Quyển 1: Hiệp Đạo Hành
Chương 14 Nếu đã không còn chấp niệm để sống tiếp_vậy hãy lấy chuyện sống tiếp vì ta làm chấp niệm đi
0 Bình luận - Độ dài: 4,511 từ - Cập nhật:
Giúp người gặp khó được một lần cũng chỉ là chuyện nhỏ, bởi vì căn cơ không động, nguồn gốc cũng chẳng truy xét tới thì ngày dài tháng rộng tiếp theo vấn đề cũ cũng sẽ lần nữa trở lại lần nữa thôi. Mà cũng làm gì có ai trên đời này dám nói rằng sẽ mãi mãi ở bên cạnh để giúp đỡ cho đối phương, người thân trong nhà còn chưa thể nói chắc với nhau được lời ấy huống chi chỉ là phận bèo nước gặp nhau qua loa. Sư phụ hắn từng dạy, sự đời thị phi vốn không có hai bên trắng đen rõ ràng để mà phân xử. Mà thường là chuyện trong trắng có đen, trong đen có trắng, nên cần phải để cho người trong cuộc đích thân trải nghiệm lĩnh hội mới có ý nghĩa, Từ Vĩnh Tàng hiểu rõ sư phụ muốn nói điều gì.
Cho nên khi hắn mở miệng nói ra những lời an ủi, mong cô cố gắng sống tiếp đó cũng chỉ là những biện pháp ở tình huống nhất thời không có phương cách nào khả thi hơn nữa, chứ trong lòng vốn chưa từng ôm chút hi vọng hão huyền rằng cô sẽ nghe lọt tai những lời ấy mà hoàn toàn thay đổi cách mình suy nghĩ. Dù sao mạng sống cuối cùng vẫn là của bản thân Thường Chúc Âm, nếu như lúc tỉnh dậy vì quá sốc mà cô quả quyết muốn chết thì Từ Vĩnh Tàng thật sự không dám có lời can gián, chỉ có thể tận lực trong khả năng của mình, tìm cho cô một mảnh đất địa thật tốt để an táng tránh cho thú rừng xâu xé mà thôi. Nhưng những lời hắn nói đã có tác dụng tạm thời trấn an cô, cho nên thiếu niên không cần phải suy nghĩ đến phương án dự phòng.
Bởi vì đối với hắn, tâm lí muốn chết của một người khi bộc phát ra bên ngoài, hầu như đều chỉ là hiệu quả nhất thời do kích động quá mức gây nên. Một khi người đó ổn định lại tinh thần rồi hắn sẽ không dám làm càn nữa hay suy nghĩ đến những chuyện ấy nữa, tiêu biểu chính là những người từng muốn nhảy tường thành để tự sát. Theo nghiên cứu cũng như giám định của quan quân tại hiện trường những vụ việc ấy phải đến bảy phần những người nhảy xuống trước khi tiếp đất đều dùng hai tay ôm lấy đầu, cả người cuộn tròn và co cứng. Đây đều là biểu hiện của việc cầu sinh, cũng là một bản tính tự nhiên của con người khi đứng trước tử vong. Cho nên Từ Vĩnh Tàng đưa ra một kết luận rằng, không có bất kì một ai trên thế gian này muốn chết, hay là chịu chết.
Mà cũng đã chứng minh cho những suy nghĩ của hắn không về vô căn cứ, thì Thường Chúc Âm cô nương không phải đã thật sự đẩy lui được những suy nghĩ về cái chết rồi hay sao. Đây vốn là một dấu hiệu rất khả quan, chỉ là có thể Từ Vĩnh Tàng cũng không tự ý thứ được mình vừa làm được chuyện gì to tát. Hắn cầm que củi cháy đi hết một vòng miếu, mọi nơi đều ổn thỏa mới quay lại chỗ ngồi của mình đặt que củi đang cháy về lại chỗ của đám lửa, đánh ánh mắt sang Chúc Âm mỉm cười hiền hòa rồi chỉ chỉ vào chỗ các vết thương trên người của nàng ta.
- Tiếp theo ta sẽ vệ sinh, thoa thuốc cũng như băng bó lại vết thương cho Thường cô nương. Do vết thương còn mới cho nên cảnh tượng quả thật có chút dọa người, không biết thường cô nương có sợ hay không. Nếu như sợ ta sẽ đeo băng che mắt cho cô nhé, dù gì thì nhìn Thường cô nương cũng là kiểu tiểu thư khuê cát…thật sự có chút không phù hợp.
- Từ đại ca…xin huynh cứ tự nhiên. Nếu như ta đối với chính vết thương của mình còn sợ hãi, vậy thì lấy đâu dũng khí để sau này cùng sống chung với nó chứ. Tránh né cũng chỉ được vài lần chứ không được cả đời, thà ta đối mặt với nó ngay hiện tại còn hơn.
Từ Vĩnh Tàng nghe thấy những lời này thì vô cùng bất ngờ, thật sự ngay hiện tại hắn đã nhìn cô bằng một con mắt khác hoàn toàn so với ban đầu. Vỗn chỉ nghĩ nàng là thiếu nữ khuê các giống như bao nhiêu người khác, cũng là lần đầu tiên trải nghiệm qua sinh tử quan đầu chỉ cách nhau chân tơ kẽ tóc, chắc là nàng sẽ bị sốc không ít với độ máu me và tàn nhẫn không chút dung tình của nó, ấy thế mà thiếu nữ thật sự dám trực tiếp đối mặt ngay từ lần đầu tiên cho dù có sợ hãi ở trong lòng cũng quyết không lùi bước. Dũng khí này của nàng đã vượt qua khoảng cách về giới tính nam nữ, là một thứ chấp niệm chỉ có người từng lăn lộn sống chết trong giang hồ mới có, loại khí chất không thể lẫn lộn với ai. Từ Vĩnh Tàng lấy làm bội phục với dũng khí của cô tự thẹn mình không bằng lại lấy dạ của tiểu nhân để đo lòng người quân tử, bởi vì cho dù là hắn nếu như không phải thời trẻ lăn lộn tứ phương, từng sống qua cảnh đói rét bệnh dịch hoành hành. Thậm chí lúc nhỏ vì kiếm tiền còn làm công việc kéo xác dọn các bãi chiến trường chém giết, đã tự tay xử lí không biết bao nhiêu cỗ thi thể bấy nhầy vì dao kiếm, thì có lẽ cũng không đủ dũng khí để đối mặt với những vết thương như thế.
Vĩnh Tàng không nói nhiều, lập tức chuẩn bị nước sạch, thuốc và bông băng. Động tác của hắn cực kì thành thục và nhanh chóng, từ việc kéo lớp băng vết thương cũ ở trên chân ra dùng nước ấm có pha thuốc để vệ sinh và khử trùng xong lại cẩn thận thoa thuốc vào. Thiếu nữ cho dù đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, nhưng khi nhìn thấy miệng vết thương thì cũng rợn hết cả gai óc, suýt chút nữa thì sợ đến phát ngất, mà có là ai đi nữa thì khi nhìn thấy miệng vết thương trên người của mình là một mớ thịt, xương cùng với dây thần kinh và các mạch máu chằng chịt thì hẳn cũng sẽ có cảm giác giống như thế mà thôi.
Vĩnh Tàng rất bình tĩnh, vừa làm vừa thuật lại tình trạng vết thương lúc đó cho cô nghe. Đại khái thì từ phần giữa của bắp đùi cho tới bàn chân của nàng đã bị chưởng ấn kia đánh nát, hoàn toàn không còn cơ hội cứu chữa nào nữa, Vĩnh Tàng thì không muốn lưu lại phần thịt xương đã vô dụng này sợ rằng nó sẽ ảnh hưởng đến những bộ phận còn nguyên vẹn bên trên, cho nên trong lúc cấp bánh hắn mới dùng kiếm chặt đi những phần hư nát chỉ chừa lại chỗ còn nguyên vẹn, vết thương ở trên bàn tay của nàng hắn cũng xử lí theo kiểu thế này.
Thiếu nữ nghe mà không khỏi nhíu mày mấy lần, mọi suy nghĩ về hắn cũng bị đảo lộn không ít. Cô chỉ là chẳng ngờ một người nhìn thì có vẻ thanh tú nho nhã, thậm chí còn hơi ngốc nghếch giống như Vĩnh Tàng lại có thể xuống tay theo kiểu tàn độc tới như vậy, dùng lưỡi kiếm gọt đi những phần thịt xương bị nát…cho dù đó là phương thức sơ cứu vết thương trên chiến trường thì cũng thật là quá đáng sợ rồi. Chỉ là cảm giác của nàng đối với hắn mà nói chung quy không hề thay đổi đi quá nhiều, bởi vì từng cử động khi thoa thuốc và băng bó của hắn đều vô cùng cẩn thận. Cho dù một vết thương khủng khiếp như thế lại chỉ khiến nàng cảm thấy có chút nhức chứ không hề đau đớn. Hết chân rồi đến chỗ bàn tay…kèo dài một mạch gần ba mươi phút mới hoàn thành. Đoạn băng vết thương cũ thì được hắn đem bỏ vào bên trong một cái nồi nước khác, rồi đem đi đun sôi lên để kiểm tra tình trạng và cũng như khử trùng để hôm sau dùng lại.
- Từ đại ca…trước đây huynh từng làm những công việc như thế này sao ?
- Phải, trước kia ta có làm dược đồng nấu thuốc, về sau mới chuyển sang nghề xử lí xác chết…ừm hình như còn từng làm qua mai táng. Khà khà khà, cô biết đó nhà ta nghèo lắm cha mẹ lại mất sớm mà xóm làng cũng chìm trong bệnh dịch chết gần hết, ta chỉ có thể bỏ nhà tha hương cầu thực mà thôi. Một người tha hương chỉ được ăn một bữa lưng bụng mỗi ngày như ta không thể chỉ vì sợ mà bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền được. Cho nên nhìn dần thành quen, mà đã quen rồi thì không còn sợ nữa.
- Huynh…cũng thật là mệnh khổ nhỉ…?
Từ Vĩnh Tàng đảo ánh mắt về phía sau nhìn về thiếu nữ rồi lại lần nữa mỉm cười, nhưng lần này ý cười nồng đậm còn mang theo đồng cảm và hi vọng về một tương lai tươi sáng đang chờ đợi ở phía trước. Hắn khẽ nhất bàn tay chỉnh lại tóc mai lại bị rơi ở nơi gò má thiếu nữ, rồi mới xoa đầu của nàng giống như hành động của một vị trưởng bối dành cho tiểu bối mà họ thấy rất hài lòng vậy. Trước nay ngoài phụ thân mẫu thân và gia gia của Chúc Âm…Vinh Tàng là người thứ tư có được đặc quyền này, nhưng lại là người đầu tiên nhìn thấy biểu cảm ngượng ngùng và đỏ mặt của thiếu nữ…cũng là người đầu tiên được nàng dùng ánh mắt trìu mến, ấm áp và cực kì trong đợi đáp lại…
- Nếu như nói đúng thì mệnh ta không khổ đâu, cũng chỉ thuộc dạng bình thường mà thôi. Bởi vì ta vốn có rất nhiều cơ hội để sống một cuộc đời thoải mái. Ví dụ như khi ta rời đi, đã có một đoàn người muốn thu nhận ta làm người chăn ngựa cho bọn họ, được bao từ ăn uống cho đến chỗ ở với đầy đủ các loại đãi ngộ tương xứng, nhưng ta vẫn từ chối. Một đường vật lộn đi tiếp, không ít lần đối mặt trực tiếp với sinh tử…thật ra không phải chỉ đơn thuần là để cầu sinh…mà còn có một chút không cam lòng. Chúc Âm cô nương cô có biết vì sao ta lại đưa cô đến miếu thờ sơn thần này mà không phải là nơi khác hay không ?
Chúc Âm gương mặt ửng đỏ hồng nụ cười cũng trở nên duyên dáng hơn, ngực căng vì phải gánh hai ngọn núi lớn cũng theo đó mà phập phồng trong từng hơi hơi thở. Nàng chăm chú lắng nghe từng lời một, lúc bị hắn hỏi ngược lại cảm thấy vô cùng bất ngờ và khó hiểu, bởi vì trong lòng của nàng cho rằng vì Vĩnh Tàng muốn cứu mình cho nên mới đưa mình về nơi này, bởi nếu như hắn không muốn cứu thì cứ để thân mình ở bên ngoài cho dù không bị chết vì vết thương liên tục mất máu thì cũng sẽ chết vì bị thú hoang theo mùi hương đến dày vò thể xác. Chỉ là dựa theo tâm tư ở trong lời nói của người ấy ngay hiện tại mà phân tích…Thường Chúc Âm lại cảm thấy những gì mình đang suy nghĩ hoàn toàn không đúng, thậm chí là đã sai ngay từ ban đầu rồi, nhưng rốt cuộc là sai như thế nào, sai ở đâu và tại vì sao nàng lại không cách nào giải thích được. Ánh mắt khi nhìn hắn càng thêm trông chờ, Chúc Âm cũng muốn biết câu trả lời ấy sẽ là gì, mà Vĩnh Tàng cũng không để cho nàng trông đợi hắn quá lâu.
Thiếu niên đặt cái nồi nước đã sôi qua một bên, dời vị trí ngồi của mình sang ở ngay bên cạnh thiếu nữ, hắn lại lấy ra thêm một món đồ mới. Dưới ánh lửa bập bùng hiện lên những viên kẹo đường đủ loại màu sắc được bọc trong giấy kín, hắn bỏ vào miệng mình một viên lại đút cho Chúc Âm một viên. Kẹo này rất hợp với khẩu vị của Từ Vĩnh Tàng, vì hương vị ngọt ngào ngay từ khi bỏ vào miệng cho đến hậu vị đã trôi vào cổ họng, thiếu nữ chưa từng ăn qua món kẹo này…nàng lập tức thích mê muốn hắn cho ăn thêm một viên nữa, nhưng thiếu niên đã lập tức từ chối cất hết lại vào trong túi. Một ngón tay đưa lên chạm vào đầu mũi của nàng di nó qua lại, động tác của hắn giống như trẻ con đang đùa nghịch với nhau phút chốc khiến cho bầu không khí ngột ngạt giữa hai người trở nên bình hòa…thậm chí là thân thiết tựa lâu này không gặp.
- Thật ra ngay từ khi nhìn thấy chưởng ấn kia đánh xuống đầu chúng ta, ta đã xác định không một ai trong đội ngũ của mọi người kể cả ta có thể còn sống dưới tác động của nó…
Từ Vĩnh Tàng nói tới đây mới hơi kéo áo ngoài của mình lên, thiếu nữ lập tức đỏ mặt giật thót người nhưng không phải là những chuyện như nàng nghĩ hắn chỉ tay vào ngay bên xương sườn của mình. Dưới ánh lửa đỏ nàng thấy một vết thương cực dài, cực sâu ăn thẳng vào trong…thậm chí còn lộ ra cả phần trăng trắng của xương sườn. Hắn lại thả tay, để áo mình xuống đàng hoàng mới tiếp lời.
- Chúc Âm chắc cũng biết ta đã bị thương rất nặng từ trước, cho dù không gặp phải trận đánh kia miễn cưỡng cũng chỉ có thể sống được thêm bốn năm ngày mà thôi. Cho nên lúc chưởng ấn hoàn toàn rơi xuống đánh bật ta thẳng về phía bên ngoài, toàn bộ lục phủ ngũ tạng của ta đều đã bị đánh nát cả, xương lồng ngực đã vỡ ít nhất một nữa, xương sống gãy khoảng mười bảy đốt và cả tủy đều đã rạn nứt. Chỉ có thể kéo dài được hơi tàn thêm vài khắc mà thôi, chỉ là ta không cam tâm chết ở chỗ này…thật ra nói không cam tâm chết là sai đấy. Ta chỉ là không cam tâm vì chưa được nhìn thấy trận chiến giữa các cường giả mà thôi, cho nên ta trước khi hoàn toàn lìa xa thế gian này có thể được chứng kiến trận chiến kia ở cự li gần nhất có thể.
- Vậy tại sao huynh còn cứu ta…không phải từ ban đầu đã xác định mọi người đều phải chết rồi sao ?
Vĩnh Tàng lập tức lắc đầu
- Không phải là cứu đâu, bởi vì ta đã biết không ai trong chúng ta có thể sống sót được. Mà khi ấy cô vẫn còn lại một hơi thở, mà ta cũng còn lưu lại được một hơi thở…ta cảm thấy mình nên liều mạng thêm một lần, ít nhất cũng mang theo cô, để hai chúng ta nương tựa nhau về được một nơi chôn thân tử tế. Ý định ban đầu của ta là đặt cô ở trong chính điện ngay nơi có phong thủy tốt nhất…ta cảm thấy một cô nương trẻ giống như Chúc Âm chắc là trong lòng còn nhiều hối tiếc lắm…nếu như chết trẻ lại ở nơi hoang vu tịch liêu như thế này. Nhất định oán khí không thể tiêu tán sẽ hóa thành lệ quỷ. Ta không muốn Chúc Âm một cô gái tốt, chẳng ngại thân phận cùng trò chuyện với ta trở thành một người như thế. Còn sau đó thì ta men theo tiếng đánh nhau để đi xem…
Vĩnh Tàng nói đến đây thì hơi khựng lại, không biết nên nói thêm điều gì cho phải trong tình huống này nữa. Ánh nhìn của hắn không còn thẳng vào đôi mắt của thiếu nữ mà chính nàng còn nhìn ra sự hơi áy náy…ở trong đó. Thiếu nữ cũng tò mò về chính hắn cho nên lần nàng là nàng cất lời trước để cho cái tên thường thương lắm lời nói ra suy nghĩ trong lòng.
- Vậy huynh có được thỏa mãn ước nguyện không ?
- Có chứ…trận đánh của họ rất hay, ta được nhìn thấy thần thông và các loại thuật pháp cường đại mà mình chưa từng nghĩ đến, thấy những con người có sức mạnh sánh ngang với cả trời đất. Ta cảm thấy rất mãn nguyện…thật sự rất mãn nguyện. Cho nên ta mới lập tức quay về miếu thờ,…
Nói tới đây ánh mắt của Vĩnh Tàng lại lần nữa trầm xuống…như để suy nghĩ một điều gì đó thật lâu, thật lâu nhưng cũng không thể nghĩ ra mình nên nói điều gì. Cuối cùng hắn quyết định nói ra những lời trong lòng của mình.
- Thật ra từ đầu nếu như ta không mong muốn được xem trận đấu kia…ta có thể truyền hết sinh cơ còn lại cho Chúc Âm, ít nhất sau khi ta chết rồi…với vết thương đã băng bó tạm thời có thể cầm cự được thêm vài ngày nữa. Một vài ngày này cầu may có khi lại có người tìm đến để ứng cứu, mà ta lại vì lòng riêng mà bỏ qua chuyện này…không thể nói ra thật sự cảm thấy vô cùng áy náy.
Thiếu nữ nghe xong những lời này thì bật cười, nàng thật sự không thể nào nghĩ được. Một người đến vết thương đến cỡ kia chỉ còn sót được vài hơi thở còn không quản ngại đau đớn cõng nàng đi mấy dặm đường núi trở về lại nơi này, có lẽ mỗi bước đi khi đó đều giống như đạp trên bàn chông bị vô số dao kiếm xuyên nát cả da thịt, phủ tạng từ trong ra ngoài. Một người ngay cả cái chết cũng có thể thốt ra nhẹ nhàng như lông hồng, mà lúc này lại chỉ vì một chút chuyện nhỏ nhặt như thế mà lo lắng, không biết phải giải thích thế nào cùng nàng. Sợ rằng nàng sẽ hiểu nhầm và trách cứ hắn là một người chỉ vì lòng riêng…thiếu nữ đến cùng mỉm cười, thậm chí còn tìm thấy một chút hạnh phúc hiếm có. Từ khi mẹ sinh ra nàng, được cha và gia gia hết lòng dạy dỗ tuy bọn họ tâm huyết là thật, nhưng nàng vẫn cảm thấy đó là một loại kính sợ từ trong tâm khảm, chứ không phải loại tình yêu thật lòng thật dạ. Nhưng nàng chưa bao giờ có thể xác định được rõ ràng, ngày hôm nay được trải nghiệm loại cảm giác hạnh phúc chân thực thật sự…khiến đôi mắt nàng run rẩy, trái tim loạn nhịp. Hắn có lẽ là người đầu tiên mang đến cho nàng người con gái tên là Thường Chúc Âm, Thường đại tiểu thư của gia tộc vạn kim tôn quý vạn phần loại hạnh phúc không thể nói ra này. Thiếu nữ mắt hơi ngấn lệ…nghiêng đầu nhìn thật sâu vào mắt hắn mỉm cười nhu hòa, một nụ cười mà chính thiếu niên còn không nghĩ mình có diệm phúc được nhìn thấy.
- Không phải bây giờ chúng ta đã an toàn rồi sao, ta vừa được sống tiếp mà huynh cũng đã thỏa được ước vọng trong lòng. Cuộc đời vốn là trớ trêu giống như thế đó, huynh thử nghĩ xem nếu như huynh không đi xem trận chiến ấy, làm sao có được cơ duyên cứu mệnh hai chúng ta. Âu cũng đều là số mệnh sắp đặt cả rồi, cho nên huynh không cần phải cảm thấy áy náy trong lòng. Hơn nữa nếu đã phải chết…ta lại càng muốn mình được chết thật nhanh, chứ nếu như phải lưu lại nơi này…ngồi đếm từng giây trôi đi mà không có chút hi vọng sống nào…ta có lẽ sẽ tuyệt vọng đến nỗi phát điên mà chết, trước khi chết vì những vết thương này. Hơn nữa khác với huynh, một mực hướng về siêu phàm nhập thánh…trong lòng của ta…thật ra chẳng hề có chút chấp niệm nào cả. Nếu như thật phải chết vậy thì chết thôi.
- Nếu chưa từng có, vậy từ giờ hãy lấy việc sống tiếp vì ta làm chấp niệm thì thế nào ?
Vĩnh Tàng không muốn nghe nàng tiếp tục nói về mấy lời bi quan giống như cái chết, cho nên lập tức cắt ngang những lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng bằng một câu, vừa nói còn vừa chỉ về phía mình, cũng chỉ là muốn đùa một chút cho không khí bớt căng thẳng mà thôi. Chỉ là không ngờ đến lại có tác dụng nhanh đến thế, hiệu quả xuất hiện ngay tức thì làm cho thiếu nữ không thể nói được thêm lời nào nữa, mặt đỏ như quả gất chín trực tiếp quay hẳn sang chỗ khác luôn, làm cho Vĩnh Tàng không biết mình lại lỡ lời nói sai cái gì nữa hay không…trong lòng một thiếu nữ chưa từng yêu và được yêu thật sự bị câu này làm cho rối bời. Bởi vì trong hiểu biết của thiếu nữ mới lớn, cũng là những gì mà cô thường lén xem trộm các cặp đôi tình tứ, thì chỉ có những người đang yêu nhau mới nói ra mấy lời sến súa như thế mà thôi. Lúc cô nghe người ta nói với nhau thì thật là cảm thấy phát ngượng giùm cho bọn họ, thậm chí là thấy buồn nôn và lập tức đánh giá nhân phẩm của người kia vì không hiểu sao có thể nói ra những lời như thế. Nhưng khi nó rơi vào đầu mình, thì quả thật là bị làm cho rối toàn tập luôn rồi hoàn toàn không thể nghĩ ra được thêm một cái gì nữa, nếu như mấy người thiếu nữ kinh nghiệm tình trường lão luyện nghe thấy mấy lời ấy còn sẽ bông đùa trêu ghẹo ngược lại người nói một phen, mà cái thiếu nữ này chỉ biết đỏ mặt đi trốn này thật sự quá kém. Thậm chí so với cái tên khùng khùng ở trong ấn tượng của Đại Hoàng cũng không khác nhau là mấy, chẳng trách hai người nói chuyện hợp nhau như thế, quả ra là đều chạy chung một hệ tư tưởng. Nếu như nó mà đang thức nhìn thấy cảnh này, nhất định sủa liền máy chục tiếng, nói hai người ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Đều là mấy tên đầu óc không bình thường như nhau, sớm về một nhà cho thiên hạ thái bình.
Từ Vĩnh Tàng vẫn ngồi nguyên chỗ, cẩn thận quan sát qua các vết thương trên người của cô, chính hắn có lẽ cũng không hiểu hết được những gì mà mình đã nói, bởi vì từ nhỏ cho tới lớn thiếu niên thật sự chưa từng được tiếp xúc với bất kì một nữ nhân nào. Một đường lăn lộn mà sống, chật vật trãi nghiệm nhân sinh độc hành, có lẽ vì nguyên nhân ấy mà bản năng tự bảo vệ mình của hắn còn mạnh mẽ hơn cả khả năng thấu hiểu người khác. Nhưng thiếu nữ lại không muốn cơ hội trò chuyện hiếm có như thế này bị lãng phí, nàng lập tức lái chủ đề về cái cũ
- Ta hiểu lí do mà huynh để ta ở trong miếu rồi, nhưng mà vẫn không rõ tại vì sao phải ở trong miếu mới có phong thủy bảo địa thật tốt vậy ?
Vĩnh Tàng nhìn sang chỗ cô trong mắt ánh lên một tràn thích thú như là trẻ con. Đang lúc không biết phải nói tiếp cái gì, đang định quanh co thêm mấy câu rồi đi ngủ thì được hỏi đến ngay chỗ ngứa ngáy, miệng lập tức mất quyền kiểm soát nói ra một tràn những kiến giải cũng như hiểu biết của bản thân mình.
- Không biết Chúc Âm cô nương đã từng nghe qua câu ‘Nhập thổ vi an, kính thần dĩ lực’ chưa. Trước đây khi ta làm nghề mai táng và chôn chất người chết thường nghe các vị lão gia nhiều năm kinh nghiệm trong nghề nói chuyện với nhau. Theo cách giải thích của bọn họ, thì sinh mệnh vốn là được thai nghén từ trong ngũ hành, mà ở trong đất lại có ngũ hành hội tụ liên miên không dứt có thể xem là khởi thủy của sinh mệnh, nên trong các tục thờ cúng thường hay gọi là thổ mẫu. Cho nên sau khi chết cần phải được chôn cất dưới ba tấc đất để linh hồn có thể được quay về với vòng tay của Thổ Mẫu yên nghĩ vào trong cõi vĩnh hằng. Ngoài ra cũng có một vài cách giải thích khác ví dụ như mặt đất ở dưới thấp nên được gọi là địa chi trong phép chiếu thiên can địa chi, đất ở bên dưới tự nhiên câu thông với âm tào diêm la. Cho nên người chết được chôn xuống lòng đất, cũng có thể coi như hỗ trợ bọn họ đi một đoạn đường thẳng qua bến Hoàng Tuyền mà đầu thai kiếp khác. Còn chuyện để người chết ở trong miếu thờ…là bởi vì mong muốn thần linh đại nhân chủ quản tại đó nhìn thấy những linh hồn đáng thương, đã bị chết oan không thể về với cõi âm ti, có thể động lòng trắc ẩn mà mở ra một thông lộ dẫn đường cho họ. Tuy nhiên cái này vẫn chỉ là do ta tự mình suy diễn mà thôi, chưa từng được chứng thực bao giờ.


0 Bình luận