• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

"Tớ muốn những tháng ngày hạnh phúc nhất có thể

Chương 7: Khép lại kì nghỉ xuân.

0 Bình luận - Độ dài: 2,553 từ - Cập nhật:

Sau buổi leo núi với đủ cảm xúc lẫn lộn, tôi và Rin cùng nhau đi về nhà của bà, trời lúc ấy vẫn còn âm u, nhưng may mắn là cơn mưa đã tạnh. Đường về chẳng còn xa, nhưng không hiểu sao lại trở nên ấm áp lạ thường, có lẽ là vì cả hai chúng tôi đều cảm nhận được sự hiện diện của người kia bên cạnh.

Khi tới cửa nhà, tôi là người lên tiếng trước:

“Bà ơi, tụi cháu về rồi này.” Nói xong, tôi ngồi xuống bậc thềm ngay cửa ra vào, cởi đôi giày vẫn còn ươn ướt vì trận mưa lúc nãy. Rin cũng loay hoay tháo giày, khẽ khịt mũi một cái vì lạnh.

Từ trong nhà, giọng bà vang lên ấm áp, đáp lại tôi:

“Chào mấy đứa, úi, hai đứa có sao không? Quần áo ướt hết rồi này.” Bà vừa bước ra, vừa nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy lo lắng, hai tay khẽ vỗ vỗ vào vai Rin rồi quay sang tôi.

“Bọn cháu không sao đâu ạ… chỉ là lúc về bị mắc mưa một chút thôi,” Rin mỉm cười trấn an bà ấy, đồng thời nhỏ cũng đang cố giấu đi vẻ mệt mỏi.

Tôi cũng cười theo, tay vẫn giữ khăn lau tóc:

“Cháu xin lỗi vì làm bà lo. Tụi cháu hơi…lang thang trên núi hơi lâu.”

“Nếu không sao thì tốt rồi.” Bà liền thở nhẹ đầy nhẹ nhõm, rồi trao cho cả hai đứa cái xoa đầu thân thương. “Thôi lên thay đồ khô đi, bà đã nấu chút cháo gừng rồi đó. Hai đứa mà cảm lạnh là bà buồn lắm à nghen.”

“Cảm ơn bà ạ… bà lúc nào cũng chu đáo hết.” Sau khi cảm ơn bà, Rin quay sang tôi, ánh mắt long lanh trông cô ấy có vẻ đang rất vui.

“Toru, thay đồ xong rồi cùng ăn nhé.”

“Ừ, để tớ thay đồ trước rồi xuống ngay.”

Vội chạy lên phòng, trong lòng tôi chợt thấy nhẹ nhõm và yên bình đến kỳ lạ, snhư thể, sau cơn mưa ấy, tôi càng muốn bên Rin, khiến cô ấy mỉm cười mãi trong thời gian ngắn ngũi còn lại.

Sau khi dùng xong bữa cùng bà và Rin, cả hai đứa chúng tôi dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị quay về. Trời lúc này đã chuyển nắng nhẹ, ánh chiều rọi vào ô cửa sổ khiến không gian trong nhà như được nhuộm một màu vàng dịu dàng, êm đềm.

“Hai đứa về sớm vậy sao?” Với giọng điệu thoang thoáng buồn, bà tiến tới gần, tay khẽ vuốt nhẹ tấm khăn trên bàn như cố tìm cớ giữ chân hai đứa lại. Ánh mắt bà dừng lại một lúc trên khuôn mặt Rin, rồi chuyển sang tôi.

"Dạ, đúng vậy ạ..." Tôi đáp, cũng thấy một chút buồn trong lòng khi phải rời xa bà.

Ánh nắng chiều xiên qua ô cửa gỗ, rọi xuống sàn nhà loang lổ những vệt sáng ấm áp. Trong giây phút ấy, không gian như chậm lại.

“Vậy à…” Bà mỉm cười, nhưng tôi vẫn cảm nhận được chút gì đó nuối tiếc trong ánh mắt. Bà bước lại gần, xoa nhẹ đầu Rin như một thói quen trìu mến, rồi quay sang tôi, ánh nhìn dịu dàng mà nghiêm nghị:

“Toru này, đừng để Rin một mình nữa nghe chưa. Con bé yếu đuối hơn vẻ ngoài của nó đấy.”

“Dạ, cháu biết rồi ạ. Bà cứ yên tâm.” Tôi trả lời vô cùng chắc nịch, vì đó cũng chính là mục tiêu mà tôi cần phải làm được.

Chợt, Rin, người vẫn đứng sau lưng tôi từ nãy đến giờ, bất ngờ bước tới ôm chầm lấy bà.

“Cháu sẽ sớm về thăm lại bà…” Giọng nhỏ hơi nghẹn lại, và khi tôi khẽ liếc sang, đôi vai ấy đang khẽ rung lên, trong ánh sáng mờ ảo của buổi chiều tà, tôi có thể thấy mắt Rin hơi nhòe đi. Có lẽ... trong lòng nhỏ biết rõ, lời hứa ấy rất có thể sẽ không thể giữ trọn.

Nhưng bà thì không nhận ra những điều bất thường ấy. Vẫn là nụ cười hiền hậu, bà nhẹ nhàng vỗ vai cả hai đứa, giọng nói xen lẫn sự quan tâm thường ngày:

“Thôi, đi đi, về cho kịp trời tắt nắng. Đường núi lúc hoàng hôn dễ trơn lắm đó.”

Tôi khẽ gật đầu, quay đi thật nhanh, vì không muốn để bà hay Rin thấy được ánh mắt mình lúc này cũng đang đỏ hoe, vì chính bản thân tôi…

waTrước khi rời đi hẳn, tôi quay đầu nhìn lại một lần nữa. Bà vẫn đứng ở ngưỡng cửa, dáng người nhỏ nhắn phủ lên bởi ánh chiều tà, mỉm cười dịu dàng như thể muốn giữ lấy chút nắng ấm cuối ngày.

Khoảnh khắc ấy, tim tôi bất chợt thắt lại. Tôi thấy thương bà vô cùng, thương cả bóng lưng ấy, mái tóc bạc lòa xòa, và ánh mắt chan chứa những điều chưa từng nói thành lời.

Tôi vẫy tay chào bà lần cuối, rồi cùng Rin bước đi trên con đường quê rợp bóng cây, nơi chưa có nhiều kỷ niệm... nhưng có lẽ, từ hôm nay, nó sẽ trở thành một phần ký ức mà cả hai chúng tôi chẳng thể nào quên.

"Toru này, trước khi đón xe buýt, tớ có nơi này muốn ghé qua, cậu đi với tớ chứ?"

Tôi khựng lại khi nghe Rin nói vậy. Cô ấy không nhìn tôi, ánh mắt vẫn hướng về xa xăm nơi con đường dẫn xuống thị trấn. Mái tóc bob khẽ rung theo làn gió thoảng qua, mang theo mùi cỏ cây sau cơn mưa.

“Ừm, được thôi.” Tôi gật đầu, dù trong lòng thoáng chút tò mò.

Rin mỉm cười, nắm lấy tay tôi như thể sợ nếu chậm một nhịp, tôi sẽ đổi ý. Bàn tay nhỏ bé nhưng ấm áp của cô ấy khiến tôi thấy lòng nhẹ đi phần nào.

Chúng tôi bước chậm trên con đường mòn, xuyên qua cánh rừng nhỏ đang nhuộm sắc chiều vàng rực. Từng bước chân như lẫn vào tiếng ve cuối mùa, nhịp tim cũng như trôi theo sự tĩnh lặng mà lạ kỳ thân quen ấy.

“Nơi đó xa chứ?”

“Cũng gần thôi mà Toru nè, nơi đó… là một nơi rất quan trọng với tớ đấy, hì hì.”

Và rồi, trước mắt tôi, sân bóng đá hiện lên. Nó nhỏ thôi, chỉ là một bãi đất trống cạnh bờ sông, cỏ mọc um tùm ở vài góc, khung thành đã hoen rỉ theo thời gian. Nhưng khi nhìn thấy nó, tim tôi như khẽ nhói.

"Nơi này là..."

Rin gật đầu, rồi buông tay tôi ra, chậm rãi bước về phía giữa sân. “Đây là nơi đầu tiên tớ nhìn thấy cậu đá bóng.”

“Toru khi ấy, dù chỉ là một đứa nhóc, nhưng ánh mắt cậu lúc chơi bóng... rực rỡ lắm.” Nói rồi, cô ấy quay lại nhìn tôi, nở một nụ cười dịu dàng, nhưng tôi thấy trong đó là cả nỗi buồn lẫn sự tiếc nuối. “Tớ đã nghĩ, cậu là người thuộc về sân bóng... là người mà nếu dõi theo, trái tim tớ sẽ không còn thấy cô đơn nữa.”

Tôi không biết phải nói gì. Tôi không ngờ... nơi này, ký ức này, lại còn in sâu trong tâm trí Rin như vậy.

Dưới ánh chiều tà nhạt dần trên sân bóng cũ, giọng Rin vang lên, mềm mại như gió thoảng nhưng lại nặng trĩu nơi lồng ngực tôi.

“Nhưng tớ biết một điều rằng.” Rin nói tiếp, cúi đầu, giọng nhỏ dần. “Hẳn Toru có gì đó... khiến cậu phải từ bỏ đam mê đó...”

“Liệu... cậu có thể chia sẻ điều đó với tớ không?”

“Tớ... không thể nói lúc này, Rin... xin lỗi nhé.” Mặc dù Rin đã hỏi tôi một cách trân thành, nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài việc giấu kín bí mật đấy, vì nếu cô ấy biết được…nó sẽ là điều không thể cứu vãn được nữa. Trái tim tôi, bất chợt cảm thấy nhói đau vô cùng.

Khẽ gật đầu, mắt của Rin hơi cụp xuống, nhưng không hề giận hay trách móc tôi, chỉ có một chút buồn thoáng qua.

“Ừ, tớ hiểu mà…” Cô mỉm cười nhẹ nhàng. “Dù gì, tớ cũng đã giữ bí mật của mình rất lâu... nên tớ không có quyền trách cậu.”

Như để xua đi bầu không khí nặng giữa hai đứa, Rin vui vẻ chạy lên trước tôi rồi ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

“Thôi thì ra tới đây rồi, chúng ta ngồi cùng nhau, ngắm nhìn mấy đứa trẻ kia đá bóng đi, Toru.”

Tôi liền tiến tới và ngồi xuống bên cạnh Rin, trên lớp cỏ lởm chởm và hơi ẩm sau cơn mưa sáng nay. Gió chiều thổi nhẹ, mang theo mùi bùn đất và lá mục, lẫn trong tiếng cười nói của lũ trẻ đang đá bóng ở phía xa. Một quả bóng bay lệch sang một bên, lăn tròn rồi dừng lại ngay gần chỗ chúng tôi.

Rin khẽ cười, cúi người nhặt quả bóng rồi nhẹ nhàng lăn trả lại cho bọn trẻ, rồi quay về phía tôi:

“Cậu có thấy mình từng giống như chúng không?” Cô ấy hỏi tôi, ánh mắt lại vẫn hướng về phía sân cỏ. “Vô tư, hồn nhiên, không sợ tương lai hay những điều mơ hồ phía trước…”

Trước những lời vừa rồi, tôi rơi vào sự im lặng. Cổ họng nghẹn lại như thể có thứ gì đó chặn ngang, khiến tôi không thể thốt ra bất kỳ lời nào.

“Toru này…Nếu một ngày nào đó, mọi thứ giữa chúng ta thay đổi—nếu một trong hai đứa phải rời đi… cậu vẫn sẽ tiếp tục chạy chứ?”

Tôi quay sang nhìn Rin nhưng Rin không nhìn lại tôi. Gió thổi bay vài sợi tóc trước trán cô, lộ ra một biểu cảm mơ hồ giữa nụ cười và nước mắt.

“Tớ hy vọng… dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng sẽ không từ bỏ ước mơ của mình. Dù cho nó đau, dù cho nó khó khăn đến mức không thể bước tiếp...cậu cũng chẳng cần phải thực hiện lời hứa đó.”

Tôi nắm chặt tay, móng tay gần như in hằn vào da.

“Tớ không thể. Nhưng nếu có một cơ hội... tớ chắn chắn sẽ biểu diễn cho Rin xem thêm một lẫn nữa.”

Rin quay sang tôi, lần này, cô mỉm cười rõ ràng hơn, đôi mắt ánh lên ánh nắng hoàng hôn vàng cam.

“Vậy thì... tớ sẽ lại một lần nữa, trở thành khán giả đầu tiên của cậu, nhé?”

Trái tim tôi khẽ chùng xuống, rồi ấm dần lên, một cảm giác vừa đau lòng cũng vừa đẹp đẽ, như khi bạn nhìn thấy mặt trời lặn lần cuối trong ngày đông.

Nếu đó là điều cuối cùng mà Rin mong muốn...có lẽ...tôi sẽ cố gắng thực hiện nó

                                                                                          ***

Kết thúc kỳ nghỉ xuân, chúng tôi trở lại với ngôi trường quen thuộc. Mọi thứ vẫn y nguyên như trước, từ dãy lớp học ngập nắng cho đến âm thanh rộn rã mỗi giờ ra chơi. Nhưng có điều gì đó trong không khí dường như cũng thay đổi, một chút nhộn nhịp, một chút háo hức len lỏi trong từng bước chân của học sinh.

Và rồi, như thường lệ, đây cũng là thời điểm diễn ra lễ hội học đường thường niên – sự kiện được mong chờ nhất năm. Các bảng thông báo nhanh chóng được phủ đầy bởi lịch trình chuẩn bị, danh sách các lớp tham gia gian hàng, sân khấu, và đủ thứ hoạt động sôi nổi kéo dài suốt nhiều ngày.

Nhưng đã hai năm rồi, tôi chẳng còn mấy để tâm đến những sự kiện như thế này. Lễ hội trường từng là điều gì đó xa vời, ồn ào và chẳng liên quan gì đến tôi của quãng thời gian ấy.

Vậy mà không hiểu sao, lần này, trong thâm tâm tôi lại có cảm giác rất khác. Như thể một điều gì đó đang chờ đợi, như thể... tôi có lý do để bước vào những ngày nhộn nhịp sắp tới không chỉ với tư cách một học sinh, mà còn là chính mình.

Tôi nhìn sang bàn học ngay gần cửa lớp, nơi Rin đang ngồi, vẫn là ánh nắng nghiêng nghiêng rọi qua khung cửa sổ ấy. Có lẽ... là vì cô ấy. Tôi sẽ khiến dịp lễ hội này, trở thành kỷ niệm hạnh phúc trong đời Rin.

Và rồi, ngày đó cũng đến – cái ngày mà cả lớp sẽ bàn bạc nên làm gì cho lễ hội.

Sau một tiết tranh luận khá rôm rả, cả lớp chúng tôi đã thống nhất sẽ diễn một vở kịch, với nữ chính không ai khác là Rin.

Vì ngoại hình dễ thương, cùng tính cách thân thiện, mọi người đã đề cử nhỏ đảm nhận vai diễn đó, và đương nhiên là do cô ấy xung phong nữa.

"Thế Rin muốn chọn ai làm nam chính cùng cậu?" Một bạn nữ lên tiếng hỏi, giọng đầy tò mò.

Rin khựng lại một chút khi nghe câu hỏi đó, má hơi ửng hồng. Cả lớp chợt im lặng, như thể đang chờ đợi một điều gì đó thú vị sẽ được tiết lộ. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Rin.

“Tớ nghĩ là…” Nhỏ liếc nhìn tôi, người đang ngồi ở dãy bàn cuối, chưa kịp phản ứng gì. Một nụ cười nhẹ nở trên môi Rin, vừa vui vẻ, vừa có chút bối rối trong câu nói.

“Nếu được, tớ muốn Toru diễn cùng.”

Không khí trong lớp như bùng nổ. Tiếng huýt sáo, reo hò vang lên liên tiếp. Mọi người không những không từ chối mà còn háo hức hưởng ứng theo:

"Sato được chọn sao? Chà, tớ khá là mong đợi màn tái xuất của cậu ấy đấy."

"Được cô gái dễ thương nhất lớp đề cử, chắc cậu ấy không từ chối đâu nhỉ?"

"À, tớ nghe bảo nhiều người thấy hai người họ đi cùng nhau suốt đấy."

"Wow, là một đôi à? Hay đấy chứ, hì hì."

Trước những phản ứng vừa rồi của các bạn cùng lớp, tôi vừa cảm thấy cảm động, cũng vừa cảm thấy ngượng ngùng. Rin... trước mặt mọi người mà dám chọn tôi như vậy đấy... thật là...

Nhưng rồi, giữa tiếng cười đùa, sự cổ vũ của cả lớp, tôi lại chẳng thể nào cười theo được.

Chúng tôi không thể nào thành đôi được đâu...

Tôi tự nhủ điều đó trong lòng, như một cái gai len lỏi trong lồng ngực. Nghĩ vậy, tôi thoáng cảm thấy buồn bã.

Rin vẫn đang đứng đó, cười tươi giữa ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ lớp học. Nụ cười ấy vẫn trong trẻo như ngày nào, nhưng chỉ mình tôi biết... đằng sau nó, có lẽ cũng đang ẩn giấu điều gì đó giống như tôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận