Thế Thiên Hành Hiệp
Từ tiên sinh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Hiệp Đạo Hành

Chương 12 Gặp mặt

0 Bình luận - Độ dài: 4,221 từ - Cập nhật:

            Vĩnh Tàng ở một bên vừa sắc thuốc vừa tập trung đọc lại những gì được lão thần tiên ghi chú ở bên trong sách, quyển này tương đối dày ước tính cũng phải gần trăm trang là ít, bên trong ghi chép lại những tâm đắc trên con đường tu hành của ông. Từng dòng ghi chép đều rất tỉ mỉ và trật tự, nếu như dòng trên viết ra một ý mới thì dòng dưới sẽ đưa ra kiến giải được nhiều người chấp nhận về vấn đề đó, rồi một kiến giải của riêng bản thân ông về nó. Thậm chí có một số thuật ngữ mà những người tu hành thường hay dùng, Vĩnh Tàng đọc không hiểu thì chỉ cần liếc nhìn xuống cúi quyển sách sẽ thấy chú giải của ông về thuật ngữ đó. Từ đầu tới cuối mỗi trang sách đều ngay hàng thẳng lối sắp xếp có trật tự và chủ ý rõ ràng không có bất kì một ý nào bị bỏ lung tung hay không được khai thác, chỉ nhiêu đây thôi cũng đã thấy tài hoa của con người này tuyệt đại đến mức độ nào. Thiếu niên lang say mê đọc từng dõng chữ một, nghiền ngẫm từng điều mà lão thần tiên ghi chép hay giải thích, đọc qua lí giải của mọi người lại đọc về lí giải của lão thần tiên xong tới cuối cùng lại dùng những hiểu biết của mình đưa ra một kiến giải của riêng bản thân.

            Sư phụ của Vĩnh Tàng từng dạy hắn một điều, không chỉ có ngồi thiền trong phòng, đánh quyền hay luyện kiếm mới được gọi là tu hành, một người đi trên đường ngẩng đầu nhìn trời ngóng đất thưởng lãm những cảnh sắc tuyệt diệu của ngàn dặm non sông đấy cũng gọi là tu hành. Có thiếu niên mỗi ngày đều ngồi bên nghiên đèn không kể sớm tối đọc sách, tiếp nhận và lí giải những kiến thức của cổ nhân ấy cũng gọi là tu hành, thậm chí khi con ăn uống hay ngủ nghỉ chỉ cần toàn tâm toàn ý vào công việc đó đều có thể gọi là tu hành, chỉ là phạm vi áp dụng của chúng hơi khác nhau mà thôi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có một mục đích. Đáng tiếc sư phụ chỉ nói đến đây là thôi không giải đáp thêm bất kì điều gì liên quan nữa, để lại phần đáp án bị bỏ ngỏ cho Vĩnh Tàng tự mình suy nghĩ mà trả lời.

            Thiếu niên đương tập trung suy nghĩ thì nghe thấy một trận tiếng ho dồn dập, lập tức ngẩng đầu lên nhìn thấy ân nhân của mình đã tỉnh lại thì vô cùng vui vẻ, hắn liền gắp sách bỏ vào trong túi vải như cũ không đọc nữa đi sang xem xét tình hình của cô. Đã ngủ li bì tận mấy canh giờ liền cho nên môi thiếu nữ khô nức nẽ hết cả, trận ho vừa rồi chắc cũng là bởi vì trong miệng quá khát, Vĩnh Tàng lập tức lấy li nước nóng mà hắn đã chuẩn bị sang từ từ đút thiếu nữ uống từng chút một, chăm sóc ân cần hệt như đang chăm một cô bé mới lên hai hay ba tuổi. Thiếu nữ cũng không hề có động thái phản kháng, vô cùng ôn hòa làm theo lời của thiếu niên lang, có lẽ là vì nhan sắc cũng có thể là bởi vì lòng tốt hắn làm cho nàng không dám cự tuyệt. Nhưng ý đầu chắc phải chiếm đến bốn năm phần, bởi vì khi ở cự li gần như thế này nàng mới nhận ra cái thiếu niên tuấn lãng quá mức này hóa ra cùng với cái tên ăn mày mặc đồ rách rưới ngồi ở một góc chờ chết mà mình đã gặp khi sáng là cùng một người. Có lẽ trong đầu bây giờ toàn là những viễn cảnh màu hồng cho nên thiếu nữ trong vô thức đã mỉm cười với hắn làm cho Vĩnh Tàng vô cùng bất ngờ, nhưng cũng liền đáp lại bằng một nụ cười chân thành.

            - Có phải hiện tại nhìn ta rất khác với khi sáng không. Khà khà khà, ông cha ta nói rồi mà, phượng hoàng sa cơ thì còn thua cả con gà trụi lông nữa. Được rồi đừng để ý đến chuyện đó nữa. Cô nương chờ một chút nhé, ta có nấu cháo rồi đây này, tay nghề của ta tốt lắm chỉ cần cô nương ăn vào một muỗng nhất định sẽ muốn ăn thêm muỗng thứ hai, đợi ấm bụng rồi hãy uống thuốc. Thân thể của cô nương đã qua giai đoạn thập tử nhất sinh rồi, chỉ cần tịnh dưỡng ít lâu thì sẽ khỏe lại mà thôi…

            Vĩnh Tàng càng nói càng hăng, càng nói càng vui vẻ thế là hắn lại tiếp tục cái tật xấu của mình, miệng líu lo luyên thuyên về đủ thứ nói cả một tràn dài mà còn chưa hết chuyện để ngừng. Thiếu nữ lúc đầu còn cảm thấy cực kì khó tin với những lời kia, nàng thật sự không thể nào tin được một người nhìn như ăn mày khi sáng bây giờ lại có phong tư anh tuấn tiên khí đầy mình như vậy, không lẽ là hắn đã tắm suối tiên cho nên biến hóa thành một con người khác. Chứ hai người ở trong ấn tượng của nàng thật sự chẳng có lấy bất kì một điểm chung nào, một bên là ăn mày tục khí quấn thân cả người dơ bẩn sắp chết còn một bên lại là thiếu niên phong tư tuấn lãng, nói hai người này là một ai mà dám tin chứ.

Nhưng mà khi cái tên này cất lời, mấy câu đầu nàng chỉ hơi có chút nghi ngờ vẫn còn tự tin vào những suy luận của mình, nhưng khi hắn nói một loạt đến câu thứ mười thậm chí bây giờ chuẩn bị nói tới câu số hai mươi thì nàng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa bao nhiêu lập luận trong đầu về hình tượng tiên nhân lãnh đạm cao cao tại thượng đều triệt để sụp đổ chỉ trong phút chốc, hiện tại còn có thể lập tức đóng dấu xác nhận thân phận cho hắn luôn được rồi. Lắm mồm tới như thế ngoài cái tên ăn mày kia thì còn có thể là người nào được nữa, nhớ hồi đầu lúc cả đoàn đi vào trong miếu nghỉ ngơi, mặc dù hắn đã là một người sắp chết thân thể uể oải dựa vào cột chính, nhưng vẫn chào hỏi và trò chuyện với bọn họ về tình hình ở bên ngoài rất rơm rả. Chỉ là khác với mọi người từ lần đầu gặp mặt đã luôn tránh né hay chê bai hắn lắm lời, nàng đối với những chuyện mà Vĩnh Tàng trước khi hãy hiện tại đang luyên thuyên bất tuyệt cảm thấy cực kì thú vị, càng nghe càng thích, càng nghe tới lại càng muốn nghe nhiều hơn.

            Quả thực trên đời luôn có những chuyện giống như thế này, cho nên cổ nhân mới nói tâm tư con người như kim rơi xuống biển bị chôn vùi dưới cát nơi đáy đại dương, chẳng có một chút đầu mối nào để lần mò chợt đến rồi chợt đi, đều chỉ tùy tâm sở dục mà thôi. Vĩnh Tàng cười nói cả một lúc thật lâu ban đầu chỉ là mấy câu chuyện vụn vặt, chủ yếu là dặn dò cô phải giữ gìn sức khỏe nếu cảm thấy có chỗ nào trên người không ổn thì phải lập tức nói ra ngay, nói xong một hồi hết chuyện hắn lại moi đủ thứ những chuyện hay ho mình biết được kể cho cô nghe, ở trong đó còn lẩn lộn các thông tin cá nhân của hắn.

Thiếu nữ chăm chú vừa lắng nghe vừa cũng sắp xếp từng dữ kiện lại với nhau, biết được thiếu niên này tên là Vĩnh Tàng năm năm mới chạc mười lam tuổi tuy hiện tại hắn đang sống ở An Chân thành nhưng không phải dân bản xứ nơi này mà là dân di cư từ vùng khác đến, cha mẹ mất sớm hắn hiện chỉ sống có một mình. Ngoài ra còn là học sinh của Thiên Chân học cung, một trong tam đại học cung lớn nhất của cả Linh quốc. Tiếng tăm của Thiên Chân học cung đối với những người thương lữ ngày đây mai đó như nàng có thể nói là sấm động bên tai, trong vòng gần nghìn dặm quanh nơi này cũng chỉ có nó là tòa học cung lớn và uy thế nhất, cũng biết được để có thể thi đỗ vào nơi ấy là khó khăn đến cỡ nào.

Thiếu nữ từ nhỏ đã mơ được trở thành một người tu hành, thiên tư của nàng rất tốt, thông tuệ và thấu suốt nhưng chỉ đáng tiếc là thể chất không thích hợp để sử dụng linh khí, cho nên đường tu dở dang cũng vì cái lí ấy mà trong lòng thật sự vô cùng hâm mộ những người tu hành lực lượng siêu phàm. Chỉ mong được thi vào học cung trong thành chứ còn chẳng mơ tới chuyện được đỗ tới tận đại học cung như Thiên Chân, cho nên sự hâm mộ của nàng với thiếu niên trước mắt càng thêm sâu sắc.

Miệng thì kể chuyện mà tay chân cũng không rảnh rỗi, hắn khoáy thật đều cháo ở trong cái bát sứ bị mẻ miệng để nhanh nguội hơn rồi mới đút từng muỗng cho thiếu nữ. Đại khái thì nói về nguyên nhân tại vì sao mình lại ở nơi này cho nàng nghe, kể sơ lược qua về trận chiến của mình với đám thổ phỉ ác tặc ẩn náu trong rừng thường xuyên hại người, từ lúc hắn điều tra vị trí của bọn chúng cho đến khi một mình đột kích thẳng vào xào huyệt cứu người. Thiếu nữ nghe mà phải liên tục tròn mắt há miệng kinh ngạc, mà cứ mỗi lần nàng bất ngờ hắn sẽ liền đút cho thiếu nữ một muỗng, mãi cho đến khi ăn xong bát cháo mà chuyện vẫn còn chưa kể xong. Từ Vĩnh Tàng mỉm cười vui vẻ, dùng một chiếc khăn tay thêu hoa mà trước giờ mình vẫn không nỡ động tới nhúng vào nước ấm lau mặt cho thiếu nữ, vừa đó cũng chỉnh trang tóc mai cho nàng.

- Nói chung lúc đầu ta cũng không nghĩ sẽ nguy hiểm đến như thế, nhưng mấy tên sơn tặc thổ phỉ này quả thật ẩn giấu rất sâu. Lão đại của bọn chúng cũng có thể xem là hạng cường địch trong những người phàm, không ngờ sút phải cục đá cứng suýt chút thì gãy cả chân của gia rồi. Ngươi nói đúng không Đại Hoàng.

Vĩnh Tàng dứt lời thì cười khà khà vui vẻ, dường như chính bản thân của người cầm kiếm chém giết vào lúc đó cũng không hề xem chuyện mà mình đã làm là một cái gì đó rất vi diệu và kinh động tâm can, là một loại công lao đáng để đem đi khoe khoang với mọi người thậm chí trong cách nói còn có chút châm biếm thực lực kém cỏi của chính mình. Có lẽ trong suy nghĩ cho rằng bản thân chỉ đối phó với một đám giặc cỏ mà còn suýt phải bỏ mạng ở lại chỗ ấy, đường đường là người có tương lai tiến đến siêu phàm nhập thánh mà bị một một đám man di mọi rợ đánh cho suýt chết thì còn nói cái gì công với chả lao.

Thiếu nữ cũng không biết cảm giác này gọi là gì, chỉ thấy cái người này thật sự…thật sự là không thể tin nổi, tâm lí hoàn toàn không giống như một người bình thường nói là bị khùng khùng điên điên cũng có chỗ đáng tin. Nàng hơi nheo mắt lại, sự tò mò ở trong lòng càng lớn nên càng muốn nhìn cho thật kĩ những biểu hiện trên gương mặt của hắn xem thử những lời kia có phải là thật lòng, hay là đang lấy lùi làm tiến mà ba hoa khoát lác. Nhưng đáp lại ánh mắt của thiếu nữ toàn là sự bình hòa và dễ gần…hắn quay qua xoa đầu con chó đang nằm ngủ làm thiếu nữ cảm thấy đây là một con người ấm áp…nhưng mà cái nụ cười ngây ngô đến nỗi có chút ngớ ngẫn kia làm nàng có thêm một suy nghĩ khác trong đầu. Chắc huynh ấy không chỉ tốt bụng thôi đâu, có lẽ còn hơi ngốc một chút. Nhưng mà chân tâm thuần túy và trong sáng như thế, thật là làm cho người ta ngưỡng mộ mà, nếu như không phải được sinh ra ở trong gia đình thương lữ mà là một nhà nông bình thường không biết mình có thể được giống như huynh ấy không nhỉ, mà chắc là không đâu cái này cũng là thiên phú mà.

Thiếu nữ nghĩ rồi tự mĩm cười trong bụng, tuy bản thân được sinh ra ở trong gia đình có truyền thống nhiều đời làm thương nhân, lại là con gái độc đinh của đại phu nhân chính thất trong nhà, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi hơn hẳn mọi người được cả phụ thân và gia gia hết mực yêu chiều, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Tuy có những lời trong lòng không tiện nói thẳng ra trước mặt nhiều người, nhưng các vị phu nhân khác trong nhà khi nhìn vào cũng đều đã ngầm hiểu ai sẽ là người kế thừa của phần gia sản ngàn vạn tiêu mấy đời không thể hết trong tương lai. Nhưng cũng vì thế mà cuộc sống của nàng luôn bị bó buộc, phải để ý trước sau. Mỗi ngày mở mắt ra không phải là tận hưởng cuộc sống như một thiếu nữ tuổi mới lớn, mà là đi nhìn ánh mắt và sắc mặt của mọi người để đoán tâm tư và bụng dạ đối phương liệu có ý xấu với mình hay không, ngày qua ngày tháng qua tháng, nụ cười trên mặt từng người đều là giả tạo, ngay cả cử chỉ và lời nói của hạ nhân cũng dần trở nên kiêng dè và sợ hãi…nàng thật sự rất mệt mỏi với một cuộc sống như thế, ngồi trên đống vàng nhưng tâm thái lại như bị giam cầm nơi lao ngục, cuộc sống giàu có nếu như đều có dư vị như vậy thì nàng còn cần cái gia sản này làm gì.

Thiếu nữ nghĩ vẫn vơ không biết tại sao ngày hôm nay lại tự oán trách cuộc sống của mình, bởi vì những điều này vốn không phải là những gì mà nàng luôn suy nghĩ trong lòng. Có lẽ là cảm giác khó nói thành lời đã tích tụ từ rất lâu ngày trở thành một đống rơm lớn, nhưng lại không có mồi lửa nào làm cho bùng nổ. Mà hôm nay gặp một người giống như Vĩnh Tàng, tựa như gió mùa xuân giữa bầu trời phiêu du tự tại, nơi muốn đến thì đến lúc thích đi thì rời đi, lời muốn nói thì nói chuyện muốn làm thì làm, chẳng cần phải quản một hai, một con người giống như thế này lại khiến cho những mong mỏi về một cuộc sống bình phàm giống như vô vàn những thiếu nữ khác luôn chất chứa trong lòng nàng bùng cháy dữ dội, làm cho sự ngưỡng mộ ở trong lòng nàng với hắn càng thêm sâu sắc.

- Vĩnh…Vĩnh Tàng công tử, ta tên là Thường Chúc Âm…về sau công tử có thể gọi ta là Chúc Âm.

- Ồ Chúc Âm…tên đẹp quá nhỉ, hay chẳng thua gì cái tên Vĩnh Tàng do cha mẹ ta đặt, chắc là phụ mẫu của cô đã phải suy nghĩ rất lâu mới đặt được cái tên này. Để ta xem nào…Chúc Âm…Chúc Âm nhỉ. Hừm chữ chúc này chắc có nghĩa là lời cầu nguyện trong văn hóa nhân gian, còn chữ âm thì có lẽ là âm thanh huyền diệu. Nếu như kết hợp hai chữ này lại gọi một tiếng Chúc Âm, có lẽ là lời khấn nguyện mang thành ý tốt lành. Nếu như ta đoán không sai nhé, phụ mẫu cô hẳn là tuổi không dưới tứ tuần đâu nhỉ, thậm chí một trong song thân phải gần đến ngũ tuần rồi?

Thiếu nữ lúc đầu chỉ cho rằng Vĩnh Tàng đang suy nghĩ về cái tên của cô, cảm thấy nó rất hay và mang nhiều cảm hứng cho nên mới phân tích thử một chút. Cùng lắm cũng chỉ nói qua loa vài chuyện thì sẽ rẽ ngang sang hướng khác, tìm những câu chuyện khác thú vị hơn để kể cho cô nghe, cũng không nghĩ tới thiếu niên trước mắt lại chỉ dựa vào cái tên của cô để phán đoán về song thân ở nhà. Dù gì thì ngoài kiểu cách bên ngoài có thể coi là xuất chúng ra thì những biểu hiện khác của Vĩnh Tàng chỉ ở mức tạm, thậm chí có một số còn cổ quái kì lạ ví dụ như lời nói hay hành động đều làm cho Chúc Âm cảm thấy đây hẳn là một anh chàng hơi ngốc nghếch.

Nhưng cô thật sự không nghĩ đến Vĩnh Tàng có thể đoán được cả tuổi của song thân cô là chuyện thứ nhất, lại còn đoán được một trong hai người đã gần đến ngũ tuần là thứ hai. Thiếu nữ thật sự không thể che giấu nổi sự kinh ngạc trong lòng mình lộ hết trong ánh mắt khi nhìn hắn đang ngồi quay lưng sắc thuốc, quả thật mấy tháng nữa phụ thân nàng sẽ tổ chức tiệc mừng mình bước vào ngũ tuần, nhưng đây là chuyện trong nhà chỉ có vài người biết tới mà thôi. Chưa kể mẫu thân Chúc Âm xuất thân danh môn đại tộc, từ khi còn nhỏ đã là thục nữ chốn phòng khuê, mỗi ngày chỉ xoay quanh cầm kì thi họa chứ chẳng mấy khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bà cũng không làm lụng bất kì một việc gì. Sau này lấy phụ thân về nhà làm đại phu nhân của Thường gia, cũng được chăm sóc và yêu chiều như khi còn ở nhà mẹ đẻ, gia tộc làm nghề giao thương rất nhiều năm cho nên tích góp các loại thiên tài linh dược nhiều không kể hết, đại phu nhân tận dụng chúng vào trong kĩ nghệ bảo dưỡng nhan sắc, cho nên dù đã tới độ tứ tuần bà ấy vẫn đẹp như hồi mới hơi mươi, thậm chí nhan sắc còn chẳng hề kém cạnh chính con gái của mình.

Nếu như nói rằng cậu ấy từng có cơ hội gặp qua gia chủ Thường gia nên đoán được tuổi thật của ông cũng là một chuyện dễ hiểu, dù sao người của Thiên Chân đại học cung ai ai cũng đều có danh khí cực lớn không phải muốn là có thể gặp được, nhưng mà chuyện tuổi của mẫu thân nàng thì nói là đoán phải đoán như thế nào mới được. Ôm đầy một bụng thắc mắc không thể lí giải làm cho thiếu nữ vô cùng khó chịu, đợi cho Vĩnh Tàng sắc xong chén thuốc đưa qua nàng lập tức không quản chuyện nó có mùi vị như thế nào đắng hay chát ra làm sao, cứ thế mà uống một ngụm lớn vào miệng rồi nuốt cái ực làm cho chính bản thân hắn là người sắc thuốc cũng giật mình kinh ngạc, trong bụng không khỏi thản thốt…thế này có phải là quá bá đạo rồi không thế, trời ạ đây là phong thái của lão bà bà thân kinh bách chiến mà. Ngay cả tiểu sư đệ lúc trước bị thương nhờ ta sắc thuốc giúp, lúc hắn uống cũng chỉ nhấm môi từng ngụm chứ nào dám nốc cả chén một lần như thế, ngay cả khi uống rượu đi chăng nữa cũng không có mấy người đủ bản lĩnh cầm nguyên một chén nốc thẳng cổ như thế, cái này tại hạ thật sự phục sát đất rồi đó. Vĩnh Tàng một tay gãi gãi đầu mắt lại nhìn vào cái chén sứ đã bị một hơi uống sạch thật sự chưa thể nào tiếp thu nổi hiện thực vừa mới diễn ra, nghĩ nghĩ rồi lại nhìn cô cười cười ngây ngô, bàn tay còn lại cũng đưa lên giơ ra ngón tay cái về chỗ của thiếu nữ, nhìn hắn lúc này…nàng không nói hắn ngốc thật sự hơi lãng phí…

- Chúc Âm cô nương, ta thật sự bội phục bản lĩnh của cô rồi. Trong số những người mà ta từng gặp qua trong đời này, có không quá ba người có thể một hơi nốc cạn cả chén thuốc ta sắc như cô đâu. Thậm chí cô còn không nhíu mày lấy nửa cái, xứng đáng xếp hạng nhất rồi đó. Cứ theo cái đà tiến triển này thì nội trong ba bốn ngày nữa thân thể sẽ khỏe hẳn, lúc đó ta đưa cô về nhà nhé. Chúc Âm cô nương, cô cảm thấy thế nào ?

Thiếu nữ nhìn hắn vừa người ngây ngốc vừa gãi đầu lại còn giơ ngón tay cái kính phục bản lĩnh của mình thì thua luôn, hình tượng vừa rồi mới được xây dựng một chút lại lần nữa sụp đổ, lần này là sụp đổ triệt để đến cả những phần nền móng cốt lõi, thực sự không cứu vãn được nửa rồi. Nhưng mà so với bộ dáng kia nàng lại thấy thích và có cảm giác gần gũi hơn khi hắn cứ giữ cái dáng vẻ ngốc ngốc như thế này. Từ khi quyết định giả làm một người phu đánh xe, theo chân đoàn người trong phủ đi đây đi đó để giao thương buôn bán, nàng đã gặp qua rất nhiều loại người, trong số bọn họ tốt tính cũng có mà xấu tính thì cũng có. Nhìn thấy muôn hình vạn trạng kiểu người cũng thấy được muôn nghìn dáng vẻ và câu chuyện làm cho nàng có rất nhiều góc nhìn về thế gian này, nhất là khi có cơ hội gặp mặt những người mang trong mình tư chất của người tu hành, nàng lại càng cảm nhận rõ ràng hơn sự phân cấp trong lòng của bọn họ với những người dân chúng tầm thường khác.

Tuy không trực tiếp thể hiện sự khinh thường bằng hành động, nhưng trong cả cử chỉ và lời nói đều toát lên cái mùi khinh khỉnh làm cho người ta khó chịu. Luôn xem bản thân là trung tâm của thế giới, còn những người khác phải chạy theo quy luật và ý chỉ của riêng hắn, cái thiếu niên Vĩnh Tàng chỉ trạc tuổi nàng chắc là người đầu tiên không mang đến cho mọi người trong đoàn loại cảm giác như thế, cho nên trước khi đi còn chuẩn bị để lại mấy phần thức ăn cho hắn cầm cự qua ngày. Thiếu nữ đang suy nghĩ lại nghe hỏi tới, nàng lập tức ngẩng đầu vô ý lại nhìn thẳng vào trong mắt của người đối diện, nàng mới nhận ra cho dù hắn cũng là người vừa mới trãi qua sinh tử quan đầu như mình, thậm chí từ trước đó cơ thể cũng đã rất yếu, trãi qua loại cảm giác khi mà cái chết cũng chỉ cách sự sống một phân một tất trong mấy ngày liền. Nhưng ở đôi mắt ấy lại không chất chứa một chút sợ hãi hay muộn phiền thậm chí là lo lắng cho tương lai, tất cả chỉ có sự trong veo thuần khiết và ấm áp. Cứ như ở trong lòng của người thiếu niên hào hiệp tên là Từ Vĩnh Tàng hoàn toàn không tồn tại định nghĩa của hai chữ sợ hãi hay lo lắng. Hắn không hề sợ mình sẽ phải chết ngoài đường chẳng ai chôn cất, cũng không lo lắng khi sinh mệnh sắp vụt khỏi bàn tay, lựa chọn sống trọn những khoảng khắc của ngày hôm nay thay vì suy nghĩ xem cuộc sống ngày mai sẽ diến ra như thế nào.

- Với tình trạng hiện tại của ta, những chuyện sinh hoạt cá nhân còn chưa thể tự lo được thì nói gì đến những chuyện khác. Đành nhờ Vĩnh Tàng  đại ca sắp xếp, ta sẽ hết sức thuận theo.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận