Thế Thiên Hành Hiệp
Từ tiên sinh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Hiệp Đạo Hành

Chương 13 Có người cả đời làm trẻ con nhưng lại trưởng chỉ trong một khoảnh khắc

0 Bình luận - Độ dài: 3,572 từ - Cập nhật:

            Vĩnh Tàng đang cười cười nghe thiếu nữ nói thì mới ngớ hết cả người, từ đầu cho đến giờ chỉ lo những chuyện khác mà lại quên bẵng đi mất chuyện quan trọng này, bảo sao từ cái lúc mà hắn làm bồn tắm cho thiếu nữ ngoài suối đã luôn cảm thấy hình như bản thân mình bỏ qua một chi tiết quan trọng nào đó rồi, nhưng mà mãi cũng không nhớ ra được, lúc này được cô nhắc đến mới phát giác. Chúc Âm cô nương này chỉ là người bình thường, chứ không phải là người sắp tiến nhập vào cảnh giới của siêu phàm giống như Vĩnh Tàng, những chuyện vệ sinh thân thể mà hắn nghĩ đến chỉ là nhỏ, sinh hoạt hàng ngày của người bình thường mới là chuyện chính cần phải lo lắng. Vẫn là suy nghĩ chưa thấu đáo rồi, Vĩnh Tàng tự cốc vào đầu mình một cái. Lăn lộn bên ngoài bao nhiêu năm trãi qua đủ thứ chuyện lớn nhỏ, vậy mà những việc cơ bản như thế này còn không lo được trọn vẹn thì nghĩ gì đến thế giới siêu phàm nhập thánh nữa chứ. Nhưng cũng nhờ có cái cốc đầu này mới làm cho Vĩnh Tàng ngớ ra được một vài chuyện, hướng nhìn đến chỗ của Chúc Âm bắt đầu phân tích thử.

            - Những chuyện thường ngày như ăn uống, tắm rửa hay giặt giũ y phục ta đều có thể chăm sóc cho Thường cô nương ổn thỏa, đây là đảm bảo thứ nhất của ta. Nhưng một số vấn đề cá nhân hơi tế nhị hơn một chút, chúng ta vẫn cần phải nói.

Thiếu nữ nghe đến đây cũng lập tức căng thẳng hơn, tinh thần lên cao tập trung vào từng lời nói của thiếu niên trước mắt mình. Nếu như ngồi đối diện nàng không phải một nam tử mà là nữ tử, hoặc giả chăng nàng là một nam tử thì mọi chuyện còn dễ nói. Dù gì là người cùng giới, các vấn đề sinh hoạt cá nhân có thể hỗ trợ qua lại cho nhau, dù nhìn hết thân thể của đối phương trong tình trạng khỏa thân hai bên cũng bớt được rất nhiều phần ngại ngùng. Nhưng hiện tại chỉ có hai người cô nam quả nữ ở trong miếu hoang trong rừng sâu núi thẳm, cho dù nàng thật sự có niềm tin tuyệt đối vào trong nhân phẩm của Vĩnh Tàng, thì cũng không thể có chuyện giao phó thân thể để hắn chăm sóc.

Mà cho dù người trong cuộc không có vấn đề gì, nhưng một khi chuyện này lọt ra bên ngoài trở thành chủ đề bàn luận nơi phố phường chợ búa, mỗi người buôn chuyện lại thêm mắm giậm muối từ đó thành ra tam sao thất bản, rốt cuộc sẽ thành cái câu chuyện như thế nào, nàng thật sự không dám nghĩ đến. Đây chỉ mới là một, thậm chí còn có thể lọt vào trong tay của chính những người mà nàng vẫn gọi là gia đình kia, bị bọn họ đem ra bàn tán ở sau lưng. Chì chiết nàng, mắng nàng là loại đàn bà lẳng lơ, khêu gợi để tìm thú vui hoan lạc, cô nam quả nử ở trong miếu mấy ngày liền không biết đã trải qua bao nhiêu trận thần tiên đánh nhau, trinh tiết và đời con gái đều trao cả cho người ta rồi. Thiếu nữ nghĩ tới những lời này làm cho nàng hoảng sợ cực độ không dám nghĩ tiếp gì nữa, mồ hôi lạnh đã thấm đầy cả trán. Nàng chịu ủy khuất một mình cũng chẳng sao, nhưng phụ thân mẫu thân nàng, thậm chí là cả gia gia mỗi ngày bị người ta bàn ra nói vào ở ngay sau lưng, bọn họ đều là người xuất thân từ danh môn đại tộc xem trọng danh dự còn hơn cả mạng sống. Người con gái, đứa cháu gái mà mình yêu thương nhất, tin yêu nhất lại bị người ta bàn tán sau lưng như thế, làm sao có thể chịu đựng nổi. Nhất là mẫu thân sức khỏe không được tốt, làm sao vượt qua được đả kích, thậm chí còn có thể làm ảnh hưởng đến cái ghế gia chủ của phụ thân. Nếu như thật sự phải đối mặt với những chuyện này, vậy nàng thà chết ở bên ngoài còn hơn…càng nghĩ nàng càng thấy đầu óc mình choáng váng, những ý nghĩ muốn sống vừa mới được gieo trồng lại rung rinh. Chỉ là Vĩnh Tàng rất nhanh rất lời, khiến cho nàng có chút bình tâm lại.

- Thường cô nương cũng biết đó, cô nam quả nữ thật sự rất dễ làm cho người đời hiểu lầm đồn thổi bậy bạ. Nhưng mà chỉ cần cô nương chịu hợp tác, ta đảm bảo chúng ta sẽ vượt qua chỗ khó này một cách đơn giản thôi.

- Tại sao huynh lại nói thế chắc chắn?

- Khì khì, bởi vì sư phụ đã căn dặn ra ngoài hành sự không được tiết lộ thân phận của lão sư, cho nên không tiện nói ra. Còn vì sao ta dám đảm bảo thì đương nhiên là vì ta có chỗ dựa lớn, cô thử nghĩ xem có ai dám vật cổ tay với người của Thiên Chân học cung chứ? Đương nhiên không phải chỉ dựa vào chỗ này, nhưng cũng đừng lo lắng. Phù…

Từ Vĩnh Tàng thở ra một hơi thoảng vào trong không khí, bởi vì trời đang khá lạnh mà hơi thở lại ấm nóng cho nên tạo thành những luồng khói trắng bốc thẳng lên. Ánh mắt thiếu niên hướng về phía của Thường Chúc Âm một bàn tay đưa lên cao vỗ nhẹ vào vai của nàng ấy một cái. Ở trong đó không chỉ có tinh thuần nhưng lại tồn tại một loại sức hút lạ lùng, khiến cho người ta không thể không tập trung toàn bộ vào nó. Hắn mỉm cười sắc mặt còn vui vẻ hơn nhiều so với khi nãy, nhưng nếu như mọi lần là cười theo kiểu chào hỏi hay quan tâm đối phương, thì hiện tại lại theo kiểu đắc chí còn có chút ngạo mạn bên trong, nhưng làm cho nàng Thường Chúc Âm không thể rời đi, dù là tâm trí hay ánh mắt

- Chỉ cần Thường cô nương đứng sau lưng ta, Từ Vĩnh Tàng ta dùng danh dự để đảm bảo. Cho dù trời thật sự sập xuống ta cũng có thể bảo vệ cho cô an toàn chứ nói gì đến mấy chuyện nhỏ như thế này. Cho nên không cần phải lo lắng đâu ân nhân của ta, chỉ cần cô nghỉ ngơi cho thật tốt, những việc khác không cần suy nghĩ. Bây giờ chúng ta nói chuyện sinh hoạt thường ngày nhé.

Trước tiên thì ta có những dự tính như thế này, ngày mai ta sẽ bắt tay vào việc làm nhà vệ sinh và một chiếc chân giả cho cô nương tập đi tạm, tuy nghề mộc của ta tuy không được tốt cho lắm, nhưng thuần về cơ quan hay khí cụ thì ta từng đọc qua trong sách rồi, một sản phẩm đơn giản chắc và vẫn có thể làm tốt. Còn chuyện hỗ trợ thì từ ngày mai đại hoàng sẽ ở cùng với Thường cô nương, nó trông thì béo béo thế chứ thông minh lắm, nói không phải khỏe chứ nó còn là huynh đệ kết nghĩa của ta đấy. À ừm, lại lạc chủ đề rồi, nói chung thì chỉ cần có đại hoàng ở bên cạnh thì ta đã yên tâm đến bảy tám phần rồi, còn chuyện tắm rửa thì ta có làm một cái bồn tắm ở ngoài suối ấy. Ngày mai mặt trời lên cao cả hai cứ đến chỗ ấy ngâm mình là được, nhưng nhớ phải chú ý thời gian nhé lâu quá sẽ bị nhiễm nước. Rồi còn gì nữa không nhỉ…à dùng rồi…

Từ Vĩnh Tàng nói cả một hồi, luyên thuyên bất tuyệt và căn dặn về đủ thứ thì mới nhớ ra mình cũng có một món đồ hay vừa vặn tặng cho cô, lập tức đưa tay vào trong áo lục lọi tìm kiếm. Theo thói quen nên cái gì hắn cũng bỏ vào trong túi áo, cho nên ở đó là một đống hỗn tạp với đủ thứ mà Vĩnh Tàng cho là hay ho, nên phải lục lọi mãi một lúc mấy thấy món đồ cần tìm, thật ra đây cũng không phải là thứ gì quý giá cả, thậm chí đối với một người đã từng thấy qua ngọc ngà châu báu ngàn vạn, các loại vàng bạc đá quý đủ loại hình dáng và màu sắc đính trên vòng tay dây chuyền, thì thứ này có thể bị coi là cực kì tầm thường hoàn toàn không xứng được nằm trên người của vạn kim đại tiểu thư như Thường Chúc Âm. Nhưng nó ở trong tay của cái tên nghèo, thường xuyên không được ăn no và chẳng có mấy đồng bạc lận lưng quần như là Từ Vĩnh Tàng lại cực kì trân quý, theo nhiều ý nghĩa chứ không phải chỉ mỗi giá trị vật chất.

Thứ này chỉ đơn thuần là một sợi dây đỏ được đan vô cùng cẩn thận dày cỡ ngón út của nàng, cũng không có hoa văn họa tiết gì đáng kể…thật sự chỉ là một cọng dây đỏ trông chẳng khác gì dây buộc thông thường, nhưng Từ Vĩnh Tàng lại hết sức nâng niu khi nó nằm trong lòng bàn tay, không ngừng thổi thổi chùi chùi vào trong áo của mình.

- Đây là dây đỏ may mắn mà mẹ đã đan cho ta khi còn nhỏ đó hình như khi đó ta bốn hay năm tuổi gì đó thì phải. Mẫu thân đan cho ta ba sợi…bà ấy nói đây là kì vật ở trong họ của phụ thân truyền lại. Là một tập tục cần được con cháu tiếp nối, xem nó như một món đồ dùng để xác minh thân phận người đồng tộc ngoài ra còn mang theo ý nghĩa may mắn. Nhưng theo mẹ nói thì dòng chính nhà họ Từ của ta đã từng xảy ra biến cố rất lớn, già trẻ lớn bé trong tộc phả đều chết cả chỉ còn mỗi phụ thân của ta còn sống, nên trên đời chỉ còn lại gia đình ta có thể đeo nó thôi. Nhưng rồi cha mẹ cũng mất, ta lại không có em trai cho nên trước giờ ta đeo một sợi vẫn luôn dư ra hai sợi. Cho nên hôm nay ta tặng cho cô một sợi, thứ này có thể mang lại may mắn hay không thì ta không rõ những chỉ cần người đeo nó gặp nguy hiểm, những người cùng đeo sẽ cảm nhận được mà đến tương cứu.

- Kỳ vật như thế này…ta…ta không…

- Đừng từ chối, chúng ta từng cùng nhau trãi qua sống chết, cổ nhân nói người từng cùng ta trãi qua sinh tử nhất định có đại nhân duyên. Ta cảm thấy rất đúng, nên tặng cho cô. Ngoài ra cái vòng cuối này ngày mai nhờ cô đeo lên cho Đại Hoàng nhé, nó cũng là huynh đệ cùng vào sinh ra tử với ta, nên có chút quà cho phải lẽ.

Từ Vĩnh Tàng nói là làm, cũng không quản xem thứ này quý báu hay có ý nghĩ như thế nào với mình, dúi thẳng hai vòng dây đỏ vào trong bàn tay của Thường Chúc Âm hoàn toàn không để cho nàng có bất kì một cơ hội từ chối nào, mà thiếu nữ kia bị bất ngờ nối tiếp bất ngờ thật sự không thể nào tiếp nhận cho kịp được, nên mặt đờ hết cả ra nhìn xuống hai vòng dây trong lòng bàn tay, lại nhìn về phía bóng lưng của Vĩnh Tàng khi đang thêm củi vào đám lửa. Người này kì lạ quá…thật sự quá kì lạ rồi…nhưng mà cũng thật là ấm áp. Thiếu nữ siết vòng tay ôm nó vào lòng rất lâu rồi mới cảm nhận được sự hạnh phúc dâng trào như sóng biển trong trái tim, tuy thứ mà người kia không phải loại vật chất quý giá gì cho cam, nhưng những giá trị tinh thần cốt lõi ở trong nó đã hoàn toàn vượt khỏi khả năng quy đổi của tiền bạc, cho dù có bỏ ra một núi vàng bạc châu báu đi chăng nữa thì trên đời này cũng chỉ có ba cái mà thôi. Một cái cho người thiếu niên thanh thuần, nhưng khí phách hào dũng, một cái cho đại tiểu thư của vạn kim thế gia, tài phú động lòng người không ai không ngước nhìn ngưỡng mộ, một cái của chú chó vàng hơi mập, đuôi cụt thích đung đưa qua lại, thường hay há miệng lè lưỡi làm trò…chắc là chỉ có cái thứ ba là bình thường nhất…mà cũng là bất thường nhất.

Từ Vĩnh Tàng cầm một ngọn đuốc đi một vòng để xem xét lại cánh cửa cùng các bức tường, nhìn miếu thờ này có vẻ cũ nát ấy thế mà lại chắc chắn và kín kẽ tới đáng kinh ngạc, ngoại trừ nước từ mái nhà dột thấm xuống sàn thì các vị trí chân tường và vách tường đều không rịn ra chút nào. Bên ngoài mưa giông vẫn còn đang hoành hành, gió thổi ù hết cả hai bên tai thậm chí không giảm mà sức mạnh ngày càng tăng theo thời gian. Từ Vĩnh Tàng khi còn nhỏ đã lang thang trên khắp các cung đường, tứ hải thiên hạ đều là nhà mãi cho đến lớn thi đỗ vào trong học cung Thiên Chân, hắn cũng không giống như mọi người ở yên một chỗ tập trung tu hành mà thường xuyên nhận các nhiệm vụ để vân du bên ngoài. Từ nhỏ đến lớn đều đã quen với cuộc sống ngày đây mai đó, cho nên những biến chuyển của thiên nhiên đất trời đối với bản thân Vĩnh Tàng mà nói không có gì là lạ cả.

Nhưng mà đối với vị cô nương kia thì có lẽ là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm sống trên đời được trải nghiệm cái gọi là uy quyền thật sự của ông trời. So sánh với thực lực vô thượng mà các tu hành giả từng thi triển còn kinh khủng hơn không biết bao nhiêu lần nữa, tiếng gió gào thét bên ngoài tuy đã được bốn bức tường chặn lại phần nào nhưng khi truyền vào vẫn làm cho hai bên tai đôi lúc bị ù lên. Thiếu nữ vô thức nhăn mặt, trong lòng tràn ngập cảm giác kinh hoàng và không thể tin nổi với những chuyện vừa mới diễn ra chỉ trong một ngày hôm nay, chỉ một buổi sáng giống như bao buổi sáng bình thường khác. Nhưng lần này cả đoàn bị kéo vào bên trong trận chiến của cường giả, kết cục nàng của nàng bây giờ chỉ mất đi một chân và vài ngón tay tính ra vẫn còn may mắn hơn rất nhiều so với những người đã chết dưới chưởng ấn kinh thiên kia. Tuy biết rằng người chết là hết cho dù có đau thương đến mấy cũng không thể vãn hồi kết cục, nhưng những người đã nằm xuống đều là các hộ vệ thân cận, tâm phúc ở bên cạnh gia gia cùng với phụ thân nàng. Từng ở cùng một chỗ, dõi mắt nhìn theo sự phát triển của nàng mỗi khi những năm tháng dài dằng dặc đi qua, họ luôn quan tâm và chăm sóc cho nàng chưa từng vì vụ lợi tình riêng mà hãm hại lẫn nhau, ở giữa mọi người có một mối gắn kết tinh thần vô cùng bền chặt, nói nặng thì rất nặng mà nói nhẹ nhàng cũng rất nhẹ nhàng.

Thiếu nữ suy nghĩ đến đủ thứ chuyện đã từng trãi qua lại nghĩ đến chính cuộc sống sung sướng suốt bao nhiêu năm qua của mình, bây giờ nàng mới thật sự hiểu ra một điều. Thì ra những khoản tiền mà mình từng thoải mái phung phí sài không tiếc tay, những thứ đồ trang sức mình vẫn luôn xem thường rồi quăng quật khắp nơi, những bữa ăn xa hoa đầy ắp của ngon vật lạ nhiều đến mức phải đổ bỏ, hay phòng ốc với các kiểu dáng trang trí tráng lệ…tất cả mọi thứ trong nhà, hay nói cho đúng là tất cả mọi thứ mà nàng từng hưởng thụ dưới danh nghĩa là đại tiểu thư của Thường gia, một người được sinh ra với thân phận bề trên vẫn luôn xem tất cả những lợi ích đến với mình là lẽ đương nhiên. Thì ra những thứ đãi ngộ mà Chúc Âm từng coi là hiển nhiên chưa bao giờ trân trọng, lại là thứ được đánh đổi bằng máu và nước mắt của những người khác. Tới bây giờ đây nàng mới thật sự hiểu được ý nghĩa trong lời nói của gia gia mình.

Đối với những người làm cái nghề lái buôn ngày đây mai đó, lúc nào cũng ở trong tình trạng rong ruổi trên khắp các con đường mà nói, phần lớn người trong số họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho kết cục của mình. Con nghĩ đi, giang hồ không phải luôn nói với nhau rằng phi thương bất phú hay sao, mà con xem trên đời này làm gì có phú quý nào lại đến tay một cách dễ dàng, đều là dựa vào liều mạng mà giành lấy từ bên trong nguy hiểm cùng cực. Ví dụ như đi qua vùng đất nào đó có sơn tặc thổ phỉ hoạt động mạnh mẽ, hoặc là xui xẻo đụng độ phải đoàn cướp có thực lực đã bày trận địa mai phục chặn đường thì sao, đương nhiên chỉ có một kết quả duy nhất là một trong hai bên bị toàn diệt. Mà chúng ta ở trên bản chất chỉ là những người thương nhân, vừa không có chiến lực mạnh mẽ để trực tiếp đối đầu, vừa không có lợi thế về mặt địa lí trong vùng để có thể bỏ chạy, khả năng cả đoàn bị toàn diệt gần như lên đến tám chín phần mười. Thậm chí nếu như xui xẻo con đi qua vùng mà các cường giả siêu phàm đang so chiêu với nhau, chuyện bị lạc đạn mà  chết oan ở trong những trận chiến với quy mô khủng khiếp là cực kì bình thường. Cho nên các vị tiên hiền trong gia tộc chúng ta từ rất nhiều đời trước đã luôn liều mạng mà xông pha ở bên ngoài để kiếm tiền, cốt lõi cuối cùng vẫn là chỉ muốn bồi đắp cho căn cơ của gia tộc càng thêm thâm hậu, để cho con cháu đời sau không cần phải vì kiếm tiền mà đi làm thương nhân.

Đáng tiếc những lời tâm huyết này của lão nói ra khi cô bé vẫn còn quá nhỏ, khi mà sự hiểu biết của nàng về thế giới này gần như một con số không tròn trĩnh. Chỉ là bây giờ lão nhân gia đã không còn cơ hội để căn dặn những lời ấy tâm huyết ngày đó với nàng nữa, những khoảnh khắc ngắn ngủi mà hai ông cháu gặp nhau chỉ nói đến những chuyện vui vẻ ở trong lòng. Thiếu nữ như một cô bé chưa từng lớn, trãi qua một buổi sáng này nàng thật sự đã lớn rồi…là lớn lên chỉ ở trong một khoảng khắc. Người ta thường nói đại nạn không chết ắc có phú quý ngàn vạn đang chờ, nhưng đối với thiếu nữ đã có ngàn vạn cái phú quý tưởng chừng chỉ có trong mơ kia lại có một lĩnh hội khác, hình như chết qua một lần khiến cho con người ta suy nghĩ cũng thấu suốt hơn nhiều rồi.

Nàng của trước đây cảm thấy thế gian như thế nào, nàng của hiện tại lại cho rằng nó quả thực quá vô thường. Mà sinh mệnh của mỗi một người lại càng như một sợi chỉ mảnh, đứng trước sức mạnh có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào. Nàng hiện tại cũng không phải là căm ghét chính bản thân mình quá mức yếu đuối, hay là hận mình không có thực lực đối địch với kẻ thù, chỉ là bất đắc dĩ cảm thấy sinh mệnh của mỗi người được sinh ra trên thế gian này, nhìn đâu cũng thấy thật đáng trân quý làm sao. Lại nhìn đến sinh mạng của chính mình, được người kia liều mạng giành giật với diêm vương để cứu về…nếu như nàng lựa chọn buông bỏ không phải rất có lỗi với hắn sao.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận