Ẩn mình trong bóng tối dưới chân hiệu trưởng, Dark Blood tự dưng cựa quậy một cách bồn chồn.
"Có chuyện gì sao?" John Freak hỏi.
Dark Blood đáp lại với vẻ khó chịu:
"Không không! Chẳng có gì đâu. Chỉ là… ngồi yên một chỗ mãi thấy hơi bức bối thôi."
"Ồ? Vậy à?" Một nụ cười tinh quái hiện trên môi John. "Chứ không phải vì Sabazu và Alice trông thấy ban nãy à?"
Hai đốm mắt đỏ rực của Dark Blood mở to, thắc mắc:
"Có người theo dõi chúng ta sao mà sao ông biết?"
"Không phải, tôi có tai mắt đặt khắp nơi trong học viện này mà." John cười nhẹ. "Vừa rồi, có hai học viên đã nhìn thấy chúng ta trong phòng y tế này, Sabazu Mizusune và Alice Flower."
Dark Blood im lặng một lúc rồi lắc đầu trước những cái tên lạ hoắc:
"Sabazu? Alice? Ta chưa từng nghe đến hai người đó. Họ là ai vậy?"
John ngả người ra sau ghế, bắt đầu giới thiệu:
"Để tôi xem nào. Cậu con trai, tên đầy đủ là Sabazu Mizusune, luôn đứng đầu danh sách học viên toàn khối trong ba năm liền. Nghe khá là ghê gớm, phải không?" Ánh mắt hiệu trưởng thoáng chút ấn tượng. “Ngày em ấy nhập học đã gây chấn động cả học viện với bài kiểm tra đầu vào điểm số tối đa. Một tài năng hiếm có."
Dark Blood gật gù, hình dung được thực lực của cá nhân đứng đầu học viên. Tiếp đó, nó tò mò nốt người còn lại:
"Còn cô gái kia thì sao?"
"Cô gái đi cùng em ấy là Alice Flower." John tiếp tục. "Em này cũng là một học trò sáng giá, đứng thứ hai toàn học viện nếu tôi không nhầm, xếp trên Angel một hai hạng thì phải? Năm ngoái, Alice cũng tạo được ấn tượng mạnh mẽ không kém cạnh Sabazu, chỉ tiếc là kết quả bài kiểm tra đầu vào chỉ gần đạt mức tối đa thôi!"
Nghe xong, Dark Blood thở dài một hơi não nề, thể hiện sự chán nản:
"Toàn là quái vật... Thằng nhóc nhà ta xem ra còn chưa chắc vượt qua nổi con bé Angel, nói gì đến việc đối đầu với hai người này. Họ như thể là Bộ Đôi Chiến Thần phiên bản học trò vậy."
John bật cười thành tiếng trước câu ví von đó:
"Bi quan quá, bạn cũ của tôi ơi!" Giọng điệu ông đùa cợt nhưng ánh mắt phản ánh điều ngược lại. "Tôi nghĩ ông đang đánh giá thấp bản thân và Asaga rồi đấy. Hãy thử nhìn lại một chút đi."
Hiệu trưởng từ tốn giải thích:
"Một cậu bé mang trong mình quá khứ bi thương và đau đớn đến nhường nào, vậy mà vẫn có thể đứng vững được cho đến tận bây giờ. Thậm chí còn đủ sức chiến đấu tay đôi sòng phẳng với những tên Lizardwar khét tiếng, thiện chiến của Đế Quốc, trong khi còn chưa hoàn toàn làm chủ được sức mạnh của mình."
Giọng ông trở nên chắc nịch, đầy tự tin:
"Những đứa trẻ khác có thể lớn lên trong một cuộc sống đắng ngọt pha trộn với nhau, đó là chuyện thường tình. Nhưng những gì mà Asaga đã phải trải qua… Chỉ riêng việc em ấy không gục ngã, không bị bóng tối nuốt chửng đã là một kỳ tích rồi, quá đủ để làm tôi ấn tượng sâu sắc."
"A… ưm…"
Đúng lúc đó, một tiếng rên phát ra từ chiếc giường bệnh bên cạnh, xen ngang vào cuộc trò chuyện giữa hai người. John quay sang nói nhỏ với Dark Blood:
"Thôi, tạm gác chuyện này lại đã. Mai mốt có thời gian chúng ta nói tiếp. Nhớ kế hoạch ban nãy rồi chứ? Nhanh lên đi!"
Dark Blood gật đầu trước khi lật đật chui vào bóng đen của hiệu trưởng, hoàn toàn ẩn mình và im lặng. Hiệu trưởng liền ngồi thẳng dậy trên ghế, chỉnh lại bộ vest đen tuyền đang mặc trên người cho thật phẳng phiu rồi hắng giọng một tiếng:
"E hèm!"
Angel từ từ mở mắt, hình ảnh đầu tiên hiện ra là trần nhà trắng xóa quen thuộc của phòng y tế. Rồi cô nhận ra thầy hiệu trưởng ngồi bên cạnh giường mình, hai tay đan vào nhau chống cằm, gương mặt lộ rõ vẻ nghiêm túc.
"Em tỉnh rồi à, Angel?" Giọng ông ôn tồn vang lên.
"Thầy hiệu trưởng…" Angel yếu ớt đáp lại, cố gắng ngồi dậy. "Chuyện… chuyện gì đã xảy ra với em vậy ạ? Và… Asaga đâu rồi ạ?"
John cười nhẹ, trấn an cô học trò.
"Không có gì nghiêm trọng đâu, em ngất đi do vẫn chịu ảnh hưởng từ Không Gian Hắc Ám. Nơi đó vốn không dành cho chúng ta. Và may mắn thay, cả hai em đều thoát ra an toàn. Còn về Asaga, em ấy đã tỉnh dậy sớm hơn và đi ra ngoài rồi. Cả hai đứa đều không sao hết, nên em đừng quá lo lắng."
Angel cảm thấy nhẹ nhõm hơn được một phần. Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng cô vẫn còn đó một nỗi bồn chồn, lo lắng không nguôi.
“Con quái vật đó…”
Ký ức về sinh vật ghê tởm với bộ vuốt sắc nhọn chợt ùa về, cụ thể khoảnh khắc nó suýt nữa cào nát cả hai người khi cô kéo Asaga vào trong. Nó không giống bất kỳ một tên Lizardwar bình thường nào cô từng đối mặt hay nghe nói đến.
Mồ hôi lạnh bất giác túa ra trên trán Angel. Nó cứ đeo bám lấy tâm trí cô. Miệng cô khô khốc, cổ họng như bị chặn lại, khiến cô chẳng còn lòng dạ nào để kể lại điều đó cho thầy hiệu trưởng.
Phát hiện ra vẻ mặt của nữ học viên đối diện mình có gì đó không ổn, sắc mặt tái nhợt và ánh mắt hoang mang, ông liền cất tiếng hỏi han:
"Em có sao không đấy, Angel? Sao mặt nhìn trông căng thẳng dữ vậy? Chắc là vẫn còn bị sốc tinh thần sau khi thoát ra khỏi Không Gian Hắc Ám nhỉ? Ở trong đó, em và Asaga đã gặp phải Lizardwar, đúng không?"
"Sao… sao thầy biết ạ?" Angel ngạc nhiên hỏi lại.
"Haha, thầy chỉ đoán bừa thôi!" Ông cười đáp. "Như em thấy đấy, kẻ thù mà Asaga và em đã cùng đối mặt trong đó, khả năng cao phải là một trong những đại tướng dưới thời Komodo. Bởi vì, nếu nói đến loài Lizardwar, chỉ có bọn chúng mới có đủ khả năng tồn tại trong cái chốn quái dị đó."
Điều đó làm cho Angel càng thêm đổ mồ hôi hột khi nghĩ đến bóng dáng gớm ghiếc của con quái thú đó.
"Em không nên quá phiền lòng." John nói, giọng trầm hẳn xuống. "Và để thầy nói thẳng cho em biết điều này. Asaga thực chất đã bị cuốn vào Không Gian Hắc Ám ngay từ lúc giữa tiết học cơ. Em ấy đã phải một mình chống chọi lại cái thế lực hắc ám của nơi đó trong một khoảng thời gian không hề ngắn."
Ông nhìn thẳng vào mắt Angel, hỏi một câu đầy sức nặng:
"Em nghĩ rằng, liệu có ai khác trong số các học viên ở đây có thể làm được điều phi thường như Asaga không?"
“Một mình?” Angel sững sờ trước thông tin đó. “Asaga đã ở trong đó một mình ư? Đó… đó không phải là sức mạnh của con người nữa rồi! Đó là sức mạnh của quái vật! Mà khoan, Komodo sao?”
Cô đột nhiên nhớ lại thắc mắc của mình về cuộc chiến lịch sử trong bài học dang dở.
“Tại sao sau khi Đế chế Komodo sụp đổ, loài người và á nhân lại không nhân cơ hội đó để tổng tiến công lần nữa, chấm dứt hoàn toàn sự tồn tại của Đế Quốc Replord? Mình nhớ đã từng đề cập điều này nhưng giáo viên lại lảng tránh. Chẳng lẽ do sự hi sinh của Bộ Đôi Chiến Thần khiến họ lưỡng lự tấn công, một mất mát quá lớn chăng?” Cô thực sự không tài nào biết được lý do thật sự là gì.
Dường như đọc được suy nghĩ của Angel, thầy hiệu trưởng mỉm cười.
"Em giống Asaga nhỉ? Em thật sự muốn biết vì sao không?"
Angel nghe vậy liền gật đầu lia lịa, ánh mắt tràn đầy mong đợi. Chuyên môn giảng dạy dâng trào trong người, hiệu trưởng rút từ trong túi áo một cây đũa gỗ, dựng đứng nó lơ lửng trước mặt hai người. John hỏi cô một câu đơn giản:
"Em thấy cây đũa này không?"
"Dạ thấy ạ!"
"Tốt." ông nói. "Rồi, bây giờ hãy tưởng tượng đây là Komodo ha. Em hãy xem tiếp đây!"
Nói xong, ông dùng hai ngón tay nhẹ nhàng bẻ cây đũa làm đôi. Nhưng thay vì rơi xuống, một hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra.
Từ bên trong ruột của hai đoạn đũa vừa bị bẻ gãy, bỗng dưng mọc ra thêm sáu cây đũa nhỏ hơn. Sau đó, sáu cây đũa con đó tự động tách ra khỏi đoạn gãy, rồi xếp cạnh nhau thành một vòng tròn nhỏ.
Mặt của Angel lập tức trở nên tái xanh. Cô run rẩy chỉ tay vào sáu cây đũa đang lơ lửng, giọng nói lắp bắp vì sợ hãi:
"Vậy… vậy là… ý thầy là… còn… còn sáu tên Komodo nữa… ạ!?"
"Không, sáu bề tôi trung thành của Komodo tiếp quản Đế Quốc Replord kể từ khi ta đánh bại hắn."
Thấy Angel kinh ngạc và phần nào nắm bắt được ý mà ông muốn truyền đạt, John túm lấy bọn chúng rồi bỏ lại vào túi quần.
Và sáu tên Lizardwar đó, những kẻ mạnh nhất còn sót lại trong bộ máy Đế Chế Komodo, chính là bức tường thành kiên cố ngăn cản loài người cũng như á nhân đạt được khát vọng cháy bỏng của họ, sự sụp đổ hoàn toàn của Đế Quốc Replord.
Thầy hiệu trưởng thực sự muốn nói thêm về vấn đề này, về danh tính và sức mạnh của sáu nhân vật chủ chốt của kẻ thù, nhưng ông quyết định im lặng.
“Việc tiết lộ thông tin chiến lược quan trọng và nhạy cảm quá nhiều vào lúc này có thể sẽ gây ra những ảnh hưởng khôn lường, thậm chí là nguy hiểm.” Ông thầm nghĩ. “Vì sự an toàn của học viện và các học viên, mình không được phép nói ra những điều này cho người ngoài, kể cả đó là học viên của mình.”
Mặc dù ông đã trao đổi một phần thông tin này với Dark Blood trước đó, nhưng ông e rằng Angel thì không thể. Cô bé chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn còn quá non nớt, chưa từng thực sự nếm trải sự tàn khốc và khắc nghiệt của chiến trường thật sự. Để cô bé biết quá nhiều sự thật vào lúc này có thể sẽ là quá sức chịu đựng.
Angel khẽ nhíu mày. Cô thấy có gì đó khác lạ trong ánh mắt và thái độ của thầy hiệu trưởng khi ông nói về những kẻ kế nhiệm Komodo. Như thể, ông cố tình giấu giếm cô điều gì đó quan trọng. Tuy nhiên, thấy ông không muốn nói thêm, cô tinh ý nhận ra và dễ dàng cho qua. John nhanh chóng chuyển sang vấn đề khác:
"Thôi, bỏ qua ba cái chuyện Đế Quốc phức tạp đó đi đã. Chúng ta hãy quay về với chủ đề chính. Lúc hai em đi vào và cả lúc thoát ra khỏi Không Gian Hắc Ám đấy, có đụng phải ai hay gặp hiện tượng lạ nào không?"
Angel trầm ngâm, nhớ lại những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian hỗn loạn đó. Nếu nói là hiện tượng lạ, có một chuyện làm cô bận tâm tới giờ:
"Em nhớ rằng, khi ấy, trong lúc em nghĩ cách để cứu Asaga ra khỏi đó thì bỗng dưng Soul Equipment của em lắc lư. Nó rung động dữ dội đến mức tự bay đi rồi dính chùm lại với Soul Equipment của Asaga."
Angel nhắm mắt lại, cố gắng tái hiện lại khung cảnh một cách chi tiết nhất:
"Ngay sau đó, cả hai món vũ khí liền phát ra một thứ ánh sáng, bao bọc lấy chúng. Và rồi, cánh cổng không gian dẫn đến Không Gian Hắc Ám bắt đầu xuất hiện trên tường."
"Vậy hả?" John gật gù. "Đúng là lúc thầy vừa dẹp xong vụ ẩu đả, thầy cũng nhìn thấy một luồng ánh sáng lóe lên từ phía phòng y tế này. Nhưng chuyện cánh cổng được triệu hồi thì từ khoảng cách của thầy lúc đó không thể nào thấy rõ được. Điều này chứng tỏ năng lượng giữa hai đứa đã đồng nhất với nhau."
Trong lúc đưa ra kết luận đó, ánh mắt của John vô tình lướt qua cánh tay và vài chỗ khác trên người Angel. Vết trầy xước của cô bé đang chuyển màu xấu đi, có dấu hiệu nhiễm trùng nhẹ.
"Sao giờ mình mới để ý vậy?"
Vì nãy giờ thầy hiệu trưởng quá chú tâm vào việc nói chuyện với Asaga rồi đến Angel, cũng như lo lắng về những vấn đề lớn hơn, nên ông đã quên mất việc thăm dò tình trạng cơ thể của hai học viên.
"Angel, em bị thương rồi kìa! Ngồi yên đó nhé."
John vội vàng nói, rồi đặt bàn tay mình lên bắp tay của Angel. Một tia sáng đen dịu nhẹ lóe lên từ lòng bàn tay ông, đồng thời một ma pháp trận có màu sắc tương tự hiện ra trên vết thương của Angel.
Ánh sáng đen ấm áp làm dịu đi cơn đau nhức của cô, và chỉ trong vài giây, toàn bộ các vết thương trên cơ thể cô đều lành lại. Những vết xước biến mất hoàn toàn, không để lại dù chỉ một vết sẹo nhỏ.
Không cần John giải thích thêm, Angel biết ông vừa sử dụng một loại pháp thuật trị thương cao cấp cho mình. Cô không khỏi kinh ngạc. Vừa là một Soul Warrior mạnh mẽ, lại vừa có thể sử dụng ma thuật một cách thành thạo như một pháp sư lành nghề. Ông thầy hiệu trưởng này rốt cuộc còn có thể làm cô kinh ngạc đến mấy lần nữa.
"Em nghe nói thầy là một Soul Warrior mà? Sao thầy lại có thể sử dụng cả ma thuật nữa ạ?" Angel tò mò.
"Ngắn gọn thì thầy được ban phước đi. Tuy nhiên, như em thấy đấy," Ông thở dài, ánh mắt ưu tư. "Tình hình bây giờ khá là éo le. Công nghệ về vũ khí, y tế, và nhiều lĩnh vực khác của chúng ta, dù có sự hỗ trợ của ma thuật, vẫn phải cố gắng hết sức để bắt kịp Đế Quốc Replord. Nhưng khoảng cách vẫn còn là một trời một vực. Chúng ta vẫn còn thua xa chúng lắm. Đúng là một nỗ lực trong tuyệt vọng. Trớ trêu thật!"
Sau khi quá trình trị thương kết thúc, John đứng dậy, quay trở về chỗ ngồi cũ của mình rồi nói với cô:
"Mà thôi, thầy còn nhiều điều muốn chia sẻ em nữa, nhưng mà có vẻ hơi trễ rồi. E rằng cuộc trò chuyện giữa hai ta hôm nay đành phải khép lại tại đây thôi."
"Vâng ạ!" Angel vui vẻ đáp. "Hôm nay em cũng rất vui và cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi được nói chuyện với thầy ạ."
"Ừm. Em về nghỉ ngơi đi nhé."
Angel lễ phép cúi đầu chào thầy hiệu trưởng một lần nữa rồi rời khỏi phòng y tế, để lại ông một mình trong căn phòng yên tĩnh. Không, thực ra vẫn còn một người.
Khi cửa phòng vừa khép lại, ông thò tay vào trong áo vest, lôi ra một quyển tạp chí. Hình cô gái ăn mặc hở hang, tạo dáng đầy khêu gợi hiện rõ trên trang bìa.
Hiệu trưởng ngồi phịch xuống ghế, huýt sáo một tiếng đầy hí hửng, chuẩn bị mở nó ra thì giọng Dark Blood chán chường vang lên từ dưới chân ông:
"Ông quên ta còn ở đây à, và gì thế kia?"
John giật mình, lập tức biện hộ:
"Đây là sở thích cá nhân tao nhã nhé, đừng có mà phán xét này nọ!"
"Ta đây không có hứng thú." Dark Blood khô khốc trả lời. "Có vẻ như dự đoán của ta với ông chính xác rồi đấy. Cặp đôi vừa rồi… chính là người nắm giữ số mệnh trong cuộc chiến sắp tới."
John gật đầu đồng tình:
"Đúng vậy! Chúng ăn khớp với nhau một cách hoàn hảo, từ sự cộng hưởng của vũ khí, tính cách bổ trợ cho nhau, đến cả ngoại hình,… thật sự là một kết hợp hoàn hảo cho Bộ Đôi Chiến Thần kế nhiệm."
Bên ngoài phòng y tế, Angel nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau đó, cô vừa quay mặt qua thì giật mình khi thấy bóng dáng của Asaga đứng dựa vào tường đối diện, dường như đang đợi cô. Cô chủ động bắt chuyện, nở một nụ cười thân thiện:
"Asaga…" Cô hơi ngập ngừng. "Tuy chúng ta đã gặp nhau vài lần từ hồi nhập học đến giờ, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên chúng ta chính thức làm quen nhỉ? Tớ tên là Angel Fourmier."
Asaga lạnh lùng quay mặt nhìn đi chỗ khác, đáp lại bằng giọng đều đều:
"Tôi là Asaga Uchire. Sẵn tiện thì… cảm ơn cô đã lôi tôi ra khỏi cái chỗ chết tiệt đó."
"Ừm, không có gì đâu." Angel mỉm cười. "Mà sao cậu lại đứng ở ngoài này? Chẳng phải bây giờ vẫn đang trong giờ học sao?"
Cậu lắc đầu, hất mặt về phía cánh cửa phòng y tế vừa đóng lại:
"Cô quên là có lão già đang ở trong đó à? Ổng sẽ xin phép cho chúng ta vắng tiết học hôm nay. Với lại, cô nhìn ra phía cửa sổ đằng kia đi."
Angel tò mò nhìn theo hướng mắt của Asaga. Qua khung cửa sổ lớn cuối hành lang, cô thấy mặt trời đang dần lặn xuống đường chân trời, nhuộm cả bầu trời bằng một màu cam đỏ rực rỡ. Đó là dấu hiệu báo tin một ngày nữa sắp sửa kết thúc, nhường chỗ cho màn đêm huyền ảo bao phủ học viện.
Điều đó cũng có nghĩa tiết học cuối cùng đã kết thúc từ khoảng hai tiếng trước. Giờ này, các học viên khác lục tục kéo nhau đi dùng bữa tối tại nhà ăn hoặc trở về khu ký túc xá.
Cô thấy vậy chỉ biết thở dài một tiếng đầy hụt hẫng. Xem ra Angel đã bỏ lỡ bữa tối, cô nghĩ mình nên tranh thủ đến nhà ăn xem còn gì không. Cô quay sang vẫy tay chào tạm biệt Asaga:
"Chán thật đấy! Thôi, tớ đi ăn tối đây. Chào Asaga nhé!"
Asaga đứng đó, im lặng nhìn theo bóng lưng của Angel đang dần nhỏ lại và xa đi trong dãy hành lang vắng. Cậu đứng bất động một lúc lâu. Rồi đột nhiên, hai đầu gối cậu khuỵu xuống. Cậu ngã rầm xuống sàn nhà, hai tay ôm chặt lấy đầu, hàm răng nghiến chặt lại ken két vì đau đớn.
Nỗi ác mộng từ quá khứ tưởng chừng như đã ngủ yên, nay lại quay trở lại, giày vò, cào xé tâm trí cậu. Một cơn đau đầu dữ dội ập đến, như muốn bổ đôi hộp sọ cậu ra. Cậu dùng hai tay vò đầu mình một cách điên cuồng, rồi lại đập mạnh vào đầu liên tục, miệng lẩm bẩm chửi rủa trong tuyệt vọng:
"Cút đi! Cút hết khỏi đầu tao ngay!"
Tâm trí cậu chìm vào một màu đen đặc quánh, trống rỗng và tối tăm đến đáng sợ. Nhưng rồi, giữa bóng tối vô tận đó, một hình ảnh chợt hiện lên. Ở trung tâm của khoảng không đen tối là một bé gái nhỏ nhắn với mái tóc vàng óng ả như tơ trời, đang đứng đó, ngân nga một giai điệu vui tươi. Cô bé mặc một chiếc váy xòe màu xanh của bầu trời trong xanh nhất, gương mặt ngây thơ, trong sáng, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.
Nhìn thấy hình ảnh đó, trái tim Asaga như bị ai đó bóp nghẹt lại. Nước mắt nóng hổi không cách nào kìm nén được nữa, cứ thế tuôn rơi lã chã, chảy dài qua hai bên má. Cậu vô thức chìa bàn tay run rẩy của mình về phía trước, về phía hình bóng nhỏ bé ấy, giọng nói nghẹn ngào, nức nở, đầy đau đớn và tiếc nuối:
"Tớ nè… Asaga của cậu đây mà…"
Cô bé quay lại nhìn cậu, đôi mắt trong veo mở to đầy ngạc nhiên rồi vui vẻ giơ tay lên vẫy chào. Nhưng cô không hề hay biết rằng, phía sau lưng mình, một bóng đen khổng lồ, vô diện đã lẳng lặng xuất hiện từ lúc nào. Một khẩu súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào gáy cô bé.
Cái bóng đen liếc nhìn về phía Asaga đang tuyệt vọng lao tới. Một cái nhìn vô cảm nhưng lại trêu ngươi, rồi lại quay lại nhìn cô bé. Ngón tay của nó chậm rãi ấn vào cò súng.
Asaga gào lên một tiếng xé lòng, giọng khản đặc vì kinh hồn và bất lực tột cùng:
“KHÔNG!!!”
BÙM!
Tiếng súng xé nát tâm hồn cậu.
Thân hình nhỏ bé trong bộ váy xanh mềm mại đổ gục xuống.
Một màu đỏ thẫm loang lổ, lan nhanh trên nền váy xanh thiên thanh, nhuộm đen cả một khoảng trời ký ức.
Sâu thẳm bên trong tâm hồn của Asaga, giữa tiếng gào thét câm lặng của nỗi tuyệt vọng và đau đớn cùng cực, một thứ gì đó… vừa mới thức giấc.


0 Bình luận