• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Niềm Hi Vọng Mới

Chương 8.5: Long thần xuất thế

0 Bình luận - Độ dài: 1,167 từ - Cập nhật:

Cơn mưa rào ào ạt đổ xuống, một cảnh tượng hiếm thấy.

Các giọt mưa gột rửa từng ngọn cỏ xanh và thấm đẫm những tán lá cổ thụ đang vươn mình kiêu hãnh. Và dưới một tán cây xòe rộng như chiếc ô khổng lồ, che bớt đi màn mưa dày đặc, một bóng hình thiếu nữ đang ngồi đó, thong thả ngước nhìn bầu trời nhuộm một màu xám xịt.

"Chà, coi bộ mưa thật rồi."

Giọng nói trong trẻo khẽ vang lên, hòa vào tiếng lộp độp của mưa. Cô gái sở hữu mái tóc dài màu hồng, tựa như sắc màu của đám mây lững lờ trôi lúc hoàng hôn buông xuống. Gió thổi qua, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo, làm vài lọn tóc bay phất phơ trước mặt cô.

Bộ trang phục bó sát màu đen tuyền làm nổi bật những đường cong căng tràn sức sống, minh chứng cho giai đoạn đẹp nhất của người con gái. Bên hông, cặp súng lục nằm ngay ngắn trong bao da được chế tác tinh xảo.

Sát cạnh cô, dựng thẳng đứng trên nền cỏ ẩm ướt, là một khẩu súng ngắm trông khá kềnh càng, với thiết kế hiện đại và đầy uy lực. Bên dưới nó, một chiếc máy bộ đàm nhỏ lặng lẽ nằm đó. Cô nghiêng đầu, để mặc những giọt mưa lướt nhẹ qua gò má. Đôi mắt sắc của đại bàng dõi theo từng hạt nước rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất.

"Giờ làm gì được nhỉ?" Cô tự hỏi, giọng thoáng chút phân vân. "Chờ lệnh từ cấp trên, hay cứ tạm ở đây thêm chút nữa?"

Nếu thực sự lo ngại cơn mưa ngày một nặng hạt, cô đã có thể nhảy lên chiếc xe phân khối lớn đang đậu cách đó không xa và rời đi. Thế nhưng, vào khoảnh khắc này, cô lại chẳng hề muốn rời đi. Có một cái gì đó trong cơn mưa xối xả này đang níu giữ bước chân cô.

"Cảm giác này..."

Cô chậm rãi nhắm mắt, nhớ lại lần cuối cùng được tận hưởng sự bình yên như thế này là từ bao giờ. Ký ức cô ùa về, không phải là những thứ dễ chịu.

Những năm tháng huấn luyện hà khắc trong quân đội rồi những nhiệm vụ ám sát đẫm máu, cô gái u sầu. Đôi tay này lẽ ra chỉ nên cầm bút, tâm hồn này lẽ ra phải được vui đùa, được bao bọc trong hạnh phúc gia đình như bao đứa trẻ cùng trang lứa.

Cô lắc mạnh đầu, cố gắng xua đi những hình ảnh đen tối đang xâm chiếm tâm trí. Quá khứ đó, khoảng thời gian tồi tệ đó, cô không muốn nhớ lại, dù chỉ một chút.

Bất chợt, phía chân trời xa, một điều kỳ diệu xảy ra. Những tia nắng mặt trời mỏng manh, yếu ớt nhưng đầy kiên cường đã xuyên thủng được tầng mây dày đặc. Chúng như những sợi chỉ vàng óng ánh, cắt ngang bầu trời xám xịt, rọi xuống mặt đất đẫm mình trong mưa. Vùng thảo nguyên sẫm màu bỗng bừng lên sức sống dưới sự giao hòa của nắng và mưa. Bóng tối bị đẩy lùi, nhường chỗ cho thứ ánh sáng trong trẻo và tinh khiết.

Vài tia nắng ấm áp đáp xuống gương mặt của cô gái đang ngước nhìn trời, khiến đôi mắt cô ánh lên nét long lanh lạ thường. Một cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng len lỏi trong tim cô.

Tự do.

Dù vẫn còn mệnh lệnh phải tuân theo, nhưng ít nhất bây giờ cô đã được ngao du mọi nơi, không còn bị giam cầm trong những bức tường lạnh lẽo hay những khu huấn luyện ngột ngạt nữa.

"Đến lúc rồi."

Cô nhẹ nhàng đưa tay, gõ vào thân súng dựng bên cạnh. Ngay lập tức, một luồng sáng bao bọc lấy món vũ khí. Chỉ trong nháy mắt, khẩu súng cồng kềnh đã biến mất. Nhưng rồi, ánh mắt cô lại dừng lại nơi khung cảnh mưa nắng đan xen phía trước. Một nụ cười thoáng nở trên môi.

"Hay là... cứ nghỉ ngơi thêm một chút nhỉ?"

Bức tranh tươi đẹp, thanh bình mà hiếm hoi này đã chiếm trọn cả tầm mắt lẫn tâm hồn của thiếu nữ. Cô lại ngồi xuống, tiếp tục thong thả ngắm mưa, hoàn toàn không hay biết rằng, từng cử chỉ, từng hơi thở của mình đều đang được một kẻ khác dõi theo.

Trên đỉnh ngọn đồi cách đó không xa, khuất sau những lùm cây rậm rạp, một bóng hình dị dạng đang đứng đó. Một Lizardwar lộ diện, mang cái đầu tựa như loài rồng trong truyền thuyết phương Đông, chỉ khác là hắn không có bờm oai vệ. Ứng với hai bên khoé miệng hắn là sợi râu dài ngoằng, rủ xuống tận ngực, đung đưa theo từng cử động. Hắn đang nheo mắt nhìn qua một chiếc ống nhòm.

"Haha!" Hắn bật ra một tiếng cười khàn khàn, cổ họng phát ra những âm thanh rè rè khó nghe. "Con gái chết giẫm của anh trai ta sao lại thơ thẩn một mình ở nơi hoang vu này đây?"

Tên Lizardwar khoác trên mình chiếc áo choàng màu tím đã sờn rách, vài chỗ còn thủng lỗ chỗ. Cái quần bò mà gã đang mặc bó chặt vào đôi chân cơ bắp, căng lên như muốn rách toạc ra bất cứ lúc nào.

Hắn hạ ống nhòm xuống, dùng bàn tay có móng vuốt sắc nhọn vuốt vuốt sợi râu dài. Nụ cười trên khuôn mặt thằn lằn càng thêm quái dị và khó đoán.

"Nhiệm vụ cũng đã giao cho nó rồi nên thôi kệ." Hắn lẩm bẩm, giọng đầy vẻ tự mãn. "Cứ nghỉ ngơi cho thỏa thích đi con gái. Ta đây rất mong chờ cái khoảnh khắc được tống ngươi ra khỏi Đế Quốc Replord này lắm đó. Hahaha!"

Tiếng cười của hắn còn chưa kịp dứt hẳn trong không khí ẩm ướt thì...

ẦM!!!

Một luồng sét trắng xóa giáng thẳng xuống vị trí tên Lizardwar đang đứng. Ánh sáng chói lòa nuốt chửng hắn trong tích tắc.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, không gian đặc quánh lại. Một áp lực vô hình, cổ xưa và mạnh mẽ đến nghẹt thở đè nặng lên vạn vật trên thảo nguyên. Từ giữa tầng mây bị xé toạc bởi tia sét vừa rồi, một bóng đen vĩ đại hiện ra. Thân hình uyển chuyển mà cuộn xoáy đầy quyền năng của nó nuốt chửng cả bầu trời.

Tiếng gầm trầm thấp, không quá lớn nhưng vang vọng như sấm rền từ cửu thiên, làm rung chuyển từng phân tử không khí, khiến mặt đất dưới chân phải run rẩy. Nhanh như chớp mắt, bóng hình uy nghiêm ấy lao vút đi, tan biến vào sâu trong màn mưa xối xả.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận