Huyết Khế Binh
Loạn Thần
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 2: Âm Lộ Khai Cơ

0 Bình luận - Độ dài: 8,003 từ - Cập nhật:

Ý thức dần quay trở lại trong cơn đau tê dại, như thể từng sợi dây thần kinh bị đè nén dưới sức nặng vô hình. Hơi thở cô ngắt quãng, khó nhọc kéo từng luồng không khí vào lồng ngực. Cơ thể rã rời, mỗi khớp xương như bị gắn kết lỏng lẻo, chỉ một cử động nhẹ cũng khiến cảm giác đau nhói lan ra khắp tứ chi.

Hắc Ảnh chớp mắt, tầm nhìn mờ ảo dần rõ ràng hơn. Trần nhà gỗ cũ kỹ, mùi ẩm mốc thoang thoảng hòa lẫn với hương thuốc sát trùng. Cô không biết đây là đâu. Một tia hoảng loạn thoáng qua trong lòng, nhưng ngay lập tức bị lý trí dập tắt.

Cô cố gắng cử động ngón tay. Cảm giác đau âm ỉ dọc theo cánh tay trái, có lẽ đã bị thương nghiêm trọng. Cô thử lật người, nhưng cơn nhói buốt ở vai khiến cô rít khẽ, bàn tay vô thức siết chặt lớp vải giường. Vài giây trôi qua, cô nhắm mắt, buộc bản thân tập trung. Cần phải xác định xem mình còn sống hay không, và nếu còn, thì bằng cách nào.

Ký ức dần rời rạc quay về—ánh sáng nhấp nháy của đèn đường, tiếng thét vang vọng trong màn đêm, đôi mắt rực lửa của kẻ truy sát. Rồi máu. Máu ở khắp mọi nơi.

Cô khẽ run lên. Nhưng cô không cho phép mình đắm chìm vào cơn hoảng loạn. Hít một hơi thật sâu, cô mở mắt lần nữa, lần này tỉnh táo hơn.

Căn phòng tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng của chính cô. Không gian xa lạ, nhưng không có dấu hiệu nguy hiểm tức thì. Cô bắt đầu quan sát kỹ hơn, đôi mắt sắc bén rà soát từng chi tiết.

Sau vài giây định thần, Trâm mới nhận ra mình không đơn độc.

Xa xa, âm thanh lách tách của nước sôi vang vọng từ gian bếp. Tất cả đều im ắng, ngoại trừ nhịp thở mơ hồ của chính nàng và thanh âm trầm thấp từ màn hình tivi phát sóng tin tức thời sự.

"... Một vụ thảm sát chưa từng có tại khu công trình hoang phế. Bốn mươi thi thể được phát hiện, tất cả đều tử vong trong tình trạng thê thảm..."

Những từ ngữ ấy như xuyên thẳng vào tâm trí Trâm, khiến cô vô thức nín thở. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô không rõ tại sao, nhưng có điều gì đó không ổn.

Bàn tay cô siết chặt lấy mép giường, tim đập mạnh hơn một nhịp. Khu công trình hoang phế... Tại sao cái tên đó lại quen thuộc đến vậy? Cô cố gắng nhớ, nhưng trí óc như bị bao phủ bởi một lớp sương dày đặc.

Một mùi hương thoang thoảng ùa về—mùi sắt gỉ của máu.

Tiếng bước chân dồn dập. Tiếng hét.

Hình ảnh mơ hồ của ai đó khuỵu xuống, một bàn tay đẫm máu cố với lấy cô. Cơn đau dữ dội ở vai trái nhói lên cùng lúc, khiến cô rùng mình.

Cô nhắm mắt, hít một hơi sâu. Ký ức vỡ vụn dần ghép lại thành những mảnh nhỏ. Cô nhớ đến những kẻ truy sát mình—đôi mắt tràn ngập sát khí, lưỡi dao loang loáng ánh sáng lạnh lẽo. Nhưng rồi... chúng đã biến mất. Không, không phải biến mất—chúng đã bị giết.

Bởi ai?

Bóng đen. Một hình bóng thấp thoáng trong ký ức, lẩn khuất giữa màn đêm đỏ rực bởi máu. Nhưng mỗi khi cô cố gắng nhớ rõ hơn, đầu cô lại nhói lên như bị hàng trăm mũi kim đâm vào.

Cô mở bừng mắt, thở gấp, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.

Đến giờ, cô vẫn không thể nhớ rõ toàn bộ chuyện đã xảy ra. Nhưng có một điều chắc chắn—cô không phải là người đã ra tay kết liễu bọn chúng.

Một cơn ớn lạnh len lỏi vào từng thớ thịt. Nếu không phải cô... thì rốt cuộc, đó là ai?

Ánh mắt Trâm chậm rãi lướt qua từng chi tiết trong căn phòng. Căn nhà không lớn, nhưng mọi thứ đều được sắp xếp một cách trật tự đến lạnh lùng. Không có dấu hiệu của sự vội vã hay bừa bộn—tất cả đều tinh tươm, từng cuốn sách trên kệ được xếp thẳng hàng, từng vật dụng được đặt ngay ngắn đến mức gần như vô cảm.

Một kệ vũ khí nhỏ nằm gọn ở góc phòng, được bảo quản cẩn thận. Không phải những món đồ trang trí vô hại, mà là những thứ có thể giết người. Dao găm, côn nhị khúc, thậm chí cả một khẩu súng giấu kín dưới lớp vải.

Chủ nhân nơi này chắc chắn không phải người bình thường.

Cô không thấy dấu vết của công nghệ hiện đại—không máy tính, không điện thoại đặt hờ trên bàn như thói quen của hầu hết mọi người. Chỉ có những món đồ cũ kỹ nhưng được bảo quản cẩn thận, thể hiện sự tỉ mỉ và kiểm soát tuyệt đối. Một người sống theo kiểu này… hoặc là cực kỳ cẩn trọng, hoặc là không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào.

Cô siết nhẹ ngón tay, gõ nhịp chậm rãi lên mặt bàn, như thể đang cân nhắc một quyết định quan trọng.. Chủ nhân căn nhà này rốt cuộc là ai?

Tiếng cửa gỗ khe khẽ mở.

Trâm lập tức căng người, bàn tay vô thức siết chặt tấm chăn mỏng trên giường, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa. Một bóng người tiến vào, tay cầm bát cháo còn bốc khói.

Dáng người cao lớn, mái tóc đen dài buộc lỏng phía sau, đôi mắt sắc lạnh như thấu suốt vạn vật. Không một lời dư thừa, hắn đặt bát cháo lên bàn, kéo ghế ngồi đối diện nàng.

Im lặng.

Trâm không động đậy, chỉ quan sát hắn thật kỹ. Không khí quanh hắn mang theo áp lực vô hình, không phải sự uy hiếp của một kẻ luyện võ đơn thuần, mà là bản năng của một dã thú săn mồi ẩn nhẫn, luôn sẵn sàng ra tay khi cần thiết.

"Ăn đi." Giọng hắn trầm thấp, đơn điệu, không chút cảm xúc.

Trâm không nhúc nhích.

Một phút trôi qua. Dật vẫn ngồi đó, không rời mắt khỏi cô, cũng không tỏ ra sốt ruột. Hắn không thúc ép, không giải thích. Chỉ quan sát.

Cuối cùng, cô cầm bát cháo lên, nhấp một thìa nhỏ. Mùi thảo dược ẩn trong vị thanh đạm, không tệ. Nhưng cô không để bản thân thư giãn.

Hắn vẫn im lặng, nhịp thở đều đặn, như thể đang đánh giá từng cử động nhỏ nhất của cô.

Trâm đặt bát xuống, ánh mắt sắc lạnh. "Ngươi là ai?"

Dật nghiêng đầu, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu trước khi chậm rãi trả lời: "Một kẻ tình cờ thấy em nằm trước cửa nhà mình."

"Tên này, ngươi không hỏi ta là ai sao?"

Hắn nhếch nhẹ khóe môi, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo. "Ta nghĩ nếu cô em muốn nói, thì đã nói rồi."

Trâm siết chặt tay dưới bàn. Hắn không dễ bị dẫn dắt.

Một khoảng lặng nữa kéo dài, căng thẳng đè nặng trong không gian.

Rồi đột nhiên, Dật thở dài, tựa lưng vào ghế, giọng điệu lười biếng hơn một chút: "Nhưng mà... ta có chút tò mò. Cô nương trông có vẻ không phải người bình thường."

Vẫn là giọng điệu đều đều, nhưng có một tia mỉa mai ẩn giấu đâu đó. Hắn đang thử phản ứng của cô.

Trâm không đáp.

Dật cười nhạt, cuối cùng cũng rời mắt khỏi cô, đưa tay cầm tách trà trên bàn, xoay nhẹ trong lòng bàn tay. "Em nhìn ta như thể ta là kẻ bắt cóc không bằng. Nếu ta muốn hại em, em đã không còn ngồi đây rồi."

Lần này, giọng hắn mang theo chút giễu cợt.

Trâm nheo mắt. Vừa rồi hắn còn im lặng như một bóng tối nguy hiểm, giờ lại tỏ ra thoải mái hơn một chút. Không phải do hắn mất cảnh giác—mà là hắn đã xác định được cô không phải mối đe dọa ngay lúc này.

Một kẻ giỏi kiểm soát tình huống.

Cô chậm rãi đặt bát cháo xuống, ánh mắt không chút dao động. "Ta chưa bao giờ tin vào lòng tốt vô cớ."

Dật khẽ cười, nhưng không phản bác. Hắn chỉ lười biếng tựa vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên cạnh bàn, như thể hoàn toàn thoải mái với cuộc trò chuyện này.

"Vậy thì, hãy cứ xem ta là một kẻ có mục đích riêng đi," hắn nói, giọng điệu vẫn mang theo sự bí ẩn khó lường.

Trâm nhìn chằm chằm hắn. Hắn không phủ nhận, cũng chẳng giải thích. Một kiểu đối thoại không để lộ kẽ hở.

Dật uống một ngụm trà, rồi liếc nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên: "Nhưng mà... nhìn bộ dáng cứng rắn này, ta đoán chắc cô em có một cái tên rất thú vị. Thử đoán xem nào... Hắc Ảnh...? Hay Đinh Thị Duy Trâm?"

Cô giật mình, nhưng lập tức che giấu phản ứng.

Dật cười khẽ, lần này rõ ràng mang theo ý vị trêu chọc. "Ồ, có vẻ ta đoán trúng rồi."

Trâm siết chặt nắm tay dưới bàn. Tên này… rốt cuộc hắn biết được bao nhiêu?

"Ngươi đã biết ta từ trước?" Cô lạnh lùng hỏi.

Dật nhún vai, tiếp tục đảo cháo như thể câu hỏi này chẳng đáng bận tâm.

"Không hẳn. Chỉ là… ta có chút tò mò thôi, nên mới xem ba lô bạn học có gì. Ai ngờ lại tìm được thẻ sinh viên."

Lạch cạch!

Tiếng bát va nhẹ vào mặt bàn khi Trâm siết chặt tay.

Ánh mắt cô lạnh băng. Trong một giây, sát khí thoáng hiện, bầu không khí trong phòng như chùng xuống.

"Ngươi đã lục đồ của ta?" Giọng cô trầm hẳn, từng từ cắt qua không khí sắc bén như lưỡi dao.

Dật vẫn thản nhiên, như thể hoàn toàn không bận tâm đến sự thay đổi của cô. "Chẳng lẽ ta lại để một kẻ xa lạ, dính đầy máu, nằm trước cửa nhà mình mà không kiểm tra chút thông tin sao?"

Cô không đáp ngay. Chỉ trong một tích tắc, đôi mắt Trâm quét nhanh về phía góc phòng, nơi chiếc ba lô của cô được đặt.

Cô lập tức đứng dậy.

Bằng tốc độ đáng kinh ngạc, Trâm lao đến, nắm lấy ba lô, kéo khóa kiểm tra. Ngón tay lướt qua từng ngăn, từng món đồ—đồ đạc vẫn còn, nhưng rõ ràng đã bị xáo trộn.

Cô quay phắt lại, mắt tối sầm. "Còn gì nữa?"

Dật ngẩng đầu lên, chậm rãi đặt đũa xuống, vẻ mặt như đang thưởng thức phản ứng của cô.

"Cô bé nghĩ ta đã lấy thứ gì sao?"

Trâm không trả lời. Nhưng bàn tay cô vô thức siết chặt dây đeo ba lô, như thể chỉ cần hắn thốt ra một lời sai lầm, cô sẽ hành động ngay lập tức.

Dật quan sát cô một lát, rồi cười nhạt.

"Một nữ nhân bị thương nặng, nằm trước cửa nhà ta, lại mang khí thế không giống người thường. Thật trùng hợp làm sao, trên bản tin lại có vụ thảm sát ở khu công trình bỏ hoang, và cô gái lạ thì vừa hay xuất hiện ngay đêm đó."

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt ánh lên một tia sắc bén.

"Cô em nói xem, có phải là duyên phận không?"

Trâm không trả lời. Nhưng lần này, ánh mắt cô không còn chỉ là sự nghi ngờ—mà là sự cảnh giác thực sự.

Dật cười, nhưng nụ cười đó không hề đơn thuần. Nó giống như một kẻ săn mồi đang quan sát con mồi giãy giụa, không vội vã, không ép buộc, chỉ chờ đợi.

Trâm nheo mắt. "Ngươi đang thử ta?"

"Không hẳn. Ta chỉ đang trò chuyện thôi." Dật điềm nhiên đáp, đặt bát cháo đã nấu xong xuống bàn. "Mà cũng có thể nói là ta đang giải trí.Cô em biết đấy, tìm được một người thú vị để nói chuyện không phải là điều dễ dàng."

Trâm không đáp, chỉ nhìn hắn chăm chú. Hắn rõ ràng biết nhiều hơn những gì hắn chịu nói ra. Nhưng dù cô có cố gắng moi móc, hắn vẫn luôn lách qua từng câu hỏi bằng những lời trêu đùa, như một con cá trơn tuột không cách nào nắm bắt.

Một lát sau, cô quyết định thử một cách khác.

"Ta nhớ… có một kẻ trong bóng tối." Cô chậm rãi nói, quan sát phản ứng của hắn. "Hắn giết bọn chúng. Ta không thấy rõ mặt, nhưng… hắn rất mạnh."

Dật vẫn bình thản, chỉ nhẹ nhàng đặt muỗng xuống, nhìn cô cười cười. "Vậy sao? Thật là một câu chuyện ly kỳ. Nhưng tiếc là ta chẳng biết gì cả."

Trâm cắn môi. Không phủ nhận, cũng chẳng xác nhận. Hắn đang giấu điều gì đó.

Căn phòng rơi vào im lặng. Dật ung dung húp một muỗng cháo, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. Cuối cùng, hắn đặt bát xuống, thở dài như thể hơi chán nản.

"Thôi nào, đừng căng thẳng thế. Cô em bị thương nặng, nằm trước cửa nhà ta, ta tốt bụng cứu em, còn nấu cháo cho em ăn." Hắn nghiêng đầu, nụ cười càng thêm phần lười nhác. "Chẳng lẽ không thể xem như là một chút duyên phận, rồi cùng nhau trò chuyện một cách ôn hòa sao?"

Trâm không trả lời, chỉ siết chặt bát cháo trong tay.

Cô không tin vào duyên phận và cô chắc chắn, tên này cũng không đơn thuần chỉ là một kẻ qua đường tốt bụng.

Nguyễn Tuyệt Dật tự giới thiệu với giọng điệu nửa trêu chọc, nửa ẩn ý, nhưng từng câu hỏi hắn đặt ra đều có chủ đích.Hắn không hỏi thẳng tên cô mà khéo léo dẫn dắt cuộc trò chuyện, buông từng lời gợi mở để ép cô phải tự thừa nhận.

"Ngươi trông quen lắm. Chúng ta đã gặp nhau ở đâu nhỉ?" hắn nheo mắt, ra vẻ đăm chiêu. "Hay là... cùng lớp đại học? Không lẽ ta nhớ sai?"

Trâm cau mày. "Chúng ta từng học chung sao?"

Dật cười nhạt, ánh mắt dò xét từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt cô. "Không chỉ cùng trường, mà còn cùng lớp. Có lẽ em không nhớ, nhưng ta thì nhớ rất rõ."

Trâm khẽ nheo mắt, cố gắng kiểm soát từng phản ứng. Nếu những gì hắn nói là thật, tại sao cô lại không hề có ấn tượng? Nhưng rõ ràng hắn đang thử cô, cố ý đẩy cô vào thế bị động. Cô không thể để hắn nắm thế thượng phong.

Một hình ảnh bất chợt lóe lên trong tâm trí—chiếc hộp.

Cảm giác lạnh buốt từ kim loại trong lòng bàn tay, sức nặng của nó, nỗi tuyệt vọng khi cô nắm chặt nó trước khi ngất đi.

Trâm lập tức bật dậy. Cơn đau dữ dội từ vết thương trên vai khiến cô khựng lại một giây, nhưng không quan tâm. Ánh mắt cô quét nhanh qua căn phòng, tìm kiếm.

Không trên bàn. Không dưới gối. Không bất cứ đâu trong tầm mắt.

Cô liếc nhìn quanh phòng, ánh mắt lướt qua ba lô của mình. Không chần chừ, Trâm đứng dậy, tiến nhanh đến kiểm tra. Dây kéo bị xê dịch—có ai đó đã lục lọi.

Nhịp tim cô dồn dập, hơi thở rối loạn. Không thể nào. Cô chắc chắn đã mang nó theo. Cô nhớ rõ mình đã giữ nó đến giây phút cuối cùng.

Nó không thể biến mất như vậy.

Bàn tay Trâm siết chặt lại, móng tay gần như ghim vào lòng bàn tay. Cô hít một hơi sâu, cố gắng kiểm soát cơn hoảng loạn đang dâng trào. Chỉ có một khả năng.

Cô quay phắt lại, đôi mắt bừng lên tia sắc lạnh.

"Ngươi đã lấy nó!" Giọng cô căng như dây đàn, gần như sắc bén đến mức có thể cứa vào không khí.

Dật vẫn bình thản nhìn cô, như thể đã đoán trước phản ứng này. "Lấy gì?"

"Chiếc hộp." Trâm gằn giọng, từng từ như đập thẳng xuống sàn nhà.

Dật tựa lưng vào ghế, nhấp một ngụm trà, hoàn toàn không có dấu hiệu lo lắng. "Khi ta phát hiện em nằm trước cửa nhà mình, em chỉ có một chiếc ba lô rách với vài món đồ lặt vặt. Ngoài ra, không có gì khác."

Trâm nghiến răng, ánh mắt găm chặt vào từng cử chỉ nhỏ nhất của hắn, cố gắng tìm ra dấu hiệu nói dối. Nhưng Dật vẫn điềm tĩnh đến đáng sợ.

Không có chút do dự. Không có một cái chớp mắt bất thường.

Nhưng cô không tin.

Hơi thở cô dồn dập hơn, đôi tay vô thức siết chặt thành nắm đấm. Chiếc hộp đó quan trọng. Nó có thể là chìa khóa duy nhất để cô hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Nếu hắn thực sự đã lấy nó...

Một làn sát khí mong manh lướt qua đáy mắt Trâm.

Dật nhìn cô chăm chú, khóe môi khẽ nhếch lên như nhận ra điều đó. Hắn chậm rãi đặt tách trà xuống bàn, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo một tia thích thú khó lường.

“Cô em có vẻ rất coi trọng thứ đó."

Trâm không trả lời. Cô chỉ nhìn hắn, ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm trí hắn.

Không gian chìm trong tĩnh lặng.

Trâm siết chặt tay. Hắn nói dối. Hoặc ít nhất, hắn chưa nói hết sự thật.

Cô chậm rãi đứng dậy. Cơn đau trên vai vẫn âm ỉ nhưng cô phớt lờ nó. Từng bước tiến về phía Dật.

Hắn không nhúc nhích. Chỉ nhìn cô, ánh mắt vẫn bình thản đến khó chịu.

"Nếu ngươi không lấy nó, vậy ai đã lấy?" Giọng cô trầm xuống, từng từ mang theo áp lực vô hình.

Dật không trả lời ngay. Hắn chỉ nâng tách trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, như thể đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường.

Chỉ cần một biểu hiện đó, Trâm biết hắn đang cố tình khiêu khích cô.

Môi cô mím chặt. Không có thời gian để chơi trò tâm lý với hắn.

Đột ngột, cô vung tay.

Một chiếc muỗng bạc trên bàn bật lên, xoáy trong không trung như một mũi dao nhỏ, lao thẳng về phía Dật với tốc độ đáng kinh ngạc.

Trong chớp mắt, hắn nghiêng đầu.

Chỉ một cử động nhẹ, chiếc muỗng lướt qua gò má hắn, rơi xuống đất mà không gây ra bất kỳ tổn thương nào.

Dật chậm rãi đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt trầm xuống một chút.

"Tệ thật." Hắn lắc đầu nhẹ, giọng điệu vẫn mang theo sự giễu cợt. "Ngươi thử ta bằng một cái muỗng?"

Trâm không thay đổi sắc mặt. Cô chỉ bước thêm một bước, lần này khoảng cách giữa hai người gần hơn, hơi thở gần như có thể chạm vào nhau.

"Nếu ta cầm dao thì sao?"

Dật nở một nụ cười nhạt. Nhưng ngay khi hắn định đáp lời, Trâm bất ngờ vung tay phải, nhắm thẳng vào cổ hắn.

Tốc độ của cô rất nhanh. Một cú ra đòn thăm dò nhưng có lực, không phải chỉ để thử.

Nhưng Dật còn nhanh hơn.

Chỉ trong tích tắc, hắn nghiêng người né đòn, đồng thời tay trái vươn ra.

Bốp!

Một lực mạnh siết chặt cổ tay Trâm, ngăn cô tấn công tiếp.

Cô giật mình.

Hắn đã ra tay, và hắn rất mạnh.

Nhưng điều đáng sợ hơn là—hắn đã chờ sẵn điều này từ trước.

Dật hơi nghiêng đầu, mắt hắn ánh lên một tia thích thú khi nhìn cô đang bị khống chế. "Cô bé à, tính thử ta kiểu này à?"

Trâm không nói gì. Cô cố gắng giật tay ra, nhưng lực siết của hắn rất chắc, như một chiếc cùm sắt bọc trong vẻ ngoài nhàn nhã.

Hắn giữ nguyên tư thế một lúc lâu, như thể muốn cô hiểu rõ ai mới là kẻ đang kiểm soát tình hình. Dật lên tiếng :

“Nhất phiến tàn khuyến, mệnh hư phôi

Thuấn mục tiêu diêu tức thở dài

Quá khứ như vô tòng tại

Tự vấn tâm trung: "Ngã thị thùy?"

Bất luận thùy, ngã tất vô sai

Ý niệm do tại, bất phai hoài

Giang hà khúc lượng, thiên thu tại

Ngã dĩ kiến chi, dĩ an bài.”

Cuối cùng, Dật buông tay. Trâm lùi lại một bước, xoa nhẹ cổ tay, ánh mắt vẫn găm chặt vào hắn.

Hắn không đơn giản. Hắn chưa bao giờ đơn giản.

Dật lại cầm lấy tách trà, nhưng lần này, khi nhấp một ngụm, ánh mắt hắn sắc bén hơn lúc trước.

"Trâm à,cô thú vị đấy. Nhưng lần sau, đừng lặp lại trò này nếu không muốn mất tay."

Câu nói nhẹ nhàng, nhưng đầy ý cảnh cáo.

Trâm siết chặt tay.

Hắn thấy cô có vẻ căn thẳng liền thở dài, giọng điệu trở nên mềm mỏng hơn, nhưng ẩn sâu trong đó là một sự kiểm soát tinh vi. "Điều quan trọng nhất bây giờ là cô phải hồi phục. Đi bệnh viện kiểm tra đi, cứ nói rằng cô bị tấn công đêm qua và mất trí nhớ. Như vậy sẽ hợp lý hơn."

Trâm vẫn lặng im, cân nhắc từng khả năng.

Dật tiếp tục, giọng đầy kiên nhẫn nhưng không giấu được ý đồ dẫn dắt. "Nếu em không muốn đến bệnh viện ngay, thì cứ ở lại đây một tuần để ổn định lại. Sau đó, em có thể trở về trường. Dù sao đi nữa, ta cũng không phiền khi giúp đỡ một bạn học ."

Trâm nhìn hắn thật lâu, cố gắng tìm ra sơ hở. Nhưng Dật như một tấm màn mờ ảo, chỉ lộ ra những gì hắn muốn cô thấy. Sự tự tin, thái độ thong thả, cách hắn dường như luôn một bước đi trước... tất cả khiến cô không thể đoán định.

Cuối cùng, cô chậm rãi gật đầu. "Được. Nhưng nếu ta phát hiện ngươi giấu giếm điều gì, ta sẽ không bỏ qua."

Dật khẽ nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt ánh lên một tia thích thú khó lường. Trâm không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh đi một chút—nụ cười ấy không chỉ đơn thuần là sự vui vẻ. Nó là dấu hiệu của một kẻ nắm trong tay quá nhiều bí mật.

"Ta chờ mong điều đó."

Nguyễn Tuyệt Dật tựa lưng vào ghế, tay ung dung cầm tách trà, để hơi ấm của nó lan dần qua đầu ngón tay. Đôi mắt hắn, sắc bén và đầy chủ ý, không che giấu được một tia giễu cợt khi chậm rãi cất lời:

"Được rồi giờ tôi cần thông tin tạm trú. Em đến từ đâu?"

Trâm siết nhẹ ngón tay, giữ cho giọng mình trầm ổn, nhưng trong ánh mắt lại thấp thoáng một nỗi bi thương có chủ đích.

"Tôi từng làm việc cho một tổ chức nghiên cứu tư nhân. Một dự án thất bại. Người chịu trách nhiệm biến mất, và tôi trở thành vật hi sinh."

Cô dừng lại một chút, như thể đang cố gắng kiềm chế cảm xúc, rồi tiếp tục:

"Họ nói tôi phản bội. Đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi. Một đêm, khi tôi còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, tôi đã bị truy đuổi như một con thú hoang."

Cô hạ thấp giọng, ánh mắt trở nên trống rỗng, như thể vẫn còn ám ảnh bởi ký ức đó.

"Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài chạy trốn. Bỏ lại tất cả. Không tiền bạc, không nơi nương tựa, không cả cơ hội thanh minh."

Dật dựa người vào ghế, ngón tay xoay nhẹ tách trà, ánh mắt sắc bén như đang cân nhắc tính xác thực trong lời cô nói.

Trâm biết hắn đang thử cô. Cô hít một hơi sâu, hạ tông giọng xuống, như thể bản thân đã mệt mỏi với việc phải kể lại câu chuyện này quá nhiều lần.

"Tôi không mong anh tin. Tôi cũng không cần điều đó. Tôi chỉ muốn sống sót."

Một sự im lặng kéo dài bao trùm.

Dật chậm rãi gật đầu, khóe môi hơi nhếch lên. "Nghe cũng khá hợp lý đấy."

Trâm không thay đổi sắc mặt, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác cao độ.

Hắn tin chưa? Hay vẫn đang thử cô?

Dật bật cười nhẹ, đặt tách trà xuống, ngón tay lướt nhè nhẹ qua vành sứ, như thể đang cân nhắc một điều gì đó thú vị. "Một câu chuyện bi thương," hắn kéo dài giọng, ánh mắt ánh lên vẻ châm biếm rõ rệt. "Nhưng tiếc rằng, cô em bịa chuyện quá vụng về. Nếu thực sự muốn thêu dệt một quá khứ đau thương, ít nhất cũng nên thêm vào một vài chi tiết hợp lý hơn."

Trâm không đáp. Cô chỉ quan sát hắn, đôi mắt sâu thẳm như muốn đọc thấu từng biểu cảm trên gương mặt đối phương. Nhưng Dật vẫn điềm nhiên, nét cười nơi khóe môi chưa từng tắt. Hắn nghiêng người về phía trước, chống cằm, giọng nói chậm rãi nhưng không giấu được một tầng thâm ý:

"Nếu cô em  đã dày công tạo ra một câu chuyện, thì ta cũng nên có một câu chuyện của riêng mình. Để xem..."

Hắn giả vờ suy tư, rồi thong thả tiếp lời, như thể đang thuật lại một giấc mộng xa vời.

"Ta chỉ là một kẻ ưa chuộng sự yên tĩnh, không màng thế sự. Nhưng số mệnh trớ trêu, hết lần này đến lần khác, đẩy ta vào những vòng xoáy mà chẳng ai muốn dây dưa. Ban đầu, ta đã từng chống cự, nhưng cuối cùng nhận ra, có những thứ không cần ta tìm đến, chúng vẫn sẽ theo ta mãi mãi."

Trâm lắng nghe, nhưng trong lòng không khỏi dấy lên nghi hoặc. Mỗi câu hắn thốt ra đều như có lớp sương mù che phủ, đan xen giữa thật và giả đến mức không thể phân định rõ ràng. Không khẳng định, cũng không phủ nhận bất cứ điều gì—chỉ vẽ ra một bức tranh mơ hồ, đủ để khiến người khác hoang mang.

Dật khẽ gõ ngón tay lên bàn, tạo nên nhịp điệu chậm rãi nhưng không thiếu phần áp chế. "Em không tin sao?"

Trâm nhún vai, khóe môi lướt qua một nụ cười nhạt. "Chúng ta đều không tin nhau."

Dật bật cười lớn, tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời ấy. "Vậy chẳng phải quá tốt sao? Một mối quan hệ không cần niềm tin, chỉ cần hiểu rằng cả hai đều tinh thông nghệ thuật dối trá. Cô cứ giữ lại thông tin của mình đi, tạm trú đó thì cô tự tính là được"

Cô không phản bác. Giữa những lời nói dối tinh vi ấy, đâu mới là sự thật? Và liệu rằng, sự thật có quan trọng hay không?

Trâm lặng im trong giây lát, cân nhắc vị thế của mình trước khi quyết định phản công. Cô không thể để mình rơi vào thế yếu mãi được. Ánh mắt cô sắc bén, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự dò xét tinh vi:

"Ngươi nói đã nhặt ta trước cửa nhà. Trùng hợp làm sao, ta lại bất tỉnh ngay trước cửa ngươi, ngay sau một vụ thảm sát."

Dật khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên như thể đang thưởng thức một trò tiêu khiển thú vị. Hắn nhún vai, thong thả đáp lại:

"Ai biết được? Có thể là một con quái vật nào đó điên cuồng tàn sát, cũng có thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Thế gian này lắm điều kỳ quái lắm, Trâm à."

Cô nhíu mày. Dật không phủ nhận, cũng chẳng khẳng định, chỉ đẩy câu chuyện về một hướng mơ hồ, đầy ẩn ý. Hắn không sợ cô nghi ngờ, thậm chí còn tỏ ra thích thú với sự dò xét của cô. Hắn đặt một ly trà thảo mộc nóng trước mặt cô, nhàn nhã nói:

"Đừng căng thẳng thế. Vừa uống trà vừa tra khảo ta đi, có thể sẽ dễ chịu hơn một chút."

Trâm nghiến răng, nhưng cơ thể còn mệt mỏi, đành tạm thời tỏ ra mềm mỏng. Cô đổi chiến thuật, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn:

"Ngươi có vẻ hiểu nhiều về những chuyện thế này. Linh lực, tâm linh, những thứ mà người bình thường không nên biết. Ngươi thực sự là ai?"

Dật cười nhẹ, đôi mắt ánh lên tia thích thú khó lường. Hắn nhấp một ngụm trà, thản nhiên đáp:

"Ta chỉ là một kẻ vô tình chứng kiến quá nhiều điều mà người khác không muốn thấy thôi. Giống như em vậy."

Trâm nắm chặt tay. Hắn đang dẫn dắt cô theo lối suy nghĩ của hắn, giữ thế chủ động trong cuộc đối thoại. Cô biết mình không thể vội vàng, nhưng cũng không thể để hắn dẫn dắt mãi được.

Trâm nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu từng suy nghĩ của Dật. "Anh giúp tôi, nhưng tôi không tin có ai làm gì mà không có lý do."

Dật không hề lộ ra một chút lúng túng nào, chỉ nhếch môi cười nhạt, ánh mắt hờ hững nhưng lại ẩn chứa một tia hứng thú. "Vậy thì cô bé cứ thử tìm lý do xem, biết đâu sẽ bất ngờ?"

Câu trả lời ấy chỉ càng khiến Trâm thêm chắc chắn rằng Dật không hề có ý tốt. Người đàn ông này nguy hiểm ở chỗ hắn không phủ nhận, cũng chẳng thèm biện minh, để mặc cô tự suy diễn trong vô số khả năng. Nhưng nếu hắn nghĩ cô sẽ dễ dàng bị dẫn dắt như vậy, thì hắn đã nhầm.

Trâm khoanh tay, giọng điệu đầy thăm dò: "Được thôi. Tôi sẽ đoán thử. Một người lạ mặt bị thương nặng xuất hiện trước cửa nhà anh, thay vì báo cảnh sát hay mặc kệ, anh lại đưa về chăm sóc. Đó không giống hành động của một người vô tư không có động cơ gì."

Dật vẫn giữ thái độ nhàn nhã, chậm rãi nhấp một ngụm trà. "Nghe hợp lý đấy, nhưng nếu tôi nói chỉ vì lòng tốt thì sao?"

Trâm bật cười, ánh mắt không giấu nổi vẻ chế nhạo. "Lòng tốt? Đến anh cũng không tin lời mình nói đâu."

Dật đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt thoáng qua một tia suy tư, rồi hắn chậm rãi dựa người ra sau, như thể đang cân nhắc xem có nên tiết lộ chút gì đó hay không. "Được rồi, tôi thừa nhận, giúp em không phải vì lòng tốt. Tôi cần một người như em."

 Cô cầm chén trà lên, nhưng không uống. Hơi nóng lan qua đầu ngón tay, nhưng tâm trí cô lại lạnh băng, không bỏ lỡ sự thay đổi nhỏ trong giọng điệu của hắn. "Vì điều gì?"

Dật mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt nhưng không giấu được sự ẩn ý.

"Gần đây tôi gặp chút vấn đề… một thứ gì đó, hoặc ai đó, đang bám lấy tôi. Một thực thể kỳ lạ mà tôi không thể lý giải được. Tôi không biết nó là gì, nhưng tôi cần một người có liên quan đến tâm linh để thử nghiệm vài giả thuyết."

Hắn nghiêng đầu, nhìn cô như thể đang đánh giá phản ứng của cô.

"Và rồi, đột nhiên, em xuất hiện ngay trước cửa nhà tôi, trong tình trạng thập tử nhất sinh."

Trâm lặng người.

Hắn đang ám chỉ gì đây? Một sự trùng hợp? Hay có thứ gì đó đã dẫn cô đến đây?

"Vậy… ngươi nghĩ ta có liên quan đến chuyện này?" Giọng cô trầm xuống.

Dật khẽ nhướng mày, môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. "Không biết nữa. Nhưng tôi không tin vào sự trùng hợp."

Một cơn ớn lạnh lướt qua Trâm.

Cô cũng không tin vào sự trùng hợp.

Dật dựa lưng vào ghế, quan sát Trâm một lát rồi cất giọng, giọng điệu vẫn mang theo chút giễu cợt quen thuộc.

"Mây tầng nào gặp mây tầng đó."

Trâm ngước lên, ánh mắt không hề dao động. "Ngươi nói vậy nghĩa là sao?"

Dật cười nhạt. "Cô em không nhận ra sao? Có những người cả đời không bao giờ nhìn thấy thứ gì bất thường, nhưng cũng có người như em—vừa mới mở mắt đã bị cuốn vào một trò chơi không có lối thoát."

Trâm im lặng, nhưng ánh mắt cô thoáng trầm xuống. Một cảm giác khó tả len lỏi trong lòng.

Cô khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, giọng trầm ổn nhưng mang theo sự suy tư sâu sắc:

"Không phải trùng hợp. Người bình thường không thấy được những thứ như ma quỷ, bùa chú, hay tà thuật, đơn giản vì họ không có gì để thu hút chúng. Họ không có linh khí dư thừa, cũng không có khả năng cảm nhận thế giới bên kia. Nếu có một thứ gì đó lởn vởn xung quanh, thì cùng lắm, họ cũng chỉ là nguyên liệu."

Dật nheo mắt. "Nguyên liệu?"

Trâm nhếch môi. "Ví dụ như một con rối trong một nghi thức triệu hồi, hay một vật trung gian vô tình bị cuốn vào vì chọc nhầm thứ xấu. Nếu đủ xui xẻo, họ sẽ bị ám. Nhưng họ không phải người thực sự thuộc về thế giới đó."

Dật chậm rãi xoay tách trà trong tay, giọng hắn mang theo một tia suy tư. "Vậy còn những người như em?"

Trâm khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén. "Những người có phầm linh khí không cân bằng thì khác. Bản thân họ đã kết nối với thế giới tâm linh ngay từ khi sinh ra. Chính linh khí đó giúp họ thấy được ma quỷ, cảm nhận những thứ người khác không thể. Nhưng cũng chính vì thế, họ trở thành mục tiêu."

Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp, giọng lạnh lùng: "Ngươi có bao giờ thấy cá mập đuổi theo một hòn đá chưa?"

Dật bật cười khẽ. "Ý em là, nếu một con cá bị săn đuổi, nghĩa là nó có giá trị?"

Trâm gật đầu. "Người có linh khí giống như một kẻ đi lạc trong rừng nhưng lại cầm đèn sáng rực. Những thực thể khác không thể không chú ý đến họ. Và đến lúc đó, câu hỏi duy nhất còn lại là—"

Dật tiếp lời, khóe môi nhếch nhẹ. "Là kẻ săn mồi, hay là con mồi?"

Không khí trong phòng trùng xuống một nhịp.

Dật chậm rãi nhấp một ngụm trà, ánh mắt lấp lóe một tia hứng thú. "Nghe có vẻ cô hiểu rất rõ chuyện này. Vậy nói xem, phương Đông và phương Tây thì sao? Cô em nghĩ hai nền văn hóa này nhìn nhận chuyện này thế nào?"

Trâm khẽ thở ra, chống khuỷu tay lên bàn, đôi mắt sâu thẳm như đang nhìn xuyên qua mọi thứ.

"Phương Đông luôn quan niệm rằng linh hồn là gốc rễ của vạn vật. Một cái cây, một tảng đá, một dòng suối—tất cả đều có linh hồn. Ngay cả con người, dù sống hay chết, cũng chỉ là hai trạng thái khác nhau của linh hồn mà thôi. Vì thế, bùa chú của phương Đông nhắm vào năng lượng của linh hồn, điều hòa âm dương, sử dụng chính khí vận của trời đất để tác động lên thế giới tâm linh."

Dật gật gù. "Nên những kẻ có linh khí mạnh, dù muốn hay không, cũng sẽ bị kéo vào thế giới đó."

Trâm nhún vai. "Vậy còn phương Tây?"

Dật khẽ nghiêng đầu, ánh mắt ánh lên tia sắc lạnh. "Họ thực tế hơn. Họ không quan tâm đến linh hồn hay luân hồi, mà quan tâm đến quy luật. Nếu phương Đông dùng linh khí để cảm nhậntác động, thì phương Tây dùng ma lực vào vật chất để cưỡng ép thế giới đó mở cửa."

Trâm im lặng, chờ hắn nói tiếp.

"Đối với phương Tây, sức mạnh tâm linh không đến từ bản thân con người mà đến từ công cụ—máu, xương, thảo dược, nghi thức hay ma lực. Họ không cần có linh khí bẩm sinh, chỉ cần biết cách triệu hồi, ký khế ước, hoặc tạo ra một cơ chế hợp lý để mở cánh cửa giữa hai thế giới ,cùng một cơ thể bẩn sinh chứa được ma lực ."

Hắn dừng lại một chút rồi cười nhạt. "Ví dụ, một đạo sĩ phương Đông có thể cảm nhận vong hồn chỉ bằng linh lực của bản thân. Nhưng một pháp sư phương Tây sẽ cần một vòng tròn triệu hồi, một ít tro cốt hoặc máu rồi ma lực súc tác để gọi vong hồn đó đến."

Trâm trầm mặc. Cách giải thích này hợp lý. Một bên thuận theo quy luật tự nhiên, một bên thì ép buộc mọi thứ phải vận hành theo ý mình.

Cô chậm rãi lên tiếng: "Một bên là kẻ lắng nghe bản nhạc của vũ trụ, một bên là kẻ cầm dùi gõ xuống ép mọi thứ vào khuôn khổ."

Dật bật cười khẽ, ánh mắt ánh lên tia thú vị. "Chính xác. Nếu như phương Đông là một kẻ chơi đàn, lắng nghe từng âm hưởng để tạo ra giai điệu hài hòa... thì phương Tây lại là nhạc trưởng, dùng nhịp điệu để kiểm soát cả dàn nhạc theo cách mình muốn."

Trâm nhìn hắn, ánh mắt lóe lên sự sắc bén.

"Vậy ngươi là kẻ chơi đàn hay là nhạc trưởng?"

Dật cười nhạt, đặt tách trà xuống, đôi mắt sâu thẳm như che giấu hàng ngàn bí mật.

"Ta không nghe nhạc, cũng không cần kiểm soát nó."

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt trở nên nguy hiểm hơn một chút.

"Ta chỉ chọn bài nhạc có lợi cho mình."

Không gian trong phòng trở nên im lặng tuyệt đối.

Trâm siết nhẹ tay, nhìn sâu vào mắt Dật. Cô không chắc hắn thuộc phe nào, nhưng có một điều cô biết rõ—hắn không phải người dễ đối phó.

Trâm im lặng, muốn xác định xem hắn có đang nói thậthay có dụng tâm gì hay không. Mọi cử chỉ, ánh mắt của hắn đều có vẻ tự nhiên, nhưng chính sự tự nhiên đó lại khiến cô nghi ngờ hơn. Một kẻ như hắn sẽ dễ dàng bịa ra một câu chuyện hợp lý để đánh lừa cô. Dật đang thử phản ứng của cô, hoặc tệ hơn, đang đánh lạc hướng cô khỏi mục đích thật sự của hắn.

Cô chống tay lên bàn, giọng hạ thấp: "Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?"

Dật nhún vai, ánh mắt thản nhiên nhưng vẫn mang theo nét bí hiểm cố hữu. "Tin hay không là tùy cô, nhưng nếu cô đã nghi ngờ tôi có ý đồ riêng, thì sao không lợi dụng cơ hội này mà tìm hiểu?"

Trâm im lặng một lúc lâu. Lời hắn nói không sai—nếu cô không thể ngay lập tức vạch trần hắn, vậy thì tốt nhất là giả vờ mắc bẫy để tìm hiểu thêm. Cô gật đầu, giọng điệu tỏ vẻ miễn cưỡng nhưng ánh mắt lại lóe lên tia sắc bén: "Được thôi. Tôi sẽ theo dõi anh. Nhưng nếu tôi phát hiện ra anh đang giở trò…"

Dật bật cười khẽ, ngắt lời cô: "Thì cô em sẽ làm gì? Giết tôi sao?"

Trâm cười nhạt, ánh mắt đầy thách thức. "Không cần phải cực đoan như thế. Tôi có cách của mình."

Dù tức tối, cô đành tạm gác lại coi như tin Dật. Trận đấu trí này đã kết thúc.

Ngày hôm đó, Dật đưa Trâm đến phòng khám và hỗ trợ cô làm giấy tạm trú một tuần. Dù sao thì họ cũng đã rời khỏi thành phố, ít nhất trong khoảng thời gian này, cô cần một nơi để ổn định.

Đêm hôm đó sau khi ăn tối, Dật đứng dậy, thu dọn chén bát, động tác thong thả nhưng gọn gàng. Hắn gom tất cả vào một khay gỗ, mang vào bếp, tiếng nước chảy vang lên khe khẽ. Trâm vẫn đứng yên, mắt dõi theo bóng hắn khuất dần sau cánh cửa.

Mùi thảo dược từ bát cháo đã nguội từ bữa ăn thoảng qua trong không khí, lẫn vào mùi gỗ cũ của căn nhà. Ngọn đèn dầu trên bàn lung lay nhẹ khi gió lùa vào từ khe cửa sổ.

Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống tự lúc nào.

Trâm bước đến cửa sổ, hơi lạnh len lỏi qua lớp kính, chạm vào da thịt khiến cô khẽ rùng mình. Cô nhìn ra ngoài—bầu trời đen đặc, không trăng, chỉ có ánh đèn le lói từ ngôi nhà đối diện. Xa xa, tiếng côn trùng vang lên rả rích trong bụi cỏ, hòa cùng tiếng gió rì rào lướt qua những hàng cây.

Cô nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu.

Một ngày dài. Một cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc.

Sau lưng, Dật quay lại, dựa người vào khung cửa, lặng lẽ quan sát cô. Đôi mắt hắn vẫn sắc bén như cũ, nhưng lần này có thêm một tia trầm tư khó đoán.

"Suy nghĩ gì vậy?" Hắn hỏi, giọng lười biếng nhưng không hề mất đi sự thăm dò.

Trâm không quay lại, chỉ lặng lẽ nhìn vào màn đêm. "Không có gì."

Dật nhếch môi, nhưng không hỏi thêm. Hắn rót một tách trà, hơi nóng bốc lên, lan tỏa hương thơm nhàn nhạt trong căn phòng yên ắng.

Một đêm dài vẫn còn ở phía trước.

Trâm liếc nhìn hắn, rồi bất giác nhớ lại khoảnh khắc ban chiều khi Dật nói với nhân viên rằng cô là bạn gái hắn, chỉ để thuận tiện cho thủ tục tạm trú. Cô không tin một người như hắn lại tùy tiện dùng cách này để giúp đỡ người khác. Sự quan tâm của hắn không chỉ là lòng tốt đơn thuần. Và nếu vậy, mục đích thật sự của hắn là gì?

"Anh có vẻ thoải mái nhỉ?" Trâm lên tiếng, giọng điệu có chút giễu cợt.

Dật đặt tách trà xuống bàn, ngước nhìn cô. "Ý cô em là gì?"

"Là tôi đang ngồi đây suy nghĩ đủ thứ, còn anh thì cứ như thể cả thế giới chẳng có gì đáng bận tâm." Trâm khoanh tay lại, ánh mắt dò xét.

Dật cười nhạt. "Suy nghĩ nhiều chỉ làm cô thêm mệt. Tôi thì quen với chuyện này rồi."

"Quen với việc giết người ư?" Trâm hỏi thẳng, đôi mắt cô không có ý đùa cợt.

Dật không hề né tránh. "Quen với việc phải sống sót. Đôi khi, điều đó đồng nghĩa với việc phải giết người."

Trâm siết chặt tay, cảm thấy có chút lạnh lẽo trong lời nói vô cảm đó. Nhưng điều khiến cô khó chịu hơn là cô không thể phủ nhận những lời hắn nói. Trong thế giới mà họ đang bị cuốn vào, đôi khi sự tàn nhẫn là lựa chọn duy nhất.

"Anh đã giết bao nhiêu người rồi?" Cô hỏi, dù không chắc mình có muốn nghe câu trả lời hay không.

Dật im lặng trong vài giây trước khi nhún vai. "Tôi không đếm. Đếm để làm gì? Cô nghĩ nếu tôi nhớ từng con số thì tôi sẽ cảm thấy tội lỗi hơn sao?"

Trâm cười nhạt. "Ít nhất điều đó sẽ khiến anh trông giống con người hơn."

"Trâm à, cô nghĩ tôi không giống con người à?" Dật nghiêng đầu, ánh mắt hắn thoáng tia thích thú.

"Không hẳn." Trâm khẽ thở dài, quay lại nhìn ra cửa sổ. "Chỉ là… tôi chưa từng gặp ai như anh. Không hoàn toàn vô cảm, nhưng cũng chẳng thể đoán được anh thật sự đang nghĩ gì."

Dật không đáp lại ngay. Hắn châm một điếu thuốc, nhưng chỉ xoay xoay điếu thuốc giữa các ngón tay mà không đốt lên. “Cô em không cần phải hiểu tôi. Đôi khi, không biết sẽ tốt hơn."

Trâm hừ nhẹ. "Vậy mà tôi cứ tưởng chúng ta đang dần thành bạn."

"Bạn ư?" Dật nhếch môi cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt. "Tôi không có bạn, Trâm. Cô cũng vậy. Nếu có, cô đã không phải chạy trốn một mình."

Trâm không phủ nhận. Dật có lẽ là người duy nhất dám nói thẳng vào sự thật cô luôn trốn tránh. Nhưng cô không để hắn có cơ hội lấn lướt.

"Anh nói đúng." Cô gật đầu, giọng điềm tĩnh. "Nhưng điều đó không có nghĩa tôi không thể lợi dụng anh để tồn tại. Cũng giống như anh đang lợi dụng tôi vậy."

Dật bật cười, lần này có chút thật lòng hơn. "Tốt lắm. Ít nhất cô bạn học không phải loại người cả tin."

Trâm quay lại đối diện với hắn, ánh mắt nghiêm túc hơn. "Anh định đưa tôi đi đâu tiếp theo?"

Dật dựa người vào ghế, tay xoay nhẹ tách trà. "Chưa quyết định. Nhưng trước mắt, chúng ta cần một kế hoạch. Cô không thể cứ trốn mãi mà không có phương án đối phó."

"Vậy kế hoạch của anh là gì?" Trâm hỏi, dù cô biết Dật không bao giờ tiết lộ toàn bộ suy tính của hắn.

Dật nhún vai. "Em sẽ biết khi đến lúc."

Trâm thở dài, biết rằng mình sẽ không moi thêm được thông tin gì từ hắn tối nay. Trâm

đứng dậy, định quay về giường. Dật đặt tách trà xuống, ngả lưng vào ghế, giọng điệu lười biếng nhưng không giấu được sự chắc chắn:

"Ngủ đi. Sáng mai mọi thứ sẽ bớt rối rắm hơn… hoặc không."

Trâm không đáp. Cô nhìn hắn một lúc lâu, rồi lặng lẽ quay đi, bước về phía giường. Nhưng khi Dật rời khỏi phòng, cánh cửa đóng lại phía sau hắn, cô không hề ngủ.

Cô siết chặt bàn tay dưới lớp chăn.

Hắn đang giấu thứ gì đó.

Trâm ngước nhìn lên trần nhà, nơi ánh đèn vàng vọt hắt xuống những bóng mờ dài ngoằng. Trong đầu cô, chiếc hộp lại hiện lên—một hình ảnh nhòe nhoẹt, nhưng đủ để khiến tim cô nhói lên một nhịp bất an.

Cô không thể đợi đến sáng.

Ánh mắt cô sắc lạnh, lướt nhanh qua căn phòng một lần nữa. Nếu chiếc hộp không còn trên người cô, vậy thì nó ở đâu?

Hắn nói dối? Hay có một kẻ khác đã lấy nó?

Cô phải tìm hiểu.

Lặng lẽ, Trâm vén chăn, đặt chân xuống sàn nhà lạnh buốt. Hơi thở cô chậm rãi, nhịp tim đều đặn. Căn nhà này có bao nhiêu bí mật? Và quan trọng hơn—Dật thực sự là ai?

Cô cần câu trả lời.

Rồi cô sẽ tìm ra chúng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận