Thần Kí Thế Giới
Tiểu Thất
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 1: TỪ KẾT THÚC ĐẾN KHỞI ĐẦU

Chương 03 : GIA TỘC HỌ LIÊN

0 Bình luận - Độ dài: 1,997 từ - Cập nhật:

Sau khi Đại Đế Quốc sụp đổ, hai quốc gia đầu tiên được dựng nên trên vùng đất Đông Thổ là Đại Liên và Việt Minh. Trong đó, Đại Liên Quốc dưới sự trị vì của Liên Tuân – Kiếm Thần từng chém rơi đầu bạo quân, đã trải qua một thời kỳ phồn thịnh hiếm có kéo dài suốt ba mươi năm. Thời kỳ ấy được hậu thế gọi là “Tam Thập Niên Thịnh Thế”, một thời đại vàng son mà ánh sáng của Liên Thiên Thần Kiếm soi rọi khắp mọi miền.

Đất nước thịnh vượng, dân chúng an cư, quân đội hùng mạnh. Nhưng giữa lúc vẻ vang rực rỡ nhất cũng là khi bóng tối bắt đầu len lỏi. Không phải từ biên cương, không phải từ các quốc gia đối địch, mà từ hậu cung – nơi tưởng chừng yên bình sau lưng ngai vàng.

Liên Tuân có hai người vợ. Chính thất là Trịnh Hàn Yên – nữ tướng danh chấn thiên hạ, con gái của Trịnh gia – một trong những đại gia tộc đã hỗ trợ Liên Tuân trong cuộc khởi nghĩa chống Đế Quốc năm xưa. Trịnh Hàn Yên từng mang Hồn Khí Thổ hệ cường đại Kim Ngưu Trấn Thổ, thân chinh sa trường, dẫn quân phá trại trăm trận không thua. Bà không chỉ là vợ, mà còn là chiến hữu, là cánh tay phải đắc lực nhất của Liên Tuân. Vì vậy, bà được phong làm chính cung, danh chính ngôn thuận trở thành Quốc Mẫu.

Bà sinh được một người con trai – Liên Kiếm – được xem là truyền nhân hoàn hảo nhất của Liên Tuân, thông minh, nghĩa khí, giỏi võ nghệ. Nhưng trong trận chiến cuối cùng tại Tây Thành, mẹ con bà đều ngã xuống để giành lấy chiến thắng cho Đại Liên. Cái chết của Trịnh Hàn Yên là vết thương mà cả đời Liên Tuân không thể xóa mờ.

Để tưởng niệm người vợ đã sát cánh cùng mình dựng nước, Liên Tuân phong con trai thứ hai – Liên Vũ – làm Thái tử, dù y không phải là người có thiên tư trác tuyệt nhất. Đó là quyết định đầy nghĩa tình, nhưng cũng là điểm khởi đầu cho một bi kịch.

Người vợ thứ hai của Liên Tuân là Nguyên Mặc Y thanh mai trúc mã của Liên Tuân – khi ông còn là trọng tướng trong triều đình Đại Đế Quốc. Là con gái duy nhất của Lão Cơ Nguyên Tướng Quân, nàng từng là thiên kim khuê các nổi danh, cầm kỳ thi họa tinh thông, được xem là "quốc bảo của Đế Đô".

Khi Liên Tuân phản Đế khởi nghĩa, nàng đã bất chấp tất cả, một mình rời bỏ phủ tướng, vượt núi rừng hiểm trở để tìm lại ông. Gặp nhau giữa lửa loạn, tình cũ tái hợp. Dù biết ông đã có chính thất là Trịnh Hàn Yên, Nguyên Mặc Y vẫn cam tâm làm thiếp, chỉ mong được ở cạnh người mình yêu.

Thế nhưng, tình yêu cũng như thanh kiếm hai lưỡi. Những năm tháng sau này, khi chứng kiến tình cảm đặc biệt Liên Tuân dành cho Trịnh Hàn Yên và con trai bà, trong lòng Nguyên Mặc Y không khỏi sinh oán giận. Nỗi đau vì bị xem là “kẻ đến sau” càng lớn khi Trịnh Hàn Yên mất đi trong ánh hào quang, còn bà – dù là người còn sống – lại luôn bị gạt sang một bên trong các quyết định trọng đại. Bà không nói ra, nhưng sự ghen tuông và bất mãn đã âm thầm bén rễ.

Nguyên Mặc Y sinh được ba người con: con cả Liên Phong – tuấn tú phi thường, luyện được Lôi Hồn Kiếm thần tốc như điện; con thứ Liên Yên – trí tuệ siêu quần, tinh thông chính sự và âm luật triều đình; và con út Liên Cơ – một thiếu nữ mang Hồn Khí Băng Hệ, đẹp như sương tuyết, lạnh như vầng trăng. Ba người con ấy chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất của bà, và cũng là quân cờ chủ lực trong ván cờ quyền lực hậu cung.

Bắt đầu từ sau khi Trịnh Hàn Yên qua đời, Nguyên Mặc Y lặng lẽ hành động. Bà đưa Liên Phong nhập ngũ, gây dựng thanh thế từ chiến công; để Liên Yên chen chân vào Viện Lương Thảo, kiểm soát hậu cần triều đình; và sắp xếp cho Liên Cơ gia nhập Học viện Hồn Khí Quốc Gia, tạo tiếng vang trong giới trẻ. Đồng thời, bà cũng kết giao với nhiều đại thần từng chịu ân tình của Nguyên Tướng Quân, âm thầm hình thành thế lực hậu cung phía Nam – đối trọng với tàn dư Trịnh gia ở phía Bắc.

Trong lúc đó, Liên Vũ – Thái tử – ngày càng yếu thế, vừa vì năng lực hạn chế, vừa vì mất đi sự hậu thuẫn từ mẫu thân và Trịnh gia. Triều đình bắt đầu chia phe, học viện cũng rạn nứt. Cả quốc gia như bước vào thời kỳ tiền bạo loạn – nơi ngọn giáo giấu trong áo bào, và âm mưu giấu dưới áo phi bào hậu cung.

Giữa lúc hỗn loạn đó, một ánh sáng bất ngờ lóe lên: Liên Khanh – con trai duy nhất của Thái tử Liên Vũ và cũng là cháu nội đích truyền của Liên Tuân – bắt đầu bộc lộ thiên tư siêu phàm. Mới mười bốn tuổi, cậu đã hiểu binh pháp, tinh thông kiếm thuật, có thể vận dụng sơ bộ Hồn Lực và đồng cảm với Hồn Khí mạnh mẽ, khiến các đại thần kinh ngạc, học giả thán phục. Dư luận triều đình dần dịch chuyển – nhiều người bắt đầu rời bỏ phe trung lập, quay sang ủng hộ hậu duệ của Trịnh Hàn Yên.

Nguyên Mặc Y nhìn thấy tất cả – và không thể chấp nhận điều đó. Cậu bé ấy không chỉ là con của người đàn bà mà bà từng đố kỵ, mà còn là rào chắn cuối cùng ngăn giấc mộng mẫu nghi thiên hạ của bà trở thành sự thật.

Từ giây phút đó, trong hậu cung của Đại Liên, một trận chiến không máu nhưng đầy độc ý đã bắt đầu. 

Giữa những năm tháng Đại Liên Quốc bước vào thời kỳ thịnh trị rực rỡ nhất, một sinh linh đặc biệt xuất hiện. Đó là Liên Khanh, đứa trẻ được sinh ra từ mối tình chớp nhoáng giữa Thái tử Liên Vũ và một cô gái bí ẩn trong một chuyến đi về phương nam. Cô gái ấy xuất hiện như ánh chớp trong mưa bão, rời đi không để lại dấu tích. Thân thế nàng vẫn là điều mơ hồ, ngay cả Liên Vũ cũng chỉ nhớ đôi mắt sâu thẳm như vực xoáy thời gian và lời thì thầm kỳ lạ trong đêm: “Đứa bé này… là kết nối của vận mệnh.”

Khi đứa bé được đưa về kinh thành, triều đình rúng động. Một đứa trẻ không rõ mẫu thân, lại là huyết thống của thái tử — không khỏi gây tranh cãi. Nhưng Liên Tuân – Kiếm Thần từng dày dạn phong sương, chỉ cần một lần ôm đứa bé trong tay đã nhận ra một dòng khí xoáy nhẹ chạy dọc theo tay mình. Hắn trầm mặc hồi lâu rồi tuyên bố: “Đây là cháu ta. Huyết mạch của Liên gia – không thể lầm.”

Và thế là Liên Khanh được giữ lại trong hoàng cung.

Cậu lớn lên giữa ánh nhìn hoài nghi và những câu chuyện thì thầm sau lưng. Thân phận bất minh khiến không ít người dè bỉu, nhưng Liên Khanh chưa bao giờ vì thế mà tự ti hay buồn bã. Cậu vẫn cười toe, vẫn nghịch ngợm, vẫn chạy nhảy khắp cung thành như gió lùa qua kẽ lá.

Liên Khanh là một đứa trẻ đặc biệt – vừa thiên tài, vừa ham chơi. Cậu có thể say mê đọc sách suốt cả ngày, quên ăn quên ngủ, nghiền ngẫm cả những thư tịch cổ ngàn trang về Hồn Khí, chiến pháp, địa lý và sử thi. Nhưng chỉ cần nghe tiếng tụi bạn gọi, cậu lập tức quẳng sách sang một bên để lăn xả vào trò chơi trận giả – trò chơi mà cậu sáng tạo và dẫn đầu.

Ở tuổi mười hai, trong khi những đứa trẻ khác còn chưa biết cầm kiếm, Liên Khanh đã thuộc làu chiến thuật ba đại trận thế cổ đại. Trong lúc chơi đùa, cậu thường bày binh bố trận bằng cờ, cành cây, thậm chí bằng cả những viên sỏi. Chúng bạn cười cợt gọi cậu là “Lão tướng già”, nhưng rồi hết lần này đến lần khác, chúng lại phải cúi đầu bái phục trước những chiến thắng tưởng như không thể.

Một lần nọ, Liên Tuân vô tình bắt gặp cảnh đám trẻ con chơi tập trận nơi sân sau doanh trại. Ông chỉ định lướt qua, nhưng ánh mắt lại dừng lại khi thấy từng đứa di chuyển theo hiệu lệnh tay của Liên Khanh như một đội binh thực thụ. Trong ánh mắt đầy nghiêm túc của đứa cháu nhỏ, trong những khẩu lệnh ngắn gọn nhưng sắc bén, ông thấy lại hình ảnh của chính mình thuở hàn vi – cũng hăng say bày trận giữa đồng hoang. Hôm đó, ông đứng xem đến tận chiều tà, ánh mắt chất chứa một niềm vui khôn tả.

Từ đó, Liên Tuân bắt đầu cho gọi Liên Khanh đi theo mình trong các buổi duyệt binh, dự họp quân sự, thậm chí đến cả thư viện hoàng gia. Cậu bé không bỏ sót bất kỳ cơ hội nào để học hỏi. Tại thư viện, cậu đọc mọi sách về binh pháp từ “Tứ Hồn Chi Lược” đến “Thần Binh Trận Kinh”, thậm chí đọc cả những bản chép tay cũ kỹ mà người lớn cũng ngại động vào.

Càng học, cậu càng khao khát biết thêm. Cậu không chỉ học lý thuyết mà luôn tìm cách ứng dụng thực tế trong những trò chơi chiến lược với đám bạn. Dù mới mười ba tuổi, Liên Khanh đã có thể lập luận trôi chảy về cách chống lại quân Tây Vực nếu chúng đột nhập từ dãy núi Băng Hàn – điều mà các tướng lĩnh lão luyện cũng phải nhíu mày suy nghĩ.

Dù xuất sắc là thế, cậu chưa từng tỏ ra kiêu ngạo. Vẫn là cậu bé thích ăn kẹo mạch nha, vẫn thích trốn học vài canh giờ để đi thả diều hay câu cá ngoài thành. Chỉ có điều, mỗi trò chơi của cậu đều ẩn chứa học hỏi – mỗi quân cờ là một đạo lý, mỗi trò vui đều là chiến lược thử nghiệm.

Năm mười bốn tuổi, tên tuổi của Liên Khanh bắt đầu vang lên khắp hoàng cung. Người ta gọi cậu là "Thần đồng của Đại Liên", là ánh sáng mới trong hậu cung đầy sóng ngầm. Những vị học giả lão luyện trong viện Hồn Khí Học cũng không giấu được sự thán phục khi đối đáp với cậu.

Nhưng trong chính cậu, luôn tồn tại một sự mâu thuẫn: Một phần muốn sống như bao đứa trẻ, rong chơi vô ưu vô lo; phần còn lại bị thôi thúc bởi trách nhiệm, bởi ánh mắt kỳ vọng của ông nội – người luôn âm thầm tin tưởng và dõi theo từng bước chân cậu.

Và cũng chính Liên Tuân, trong một lần uống rượu một mình dưới trăng, đã lặng lẽ nói với người cận vệ:

“Thằng bé đó… có khí chất của một vương giả. Nếu vận mệnh không quá cay nghiệt, có lẽ nó sẽ là người kế thừa xứng đáng nhất của Liên gia…”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận