải ngắn hạn, cô biết rõ điều đó.

Cạnh bên, cô bạn cùng phòng khoanh tay tựa vào cửa, giọng có chút chùng xuống:

"Thật sự phải đi à? Cậu mà chuyển đi, ai thức đêm cùng tụi này nữa?"

Trâm cười khẽ, nhưng ánh mắt mang theo nét đăm chiêu khó giấu.

"Tớ không đi xa, chỉ là tạm thời dọn ra ngoài."

Lời nói đơn giản, nhưng cô hiểu rằng bản thân đang bước vào một hành trình không thể quay đầu.

Khi Trâm đến nơi, Long đã ngồi sẵn trên bậc thềm, tư thế lười nhác, chân duỗi dài, tay chống ra sau làm điểm tựa. Cọng cỏ khô giữa môi hắn khẽ lay động theo gió.

"Lần đầu tiên thấy cậu chịu khó chuyển nhà sớm vậy, Dật." – Long nói, giọng bâng quơ nhưng mang theo nét trêu chọc.

Dật đứng dựa vào khung cửa, tay khoanh trước ngực. Mái tóc có chút rối, ánh mắt hờ hững liếc nhìn Long trước khi nhếch môi cười nhạt:

"Nói cứ như tôi là kẻ lang bạt không nhà vậy."

Long nhếch môi cười, nhưng không tiếp lời. Đúng lúc đó, Trâm dừng chân trước cửa, đặt túi đồ xuống, ánh mắt lướt nhanh qua căn nhà. Không gian không quá lớn, nhưng vẫn đủ thoải mái cho ba người. Dẫu vậy, dù ánh mặt trời vẫn còn rọi vào, một cảm giác âm u, lành lạnh khó diễn tả len lỏi trong không khí.

Dật nhận ra cái nhìn của cô, giọng trầm xuống:

"Chưa bước vào mà đã cảm nhận được gì rồi à?"

Trâm không đáp, chỉ xách túi lên và bước thẳng vào trong. Một luồng khí lạnh lướt qua gáy cô, nhưng gió không đến từ bên ngoài, mà từ sâu trong căn nhà này.

Trâm chọn một căn phòng gần phòng Dật, nơi cô có thể dễ dàng cảm nhận những dao động bất thường trong nhà. Căn phòng tuy nhỏ nhưng vừa vặn. Cô đặt chồng sách xuống bàn, ngón tay vô thức lướt qua bề mặt gỗ. Một dòng khí lạnh mỏng manh dường như tràn vào lòng bàn tay, nhưng cô không hề nao núng.

Long dọn vào phòng Dật, mang theo cả một đống đồ lỉnh kỉnh. Hắn đặt một bộ dao nhỏ lên bàn, khóe môi nhếch nhẹ:

"Để phòng thân."

Dật liếc qua, nhưng không bình luận gì. Một tia suy tư thoáng qua trong đáy mắt.

Sau một hồi bận rộn, cả ba tụ họp ở phòng khách. Dật dựa vào ghế sofa, một tay vắt lên thành ghế, đôi mắt nửa khép nửa mở. Long ngồi xếp bằng trên thảm, cẩn thận lau chùi từng món kim loại hắn mang theo. Trâm đứng gần cửa sổ, nhìn ra ngoài nhưng tâm trí lại trôi dạt về một nơi xa xăm.

Không ai lên tiếng trong một lúc lâu. Rồi Dật chậm rãi cất lời, giọng trầm mà dứt khoát:

"Từ giờ, đây không còn là chuyện của một mình tôi nữa."

Trâm quay lại, ánh mắt sáng lên sự kiên định:

"Phải. Đây là chuyện của cả ba chúng ta."

Long vẫn cúi đầu lau thanh dao trên tay, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên:

"Ừ, miễn là không chết chùm là được."

Dật bật cười nhẹ, nhưng trong nụ cười ấy có một tia u ám thoáng qua:

"Nếu ai đó chết trước, nhớ báo mộng cho nhau nhé."

Không ai nói thêm gì nữa. Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ có hơi lạnh vô hình lặng lẽ lan tỏa xung quanh.

Từ giây phút này, mọi chuyện đã không thể quay đầu nữa.

Trăng tròn tỏa sáng trên cao, phủ xuống sân thượng một lớp ánh bạc lặng lẽ, phản chiếu trên nền đá lát lạnh lẽo. Làn gió đêm mang theo hơi trà thanh khiết, len lỏi qua những kẽ lá rung rinh trong ánh sáng nhạt nhòa. Trâm đứng tựa vào lan can, dáng vẻ thanh nhã mà vững vàng, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư sâu lắng khi nhìn về bầu trời rộng lớn.

Bên cạnh, Dật dựa hờ hững vào lưng ghế, một tay xoay nhẹ chén trà sứ, chất lỏng bên trong khẽ gợn sóng phản chiếu ánh trăng. Dù nụ cười vẫn vương nét cợt nhã thường thấy, nhưng nét mệt mỏi sau cơn phát tác lời nguyền vẫn chưa tan hẳn. Dưới lớp áo mỏng, từng thớ cơ căng cứng, như thể dư âm của nỗi đau vẫn còn đọng lại trong từng tế bào.

"Long mà biết em đưa anh lên đây uống trà dưới trăng thế này, chắc cậu ta ghen tỵ chết mất." – Dật nhếch môi, giọng điệu vẫn đầy trêu ghẹo, nhưng trong ánh mắt lại thấp thoáng chút gì đó khó nắm bắt, tựa như một bí ẩn chưa lời giải.

Trâm không đáp ngay, chỉ lặng lẽ rót thêm trà vào chén của Dật, từng động tác chậm rãi mà thanh thoát, như một dòng nước chảy không chút gợn. Giọng cô dịu dàng, mang theo một sự trấn an ngầm:

"Anh cứ thích đùa. Nhưng nếu không có anh, em đâu có cơ hội uống trà thế này?"

Dật lặng nhìn Trâm một lúc lâu, trước khi khẽ bật cười. Cậu gác một tay ra sau đầu, nửa đùa nửa thật:

"Nhưng mà này, anh vẫn chưa tin là Long chịu để em ở đây đâu. Cậu ta mà biết anh với em uống trà thế này, chắc lại tưởng anh có ý đồ gì."

Trâm bật cười khẽ, ánh mắt sáng lên vẻ thoải mái:

"Long không phải kiểu người đó đâu. Anh ấy có người yêu rồi, mà em với Long cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi."

Dật nhướng mày, như thể đang suy ngẫm điều gì đó, nhưng rồi lại nhếch môi cười cợt nhả:

"Bạn bè bình thường á? Vậy hai người gặp nhau kiểu gì?"

Trâm chống tay lên má, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt thoáng ánh lên nét trêu chọc. Cô chậm rãi kể:

"Lúc trước, em gặp Long khi tham gia một buổi lễ cầu siêu. Lúc đó, em tưởng anh ấy là người có khả năng tâm linh mạnh mẽ, vì thấy anh ta đứng lặng hồi lâu trước một bài vị. Ai ngờ đâu, khi lại gần hỏi chuyện, mới phát hiện anh ta chỉ đang… ngắm tượng Phật vì thấy nó giống một nhân vật anime yêu thích."

Dật bật cười lớn, suýt chút nữa làm đổ chén trà trong tay.

"Thật luôn? Vậy mà cũng thành bạn được sao?"

Trâm nhún vai, giọng thản nhiên nhưng ánh mắt mang theo ý cười:

"Thì ra, anh ấy không có năng lực tâm linh gì ghê gớm, nhưng hóa ra lại có chung sở thích anime với em. Từ đó mà thành bạn thôi."

Dật lắc đầu, vẻ mặt như không tin nổi nhưng vẫn không giấu được nụ cười. Cậu nâng chén trà lên, chạm nhẹ vào chén của Trâm.

"Thế thì tốt. Nếu Long đã có người yêu, anh cũng không cần lo bị hiểu lầm nữa rồi."

Dật lặng nhìn Trâm một lúc lâu, trước khi khẽ bật cười. Cậu gác một tay ra sau đầu, nửa đùa nửa thật:

"Hay là em làm người yêu anh luôn đi, vừa tiện lại vừa có lợi, đúng không?"

Trâm nhướn mày, chậm rãi đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén nhưng vẫn giữ nụ cười trêu chọc:

"Dật, anh có biết trên đời này có hai thứ tuyệt đối không thể xảy ra không?"

Dật nhướng mày, ánh mắt đầy hứng thú. "Là gì?"

Trâm chống cằm, giọng điệu nhàn nhã:

"Một là mặt trời mọc đằng Tây. Hai là em thành người yêu của anh."

Dật khựng lại một giây, sau đó bật cười lớn, dựa người ra sau như thể bị đánh bại hoàn toàn.

"Trâm, em đúng là nhẫn tâm mà! Anh tổn thương quá!"

Trâm nhún vai, giọng đầy vẻ bông đùa:

"Anh quen rồi còn gì. Đừng nói là lần này bị đả kích thật nhé?"

Dật lắc đầu, cười khổ. "Biết vậy nhưng vẫn thấy đau lòng quá. Để anh uống thêm chén trà an ủi vậy."

Trâm cười nhẹ, rót thêm trà cho Dật. Dưới ánh trăng, tiếng cười vẫn vang lên, nhẹ nhàng mà không hề xa cách.

Dật nhướng mày, như thể bất ngờ trước câu trả lời của Trâm, nhưng rồi chỉ cười nhẹ. Cậu nâng chén trà lên môi, nhấp một ngụm nhỏ, cảm nhận vị đắng nhẹ lan tỏa nơi đầu lưỡi trước khi lắng xuống thành một tầng hậu ngọt dịu. Nhìn chén trà trong tay, cậu chậm rãi cất giọng, lần này trầm hơn, như đang nghiền ngẫm một chân lý đã khắc sâu trong tâm khảm:

"Em đã bao giờ nghĩ rằng mỗi bước tiến trên con đường tu luyện đều phải đánh đổi thứ gì đó không?"

Trâm khẽ nghiêng đầu, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt long lanh của cô. Nhìn vào Dật, cô không chỉ thấy một kẻ hay trêu chọc mà còn là một người đã đi qua những khổ ải mà ít ai có thể hiểu được. Cô hiểu, lời nguyền kia không chỉ là một sự ràng buộc về mặt thể xác, mà còn là một thử thách về tinh thần, nơi mỗi sai lầm đều có thể phải trả giá bằng chính linh hồn của mình.

Cô khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

"Tu luyện không có nghĩa là phải chịu đựng đau đớn đến chết đi sống lại. Nếu biết cách cân bằng âm dương, chúng ta có thể vượt qua những thử thách mà không cần gánh chịu hậu quả quá lớn."

Dật bật cười, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên một tia sắc bén khó tả.

"Nghe có vẻ lý tưởng đấy. Nhưng em nghĩ rằng sự cân bằng đó thực sự tồn tại sao? Nếu đơn giản như vậy, đã không có vô số kẻ gục ngã trên con đường này."

Trâm không vội phản bác. Cô nâng chén trà lên, chậm rãi thổi nhẹ, để hơi nóng tan dần vào không khí trước khi đưa lên môi nhấp một ngụm. Hương trà lan tỏa, để lại một vị thanh thoát trên đầu lưỡi, như thể mỗi ngụm trà đều là một sự chiêm nghiệm về nhân sinh. Đặt chén xuống bàn, cô cất giọng chậm rãi, từng chữ mang theo sự chắc chắn không thể lay chuyển:

"Cân bằng không có nghĩa là dễ dàng. Nó chỉ có nghĩa là không cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình. Tu luyện không phải để thách thức thiên đạo, mà là để hiểu rõ bản chất của chính mình."

Dật im lặng một lúc lâu, rồi bất giác bật cười, nhưng lần này không còn sự chế giễu, mà là một sự chấp nhận lặng lẽ. Cậu ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, nơi ánh trăng vẫn tỏa sáng lặng lẽ, chứng kiến bao kiếp nhân sinh thăng trầm.

"Có lẽ em đúng. Nhưng anh thì không có cái may mắn đó. Đối với anh, tu luyện chưa bao giờ là một sự lựa chọn, mà là một cuộc chiến để sinh tồn."

Trâm nghiêng đầu, ánh mắt ôn hòa nhưng đầy kiên định. Cô không vội đáp, chỉ nhẹ nhàng rót thêm trà vào chén của Dật, từng giọt chảy xuống như dòng chảy của thời gian, thong thả nhưng không ngừng lại.

"Nếu vậy, hãy để em giúp anh tìm lại con đường đó."

Trâm lặng lẽ nâng chén, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua thành sứ, ánh mắt phản chiếu ánh trăng như hồ nước tĩnh lặng.

Dật đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu màn đêm.

"Tu luyện là nghịch thiên, là giành lấy thứ vốn không thuộc về con người. Nếu đã là nghịch thiên, tại sao lại còn có cấp bậc? Chẳng phải mỗi người đều phải tự mình phá vỡ giới hạn sao?"

Trâm khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong nhẹ. Cô đặt chén trà xuống, ánh mắt bình thản như nước tĩnh lặng.

"Anh nghĩ vậy cũng không sai. Nhưng anh có bao giờ tự hỏi vì sao những người trước chúng ta lại đặt ra những cảnh giới này chưa?"

Dật nhướn mày, chờ đợi câu trả lời. Trâm khẽ xoay chén trà trong tay, giọng nói vẫn thong thả nhưng mang theo sự chắc chắn:

"Bát Mạch không phải là rào cản, mà là lộ trình. Mỗi bước tiến lên không phải để giới hạn tu luyện, mà để hiểu rõ bản thân đã đạt đến đâu. Anh có biết hiện tại, người mạnh nhất cũng chỉ mới chạm đến Lục Mạch không? Càng lên cao, càng ít người đạt được. Chúng ta không phải là những kẻ đầu tiên bước đi trên con đường này, và cũng không phải những kẻ cuối cùng."

Dật cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia không đồng tình.

"Nếu đã là nghịch thiên, cần gì phải theo lộ trình của kẻ khác? Nếu những kẻ đi trước chưa chạm đến đỉnh cao, vậy thì sao phải xem họ như khuôn mẫu?"

Trâm nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói vẫn trầm ổn:

"Không ai bắt anh phải theo khuôn mẫu. Nhưng nếu anh không biết mình đang đứng ở đâu, làm sao biết được bước tiếp theo phải đi thế nào? Nếu con đường trước mặt là vô tận, vậy sao không tận dụng những gì đã có để làm cột mốc?"

Cô nhấp một ngụm trà, rồi tiếp tục:

"Hiện tại em cũng chỉ mới đạt đến đỉnh phong Nhất Mạch. Không phải vì em không đủ khả năng, mà vì muốn bước lên cao hơn, cần phải tích lũy đủ nền tảng. Nếu chỉ liều lĩnh vượt qua mà không có sự chuẩn bị, cái giá phải trả có khi còn nặng nề hơn anh tưởng."

Dật trầm ngâm, ánh mắt thu lại một tia suy tư.

"Vậy em nói thử xem, nếu tu luyện là con đường không có giới hạn, thì tại sao lại dừng lại ở Bát Mạch?"

Trâm chậm rãi giải thích, ánh mắt ánh lên vẻ am hiểu sâu sắc:

"Bát Mạch không phải là giới hạn, mà là chặng đường mà con người có thể ghi nhận. Nhất Mạch là khởi đầu, nơi cơ thể bắt đầu mở ra dòng chảy năng lượng. Nhị Mạch giúp củng cố nền tảng, khiến khí huyết mạnh mẽ hơn. Tam Mạch khai mở sự kết nối giữa linh hồn và thể xác. Tứ Mạch bắt đầu chạm đến tầng sâu hơn của ý thức."

Cô ngừng lại một chút, quan sát biểu cảm của Dật, rồi tiếp tục:

"Ngũ Mạch giúp cơ thể thích nghi với dòng chảy năng lượng mạnh mẽ hơn, bắt đầu vượt qua giới hạn thông thường của con người. Lục Mạch là nơi chỉ những người thực sự thiên tài mới đạt tới, giúp năng lượng trong cơ thể đạt đến sự dung hợp hoàn chỉnh. Thất Mạch—hầu như chưa có ai đạt đến, là cảnh giới nơi con người gần như hòa làm một với thiên địa. Bát Mạch… là đích đến cuối cùng mà nhân loại có thể đặt ra, nơi cơ thể không còn chịu ràng buộc của thế gian, đạt đến một trạng thái mà gần như chỉ có trong truyền thuyết."

Dật gõ nhẹ ngón tay lên bàn, lẩm bẩm:

"Nói cách khác, không phải vì có ai đặt ra giới hạn, mà vì chưa ai từng vượt qua nổi nó."

Trâm gật đầu, ánh mắt kiên định:

"Đúng vậy. Nhưng nếu anh muốn đi xa hơn Bát Mạch, trước hết anh phải đến được đó đã."

Dật bật cười, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú.

"Vậy thì để xem, ai trong chúng ta sẽ đi xa hơn."

Dật tựa người vào ghế, đôi mắt hờ hững nhưng sắc bén, trong khi Trâm vẫn ung dung rót trà, vẻ mặt trầm tĩnh như một vị đạo nhân lâu năm.Dật gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, giọng chậm rãi nhưng đầy thách thức:

"Em đã nói về Bát Mạch, nhưng anh vẫn thấy một điều phi lý. Nếu Nhâm Mạch thực sự là ranh giới giữa sinh và tử, vậy tại sao con người có thể vượt qua? Nếu đã bước chân vào con sông huyền bí ấy, đáng lẽ không có đường lui mới phải."

Trâm khẽ mỉm cười, ánh mắt như có chút tán thưởng vì Dật đã nắm bắt được điểm mấu chốt. Cô đặt chén trà xuống, ngón tay thon dài khẽ chạm vào thành bàn:

"Nhâm Mạch không chỉ là một đường kinh mạch. Đó là dòng sông luân hồi, nơi âm khí hội tụ, là khởi nguồn và kết thúc của vạn vật. Ai bước vào cũng sẽ phải đối diện với chính bản thân mình, đối diện với luân hồi và sự lựa chọn: tiến lên hay tan biến."

Dật cười nhạt, nhưng ánh mắt lóe lên một tia thích thú:

"Vậy là nếu kẻ nào đột phá được Nhâm Mạch, hắn có thể trở về từ cõi chết? Một kiểu nghịch chuyển luân hồi?"

Trâm khẽ gật đầu:

"Truyền thuyết kể rằng, có kẻ đã làm được. Nhưng đa phần đều thất bại. Bên dưới dòng sông ấy không chỉ có âm khí, mà còn vô số linh hồn chưa kịp sinh ra, chưa muốn đầu thai. Nếu tâm trí không đủ mạnh, sẽ bị kéo chìm, linh hồn tan thành tro bụi."

Cô dừng một chút rồi tiếp tục:

"Muốn bước qua Nhâm Mạch, trước hết phải đi từ Khai Môn Cấp, từng bước đả thông sáu cấp bậc: Thủ Thái Âm Phế, Thủ Quyết Âm Tâm Bào, Thủ Thiếu Âm Tâm, Túc Thái Âm Tỳ, Túc Quyết Âm Can và Túc Thiếu Âm Thận. Mỗi một bước đều là thử thách giữa sự sống và cái chết."

Dật chống cằm, đôi mắt ánh lên sự nghiền ngẫm:

"Vậy còn Đốc Mạch? Nếu Nhâm Mạch là dòng sông, thì Đốc Mạch là gì?"

Trâm hít một hơi chậm rãi, giọng nói mang theo sự kính sợ:

"Nếu Nhâm Mạch là khởi nguồn sinh tử, thì Đốc Mạch là trụ cột chống đỡ sự tồn tại của con người. Nó là cột xương khổng lồ, vươn thẳng lên trời cao, liên kết linh hồn và thể xác."

Dật khẽ nhướn mày:

"Nghe giống như một con đường dẫn đến thần linh vậy."

Trâm bật cười khẽ:

"Quả thực là như vậy. Những kẻ tu luyện Đốc Mạch nếu thành công có thể sánh ngang thần linh. Nhưng nếu thất bại, xương cốt sẽ bị nghiền nát, hóa thành linh hồn lang thang mãi mãi không siêu thoát."

Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn:

"Để đến được đó, cần phải vượt qua Khai Môn Cấp, rồi từng bước một: Thủ Dương Minh Đại Trường, Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu, Thủ Thái Dương Tiểu Trường, Túc Dương Minh Vị, Túc Thiếu Dương Đởm, và Túc Thái Dương Bàng Quang. Những cấp bậc này không phải để giới hạn, mà để người tu luyện có một phương pháp, một con đường rõ ràng để bước tiếp."

Dật nhìn Trâm một lúc lâu, rồi khẽ bật cười:

"Vậy theo em, anh nên bắt đầu từ đâu?"

Trâm không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ rót thêm trà vào chén của Dật, động tác nhẹ nhàng như một nghi lễ. Sau một thoáng suy nghĩ, cô đáp:

"Bắt đầu từ Nhất Mạch. Đừng nóng vội nghĩ đến Đốc Mạch hay vượt qua luân hồi. Trước tiên, anh phải học cách kiểm soát năng lượng trong cơ thể mình. Nếu không kiểm soát được lời nguyền, thì dù có sức mạnh cỡ nào, anh cũng chỉ là con rối của nó mà thôi."

Dật gật đầu, ánh mắt sắc bén hơn. Trâm tiếp tục:

"Tu luyện không chỉ là rèn luyện sức mạnh, mà còn là kiểm soát chính mình. Hãy tập trung vào việc khai thông dòng chảy năng lượng trong cơ thể, từng bước một. Khi đạt đến đỉnh phong Nhất Mạch, anh sẽ có đủ nền tảng để bước vào Nhị Mạch. Nhưng anh cũng phải nhớ rằng, mỗi bước tiến đều có cái giá của nó."

Dật khoanh tay, giọng trầm xuống:

"Cái giá đó là gì?"

Trâm khẽ nghiêng đầu, ánh mắt phản chiếu ánh trăng:

"Là cơn đau. Là sự dằn vặt. Là những thử thách mà nếu không cẩn thận, anh có thể bị chính sức mạnh của mình nuốt chửng."

Cô dừng lại, rồi cười nhẹ:

"Nhưng anh đâu phải loại người sợ đau, đúng không?"

Dật bật cười lớn, tiếng cười vang vọng dưới ánh trăng.

"Được. Vậy thì bắt đầu từ Nhất Mạch đi."

Trâm khẽ gật đầu, rồi bổ sung:

"Nhưng có một điều nữa, những truyền thuyết kia không áp dụng với tất cả mọi người. Em đã đạt đỉnh phong Nhất Mạch nhưng chưa vượt môn, thế nhưng em không bị Huyết Hà nuốt chửng hay bị âm khí xâm nhập."

Dật hơi nhướn mày, chờ đợi cô tiếp tục.

"Những kẻ lập ra quy tắc ấy không phải ai cũng có tư chất đặc biệt. Những người như em – mang trong mình dòng máu thuần âm hoặc sở hữu thông linh bẩm sinh – có thể phá vỡ quy luật đó. Với những người như em, Nhâm Mạch không phải là cánh cửa cần phá vỡ, mà là một phần tự nhiên trong cơ thể."

Dật im lặng một lát, rồi bật cười:

"Vậy là không phải ai cũng chịu khổ như nhau, nhỉ?"

Trâm nhún vai, mỉm cười đầy ẩn ý:

"Có lẽ. Nhưng anh biết đấy, dù con đường có khác nhau, đích đến vẫn như nhau. Với khả năng chiến đấu của anh thì dường như anh đã khai mạch rồi."

Dật nâng chén trà, nhấp một ngụm rồi cất giọng:

"Em nói Nhất Mạch Cảnh bắt đầu khi cơ thể khai mở một dòng chảy năng lượng đầu tiên. Nhưng anh chỉ mới tu luyện sáu giác quan, làm gì đã đến mức đó?"

Trâm khẽ cười, tay chậm rãi xoay chén trà trong lòng bàn tay, giọng nói thong thả mà chắc chắn:

"Anh có biết Nhất Mạch Cảnh thật ra không chỉ đơn thuần là dẫn dắt năng lượng không? Nó chính là sự liên kết giữa thân thể và những giác quan cốt lõi của con người."

Dật khẽ nhướn mày, đặt chén trà xuống bàn, ra vẻ hứng thú:

"Vậy ý em là… sáu giác quan mà anh đang tu luyện có liên quan đến việc khai môn Nhất Mạch?"

Trâm khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng qua một tia suy ngẫm, rồi tiếp tục:

"Sáu giác quan của con người – thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác và tri giác – vốn dĩ là cánh cửa mở ra chân lý của thế gian. Khi một người có thể điều khiển sáu giác quan theo ý mình, đó cũng là dấu hiệu của Nhất Mạch Cảnh bắt đầu khởi động. Chỉ là có rất ít người Nhất Mạnh có giác quan mạnh như anh và đặc biệt là cả sáu giác quan thôi ."

Dật im lặng một lát, như đang nghiền ngẫm lời cô. Một lúc sau, cậu bật cười, nhưng giọng nói có phần trầm hơn thường ngày:

"Nếu chỉ là như vậy, tại sao những người khác không thể khai mở Nhất Mạch theo cách này?"

Trâm nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm rồi nhẹ nhàng đáp:

"Vì không phải ai cũng có thể cảm nhận được những biến đổi vi tế của cơ thể mình. Người bình thường chỉ biết sử dụng giác quan mà không biết rèn luyện, còn anh thì lại tìm ra cách đã bắt đầu tinh luyện chúng."

Dật chống tay lên cằm, đôi mắt sắc bén hơn trong ánh trăng:

"Vậy là anh đã vô thức đi đúng hướng?"

Trâm cười khẽ:

"Có thể nói vậy. Nhưng Nhất Mạch Cảnh không chỉ có thế. Khi khai môn, dòng chảy năng lượng trong cơ thể không còn bị giới hạn. Từ đây, người tu luyện có thể bước vào Bát Cảnh – tám trạng thái đại ngộ của kẻ tu hành chân chính."

Dật khẽ nhíu mày:

"Bát Cảnh?"

Trâm nhẹ giọng giải thích:

"Bát Cảnh là tám cánh cửa mở ra những tầng nhận thức khác nhau. Mỗi cảnh giới đòi hỏi người tu luyện không chỉ có thực lực mà còn phải có đủ sự thông tuệ để lĩnh hội."

Cô liệt kê từng cảnh giới:

"Nhất Cảnh: Nhận thức bản thân – khi tu luyện giả thực sự cảm nhận được dòng chảy năng lượng trong cơ thể."

"Nhị Cảnh: Thấu hiểu thế giới – khi người tu hành có thể cảm nhận sự vận động của vạn vật xung quanh."

"Tam Cảnh: Giao hòa với linh khí – khi cơ thể và linh hồn bắt đầu dung hợp với tự nhiên."

"Tứ Cảnh: Kiểm soát sinh tử – kẻ đạt được có thể điều khiển hơi thở và nhịp tim đến mức gần như sống hay chết chỉ còn là khái niệm."

"Ngũ Cảnh: Luyện hồn – linh hồn và thể xác hòa làm một, bước đầu rèn luyện ý chí vượt qua luân hồi."

"Lục Cảnh: Chuyển hóa – năng lượng trong cơ thể không còn cứng nhắc mà có thể biến hóa tùy ý theo tâm trí."

"Thất Cảnh: Nhập đạo – người tu luyện chân chính hiểu rõ bản chất của chính mình, không còn bị thế gian ràng buộc."

"Bát Cảnh: Siêu thoát – bước cuối cùng để thoát khỏi sự kiểm soát của nhân gian, nhưng không ai biết thực sự có ai đã đạt đến cảnh giới này hay chưa."

Dật khẽ gật gù, ngón tay chạm nhẹ lên mép chén trà, trầm ngâm:

"Nếu vậy, có thể những gì anh đang làm không chỉ đơn thuần là khai mở giác quan, mà là vô thức bước vào con đường tu luyện thật sự."

Trâm mỉm cười, giọng nói mang theo chút trêu chọc:

"Đúng vậy, và có lẽ anh đã vô tình khai môn Nhất Mạch mà không hề nhận ra."

Dật bật cười lớn, ánh mắt sáng lên sự hứng thú:

"Thế thì anh phải tiếp tục xem thử con đường này sẽ đưa mình đi đến đâu."

Dật dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn xa xăm vào màn đêm vô tận, chén trà trong tay đã dần nguội lạnh từ lâu.

“ Ta nào muốn gặp quỷ ma,

Chỉ mong yên ổn, cửa nhà bình yên.

Cớ sao số phận đảo điên,

Nửa đêm ma gọi, nửa miền tối tăm?

Người đời nhìn mặt bảo hăm,

Gọi ta là kẻ gieo mầm họa tai.

Bước chân phiêu bạt lạc loài,

Ngày nghe gió khóc, đêm hoài mộng sâu.

Tay cầm bùa, mực loang màu,

Gươm mang sát khí, lòng đau chẳng lành.

Cầu xin thoát kiếp mong manh,

Mà trời chẳng thấu, để đành long đong.

Làm người chẳng được thong dong,

Nửa vương quỷ giới, nửa mong trần hoài.

U minh sóng cuộn mây dài,

Ta đi một bước, hồn ai níu về?

Muốn quên tất cả não nề,

Sống như cỏ dại ven lề thế gian.

Nhưng duyên âm, nghiệp quấn tàn,

Thôi thì gạt lệ, bước ngang phận này…”

Cậu khẽ thở dài, giọng nói mang theo chút bất mãn:

"Anh thật không hiểu, tại sao cả đời này lại phải dính vào những thứ huyền học, ma quỷ, lời nguyền? Chẳng phải người ta vẫn nói, sống một đời bình yên là điều quý giá nhất sao? Nhưng anh, từ lúc sinh ra đã chẳng thể bình thường như người khác."

Trâm lặng lẽ quan sát, đôi mắt phản chiếu ánh trăng nhàn nhạt. Cô không vội đáp, chỉ nhẹ nhàng rót trà vào chén mới, đặt xuống trước mặt Dật. Hương trà thanh nhã thoảng qua, hòa lẫn với màn sương khuya lạnh lẽo.

"Anh vẫn luôn nghĩ bản thân không có sự lựa chọn, nhưng thật ra, chính cách anh đối diện với số phận mới là điều quan trọng nhất."

Dật bật cười khẽ, nhưng trong nụ cười đó không che giấu được sự mệt mỏi:

"Vậy em nói thử xem, nếu một ngày nào đó anh vứt bỏ hết tất cả, liệu số phận có buông tha không?"

Trâm chậm rãi nâng chén trà lên, ánh mắt dịu dàng nhưng không kém phần kiên định:

"Có những thứ, dù anh không tìm đến, nó cũng sẽ tìm đến anh. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không thể làm chủ nó. Nếu anh cứ chạy trốn, thì mãi mãi anh cũng sẽ chỉ là kẻ bị săn đuổi."

Dật lặng im, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, như thể đang suy tư về những lời của Trâm. Một lúc lâu sau, cậu khẽ hừ nhẹ, tựa như cười mà không phải cười:

"Nói cũng đúng. Chạy mãi cũng chẳng ích gì, có khi còn mệt hơn."

Trâm mỉm cười nhẹ, giọng nói ôn hòa:

"Vậy thì đừng để những điều này trở thành gánh nặng, hãy xem như nó là một phần của anh. Khi anh chấp nhận nó, có lẽ anh sẽ tìm được con đường của riêng mình."

Dật thở dài, nhưng lần này giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn trước:

"Thôi được rồi, hôm nay nói đến đây thôi. Đầu óc anh cũng mệt rồi."

Trâm gật đầu, đứng dậy, tà áo khẽ lay động theo cơn gió. Cô đưa tay lấy chén trà của Dật, nhưng trước khi rời đi, cô dừng lại, giọng nói chậm rãi:

"Anh cũng nên nghỉ ngơi đi. Ngày mai lại là một ngày dài."

Dật không đáp, chỉ ngả người ra sau ghế, nhắm mắt lại, để mặc cho làn gió đêm lạnh buốt thổi qua. Trâm lặng lẽ bước vào phòng, bóng dáng cô dần khuất sau cánh cửa.

Bên ngoài, trăng vẫn sáng, gió vẫn thổi, như thể chứng kiến tất cả nhưng lại chẳng bao giờ lên tiếng.

Một đêm dài nữa lại trôi qua.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận