• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 2: Khởi đầu?

0 Bình luận - Độ dài: 12,292 từ - Cập nhật:

Cuối cùng mình cũng đến được đây… Siết lấy nắm tay trên ngực, Lana thầm nghĩ.

Trong suốt những tuần vừa rồi, cô đã dành ra nhiều ngày liền để tìm hiểu và nghe ngóng tin tức, xong rồi lại một mình du hành đến bao nhiêu thành phố và thị trấn mà mình chưa từng đặt chân qua - điều mà bản thân nữ pháp sư của trước đây sẽ không bao giờ dám nghĩ đến chứ đừng nói là làm. Rốt cuộc thì sau bao nhiêu vất vả, Lana cuối cùng cũng đã gặp được họ - tổ đội anh hùng của Tiamat.

“Giới thiệu lại nhé: tôi là Helmie! Một mạo hiểm giả hai mươi tuổi. Hiện đang trong tình trạng độc thân vui tính, có sở thích đi đây đi đó và ghét ăn rau củ!”

Len lỏi qua cây cỏ là những ngọn gió xào xạc dịu êm. Bao trùm từ khắp chốn là một màu xanh thăm thẳm đầy sức sống. Sau màn tuyên bố hoành tráng từ Garan, Lana cùng những người khác đã hội lại bên dưới một giếng trời hiếm hoi của Rừng Ma Thú, để cho những tia vàng nắng ấm áp, đan xen giữa lác đác các tán lá xum xuê lúc xế chiều điểm tô cho. Và tất nhiên, công việc đầu tiên của năm con người lần đầu tiên gặp mặt như họ không gì khác ngoài giới thiệu về bản thân mình.

“Mục tiêu hiện tại thì cũng đơn giản thôi: đi ráo hết cái lục địa này, nhét hết tất cả cảnh đẹp và câu chuyện ly kỳ trên đời vô đầu. Nhân tiện thì làm thịt tên ma vương luôn!”

“Thứ tự ưu tiên sai quá sai, và bị thừa hơi nhiều nhé.”

“Có sao đâu! Vậy mới dễ gây ấn tượng!”

Giơ cao biểu tượng chiến thắng, cô nàng dẫn đường cho họ mỉm cười toe toét. Như để minh chứng cho lời tự thuật kia, Helmie sở hữu một làn da rám nắng của người thường hay đi lại ngoài trời, bên cạnh đó còn trang bị trên người một bộ giáp da và cặp đoản kiếm gọn nhẹ.

“Cơ mà nói trước: lần này mà hỏng nữa thì ứ chịu nhá!” Bỗng rồi, cô ấy đột nhiên thụi khuỷu tay vào sườn chủ nhân lời phê bình ban nãy.

“Rồi, rồi… Để xem thế nào đã.” Nạn nhân của cú đấm yếu nhớt đó khẽ thở dài. 

Lana vô thức ngẩng đầu lên để có thể nhìn rõ đối phương - một người đàn ông đeo kính bệ vệ. Theo cảm nhận của nữ pháp sư thì đây có lẽ là người lớn tuổi nhất trong số họ, mặc dù mặt mày xem chừng cũng chỉ sắp tới độ trung niên là cùng. Anh ta sau đó đảo mắt một lượt qua những vị khách mới đến.

“E hèm… hai người cứ kệ con nhỏ kia đi nhé. Tôi là Kavis. Nhìn bộ đồ này chắc cũng đoán được là ai mà phải không?” Đoạn, Kavis kéo nhẹ phần ngực áo - một phần của chiếc áo chùng trắng tinh, có chút thùng thình với những đường kẻ lam chạy dọc trên người. Trên ngực trái anh ta còn là một cây thánh giá nhỏ bằng bạc.

“Vâng. Là tu sĩ của đạo Miracel nhỉ? Tôi là Lana, một pháp sư. Rất vui được làm quen với mọi người.” Lana khẽ cúi đầu.

“Ồ… Cảm giác như lâu lắm rồi tôi mới gặp được một cô gái xinh xắn và lịch sự như thế này. Rất vui được làm quen với cô.”

Kavis xoa cằm tắm tắc, có vẻ là khá hài lòng trước cung cách của nữ pháp sư. Cùng lúc đó, nhân vật đứng bên cạnh cô nàng đột ngột hắng giọng: “Thế đằng này có cần giới thiệu lại không? Tôi thì không ngại đâu.”

“À vâng! Thật là quý hóa cho tôi quá, thưa cậu Sieglados. Nếu cậu muốn thì xin mời.”Vị tu sĩ cúi người thành khẩn.

“Garan là được rồi, đặc biệt là ở chỗ đông người. Chậc…” Có vẻ như không hài lòng trước phản ứng thái quá kia mà Garan Sieglados - người bạn đồng hành hữu duyên của cô trong hôm nay liền tặc lưỡi. “Làm cụt cả hứng… Thôi thì nhường cho cậu đấy.”

Sốc lại tinh thần, chàng thương thủ liền hất cằm khiến sự chú ý của Lana cũng nhanh chóng bị chuyển đi theo. Nhân vật mà nó hướng về không ai khác ngoài cá nhân cuối cùng, và có lẽ cũng là người đáng chú ý nhất trong số họ.

Anh hùng của Tiamat.

Một chàng trai ngoại quốc trẻ tuổi là ấn tượng đầu tiên của Lana. Cậu ta có một mái tóc màu đen sẫm cùng gương mặt nhẵn nhụi trẻ đến bất ngờ. Khác với người trang bị nhẹ như Helmie hay vừa giống Garan, thứ chàng anh hùng vận là một bộ giáp kim loại che kín toàn thân. Ban nãy còn có đội cả mũ giáp nhưng hiện đã được gỡ xuống.

“Tôi tên là Seigi, anh hùng được Nam Quốc triệu hồi.”

Được nhắc tên, chàng trai đó đáp lại bằng giọng đều đều. Chưa đến mức u ám, nhưng cũng khó có thể gọi là hào hứng cho được. Có hơi khác với tưởng tượng của Lana thì phải?

“Thế thì Seigi, nhóm chỉ có ba người các cậu thôi à? Tôi nhớ thông cáo chiêu mộ đã được gửi đi trong suốt một tháng qua rồi.” Lướt mắt một vòng cánh rừng rậm rạp bao quanh, Garan hỏi tiếp sau một khoảng lặng nhỏ.

“Hiện tại thì là vậy.”

“Nói luôn, là do cha này cứ từ chối hết những người đến xin gia nhập chứ đâu!” Helmie ngay lập tức trỏ vào gương mặt của vị tu sĩ bên cạnh mà phồng má cằn nhằn.

Hóa ra hỏng ban nãy là thế ư…? Ban đầu Lanacòn tưởng là do thông cáo của họ không được nhiều người hưởng ứng chứ. Nhưng nếu thế thì lại phát sinh thêm một câu hỏi khác: tại sao?

Như thể đọc được suy nghĩ của cô, Kavis liền nhún vai với một vài tiếng cười ngặt nghèo: “Biết làm sao được, tiêu diệt ma vương đâu phải việc gì dễ dàng. Có phải chỉ cần một trái tim nhiệt huyết là làm được đâu. Những người không đủ tố chất thì nên quý trọng mạng sống của mình hơn.”

Và rồi, đôi con ngươi nheo hẹp sau cặp kính kia bỗng chốc chiếu thẳng về phía bọn họ. Khác với vẻ thân thiện ban nãy, nó lúc này lại trông sắc sảo và lạnh lẽo đến lạ.

“Thế, không biết cô cậu thuộc nhóm nào đây nhỉ?” Kavis nói với khóe môi hơi cong lên.

“Ha! Thật đúng ý tôi!”

Garan cười hắt ra. Chẳng nói chẳng rằng, cậu ấy hiên ngang nhấc cơ thể cường tráng tới, cuối cùng thì dừng lại trước không phải Kavis mà là anh hùng của Tiamat.

Hai chàng trai lẳng lặng nhìn nhau. Garan cao hơn Seigi nửa cái đầu, và khoảng cách giữa họ có dù có nhìn thế nào thì cũng gần quá mức so với một cuộc trò chuyện thông thường. Cảm giác có hơi… đe dọa.

Vào lúc đó, Lana bỗng có dự cảm không hay trong lòng.

“Đấu với tôi một trận đi!” Trỏ ngón cái về bản thân cùng với một nụ cười ngạo mạn, Garan thẳng thừng yêu cầu.

Như chìm vào im lặng, còn lại ở đó chỉ mỗi thanh âm xào xạc của thiên nhiên và những cơn gió lùa lẻ tẻ. Câu nói kia tuy ngắn, và vậy là đã đủ để Lana có thể cảm nhận được sự bồn chồn trong lồng ngực mình lại nhoi lên một lần nữa. 

Đánh nhau? Sau khi vừa gặp nhau một khắc trước đó? Giương mắt dõi theo hai chàng trai, đôi mày của Lana đan lại đầy ái ngại. Ừ thì cũng không phải là vô lí. Khá hợp lí là đằng khác, bởi lẽ sẽ chẳng còn cách nào hiệu quả hơn để kiểm tra khả năng hai người. Chỉ có điều, cô nàng pháp sư không chắc liệu đó có phải là ý hay hay không, khi chỉ vừa mới gặp mà đã muốn va chạm như thế này.

“Sao nào?” Hướng mắt thẳng vào Seigi, Garan hỏi dồn. Giọng lúc này dường như đã trầm hơn một bậc.

“Được.”

Hả…?

Seigi gật đầu cái rụp. Rồi, tiếng va đập từ bộ giáp toàn thân của cậu ấy liền vang lên lạch cạch. Anh hùng sau đó di chuyển ra phía trung tâm bãi đất trống, phía sau lưng là chàng thương thủ đang hài lòng nối đuôi theo với cây trường thương trên vai.

Mọi chuyện… đang diễn ra nhanh một cách phi lí! Cậu chàng Seigi kia chẳng phải khác với ấn tượng ban đầu cô hơi nhiều rồi sao? 

“Lại đây ngồi nào Lana!”

“Hả, à, v-vâng?” Còn chưa kịp bình tĩnh lại, Lana liền quay về phía giọng nói vừa phát ra với nét mặt bối rối thấy rõ.

“Nhanh lên nào!”

Không biết từ khi nào, cô nàng kiếm sư Helmie đã ngồi phịch xuống một tảng đá lớn ở gần, mà trùng hợp hơn là ngay phía chính diện hai anh chàng kia. Cô ấy nhiệt tình vẫy tay ra hiệu cho cô, đồng thời vỗ tay bịch bịch xuống chỗ bên cạnh.

Mời mình ư…? Sau một thoáng lưỡng lự thì nữ pháp sư cũng vội đi về vị trí được chuẩn bị sẵn. Cùng làm khán giả nhỉ? Mặc dù bọn họ chỉ mới quen biết và Lana thì cũng chẳng ưa đánh nhau gì cho cam, nhưng sự niềm nở đáng ngưỡng mộ của Helmie cảm giác vẫn rất khó để cho cô chối từ được.

“C-Cô trông có vẻ vui nhỉ?” Cẩn thận vén chiếc áo choàng rồi mới ngồi xuống mặt đá phẳng phiu, Lana bắt chuyện.

“Vui? Vui chứ! Đợi mãi mới có một cô gái khác vào nhóm, sao mà không vui cho được!” Bật hai ngón cái lên, Helmie rạng rỡ đáp.

“A! Cô nói cũng phải…”

Người cùng giới ấy hả? Gương mặt lo âu của nàng pháp sư lúc này mới vơi đi được một chút. Giờ mới để ý, với một người non nớt như Lana thì việc có sẵn một cô gái khác trong nhóm thế này đúng là tốt biết bao thật. Nếu nhóm chỉ toàn đàn ông thôi thì e rằng Lana sẽ lo lắm.

“À mà, còn tôi thì phải làm gì vậy? Cơ bản thì, tôi biết lôi thuật và phép cường hóa vũ khí.” Nữ pháp sư dè dặt trỏ tay về bản thân. Nếu như bọn họ đã muốn làm một bài kiểm tra đầu vào với Garan, vậy thì chẳng lí do gì mà cô lại được cho qua cả.

“Cái này chắc lát hỏi Kavis. Tôi cũng chả rành về ma thuật.”

“Không cần đâu! Tôi sẽ đảm bảo cho cô ấy!”

Garan bất ngờ ngoái đầu gọi vọng lại trong khi khởi động, để lại ở đó là một Lana chỉ biết khó hiểu nhìn cậu ta về chăm chăm. Là sao vậy? Với bộ bọn cô nói chuyện lớn thế á? Helmie nhanh chóng kêu lên ú ớ một hai tiếng với anh chàng đó rồi cũng liền quay về. Cô ấy sau đó nhích cơ thể nhỏ nhắn của mình lại gần Lana hơn.

“Thế, hai người là bạn thuở nhỏ à?” Đặt tay lên miệng, nữ kiếm sư hỏi nhỏ.

“H-Hả? À, kh-không. Bọn tôi không có quen nhau. Cái đó… thực ra thì cả hai chỉ mới gặp vào lúc sáng.” Nàng pháp sư khua tay ríu rít.

“Hể…?”

Helmie ngây mặt ra, à không, là ngây người ra luôn. Trước cái người đang há miệng, nghiêng đầu nhìn mình khó hiểu, Lana cũng chỉ có thể gãi má đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo không kém phần. Tôi cũng bất ngờ giống cô chứ đâu!

Đột nhiên mời Lana cùng đi, đưa cô thẳng tiến tới Rừng Ma Thú, xong rồi lại đảm bảo cho cô nàng như thể là người quen lâu ngày ấy, mặc dù cậu ta rõ ràng còn chẳng biết nữ pháp sư là ai cơ. Một con người… phóng khoáng thật ấy nhỉ? 

Trong lúc bọn cô nói chuyện, hai anh chàng kia đã đối diện nhau giữa giếng trời và vào thế sẵn sàng. Chàng thiếu niên tóc vàng đang giữ thương chéo phía sau lưng, đồng thời hạ thấp trọng tâm. Về phía mình, Seigi lúc này đã đội lại chiếc mũ giáp kim loại, chỉ để lộ từ cặp mắt trở xuống. Vũ khí của cậu ấy là một thanh kiếm ngắn bên tay phải và một chiếc khiên hình diều cứng cáp ở phía còn lại - những thứ mà Lana cũng chẳng biết là từ đâu mà ra.

“Tuy chỉ là giao hữu, nhưng cũng không nên kiềm chế quá. Bọn tôi vẫn cần biết khả năng của cậu đến mức nào để quyết định có nên phê duyệt lá đơn ứng tuyển này hay không.” Đứng chắp tay sau lưng giữa hai chàng trai, vị tu sĩ dõng dạc nói. Có vẻ như anh ấy sẽ đảm nhận vai trò trọng tài.

“Hiểu rồi.”

“Không cần phải nhắc.”

“Cố lên nhé, hai người!” Helmie đấm tay lên không trung và hô hào cổ vũ.

Bọn họ… thật sự thích vụ này nhỉ?

Trái ngược với những người còn lại, cảm giác khúm núm trong lòng Lana lại càng trở nên khúm núm thêm thôi. Thôi thì chí ít cô sẽ cầu mong cho hai người họ có thể bước ra khỏi trận chiến này mà không bị xay xát quá nhiều.

“Nh-Nhẹ tay thôi nhé…” Lana nói lí nhí trong miệng, nhỏ tới mức chưa chắc cô nàng ngồi bên cạnh đã có thể nghe thấy.

“Được rồi. Vậy thì ba… hai… một…”

Khi các đấu thủ đã sẵn sàng, vị tu sĩ lúc này mới giơ tay lên cao. Anh ấy cẩn thận liếc nhìn hai chàng trai, và rồi---

“Bắt đầu!”

Đôi mắt nhu mì của Lana ngay lập tức nhắm nghiền khi Kavis phất tay xuống. Đi cùng với sóng xung kích, âm thanh va đập như trời giáng đó bất thình lình vang dội đi khắp không gian.

Mở đầu cho trận chiến… là một vụ nổ. Mặc dù bản thân cũng đã quen với những phép thuật ồn ào, nhưng tiếng động đó vẫn giáng thẳng vào màng nhĩ mong manh của nữ pháp sư theo một cách không khoan nhượng nhất. 

Với đôi mày vẫn còn bức bối, Lana mới từ từ mở mắt. Thoắt một cái mà Garan lúc này đã đứng ở vị trí ban đầu của Seigi với vũ khí trong không trung, còn chàng anh hùng thì đã bị đẩy lùi ra xa một khoảng phía sau tấm khiên đang giương cao trước mặt. Tiếng réo chát chúa của kim loại vẫn còn tiếp tục vang vọng đi khắp khu rừng già.

“Phủ đầu ghê vậy…”

“Hô...” 

Helmie và Kavis thay nhau trầm trồ. Bản thân Lana há hốc mồm ngơ ngác. Cô không lơ đãng, song vẫn phải dựa vào lời của cô nàng bên cạnh để đưa ra phán đoán cho mình về việc vừa xảy ra - một đòn phủ đầu với uy lực vô song đến từ vị trí của chàng thương thủ.

“Sao hả?”

Trước câu hỏi ngạo mạn đó, lần đầu tiên, đôi mắt của Seigi để lộ vẻ bất ngờ khi nhìn vào cánh tay đeo khiên của mình. Cậu ấy giơ nó lên, lặng lẽ siết lại rồi thả ra trước khi quay về thế thủ.

“Mạnh lắm.”

“Hiển nhiên rồi! Và nói trước nhé: có cái gì thì tung hết ra đây đi!”

Chúi người xuống thấp, Garan dũng mãnh lao thẳng tới. Lưỡi thương đó được bổ xuống với toàn bộ uy lực. Đập xuống tấm kim loại, tiếng thép rền lên còn hơn cả tiếng búa tạ nện vào đe rèn lại dội tới tai Lana. Rồi một cú vung theo chiều ngược lại lại giáng xuống. Chàng anh hùng không mất quá nhiều sức lực để chuyển dời chiếc khiên và hóa giải nó. Ở phía ngược lại, tận dụng phản lực sau hai lần cộng dồn, chàng thương thủ xoay người và phóng một cú quét thấp. Cú chém làm gió rít lên cao vung vút. Vị trí khiên của Seigi lúc này là quá xa. Cậu ấy buộc phải hấp tấp giơ kiếm kìm hãm, đồng thời bất lùi cả cơ thể đi.

Nhưng chưa hết. Còn chưa hồi phục từ đòn tấn công, Garan đột nhiên phóng thẳng người tới và húc vai vào chiếc khiên của đối phương. Chẳng có mấy lực, nhưng đủ bất ngờ chàng anh hùng phải vội vã giữ thăng bằng. Cuối cùng, Garan tận dụng đà xoay người và tung một cú đá vòng thật lực vào tấm khiên. Binh! Với hai vệt hằn kéo dài trên nền đất, cái người cùng đống trang bị chắc chắn không thể nào dưới một trăm cân đó bị đẩy lê phía rìa của giếng trời.

Gh-Ghê quá…

Lana lúc này mới dám thở phào một hơi. Từ lúc gặp nhau thì cô đã biết Garan là một người tự cao tự đại, và rõ ràng rằng điều đó là hoàn toàn có cơ sở. Dù cho là một người không có chút kiến thức nào về đánh đấm như nàng pháp sư cũng hiểu: cậu ta mạnh, mạnh đến khủng khiếp. Đối thủ của chàng thương thủ là một anh hùng, ấy vậy mà cậu ta vẫn có thể hoàn toàn làm chủ được cục diện.

“Phải nói rằng, cậu giỏi quá đáng so với người chỉ mới đến thế giới này vài ba tháng đấy. Nhiều lúc tôi còn cảm thấy ghen tị với khả năng của các anh hùng.” Trong khoảnh khắc nhỏ tách nhau ra, Garan dửng dưng nói trong khi thảy cây thương từ tay này sang tay kia như một món đồ chơi. Chuỗi đòn tấn công như vũ bão kia thậm chí còn không đủ để khiến cậu chàng thở dốc.

“Tuy nhiên… không định tấn công à?”

“Cái đó còn tùy.” Seigi đáp trong khi điều hòa lại hơi thở.

“Trả lời thật vô vị.”

Một khoảng lặng ngắn lại xen vào giữa hai người bọn họ. Garan nhìn chăm chăm về phía chàng anh hùng như thể đang tìm kiếm một lời hồi đáp khác từ đối phương. Song chẳng có gì hết hết. Vẫn là gương mặt điềm đạm không mấy cảm xúc đó. Và rồi, thời gian nghỉ ngắn ngủi cũng bị phá vỡ.

Một tia lửa đỏ bất chợt lóe lên trong tầm mắt Lana. Cú đâm trực diện nhắm vào tấm khiên được Garan tung ra trong chớp mắt. Như thể biết rằng đòn đó sẽ không hiệu quả mà cậu ấy ngay lập tức thu về khi va chạm. Garan bất ngờ nhảy sang phía cánh phải của đối phương, xong rồi lại thực hiện một cú vung ngược về khi Seigi còn đang xoay sở đối phó. Trái rồi phải, phần lưỡi rồi tới cáng thương. Món vũ khí kia như nhảy múa giữa không trung. Cường độ, mật độ và góc độ tấn công thừa sức làm cho hai mắt của Lana thì đảo đi đảo lại loạn xà ngầu.

Chàng anh hùng vẫn có thể chống chọi được, nhưng giọt mồ hôi căng thẳng sớm đã rịn dài trên trán Seigi. Cơ thể kia đang nhập nhô khác hẳn lúc bắt đầu, và đôi mắt vốn điềm tĩnh kia lúc này cũng đã đanh chặt lại. Chứng kiến thôi mà Lana không khỏi thấp thỏm trong lồng ngực trước từng đòn tấn công hiểm hóc. Thế này chẳng phải là… hơi quá rồi sao?

“T-Tôi nghĩ chúng ta nên ngăn họ lại.” Như được cái gì đó mách bảo, nàng pháp sư liền lay người Helmie.

“Nhưng đang vui mà.” Nữ kiếm sư ngây thơ đáp.

“Xin cô đấy…”

Lana mím môi xuống nước. Tuy thế cục vẫn chưa ngã ngũ, nhưng cô nghĩ như vậy là đã quá đủ cho bài kiểm tra rồi. Nếu mọi chuyện còn tiếp tục thì nhất định sẽ có người bị thương, và đó là điều mà cô nàng không hề mong muốn. Thấy vậy, Helmie mới cười hì một tiếng và vỗ vào vai Lana như muốn trấn an. Cô ấy sau đó giơ tay lên và vẫy vẫy. 

L-Là sao vậy?

Keng!

Trong lúc Lana còn đang phân tâm, âm thanh điếng người đó buộc cô phải vội quay về phía hai chàng trai trẻ. Chiếc khiên của Seigi… đang bật ngửa ra sau?! Nó được gắn vào tay cậu ấy nên vẫn chưa bay đi, nhưng lại để lộ một khoảng trống khổng lồ. Garan đã hướng thẳng mũi thương về phía người chàng anh hùng.

“Ng---”

“Đủ rồi!”

Tiếng hét đanh thép của Kavis vang lên, át đi cả những lời còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng của nữ pháp sư. Vị tu sĩ lúc này đã nhảy đến chính giữa nơi hai chàng trai giao đâu với cây lễ trượng trên tay. Nhưng chẳng cần anh ấy phải động tay động chân gì, cả hai người kia đều bất giác khựng lại - kể cả người coi bộ đang cực kỳ máu chiến như chàng thương thủ.

“Kỹ năng của cậu tốt lắm.” Hoàn toàn không có ý châm chọc gì sau cuộc va chạm, Seigi nói trong khi tự chỉnh đốn lại bản thân mình.

Thu hồi đòn tấn công còn đang dang dở, Garan lúc này mới đứng thẳng người lên. Vui mừng? Thỏa mãn? Không, không có. Cậu ta chỉ hướng mắt về chàng anh hùng với một gương mặt khó hiểu, xong rồi chẳng nói năng gì mà lẳng lặng thở ra một hơi thật dài.

-----OoO-----

“Thế thì, cùng nhau chúc mừng cho những thành viên mới của chúng ta nào!”

Nâng cao chiếc cốc chứa đầy những giọt chất lỏng sóng sánh, nữ kiếm sư Helmie hân hoan cất lời như thể vừa mới đưa ra một bài phát biểu trọng đại. Đáp lại cô ấy, vô số những giọng nói với đủ loại cung bậc cảm xúc khác nhau cũng liền ngân lên hưởng ứng.

Ngồi thu mình cạnh bếp lửa phập phừng, Lana nhanh chóng nhấp lấy một ngụm rượu như cách để trấn tĩnh tâm can đang rạo rực của mình. Một vị chát nhẹ lướt quanh đầu lưỡi rồi lan ra khắp khoang miệng cô. Song, kể cả khi có cồn vào thì vẫn không thể nào khiến nữ pháp sư thôi việc hết dáo diếc quan sát phía này rồi lại e dè đảo mắt qua bên kia được. Cô không có kinh nghiệm cắm trại ngoài trời, vậy nên lại càng không có đủ gan để nép mình bên dưới bầu trời đêm nay.

Bao quanh Lana, tiếng xào xạc của bụi cây ngọn cỏ thỉnh thoảng truyền tới theo một nhịp điệu đứt quãng và mơ hồ đến lạ, hay là điệu reo kỳ dị của những loài côn trùng cứ phát ra vào những lúc mà cô không ngờ vào. Nữ pháp sư đôi khi còn cảm thấy lạnh toát nơi sống lưng, khiến cô phải rùng mình và kéo kín chiếc áo choàng mỏng loại theo bản năng. Cứ như rằng Lana đang bị đặt dưới tầm quan sát của một hay những loài sinh vật tà ác nào đó vậy. Nơi này - Rừng Ma Thú - mang lại một cảm giác không thể nào chân thật và đáng sợ hơn của một khu rừng về đêm, và tất nhiên là kiểu loại thử thách không mấy gì dễ chịu đối với cô nàng.

“C-Cô rải thảo dược xua đuổi ma thú hết rồi nhỉ, Helmie?” Vẫn hướng mắt về phía không gian tối đen sau lưng, nữ pháp e dè hỏi.

“Dày đặc luôn! Chỗ đó đuổi người còn được nữa, huống chi là lũ ma vật nhãi nhép!”

“V-Vậy ư? Cơ mà tôi vẫn cảm thấy… lo lo.”

“Lo hử? Vậy thì chỉ có còn một cách thôi… Uống nào!”

Helmie đáp với một nụ cười thật hồn nhiên, xong rồi hạ cánh phịch xuống ngay bên cạnh Lana trên tảng đá mà nữ pháp sư đang ngồi. Tay đối phương đặt lên vai cô, ly nước mà Lana đang cầm trên tay nhanh chóng vang lên cái cộc khi cổ đưa cốc tới. Chuỗi hành động đường đột và tự nhiên quá trớn đó khiến nàng pháp sư có hơi lúng túng, song chẳng hiểu sao mà chính Lana nàng cũng không hề có ý định nới rộng khoảng cách với người bạn mới quen này. Chắc là do có người ngồi cạnh bên thế này cảm giác đỡ sợ.

“Thế kể tôi nghe, trước khi đến đây thì cô làm gì?” Helmie hiếu kỳ hỏi, mái tóc đuôi ngựa phía sau khẽ đung đưa.

“Ừm, tôi đi học thôi. Học ma pháp.”

“H-Học hành hử…? Không ngờ đụng phải chủ đề này đầu tiên…”

Nghe tới đó, nữ kiếm sư liền ngán ngẩm đặt một tay lên trán rồi tặc lưỡi. Lana thì khẽ cong môi. Kể ra thì cô cũng đã phần nào lường trước được điều này.

“Mà dù sao cũng là ma pháp… Thế, cụ thể là làm gì ấy?” Chưa chịu thua, Helmie hỏi tiếp sau khi sốc lại tinh thần.

“Để coi… Mọi người sẽ bắt đầu bằng lí thuyết ma pháp, dòng ma lực hay cách vẽ vòng tròn ma thuật. Vì phần lớn ma pháp đều khác nhau cả mà. Rồi từ nền tảng đó mà pháp triển dần lên.”

“Không giống tôi tưởng lắm nhỉ? Bọn họ không ném cô vào một chỗ nguy hiểm như tàn tích hay cánh rừng nào đó, xong rồi bắt cô tìm cách thoát ra hử?”

“T-Tôi e là cô nghe người ta đồn thổi hơi nhiều rồi.”

Nghe tới đó, Helmie liền gục đầu sầu não, có vẻ như là đã hoàn toàn đầu hàng trước cái chủ đề không thuộc phạm vi của mình này. Nàng pháp sư thì chỉ biết cười gượng. Cũng đâu phải là tự dưng mà một người với những ma thuật mạnh mẽ như Lana lại thiếu kinh nghiệm thực tế đâu.

“Cơ mà, tôi khá bất ngờ khi biết Seigi lại ma pháp không gian. Tiện lợi thật.”

Tạm để lại cô bạn mới quen, Lana hướng mắt xuống chiếc cốc gỗ trong tay, sau đó thì chuyển hướng sang anh chàng đang cặm cụi bên cạnh bếp lửa. Khuỵu gối ở đó, anh hùng đang cẩn thận nêm lại vạc súp hầm. Những tiếng tí tách bắt tai phát ra khi cậu ấy điều chỉnh lại củi đốt. Bắt gặp ánh nhìn của cô, Seigi chỉ lẳng lặng gật đầu rồi tiếp tục công việc.

Cậu ấy điềm tĩnh thật nhỉ? Có khi thế lại hay… Sau ngày dài với đủ thứ chuyện bất ngờ, một cử chỉ nhẹ nhàng như vậy mới quý giá với Lana làm sao.

Sau khi trận đấu của Seigi và Garan kết thúc, tổ đội anh hùng đã dựng trại luôn tại nơi mà năm người gặp mặt. Chuẩn bị lều trại, củi đốt cũng như là nhiều thứ lặt vặt khác đâu đó xong xuôi, bọn đã quyết định tổ chức luôn một bữa tiệc chào mừng nho nhỏ dành cho những thành viên mới.

Một bữa tiệc giữa rừng. Gác lại việc an toàn sang một bên, Lana lúc đầu nghĩ nó hoặc sẽ khá nghèo nàn, hoặc sẽ có phần hơi hoang dã. Ấy vậy nhưng, Seigi lại sở hữu Kho Đồ Thời Không – một ma pháp cho phép cậu ấy lưu trữ mọi thứ trong một không gian khác như túi không gian. Nguyên liệu, dụng cụ nấu ăn hay đồ dùng ăn uống, tất đều được cậu chàng chuẩn bị tươm tất cả. Không những vậy, trưởng nhóm của họ thậm chí còn trữ một lượng rượu nhất định. Ban đầu thì Lana còn hơi ngần ngại trước ý định chè chén tại nơi này, nhưng trước sự chào đón nồng nhiệt của Helmie và Kavis mà cô nàng cũng nhanh chóng bị cuốn theo. Nói sao đây? Miễn biết chừng mực thì chắc không có gì nguy hiểm đâu nhỉ?

Và giúp dễ ngủ nữa, nếu không thì sao mình dám chợp mắt ở cái nơi này… Lén thở dài một hơi, cô nàng chỉ có thể cười trừ trước sự non nớt của bản thân. Cứ kệ vậy. Cô dù sao cũng không có ý định uống quá nhiều, và loại rượu nho nhẹ đô như thế này cũng chẳng phải là thứ có thể làm nàng pháp sư say được.

“Ăn được rồi.”

Seigi nói trong khi trong khi nhẹ thở ra, báo hiệu rằng việc nấu nướng đã hoàn tất. Bắt đầu từ Lana, cậu ấy sau đó múc bữa tối cho từng người.

Được đặt vào tay nàng pháp sư là một bát súp hầm vàng sóng sánh, và đã vậy còn bốc lên hương thơm ngào ngạt như thể đang cọ vào mũi cô. Lana tớ đây nuốt nước bọt. Kể ra thì ngày hôm nay, do di chuyển nhiều mà cô cũng chưa có gì bỏ bụng hết.

Đợi đến khi đầu bếp của họ an vị thì mọi người, à thì trừ Helmie ra, mới bắt đầu tận hưởng bữa tối. Lana thổi muỗng súp nóng hổi phù phù vài cái xong rồi mới cẩn thận cho vào miệng.

Nó… ngon!

Gương mặt mệt mỏi sau ngày dài của Lana bỗng chốc tiêu tan, mắt như sáng bững trong khoảnh khắc. Thịt và rau củ được ninh mềm nhưng không bỡ, và súp cũng được nấu rất thanh đạm dễ ăn. Hương vị hoàn toàn vượt cả kỳ vọng của cô nàng.

“Seigi có vẻ giỏi nấu ăn nhỉ?” Lana tò mò hỏi. Ban nãy cậu ấy còn chuẩn bị cả salad ăn nhẹ, và mọi thứ đều được làm rất chỉn chu.

“Chứ sao! Đầu bếp của bọn tôi đó! À thì, cậu ấy còn giỏi mát xa nữa!” Ưỡn ngực tự hào, Helmie nói như một người mẹ đang khoe mẽ về đứa con trai của mình.

“Một anh hùng giỏi nấu ăn và mát xa à?” Ngồi phía bên kia bệ lửa, chàng thiếu niên Garan nói trong khi nhìn hướng ánh nhìn ngờ vực vào muỗng súp trước khi cho nó vào miệng. “Tôi không nghĩ đó là một điều hay. Cơ mà, ngon thật.”

“An tâm, đó chỉ là sở thích thôi. Ai trên đời mà chẳng có vài ba cái thú vui.”

Ngồi bên cạnh chàng thương thủ, vị tu sĩ nói trong khi nhàn nhã hớp lấy một ngụm rượu. Phong thái rất chững chạc. Rồi Kavis bất ngờ câu cổ Garan, mặt mày nhếch lên có vẻ thích thú.

“Mà tôi để ý rồi nhé…”

“Vụ gì?”

Vị tu sĩ liền nhỏ giọng. Lana không nghe được bọn họ trao đổi gì, nhưng ánh nhìn của cả hai trong một thoáng đã hướng về đây. Với một người nhạy cảm trước những ánh mắt bên ngoài như cô thì không quá khó để để nhận ra mục tiêu của chúng.

Bọn họ… vừa tia phần ngực áo căng phồng của Lana.

Lana bất giác mím môi khó xử. Để chuẩn bị cho chuyến hành trình, cô nàng đã chọn mặc một váy pháp sư truyền thống – chủ yếu là vì Lana cũng không rõ các pháp sư bình thường sẽ ăn mặc ra sao. Đó là một chiếc váy liền thân, tối màu và dài quá đầu gối. Hầu hết mọi thứ về nó đều ổn, ngoại trừ việc có một vài chỗ… hơi chật chọi một chút.

Thực chất, nó là một vấn đề nội tại. Bên cạnh một dung mạo khiến nhiều người phải thẫn thờ, những phần nữ tính trên người cô có hơi… nảy nở quá đà một chút – điều đồng thời lại gây cho Lana không ít phiền toái. Một nửa lí do mà lúc nào cô cũng mặc áo choàng cũng là để tránh rước về những ánh nhìn không mong muốn.

Với gương mặt hơi đỏ lên, nàng pháp sư vô thức nắm lấy vạt áo choàng. Cô quen rồi, nhưng vậy không có nghĩa rằng không cảm thấy chút ngượng ngùng nào khi những người đàn ông bàn tán về cơ thể mình. Mà, cô cũng không cho rằng có bất kỳ người phụ nữ bình thường là thấy ổn với nó cả.

Nhưng trước cả khi cô kịp kéo áo choàng lại, Garan ngay lập tức đẩy cơ thể to lớn của Kavis ra. Cậu ấy trợn trừng mắt, khinh bỉ nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Sao vậy?”

“Tôi thắc mắc từ vụ cái lều rồi… Anh thật sự là một tu sĩ à?”

“Thế bộ đồ này để trưng chắc? Nhân tiện, tôi đang ở chức giám mục.” Kavis ngây thơ hướng hai tay vào chiếc áo chùng của mình.

“Thế nếu vị giám mục đây còn phun ra thứ tương tự, vậy thì đừng trách thằng này không khách sáo nhé.”

Garan hằn hộc đáp, xong rồi liền yêu cầu đổi chỗ với Seigi. Tự nhiên Lana cũng có thấy có chút vui vui trong lòng. Nữ pháp sư thầm gửi lời cảm ơn đến Garan. Có vẻ như cô đã đặt niềm tin vào đúng người. Cô cũng có chút đồng cảm với cậu ta. Bởi lẽ, mặc cho bộ trang phục sáng ngời ngời kia, Kavis coi bộ lại… không được đàng hoàng cho lắm.

Mọi thứ bắt nguồn từ lúc bọn họ dựng trại. Ngắn gọn mà nói: Lana quên mua lều. Cô không có mấy kinh nghiệm du hành, đã vậy cũng đâu ngờ là mình sẽ cắm trại lại tại đây. Trùng hợp làm sao, Kavis lại vừa sắm một chiếc lều đôi rộng rãi để tiện ngủ nghỉ, và nếu muốn thì cô có thể dùng nó… cùng anh ta. Phải, một yêu cầu rất đáng ngờ. Vừa rồi anh ta coi bộ còn chia sẻ những suy nghĩ không đứng đắn của mình với Garan nữa chứ. Thật sự rất đáng quan ngại. Mà nhân tiện, Helmie đã trấn được cái lều của Kavis bằng cách đổi với cái của cô ấy. Theo như bàn bạc thì hai cô sẽ ngủ cùng nhau đêm nay.

Nàng pháp sư tới đây mới quay sang cô nàng đang thỏa sức đánh chén bên cạnh. Helmie nhỏ hơn cô, về ngoài hình và có lẽ là cả tuổi tác, ấy vậy mà lại như đang đùm bộc cho Lana vậy. Cho nên mới nói, sự tồn tại của một cô gái khác trong nhóm mới giúp nữ pháp sư an tâm thêm biết nhường nào.

“Cơ mà, mọi người đang làm gì trong khu rừng này vậy?” Hướng về phía chàng trưởng nhóm, Lana chuyển hướng cuộc trò chuyện.

“Cái đó thì---”

“Là Goblin đó!” Helmie kêu lên ngắt luôn cả lời của Seigi. 

“Goblin?”

Garan chau mày, và bản thân Lana cũng không tròn mắt thắc mắc. Nàng pháp sư cũng có chút kiến thức về Goblin: một lũ quái vật hạ cấp, mà phải gọi là bét của bét nhất trong bảng xếp hạng ma thú của công hội mạo hiểm giả. Tổ đội anh hùng như họ thì lại có vấn đề gì với chúng cơ?

“Do hai người mới đến vùng này nên không biết thôi.” Trước sự khó hiểu của những thành viên mới, vị tu sĩ khẽ đẩy gọng kính lên. Quên luôn cả những hành vi thiếu đứng đắn ban nãy, Kavis giờ lại đóng vai một người thầy mẫu mực. “Bọn tôi đến đây là để xử lí những anh bạn này. Dạo gần đây, các làng mạc lân cận thường hay bị Goblin tấn công và cướp bóc. Ừ thì bình thường chúng vẫn làm thế, nhưng tần suất và mức độ thiệt hại hiện đã đến mức báo động rồi.”

“Nhân tiện, hai người bắt gặp Helmie lúc cổ đang đi do thám. Ngày mai nhóm chúng ta sẽ tiến hành chinh phạt. Thông tin cụ thể thì tôi sẽ kể sau, cơ mà vẫn nên chuẩn bị trước tinh thần.” Chàng anh hùng nói thêm.

"Hiểu rồi. Nhưng xử lí lũ rác rưởi đó chẳng phải là công việc của mạo hiểm giả à?” Garan không giấu nổi sự khinh thường trong tông giọng của mình.

“Có một cá thể dị biệt xuất hiện và lãnh đạo chúng. Ta cần phải sớm diệt trừ để tránh hậu họa.” Seigi điềm đạm trả lời. “Đảm bảo an toàn của người dân là hàng đầu. Bọn tôi cũng tranh thủ thời gian này để chờ thêm thành viên, nâng cao kinh nghiệm cá nhân cũng như là làm việc nhóm trước khi tiến đến các Đại Mê Cung.”

“Đã quá! Cuối cùng cũng ăn xong!”

Trùng hợp làm sao, Helmie bất ngờ kêu phá lên khi Seigi chỉ vừa mới kết thúc. Cô nàng sau đó xoa xoa bụng rồi thở phù ra một hơi đầy thỏa mãn. Mặt còn trông phè phỡn ra phết nữa.

“Cơ mà bàn công việc nhiêu đó thôi nhá. Lana thì tôi cũng biết chút chút rồi, còn cậu thì sao hả Garan?” Helmie ngã người về phía chàng thương thủ rồi chọt chọt vào tay cậu ta.

“Tôi?”

“Nói chút về bản thân đi chứ! Tại sao con trai nhà quyền quý như cậu lại dấn thân vào chuyện này? Bộ là nối tiếp truyền thống hả?” Hồi phục lại sự niềm nở ban đầu, nàng kiếm sư gặng hỏi.

“Tôi cũng khá là tò mò. Như tôi, là một công dân mẫu mực là một chuyện, tôi tham gia vụ này cũng là vì được giáo hội bổ nhiệm. Vì công việc cả. Với một gia thế khủng như vậy, chẳng phải cậu hoàn toàn có thể trở thành làm hiệp sĩ hay gì đại loại sao?”

Kavis từ tốn phân tích. Dù sao thì cha của chàng thương thủ - Feliz Sieglados - cũng chính là một trong những người bằng hữu đã vào sinh ra tử cùng anh hùng tiền nhiệm đến từ tây quốc Phalanx. Không biết may rủi thế nào mà con trai ngài ấy giờ này cũng lại là thành viên của một tổ đội anh hùng khác.

“À thì, tôi cũng muốn nghe.” Lana rụt rè giơ cánh tay mảnh mai của mình lên. Đúng là trên đường đến Rừng Ma Thú thì cậu ấy cũng đã nói, nhưng câu trả lời lúc đó vẫn chưa thỏa mãn được cô nàng. Seigi thì không nói gì cả, chỉ lẳng lặng hướng mắt về phía chàng thương thủ.

Garan lướt mắt đi một lượt trước những ánh nhìn hiếu kỳ. Rốt cuộc, chàng thiếu niên cũng chịu mở miệng sau một tiếng thở dài.

“Chậc. Nói trước là không phải truyền thống nhé.” Garan tới đây bỗng lảng mắt đi đâu đó, như thể là đang muốn né hết nhìn ánh nhìn của họ. “Cũng nhiều lí do lắm. Trước hết là vì, ờm… là để lấy lòng một cô gái.”

Lana liền ồ kêu lên. Nghe lãng mạn quá vậy? Một lí do khá là thú vị. Không chỉ cô, Helmie thì há hốc, còn vị tu sĩ nhăn mặt khôi hài nhìn cậu ta. Cơ mà, trông anh ta như thể không tin vào tai mình và đang ra tín hiệu yêu cầu xác nhận lại vậy.

“Th-Thứ hai là vì cha tôi.” Dường như muốn tránh đi cảm giác ngại ngùng mà Garan liền hắng giọng nói tiếp. “Mọi chuyện ở thời của ông ấy… không được suôn sẻ cho lắm. Như việc anh hùng của Phalanx hy sinh chẳng hạn. Cha tôi vẫn còn nhiều dằn vặt. Và một ma vương mới lại xuất hiện quá sớm, vậy nên tôi nghĩ ông ấy cũng có không ít suy tư về vấn đề này. Nên tôi nghĩ, bản thân nên là người chấm dứt những muộn phiền đó.”

“Cậu đúng là một người con tốt.”

Đặt một tay lên vai Garan, Helmie sụt sà sụt sịt. Chàng thương thủ cũng chỉ biết cười gượng nhìn cô ấy rồi tiếp tục.

“Và cuối cùng, là vì một lời hứa. Lời hứa đã giúp tôi trả thành Garan Sieglados của ngày hôm nay.”

Hướng mắt chăm chăm vào bếp lò, ngọn lửa đỏ như đang phản chiếu lại thông qua đôi mắt của Garan. Cậu ấy đưa bàn tay phải lên rồi lặng lẽ siết chặt. Bỗng rồi, người Garan thoáng giật nảy như thể vừa phát hiện ra một chuyện gì đó.

“Hết rồi.”

“Hả?! Cái gì vậy?! Đang đến đoạn hay kia mà!” Helmie ngay lập tức bật lên phản đối.

“Biết nhiều quá không tốt đâu! Nếu mấy người xứng đáng thì sau này tôi sẽ kể!” Đặt tay lên trán, Garan liền quay về với vẻ cao ngạo thường thấy.

Tuy rất khó để nhận ra, nhưng Lana vẫn có thể bắt gặp gương mặt kia dường như đang dần ửng đỏ. Rốt cuộc thì cô nàng cũng chỉ biết khẽ cười. Có vẻ như, màn tâm sự mỏng của bọn cô chỉ đến đây thôi. Dù sao thì, bọn họ cũng không thể nào lắng nghe một người kể chuyện đang cảm thấy xấu hổ được.

-----OoO-----

Lana đã có một ngày là khá thuận lợi, cơ mà ngày mới của cô rõ ràng lại chẳng suôn sẻ được như vậy chút nào. Chẳng hiểu sao mà mọi chuyện lại thành ra thế này. À không, Lana có lường trước rồi ấy chứ. Chính xác thì, cô nàng thật không thể ngờ rằng cái chuyện này lại diễn ra sớm đến như vậy.

Nếu phải chọn ra một ngữ, vậy thì có lẽ sẽ là nhơ nhuốc hoặc lộn xộn. Bởi lẽ, nằm ngổn ngang trên nền đất lạnh lẽo, la liệt gần các thân cây sần sùi, hay là sõng soài kề bên những tảng đá tảng, là rất, rất, rất nhiều xác chết nhỏ thó như con nít của Goblin – cái lũ ma vật bẩn thỉu mà ai ai cũng ghê tởm. Toàn vẹn có, nhưng phần lớn thì không.

Cô đã từng thấy một màu xanh vô cùng tươi tốt của thiên nhiên trải dài tại đây. Nhưng bây giờ, thứ còn lại chỉ là màu xanh xỉn màu từ những cái xác vô hồn của lũ ma vật đen đủi. Là máu, là thịt vung vãi khắp nơi, nhuộm đi phần lớn quang cảnh trong tầm mắt. Mùi hôi tanh tưởi như sắt gỉ đó như lan ra khắp không gian. Khi phát hiện thì cái đàn ma thú lúc nhúc này không thể nào dưới một trăm con, ấy vậy mà bây giờ còn chẳng đến nổi một phần năm số đó còn đứng vững. Bắt phải làm quen với cái việc này, quả thật không dễ dàng chút nào.

Cảm giác như thứ gì đó đang nhợn lên từ dưới dạ dày buộc Lana đưa một tay lên che miệng, đôi mày thì từ lâu đã không còn giấu nổi cảm giác bồn chồn bên trong. Cô nín thở. Cô thật không muốn thở, hay nói đúng hơn là hít vào những thứ đáng ghê tởm này vào trong phổi mình. Gương mặt vốn kiều diễm biết bao của cô lúc này trắng dã và xanh xao cực kỳ, trông chẳng khác gì bệnh nhân bị thiếu máu lâu ngày là mấy.

“Quên rồi rồi à, Lana?” Đứng chắp hai tay sau lưng bên cạnh cô, người đàn ông cao lớn trong bộ trang phục tu sĩ điềm nhiên cất lời.

“V-Vâng?”

“Kẹo bạc hà mà Seigi đưa ấy. Bỏ vào miệng đi. Nhớ là vẫn hít thở đều bằng mũi để làm quen dần.”

“A, ph-phải rồi…”

Lana lúng túng đưa tay vào chiếc túi đeo chéo sau hông và lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ cỡ bàn tay, được đậy lại bằng nút gỗ với một sợi dây đính chặt hai đầu trên đó. Nữ pháp sư sau đó vòng qua sợi da và giật mạnh, làm bật nút gỗ ra khỏi cổ chai rồi đổ một viên kẹo nhỏ xinh ra tay mình.

Cô vội mở giấy gói ra và cho nó vào miệng. Viên kẹo có một vị ngọt thanh nhẹ, và chẳng mất mấy thời gian để mùi hướng của lá bạc hà lan ra khắp vòm họng cũng như là tràn lên khoang mũi cô. Sắc mặt Lana liền dịu lại. Tuy không phải tất cả, mà có lẽ còn chẳng tới nổi một nửa, song thật đáng mừng là thứ mùi hương khoan khoái này đã phần nào đầy lùi được trạng thái nôn nao của cô nàng. 

Được cứu rồi! Cô nàng pháp sư vuốt ngực và nhẹ nhàng thở ra. Phù… Được rồi, hít thở đều nào. Ghê quá, nhưng thế này thì vẫn chịu được… Mình phải sớm làm quen với chuyện này.

“Hửm?”

Sau khi định thần, có một bàn tay to lớn đang xòe ra về phía này buộc Lana phải ngước đầu lên. Cao thật… Nữ pháp sư thầm thảng thốt. Garan đã thuộc nhóm người cao ráo rồi, ấy vậy mà người này thậm chí còn cao lớn hơn cả cậu ta. Người ta thường so sánh sự chênh lệch độ cao giữa người với người bằng cái đầu – một dạng đơn vị khá là đáng sợ – cơ mà so với Lana thì vị tu sĩ phải cao gấp nửa người cô mất.

“C-Có chuyện gì ư?” Nàng pháp sư thắc mắc.

“Cho một viên được chứ?”

“À, vâng.”

Lana liền đặt một viên kẹo bạc hà lên tay anh ấy. Nhận lấy nó, Kavis thản nhiên cho vào miệng, xong rồi tiếp tục phóng đôi mắt nhàn nhã về phía tiền tuyến. Cô thậm chí còn loáng thoáng nghe thấy tiếng anh ta huýt sáo nữa. Nếu xét đến tình cảnh hiện tại của nhóm họ thì thật sự là quá mức điềm nhiên rồi không?

Hoặc cũng có thể là do mình còn quá non nớt… Hoặc, phải nói rằng đó là sự thật hiển nhiên thì mới đúng. Đau lòng thật. Lén cong môi cười gượng một cái, Lana cũng nhanh chóng chuyển sự chú ý về lại khung cảnh trước mặt.

Giữa không gian lem luốc, cô có thể thấy anh hùng Seigi trong bộ giáp toàn thân đang thu hút lũ ma thú lại. Chúng có hình người, làn da màu lục và vóc dáng của một đứa con nít. Tuy đông nhưng coi bộ cũng chẳng làm được tích sự gì. Cách đó không xa là chàng thương thủ Garan đang dũng mãnh múa vũ khí, cứ nhằm vào lũ da xanh đáng thương mà tấn công không hề nhân nhượng. Cuối cùng thì là bóng dáng thoắt ẩn thoát hiện của nữ kiếm sư Helmie trong những bụi lùm ở xa. Cô ấy vô tư chạy nhảy, miệng thì hú hét cái gì đó trong khi đuổi lũ Goblin cầm cung chạy tán loạn. Nếu bỏ ngữ cảnh ra thì nhìn cứ y như là người lớn đang đi ăn hiếp con nít vậy. Một màn giao chiến khá là hỗn loạn.

Mà giao chiến ấy hả…? Hay mình nên gọi là càn quét một chiều đây…?

Cô nàng pháp sư vô thức lướt mắt đi một phạm vi nhỏ rồi chỉ nặng nề díp lại. Lana kế đến thở dài. Kẻ địch đúng là đông thật, nhưng xui rủi thay cho chúng, không chỉ bị mất thế chủ động mà còn chạm trán phải tổ đội anh hùng. Làm gì có chuyện mà cái nhóm rồi sẽ đối đầu với ma vương lại bị lũ ma thú bét bảng với vài cá thể dị biệt làm khó dễ chứ.

“Chúng ta thật sự chỉ nên đứng đây thôi ư?” Quan sát thế cuộc một hồi, nàng pháp sư bất ngờ cất tiếng.

Trái ngược với ba người đồng đội đang lăn xả, việc Lana và Kavis có thể thảnh thơi trò chuyện như thế này thật rất dễ gây hiểu lầm. Ban đầu cô tất nhiên cũng tham gia thảo phạt, nhưng với khung cảnh ngày một hoang tàn thì chàng đội trưởng đã nhờ Kavis đưa cô nàng ra sâu phía, có lẽ là vì nhận ra sự nôn nao ở Lana. Bọn họ sẽ chỉ hỗ trợ khi thật sự cần thiết. Và bất ngờ chưa? Mới cỡ này thì bọn họ cần gì hỗ trợ chứ? Mà Lana thì tất nhiên không muốn trở thành một kẻ vô dụng như vậy rồi.

“Không sao đâu. Không nhất thiết phải động tay động chân, cứ tranh thủ cơ hội này mà học hỏi thêm chút kinh nghiệm thông qua quan sát. Sau này còn phải gặp những cảnh tượng tương tự nhiều đấy. Giữ được một cái đầu lạnh khi chiến đấu luôn là điều quan trọng nhất.”

Vị tu sĩ thản nhiên đáp trong khi xoay cổ cái rắc, cách nói năng lẫn phong thái ung dung đều như ngụ ý đây là một người đã trải qua kha khá sự đời. Thôi thì cũng phải. Không khiến đồng đội của mình lo lắng cũng coi như cách mà một người thiếu kinh nghiệm như cô có thể đóng góp rồi.

“…Không biết anh mất bao lâu với những việc như vậy ấy, Kavis?” Lana cũng nhân cơ hội này mà hỏi thăm người bên cạnh. 

“Tôi? Cũng chả lâu mấy. Cơ mà, đảm bảo là rất khác với những gì cô nghĩ.”

“Những gì tôi nghĩ?”

“Kavis!”

“Biết rồi.”

Seigi bất ngờ kêu vọng lại trong khi vẫn đang quần thảo với kẻ địch, còn vị tu sĩ thì trả lời lại nhẹ nhưng không. Tất nhiên, Lana chỉ có thể nghiêng đầu với một dấu chấm hỏi to tướng trước màn đối đáp đó.

“Vừa rồi là gì vậy?"

Trước khi kịp gặng hỏi thêm thì bỗng, một âm thanh xào xạc đột ngột truyền tới từ phía sau lưng bọn họ. Tim Lana ngay lập tức giật thót. Cô tá hỏa quay ra sau. Để rồi---

“Goblin?!”

Đang rón ra rón rén tới chỗ họ không gì khác ngoài loài ma vật đáng ghê tởm đó. Nhận ra bản thân bị phát giác, con ma thú ngay lập tức nhảy lồng lên. Cây dùi cui trong tay kẻ địch được giáng về phía Lana. Gương mặt xấu xí của nó nhếch lên đầy thỏa mãn.

Kh-Không ổn! Lửa như đang cháy bùng beng trong lồng ngực, cô sợ hãi lùi ra sau theo bản năng. Nhưng, có vẻ vì quá hấp tấp mà đâm ra bị vấp phải cái gì đó. Cơ thể của Lana liền mất thăng bằng. Cô chao đảo rồi ngã bịch xuống nền đất thô cứng.

“L-Lôi Tiễ---”

Bàn tay run rẩy của nữ pháp sư vội vã giơ về phía con Goblin đang phóng tới. Mặc dù thần kinh gần như cứng đờ, ấy vậy mà bằng một cách thần kỳ nào đó, cơ thể Lana vẫn tự hành động.

“Nào!”

“Ghé?!”

Ủa…

L-Lana… vẫn ổn?

Vì đang nhắm tịt mắt nên cô cũng chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra. Cơ mà, nàng pháp sư không thấy đau ở đâu hay cảm giác như có gì đang đè lên người mình hết. Nhưng lôi tiễn vẫn chưa thi triển xong. Tại sao nàng pháp sư vẫn còn lành lành được?

Với cảm xúc sợ hãi vẫn còn chưa nguôi ngoai, Lana run rẩy hé mở mắt. Trước mặt lúc này là hình ảnh con Goblin đang bị treo lủng lẳng giữa không trung. Có một bàn tay to lớn nào đó đã túm chặt lấy cổ và khiến nó bất lực vùng vẫy như vậy. Đó là… Kavis?

“Hừm, không đến nỗi. Cơ mà, nếu đã phản kháng rồi thì chịu khó mở mắt nhé.”

Hướng mắt xuống, vị tu sĩ điềm nhiên nhận xét. Đáp lại câu nói của anh ta chỉ là những tiếng thở gấp gáp của thiếu nữ đang cố hoàn hồn lại, bên cạnh đó thì còn là tiếng kêu nhai nhải của cái sinh vật trong tay Kavis.

“Ban nãy Seigi kêu lên là để cảnh báo về anh bạn này ấy mà. Một thói quen xấu của cậu ta.” Vị tu sĩ mỉm cười trước khi nói tiếp. “Nãy đến đâu rồi ấy? Vì là một tu sĩ biết trị thương nên Kavis chắc hẳn đã quen với cảnh ghê rợn rồi. Có lẽ mình sẽ học hỏi được chút kinh nghiệm từ anh ta… nhỉ? Ha ha ha... Không phải đâu. Trước kia tôi có làm một nghề phải sử dụng bạo lực khá nhiều, vậy nên mấy cảnh tượng như máu chảy đầu rơi đã kinh qua không ít. Thành ra, lời khuyên duy nhất ở đây là: đừng nên nóng vội.”

“V-Vâng.” Mặc cho giọng điệu vẫn còn lắp bắp, Lana vẫn cố nặng ra một câu trả lời vừa đủ cho phải đạo. 

“Cứ an tâm. Ai trên đời lại đi bắt ép một mỹ nhân làm quen với việc chẳng mấy dễ chịu này trong một sớm một chiều chứ?”

“A ha ha…”

Lana bắt đầu hít thở đều và ra sức trấn tĩnh tâm trí dao động của mình. Khi phần nào đã định thần lại, nữ pháp sư mới cẩn thận quan sát lại một dọc người đàn ông cao lớn. Nghĩ lại thì, vì chiếc áo chùng tu sĩ mà Kavis mặc khá thùng thình nên Lana không nhận ra. Mãi đến khi anh ta tóm trọn con Goblin và để lộ ra cẳng tay với những bó cơ cứng cáp thì cô nàng mới vỡ lẽ - rằng người đàn ông này không chỉ có một chiều cao trời phú. Với thái độ tự tin cũng như là màn thể hiện vừa rồi thì có lẽ, Kavis dường như biết cách chiến đấu cận chiến.

Tuy có mang theo cây trượng tu sĩ nhưng anh ấy lại không dùng nó để tấn công con Goblin. Dùng tay không bắt ma vật. Cái nghề sử dụng bạo lực. Kavis… là một võ sư? Cũng có thể là mạo hiểm giả… Có vẻ không phải tự nhiên mà trưởng nhóm của họ lại để người đàn ông này đưa cô lùi ra sau. Khả năng cao rằng Kavis hoàn toàn có đủ khả năng để bảo vệ cho hai người bọn họ trong những tình huống bất ngờ như vừa rồi.

Trong Lana còn đang suy ngẫm, con Goblin trong tay vị tu sĩ cứ giãy giụa không yên. Nó kêu gào không ngớt, quơ tay quơ chân đi loạn xạ - mặc dù hành động phản kháng đó là hoàn toàn là vô dụng. Mãi cho đến khi Kavis dồn lên chút lực vào cánh tay đang giữ lấy cổ con Goblin thì nó mới yên được một chút, tay chân xụi lơ. Giờ nó càng cựa quậy thì anh ta lại càng siết cổ nó chặt hơn để ép nó từ bỏ mà thôi.

“Đứng lên được chứ?”

“Á!”

Hoàn toàn chẳng đoái hoài gì đến con ma thú, Kavis cứ dửng dưng mà cười nói như không. Anh ta sau đó bước tới và chìa tay ra trước Lana. Tuy nhiên, hành động đó lại khiến cô vô thức co người và nhích cơ thể lùi lại.

“Hửm?”

“A-Anh vứt con Goblin đi chỗ khác được không?”

Quan sát con ma vật nhỏ bé trong tay vị tu sĩ khiến cả cô không khỏi thấp thỏm. Lana không biết lá gan của người đàn ông này là to đến mức nào, nhưng cô thì không. Dù cho kẻ địch có đang bị giữ chặt lấy thì suy nghĩ nó có thể thoát ra bất kỳ lúc nào và đè mình xuống đất đã đủ khiến cô nàng dựng hết tóc gáy lên rồi.

Đối phương xem chừng cũng hiểu ra vấn đề mà thoáng thốt lên một tiếng cảm thán. Rồi bỗng, Kavis đột ngột lại chuyển sang nhếch lên rất đỗi ranh mãnh. Cả người Lana cũng vì vậy mà cóng lên như có ai đó áp băng lạnh lên lưng đến mức giật thót. Cảm giác như cô có thể đọc được ý định của người đàn ông này qua nụ cười đó vậy.

“Này, vừa nghĩ tôi sẽ lấy con Goblin này dọa cô hử?” Vị tu sĩ vuốt cằm hỏi.

“…À thì, v-vâng.”

“Ôi trời… An tâm đi, ai đời lại làm thế. À thì, đúng là có loáng thoáng nghĩ như thế, nhưng tôi vẫn còn quý cái mạng này lắm.”

Trước suy nghĩ có chút thô lỗ kia, Kavis liền bật cười hào sảng trong khi nhún vai. Anh ta sau đó nhàn nhã hướng mắt về lại tiền tuyến. Ở giữa những rặng cây cao lớn nhuộm loang lổ màu đỏ hắc là chàng thương thủ Garan. Có một con Goblin đang nằm bẹp dưới chân cậu ấy, ngực thì bị ngọn thương cắm ngập. Nó đang cố gắng gào thét cái gì đó rất điên cuồng, và đồng thời cũng có phần đáng thương nữa.

“Hả…?”

Song, khi lảng mắt đi khỏi cảnh tượng khó coi đó thì Lana lại không khỏi bất ngờ: sự chú ý của chàng thương thủ lại không nhằm vào kẻ địch đang thống khổ dưới chân. Ừ thì, Garan rất mạnh, vậy nên có lẽ loại kẻ địch này không đáng để cho cậu ta để tâm. Nhưng không phải tiền tuyến, đối phương… đang lén liếc nhìn về phía này.

Ánh mắt của hai người vô tình chạm nhau. Rồi, Garan thì liền quay mặt đi mất. Chàng thiếu niên tóc vàng sau đó lại tiến sâu hơn vào lòng địch và tiếp tục quần thảo với số ít những Goblin còn sót lại đang cố lẩn trốn vào khu rừng.

“Tên nhóc kia coi bộ khá là chú ý tới cô đấy.”

“Tôi… đoán là vậy?”

“Không biết là sao nhỉ? Mà, có lẽ cũng không khó hiểu cho lắm.”

Kavis thở phì một hơi chế giễu, còn Lana thì chọn cười giả lả theo hướng ngược lại. Cô biết ngụ ý của anh ta là gì chứ. ‘Vì đằng này đang có một đại mỹ nhân’, hoặc cũng có thể là gì đó đại loại. Cơ mà nói gì thì, Lana không chắc suy đoán đó là đúng hay sai. Liệu một người với rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu như cậu ta lại để cho bản thân xao lãng giữa chiến trường vì một chuyện như vậy không? Không lẽ cậu ấy lại kiêu ngạo về tài năng của mình đến mức đó?

Không lẽ cậu ấy… đang để mắt đến Kavis ư? Hồi ức về cuộc trao đổi hôm trước giữa hai người đàn ông đã nhanh chóng xua tan cảm giác khó hiểu trong lòng Lana đi. Có lẽ là cảm thấy lo lắng cho cô trước vị tu sĩ - một người tưởng đàng hoàng nhưng hóa ra lại thiếu đứng đắn mà chàng trai đó mới lén dõi theo họ. Lana đoán nếu người đàn ông bên cạnh cô có định làm gì đó không phải thì Garan sẽ ngay lập tức can thiệp vào.

Cơ thể mà thế này thì bảo bọc hơi quá rồi… Lana lúi húi ngồi dậy, xong rồi thì phủi sơ qua chiếc váy phù thủy của mình. Cô rất biết ơn trước lòng tốt đó, nhưng chàng trai đó nên tập trung vào chiến đấu thì sẽ tốt hơn. Có lẽ mai mốt nàng pháp sư sẽ trao đổi lại chuyện này với cậu ta.

“Ừm thì, để tôi tiêu diệt con Goblin trong tay anh được không?” Sực nhớ lại con ma thú cứ chật vật nãy giờ, Lana đề xuất.

“À, được chứ. Nhưng nếu vậy thì phải thả nó ra trước nhỉ, nếu không thì tôi cũng bị giật mất. Hừm… Thôi thì…” Tới đó, Kavis liền đưa tay còn lại lên gần miệng và kêu vọng lên chỗ người đồng đội mặc đầy giáp trụ cách họ không xa. “Seigi, xử lí giúp tôi nào!”

Dứt lời, bàn tay đang nắm chặt cổ con Goblin của anh ta liền được đưa ra sau. Kavis sau đó nghiêng người rồi phóng thẳng con ma thú nhỏ thó về phía chàng anh hùng, dễ dàng hệt như cách mà người ta quăng quả bóng nước trong một trò chơi lễ hội.

Cú ném từ người đàn ông cơ bắp khiến sinh vật xấu số bay vút đi. Nó chơi vơi loạn xạ giữa không trung, xong rồi đâm sầm xuống nền đất thô cứng và nảy bật vài lần. Khi đã hết quáng tính, con Goblin mới choáng váng ôm cái đầu trọc lóc. Nó quằn quại đủ kiểu, cố gắng hồi phục lại từ cơn chấn động. Song, trong lúc sinh vật đó còn đang lúi húi thì vũ khí của chàng anh hùng hôm nay, một cây chùy kim loại sáu cạnh,  đã ngay lập tức được nện tới. Lana chỉ có thể yếu ớt đảo mắt đi trước khoảnh khắc cuối cùng của con ma vật. Tiếng xương cốt bị nghiền vụn bởi chày kim loại liền réo lên, còn trưởng nhóm của họ thì tiếp tục quay về với công việc của mình nơi chiến tuyến. 

“Sắp kết thúc rồi. Ta cũng lên thôi. Không nên cách xa đồng đội quá.”

“Vâng.”

Vị tu sĩ nói sau khi đẩy gọng kính lên. Khung cảnh trước mắt đã không còn bóng dáng lóc nhóc nào ở đó nữa cả, ít nhất thì đang còn đang đứng vững hay chạy loạn. Đồng đội của họ thì đã hội nhóm lại trước kẻ địch cuối cùng.

Làm theo lời của Kavis, Lana cùng anh ta di chuyển lên lại phía trước. Tuy không còn khó chịu như ban đầu nhưng nữ pháp sư vẫn nhón chân và hơi nâng gấu váy lên, cẩn thận không giẫm vào những chỗ đất loang lổ màu đỏ thẫm. Cô cố gắng hít thở đều cũng như e dè liếc mắt quanh những cơ thể bất động sõng soài của lũ Goblin, tay thì đặt sẵn trên cuốn sách phép thuật. Ai mà biết có con nào đang giả chết không chứ?

“Mọi chuyện có vẻ suôn sẻ quá nhỉ?” Kavis đánh tiếng hội khi đến gần những người đồng đội của họ.

“Chứ sao.” Helmie nhân cơ hội mà kênh mặt.

“Nghĩ bọn này là ai hả?” Garan cộc lốc đáp.

Lana cũng nhanh cẩn thận lướt mắt qua hai người họ. Coi bộ không có ai bị thương hết. Tuy cũng là kết quả đã đoán được từ đầu, nhưng điều đó vẫn khiến cô nàng cảm thấy thật nhẹ nhõm biết bao. Cơ mà đó chỉ mới là Garan với Helmie thôi. Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, và sự chú ý của Lana vẫn còn đang tập chung về phía kẻ cầm đầu đàn ma thú này - Vua Goblin.

Nó về cơ bản vẫn là một con Goblin, nhưng lại cao to vượt bậc khác với đồng loại, có lẽ là cũng ngang tầm Garan. Cả trang bị và bầu không khí đe dọa toát ra cũng không phải hạng xoàng. Nó đứng im như tượng ở đó với cơ thể đang run lên theo từng đợt, mà có lẽ là vì phẫn nộ. Đang đối mặt với nó không ai khác ngoài chàng anh hùng, và cũng chỉ có độc mỗi một mình trưởng nhóm của họ mà thôi.

“Chúng ta không giúp Seigi sao?” Lana lo lắng quay sang hỏi cả bọn.

“Ban nãy tôi định xiên nó rồi ấy chứ, cơ mà hai anh chàng này bàn bạc gì với nhau rồi bùm thành ra thế này luôn.” Helmie đánh mắt về phía chàng thương thủ.

“Không cần phải lo đâu. Cậu ta thừa sức đánh bại nó.”

Garan dửng dưng nói. Bọn họ cũng không có được nhiều thời gian để trao đổi về vấn đề này. Bởi lẽ, trận đấu giữa Seigi và con Goblin dường như cũng đã chuẩn bị lúc khai màn.

Đối diện với chàng anh hùng, con Vua Goblin trợn trừng đôi con người và quắt mắt tới. Khóe mắt, khóe miệng kẻ địch giật giật. Rồi nó rít lên, gào lên một tiếng thật hãi hùng. Tiếng hét đinh tai nhức óc đó khiến Lana nhăn mặt và bịnh chặt lấy tai. Với các đường gân xanh nổi lên rõ mồn một trên cái trán rộng, nó hùng hổ lao tới con mồi gần nhất với những bước chân điên dại của mình.

Nhưng Seigi vẫn đứng vững. Ngay khi vũ khí của con Vua Goblin vừa được giáng xuống, cậu ấy đã nhanh chóng giơ khiên chặn lại. Tiếng va đập của kim loại liền vọng đi. Lại càng điên tiết hơn, con ma thú tiếp tục tấn công tới tấp về phía chàng trai trẻ. Cả kỹ thuật lẫn uy lực rõ ràng đều vượt xa lũ Goblin khác.

Phải thú nhận một điều, rằng con Vua Goblin không hề yếu. Nhưng, với một đối thủ như Seigi thì sức mạnh của nó rõ ràng là vẫn chưa đủ so bì. Vô cùng điềm tĩnh, ánh mắt của cậu ấy gần như là không hề dao động trước chuỗi đòn tấn công xối xả. Tất cả chúng đều bị Seigi chống đỡ kịp thời. Kẻ bị đẩy lùi lại là phía tấn công.

Lana tới đây cũng thở phào. Có lẽ mọi chuyện đúng là không đáng quan ngại như cô tưởng. À mà, ban nãy hình như cô và Kavis cũng có nói gì liên quan đến cậu ấy thì phải? Lana cũng không nhớ rõ lắm.

Bỗng, con Vua Goblin liền tách ra khỏi Seigi. Nó thở ra hồng hộc, dường như đã hụt hơi sau một chuỗi đòn dài. Chàng anh hùng liền bước tới và vung một cú quét chùy. Con Goblin may mắn tránh được. Như thể bị khiêu khích, nó lại lồng lên. Món vũ khí trong tay nó nện xuống đầu Seigi. Nhưng lần này, chàng anh hùng đã nhanh chóng dùng chiếc khiên mà đánh bật. Cú phản đòn làm cho con Vua Goblin bị mất thăng bằng mà bật ngửa. Cây chùy của Seigi nhanh chóng giáng vào phía cánh của con ma thú. Dù cho có vận giáp thì hứng trọn khối kim loại, nó vẫn đau đớn hộc ra một đụn máu từ mồm và ngã khuỵu. Sau đó… mọi chuyện chắc cũng chẳng cần phải nói nữa.

“Mọi người làm tốt lắm.”

Bước ra từ trận đấu, Seigi khen ngợi cả nhóm trong lướt mắt một vòng cánh rừng xung quanh. Đảm bảo rằng không còn kẻ địch nào khác, chàng anh hùng mới thở phù ra trong khi cất vũ khí về lại Kho Đồ Thời Không. Cơ mà, công việc của họ vẫn chỉ mới sắp kết thúc mà thôi.

“Còn tổ của chúng nữa nhỉ, Helmie? Cô còn nhớ đường không.”

“An tâm! Để tôi kiểm tra xác con này này xíu rồi dẫn mọi người đi liền!”

Đang cặm cụi gì đó bên cạnh cái xác của con Vua Goblin, Helmie hồn nhiên đáp. Mặc dù có hơi đau lòng, nhưng đúng như Helmie nói ở đây, bọn họ vẫn còn việc phải làm.

Sau một hồi di chuyển, tổ đội anh hùng đã phát hiện một cái hang đá nằm cách xa bãi chiến trường ban nãy. Có hai cây cọc vật tổ kỳ dị được cắm trước cửa. Có vẻ như là đã chuẩn. rồi Đội quân Goblin khá đông, nên hàng động của chúng xem chừng cũng không đến mức chật hẹp.

“À, tôi sẽ ở ngoài. Không thể vung vẩy thương trong đó được.” Quan sát lối vào, Garan nói với một gương mặt cam chịu.

“Gì? Cậu sợ à? Mà cái hang cũng có nhỏ vậy đâu nào?”

Helmie nhân cơ hội khiêu khích, coi bộ khá là khoái chí. Cơ mà trái ngược với suy nghĩ của cô, Garan chỉ lẳng lặng lảng mắt đi nơi khác.

Sao Lana cứ cảm thấy việc này nó cứ sai sai thế nào ấy.

"Được. Thế cậu canh chừng để phòng có con Goblin nào quay về nhé." Seigi nhanh chóng gật đầu.

"Ờ."

"Và Lana, cô cũng nên ở lại với Garan."

"À vâng, t-tôi hiểu rồi."

Không những đồng ý với ý kiến đó, có lẽ là vì vẫn còn lo cho tình trạng của cô mà chàng anh hùng còn khuyến khích. Ba thành viên còn lại của tổ đội anh hùng nhanh chóng tiến vào trong.

Gác cổng, một công việc khá là nhàm chán. Đứng trước cửa hang bên cạnh chàng thương thủ, Lana cẩn thận dè chừng xung quanh với cuốn sách ma thuật trong tay. Cô định bụng rằng nếu có con Goblin nào về thì sẽ ngay lập tức phát động ma thuật và xử lý luôn, tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm nữa.

Nhưng nói gì thì nói, chẳng thể nào biết kẻ xuất hiện có thật sự là một con Goblin hay không. Cũng có thể là nhiều hơn một con, cũng có thể là loài ma thu nào đó khác, xuất hiện từ xó nào đó mà cô không lường trước nổi. Bản thân Lana có hơi lo lắng, nhưng cũng chỉ là một chút thôi. Tại vì, bên cạnh cô lúc này còn là một chàng trai rất mạnh mẽ nữa.

Và, có lẽ nhận ra im lặng sẽ làm gia tăng sự căng thẳng mà Garan bỗng bắt chuyện. “Cơ thể còn đau nhức chứ?”

“Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi. Phải cảm ơn Seigi cả.”

Phải xấu hổ thú nhận điều này, rằng Lana thật sự vẫn còn chưa quen với việc xa rời khỏi chăn ấm đệm êm. Đừng nhắc vội đến việc du hành, nội việc sinh hoạt hằng ngày thôi cũng đã mang đến cho cô biết bao nhiêu là rắc rối.

Mặc cho nằm trong túi ngủ thì đó vẫn là một trải nghiệm quá sức đối với cô nàng. Ừ thì có được lợp thêm lớp lều và lớp túi, nhưng mặt đất vẫn cứng và gồ ghề khủng khiếp. Thật ra từ trước khi đến đây thì người Lana đã có dấu hiệu đau nhức, và sau đêm cắm trại ngoài trời thì cơn đau cơ âm ỉ đó khiến người cô muốn nứt ra. Cô nàng thật sự chỉ muốn nằm yên một chỗ mà thôi, tất nhiên là ở chỗ nào đó thoải mái một chút.

Khi nhận ra tình trạng của bạn cùng lều, Helmie đã cầu cứu những người khác. Tuy có thể chữa lành những tổn thương vật lý song đối với những trường hợp như bệnh tật hay nhức mỏi thì ma pháp hồi phục của vị tu sĩ cũng đành phải giơ tay chịu thua. Song may mắn là Seigi biết vài ngón nghề mát xa nên đã ra tay giúp đỡ, mặc dù lúc đó thì có hơi ngại thật. Nhờ đó mà Lana đã cảm thấy khá hơn ít nhiều. Tuy không thể xua tan hoàn toàn cơn đau nhức nhưng chí ít thì cô đã có thể đi lại ở một mức độ nhất định.

Mình cần phải sớm làm quen với việc ngủ ngoài trời nếu muốn tiếp tục chuyến hành trình… Lana hừng hực khí thế quyết tâm trong lòng, đồng thời lén siết chặt nắm tay lại. Và phải tập quen với những thứ đáng sợ nữa!

"Mà hôm nay cậu có vẻ trầm lắng hơn nhỉ?"

"Cô cảm thấy vậy à?"

Lana gật đầu. Cả lúc giao chiến hay nói chuyện với mọi người thì Garan trông cùng không ngông nghênh nhiều như lúc bọn họ mới gặp nữa. Cô còn tưởng cậu ta cảm thấy không khỏe giống mình cơ, nhưng mà dù có nhìn thế nào thì cũng không phải vậy.

Trước sự quan tâm từ nàng pháp sư, Garan chỉ im lặng không đáp mà lướt nhìn vẩn vơ lấy khu rừng um tùm xung quanh. Một lúc sau, cậu ta bỗng nhiên cất lời một lần nữa.

“Lana này, tôi nói cái này được chứ?”

“Vâng?”

Rồi Garan bỗng chìa bàn tay trái đang mở về phía cô. Với gương mặt cực kỳ nghiêm túc, cậu ta đưa ra đề xuất sửng sốt của mình: “Cùng tôi rời khỏi cái nhóm này, cùng nhau rời khỏi tổ đội anh hùng đi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận