Huyết Khế Binh
Loạn Thần
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 3: Mộng Trung Tàn Niệm

0 Bình luận - Độ dài: 8,722 từ - Cập nhật:

Mặt trời đã lên cao, tỏa ánh sáng ấm áp xuyên qua lớp sương mờ vương trên những tán cây rậm rạp. Làn gió nhẹ phảng phất mùi hoa cỏ hòa lẫn với hơi đất ẩm của vùng ngoại ô Hà Nội, mang lại cảm giác yên bình tĩnh lặng. Nơi đây, một ngôi nhà nhỏ nép mình bên cánh đồng rộng lớn, xa xa là những ngọn đồi thoai thoải phủ đầy cây xanh.

Trâm khẽ cựa mình, cơn đau nhức lan dọc cơ thể, nhắc nhở cô rằng vết thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Đôi mắt dần thích nghi với ánh sáng nhàn nhạt trong căn phòng gỗ đơn sơ. Không gian xung quanh yên tĩnh nhưng lại mang chút xa lạ. Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau buốt nơi bả vai khiến cô khẽ rên lên.

“Còn đau hả?” Giọng nói trầm ấm từ cửa vang lên, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.

Trâm quay đầu lại, bắt gặp Dật đang đứng tựa vào khung cửa, trên tay là một ly trà nóng. Nét mặt anh ung dung, nụ cười nửa miệng đầy vẻ trêu chọc, như thể việc cô bị thương chỉ là một trò đùa nhỏ.

“Ừm.” Cô khẽ đáp, ánh mắt không giấu được sự phòng bị.

Dật tiến lại gần, đặt ly trà xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh cô. “Chưa hồi phục hẳn mà đã muốn cử động rồi sao? Cô đúng là cố chấp thật.”

Trâm nhìn anh, giọng có chút thách thức. “Tôi ổn. Không cần anh lo.”

Dật bật cười, chống tay lên cằm, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái. “Vậy thử đứng dậy xem nào?”

Trâm nghiến răng, cố chống tay xuống giường nhưng ngay lập tức cảm nhận cơ thể mất thăng bằng. Một cánh tay rắn chắc nhanh chóng vòng qua eo cô, giữ lấy cô trước khi cô kịp ngã.

“Tôi đã nói rồi mà.” Dật thì thầm, hơi thở phả nhẹ vào tóc cô. “Đừng cứng đầu nữa.”

Trâm cảm nhận được nhịp tim có chút loạn nhịp. Cô vội vàng đẩy Dật ra, lườm anh một cái. “Anh còn trêu tôi nữa, tôi sẽ dùng bùa chế ngự đấy.”

Dật nhún vai, tỏ vẻ vô tội. “Tôi chỉ muốn chắc chắn cô không làm điều gì dại dột thôi.”Những ngày sau đó, Trâm dần thích nghi với nhịp sống chậm rãi nơi ngoại ô. Cô dành phần lớn thời gian nghỉ ngơi, trong khi Dật lo liệu việc nấu nướng và chăm sóc cô. Dù ngoài miệng thường trêu chọc, nhưng hành động của anh lại rất chu đáo.

Một buổi chiều, Trâm ngồi bên cửa sổ, phóng tầm mắt ra cánh đồng lúa trải dài trước mắt. Không gian yên ả đến lạ, khác xa những cuộc chiến căng thẳng mà cô đã trải qua.

Dật từ ngoài sân bước vào, trên tay xách theo một chiếc giỏ đầy rau củ tươi. “Hôm nay tôi sẽ nấu cháo gà. Cô có muốn đổi món không?”

Trâm nhíu mày. “Ngoài cháo ra, anh còn biết nấu món gì khác không?”

Dật làm ra vẻ suy nghĩ. “Ừm, có thể nấu mì, nhưng sợ cô lại chê tôi vụng về.”

Trâm bật cười. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô cảm thấy thực sự thoải mái khi ở bên anh. Mặc dù ngoài mặt hay cợt nhả, nhưng sự quan tâm tinh tế của Dật lại khiến cô cảm thấy ấm áp theo một cách rất riêng.

Buổi tối, cả hai ngồi bên hiên nhà, tận hưởng làn gió mát và bầu trời đầy sao. Dật vươn vai, mắt nhìn xa xăm.

“Cô có muốn ở lại đây mãi không?” Anh bất chợt hỏi.

Trâm quay sang nhìn anh, có chút ngạc nhiên. “Không thể. Chúng ta còn nhiệm vụ phải hoàn thành.”

Dật cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh như thể đã đoán trước câu trả lời. “Biết rồi. Nhưng tôi nghĩ cô cũng thích nơi này, đúng không?”

Trâm im lặng. Cô không phủ nhận. Một tuần trôi qua nhanh chóng, và ngày trở lại trường cũng đã đến.

Sáng hôm đó, khi cả hai chuẩn bị lên đường, Trâm cảm thấy có điều gì đó không ổn. Một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua khiến cô khẽ rùng mình. Cảm giác như có ai đó đang theo dõi họ.

Dật nhận ra sự khác lạ trên gương mặt cô. “Sao thế?”

Trâm khẽ lắc đầu. “Chỉ là… có linh cảm không lành.”

Dật nheo mắt nhìn xung quanh, rồi bật cười. “Cô lo xa quá rồi.” Nhưng dù nói vậy, ánh mắt anh cũng trầm xuống, như thể đang suy tính điều gì đó.

Mặt trời treo lơ lửng trên cao, ánh sáng nhợt nhạt phủ xuống con đường dẫn vào nội thành Hà Nội. Gió sớm mang theo hơi lạnh phả vào da thịt, nhưng Trâm vẫn giữ chặt áo khoác, ánh mắt xa xăm hướng về những rặng cây lùi dần phía sau.

Một tuần yên bình nơi ngoại thành không đủ để nàng gạt đi sự cảnh giác. Chiếc hộp vẫn chưa tìm được, mối nguy hiểm vẫn lẩn khuất đâu đó, chờ thời cơ xuất hiện. Sự im lặng này… chỉ khiến nàng thêm bất an.

Dật dường như chẳng mấy bận tâm. Y vừa lái xe, vừa huýt sáo khe khẽ, đôi khi lại liếc nhìn Trâm qua gương chiếu hậu. “Cứ nhìn quanh mãi vậy, cẩn thận lại trật chân té khỏi xe đấy.”

Trâm hừ nhẹ, siết chặt tay vịn bên hông. “Ngươi có thể nghiêm túc một chút không?”

Dật bật cười, bàn tay vững vàng trên tay lái. “Ta đang rất nghiêm túc đây chứ. Cứ căng thẳng mãi cũng chẳng giải quyết được gì. Lỡ may thứ đó vẫn chưa tìm ra, chẳng lẽ ngươi định giữ bộ mặt cau có này cả đời?”

Trâm không đáp, chỉ lặng lẽ nghiêng đầu, gió thổi tung mấy sợi tóc trước trán.

Dật dường như cũng không muốn chọc nàng quá mức. Hắn khẽ nhún vai, đổi chủ đề: “Mà nếu chúng ta tìm ra chiếc hộp, ngươi có định mở nó ngay không?”

Trâm liếc nhìn hắn, mắt ánh lên một tia cảnh giác. “Ta chưa quyết định. Còn tuỳ vào tình hình.”

Dật gật gù, như thể câu trả lời đó đã nằm trong dự tính. “Vậy trước khi tìm ra nó, hãy thử tận hưởng chút không khí thành phố đi. Dù gì cũng một tuần rồi, ta nghe nói quán cà phê góc phố vẫn còn bán bánh ngọt ngươi thích.”

Trâm cười khẽ. Nàng biết Dật chỉ đang tìm cách làm nàng bớt căng thẳng, nhưng lại không quá lố. Sự cợt nhả của hắn đôi khi đáng ghét, nhưng cũng giúp nàng không bị chìm quá sâu vào lo lắng.

Chiếc xe lao nhanh hơn, bỏ lại những cánh đồng phía sau, tiến về nơi đô thị ồn ào. Cả hai đều biết—sự bình yên này, có lẽ sẽ không kéo dài lâu.

Ngay chiều hôm đó, bầu trời vẩn đục như một tấm màn u tối, che lấp ánh sáng le lói của mặt trời. Lớp sương xám dày đặc quấn lấy từng nhánh cây khô cằn, khiến cảnh vật nhuốm một sắc thái lạnh lẽo khác thường. Con đường nhỏ dẫn vào thành phố vắng lặng đến rợn người, như thể tất cả sự sống đều đã bị nuốt chửng bởi một thế lực vô hình. Họ quyết định dừng xe, giữa một cánh rừng nhỏ trên đường đi như thể muốn dụ thứ gì đó ra mặt.

Trâm và Dật lặng lẽ bước đi, mỗi bước chân dường như đều dẫm lên thứ gì đó không thuộc về nhân gian. Trâm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau trận chiến trước, từng vết thương như những dấu ấn tà quái bám chặt vào cơ thể, mỗi cử động đều kéo theo cảm giác đau nhói âm ỉ. Nhưng điều khiến nàng bận tâm hơn cả không phải là cơn đau, mà là thứ áp lực vô hình đang bủa vây từ bốn phía.

Dật bước bên cạnh, ánh mắt sắc lạnh lướt qua màn sương dày. Y giữ một khoảng cách vừa đủ để có thể ứng biến ngay khi cần, bàn tay vô thức đặt gần chuôi vũ khí, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ. Không gian tĩnh lặng đến quái dị, nhưng trực giác mách bảo y rằng, có thứ gì đó đang theo dõi họ từ trong bóng tối.

“Dật…” Giọng Trâm trầm thấp, hơi khàn đi vì hao tổn linh lực trước đó. “Ngươi cảm thấy gì không?”

Dật khẽ nghiêng đầu, đồng tử co lại như mắt dã thú săn mồi. Hắn không trả lời ngay, chỉ khép mắt, điều chỉnh nhịp thở và tập trung vào sáu giác quan của mình. Một cơn gió nhẹ lướt qua—không, không phải gió bình thường. Nó mang theo một mùi hương quái dị, thứ gì đó hắc ám len lỏi trong không khí, tựa hồ có bàn tay vô hình đang vươn ra từ cõi u minh.

Dật mở mắt, giọng trầm thấp như tiếng vọng từ huyệt mộ cổ: “Không phải vật sống.”

Trâm nhíu mày. “Vậy là thứ gì?”

Dật không trả lời ngay, chỉ nhấc tay chỉ về phía trước. “Chúng ta không đi tiếp. Trước tiên phải tìm ra thứ đang bám theo.”

Trâm không chần chừ. Nàng cắn đầu ngón tay, vẽ một đạo phù văn bằng huyết chú lên không trung. Lá bùa trong tay nàng bùng lên ánh sáng xanh lục, từng ký tự cổ đại xoay tròn trong không khí như những hồn phách bị giam cầm. Gió bỗng gào thét dữ dội, lá bùa rung lên bần bật như đang chống lại một thế lực nào đó.

Một hình ảnh thoáng hiện trong tâm trí Trâm—bóng đen méo mó ẩn nấp sau những tán cây, thân hình không thuộc về bất kỳ loài sinh vật nào nàng từng biết và rồi nó biến mất.

Anh nhận ra Trâm liên tục đưa mắt quan sát, hàng lông mày hơi nhíu lại, biểu hiện rõ sự cảnh giác.

"Trâm, cậu cảm thấy không ổn sao?" Dật lên tiếng, giọng điệu mang theo sự quan tâm xen lẫn nghi ngờ.

Trâm siết chặt tay áo, nhẹ lắc đầu. "Có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta….."

Dật lập tức dừng bước, nhắm mắt tập trung cảm nhận. Mọi âm thanh vẫn yên tĩnh một cách bất thường, ngoại trừ những cơn gió lạnh len lỏi qua từng tán cây. Nhưng có gì đó không đúng. Gió mang theo một thứ mùi thoảng qua – một mùi vị không thuộc về thế giới này.

"Đợi một chút." Trâm lấy ra một lá bùa màu lam, ánh mắt trở nên kiên định. "Mình sẽ dùng bùa đoán mệnh .”

Dật không phản đối, nhưng sự lo lắng hiện rõ trong ánh mắt anh. Bùa đoán mệnh đòi hỏi sự tiêu hao linh lực đáng kể, trong khi Trâm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Trâm nhẹ cắn đầu ngón tay, để giọt máu nhỏ xuống lá bùa. Ngay lập tức, những văn tự cổ hiện lên, phát sáng rực rỡ. Cô nhắm mắt, tập trung ý niệm, miệng lẩm nhẩm câu chú. Không khí trở nên ngột ngạt, những cơn gió bỗng xoáy mạnh quanh cô. Ánh sáng từ lá bùa rực rỡ chói mắt.

Trong khoảnh khắc, hình ảnh một cái bóng mờ ảo hiện lên trong tâm trí cô. Nó ẩn nấp giữa những thân cây phía sau, sát khí tỏa ra lạnh lẽo đến tột cùng. Trước khi Trâm kịp nhận diện rõ ràng, một luồng phản lực dữ dội từ bùa chú bùng phát, đánh ngược trở lại.

"A!" Trâm thét lên, lảo đảo ngã ra sau. Một dòng máu trào ra từ khóe môi cô.

Cơn đau ập đến như thể có hàng trăm mũi kim đâm vào não bộ. Trâm không chỉ cảm nhận được phản lực—cô còn thấy những hình ảnh méo mó, những tiếng gào thét của những linh hồn bị đày đọa. Nỗi sợ hãi dâng lên trong lồng ngực, nhưng cô nghiến răng, ép mình không ngã xuống. Không thể gục ngã bây giờ.

"Trâm!" Dật lập tức lao tới, đỡ lấy cô. "Cậu có sao không?"

Trâm khẽ lắc đầu, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt đầy kiên quyết. "Mình thấy hắn rồi. Hắn rất gần..."

Dật siết chặt nắm tay, ánh mắt tối sầm lại. "Vậy thì ta không thể trở về trường lúc này. Nếu hắn đã bám theo, tốt hơn hết là tránh để lộ vị trí."

Trâm hiểu ý của Dật. Nếu đây là người của gia tộc Đinh, quay lại trường học có thể khiến họ rơi vào nguy hiểm lớn hơn. Quyết định nhanh chóng được đưa ra – họ sẽ tìm một nơi trú ẩn trong thành phố để theo dõi tình hình trước.

Nhà nghỉ mà họ chọn nằm khuất trong một con hẻm yên tĩnh. Dù có vẻ cũ kỹ, nhưng bên trong sạch sẽ và ít người lui tới. Chủ nhà trọ là một bà lão hiền lành, đôi mắt hiền hậu nhưng ẩn chứa nét thâm trầm khó đoán.

Trâm ngồi xuống giường, cố gắng điều hòa hơi thở trong khi Dật rót một ly trà nóng đặt trước mặt cô.

"Uống đi. Cậu cần lấy lại sức." Giọng Dật bình thản, nhưng ẩn chứa sự quan tâm không lời.

Trâm mỉm cười nhẹ, đón lấy ly trà. Hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay cô, nhưng không thể xua đi cơn lạnh lẽo đang bám riết trong tâm trí.

"Dật, nếu kẻ bám đuôi thực sự là người của gia tộc Đinh, đây chỉ là sự khởi đầu." Trâm chậm rãi lên tiếng, ánh mắt u tối.

Dật gật đầu, giọng anh trầm xuống. "Mình biết. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng."

Bên ngoài, những cơn gió rít lên từng hồi, mang theo hơi lạnh như nhắc nhở về điều gì đó vô hình. Trong căn phòng nhỏ, không khí trở nên ngột ngạt một cách kỳ lạ. Trâm vô thức rùng mình, đặt ly trà xuống bàn.

Và rồi—

Mặt đất dưới chân họ khẽ rung chuyển. Ban đầu chỉ là một cơn chấn động nhỏ, nhưng trong tích tắc, nó mạnh lên, đồ đạc đổ ầm xuống sàn. Một lực kéo vô hình bỗng nhiên bùng lên, như một cánh tay khổng lồ vươn ra từ hư không, kéo cả hai vào bóng tối.

Trâm chỉ kịp thốt lên một tiếng ngắn ngủi trước khi mọi thứ biến mất.

Họ rơi.

Cảm giác rơi tự do kéo dài vô tận, như thể bị hút vào một vực sâu không đáy. Không khí lạnh lẽo quấn quanh, từng sợi tóc trên người đều dựng đứng. Khi Dật mở mắt, cảnh tượng trước mặt khiến hơi thở anh khựng lại.

Một con đường đá trải dài, hai bên là những cánh cổng gỗ mục nát. Không gian xung quanh đặc quánh một thứ hơi thở âm trầm, lẫn trong đó là mùi ẩm mốc của tử khí.

"Âm Lộ..." Trâm lẩm bẩm, giọng cô run rẩy.

Dật quay sang nhìn cô, ánh mắt sắc bén. "Cậu biết nơi này sao?"

Trâm gật đầu, sắc mặt trắng bệch. "Đây là một trong những lối đi giữa cõi dương và cõi âm. Không ai bị đưa đến đây mà có thể dễ dàng thoát ra   bình an."

Dật nắm chặt bàn tay, trực giác mách bảo họ vừa bước vào một cơn ác mộng không có lối thoát.

Từ trong bóng tối phía trước, những âm thanh lạ bắt đầu vang lên. Sát Chiến Giữa Màn Sương

Gió rít từng hồi như tiếng ai đó đang thì thầm từ cõi âm. Màn sương dày đặc bao trùm lấy mọi thứ, ánh sáng mờ mịt hắt lên những bóng hình méo mó vặn vẹo. Những con quỷ đứng chen chúc, từng đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào hai kẻ xâm nhập như bầy sói đói đang nhìn con mồi.

Dật nheo mắt, hơi cúi người xuống, hai tay siết chặt cặp đoản đao, cảm nhận từng cơn gió lùa qua làn da. Hắn không dựa vào mắt để quan sát—bởi trong một không gian bị uế khí bao phủ như thế này, thị giác là thứ vô dụng nhất.

Hắn dùng thính giác.

Những hơi thở khò khè, tiếng xương cọ xát, tiếng bước chân lạo xạo trên nền đất ẩm thấp—tất cả đều hiện lên rõ ràng trong đầu hắn như một bản đồ âm thanh ba chiều.

Một con quỷ đột nhiên lao tới!

Nó gập người lại, bật nhảy như một con nhện khổng lồ, hai cánh tay kéo dài quét ngang trong không khí. Hơi thở của nó mang theo mùi thối rữa nồng nặc, răng nanh dài sắc bén ánh lên trong màn sương.

Vụt!

Dật xoay người né tránh trong gang tấc, đồng thời chân trái giẫm mạnh xuống đất, tận dụng lực bật của bàn chân để phóng ngược về phía kẻ địch.

Thất Bộ Liên Hoàn!

Bước chân hắn linh hoạt như lướt trên mặt nước, chỉ trong tích tắc đã tiếp cận con quỷ từ phía sau. Đoản đao trong tay phải vung lên, chém thẳng vào khớp vai nó.

Xoẹt!

Lưỡi đao sắc bén lướt qua như lụa cắt, nhưng quỷ vật không dễ dàng bị hạ gục. Nó gầm lên, xoay người quét móng vuốt về phía hắn.

Dật dùng xúc giác để cảm nhận luồng khí động học đang thay đổi xung quanh mình. Chỉ cần một cơn gió lạ lùng lướt qua da thịt, hắn có thể phán đoán chính xác hướng tấn công tiếp theo.

Bản năng chiến đấu khiến hắn nhún chân lùi lại, đồng thời đạp mạnh xuống đất, tung một cú đá ngang vào đầu con quỷ.

Thái Cực Cước!

Cú đá mang theo nội lực cực mạnh, đập thẳng vào hàm con quỷ, khiến cái đầu méo mó của nó bị vặn ngược lại một góc kỳ dị. Cơ thể quái dị kia chưa kịp rơi xuống thì đoản đao bên tay trái của Dật đã xuyên thẳng vào yết hầu nó.

Rắc!

Xương cổ vỡ vụn, con quỷ co giật vài giây rồi tan thành tro bụi.

Nhưng những con khác đã lao đến!

Ầm!

Một con quỷ bốn tay vung lên, móng vuốt dài sắc như lưỡi hái chém xuống. Dật xoay người, kéo Trâm ra sau lưng mình, đồng thời vung cả hai đoản đao lên đỡ lấy.

Keng!

Áp lực khủng khiếp khiến mặt đất dưới chân hắn nứt toác. Dật nghiến răng, chân phải bất ngờ giẫm mạnh xuống đất, mượn lực bật lên cao, hai tay vung đao cắt chéo từ trên xuống.

Đảo Lưỡng Nghi!

Hai lưỡi đao mang theo khí kình sắc bén cắt ngang qua thân thể con quỷ, xẻ nó làm đôi.

Ngay lúc đó, từ phía xa, một con quỷ khác mở to miệng, lưỡi dài thè ra, bên trên đầy những cái miệng nhỏ hơn đang lẩm nhẩm chú ngữ. Một luồng khí đen đặc quánh lao về phía Dật, mang theo hơi lạnh thấu xương.

Trâm nhanh chóng hành động!

Cô vung tay, ném ra một đạo bùa đỏ rực. Lá bùa bay lơ lửng giữa không trung, ngay khi luồng khí đen chạm vào, lập tức nổ tung!

Bùng!

Ngọn lửa linh lực bùng cháy dữ dội, đốt sạch hắc khí.

Dật liếc nhìn Trâm, khóe môi nhếch lên.

"Không tệ!"

Trâm thở dài, lườm hắn. "Tập trung đi, đừng có cợt nhả."

Cô lấy ra bút chú linh, nhanh chóng vẽ lên không trung một vòng tròn lớn bằng máu.

Trận Pháp Huyết Văn!

Ngay lập tức, những đường nét rực sáng lan rộng ra, tạo thành một vòng phong ấn khổng lồ giữa chiến trường. Lũ quỷ bị nhốt vào bên trong, gào thét điên cuồng.

"Nhanh lên, Dật!" Trâm hét lên.

Dật không cần cô nhắc.

Hắn thu hai đoản đao lại, hạ thấp trọng tâm, đôi mắt sáng rực lên.

Huyễn Ảnh Thất Sát!

Cơ thể hắn bất ngờ biến mất khỏi tầm nhìn—hoặc đúng hơn, hắn nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp.

Trong vòng phong ấn, từng tia sáng lạnh lóe lên giữa không trung, mỗi một đường chớp động đều đi kèm với máu đen văng tung tóe.

Lũ quỷ không kịp phản ứng.

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!

Chỉ trong vòng ba hơi thở, tất cả ác quỷ trong vòng phong ấn đều bị xẻ thành từng mảnh. Những đôi mắt đỏ rực từ từ mờ đi, cơ thể méo mó của chúng hóa thành tro bụi, tan biến vào hư vô.

Dật đứng giữa chiến trường, đoản đao trong tay vẫn còn nhỏ từng giọt máu đen xuống đất.

Trâm thở ra một hơi, cất bút chú linh vào tay áo.

"Ổn rồi..."

Nhưng trước khi cô kịp nói dứt câu—

Một cơn gió lạnh lẽo quét qua.

Trong màn sương dày đặc, cái bóng đen khổng lồ vẫn đứng yên, quan sát bọn họ từ xa.

Không hề nhúc nhích.

Không hề phát ra một âm thanh nào.

Nhưng áp lực từ nó khiến cả hai đều cảm thấy da đầu tê dại.

Dật khẽ nghiêng đầu, cười nhạt. "Chắc là... màn khởi động đã kết thúc rồi nhỉ?"

Trâm siết chặt tay, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Bởi vì nàng biết—

Thứ đang đứng trong màn sương kia không phải là những ác quỷ bình thường nữa. Huyễn Ảnh Huyết Sát

Màn sương dày đặc bỗng chốc bị xé toạc bởi một tiếng gầm chấn động. Từ sâu trong bóng tối, một thân hình khổng lồ bất ngờ lao ra, mang theo sát khí ngập trời.

Đó là đại ác quỷ.

Cơ thể nó cao tới ba trượng, là sự kết hợp méo mó của hàng trăm linh hồn oán hận. Những cánh tay mọc ra từ khắp nơi trên người nó, vặn vẹo không theo quy luật nào, móng vuốt dài như lưỡi hái sắc bén. Khuôn mặt bị xé rách, một con mắt khổng lồ đỏ rực giữa trán, xung quanh là hàng chục con mắt nhỏ không ngừng đảo loạn.

Trên làn da đen kịt, vô số khuôn mặt quỷ dữ hiện lên, mỗi một khuôn mặt đều mở miệng gào thét những lời nguyền rủa cổ xưa. Xương sườn lộ ra bên ngoài, từng mảnh thịt bị xẻ rách, để lộ nội tạng thối rữa nhưng vẫn không ngừng co bóp.

Nó không phải một cá thể, mà là sự kết hợp của những linh hồn oan khuất—một thứ tà vật không thể tiêu diệt theo cách thông thường!

Ầm!

Chưa kịp suy nghĩ, con quỷ đã lao tới.

Móng vuốt khổng lồ xé gió, bổ xuống với sức mạnh có thể nghiền nát cả một tòa nhà.

Dật lập tức phản ứng!

Thất Bộ Liên Hoàn!

Hắn lướt đi như một bóng ma, di chuyển liên tục giữa những khe hở hẹp nhất. Đoản đao trong tay vung lên, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Xoẹt!

Một cánh tay của đại ác quỷ bị cắt lìa!

Nhưng điều khiến Dật cau mày chính là—cánh tay đó không rơi xuống. Thay vào đó, nó biến thành vô số bóng đen nhỏ, chui vào những con quỷ còn sót lại, hợp nhất với chúng.

Roẹt!

Những con quỷ nhỏ vốn đã méo mó nay lại càng quái dị hơn, cơ thể sưng phồng, răng nanh mọc dài ra, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự điên cuồng.

Chúng lao tới!

Dật không lùi bước.

Hắn thu hai đoản đao về sát người, đôi mắt trầm tĩnh. Cảm nhận sự dịch chuyển của không khí, hắn có thể biết trước vị trí của từng con quỷ, từ đó phản công với tốc độ nhanh nhất.

Huyễn Ảnh Thất Sát!

Xoẹt!

Hắn biến mất.

Không, đúng hơn là quá nhanh để mắt thường có thể theo dõi.

Những tia sáng lạnh lóe lên giữa chiến trường.

Mỗi một lần ánh sáng vụt qua, lại có một con quỷ bị xé thành từng mảnh. Máu đen phun trào, nhưng không một giọt nào chạm được vào người hắn.

Ầm!

Một con quỷ khổng lồ đột nhiên quét ngang bằng cánh tay dị dạng. Dật lập tức cảm nhận được lực gió biến đổi, hắn nghiêng người tránh né, đồng thời tung một cước sấm sét vào khớp chân con quỷ.

Thái Cực Cước!

Xương cốt vỡ vụn, con quỷ gào lên đau đớn rồi bị đoản đao đâm xuyên yết hầu.

Nhưng đại ác quỷ thì không giống như vậy.

Ngay khi Dật tiêu diệt đám quỷ nhỏ, nó há miệng rộng như vực sâu, hút lấy toàn bộ những linh hồn còn sót lại.

Chỉ trong chớp mắt, cơ thể nó phình to gấp đôi!

Làn da nứt toác, để lộ ra vô số bàn tay quỷ mọc ra từ bên trong. Những bàn tay này không ngừng vươn ra, cố gắng nắm lấy bất cứ thứ gì xung quanh.

"Nó hấp thụ bọn chúng để mạnh hơn sao?" Trâm cau mày.

Dật nghiến răng. "Không thể để nó tiếp tục như vậy!"

Trâm lập tức hành động.

Cô rút ra một lá bùa đặc biệt—Huyết Hỏa Trận.

Ngón tay nhanh chóng vẽ lên không trung những ký tự cổ xưa. Ngay lập tức, mặt đất rung chuyển, những vết nứt đỏ rực xuất hiện, tạo thành một vòng tròn ma thuật khổng lồ.

"Phá!"

Trận pháp kích hoạt!

Ngọn lửa màu xanh bùng lên, bao vây đại ác quỷ.

Nó gào lên, nhưng không thể thoát ra khỏi vòng vây. Những cánh tay quỷ co rút lại, làn da bắt đầu bị thiêu cháy.

Nhưng ngay lúc đó—

Ầm!!!

Một luồng hắc khí khổng lồ bùng nổ từ cơ thể nó, quét ngang chiến trường!

Trận pháp của Trâm bị phá vỡ!

Trâm loạng choạng lùi lại, sắc mặt tái nhợt. "Chết tiệt..."

Dật lập tức đỡ lấy cô, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía con quỷ đang ngày càng to lớn hơn.

Bây giờ, nó không còn là một thực thể đơn lẻ nữa.

Cả cơ thể nó biến thành một khối thịt khổng lồ, bên trên mọc ra hàng trăm khuôn mặt méo mó. Những khuôn mặt đó không ngừng cười, khóc, la hét, tạo thành một âm thanh điên loạn đến mức chỉ nghe thôi cũng đủ khiến tâm thần con người rơi vào ảo giác.

Một bàn tay khổng lồ vung xuống! Cơn gió gào rít xé qua da thịt, mang theo hơi lạnh chết chóc. Dật kéo Trâm ra xa, nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận rõ áp lực khủng khiếp đang đè nặng lên toàn bộ cơ thể. Hắn không chắc liệu có thể tiếp tục né tránh bao lâu nữa. Nhưng không thể dừng lại. Không thể để Trâm một mình đối mặt với thứ quái vật này.

Keng!

Lần này, đoản đao của hắn không thể chém xuyên qua!

Ác quỷ đã mạnh hơn trước rất nhiều.

Nhưng Dật không hề lùi bước.

Màn sương tà ác dày đặc lại lần nữa bao trùm cả không gian, từng luồng khí đen ngòm xoáy mạnh như thể có thứ gì đó đang quằn quại trong đau đớn. Đại ác quỷ sau khi hấp thụ toàn bộ linh hồn quỷ nhỏ đã đạt đến hình thái cường đại nhất. Đôi mắt đỏ rực như hai vầng huyết nguyệt, cơ thể nó không ngừng biến đổi, những khuôn mặt quỷ dị mọc lên, cười khóc trong điên loạn.

Dật trầm giọng, lưỡi đoản đao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. "Ngươi còn chút ý thức nào không? Hay đã hoàn toàn hóa thành dã thú rồi?"

Ác quỷ gầm lên, tiếng rít vang vọng như hàng trăm linh hồn bị giam cầm đang kêu khóc. "Nhân loại nhỏ bé, các ngươi sẽ trở thành một phần của ta!"

Dật hít một hơi sâu, nội lực dồn xuống chân.

"Lên nào, quái vật." Dật siết chặt đoản đao, nhưng sâu trong lòng hắn biết rõ—đây không phải một kẻ địch có thể dễ dàng đánh bại. Nhịp tim hắn dồn dập, mồ hôi chảy dọc sống lưng. Hắn đã chiến đấu với nhiều thứ, nhưng đây là lần đầu tiên... hắn cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ. 'Mình có đủ khả năng cầm chân nó không?' Ý nghĩ đó lóe lên, nhưng hắn lập tức gạt bỏ. Không có chỗ cho sự do dự. Không có đường lui

Tỏa Linh Phù!

Trâm giơ cao bùa chú, luồng linh lực màu vàng bao phủ cả hai, tạo thành kết giới phòng hộ tạm thời. Nhưng cô biết rõ, đây chỉ là giải pháp nhất thời, đại ác quỷ đã vượt xa phạm trù những linh hồn tà ác thông thường.

Dật hít sâu, khai mở thị giác và thính giác. Mọi chuyển động dù nhỏ nhất của ác quỷ đều hiện lên rõ ràng trong mắt hắn. Nhưng cùng lúc, đôi tai như muốn nổ tung bởi âm thanh hỗn loạn của hàng trăm linh hồn đang gào thét.

Ầm!

Ác quỷ đột ngột lao tới, từng bước chân nặng nề làm mặt đất rung chuyển. Móng vuốt dài sắc bén chém xuống nơi Dật vừa đứng, xé toạc cả mặt đất. Dật lách người tránh né, nhưng những đòn đánh liên tiếp khiến hắn khó có thời gian phản công.

Trâm di chuyển, nhưng chưa kịp lùi xa đã bị một nhánh tay quỷ vươn ra quật ngã. Cô nghiến răng, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống khóe môi.

"Khốn kiếp! Nếu có thêm thời gian, ta đã có thể vẽ nhiều phù hơn!" Cô cảm thán.

"Dùng trận pháp lần trước đi! Ta sẽ cầm chân nó!" Dật quát lên, đoản đao trong tay tỏa ra sát khí sắc bén.

Trâm lập tức lùi lại, bắt đầu triển khai Hư Vô Ngũ Tuyệt Trận. Cô di chuyển không ngừng, tay vẽ bùa trên không trung, những ký tự cổ xưa sáng lên, dệt thành một vòng trận pháp phức tạp. Trong khi đó, Dật tung mình vào trận chiến, đoản đao vạch ra từng đường chém sắc bén, nhưng áp lực từ việc khai mở giác quan khiến hắn ngày càng trở nên nặng nề.

Huyễn Thân Phù!

Trâm phất tay, một bóng ảnh của Dật xuất hiện, di chuyển theo quỹ đạo rối loạn, khiến ác quỷ khó lòng nhận diện mục tiêu thực sự. Nhưng nó không ngu ngốc, chỉ sau vài hơi thở, một luồng khí tà ác đã quét bay toàn bộ ảo ảnh.

Trâm không dừng lại, cô rút ra thêm bùa, sử dụng Ký Họa Ảo Hóa Thuật, những vật cản xung quanh đột nhiên bị xích lại, tạo thành một địa thế giam cầm kẻ địch.

Dật thở gấp, một cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể. Nhưng hắn vẫn chưa dừng lại.

"Trâm, tiếp tục đi! Ta sẽ khai mở thêm giác quan!"

Xúc giác khai mở!

Ngay lập tức, mọi chấn động trong không khí, từng luồng khí xoáy, từng cơn gió quét qua đều trở nên rõ ràng trong đầu hắn. Nhưng đồng thời, sự đau đớn cũng tăng lên gấp bội. Cảm giác như hàng nghìn mũi kim đang đâm vào cơ thể, từng tế bào đều kêu gào trong đau đớn.

Nhưng Dật không lùi bước!

Hắn vung đoản đao, cắt nát từng cú vồ của ác quỷ, phản công bằng những đòn chớp nhoáng. Mỗi nhát chém đều chính xác đến tuyệt đối, chặn đứng từng thế công của đối thủ.

Trâm liên tục di chuyển, đồng thời triển khai Dạ Ẩn Phù kết hợp với Huyễn Thân Phù để đánh lạc hướng. Nhưng dần dần, cô không thể chịu nổi nữa. Việc duy trì quá nhiều bùa cùng lúc khiến cơ thể cô gần như cạn kiệt linh lực.

Cuối cùng, Dật khai mở trực giác.

Trong khoảnh khắc đó, hắn có thể "thấy" được tương lai ngắn ngủi, đoán trước mỗi đòn đánh của kẻ địch. Dật trở nên nhanh hơn, sắc bén hơn, né tránh toàn bộ chiêu thức của ác quỷ một cách hoàn hảo.

Nhưng đổi lại, áp lực từ ba giác quan khai mở khiến hắn gần như kiệt sức.

"Kết thúc nó!" Dật gằn giọng.

Trâm, dù thân thể gần như sụp đổ, vẫn dốc toàn bộ linh lực còn lại.

Hỏa Phù! Viêm Long Cuồng Phong Trận!

Lửa bùng lên dữ dội, tạo thành một con rồng khổng lồ gầm rú giữa không trung. Dật cắn răng, dồn chút sức lực cuối cùng, lao tới tung nhát chém chí mạng!

ẦM!!!

Cả chiến trường bùng nổ trong ánh sáng rực rỡ.

Khi mọi thứ tan biến, chỉ còn lại một đống tro tàn.

Trận chiến kết thúc, Trâm ngã xuống, hơi thở yếu ớt. Dật cũng quỳ một gối, hai tay vẫn nắm chặt đoản đao, toàn thân đẫm máu. Tên ác quỷ cùng dần tan biến

Dưới lớp tro tàn còn âm ỉ hơi nóng, tàn hồn của đại ác quỷ vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Không khí lạnh lẽo đột ngột quét qua chiến trường, mang theo một áp lực tà dị đè nặng lên mọi thứ.

Từ trong đám tro tàn, một bàn tay khô quắt vươn lên, những ngón tay dài ngoằng, đen kịt như than cháy, run rẩy trong cơn hấp hối. Một giọng nói trầm đục, méo mó vang lên từ hư không, tựa như hàng ngàn vong hồn cùng cất tiếng thì thầm:

"Huyết hồn khải huyệt, tà linh vi hoạn. Họa diệt cốt tủy, bất tử nan dung..."

Dật giật mình lùi lại, nhưng đã quá muộn. Một luồng khí đen đặc như mực bắn thẳng vào ngực hắn, len lỏi vào từng mạch máu, từng tế bào. Một dấu ấn quỷ dị, giống như một con mắt dọc, từ từ hiện ra trên bả vai hắn, tỏa ra tà khí lạnh thấu xương.

"Khốn kiếp...!" Dật nghiến răng, cảm giác cơ thể mình đang bị một thứ gì đó xâm chiếm. Cơn đau như có hàng trăm lưỡi dao cứa vào da thịt, từng mạch máu như muốn vỡ tung. Hơi thở của hắn trở nên rời rạc. Cơn đau không chỉ lan ra khắp cơ thể—mà còn len lỏi vào tâm trí. Những giọng nói vang lên bên tai hắn, thì thầm những điều mà hắn không thể phân biệt được là thật hay ảo giác. Tay hắn run lên. Lần đầu tiên trong đời, Dật cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ... không phải vì cái chết, mà vì viễn cảnh hắn sẽ không còn là chính mình nữa.

Trâm hoảng hốt, lập tức bấm quyết, niệm chú, "Tịnh Linh Trừ Tà!" Một đạo linh quang sáng lên trong chớp mắt, nhưng rồi nhanh chóng bị bóng đen nuốt chửng.

"Không... không được! Phù chú không có tác dụng!" Trâm tái mặt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Giọng nói ma quái kia lại vang lên, kéo dài như một lời nguyền vĩnh viễn không thể phá giải:

"Nhục thân ký chú, huyết hồn vi tế. Cửu nhật chi hậu, hồn diệt hình vong. Đăng huyết nguyệt, hóa lệ quỷ..."

Dật cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết—một phần linh hồn hắn đã bị khóa chặt vào dấu ấn này. Một sợi xích vô hình trói buộc, kéo hắn xuống vực sâu tăm tối.

Trước khi hoàn toàn tan biến, đại ác quỷ cười khanh khách, giọng nói hòa vào gió lạnh:

"Sớm thôi... ngươi sẽ hiểu rằng... không ai có thể chống lại số phận..."

cách hợp lý, giúp nhấn mạnh cảm xúc dao động của Trâm khi đối diện với nguy cơ mất Dật.

Gió lặng. Bóng tối tan đi. Nhưng dấu ấn trên cơ thể Dật vẫn còn đó, như một vết thương không thể lành. Cả hai như chết lặng.

Trâm giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay nàng vô thức siết chặt vạt áo. Nàng không tin vào những điều mơ hồ, nhưng cảm giác bất an này lại quá rõ ràng. Lời nguyền kia không chỉ là một mối nguy hiểm, mà là một lời phán quyết—một bản án treo lơ lửng trên đầu Dật.

Nàng ghét cảm giác này. Cảm giác mất kiểm soát.

"Trâm này…" Dật đột ngột cất tiếng, giọng điệu vẫn mang nét cợt nhả quen thuộc. "Nàng có nghĩ ta sẽ sớm hóa thành ác quỷ không? Nếu thế thì đừng ngại nói trước, để ta còn kịp khắc mộ chí cho mình."

Trâm hít sâu, giọng nói nghiêm nghị nhưng không giấu được sự lo lắng: "Dật, đây không phải chuyện có thể đem ra đùa được."

"Ta đâu có đùa," Dật nhún vai, nhưng rõ ràng động tác ấy có phần gượng gạo. "Nói thật đi, dấu ấn này nguy hiểm đến mức nào?"

Trâm im lặng một lát, rồi chậm rãi giải thích: "Lời nguyền này không chỉ là một phong ấn tà ác, mà còn là một sự trói buộc. Khi đại ác quỷ đọc lên những chú ngữ cuối cùng, nó không chỉ muốn giết ngươi, mà còn muốn biến ngươi thành một phần của nó."

Dật nhếch môi, vẻ mặt thoáng vẻ bất cần: "Nghe cũng thú vị đấy. Ta chẳng phải đang rất có giá trị hay sao? Cả người lẫn quỷ đều muốn có ta."

Trâm thở dài, ánh mắt không giấu được sự tức giận pha lẫn lo lắng. "Dật, nghiêm túc đi! Ngươi có hiểu rằng thứ đang bám vào ngươi là gì không?"

Dật im lặng, nụ cười chợt tắt. Hắn hiểu, rất rõ là đằng khác. Cơn đau vẫn còn đó, dấu ấn kia không chỉ là một ký hiệu bình thường, mà như một con mắt tà ác đang theo dõi từng hơi thở của hắn.

Trâm tiếp tục: "Lời nguyền này sẽ ngày càng ăn sâu vào ngươi. Ban đầu chỉ là một dấu ấn, sau đó nó sẽ dần ảnh hưởng đến tâm trí, đến linh hồn ngươi. Nếu không sớm tìm cách hóa giải, đến một lúc nào đó, ngươi sẽ không còn là chính mình nữa."

Lời nói ấy vô tình khiến Trâm cảm thấy nghẹn lại. Nàng không thể hình dung được một Dật không còn là Dật nữa. Một Dật không còn nụ cười trêu chọc, không còn những lời nói nửa thật nửa đùa, không còn ánh mắt lấp lánh sự sống. Ý nghĩ đó khiến lồng ngực nàng như bị bóp nghẹt.

Dật cười nhẹ, nhưng giọng nói đã mất đi sự bỡn cợt: "Vậy, bao lâu?"

"...Cửu trùng thiên nguyệt," Trâm nói khẽ, mắt không dám rời khỏi hắn. "Nếu đến tuần trăng thứ chín mà không hóa giải, ngươi sẽ hoàn toàn trở thành vật chứa của tà linh."

Dật hít sâu, đầu ngả ra sau nhìn lên bầu trời. "Chín tuần trăng, hơn hai tháng á hả? Hẳn là thời gian khá dài nếu biết tận hưởng."

Trâm trừng mắt nhìn hắn. "Dật!"

Hắn bật cười, giơ hai tay lên như thể muốn làm dịu đi cơn giận của cô. "Được rồi, được rồi! Ta biết nàng lo cho ta. Nhưng Trâm này, nói thật đi, nàng có tin là ta sẽ trở thành ác quỷ không?"

Trâm thoáng sững người. Cô nhìn vào mắt hắn, đôi mắt nửa như đùa cợt, nửa như muốn tìm kiếm một câu trả lời chân thành.

"...Không," cô đáp, giọng khẽ như gió thoảng.

Dật nhướng mày, ánh mắt chợt sáng lên: "Ồ? Vì sao?"

"Vì ngươi là ngươi," Trâm nói, đôi mắt lóe lên tia kiên định. "Ngươi có thể vô tâm, có thể cợt nhả, nhưng ngươi chưa từng bị quỷ khí chi phối. Ngươi có thể sợ hãi, nhưng ngươi chưa bao giờ từ bỏ."

Nàng ghét cảm giác này. Cảm giác sợ hãi trước một điều mà nàng không thể kiểm soát, một tương lai mà nàng không chắc có thể thay đổi. Nhưng nếu có một điều nàng chắc chắn—thì đó là nàng sẽ không để hắn đi đến kết cục đó.

"Ta sẽ không để ngươi mất đi chính mình."

Dật thoáng sững người, rồi bất chợt cười nhẹ. "Nàng nói nghe cứ như một lời hứa hẹn vậy."

Trâm không đáp.

Bởi vì nàng biết—đây không phải lời hứa. Đây là sự thật.

Dật nhìn cô, môi khẽ nhếch lên. "Nói cứ như ta là chính nhân quân tử không bằng."

"Ngươi không phải," Trâm thở dài. "Nhưng ngươi cũng không phải kẻ dễ dàng gục ngã."

Dật bật cười, nhưng lần này, trong tiếng cười ấy không còn sự giả vờ. "Nàng đúng là hiểu ta thật đấy, Trâm."

Trâm nhìn hắn, thở dài một hơi. "Ta không chắc chúng ta có thể hóa giải lời nguyền này trong thời gian ngắn. Nhưng nếu ngươi đã không từ bỏ, vậy thì ta cũng sẽ không."

Dật nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên: "Nàng mà cũng có lúc nói ra những lời đầy nhiệt huyết như vậy sao? Hiếm thấy đấy."

Trâm lườm hắn một cái, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên một tia sáng. Cô biết, dù có thế nào đi nữa, họ vẫn sẽ cùng nhau vượt qua.

Dật thở dài, đôi mắt ánh lên tia trêu đùa nhưng giọng điệu lại pha chút mệt mỏi.

"Trâm này, nếu một ngày ta hóa thành ác quỷ thật, nàng có giết ta không?"

Trâm đứng đó, ánh trăng soi lên gương mặt thanh lãnh, đôi mắt tối sầm lại nhưng không có lấy một tia dao động.

Trâm khẽ siết chặt bàn tay, đôi mắt ánh lên tia phức tạp. Một cơn gió lạnh lướt qua, cuốn nhẹ những sợi tóc mai bên gò má nàng. Cô mở miệng, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo một sự chấn động vô hình:

"Nếu không còn cách nào khác, ta sẽ tự tay kết thúc ngươi."

Lời nói ấy vang lên giữa không gian tĩnh lặng, sắc bén như một lưỡi dao cắm thẳng vào lòng Dật. Nhưng trong đôi mắt Trâm, phía sau vẻ lạnh lẽo như băng ấy là một ngọn lửa cháy âm ỉ—một sự kiên định, một nỗi đau khó tả, và cả một lời hứa chưa thành câu.

Dật chớp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng nụ cười ấy có phần nhạt nhòa. "Vậy à... Ta cứ tưởng nàng sẽ chần chừ."

Trâm lặng lẽ nhìn hắn, không trả lời. Nàng không muốn nói dối. Nàng biết, nếu ngày đó đến, nàng thực sự có đủ tàn nhẫn để giết hắn. Nhưng nếu có thể, nàng thà để bản thân bị tổn thương, còn hơn là để hắn rơi vào vực thẳm không lối thoát.

Dật khẽ nhướng mày, bật cười. "Nàng đúng là nhẫn tâm thật đấy."

"Đừng nói như thể ngươi không muốn vậy," Trâm đáp gọn, ánh mắt không hề rời khỏi hắn. "Nếu đã hỏi ta câu đó, nghĩa là trong lòng ngươi đã có câu trả lời."

Dật im lặng một lúc, sau đó khẽ cười, nhưng lần này, nụ cười ấy không còn vẻ bỡn cợt như thường ngày.

"Phải, ta muốn nàng giết ta," hắn nói, giọng trầm xuống. "Nếu ta không còn là ta nữa, nếu ta mất đi lý trí, nếu một ngày ta vung đao về phía nàng… Trâm, ta muốn nàng kết thúc ta ngay lập tức."

Trâm vẫn lặng thinh, gió đêm khẽ lay động vạt áo cô. Một lúc lâu sau, cô chậm rãi lên tiếng.

"Ta sẽ không để ngươi rơi vào tình cảnh đó."

Dật nhìn cô, nhếch môi: "Lời hứa hẹn nghe có vẻ vĩ đại quá nhỉ."

"Không phải hứa hẹn, mà là sự thật," Trâm cắt ngang, giọng vẫn lạnh lùng như cũ. "Ta sẽ không để ngươi trở thành ác quỷ. Trước khi chuyện đó xảy ra, ta sẽ tìm cách ngăn chặn."

Dật bật cười, nhưng lần này, trong nụ cười ấy có chút gì đó chua chát. "Nàng thật sự tin có cách giải được lời nguyền này sao?"

Trâm im lặng. Cô không dám nói dối, bởi chính cô cũng không chắc chắn. Nhưng điều cô biết là—cô sẽ không để hắn chết dưới tay mình.

"Ngươi không cần biết ta tin hay không," cuối cùng Trâm lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng. "Ngươi chỉ cần biết rằng, trước khi chuyện đó xảy ra, ta sẽ làm mọi thứ để ngăn nó lại. Đừng mong ta sẽ kết liễu ngươi dễ dàng như vậy."

Dật nhìn cô chằm chằm, rồi bỗng phá lên cười, nhưng lần này, trong tiếng cười ấy không còn sự giễu cợt, mà chỉ còn sự bất lực lẫn chút ấm áp lạ kỳ.

"Được rồi, ta sẽ không chết dễ vậy đâu," hắn nói, giọng trở lại vẻ thường ngày, nhưng ánh mắt lại sâu hơn bao giờ hết. "Chẳng phải ta còn nợ nàng một trận tửu ẩm sau khi xong chuyện này sao?"

Trâm khẽ nhắm mắt, lắc đầu. "Ngươi tốt nhất nên nhớ điều đó."

Hai người đứng đó, dưới ánh trăng mờ ảo, giữa đất trời lặng lẽ. Một người với lời nguyền quỷ dị, một người với quyết tâm lạnh lùng. Nhưng dù có xa cách đến đâu, họ vẫn ở lại bên nhau. Trâm khẽ điều chỉnh nhịp thở, đôi mắt phượng trầm lặng nhìn về phía Dật. Cơn đau âm ỉ trong kinh mạch đã dần lắng xuống, nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Cô cắn răng, rút bùa cuối cùng, vẽ một đạo phù chú trên không trung.

Dưới ánh trăng nhạt nhòa, bóng hai người lặng lẽ rời khỏi Âm Lộ.

“Đi thôi, ta đưa ngươi ra khỏi đây.”

Dật tựa người vào vách đá, nhướng mày cười nhạt. “Ta còn tưởng nàng thích nơi u ám này. Không phải mỗi lần luyện chú đều phải đến nơi đầy âm khí thế này sao?”

Trâm liếc hắn, giọng lạnh nhạt: “Ngươi ở lâu thêm một chút, có khi trở thành quỷ thật.”

Dật bật cười, nhưng không nói thêm gì. Hắn để mặc Trâm dùng linh lực đưa cả hai ra khỏi Âm Lộ.

Trâm dù đã đỡ hơn đôi chút, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, từng bước đi có phần nặng nề. Dật đi bên cạnh, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát nàng.

“Ngươi ổn chứ?” Hắn chợt cất lời, giọng điệu vẫn mang chút bỡn cợt thường ngày, nhưng sâu trong đó có sự quan tâm khó nhận ra.

Trâm liếc nhìn hắn, hừ nhẹ: “Còn đủ sức đánh ngươi một trận.”

Dật bật cười. “Vậy thì tốt. Nhưng nếu muốn đánh ta, đợi khi nàng hoàn toàn hồi phục đi. Ta không muốn bị chê là bắt nạt người bị thương.”

Trâm không đáp, chỉ tiếp tục bước đi. Cuối cùng, khi đến khách sạn, cả hai chẳng ai nói gì thêm, mỗi người chìm vào suy nghĩ của riêng mình.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ rọi vào khung cửa sổ. Trâm đã khôi phục được phần nào, nàng nhanh chóng chuẩn bị rời đi.

“Ngươi đi đâu?” Dật dựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn nàng.

“Nhà bạn học, ta tạm thời để sách vở ở đó, cần tìm kiếm một số tài liệu cổ để giải mã lời nguyền.”

Dật chậm rãi gật đầu. “Được rồi. Hôm nay ta cũng có việc. Nếu nàng có tìm được gì thú vị, đừng quên nói cho ta biết.”

Trâm liếc hắn một cái, rồi bước ra cửa. Nhưng vừa đi được vài bước, giọng nói lười biếng của Dật lại vang lên sau lưng nàng.

“Này, Trâm.”

Nàng dừng lại, không quay đầu.

Dật cong môi cười, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: “Đừng có trốn ta đấy nhé. Ta đâu dễ bị bỏ rơi như vậy.”

Trâm nhướng mày, ánh mắt lóe lên tia sắc bén. “Nếu ta muốn trốn, ngươi nghĩ mình cản được sao?”

Dật giả vờ thở dài: “Nàng thật lạnh lùng quá. Thôi được rồi, nếu không trốn thì ghé nhà ta đi. Để ta đãi nàng một bữa, xem như báo đáp công lao cứu mạng.”

Trâm nhìn hắn, đôi mắt thoáng dao động. Nàng không từ chối, cũng không đồng ý, chỉ hờ hững nói: “Để xem đã.”

Dật nhướng mày, nhưng không tiếp tục ép nàng.

“Được rồi, vậy ta chờ.”

Trâm rời đi, để lại Dật đứng đó với nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.

Dật lang thang khắp khu chợ, chọn lựa nguyên liệu tươi ngon. Hắn không hay nấu ăn, nhưng hôm nay lại có hứng. Có lẽ là do lời nguyền, có lẽ là do điều gì khác.

Trời dần tối, Dật trở về nhà, căn hộ nhỏ giữa thành phố không có gì đặc biệt, nhưng lại mang một sự tĩnh lặng khiến hắn cảm thấy thoải mái.

Bữa cơm diễn ra trong lặng lẽ. Một mình hắn, một bàn ăn thịnh soạn.

Không hiểu sao, trong đầu lại chợt hiện lên bóng dáng của Trâm.

Dật bật cười, lắc đầu, rồi thu dọn mọi thứ.

Đêm đến, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đêm nay không yên bình như hắn mong đợi.

Trong giấc mơ, hắn thấy mình đứng giữa một không gian vô tận, tối đen như mực. Không có ánh sáng, không có phương hướng. Chỉ có một giọng nói vang vọng bên tai.

“Ngươi là ta, hay ta là ngươi?”

Dật khẽ cau mày, nhìn quanh. “Ai đó?”

Không ai đáp, chỉ có một bóng hình mơ hồ xuất hiện trước mặt hắn. Nó không có hình dạng rõ ràng, nhưng mang theo một luồng tà khí khiến người ta nghẹt thở.

“Ngươi sẽ không thoát được đâu… sớm thôi, ngươi sẽ trở thành một phần của ta…”

Dật nhếch môi. “Ngươi nói như thể ta không có quyền lựa chọn vậy.”

“Ngươi thực sự nghĩ mình có thể chống lại số phận?”

Giọng nói ấy dần trở nên lạnh lẽo, nhưng đúng lúc đó, một luồng sức mạnh bất ngờ trỗi dậy trong tâm trí Dật.

Một bàn tay vô hình vung lên, đẩy lùi thực thể quỷ dị kia. Nó gào lên, nhưng không thể tiến thêm bước nào.

“Ngươi…! Ai dám…?!”

Dật mở bừng mắt. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng hắn, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả áo. Nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực như thể hắn vừa bước ra từ một cơn ác mộng quá chân thực.

Hắn hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh lại, nhưng bàn tay vô thức siết chặt tấm chăn dưới người. Có gì đó... sai sai.

Hắn cúi xuống, nhìn bả vai mình—nơi dấu ấn quỷ dị vẫn đang tồn tại. Nhưng nó không còn tỏa ra tà khí mãnh liệt như trước. Một phần năng lượng hắc ám đã bị phong tỏa, như thể có một bàn tay vô hình đã can thiệp vào hắn.

Không phải Trâm. Không phải hắn.

Vậy là ai?

Cảm giác bất an len lỏi vào tận xương tủy. Dật chậm rãi đưa tay chạm vào dấu ấn, nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm đến, một cơn rùng mình kỳ lạ ập đến. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn cảm thấy như có một đôi mắt vô hình đang dõi theo mình từ trong bóng tối, một sự hiện diện mơ hồ nhưng đầy áp lực.

"Chết tiệt..." Hắn khẽ lẩm bẩm, bàn tay siết chặt.

Hắn không thích cảm giác này. Cảm giác như mình vừa trở thành một con rối trong ván cờ của một kẻ nào đó mà hắn chưa thể nhận diện.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận