"Tớ muốn những tháng ngày hạnh phúc nhất có thể
Chương 1: Gặp lại người con gái tôi từng thương.
2 Bình luận - Độ dài: 3,691 từ - Cập nhật:
Tiết học cuối cùng trong ngày kết thúc. Ngay lập tức, cả lớp rộn ràng thu dọn sách vở, từng tốp học sinh cười nói rôm rả vô cùng sôi nổi, nào là bàn tán về buổi hẹn hò sắp tới, về trận đấu bóng rổ giữa các câu lạc bộ, hay chỉ đơn giản là quán ăn mới mở gần trường.
Nhưng tất cả những âm thanh ấy dường như chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi ngồi ở một góc lớp, lặng lẽ nhét sách vào cặp, không có ai bước đến trò chuyện với tôi, và tôi cũng chẳng buồn bắt chuyện với ai. Kể cả khi giáo viên nhắc nhở vài câu trước khi tan học, tôi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng dõi theo những tia nắng cuối ngày chiếu xuống sân trường.
Bất chợ, có ai đó gọi tên tôi. Một giọng nói quen thuộc:
"Này, Toru!"
Tuy đó chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng không hiểu sao, sự khó chịu cứ dâng lên trong tôi. Tôi nhíu mày, quay phắt lại.
Gì?" Tôi cáu gắt, giọng đầy cáu kỉnh. Và người vừa gọi tôi – một cậu bạn cùng lớp – thoáng chững lại, rồi gãi đầu cười gượng trước thái độ vừa rồi.
"Tớ chỉ định hỏi... cậu có muốn đến câu lạc bộ một chút không? Mọi người—"
"Không."
Lời từ chối đầy thô lỗ ấy đã khiến không khí giữa hai chúng tôi trở nên có phần khó xử nên cậu ta chào tôi rồi lúng túng bỏ đi. Tôi thở hắt ra, day day thái dương. Giờ đây tôi chẳng còn kiên nhẫn để giao tiếp với ai nữa.
Từ xa xa, vài tiếng xì xào vang lên.
"Dạo này Toru thay đổi nhiều quá..."
"Ừ, hồi trước cậu ấy đâu có nóng tính như vậy đâu. Cậu ấy lúc nào cũng hòa đồng mà..."
"Toru của ngày xưa ấy à? Chẳng còn nữa rồi. Bây giờ cậu ta lúc nào cũng cau có, dễ nổi nóng..."
Tôi nghiến răng, cố gắng phớt lờ những lời bàn tán, nhưng chúng cứ như những con dao nhỏ, từng chút, từng chút một, khắc sâu vào lòng tôi.
Không muốn bản thân phải tiếp tục lắng nghe tiếp những lời đó, tôi vội vã bước ra khỏi cổng trường, ấy thế mà tôi lại gặp một nhóm học sinh khác đi ngang qua, vừa cười đùa vừa nhắc về đội tuyển bóng đá của trường. "Nếu có cậu ấy, chắc chắn đội mình đã vô địch." Ai đó nói vậy, nhưng tôi chẳng bận tâm. Chẳng cần nói tên, tôi cũng biết họ đang nói về mình, nhưng chuyện đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cúi đầu thật sâu, tôi siết chặt quai cặp, bước thật nhanh qua đám đông ồn ào, tự nhắc bản thân rằng mình không cần để tâm. Không cần nhớ về những thứ đã mất. Không cần nhìn lại phía sau.
Gió thổi qua hàng cây ven đường, lá vàng rơi lác đác dưới chân. Tôi vô thức đi ngang qua sân bóng. Dưới ánh hoàng hôn, lũ đàn em đang tập luyện, những tiếng hò reo, tiếng bóng lăn, tiếng còi huấn luyện viên vang lên như kéo tôi về quá khứ. Tôi từng là một phần của nơi đó. Tôi từng chạy trên sân, từng cảm nhận nhịp đập trái tim mình hòa cùng tiếng cổ vũ.
"Chết tiệt!" Tôi hét lên trong sự tức giận, giọng khàn đặc. Vài người đi ngang qua giật mình quay lại nhìn, nhưng tôi chẳng còn sự tính tảo để ý đến nữa.
Nắm tay tôi siết chặt đến mức móng tay gần như hằn sâu vào da thịt. Lồng ngực nhói lên từng cơn, hơi thở gấp gáp như thể có thứ gì đó đè nặng, khiến tôi không thể hít thở một cách bình thường.
Tại sao chứ...?
Cảm giác nghẹn lại nơi cổ họng. Đến khi nhận ra, tôi mới phát hiện có thứ gì đó đang lặng lẽ lăn dài trên má.
Là nước mắt.
Tôi vội đưa tay quệt đi, nhưng càng lau, chúng càng rơi xuống không kiểm soát. Tôi cắn chặt răng, cố kìm lại cơn nấc đang chực chờ bật ra. Không được. Tôi không thể yếu đuối. Tôi không được phép yếu đuối.
Thế nhưng, lúc này đây, giữa con phố đông người qua lại—tôi chỉ thấy bản thân thật nhỏ bé và cô độc hơn bao giờ hết.
Cứ thế, tôi lang thang vô định trên những con phố lặng lẽ, chẳng buồn để tâm mình đang đi đâu, cũng chẳng biết bản thân muốn đi về đâu. Chỉ đến khi đôi chân bắt đầu nhức mỏi, tôi mới nhận ra mình đã đứng trước cánh cửa quen thuộc—nhà.
Đẩy cửa bước vào, tôi nghe thấy giọng mẹ vang lên từ bếp, nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng:
"Toru, con về rồi đấy à?"
"Vâng..." Tôi đáp, giọng hờ hững, gần như không có chút sức sống.
Mẹ bước ra, nhìn tôi từ đầu đến chân với ánh mắt dò xét. Bà không nói gì ngay, chỉ lặng lẽ tiến lại gần, bàn tay chạm nhẹ lên vai tôi, như muốn kiểm tra xem tôi có ổn không.
"Sao nay con về trễ vậy? Đừng có làm gì quá sức nha con."
Tôi khẽ nhíu mày. Một cơn khó chịu dâng lên trong lồng ngực, giống như một luồng sức ép vô hình bóp nghẹt tâm trí tôi. Tôi biết mẹ lo lắng cho tôi, tôi biết bà yêu thương tôi, nhưng lúc này tôi chỉ muốn có một chút yên tĩnh, không muốn nghe những lời này. Không phải bây giờ, không phải lúc này.
"Mẹ, con biết rồi!" Tôi buột miệng, giọng lớn hơn mức cần thiết, như thể tôi đang cố gắng đẩy tất cả sự mệt mỏi, sự bực bội của mình ra ngoài.
Mẹ hơi khựng lại, đôi mắt nhìn tôi có chút bối rối, nhưng vẫn dịu dàng nói:
"Sau này..."
Nhưng tôi không để bà nói hết câu.
"Con bảo là con biết rồi mà! Mẹ đừng nói gì nữa, con mệt lắm rồi!"
Lời nói đã bật ra trước khi tôi kịp suy nghĩ. Cả cơ thể tôi như đang run lên vì sự tức giận không thể kiểm soát. Nhưng khi nhìn vào mắt mẹ, tôi thấy sự lo lắng dâng lên, ánh mắt bà thoáng buồn. Cảm giác tội lỗi ngay lập tức xâm chiếm lấy trái tim tôi. Tôi không cố ý khiến bà phải buồn như thế… nhưng sự bực bội trong tôi lúc này thật sự quá lớn.
Không muốn nhìn thấy mẹ nữa, cũng như không muốn tiếp tục chịu đựng cảm giác ngột ngạt này. Tôi đã quăng phắt cái cặp xuống đất, sải bước thật nhanh lên lầu, bỏ mặc mẹ đang đứng đó với vẻ mặt lo lắng. Tôi lao vào phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Khi cửa phòng đóng lại, tôi mới dám thở ra một hơi dài, cảm giác như cả người tôi vừa được giải thoát khỏi một cái gì đó nặng nề. Đây là nơi duy nhất tôi có thể trốn tránh, nơi tôi có thể đối diện với chính mình mà không phải gồng lên.
Căn phòng nhỏ của tôi đón tôi với sự lộn xộn quen thuộc: đống sách vở vứt bừa bộn trên bàn, bộ đồng phục bóng đá cũ bỏ quên trong tủ, và trên kệ, một chiếc cúp nhỏ phủ đầy bụi.
Tôi đi tới, đưa tay lau nhẹ lớp bụi trên chiếc cúp. Những dòng chữ khắc trên đó giờ đây mờ nhạt, như chính những hoài bão của tôi – những ước mơ đã dần tan biến. Nhìn vào hình ảnh phản chiếu méo mó của mình trong bề mặt kim loại, tôi không thể nhận ra được chính mình nữa. Một phiên bản của tôi đã thay đổi, không phải vì tôi muốn, mà vì tôi phải.
Cuối cùng, tôi đặt chiếc cúp trở lại vị trí cũ, cảm giác nặng nề lại xâm chiếm lòng tôi. Cả căn phòng như đang giam giữ tôi lại, không có lối thoát, chẳng có ai để tôi có thể dựa dẫm nữa.
Cảm giác mệt mỏi như một tảng đá lớn đè lên cơ thể tôi. Ngả người lên chiếc giường, mắt tôi vô định hướng lên trần nhà. Trong đầu cảm nhận rõ rệt được sự trống rỗng, như thể mọi thứ đã biến mất. Niềm đam mê, ước mơ, những hoài bão mà tôi từng cố gắng hết mình để đạt được — tất cả những thứ ấy giờ đây chỉ còn là những mảnh vỡ vụn. Chúng đã bị tước đi khỏi tôi, và tôi không thể làm gì để níu giữ lại. Cảm giác bất lực bao trùm lấy tôi, như thể tôi đang chìm vào một vực thẳm không đáy, không có lối thoát. Mọi thứ tôi từng tin tưởng, mọi điều tôi đã chiến đấu để có được, giờ như một cơn ác mộng không lối thoát.
Và cả…lời hứa với cô ấy nữa, tôi đã không thể nào thực hiện được.
“T-tớ xin lỗi…” Tôi thì thầm, giọng lạc đi giữa không gian tĩnh mịch, rồi vùi mặt vào gối cố gắng ngăn dòng cảm xúc đang dâng trào, nhưng càng cố quên đi, những ký ức cũ càng ùa về mạnh mẽ hơn. Hình ảnh của cô ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy—tất cả vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi, như một vết thương không bao giờ liền sẹo.
"Rin..." Tôi khẽ gọi tên cô ấy trong vô thức.
Không biết từ ngày tôi rời đi, cô ấy đã ra sao? Có cảm thấy cô đơn không? Căn bệnh ấy… liệu có đỡ hơn, hay ngày càng tồi tệ?
Nghĩ đến đây, tôi khẽ lắc đầu, cố xua đi những ý nghĩ đó. Không. Tôi không muốn nghĩ về những điều này nữa. Không muốn nhớ lại. Không muốn đối diện.
Nhưng dù có cố quên thế nào, hình ảnh của Rin vẫn mãi quanh quẩn trong tâm trí tôi, như một dư âm không thể nào phai nhạt.
Và rồi, giữa những suy nghĩ hỗn loạn, mí mắt tôi dần trở nên nặng trĩu.
Cảm giác mệt mỏi bao trùm lấy cả cơ thể lẫn tâm trí. Hơi thở tôi dần chậm lại, nhịp tim cũng trở nên lặng lẽ hơn.
Trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, cái tên ấy vẫn kịp vang lên trong đầu tôi—một cách mơ hồ, nhưng da diết.
Rin…
***
Sáng hôm sau, tôi đến lớp như thường lệ. Trời vẫn se lạnh, mang theo hơi gió của tháng 10 cùng với những tia nắng nhạt nhòa len lỏi qua kẽ lá, phủ khắp sân trường một thứ ánh sáng mờ ảo.
Vừa bước đến cửa lớp, tôi đã nghe thấy tiếng bàn tán rôm rả.
“Nè, nghe bảo hôm nay lớp mình có học sinh mới đấy!”
“Thật á? Là nam hay nữ vậy?”
“Hình như là con gái đó! Mà nghe nói xinh lắm nhé!”
Tôi khẽ nhíu mày, chẳng mảy may bận tâm. Một học sinh mới? Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi. Đám bạn cùng lớp có vẻ phấn khích, nhưng tôi chẳng có tâm trạng để tham gia vào cuộc trò chuyện của họ.
Nhún vai, tôi bước vào lớp và vẫn như mọi ngày, tôi đi thẳng về chỗ, đặt cặp xuống bàn, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, từng cơn gió nhẹ lướt qua, lay động những tán cây. Một buổi sáng như bao ngày bình thường khác... hay ít nhất, tôi đã nghĩ vậy.
Sau vài phút, giáo viên chủ nhiệm bước vào, tiếng cười nói trong lớp nhanh chóng nhỏ dần.
"Được rồi mấy đứa, trật tự nào." Thầy hắng giọng, ánh mắt quét một lượt khắp phòng để ổn định lại trật tự. "Chắc hẳn mấy đứa cũng biết rồi, hôm nay lớp chúng ta sẽ đón chào một học sinh mới."
Vừa dứt lời, cả lớp lập tức xôn xao. Những tiếng bàn tán lại rộ lên, những ánh mắt háo hức hướng về phía cửa. Ai cũng mong đợi một gương mặt mới—một người bạn mới.
Tôi cũng nên phớt lờ như mọi khi. Nhưng không hiểu sao, dù đã cố gắng dửng dưng, tim tôi vẫn bất giác đập nhanh hơn một nhịp. Một cảm giác mơ hồ len lỏi trong lòng.
"Được rồi, em vào đi." Giọng thầy vang lên, ra hiệu cho ai đó đang đứng ngoài cửa.
Tiếng giày nhẹ nhàng khẽ vang lên, một bóng dáng nhỏ nhắn bước vào lớp.
Mái tóc bob quen thuộc, thân hình nhỏ nhắn cùng với làn da trắng mịn, và... một vết sẹo nhỏ trên khóe trái khuôn mặt cô ấy do bị trượt té.
Thời gian như ngưng lại.
Tim tôi thắt lại khi nhìn thấy nụ cười tóa nắng ấy—nụ cười mà tôi không nghĩ mình sẽ lại nhìn thấy lần nữa.
Giọng tôi bật ra trong vô thức, nhỏ đến mức chính tôi cũng không nhận ra:
"...Rin...?!"
"Xin chào mọi người, tớ là Mizuno Rin. Tớ thích ngắm cá ở thủy cung. Có gì mong mọi người giúp đỡ tớ trong năm học này nhé."
Giọng nói ấy... vẫn dịu dàng và trong trẻo như ngày nào.
Không khí trong lớp ngay lập tức trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết.
“Đương nhiên rồi!” Vài người lên tiếng, đáp lại Rin đầy nhiệt tình.
"Ôi trời, bạn mới dễ thương quá!" Một bạn nữ bàn tàn với hội bạn của mình.
"Nè, Mizuno này, cậu thích mẫu bạn trai như thế nào?" Một cậu bạn hào hứng lên tiếng, giọng đầy mong đợi.
Tôi khẽ nhíu mày. Đám con trai trong lớp không lịch sự gì cả. Chắc hẳn câu hỏi này sẽ khiến cô nàng lúng túng lắm...
Nhưng mà, tôi đã lầm.
Rin chỉ nghiêng đầu, nở một nụ cười khúc khích đầy tinh nghịch. "Mẫu bạn trai của tớ á? Hmm... chắc chắn không phải cậu rồi, hì hì."
"Ặc..." Cậu ta tặc lưỡi tiếc nuối, thấy thế, cả lớp cũng cười ồ lên thích thú.
Thầy giáo bật cười, vỗ tay hai cái để lấy lại trật tự. "Được rồi, được rồi, đừng trêu bạn mới nữa nào. Mizuno, em sẽ ngồi ở—"
Không biết có phải do ảo giác không, nhưng dường như trong thoáng chốc, ánh mắt Rin lướt qua tôi.
Tim tôi khẽ thắt lại.
Rin… thật sự là cậu sao?
Tôi siết chặt tay dưới gầm bàn. Không thể tin rằng, tôi lại gặp cô ấy trong tình trạng này.
"Toru...?"
Giọng nói ấy nhẹ như gió thoảng, nhưng tôi nghe thấy rõ ràng.
Rin hướng mắt về phía tôi, đôi đồng tử mở to, phản chiếu sự kinh ngạc tột cùng.
Không nói không rằng, cô ấy chạy thẳng đến chỗ tôi, bỏ mặc những ánh mắt tò mò xung quanh.
"Là cậu thật sao?!"
Tôi ngập ngừng. Giữa bao nhiêu câu từ có thể nói, tôi lại chỉ thốt ra một câu đơn giản:
"Rin... Lâu rồi không gặp."
Chỉ bốn chữ ấy thôi, mà trong lòng tôi như có hàng ngàn con sóng ngầm khuấy động. Cảm xúc vui mừng ư? Không. Chỉ có một cảm giác nặng nề không tên, đè ép lên lồng ngực tôi.
"Tớ cứ ngỡ sẽ không thể nào gặp lại cậu nữa..." Rin nói, giọng cô ấy run nhẹ, như thể không tin nổi vào sự thật trước mắt.
Tôi nhìn Rin. Trong đôi mắt cô ấy là sự chân thành, là nỗi lo lắng, nhưng cũng có cả một chút mong đợi.
"Cậu dạo này vẫn ổn chứ?" Rin hỏi, giọng cô ấy nhẹ nhàng nhưng lại như một nhát dao cắt ngang vào tâm trí tôi.
Tôi muốn nói rằng tôi vẫn ổn. Nhưng tôi không thể.
"Từ hôm ấy, tớ không thể nào liên lạc được với cậu." Cô ấy tiếp tục, ánh mắt ánh lên chút u buồn. "À, đúng rồi! Toru, cậu có tham gia giải đá banh vừa rồi không?"
Tôi khẽ giật mình.
Bóng đá ư?
Hình ảnh sân cỏ, tiếng reo hò, cảm giác trái bóng lăn dưới chân… tất cả như những mảnh ký ức mờ nhạt vụt qua trong đầu. Nhưng rồi, chúng ngay lập tức bị nhấn chìm bởi những cảm xúc tiêu cực.
"Đừng..."
"Cậu nói gì cơ, Toru?"
"Đừng nhắc gì về bóng đá nữa, Rin... tớ không quan tâm đến môn thể đó nữa rồi."
Lời nói của tôi như một vố nước lạnh vào mặc Rin. Mặc dù tôi đã mong đợi khoảnh khắc gặp lại cô ấy, thế nhưng khi nó đến, tôi lại không thể kiềm chế được sự tức giận và giải tỏa nó lên người bạn thuở nhỏ. Cô ấy đâu có lỗi, làm sao cô ấy biết tôi đã phải gặp chuyện gì khi đang nằm viện, ấy thế mà tôi…
Ngay lúc ấy, thầy chủ nhiệm bước vào, giọng nói của thầy trầm và đầy buồn:
"Mizuno, em đừng nhắc về bóng đá trước mặt Sato. Em về chỗ đi."
Rin ngước mắt lên nhìn thầy, vẻ mặt ngạc nhiên trước hành động của tôi, nhưng cô ấy không nói gì thêm. Cô chỉ lặng lẽ quay lại chỗ ngồi, ánh mắt Rin dừng lại nơi tôi, đầy sự khó hiểu và lo lắng. Nhưng mà tôi đã quay đi, không dám nhìn vào đôi mắt ấy, không dám đối diện với người từng thầm thích…
Vì tính cách hòa đồng và ngoại hình đáng yêu, Rin nhanh chóng trở thành tâm điểm của lớp. Trong giờ ăn trưa, cô nàng bị bao quanh bởi vô số bạn học, những cuộc trò chuyện không ngừng, tiếng cười vui vẻ vang lên khắp nơi.
Nhìn thấy cảnh đó, tôi cảm thấy như mình là một phần thừa thãi, không thuộc về nơi này. Tôi không thể hòa mình vào bầu không khí vui tươi ấy được, nên chỉ lặng lẽ bước ra khỏi lớp, tìm một góc nào đó yên tĩnh để trốn tránh sự náo nhiệt.
Tôi không muốn đối mặt với cô ấy một chút nào. Mỗi lần nhìn thấy Rin, lại là một lần tôi phải đối diện với những cảm xúc mà tôi không thể kiểm soát. Cái cảm giác tội lỗi, sự hụt hẫng và cả nỗi đau... Tất cả cứ như một tảng đá lớn đè nặng lên ngực tôi.
Nguyên một ngày hôm đó, tôi luôn tìm kiếm cái cớ để tránh mặt Rin, dù cô ấy có cố gắng bắt chuyện, tôi lại trả lời cho có rồi lảng đi, như thể chỉ cần tránh xa cô ấy là tôi có thể trốn được mọi cảm giác khó chịu đang cào xé trong lòng. Những lời nói của cô ấy, dù nhẹ nhàng và trong trẻo đến mấy, cũng chỉ khiến tôi thêm đau buồn.
Thời gian cứ chậm rãi trôi cho đến khi tiết học cuối cùng kết thúc, tôi vội vã thu dọn sách vở, cố gắng rời đi thật nhanh. Nhưng thật xui xẻo, trước khi tôi kịp lẩn ra khỏi lớp, Rin đã đứng chặn trước mặt tôi.
"Này, Toru..."
Giọng cô ấy vang lên đầy lo lắng nhưng tôi lại chẳng muốn nghe chút nào. Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi vội kiếm một cái cớ:
"Xin lỗi, Rin. Tớ có việc gấp, phải về ngay!"
Không đợi cô ấy kịp phản ứng, tôi quay lưng bỏ chạy ra khỏi lớp.
"Tớ xin lỗi..." Tôi thì thầm, dù biết rằng Rin sẽ chẳng thể nào nghe thấy những lời vừa rồi.
Không hề quay đầu lại, tôi cứ thế chạy thẳng về nhà, để mặc cảm giác tội lỗi và những ký ức ngày xưa đuổi theo sau lưng.
Sau khi về tới nhà, tôi bước nhanh lên lầu, mặc cho tiếng gọi của bố mẹ văng vẳng từ dưới nhà.
"Con về rồi đấy à, Toru?"
"Ăn tối rồi hãy lên phòng con ơi!"
Nhưng tôi chẳng buồn đáp lại. Tôi chỉ muốn được một mình lúc này.
Vừa vào phòng, tôi khóa cửa lại, rồi lặng lẽ thu mình trên chiếc giường quen thuộc. Không gian tĩnh lặng bao trùm, chỉ còn nhịp thở nặng nề của chính tôi. Tôi kéo chăn trùm qua đầu, như thể làm vậy có thể ngăn cả thế giới bên ngoài ùa vào.
Rin… Tôi không biết mình đang chạy trốn khỏi cô ấy, hay đang chạy trốn khỏi chính bản thân mình.
Thật hèn nhát làm sao…
Tôi siết chặt góc chăn trong tay, cảm giác ghét bỏ bản thân dâng tràn trong lồng ngực. Tôi đã mong đợi ngày gặp lại Rin biết bao, vậy mà khi khoảnh khắc ấy đến, tôi lại chỉ biết trốn tránh, còn lớn tiếng với cô ấy nữa.
Tôi nhắm mắt, nhưng hình ảnh cô ấy vẫn hiện lên trong tâm trí—nụ cười dịu dàng, ánh mắt trong veo nhưng chất chứa điều gì đó mà tôi không dám nhìn thẳng vào.
Chợt, tiếng thông báo của điện thoại vang lên, tò mò, tôi liếc nhìn màn hình—một bức ảnh cũ hiện ra. Đó chính là tôi và Rin lúc còn bé, đứng trước một bể cá khổng lồ, ánh sáng xanh lam của thủy cung phản chiếu trên khuôn mặt cả hai. Tôi còn nhớ rõ ngày hôm đó, nhớ rõ nụ cười của cô ấy, nhớ rõ cách cô ấy kéo tay tôi và nói: "Nhìn kìa, cá đuối dễ thương ghê!"
Hôm đó cũng chính là sinh nhật của Rin.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, một cảm giác khó tả len lỏi trong lồng ngực. Không suy nghĩ nhiều, tôi cầm lấy áo khoác, bước ra khỏi nhà.
Không hiểu sao, tôi lại muốn đến thủy cung.


2 Bình luận