Huyết Khế Binh
Loạn Thần
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 1: Huyết Ảnh Khai Môn

0 Bình luận - Độ dài: 7,251 từ - Cập nhật:

ẦM!

Bụi mù cuộn lên, che phủ bầu trời như một màn sương xám u ám. Tiếng gạch vụn vỡ vang vọng giữa những tàn tích hoang tàn của khu phố cũ. Một bóng đen lướt đi, hòa vào gió, không để lại dấu vết.

Nhưng phía sau, kẻ săn đuổi vẫn kiên trì bám theo.

RẦM!

ẦM!

Những bức tường sụp đổ như hiệu ứng dây chuyền. Hắn, kẻ cầm khiên, tiến bước như một cơn đại hồng thủy, nghiền nát mọi thứ trên đường đi. Không cần chạy, không cần vội. Chỉ một cú đập khiên, dư chấn lan tỏa, cuốn phăng mọi kiến trúc thành cát bụi.

Gạch đá bắn lên, những cột điện rung chuyển rồi đổ gục. Những mảng xi măng vỡ vụn rơi xuống như cơn mưa tử thần.

Hắc Ảnh nghiến răng, tăng tốc. Nhịp tim cô rộn rã, từng hơi thở nặng nề. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng cùng máu. Chỉ cần một sai lầm nhỏ, một giây chậm lại—cô sẽ bị nghiền nát.

Đây từng là một khu chợ sầm uất, nhưng giờ chỉ còn lại đống tro tàn của thời gian. Những bức tường loang lổ, những quầy hàng mục nát, tất cả chỉ là chứng tích của quá khứ.

Và cũng chính nơi đây sẽ là đấu trường sinh tử.

Một bước—né tránh những mảnh vỡ rơi từ trên cao.

Hai bước—bàn chân chạm tường, bật mạnh, lướt ngang qua một mái nhà nứt toác.

Ba bước—nghiêng người tránh luồng sóng chấn động quét nga mặt đất vỡ tung, những vết nứt tỏa ra như mạng nhện, nuốt chửng mọi thứ trong phạm vi chấn động, gạch đá văng lên như những lưỡi dao vô hình.

Nhưng con đường trốn thoát đã bị bịt kín.

Hắc Ảnh hiểu rõ—cô có chạy đến đâu cũng chỉ là phí công. Kẻ kia không cần đuổi theo. Hắn chỉ cần phá hủy tất cả, và sớm muộn gì cô cũng bị dồn vào đường cùng.

Giống như lúc này đây.

Cô phóng lên mái một tòa nhà bỏ hoang, nhưng khi chân vừa chạm xuống—

ẦM!

Toàn bộ nền nhà sụp xuống trong tích tắc.

Không khí rít gào bên tai. Cô lao xuống giữa một không gian sụp đổ, không điểm tựa, không lối thoát.

Ngay phía dưới, Kẻ cầm khiên đã chờ sẵn.

Một cú đập.

Dư chấn lan ra, bẻ gãy cấu trúc không gian, tạo ra một vụ nổ xung kích dữ dội.

Không thể né tránh!

Cơn chấn động lan rộng, bóp méo không khí, khiến mọi thứ xung quanh trở nên biến dạng. Lực ép như một bàn tay vô hình đang nghiền nát từng thớ cơ trên cơ thể cô. Hắc Ảnh cảm nhận rõ hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Nếu trúng đòn này…

Không còn sự lựa chọn.

Giữa khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc—

Cô xoay người giữa không trung.

Ngón tay lướt nhanh qua không khí, lấy ra một lá phù chứa ký tự huyền bí với tốc độ chớp nhoáng.

Dạ Ẩn Phù!

BÙM!

Một màn sương đen dày đặc bùng lên, che phủ không gian như một bóng đêm nuốt chửng mọi ánh sáng.

Và cô không còn rơi nữa.

Không gian xung quanh như một tấm kính bị uốn cong, vặn vẹo đến mức những hình ảnh phản chiếu trong nó cũng trở nên méo mó ,bóng dáng mờ ảo của Hắc Ảnh trượt ngang không trung, dịch chuyển trong không gian. Khi làn sương tan đi, cô đã đứng trên một mái nhà khác, khoảng cách được tái lập.

Hắc Ảnh đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim đang gào thét trong lồng ngực. Cô chưa từng cảm nhận cái chết gần đến thế. Nếu chậm một giây thôi…

Nhưng cô không có thời gian để nghĩ về điều đó.

Lúc này, cô không chạy nữa.

Ngón tay cô lặng lẽ siết chặt. Hơi thở dần trở nên chậm rãi, ổn định. Sự hoảng loạn lùi về phía sau. Chỉ còn lại sự tập trung tuyệt đối.

Nếu không thể chạy thoát—chỉ còn một con đường.

Cô quay người, ánh mắt sắc bén như một lưỡi kiếm rút khỏi vỏ.

"Vậy thì, tiếp tục chiến thôi."

Kẻ cầm khiên nhếch mép. Ánh mắt hắn lóe lên một tia tán thưởng lạnh lẽo. Sự hứng thú dâng lên trong đôi con ngươi vô cảm.

"Cuối cùng cũng chịu dừng lại."

Hắn nâng chiếc khiên lên cao. Không một động tác dư thừa. Không có sự khoan nhượng.

Không khí gợn sóng.

Năng lượng từ chiếc khiên bùng lên như một cơn bão hung tàn, sẵn sàng nghiền nát tất cả.

Hắc Ảnh hít sâu. Tay nắm chặt lá phù đang phát sáng.

Kẻ cầm khiên bước lên trước, giơ chiếc khiên lên ngang ngực. Không một cử động thừa, không một tia cảm xúc. Giọng hắn trầm lạnh như băng:

"Ngươi nghĩ rằng có thể thắng ta với cái than thể tàn tạ đó sao?"

Hắn không chờ câu trả lời.

Một làn sóng năng lượng vô hình bùng nổ từ chiếc khiên, không màu, không tiếng động, nhưng mặt đất bên dưới rạn nứt thành từng mảng. Lực va chạm bùng nổ, xé rách mặt đất thành từng mảnh, gạch đá bay tung tóe như bị một cơn lốc cuốn phăng lan ra theo đường vòng cung, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi của nó.

Hắc Ảnh  ngay lập tức di chuyển.

Bàn chân cô xoay nhẹ, cả người nghiêng sang một góc khó đoán, trượt ngang như một bóng ma. Không khí xung quanh cô vặn vẹo, một tầng hơi sương mỏng lan tỏa từ đầu ngón tay.

Dạ Ẩn Phù— Khởi .

Không gian chìm trong sương mù. Gió ngừng thổi. Âm thanh trở nên méo mó. Mọi thứ như bị kéo vào một chiều không gian khác, nơi mà ánh sáng bị bóp méo và cảm giác về phương hướng trở nên hỗn loạn.

Nhưng Hắc Ảnh  không lùi lại. Cô không tin vào việc "chờ đợi".

Kẻ cầm khiên nhếch mép.

"Trò trẻ con."

Hắn đập nhẹ khiên xuống đất.

Rầm!

Một vòng ma lực đen lan rộng, xé toạc màn sương chỉ trong chớp mắt. Sương mù bị phá vỡ như tấm kính bị đập vỡ vụn, từng mảnh ma lực bay tung tóe trong không gian. Không có nơi nào để ẩn nấp. Nhưng—

Hắc Ảnh  đã biến mất.

Cô không đứng yên. Cô không chờ đợi. Cô tấn công.

Tiếp cận—tấn công từ góc chết.

Khoảnh khắc Kẻ cầm khiên xoay người theo phản xạ—

Bộp!

Một cú đá sắc bén giáng thẳng vào gáy hắn.

Không phải một cú đá ngẫu nhiên—Hắc Ảnh  đã tính toán kỹ, nhắm đúng vào điểm mù trong tầm nhìn của Kẻ cầm khiên, nơi phản xạ của hắn chậm nhất dù có mạnh đến đâu.

Nhưng—

Keng!

Tâm Hộ Thuẫn giương lên trong tích tắc, cản lại đòn tấn công ngay trước khi nó có thể phát huy toàn bộ lực. Một lực phản chấn khủng khiếp bắn ngược lại, suýt khiến Hắc Ảnh  mất thăng bằng.

Trong một nhịp tim đập nhanh, Hắc Ảnh  lập tức phản ứng.

Cô không cứng đầu đè ép đòn đánh. Cô xoay người, lợi dụng lực phản chấn từ chiếc khiên để bật ngược lại. Cơ thể cô như một cơn lốc, không phí phạm bất kỳ động tác nào.

Hạ cánh nhẹ nhàng. Khoảng cách được tái lập.

Hắc Ảnh  nhíu mày, nhưng trong lòng cô thầm tính toán thời gian.

Tâm Hộ Thuẫn  có thể phản chiếu ma thuật... nhưng với tấn công vật lý?

Không phải là không thể đối phó.

Cô chỉ cần tính toán chính xác về lực va chạm và góc độ. Chỉ cần một sơ hở nhỏ, một lỗ hổng trong tư thế của hắn—

Kẻ cầm khiên siết chặt khiên. Lần đầu tiên, hắn nhìn cô với sự tập trung thật sự.

"Được lắm."

Không chờ thêm một giây nào, hắn lao lên. Tốc độ nhanh đến mức gió rít lên thành từng đường cắt bén nhọn. Chiếc khiên giương cao, rồi bổ mạnh xuống như một búa tạ khổng lồ.

ẦM!

Không khí vỡ nát dưới sức nặng của cú đập. Sóng xung kích quét ngang, nghiền nát đất đá thành từng mảnh vụn. Sức ép khiến không gian méo mó, áp lực đè nặng lên từng cơ bắp.

Hắc Ảnh  cảm nhận được từng mảnh vụn sắc nhọn bắn về phía mình, từng luồng khí xoáy cuồng bạo đe dọa cắt nát da thịt cô.

Trong một nhịp tim đập, cô biết mình không thể né hoàn toàn.

Lựa chọn duy nhất: phá vỡ quỹ đạo đòn đánh.

Bàn chân cô trượt ngang, tận dụng lực đẩy của gió để di chuyển. Ngón tay cô lướt nhanh giữa không khí, vẽ một ký tự quen thuộc.

Tỏa Linh Phù —Khởi !

Không gian trước mặt cô lập tức bị khóa chặt, như một bức tường vô hình không thể xuyên qua.

Kẻ cầm khiên không kịp ngừng lại.

Keng!

Chiếc khiên va chạm trực diện với vùng không gian bị phong ấn. Toàn bộ động năng lập tức bị hấp thụ, không để lại bất kỳ chấn động nào. Trong một phần giây thoáng qua, hắn khựng lại—

Nhưng chỉ một khoảnh khắc thoáng qua cũng đủ để định đoạt cục diện.

Hắc Ảnh  tận dụng cơ hội.

Không chút do dự, cô dồn toàn bộ sức mạnh vào cánh tay phải, tung một quyền chính xác nhắm thẳng vào yết hầu của Kẻ cầm khiên.

Hắn phản ứng theo bản năng, lập tức nghiêng đầu để né tránh.

Nhưng—

Hắc Ảnh  đã tính trước.

Cú đánh thứ hai đã sẵn sàng.

Tay trái cô nhanh chóng rút ra một lá phù—Trấn Áp Phù.

Không cần nghi thức, không cần thần chú.

Cô áp thẳng lên vai hắn.

ẦM!

Một xung lực vô hình bùng nổ, năng lượng lan rộng, cuộn thành một xoáy lốc khổng lồ, kéo theo cả những mảnh vỡ và cát bụi thành một cơn bão hoang dại từ điểm tiếp xúc, mang trọng lượng tương đương với một tảng đá khổng lồ đè nặng lên cơ thể Kẻ cầm khiên.

Hắn cảm nhận rõ ràng—từng chuyển động của mình trở nên chậm lại, sức mạnh suy giảm đáng kể.

Lợi thế đang nghiêng về phía Hắc Ảnh .

Không để hắn có cơ hội phản kích, cô lập tức xoay người, tung một đòn đá quét ngang nhắm vào đầu gối đối phương.

Bộp!

Kẻ cầm khiên mất thăng bằng, khuỵu xuống.

Không khoan nhượng, không chần chừ.

Cổ tay Hắc Ảnh  khẽ xoay, những ngón tay vẽ nhanh một ký tự giữa không trung.

Không gian trước mặt cô đột nhiên dao động như những gợn sóng trên mặt hồ, mỗi bước chân đi qua đều để lại dấu vết mờ ảo như ảo ảnh, như thể bị xé rách.

Từ trong vết nứt, một thanh đoản kiếm màu đen xuất hiện.

Ký Họa Ảo Hóa Thuật .

Cô nắm chặt chuôi kiếm, đường kiếm sắc bén hạ xuống.

Nhát chém tất sát—

Nhưng—

BỐP!

Chiếc khiên chặn đứng đòn tấn công.

Kẻ cầm khiên không cho phép bản thân bị đánh bại dễ dàng. Dù bị Trấn Áp Phù làm suy yếu, hắn vẫn đủ nhanh để Khởi Tâm Hộ Thuẫn, đón lấy lưỡi kiếm đang bổ xuống.

Và ngay khi lưỡi kiếm chạm vào khiên—

Phản chấn Khởi .

Toàn bộ động lực từ đòn tấn công bị phản ngược, gấp bội lần.

Một xung lực kinh hoàng bùng nổ ngay trước mặt Hắc Ảnh . Sức ép của vụ nổ quét qua, khiến bầu trời như vỡ ra từng mảnh, ánh sáng méo mó theo cơn sóng năng lượng cuồng bạo.

BÙM!

Cô bị hất văng như một viên đạn lạc khỏi nòng súng.

Thất bại trong một nước đi.

Hắc Ảnh  xoay người giữa không trung, cố gắng điều chỉnh hướng tiếp đất.

Nhưng lực phản chấn quá mạnh.

Cô lộn nhào, tiếp đất mạnh mẽ. Đầu gối va xuống trước, hai tay chống đỡ để giữ thăng bằng.

Một dòng máu trào ra từ khóe môi.

Không gian chìm vào tĩnh lặng.

Hắc Ảnh  chậm rãi đưa tay lau vết máu, nhưng ánh mắt cô vẫn sắc lạnh, không một chút dao động. Không đau đớn, không sợ hãi—chỉ có sự tập trung tuyệt đối.

Kẻ cầm khiên phủi nhẹ lớp bụi bám trên vai, rồi từng bước tiến đến. Dáng đi của hắn chậm rãi, nhưng mỗi bước chân lại mang theo áp lực nặng nề như kéo sụp không gian xung quanh.

"Năng lực của ngươi... thú vị đấy."

Giọng hắn trầm ổn, không một chút vội vã, nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm cùng cực.

Hắc Ảnh  không đáp.

Chỉ lặng lẽ quan sát, phân tích, tính toán từng khả năng đối phó.

Hắn nâng cao chiếc khiên.

"Nhưng chỉ cần ta còn nó, ngươi không thể làm gì được ta."

Ngay khoảnh khắc đó—

Không gian dao động dữ dội.

Ánh sáng đen bùng lên từ trung tâm chiếc khiên, xoáy tròn như một vực sâu nuốt chửng mọi thứ xung quanh.

Không còn là phản chấn đơn thuần.

Kẻ cầm khiên đã khởi động phản công.

Một cơn bão năng lượng đen ngòm bùng phát từ chiếc khiên, tỏa ra một cường lực tàn bạo, như thể bản thân nó là một sinh thể mang ý chí hủy diệt, cuốn thẳng về phía Hắc Ảnh .

Không có thời gian để cân nhắc chiến thuật.

Hắc Ảnh  lập tức dịch chuyển.

Bàn chân cô giẫm mạnh xuống nền đá, cơ bắp căng lên, đẩy cơ thể mình về phía trái để thoát khỏi tâm chấn của đòn công kích. Nhưng dòng năng lượng sáng rực rỡ xé toạc bóng tối, phát ra tiếng rít sắc bén trước khi vỡ vụn thành vô số mảnh năng lượng lơ lửng giữa không trung ấy, nó không đơn thuần là một vụ nổ. Nó không chỉ bộc phát rồi tan biến, mà như một thực thể sống, giãn nở và uốn lượn theo quỹ đạo của riêng nó, truy đuổi mục tiêu không ngừng nghỉ. Không khí quanh cô vặn vẹo, méo mó dưới áp lực ma lực khổng lồ, tạo ra một lực kéo vô hình như muốn nuốt chửng cô vào hư vô.

Đây không chỉ là một đòn tấn công—đây là một cái bẫy.

Kẻ cầm khiên không chỉ đang tìm cách tiêu diệt cô. Hắn đang lợi dụng chính sức mạnh của cô chống lại cô.

"Nếu để nó chạm vào mình, phản chấn sẽ khiến mình chịu hậu quả khủng khiếp."

Không thể đỡ trực diện. Không thể để nó chạm vào. Lựa chọn duy nhất: Vô hiệu hóa hoặc né tránh hoàn toàn.

Nhưng tốc độ của đòn tấn công quá nhanh. Bóng tối đã phủ trùm lấy không gian xung quanh. Từng tế bào trong cơ thể cô hét lên báo động—sự hủy diệt đã kề cận.

Trong khoảnh khắc sống còn, Hắc Ảnh  siết chặt hai ngón tay, vẽ nhanh một ký tự giữa không trung.

Huyễn Thân Phù!

BÙM!

Ngay khi ma lực đen chạm vào, cơ thể cô vỡ tan như một ảo ảnh— Không phải cơ thể thật.

Phân thân đã thay cô tiếp nhận toàn bộ đòn đánh. Năng lượng tà ác xé toạc hình bóng cô thành từng mảnh vụn hư vô, như một món đồ chơi bị nghiền nát dưới nanh vuốt của mãnh thú.

Khoảnh khắc ngắn ngủi đó đủ để Hắc Ảnh  thoát khỏi phạm vi hủy diệt. Cô đáp xuống một tảng đá cách đó vài mét, hơi thở vẫn ổn định, nhưng cảm giác lạnh buốt đã chạy dọc theo sống lưng. Nhịp tim cô dồn dập, đôi tay khẽ run lên vì áp lực khủng khiếp. Chỉ cần chậm một giây—chỉ một giây thôi—sự tồn tại của cô đã có thể bị xóa sổ.

"Hắn đang gia tăng áp lực để ép mình vào thế bị động." "Nếu cứ tiếp tục để hắn dẫn dắt trận đấu, mình sẽ không có cơ hội phản kích."

Không thể để điều đó xảy ra.

Không chờ Kẻ cầm khiên thích ứng với cục diện mới, Hắc Ảnh  lập tức giơ tay, vẽ nhanh một ký tự khác.

Dạ Ẩn Phù!

Không khí biến đổi ngay tức khắc.

Một màn sương mờ ảo dần lan tỏa, bao trùm chiến trường. Nhưng lần này, cô không sử dụng nó để ẩn mình. Kẻ cầm khiên đã từng phá vỡ màn sương này một lần. Hắn sẽ không dễ dàng mắc bẫy lần thứ hai.

Cô cũng sẽ không di chuyển theo cách hắn mong đợi.

Một phân thân thứ hai xuất hiện.

Một lao thẳng về phía trước. Một vòng ra sau, tấn công từ bên hông. Cả hai đều không có bất kỳ khác biệt nào—không dấu vết, không manh mối để phân biệt. Nhưng chỉ có một là thực thể.

Kẻ cầm khiên không hề mất cảnh giác.

Hắn đập mạnh khiên xuống đất.

ẦM!

Một đợt sóng chấn động lan ra như những con sóng thần vô hình, quét sạch mọi thứ trên đường đi xuyên thấu không gian, nghiền nát những thực thể không có thực chất.

Một bóng hình biến mất—phân thân bị phá hủy.

Nhưng—

BỘP!

Từ hướng đối diện, Hắc Ảnh  thực sự đã tiếp cận. Một thanh đoản kiếm lao thẳng vào lưng Kẻ cầm khiên!

Bản năng chiến đấu khiến hắn phản ứng tức thì—hắn xoay khiên ra sau để phản chấn.

Nhưng lần này—

Không có phản chấn.

Cây đoản kiếm không phải một vật thể cứng. Nó là một ảo ảnh. Không phải để đâm hắn. Mà là để buộc hắn phản ứng.

Khoảnh khắc khi Kẻ cầm khiên xoay khiên ra sau, ngực hắn để lộ một khoảng trống.

Hắc Ảnh  không bỏ lỡ thời cơ.

Lá phù trong tay cô rực sáng.

TRẤN ÁP PHÙ!

Năng lượng bùng nổ ngay lập tức.

Một lực trói buộc vô hình siết chặt lấy Kẻ cầm khiên, làm chậm chuyển động của hắn. Từng thớ cơ căng cứng, sự linh hoạt của hắn bị khóa lại chỉ trong một tích tắc.

Lần này, Kẻ cầm khiên đã đánh mất lợi thế phòng thủ của hắn.

Hắc Ảnh  không để lãng phí dù chỉ một nhịp thở. Bằng sự chuẩn xác của một chiến binh dày dạn, cô xoay người, tung một cú đá quét vào cằm hắn.

BỐP!

Lực va chạm khiến cơ thể Kẻ cầm khiên bật ngược về phía sau, tạm thời mất kiểm soát. Đôi mắt hắn trợn trừng, thoáng ánh lên sự choáng váng pha lẫn một nỗi bất an mơ hồ. Trong khoảnh khắc hắn bị hất tung lên không trung, thời gian dường như ngưng đọng. Sự nhận thức chậm rãi tràn vào tâm trí hắn—nếu không phản ứng ngay, đây có thể là hồi kết.

Hắc Ảnh  hiểu rõ cơ hội này không thể bỏ lỡ.

Cơ thể cô run lên vì sự tiêu hao khắc nghiệt, nhưng bàn tay vẫn kiên quyết hoàn tất ký tự cuối cùng giữa không trung. Một đường sáng rực lên như tia chớp xé toạc bóng tối, và từ khoảng không, một mũi giáo bạc dài hiện ra.

Ký Họa Ảo Hóa Thuật : Tuyệt Sát Thương.

Hắc Ảnh  siết chặt chuôi giáo, ánh mắt cô sắc bén như lưỡi dao mài giũa qua năm tháng. Nỗi đau thể xác bị gạt sang một bên, nhường chỗ cho quyết tâm thuần khiết. Không chần chừ, cô lao tới, mũi giáo phóng đi như ánh chớp giữa cơn giông.

Nhưng Kẻ cầm khiên không hề né tránh.

Không gian quanh hắn méo mó, trong tích tắc không khí trở nên đặc quánh, như thể mọi phân tử đều bị nén lại, tạo ra một áp lực đè nặng lên từng thớ cơ. Trận pháp trên Tâm Hộ Thuẫn lóe sáng, hút trọn cây giáo vào trung tâm như một hố đen tham lam nuốt chửng mọi thứ.

Ngay lập tức—

ẦM!

Một nguồn năng lượng khổng lồ bùng phát, phản kích dữ dội. Nó không đơn thuần chỉ là một đòn đáp trả—mà là sự hủy diệt trọn vẹn. Làn sóng chấn động trong không khí rung lên dữ dội, gió rít gào như một con thú hoang vừa bị kích động xoáy thẳng về phía Hắc Ảnh  như một lưỡi kiếm thần thánh, chém đôi không khí, để lại một vệt sáng rực rỡ nhưng mang theo sát khí ngút trời.

Thời gian như đình trệ. Một cơn đau sắc bén chạy dọc cơ thể Hắc Ảnh  khi áp lực khủng khiếp vây lấy cô. Nếu trúng đòn này, kết cục không còn nằm trong tầm kiểm soát.

Nhưng cô không để bản thân khuất phục.

Trong tích tắc trước khi cơn sóng xung kích nghiền nát không gian xung quanh—

Hắc Ảnh  ném bút lên không. Tay trái cô vung mạnh, lá phù xé gió mà bay—

HUYỄN THÂN PHÙ!

Cơ thể cô phân tách thành hai bóng ảnh, mỗi người lao đi theo một hướng khác nhau, một sang trái, một sang phải, tạo nên ảo giác như hai chiến binh hoàn toàn độc lập.

Kẻ cầm khiên khựng lại, ánh mắt sắc lạnh quét nhanh qua cả hai. Trí óc hắn vận hành ở tốc độ cực hạn, nhưng không dễ gì bị đánh lừa.

Bịch.

Hắn vung khiên ngang một vòng!

Không khí rít lên, sóng phản xạ từ chiếc khiên lan rộng, nghiền nát mọi thứ trong phạm vi của nó.

Phân thân thứ nhất tan biến.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy—

Chiếc bút của Hắc Ảnh  rơi xuống.

Kẻ cầm khiên không chú ý đến nó.

Chỉ là một vật nhỏ bé rơi tự do trong tầm mắt hỗn loạn của chiến trường.

Nhưng—

Ký tự trên thân bút phát sáng.

KÝ HỌA ẢO HÓA THUẬT !

Trước khi chạm đất, chiếc bút biến đổi. Từ một vật vô tri, nó hóa thành một sợi xích đen dài, lao đi như một con mãng xà, quấn chặt lấy cổ tay Kẻ cầm khiên!

"Chết tiệt—!"

Một cơn tê liệt lạnh buốt lan dọc cánh tay hắn. Năng lượng kỳ lạ chạy xuyên qua cơ thể, làm gián đoạn dòng chảy trận pháp trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Và trong khoảnh khắc đó—

Tâm Hộ Thuẫn bị vô hiệu hóa!

Hắc Ảnh  xuất hiện ngay sau lưng hắn, sự im lặng chết chóc bao trùm trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Bàn tay cô vỗ mạnh lên lưng Kẻ cầm khiên.

HỎA PHÙ !

ẦM!

Lửa xanh bùng lên, vặn xoắn như những dải lụa ma quái trước khi nổ tung thành những tia chớp rạch ngang bầu trờ, cắn nuốt lớp áo choàng của hắn. Nhiệt độ đột ngột tăng vọt, từng tấc da thịt trên lưng hắn rực cháy trong nỗi đau bỏng rát không thể kiềm nén.

Nhưng Hắc Ảnh  không dừng lại.

Cô xoay người, tận dụng quán tính để tung cú đá vòng cầu thẳng vào thái dương hắn!

Đây là cú đánh cuối cùng—một đòn tấn công không thể bị phản chấn.

BỐP!

Đầu Kẻ cầm khiên giật mạnh sang một bên, cơ thể hắn bị hất văng ra xa, đập mạnh xuống nền đất lạnh lẽo. Hơi nóng từ ngọn lửa vẫn âm ỉ cháy trên da thịt hắn, bốc lên một mùi khét lẹt hòa lẫn với mùi máu tanh tưởi của chiến trường.

Hắc Ảnh  thở hắt ra, phổi cô căng tràn bởi không khí nặng mùi khói.

Nhưng trái tim vẫn đập dồn dập.

Cô không vội bước tới, ánh mắt vẫn khóa chặt vào đối thủ của mình. Bóng đêm lại bao phủ.

Kẻ cầm khiên lồm cồm ngồi dậy. Chiếc áo choàng của hắn đã bị thiêu rụi chỉ còn một phần, vết bỏng loang lổ trên cánh tay. Nhưng ánh mắt hắn—vẫn lạnh như băng. Hơi thở hắn nặng nề, nhưng không hề có dấu hiệu khuất phục. Tâm Hộ Thuẫn run lên trong tay hắn. Không khí xung quanh méo mó, xoắn vặn như một tấm gương bị rạn nứt. Năng lượng từ chiếc khiên không còn ổn định, nhưng vẫn nguy hiểm.

Hắc Ảnh  không tấn công tiếp. Cô cảm nhận được sự dao động trong không khí. Kẻ cầm khiên vẫn chưa dốc toàn bộ sức mạnh.

Hơi thở cô dần ổn định lại, nhưng bên trong—bộ não cô xoay chuyển với tốc độ điên cuồng.

Tiếp tục giao chiến? Không có lợi.

Lý do thứ nhất: Cô đã gây sát thương lên Kẻ cầm khiên, nhưng hắn vẫn còn khả năng chiến đấu.

Lý do thứ hai: Tâm Hộ Thuẫn không dễ bị phá hủy.

Quan trọng hơn— Lý do thứ ba: Chiếc hộp gỗ trên tay cô. Cô không thể để bị giữ chân quá lâu. Bên ngoài, vẫn còn những kẻ khác đang truy đuổi.

Và nếu Kẻ cầm khiên quyết định liều lĩnh Khởi toàn bộ Ma Pháp Phản Xạ… Cô có thể mất mạng ngay lập tức.

Không thể mạo hiểm. Hắc Ảnh  hành động ngay khi ý nghĩ định hình.

Cô cắn nhẹ đầu lưỡi—một giọt máu chảy ra. Ngón tay vẽ một ký tự trên không.

DẠ ẨN PHÙ! Làn sương mỏng bùng lên, nhưng lần này, nó không chỉ là để che mắt. Mà là một ảo ảnh.

HUYỄN THÂN PHÙ! Một bóng ảnh khác xuất hiện, đồng thời Hắc Ảnh  lập tức bật người lùi lại, bước chân không tạo ra một tiếng động nào.

Nhưng ngay khi cô vừa cất bước, ánh sáng từ Tâm Hộ Thuẫn lóe lên như một ngọn đèn hiệu giữa màn đêm. Lực ép từ nó lan tỏa, làm không khí vặn xoắn dữ dội. Một cơn bão năng lượng âm thầm hình thành quanh chiếc khiên, như một cánh cửa khổng lồ sẵn sàng đóng sập trước mọi lối thoát.

Tia phản xạ cuối cùng bùng nổ! Nhưng— Trúng vào phân thân. Bóng ảnh tan biến.

Khoảnh khắc hắn nhận ra đã muộn. Hắc Ảnh  đã biến mất vào bóng tối. Không để lại dấu vết. Chỉ còn hơi sương nhè nhẹ lan ra trong không khí.

Hắc Ảnh  đứng trên tán cây, hơi thở nặng nề. Bàn tay cô run nhẹ. Không phải vì sợ, mà vì cơ thể đã đến giới hạn. Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, thấm vào khóe mắt, bỏng rát. Toàn bộ phù chú và linh lực trên người cô đã gần như cạn kiệt.

Dạ Ẩn Phù vẫn giúp cô ẩn thân, nhưng nó không thể che giấu sự thật quá lâu: Cô đang kiệt sức.

Những ngón tay khẽ siết chặt. Cô đã giữ được nó- Chiếc hộp. Chỉ cần rời khỏi đây…

Nhưng đúng lúc đó—

Phập!

Lạnh. Một cơn đau nhói xé toạc vai trái.

Đôi mắt Hắc Ảnh  mở to. Cái gì—

Cô cúi xuống. Một mũi thương đen nhánh đang xuyên qua vai cô. Không phải thương bình thường. Lưỡi thương tỏa ra một thứ ánh sáng ma quái, như thể nó không chỉ xé rách thịt da—mà còn đục khoét linh hồn cô từ bên trong.

Hơi thở cô nghẹn lại. Cảm giác lạnh lẽo lan ra khắp người.

Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng:

"Trận chiến nào cũng cần một kết thúc nên đừng có mà chạy nữa cô gái à. Chúng ta sẽ không giết cô bây giờ đâu"

Kẻ cầm thương. Hắn đứng đó. Không một tiếng động. Không có sát khí. Nhưng sự hiện diện của hắn nặng như một lưỡi dao kề sát cổ.

Đôi mắt hắn vô cảm, nhìn xuống con mồi đã suy kiệt. Không cần vội.

Hắc Ảnh  nghiến răng, cố gắng vùng vẫy. Tay cô muốn đưa tay vào balo, tìm kiếm một lá phù cuối cùng— Nhưng— Một luồng sức mạnh vô hình tràn vào cơ thể cô.

Tứ chi cô đông cứng. Hắc Ảnh  cảm nhận rõ từng hơi thở trở nên nặng nề hơn, như thể cô đang bị hút vào một vực sâu không đáy.

Nỗi sợ hãi lan tràn.

Không thể nhúc nhích. Không thể trốn thoát.

Kẻ cầm khiên không phải mối nguy duy nhất.

Hắn—người đàn ông trước mặt—mới thật sự là kết thúc.

Dòng suy nghĩ của Hắc Ảnh  rạn vỡ như một tấm kính mỏng bị đập vỡ bởi một lực vô hình. Một thế lực mơ hồ nhưng không thể chối bỏ đang tóm chặt lấy linh hồn cô, siết chặt từng góc khuất của ý thức. Mọi thứ trở nên hỗn loạn rồi nhanh chóng chìm vào bóng tối vô tận.

Ánh mắt cô mờ dần, mọi cảm giác dần bị tước đoạt. Những thanh âm vọng lại trong tâm trí tựa như tiếng vọng từ một nơi xa lạ, lạnh lẽo và rỗng tuếch. Một bàn tay vô hình dường như đang chậm rãi siết nghẹt suy nghĩ của cô, buộc mọi phản kháng phải tắt lịm. Hắc Ảnh  muốn giãy giụa, muốn thoát ra, nhưng cơn đau dữ dội từ lưỡi thương cắm sâu vào vai đã đóng đinh ý chí cô vào thực tại khắc nghiệt.

Bóng tối quấn chặt lấy linh hồn cô hơn nữa.

Bàn tay hắn vẫn nắm chặt cán thương, ánh mắt trầm lặng, vô cảm. Giọng hắn vang lên, bình thản nhưng mang theo sức nặng đè nén lên mọi khả năng phản kháng:

"Bây giờ, ngươi thuộc về ta."

Một nụ cười nhạt khẽ hiện trên môi hắn—lạnh lẽo, xa cách, và tàn nhẫn.  Hắc Ảnh , một chiến lược gia kiêu hãnh, kẻ luôn tin rằng bản thân có thể kiểm soát mọi thứ. Nhưng cô đã không lường trước một biến số—một kẻ như hắn.

Lực siết trên cán thương mạnh hơn, truyền một rung động quái dị vào vết thương trên vai Hắc Ảnh . Cô cố gắng đứng dậy nhưng mọi phản kháng trong ánh mắt cô đang dần bị nghiền nát. Cảm giác khống chế một linh hồn mạnh mẽ như cô mang đến một niềm thích thú sâu xa cho hắn. Đây không chỉ đơn thuần là chiến thắng—mà là sự kiểm soát tuyệt đối.

Hắc Ảnh  loạng choạng, bước chân mất thăng bằng. Máu từ vết thương tí tách rơi xuống nền đất lạnh. Nhưng so với cơn đau thể xác, thứ đáng sợ hơn chính là những xiềng xích vô hình đang từ từ khóa chặt bản thể cô. Giống như một con rắn vô hình luồn lách qua từng nếp gấp trong linh hồn, siết chặt và hút cạn mọi ý niệm phản kháng.

Không.

Hắc Ảnh  cắn chặt răng, cố giữ lại chút ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt. Cô không thể kết thúc ở đây. Ngón tay run rẩy, cố gắng vạch ra một phù văn trên không trung. Nhưng đúng lúc đó—

Lưỡi thương khẽ rung lên.

Toàn bộ ma lực trong cô bị cưỡng chế phong ấn, như thể một cánh cửa vừa sập xuống, giam cầm mọi hy vọng thoát thân.

Từ phía xa, Kẻ cầm khiên quan sát, ánh mắt thâm trầm lộ vẻ suy tư. Hắn không có ý định lao vào kết liễu Hắc Ảnh  ngay lập tức. Thay vào đó, hắn cân nhắc, đánh giá tình hình một cách lạnh lùng.

"Ngươi đến đúng lúc đấy, Kẻ cầm thương."

Giọng hắn bình ổn, nhưng ẩn sâu là sự cảnh giác. Vân Tập chỉ nhếch môi, nụ cười thoáng hiện như một vết dao sắc lướt qua da thịt.

"Ta luôn như vậy."

Những lời đơn giản nhưng chất chứa một sự khó đoán chết chóc. Không gian nặng nề bởi luồng sát khí vô hình. Hai kẻ này không tin tưởng nhau, nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này, họ có cùng một mục tiêu.

Vân Tập giật mạnh cán thương. Lưỡi thương rút ra khỏi vai Hắc Ảnh  theo một quỹ đạo xoáy tròn, để lại một vết thương sâu thẳm. Cơ thể cô run lên.

Rắc.

Hai đầu gối cô khuỵu xuống nền đất.

Luồng khí đen từ thương khí vẫn bám chặt lấy cơ thể cô, lan vào từng mạch máu, từng dòng suy nghĩ. Nghiệp Chướng Thương không chỉ làm tổn thương thể xác, mà còn là một gông cùm giam cầm linh hồn.

Mắt Hắc Ảnh  dần mờ đi. Tay cô run rẩy, cố vươn lên nhưng chẳng còn sức. Môi cô mấp máy, muốn nói điều gì đó—nhưng chỉ có máu chảy tràn ra, nhuộm đỏ làn da nhợt nhạt.

Ý thức cô rơi vào vực sâu.

Bóng tối phủ trùm.

Cô đã thua. Không thể chạy trốn. Không thể phản kháng. Chỉ còn lại cái lạnh thấu xương.

Và trong tận cùng bóng tối, một giọng nói vang vọng trong tâm trí cô:

"Ngủ đi."

Hơi thở cô ngừng lại.

Mọi thứ… rơi vào hư vô.

Một lúc sau, những ngọn lửa âm ỉ cháy trong đống tàn tích của một thành phố hoang tàn, tro bụi xoay vần trong màn đêm tĩnh mịch. Không khí dày đặc mùi sắt cháy, mùi huyết nhục phân hủy, và dư âm của một trận chiến vừa tạm khép lại—hay đúng hơn, một giai đoạn trong vòng xoáy bạo lực đã kết thúc.

Dưới tán cây trơ trọi, một bóng hình bất động. Hắc Ảnh nằm đó, làn da tái nhợt phản chiếu ánh trăng bàng bạc. Vết thương trên vai vẫn còn rỉ máu, nhưng hơi thở của cô vẫn tồn tại. Cô chưa chết.

Không xa nơi đó, tiếng kim loại chạm đất vang vọng trong sự tĩnh lặng ngột ngạt. Mảnh giáp vỡ vụn rơi xuống nền đá lạnh lẽo, phản chiếu những tia sáng yếu ớt. Hai bóng người đứng giữa bóng tối, hơi thở nặng nề, cơ thể nhuốm đầy thương tích.

Kẻ cầm khiên, chống tay xuống đất, giọng nói trầm khàn pha lẫn sự mệt mỏi: “Khốn kiếp… Con nhãi đó không khác gì một con dã thú. Nếu không nhờ Tâm Hộ Thuẫn, có lẽ ta đã bỏ mạng rồi.”

Đối diện hắn, kẻ cầm thương ngồi phịch xuống một tảng đá đổ nát. Máu vẫn đang rỉ xuống từ vai hắn, bàn tay siết chặt lấy cán thương đã nứt gãy. Đôi mắt hắn tràn đầy sát ý, nhưng xen lẫn trong đó là sự khiếp sợ.

“Ngươi xem như may mắn, chỉ bị thương ngoài da.” – Hắn cười nhạt, khóe môi rỉ máu. “Còn ta… một nhát chém suýt nữa đã phá hủy tâm mạch. Nếu không phải ả kiệt sức trước… kẻ nằm đây đã là ta.”

Không gian lặng đi, chỉ còn tiếng gió rít khe khẽ giữa đống đổ nát.

Kẻ cầm khiên liếc nhìn chiếc ba lô đặt bên cạnh, giọng nói trầm xuống: “Dù sao thì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành. Mệnh lệnh là đưa ả về gia tộc. Nếu không có lệnh từ lão quái vật kia, ta thà giết ả ngay tại đây mà không cần kiềm chế, để tránh hậu họa về sau.”

Kẻ cầm thương gạt đi dòng máu đọng trên khóe môi, giọng nói sắc lạnh: “Gia tộc muốn thứ bên trong chiếc hộp đó… Nhưng ta tin chắc, con nhãi này còn giá trị không thua kém gì.”

Hắn nheo mắt nhìn về phía Hắc Ảnh, kẻ vừa khiến bọn họ rơi vào tình trạng thảm hại này.

“Một con quái vật như ả… ta không nghĩ có thể để sống lâu hơn.”

Kẻ cầm khiên bật cười lạnh: “Thế thì đợi sau khi giao nộp ả đi đã. Hiện tại…” – Hắn siết chặt vết thương trên ngực, mặt nhăn lại vì đau đớn – “…ta cần nghỉ ngơi.”

Kẻ cầm thương khẽ cử động ngón tay, nhưng toàn thân vẫn tê liệt đau nhức. Hắn dựa lưng vào tảng đá, giọng điệu đầy mỉa mai: “Cứ nghỉ đi. Ngươi tưởng ta còn sức để đánh thêm một trận sao?”

Kẻ cầm khiên tựa vào một bức tường rạn nứt, nhịp thở nặng nề. Tấm Tâm Hộ Thuẫn trên tay hắn đã nứt toác, ma lực dao động bất ổn. Cánh tay phải hắn tê liệt một phần sau đòn cuối cùng của Hắc Ảnh.

Nhưng rồi—

Gió lặng. Không gian đột nhiên trở nên dị thường, một cảm giác vô hình như thể bao trùm vạn vật.

Một làn sương mờ nhạt lan rộng. Một giọng ngâm nga cất lên giữa đêm tối.

“Nhất lộ trảm sát, phá tỏa liên

Bản ngã bất vi cầm nội quyên

Thâm uyên huyết phú, thi sơn khởi

Ma tôn giáng thế, thiên nan huyền”

** Một đường trảm sát ,phá xiềng gông

Bản thân chẳng phải chim trong lồng

Thâm uyên huyết phú thây chất đống

Ma đầu giáng thế, trời cản ko. **

( Bản trích thơ gốc từ Văn Sĩ Điên )

Hai kẻ kia khựng lại. Nhịp tim họ đập dồn dập. Những câu thơ vang vọng giữa trận chiến, như một khúc ca ma mị từ cõi u minh. Hai kẻ kia khựng lại. Nhịp tim họ đập dồn dập, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Không gian xung quanh bỗng trở nên nặng nề, như thể chính thực tại đang bị bóp méo bởi một thế lực vô hình.

Một bóng đen hiện lên trên mái ngói đổ nát, như thể vừa bước ra từ địa ngục sâu thẳm. Nam nhân lạ mặt. Hắn đứng đó, tay cầm hai con dao găm sắc bén, toàn thân tỏa ra một khí tức bức bách đến mức nghẹt thở.

Không có gió. Không có âm thanh. Nhưng—có thứ gì đó không đúng.

Kẻ cầm khiên siết chặt chiếc khiên trong tay. Nhưng hắn nhận ra… bàn tay mình đang run rẩy.

Kẻ cầm thương nheo mắt, cố quan sát xung quanh—nhưng ánh nhìn của hắn dần mất đi tiêu cự.

Thế giới trước mắt… đang mờ đi.

Hư Vô Ngũ Tuyệt Trận. Một trận pháp xóa bỏ năm giác quan, khiến nạn nhân mất đi thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác và vị giác khi ở trong trận pháp đủ lâu.

Không nhìn thấy. Không nghe thấy. Không cảm nhận được gì cả. Thế giới… biến thành hư vô.

Bịch!

Kẻ cầm thương mất thăng bằng, ngã quỵ xuống. Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng bàn tay không thể chạm vào bất cứ thứ gì, như thể chính thực tại đã bị xóa bỏ. Một nỗi sợ nguyên thủy trào dâng, hắn há miệng cố hét lên nhưng ngay cả âm thanh cũng bị nuốt chửng bởi bóng tối vô tận.

Kẻ cầm khiên gầm lên: “Không thể nào! Hắn… hắn đã làm gì với ta!?”

Không có câu trả lời. Chỉ có một sát khí lạnh lẽo tràn ngập không gian và những câu thơ lại tiếp tục vang lên:

Thiên địa loạn hồi, đạo mịch vong

Nhân gian huyết lệ, nhật luân song

Nhược nhục tàng thân, nan độ mộng

Thiên khấp truy ngã, vạn cổ đồng

**  Giải nghĩa

“Trời đất đảo lộn, đạo lý bị lãng quên.

Nhân gian ngập trong máu và nước mắt, trật tự thay đổi.

Kẻ phàm trốn chạy nhưng khó thoát khỏi kiếp nạn.

Trời than khóc, số mệnh truy đuổi ta từ đời này sang đời khác.

Bóng tối trở nên đặc quánh, như một vực sâu không đáy nuốt chửng lấy tâm trí họ. Một luồng hơi lạnh trườn dọc theo sống lưng, như thể cái chết đang lặng lẽ thở sát bên tai.

Bên trong màn sương đặc sệt, một tiếng cười khẽ vang lên. Không to, nhưng len lỏi vào từng tế bào của nỗi khiếp đảm.

“Hắn ở đâu…?!” Kẻ cầm thương quờ quạng, hoảng loạn. Đôi mắt mở lớn, nhưng chỉ thấy một khoảng tối trống rỗng, như thể hắn đã bị ném vào một chiều không gian xa lạ, nơi mà mọi ánh sáng đều bị dập tắt.

Rồi—

Lưỡi dao găm xuyên qua bóng tối—

Phập!

Máu bắn tung tóe.

Kẻ cầm thương không kịp phản ứng—lưỡi dao đã xuyên thẳng qua cổ họng hắn, cắt đứt toàn bộ khí quản.

Đôi mắt hắn mở lớn trong sự bàng hoàng tuyệt đối. Không tiếng thét. Không giãy giụa. Chỉ đơn thuần là… kết thúc.

Kẻ cầm khiên cảm nhận được hơi ấm của máu văng lên da mình, nhưng hắn không thể định vị kẻ địch.

Bước chân vang lên chậm rãi. Một luồng khí lạnh lẽo tràn ngập không gian.

“Nơi này… là mồ chôn của các ngươi.”

Hắn cố vùng vẫy, nhưng đôi chân bỗng trở nên vô lực. Hắn run rẩy, tay giơ khiên lên theo bản năng, nhưng không còn cảm nhận được sức mạnh quen thuộc từ nó nữa. Như thể bản thân đã bị rút cạn khỏi thực tại.

Nhát dao thứ hai đâm xuyên qua tim.

Một cơn đau sắc bén lan ra, nhưng không đủ để hắn kịp thốt lên một lời. Hắn chết mà chẳng hề hay biết ai đã giết mình.

Máu loang trên nền đất lạnh lẽo.

Hư Vô Ngũ Tuyệt Trận dần tan biến. Gió lại cất lên. Không gian trở về sự tĩnh lặng chết chóc ban đầu.

Không gian trở về sự tĩnh lặng chết chóc ban đầu.

Bóng người lặng lẽ thu lại hai con dao găm. Không có cảm xúc, không có khoái cảm chiến thắng. Chỉ có sự lạnh lùng tuyệt đối.

Hai kẻ cầm vũ khí, những chiến binh đáng sợ từng đứng trên đỉnh cao của sát phạt, lúc này chỉ còn là những cái xác đổ gục trên nền đá lạnh lẽo. Đôi mắt mở trừng, vết thương chí mạng cắt ngang cổ họng, chẳng kịp cất lên một tiếng kêu. Trước khi chúng có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, cái chết đã đến tựa như một lưỡi dao vô hình, lặng lẽ và tuyệt đối.

Hắn nhìn về phía Hắc Ảnh, vẫn bất động. “Nếu không nhờ cô ta bố trí trận pháp trước, có lẽ ta cũng không thể kết thúc bọn chúng nhanh như vậy.”

Hắn tiến về phía cô. Đêm đen bao phủ.

Bàn tay hắn vững chãi đỡ lấy Hắc Ảnh, bế cô lên, đưa ra khỏi chiến trường nhuốm máu. Tiếp tục ngâm lên bài thơ gian dỡ mà rời đi …..

“Phận ta ti tiện tự hôi kiến

Mộng tưởng phiêu diêu, mệnh bất thiên

Huyết mạch phương tri hà xứ hiển

Nhân sinh ma kiếp, đạo nan biện

**Giải nghĩa :

 Ta nhỏ bé như kiến cỏ, chẳng đáng kể gì.

Muốn tự do nhưng số mệnh không chiều theo ý.

Máu nóng sôi trào, nhưng không biết thể hiện ở đâu.

Đời người gặp kiếp nạn, chính tà khó phân.

Gió lạnh quét qua tàn tích đổ nát, những tro bụi lặng lẽ xoay vần trong ánh trăng bàng bạc. Đêm nay, máu đã đổ, và số phận một con người đã rẽ sang một hướng khác.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận