Angel cố gắng định hình những gì vừa diễn ra. Sức mạnh của thầy hiệu trưởng thật không thể tin nổi.
"Một đòn duy nhất… đã hạ gục Asaga! Ông ấy là thứ gì vậy!?"
Hình ảnh búng tay đầy quyền năng nhưng lại thản nhiên đến đáng sợ cứ tua đi tua lại trong tâm trí cô.
Vị hiệu trưởng chỉ thở dài một tiếng não nề, nhìn cậu học trò bất tỉnh trên sàn.
"Em vẫn chẳng thay đổi chút nào. Bướng bỉnh y như ngày xưa."
Nói rồi, ông nhẹ nhàng nhấc bổng Asaga lên, bước tới chiếc giường trống gần nhất và cẩn thận đặt cậu nằm xuống. Xong xuôi, thầy hiệu trưởng quay lại phía Angel, lên tiếng hỏi:
"Hai đứa đã bị hút vào Không Gian Hắc Ám, đúng không?"
Câu hỏi bất ngờ như một gáo nước lạnh dội vào Angel khiến cô ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ thầy ấy đã theo dõi mình và Asaga? Nhưng nếu vậy, tại sao không can thiệp sớm hơn? Còn quả cầu nhãn cầu kia nữa… nguồn năng lượng đó là sao?”
Càng nghĩ càng rối, mọi thứ cứ như một mớ bòng bong không lời giải. Cô đáp lại, cố che giấu sự bối rối:
"Vâng, đúng là vậy ạ. Nhưng làm sao thầy biết được?"
Thầy hiệu trưởng mỉm cười rồi gật gù giải thích:
"Trong lúc dọn dẹp mớ hỗn độn giữa học viên năm hai và năm ba, thầy cảm nhận được không chỉ một, mà tới ba luồng năng lượng lớn bất thường bộc phát." Ông đưa tay lên, gõ nhẹ vào thái dương. "Hai luồng thì rất hỗn loạn, giống như của hai đứa vậy. Còn luồng thứ ba, nó giống như một vết rách trong không gian, một cánh cổng đang rò rỉ năng lượng."
Nghe đến cụm từ "Không Gian Hắc Ám", sự tò mò trong Angel trỗi dậy:
"Em hiểu rồi ạ. Nhưng Không Gian Hắc Ám rốt cuộc là gì vậy thầy? Nó có phải là một loại vũ khí mới của Đế Quốc Replord không ạ?"
"Không phải vũ khí." John đáp, giọng trầm ngâm. "Đúng là có liên quan một phần đến Đế Quốc, nhưng chuyện đó khá phức tạp, thầy không muốn đi sâu vào chi tiết lúc này. Em chỉ cần hiểu đơn giản thế này, Không Gian Hắc Ám là một thế giới song song tồn tại bên cạnh thế giới của chúng ta. Đó không phải là nơi dành cho con người hay á nhân. Đó là lãnh địa của những sinh vật khủng khiếp, những thực thể tàn độc nhất, vượt xa mọi giới hạn tưởng tượng của em đấy."
Ông dừng lại, ánh mắt thoáng chút xa xăm, rồi đột nhiên mỉm cười tinh nghịch:
"Xin phép em nhé."
Tách.
Lại một tiếng búng tay nữa. Ngay tức khắc, Angel cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể mình như bị rút cạn trong nháy mắt. Mọi thứ xung quanh mờ đi, nghiêng ngả. Mi mắt cô nặng trĩu, và ý thức nhanh chóng chìm vào một màn đêm. Điều cuối cùng cô cảm nhận được là một vòng tay vững chắc đỡ lấy mình trước khi hoàn toàn bất tỉnh.
Hiệu trưởng đặt cô nằm xuống chiếc giường kế bên Asaga. Ông nhìn hai đứa học trò đang say ngủ, thở dài cảm thán:
"Trời ạ, hôm nay hai đứa vướng vào rắc rối lớn thật đấy. May mà mình đã báo trước mượn phòng này."
Một cơn đau nhói ở đầu khiến Asaga nhăn mặt, rên rỉ rồi từ từ tỉnh dậy. Ngồi ngay cạnh giường cậu, với vẻ mặt hơi ngao ngán, không ai khác chính là John Freak.
"Ông già!" Asaga gằn giọng, cơn đau đầu không làm giảm đi sự khó chịu của cậu. "Lại bày trò gì nữa đây?"
"Mấy ngày nay thầy nghe giáo viên môn sử phàn nàn về em hơi nhiều đấy, Asaga à!" Thầy hiệu trưởng đột ngột chuyển chủ đề, giọng điệu hỏi han. "Bộ em có thù oán gì với môn nà hay sao mà cứ khiến thầy phải gặp thầy ấy hoài vậy?"
Asaga nhếch mép, đáp lại với vẻ bất cần đời:
"Thì sao? Liên quan gì tới ông?"
"Haiz… thôi được rồi!" John lắc đầu, ông đã quá quen với thái độ này.
Hiệu trưởng ngâm một lúc, rồi gật đầu như đã quyết định điều gì đó. Một bức tường màu đen mờ ảo, trong suốt từ từ trồi lên từ sàn nhà, ngăn giữa Asaga và Angel.
"Này là sự riêng tư của tiết học bù đặc biệt này." Thầy hiệu trưởng giải thích tỉnh bơ.
"À, suýt quên mất!" Ông cười nhẹ vì sự đãng trí của mình rồi đặt hai lòng bàn tay xuống sàn nhà. Hai khối chất nhờn đen sì, sền sệt từ từ nổi lên từ mặt đất dưới tay ông. Hiệu trưởng bắt đầu nhào nặn chúng một cách điêu luyện. Chỉ trong nháy mắt, hai khối nhờn biến hóa thành hai chiếc ghế màu đen bóng loáng, trông chắc chắn đến lạ. Ông đặt chúng xuống sàn rồi chìa tay về phía Asaga, ra hiệu mời:
"Ngồi đi, kiến thức đang đợi em đó."
Asaga lườm ông một cái, nhưng cuối cùng cũng im lặng trèo xuống giường và ngồi vào ghế đối diện. Ngay khi cậu vừa yên vị, khoảng không gian giữa hai người bỗng gợn sóng. Những đường sáng mờ ảo bắt đầu đan xen, vẽ nên hình ảnh ba chiều của thế giới hiện tại. Mô hình lơ lửng giữa không trung, chi tiết đến kinh ngạc.
Bề mặt hành tinh hiện lên khá đơn giản: hai lục địa khổng lồ và một hòn đảo nằm tách biệt. Lục Địa Phương Bắc, Lục Địa Phương Tây Nam và Đảo Phương Nam - những cái tên hiện lên rõ ràng. Bao bọc chúng là đại dương mênh mông. Sau đó, những đường kẻ mảnh bắt đầu xuất hiện, phân chia biên giới các quốc gia, cùng với tên gọi của chúng.
Ánh mắt Asaga chợt khựng lại, dán chặt vào Lục Địa Phương Tây Nam. Một màu tím bao phủ toàn bộ lục địa này. Sự khó hiểu hiện rõ trên mặt cậu.
"Thế quái nào mà bọn chúng chiếm được cả một lục địa?" Asaga buột miệng hỏi, sự căm ghét trong giọng nói không hề che giấu. "Và tại sao… tại sao sau khi Komodo chết, con người và á Nhân không nhân cơ hội đó tấn công, tiêu diệt sạch lũ Lizardwar khốn kiếp đó đi?"
"Bình tĩnh nào, Asaga. Thầy biết em căm thù bọn Lizardwar đến mức nào." Thầy hiệu trưởng ôn tồn nói, ánh mắt nghiêm lại. "Nhưng trước hết, hãy nghe thầy giảng lại những kiến thức quan trọng mà em đã cố tình bỏ lỡ suốt thời gian qua, được chứ?"
Nghe vậy, Asaga tặc lưỡi rõ to, vẻ mặt hậm hực nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý một cách miễn cưỡng. John hắng giọng, lấy hơi, chuẩn bị bắt đầu bài giảng:
"Chủ đề chính của tiết học bù hôm nay: Cuộc kháng chiến chống xâm lược Lizardwar."
Ông đưa tay chỉ vào mô hình thế giới đang xoay tròn chậm rãi.
"Mọi chuyện bắt đầu từ vài thập kỷ trước. Một chủng tộc hoàn toàn mới, không ai biết từ đâu tới, không ai rõ nguyên nhân vì sao, đột ngột xuất hiện trên Lục Địa Phương Tây Nam. Chúng tự gọi mình là… Lizardwar."
Khi ông nói, màu tím bao phủ Lục Địa Phương Tây Nam trên mô hình trở nên đậm đặc và sống động hơn, lá cờ của Đế Quốc Replord kiêu hãnh tung bay giữa không trung.
Hiệu trưởng hướng ngón tay vào nó và nói:
"Em thấy đó, Asaga, Lục Địa Phương Tây Nam bị chúng nuốt chửng hoàn toàn. Sự xuất hiện của Lizardwar quá đột ngột, sức mạnh lại quá áp đảo. Các quốc gia ở đó, dù đã cố gắng chống trả, vẫn không thể nào địch lại nổi và lần lượt thất thủ. Ngay sau đó, bọn bò sát đã nhanh chóng thống nhất lại, thành lập nên Đế Quốc Replord, một cường quốc quân sự đáng sợ."
Asaga không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt nhìn vào mô hình. Thầy hiệu trưởng hiểu rằng mình đang chạm vào một vết thương lòng, ông cố gắng chuyển qua phần tiếp theo một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
"Rồi! Như thầy đã nói lúc nãy, vũ khí của chúng khi đó thực sự vượt trội hơn rất nhiều so với con người và cả á Nhân chúng ta. Trong khi phe ta sử dụng ma thuật là chính, công nghệ tân tiến cho phép Đế Quốc dễ dàng càn quét qua mọi phòng tuyến, dần dần kéo quân xâm lược cả Vương Quốc Ford Anatist."
Ông dừng lại một chút, một cái bóng thoáng qua trên gương mặt vui vẻ thường ngày. "Đó là một khoảng thời gian... thực sự khó khăn, Asaga à. Đôi khi, ngay cả thầy và những người đồng đội mạnh mẽ nhất cũng cảm thấy bất lực trước số lượng đông đảo và sức mạnh tàn bạo của chúng."
John cố gắng kéo lại nụ cười, dù việc nhắc lại những ký ức đau buồn này chẳng dễ dàng gì, nhất là khi phải nói với Asaga.
"Thầy và mọi người đã cố gắng tử thủ tại lâu đài. Tưởng rằng mọi hy vọng đã tắt, rằng tất cả sắp chấm dứt thì... họ đã xuất hiện!" Giọng ông có chút phấn chấn trở lại, ánh mắt sáng lên.
"Họ?" Asaga khẽ nhíu mày, ngẩng lên nhìn ông.
"Đúng vậy, là họ." John mỉm cười, một nụ cười ấm áp nhưng cũng đầy tôn kính. Ông nhìn thẳng vào mắt Asaga, giọng nói trở nên đặc biệt trang trọng.
"Là cha mẹ em, Asaga. Bộ Đôi Chiến Thần huyền thoại. Cùng với những Soul Warrior quả cảm khác. Chính họ đã xuất hiện như ánh bình minh sau đêm dài, giúp bọn thầy đánh đuổi Đế Quốc, thắp lại ngọn lửa hy vọng cho tất cả chúng ta! Sự đàn áp của Lizardwar không còn đáng sợ như trước nữa, đây chính là thời cơ để loài người và á Nhân phản công lại."
Ông dừng lại, ho nhẹ một tiếng. "Chờ thầy chút nhé, nói nhiều làm thầy hơi khát nước."
Ngay lập tức, một bóng ma nhỏ xíu, mờ ảo bay lơ lửng từ góc phòng tới, trên tay là ly nước mát lạnh. Nó kính cẩn đưa ly nước cho thầy hiệu trưởng. John cầm lấy, uống một hơi cạn sạch rồi đưa lại ly rỗng cho bóng ma. Nó cúi đầu rồi tan biến vào không khí. Ông quay lại bài học, ánh mắt đã tập trung trở lại.
"Nhờ sức mạnh phi thường của các Soul Warrior, cùng với sự trợ giúp to lớn từ đồng minh á Nhân, thế lực của Đế Quốc Replord ngày càng suy yếu. Chúng ta đã dần dần đẩy lùi chúng về lại lãnh thổ ban đầu. Từng tấc đất bị chiếm đóng được giải phóng. Lúc đó, thầy và mọi người đều tin rằng ngày tàn của Replord đã đến rất gần, rằng chiến thắng cuối cùng sắp thuộc về chúng ta thì…"
Giọng thầy hiệu trưởng đột ngột ngừng bặt giữa chừng. Ông đứng sững người, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định, gương mặt đờ đẫn.
Asaga nhướng mày, khó hiểu trước sự thay đổi đột ngột này. Cậu đưa tay vẫy vẫy trước mặt ông nhưng không thấy phản ứng. Hết cách, cậu gõ nhẹ vào trán thầy hiệu trưởng.
"Hả? Hả? Gì cơ?" John giật bắn mình, thoát khỏi trạng thái mơ màng.
"Ông đang giảng bài giữa chừng đấy! Tự dưng đơ ra là sao?" Asaga cáu kỉnh hỏi.
"Xin lỗi em, Asaga," John xoa trán, vẻ mặt hoàng hồn. "Nghĩ đến tên đó vẫn khiến thầy không khỏi rợn người. Thôi, chúng ta tiếp tục."
Ông hắng giọng:
"Trong lúc Đế Quốc đang trên đà sụp đổ, bất lực chống lại gần như cả thế giới, thì kẻ cầm đầu lúc đó, Faragost Akhin, lại chẳng làm được gì ngoài việc hô hào cổ vũ tinh thần quân lính một cách sáo rỗng."
Ông gãi đầu, việc tóm tắt cả một quá trình dài đầy biến cố phức tạp khiến ông hơi đau đầu.
"Và rồi, trong nội bộ Đế Quốc, có một tên không thể chịu đựng được cách điều hành và tư tưởng của Faragost. Hắn đã ra tay ám sát Akhin, tự mình bước lên nắm quyền."
Giọng thầy hiệu trưởng trầm hẳn xuống, không khí trở nên nặng nề. "Hành động đó đã đẩy toàn bộ cuộc chiến sang một giai đoạn hoàn toàn mới, một kỷ nguyên đen tối và tàn khốc hơn gấp bội. Tên đó chắc em cũng biết là ai, phải không, Asaga?" Ông hỏi nhỏ, giọng đầy dè dặt.
"...Komodo?" Asaga thì thầm, cái tên như một lời nguyền thoát ra từ kẽ răng.
"Đúng vậy." Thầy hiệu trưởng xác nhận, giọng nói chứa đầy sự ghê tởm. "Thầy thực sự không hiểu tại sao thế giới này lại có thể sinh ra một thứ sinh vật như hắn. Một kẻ xem mạng sống như cỏ rác, sẵn sàng tàn sát cả đồng loại không chút nương tay, bất chấp mọi thủ đoạn bẩn thỉu nhất chỉ để đạt được tham vọng vô tận của bản thân."
Ông nhìn Asaga, thấy sắc mặt cậu đang dần biến đổi, trở nên trắng bệch.
"Lúc đó, Đế Quốc gần như nắm chắc phần thua trong tay. Nhưng thật quái lạ thay, đúng vào cái đêm định mệnh ấy."
Nhận thấy Asaga đang run lên, đôi mắt ánh lên nỗi đau khổ và căm phẫn tột cùng, John vội vàng dừng lại. Ông ho khan một tiếng, cố gắng lái câu chuyện sang hướng khác:
"E hèm… Sau sự kiện kinh hoàng đó, cái mà về sau người ta gọi là Đại Thảm Sát, tổn thất mà loài người phải gánh chịu là không thể đo đếm được. Chúng ta buộc phải tạm hoãn mọi kế hoạch tấn công Đế Quốc để khắc phục hậu quả khủng khiếp mà chúng gây ra."
Ông thở dài. "Giữa lúc khó khăn đó, Bộ Đôi Chiến Thần và các đồng đội còn lại của họ đã quyết định tổ chức một cuộc tổng tiến công cuối cùng. Một trận chiến quyết tử, quyết chiến, quyết không rút lui. Đó là… một trong những quyết định liều lĩnh nhất mà thầy từng nghe."
Ông chợt nhận ra ánh mắt hoài nghi của Asaga đang nhìn mình chằm chằm. Ông lúng túng nói tiếp, cố gắng giải thích:
"À ừm… Thầy không có ý nói xấu quyết định của cha mẹ em đâu, Asaga. Nhưng em hãy thử đặt mình vào hoàn cảnh lúc đó xem! Loài người vừa trải qua một cú sốc như vậy, tinh thần và lực lượng đều suy kiệt, mà lại phát động một cuộc tấn công tổng lực. Nhưng…"
Ông siết chặt tay lại. "Sự căm hận của tất cả mọi người, bao gồm cả thầy, đối với lũ bò sát sau những gì chúng đã làm là quá lớn. Mưu kế đê tiện của Komodo đã đẩy sự phẫn nộ lên đến đỉnh điểm. Nên cuối cùng, thầy đồng ý, cùng Bộ Đôi Chiến Thần và các chiến binh kì cựu khác lên đường tham gia trận chiến cuối cùng đó. Diễn biến trận chiến thì chúng ta sẽ bỏ qua và lướt đến đoạn kết."
Trước khi tiếp tục, ông vươn vai, duỗi thẳng lưng rồi quẹt tay nhẹ vào không khí. Những bóng đen tạo thành mô hình thế giới liền tan ra, rồi nhanh chóng tụ lại, biến dạng. Chỉ trong chốc lát, chúng tái hiện lại một hình ảnh khác: hai bóng người rực sáng đang lao vào một bóng đen khổng lồ, dữ tợn trong cuộc chiến sinh tử đầy bi tráng.
Hình ảnh đó vừa hiện lên…
Xoẹt!
Asaga đã đứng bật dậy từ lúc nào. Lưỡi kiếm sắc bén vung lên một đường chí mạng, chém đôi hình ảnh tái hiện kia. Bóng đen vỡ tan thành từng mảnh nhỏ rồi tan biến vào không khí.
Hành động bộc phát đó của Asaga cũng đặt dấu chấm hết cho bài giảng lịch sử của hiệu trưởng. John thở dài, nhìn cậu học trò với vẻ mặt bất lực.
"Em vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật đó sao, Asaga? Thầy hiểu nỗi niềm..."
"Ông im ngay cho tôi!" Asaga gầm lên, cơn giận dữ và đau đớn kìm nén bấy lâu nay bùng nổ. Cậu chĩa thẳng mũi kiếm vào cổ họng thầy hiệu trưởng, đôi mắt ngấn lệ.
Thầy hiệu trưởng nhẹ nhàng đẩy mũi kiếm lệch ra khỏi cổ mình, giữ vẻ điềm tĩnh:
"Asaga à, câu chuyện của em có thể khởi đầu không mấy vui vẻ, thầy hiểu điều đó. Nhưng quá khứ đó đã tạo nên con người em của ngày hôm nay. Và quan trọng hơn, phần còn lại của câu chuyện đời em, tương lai của em là do chính em viết tiếp."
"Làm như tôi quan tâm lắm đấy!" Asaga gạt phắt lời khuyên của ông, sự ngang ngược quay trở lại. "Thôi, tôi đi đây! Angel… có gì nhờ ông trông chừng cô ấy!"
Nói xong, cậu quay người, vung kiếm vào bức tường kết giới màu đen. Ngay sau đó, bức tường vỡ tan như kính. Asaga không thèm ngoái đầu lại, bước thẳng ra khỏi phòng.
"Ây ây! Khoan đã Asaga!" Hiệu trưởng gọi với theo. "Thầy sẽ không ngăn em, nhưng ít nhất để Dark Blood lại đây với thầy một lát được không? Thầy có vài chuyện cần trao đổi với nó một chút."
Asaga đang cực kỳ muốn thoát khỏi nơi này, cậu không ngần ngại đồng ý ngay. Cậu gọi lớn:
"Nghe thấy chưa Dark Blood? Ra khỏi người tôi rồi ở lại đây với lão già này đi!"
Một giọng nói đầy vẻ miễn cưỡng vang lên từ trong Asaga:
"Thôi được!"
Một luồng khói đen kịt tỏa ra từ ngực cậu, lơ lửng giữa không trung. Luồng khói nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành một cái bóng đen hình người không rõ mặt mũi, chỉ có hai con mắt đỏ rực đang sáng lên. Nó liếc nhìn thầy hiệu trưởng một cái rồi quay sang nói với Asaga:
"Rồi đấy! Nhóc muốn đi thì đi đi."
Asaga gật đầu, không nói thêm lời nào, bước nhanh ra khỏi phòng y tế rồi đóng sầm cửa lại.
Trong căn phòng giờ chỉ còn lại John, Dark Blood, và Angel vẫn đang nằm bất tỉnh trên giường. John Freak lắc đầu, quay sang than thở với bóng đen:
"Coi bộ thằng bé vẫn chẳng thay đổi chút nào suốt bấy lâu nay nhỉ?"
Dark Blood gật gù, giọng điệu cũng đầy vẻ ngao ngán không kém:
"Thằng nhóc ngang bướng cố chấp lắm. Khuyên bao nhiêu lần mà có chịu nghe đâu!" Nó hướng mắt về phía Angel đang nằm im lìm. "À mà còn con bé này… ông tính sao đây? Khoảnh khắc đó đã đến rồi."
John vuốt cằm, vẻ mặt suy ngẫm:
"Ngay từ lúc gặp hai em ấy, tôi đã có thể cảm nhận được sợi dây liên kết đặc biệt đó. Tuy bây giờ chúng nó còn xa cách nhau, nhưng sau này, chắc chắn sẽ là một cặp đẹp đôi lắm đấy." Ông cười nhẹ rồi nói tiếp. "Dark Blood, ông tạm thời núp vào trong cái bóng của tôi đi. Để có gì chút nữa tôi nói chuyện với Angel, ông còn có thể nghe được."
"Nghe cũng được đấy. Chờ ta chút."
Dark Blood lẻn vào bóng đen dưới chân hiệu trưởng rồi im lặng ẩn mình ở đó. John Freak chỉnh lại tư thế ngồi cho ngay ngắn rồi búng tay.
“Người tiếp theo.”


0 Bình luận