Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

Thần Kí Thế Giới
Tiểu Thất
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 1: TỪ KẾT THÚC ĐẾN KHỞI ĐẦU

Chương 06 - MẶT TRỜI MỚI

0 Bình luận - Độ dài: 3,011 từ - Cập nhật:

Mấy tháng trôi qua kể từ đại thắng Trường Nhạn, dư âm của cuộc chiến vẫn chưa hề phai nhạt trong lòng bá tánh Đại Liên. Hôm nay, cả kinh thành lại xôn xao bởi một sự kiện long trọng không kém – Ngày Thức Tỉnh tại Cung Điện Hồn Khí. Hôm nay là ngày Linh Khí Hội Tụ, ở thế giới này cứ mỗi ba năm sẽ có một ngày mà không khí sẽ trở nên cô đặc lại, dị tượng từ trên trời diễn ra trong khoảng vài khắc, khi thời điểm đó diễn ra những ai đặt Hồn Ngọc ở nơi mà Mặt Trời chiếu thẳng vuông góc thì viên ngọc đó có thể hấp thu tinh hoa trời đất, trở thành vật phẩm thần linh giúp những cá nhân qua tuổi mười lăm thức tỉnh Hồn Khí.

Liên Khanh cũng đã bước sang tuổi mười lăm. Trên chiến trường, cậu từng được tung hô như một chiến thần, nhưng hôm nay là ngày để chứng minh một lần nữa rằng cậu xứng đáng kế thừa huyết mạch Liên gia và con đường vương quyền phía trước.

Trên quảng trường đá rộng lớn trước Cung Điện Hồn Khí, hàng trăm thiếu niên từ các gia tộc lớn nhỏ cùng nhau xếp hàng chờ đợi. Trên khán đài phía trên, vô số quý tộc và quan lại danh giá tụ hội để chứng kiến thời khắc con cháu họ khai mở vận mệnh.

Liên gia cũng có mặt đầy đủ. Kiếm Thần Liên Tuân ngồi giữa trung tâm, ánh mắt dõi theo từng chuyển động. Bên cạnh ông là Hoàng hậu Nguyên Mặc Y, hai người con – Thái tử Liên Vũ và Liên Phong – cùng nhau quan sát. Cái tên Liên Khanh vang lên trong lòng từng người với những tâm trạng khác nhau: tự hào, chờ đợi, hoặc đầy mưu đồ.

Sau khi chứng kiến một viễn cảnh hùng vĩ, dị tượng xuất hiện và tia sáng từ Mặt Trời chiếu thẳng xuống Hồn Ngọc khiến viên ngọc từ trong suốt dần biến hóa, bên trong có những luồng khí cứ luân chuyển không ngừng. Quá trình chuẩn bị đã sẵn sàng cho một thời khắc trọng đại của nhiều thiếu niên không chỉ Đại Liên mà có thể là trên toàn thế giới.

Những thiếu niên đầu tiên bước lên. Tiếng vang như âm thanh bị xé toạc của Hồn Ngọc khi ánh sáng từ tay họ phát ra báo hiệu sự thức tỉnh. Một người thức tỉnh thanh đại đao lấp lánh – con trai của Tướng quân Dương Khải. Một người khác bùng lên ánh tím, Hồn Khí hệ Ảo thuật quý hiếm khiến cả khán đài xôn xao. Những tiếng reo hò, tiếng vỗ tay, xen lẫn cả những ánh mắt tiếc nuối khi có kẻ không thể thức tỉnh, hoặc chỉ nhận được Hồn Khí tầm thường.

Rồi đến lượt Liên Khanh.

Cả quảng trường chìm vào im lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về cậu thiếu niên cưỡi ngựa trắng trong ngày khải hoàn, nay khoác áo bào trắng tinh, từng bước tiến lên vũ đài.

Cậu đặt tay lên quả cầu Hồn Khí. Trong khoảnh khắc, không gì xảy ra.

Rồi… Hồn Ngọc phát sáng dữ dội, tia sáng dội ngược lại lên bầu trời hình thành một cột sáng khổng lồ khiến quang cảnh đổi màu.

Những cụm mây đỏ rực xoáy tụ thành một cơn lốc mây khổng lồ, ánh hoàng kim từ cột sáng dần dần mãnh liệt hơn bao giờ hết

Hồn Ngọc rung động mãnh liệt, ánh sáng vàng kim bùng nổ, lấn át cả quảng trường.

"Hồn Khí… truyền thừa huyết mạch?" – một vị trưởng lão thốt lên kinh ngạc.

Trong cột sáng ấy, một thanh kiếm hiện ra – trường kiếm màu vàng kim, thân kiếm khắc hoa văn cổ xưa nhưng nổi bật lên một chữ " Liên ", tỏa ra hào quang rực rỡ như mặt trời, khiến không ít người phải nheo mắt, thậm chí choáng ngợp đến run rẩy.

"Liên Thiên Thần Kiếm! Truyền thừa của Kiếm Thần!" – một quý tộc khác hét lớn, ánh mắt như muốn rơi khỏi tròng.

Liên Tuân run rẩy đứng bật dậy. Bàn tay nắm chặt lấy tay vị tỳ nữ bên cạnh, mắt ươn ướt:

"Nó… nó thật sự là người kế thừa. Trời xanh không phụ ta…"

Bên cạnh, Liên Vũ nhìn con trai mình, đôi mắt đầy tự hào, còn môi khẽ mỉm cười mãn nguyện. Nhưng cách đó không xa, Hoàng hậu Nguyên Mặc Y siết chặt tay áo đến rớm máu, ánh mắt lạnh buốt như muốn đông cứng cả trời đất. Liên Phong thì nheo mắt, đầu hơi cúi xuống, nhưng bên trong là một cơn sóng ngầm.

"Không thể để nó sống quá lâu…"

Trên vũ đài, Liên Khanh giơ cao thanh kiếm truyền thừa, ánh sáng phản chiếu khiến toàn thân cậu như một vị thần trẻ tuổi giáng trần. Tiếng hô "Thế tử vạn tuế!" lại vang dội khắp nơi.

Không ai còn dám xem thường cậu. Không còn là "kẻ ngoại lai", không còn là đứa trẻ không rõ lai lịch. Cậu là hậu duệ của Kiếm Thần. Là người kế thừa vận mệnh.

Và cũng là người đang đứng giữa ván cờ hiểm ác của hoàng quyền, nơi mỗi bước đi đều có thể là sống còn.

Sau lễ thức tỉnh, hàng loạt các quan lại, tướng lĩnh, và trưởng bối các gia tộc đến chúc mừng Liên Khanh. Tướng quân Dương Khải cười sang sảng vỗ vai cậu:

"Thế tử thật không hổ là rồng trong người, ánh sáng ấy… đúng là chỉ có từ bậc quân vương."

Một vài vị trưởng lão từ Học viện Hồn Khí cũng tỏ vẻ hào hứng, thì thầm với nhau về tiềm năng vô hạn của Liên Khanh, có người còn nói rằng cậu thậm chí có thể kế thừa danh hiệu Kiếm Thần tương lai.

Một số thiếu niên đã thức tỉnh trước đó cũng đến chúc mừng, trong đó có cả con trai của tướng quân Dương Khải và một vài tiểu thư quyền quý. Nhiều lời ca tụng, nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, và cả không ít ánh nhìn ganh ghét len lỏi giữa tiếng chúc tụng rộn ràng.

Trong khi đám đông vẫn còn đang hưng phấn vì sự kiện vừa rồi, một thị vệ bí mật đến thì thầm bên tai Liên Khanh:

"Kiếm Thần cho gọi Thế tử."

Liên Khanh được dẫn đến một đình viện yên tĩnh phía sau cung điện. Nơi đó, Kiếm Thần Liên Tuân đang đứng quay lưng lại, tay chắp sau lưng, dáng người tuy già nua nhưng khí thế vẫn như sơn nhạc.

"Khanh nhi, con đến rồi à?"

"Dạ, ông nội gọi con?"

Liên Tuân quay lại, ánh mắt chan chứa tự hào nhìn cậu:

"Con là người mà ta chờ đợi suốt cả đời này. Trong năm người con của ta, chỉ có hai người thức tỉnh được Hồn Khí hệ kiếm. Nhưng tiếc thay, cả hai đều đi theo những con đường khác, chẳng ai tiếp nhận được Liên Thiên Thần Kiếm."

Ông ngừng lại, nhìn sâu vào mắt Liên Khanh:

"Nay con đã xuất hiện. Con không chỉ có mưu trí mà còn có chí khí, can đảm và tiềm năng. Ta đã có thể yên tâm… chí ít, thành tựu cả đời ta – Liên Thiên Thần Kiếm – đã có người kế tục."

Liên Khanh siết chặt tay:

"Ông nội… con sẽ không phụ kỳ vọng của ông."

Liên Tuân mỉm cười, rồi đột nhiên nghiêm giọng:

"Nhưng con phải nhớ kỹ – đây mới chỉ là khởi đầu. Liên Thiên Thần Kiếm là Hồn Khí của Mặt Trời, của Ánh Sáng. Bản chất của nó là soi đường, dẫn dắt, là tiêu diệt bóng tối – cả ngoài đời và trong lòng người. Hiện giờ nó mới chỉ ở hình thái giản đơn. Để phát huy toàn bộ uy lực, con phải tu luyện không ngừng nghỉ."

Ông đặt tay lên vai Liên Khanh:

"Đường phía trước rất dài và đầy hiểm nguy. Nhưng nếu con giữ được bản tâm, giữ được ánh sáng trong lòng, thì chẳng điều gì có thể ngăn con trở thành minh quân… hoặc hơn thế nữa."

Liên Khanh gật đầu, mắt sáng lên một niềm tin vững chắc:

"Con hứa sẽ bước đi trên con đường của ánh sáng, như chính thanh kiếm này."

Ánh chiều tà buông xuống đình viện, ánh vàng của mặt trời soi lên gương mặt hai thế hệ – một người đã đi gần hết cuộc đời, và một người vừa đặt chân lên con đường định mệnh.

Tối hôm đó, trong đại điện Phượng Minh, nơi ở của Hoàng hậu Nguyên Mặc Y, ánh nến lay lắt hắt lên tấm rèm lụa đỏ thẫm, tạo thành những vệt bóng u tối như bóng ma lượn quanh. Bên trong, một mùi hương thơm ngát tỏa ra từ chiếc lư hương bằng ngọc, nhưng chẳng thể che giấu được sát khí đang cuộn trào trong từng ánh mắt.

Nguyên Mặc Y ngồi trên ngai, tay vẫn siết chặt một dải lụa đỏ đã nhàu. Mắt bà ta nhìn về phía cửa sổ, nơi ánh trăng bị mây đen che phủ, giọng nói cất lên nhẹ như gió thoảng, nhưng từng chữ lại như băng lạnh:

“Liên Thiên Thần Kiếm… không thể tin một đứa huyết loãng mà lại có thể kế thừa được.”

Một bóng người từ phía sau bước ra, không ai khác ngoài Liên Phong – người con trai thứ, kẻ đứng sau vẻ ngoài ôn hòa là một trí tuệ lạnh lùng đến đáng sợ. Hắn cúi đầu:

“Mẫu hậu, chuyện hôm nay nằm ngoài dự đoán. Thằng nhãi đó… đã bước vào ván cờ, và mang theo cả thanh kiếm ấy.”

Nguyên Mặc Y liếc nhìn con trai, giọng trầm xuống:

“Con hiểu chứ, Phong nhi? Một khi nó được công nhận là người kế thừa, ngai vàng… sớm muộn gì cũng rơi vào tay nó. Chúng ta sẽ chẳng còn gì.”

Liên Phong cười nhạt:

“Vậy nên phải hành động trước khi cơn sóng thần kịp nhấn chìm chúng ta. Đã có vài thế lực trong triều tỏ rõ lo ngại trước việc thằng nhóc ấy nổi lên quá nhanh. Nếu mẫu hậu cho phép… con sẽ bắt đầu liên hệ với họ.”

Nguyên Mặc Y gật đầu chậm rãi. Đôi mắt bà lóe lên tia sáng lạnh như dao:

“Làm thật gọn. Chúng ta không thể ra tay trực tiếp. Phải để nó tự vấp ngã... hoặc để thiên hạ nghĩ rằng nó không đủ tư cách đứng ở vị trí ấy.”

Liên Phong xoay người, bước ra khỏi điện, bóng lưng hắn khuất dần trong bóng tối, mang theo hơi lạnh của một cơn giông sắp tới.

Ngay trong đêm hôm đó – đêm của ngày Thức Tỉnh rực rỡ, một cơn đại họa âm thầm giáng xuống Đại Liên. Khi ánh trăng vẫn còn treo lửng lơ nơi chân trời, và tiếng hò reo vẫn chưa kịp lắng xuống từ cung điện Hồn Khí, một tin chấn động đã khiến toàn bộ nội triều rúng động: Kiếm Thần Liên Tuân – trụ cột của Đại Liên, người hùng bất bại – đã trút hơi thở cuối cùng.

Cái chết của ông không đến trong bạo loạn, không trong chiến tranh, cũng chẳng có máu đổ gươm tuốt – mà là một sự ra đi nhẹ nhàng, tự nhiên như ngọn lửa âm ỉ cuối cùng cũng vụt tắt.

Từ lâu, Liên Tuân đã nhiều lần thể hiện rõ sự suy yếu. Các đại y trong triều đều xác nhận rằng tuổi tác, cộng thêm hàng chục năm chinh chiến không ngơi nghỉ, đã bào mòn thể lực của ông. Thể chất vốn đã suy kiệt lại phải gánh vác Hồn Khí Cực Hạn – Liên Thiên Thần Kiếm – trong suốt nhiều năm, khiến cơ thể ông dần bị ăn mòn từ bên trong. Dù ông vẫn cố gắng đứng thẳng, cười nói như thường, nhưng những người thân cận nhất đều thấy rõ, ánh mắt ông dạo gần đây đã trĩu nặng một nỗi mệt mỏi khó giấu.

Tối hôm ấy, sau khi gặp riêng Liên Khanh và trao những lời dặn dò cuối cùng, Liên Tuân trở về tẩm điện và an nhiên nằm nghỉ. Không ai hay biết, đó sẽ là lần cuối cùng họ nhìn thấy ông còn sống. Khi tỳ nữ vào phòng vào canh ba, chỉ thấy ông nằm yên, môi mỉm cười nhẹ, như thể đã trút bỏ gánh nặng một đời.

Tin tức lập tức được phong kín, chỉ những người trong hoàng thất và vài vị đại thần tối cao được triệu đến trong đêm. Cả triều đình rúng động. Không ai ngờ một tượng đài bất tử như Kiếm Thần lại có thể ra đi đột ngột đến vậy. Cung điện lặng như tờ, chỉ có tiếng bước chân vội vã và những ánh mắt hoang mang lo sợ. Nhiều người vẫn chưa thể tin nổi điều vừa xảy ra.

Ngay cả Hoàng hậu Nguyên Mặc Y – người đã từng âm mưu mưu toan quyền lực, người từng mộng tưởng thay đổi triều chính – cũng không giấu được vẻ bàng hoàng. Bà ngồi lặng trong tẩm cung, ánh mắt thất thần nhìn lên ngọn nến đang cháy dở. Bà từng yêu ông tha thiết, từng sát cánh bên ông thời tuổi trẻ. Dù về sau chia rẽ vì quyền lực và lựa chọn, nhưng một phần trái tim bà chưa từng thôi hướng về người đàn ông ấy.

“Chàng… thật sự… không đợi thiếp thêm một chút sao?” – Bà thì thầm, đôi mắt đỏ hoe.

Trong triều, những vị đại thần trung thành với Liên Tuân bàng hoàng, nước mắt không kìm được. Tướng quân Dương Khải đập mạnh xuống bàn, mắt long lên:

“Làm sao có thể?! Hôm qua còn đứng nói chuyện với ta, nay đã…!”

Thái tử Liên Vũ ôm đầu im lặng, trong lòng trống rỗng. Liên Phong thì trốn trong hậu viện, không rõ cảm xúc. Còn Liên Khanh – người vừa nhận được sự thừa nhận cuối cùng từ ông – chỉ biết đứng lặng, tay vẫn còn dấu vết ánh sáng của buổi Thức Tỉnh, mà lòng thì như lặng đi giữa biển đêm.

Ngay trong đêm, triều đình họp khẩn. Thừa tướng Ninh Trạch quát lớn:

“Không thể để tin này lọt ra ngoài! Dân chúng chưa thể biết, và càng không để các quốc gia khác nhân cơ hội động binh!”

“Vậy phải tổ chức tang lễ thế nào?” – Một đại thần hỏi, giọng nghẹn lại.

Thừa tướng gằn giọng: “Phải làm trọng thể, nhưng phải kiểm soát thông tin. Thông báo cho các phủ rằng Kiếm Thần đang tịnh dưỡng. Tang lễ sẽ tổ chức kín trong nội cung ba ngày sau. Khi mọi sắp đặt đã hoàn tất, mới có thể công bố!”

“Còn ngai vàng thì sao?” – Một vị quan khác ngập ngừng hỏi.

Câu hỏi khiến cả sảnh đường chìm trong im lặng.

Liên Vũ là thái tử danh chính ngôn thuận, nhưng không ai không biết thực quyền trong triều đã phân tán – kẻ theo Hoàng hậu, người ủng hộ Liên Phong, một bộ phận lại tin tưởng tuyệt đối vào Liên Khanh sau trận chiến với Tây Phương và màn Thức Tỉnh chấn động.

Hoàng hậu Mặc Y âm thầm cho gọi hai con – Liên Phong và Liên Yên – vào tẩm cung, giọng trầm lắng nhưng lạnh lùng:

"Cơ hội đã đến. Cha các con đã đi, nhưng bá nghiệp không thể để người ngoài đoạt mất. Liên Phong, con phải giữ vững vị trí trong quân. Liên Yên, kiểm soát Viện Lương Thảo chặt chẽ hơn nữa. Còn Liên Cơ... hãy để nó trở thành ngọn cờ dẫn dắt giới trẻ, tạo thanh thế trong học viện. Tất cả phải phối hợp, không được để Liên Khanh vượt mặt."

Liên Phong cúi đầu, ánh mắt lấp lóe tia tham vọng. Hắn hiểu, giờ là lúc để ra tay.

Trong khi đó, tại hậu điện, Liên Khanh vẫn quỳ trước di thể của Liên Tuân, không nói một lời. Ánh nến hắt lên gương mặt cậu, vẫn còn trẻ nhưng đã in hằn bóng tối trưởng thành.

“Ông nội...” – cậu thì thầm – “Cháu chưa kịp chứng minh nhiều hơn cho ông thấy...”

Một đêm dài. Một triều đại chao đảo.

Bầu trời đêm đó không sao. Chỉ có một mặt trăng đơn độc, lặng lẽ soi lên vết nứt đầu tiên trên nền trời Đại Liên.

Khi trời gần sáng, khi ánh sáng đầu tiên còn chưa xuyên qua nổi lớp mây dày, cổng hoàng cung bỗng rung lên bởi tiếng bước chân dồn dập.

Một vị trưởng lão áo xám bạc, tóc dài buộc cao, chậm rãi tiến vào. Tay ông cầm một ống ngọc khắc văn cổ. Dù chưa mở miệng, mọi ánh mắt đã đổ dồn về ông. Ông là Trưởng lão Kỳ Lam – người từng theo hầu Liên Tuân suốt hơn ba mươi năm từ khi lập quốc.

“Đây là...?” – Thừa tướng Ninh Trạch cau mày.

Kỳ Lam dừng lại trước linh cữu, giơ cao ống ngọc: “Thánh chỉ – Di chúc của Kiếm Thần, được giao cho ta khi ông tiên liệu bản thân không còn sống được lâu nữa.”

Tất cả đại thần nín thở. Cả đại điện yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió lùa ngoài hành lang.

Kỳ Lam nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên Liên Khanh rồi mới cất lời:

“Thánh chỉ sẽ được công bố vào giờ Thìn ngày mai. Khi đó, vận mệnh của Đại Liên sẽ chính thức đổi thay.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận