• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi I - Vỏ Bọc

Chương 13

0 Bình luận - Độ dài: 5,318 từ - Cập nhật:

Màn khói bụi dày đặc từ cú va chạm cuối cùng giữa Hikari và Asthar dần tan đi, để lại một sự tĩnh lặng chết chóc bên bờ dòng sông đen. Tiếng nước chảy róc rách giờ vang vọng trong không gian rỗng, hòa lẫn với tiếng gió rít qua tán cây rừng, mang theo cái lạnh buốt của buổi chiều tà đang buông xuống. Những giọt nước đen đặc sệt từ vụ nổ trước đó rơi xuống đất, bốc khói trắng nghi ngút, tạo thành những vệt cháy xém loang lổ trên nền đất lấm lem máu và đá vụn. Không gian rung động bởi trận chiến vừa qua giờ chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở hổn hển của Edward vang lên yếu ớt từ phía sau Sylfa, ánh mắt nâu mở to trong nỗi kinh hoàng không thể thốt thành lời.

Giữa đám khói tan, bóng dáng Asthar hiện ra, đứng thẳng với dáng vẻ điềm tĩnh nhưng không còn sự kiêu ngạo trước đó. Thanh kiếm ánh sáng trong tay phải của anh vẫn lóe lên một luồng sáng trắng nhạt, lưỡi kiếm nhuộm đỏ bởi máu tươi – không phải máu đen của Hắc Thủy Quái, mà là máu đỏ rực, ấm nóng, chảy dài từ mũi kiếm xuống đất, nhỏ từng giọt xuống dòng sông đen với những tiếng “tí tách” nhỏ nhưng sắc lạnh như dao cứa vào tim. Anh đẩy cặp kính thám hiểm tròn bằng tay trái, ánh mắt xanh lục sắc bén lóe lên dưới ánh nắng yếu ớt xuyên qua tán lá, nhưng trên môi anh giờ là một nụ cười nhạt mang chút tiếc nuối, pha lẫn sự kính trọng hiếm thấy. Áo khoác rách ở vai và ngực, nhưng anh không để tâm, dáng vẻ vẫn giữ một sự lịch lãm kỳ lạ giữa cảnh tượng chết chóc.

Cách anh vài mét, đầu của Hikari nằm lăn lóc trên mặt đất lấm lem bụi, đôi mắt sáng rực từng đầy phấn khích giờ trống rỗng, vô hồn, nhìn lên bầu trời rừng thẫm không chút ánh sáng. Mái tóc hồng ngắn của cô rối bù, vài sợi dính chặt vào máu đỏ tươi chảy ra từ vết chém ngọt sớt nơi cổ – một đường cắt hoàn hảo, sắc bén đến mức không một giọt máu thừa nào vương lại trên lưỡi kiếm của Asthar. Cơ thể cô nằm cách đó không xa, ngã ngửa trên nền đất mềm, đôi tay vẫn siết chặt hai hòn đá nhỏ như định ném thêm một cú cuối cùng trước khi bị kết liễu. Máu từ cổ cô thấm xuống đất, lan rộng thành một vũng đỏ thẫm, hòa lẫn với bụi và tro từ trận chiến trước, tạo thành một bức tranh kinh hoàng giữa khung cảnh hoang tàn của dòng sông đen.

Edward đứng sững, mảnh kim loại trong tay cậu rơi xuống đất với một tiếng “keng” yếu ớt, vang lên giữa sự tĩnh lặng như một lời kêu cứu không ai nghe thấy. Đôi chân cậu run rẩy, ánh mắt nâu mở to nhìn đầu của Hikari, rồi chuyển sang cơ thể bất động của cô, không thể tin nổi cảnh tượng vừa xảy ra. “Hikari…” cậu thì thầm, giọng lạc đi, nghẹn ngào như bị bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình. Cậu lao tới vài bước, nhưng đôi chân khuỵu xuống ngay cạnh vũng máu, tay cậu run run chạm vào đất, cảm giác ấm nóng của máu cô thấm qua các kẽ tay làm tim cậu nhói lên từng nhịp đau đớn. “Không… không thể nào…” cậu lẩm bẩm, ánh mắt mờ đi bởi nước mắt, nhưng cậu nghiến răng, cố ngăn chúng rơi xuống, tay còn lại siết chặt nắm đất đỏ như muốn níu giữ chút gì đó còn sót lại từ người bạn đồng hành bất cần mà cậu từng dựa dẫm.

Sylfa đứng yên cách đó vài bước, bộ váy trắng viền ren tung bay nhẹ trong gió rừng, nhưng đôi mắt xanh của cô giờ lạnh băng hơn bao giờ hết, đồng tử co lại như mũi kim khi nhìn Asthar. Tay phải của cô giơ lên, một vòng tròn ma thuật đỏ rực lóe sáng trong tích tắc, nhưng cô khựng lại, không tấn công – không phải vì sợ, mà vì một sự tính toán lạnh lùng đang diễn ra trong đầu cô. Cô bước tới gần Edward, đôi giày mềm chạm đất không một tiếng động, ánh mắt xanh quét qua xác Hikari rồi dừng lại ở Asthar, giọng trầm vang lên sắc lạnh như băng vỡ: “Ngươi vừa làm gì?” Không phải câu hỏi, mà là một lời buộc tội, ẩn chứa ngọn lửa giận dữ bị kìm nén sâu trong lồng ngực cô.

Asthar tra thanh kiếm ánh sáng vào bao đeo chéo sau lưng với một động tác chậm rãi, tiếng “xoẹt” của kim loại trượt vào vỏ vang lên nhẹ nhàng như một lời tạm biệt. Anh phủi tay, những ngón tay dài trên ba cánh tay cơ bắp khẽ cử động, làm vài chiếc vòng xương trên cổ áo rung lên khe khẽ. “Tôi đã cho cô ấy một trận đấu,” anh đáp, giọng trầm thấp nhưng lịch thiệp, mang một sự tôn trọng rõ rệt thay vì kiêu ngạo. “Cô ấy muốn một đối thủ xứng tầm, và tôi đã dốc toàn lực để đáp lại mong muốn ấy. Một đòn duy nhất, sạch sẽ, không đau đớn – đó là điều tôi có thể làm để tôn vinh sức mạnh của cô ấy.” Anh nghiêng đầu nhẹ, ánh mắt xanh lục nhìn xác Hikari với một chút tiếc nuối thoáng qua, rồi quay sang Sylfa và Edward, giọng vẫn bình thản nhưng chân thành: “Cô ấy là một chiến binh thực thụ. Tôi không có ý xúc phạm khi kết thúc cuộc đời cô ấy như vậy.”

Edward ngẩng lên từ vũng máu của Hikari, ánh mắt nâu giờ đỏ ngầu, không còn là sự sợ hãi mà là một cơn giận dữ bùng cháy từ sâu trong lòng. “Tôn vinh?” cậu gầm lên, giọng khàn đi vì đau đớn và phẫn nộ, tay cậu với lấy mảnh kim loại trên đất, nắm chặt đến mức lòng bàn tay rỉ máu từ những cạnh sắc. “Ngươi giết cô ấy! Ngươi dám nói đó là tôn vinh sao?” Cậu đứng dậy, lảo đảo nhưng không ngã, đôi chân run rẩy giờ vững vàng hơn bởi một ý chí mãnh liệt chưa từng có. “Ta sẽ khiến ngươi trả giá!” cậu hét lên, lao về phía Asthar với mảnh kim loại giơ cao, không chút suy nghĩ, chỉ có cơn giận mù quáng dẫn lối.

Nhưng Sylfa giơ tay, một vòng tròn ma thuật xanh nhạt xuất hiện trước mặt Edward, tạo thành một bức tường vô hình chặn cậu lại. Cậu đập mạnh vào đó, mảnh kim loại cào lên lớp chắn phát ra tiếng “xoẹt” chói tai, nhưng không xuyên qua được. “Dừng lại, Eddy,” cô nói, giọng trầm nhưng sắc bén, ánh mắt xanh nhìn cậu với một sự nghiêm nghị hiếm thấy. “Hắn quá mạnh. Ngươi không thể thắng hắn – không phải bây giờ.” Cô quay sang Asthar, tay phải vẫn giữ vòng tròn ma thuật đỏ rực, sẵn sàng bùng nổ nếu anh ta dám tiến tới. “Ngươi là ai, và tại sao lại làm điều này?” cô hỏi, giọng lạnh như băng, nhưng ẩn sau đó là một sự tò mò không thể che giấu – cô cần hiểu kẻ này, để biết hắn là mối nguy hay thứ gì khác.

Asthar cúi nhẹ đầu, một cử chỉ lịch sự hiếm thấy giữa khung cảnh chết chóc, tay thứ ba quấn lại cuộn dây kim loại đã đứt với động tác chậm rãi, như thể đang thu dọn sau một buổi gặp gỡ trang trọng. “Tôi là Asthar,” anh đáp, giọng trầm ấm và điềm tĩnh, không chút kiêu căng. “‘Diệt Phàm’ Asthar – một kẻ tìm kiếm những thử thách để vượt qua giới hạn của chính mình và chạm tới những vì sao. Tôi không có ác ý với các bạn. Hikari đã thách đấu tôi, và tôi đã đáp lại bằng tất cả những gì tôi có – một trận chiến công bằng, một cái chết xứng đáng với tinh thần của cô ấy.” Anh ngẩng lên, ánh mắt xanh lục nhìn thẳng vào Sylfa, rồi liếc sang Edward với một cái gật đầu nhẹ, như thể công nhận sự đau đớn của cậu. “Tôi xin lỗi vì mất mát này, nhưng đó là con đường cô ấy chọn.” Anh quay người, bước đi về phía rừng sâu, đôi giày bọc thép chạm đất phát ra những tiếng “cộp” trầm thấp, để lại Edward và Sylfa đứng bên dòng sông đen với xác của Hikari và một nỗi đau không thể xóa nhòa.

Bóng dáng Asthar dần khuất sau những tán cây rừng thẫm, tiếng giày bọc thép của anh vang lên đều đặn rồi nhỏ dần, tan vào tiếng gió rít qua kẽ lá, để lại Edward và Sylfa đứng bên dòng sông đen trong một sự tĩnh lặng nặng nề. Nước sông vẫn gợn sóng nhẹ, những vệt máu đen từ Hắc Thủy Quái hòa lẫn với vũng máu đỏ thẫm của Hikari, phản chiếu ánh hoàng hôn yếu ớt như một tấm gương vỡ nhuộm màu chết chóc. Không khí lạnh lẽo, ẩm ướt bám chặt vào da họ, mang theo mùi tanh hắc của máu và đất mục, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về những gì vừa mất đi.

Edward quỳ cạnh cơ thể bất động của Hikari, đôi tay cậu run rẩy đặt lên vũng máu đã bắt đầu nguội lạnh, ngón tay bấu chặt vào đất mềm đến mức móng tay rỉ máu. Ánh mắt nâu của cậu dán chặt vào đầu cô – đôi mắt trống rỗng, mái tóc hồng rối bù giờ lấm lem bụi và máu, không còn chút dấu vết nào của nụ cười bất cần từng làm cậu vừa bực bội vừa nhẹ lòng. “Hikari…” cậu thì thầm, giọng khàn đặc, như thể gọi tên cô có thể kéo cô trở lại từ bóng tối. Nhưng không có tiếng cười lớn đáp lại, không có cú vỗ vai mạnh bạo làm cậu lảo đảo, chỉ có sự im lặng tuyệt đối đè nặng lên lồng ngực cậu, khiến mỗi hơi thở đều đau nhói như bị dao cứa.

Cậu ngẩng lên, ánh mắt đỏ ngầu chuyển từ xác Hikari sang khoảng rừng nơi Asthar vừa biến mất, đôi tay siết chặt thành nắm đấm đến mức khớp xương trắng bệch. “Những kẻ mạnh…” cậu gầm lên, giọng vỡ òa trong cơn giận dữ và bất lực, vang vọng qua dòng sông đen như một tiếng thét lạc lõng giữa thiên nhiên hoang vu. “Họ nghĩ mình là ai? Nghĩ mình có quyền quyết định ai sống, ai chết, chỉ vì họ mạnh hơn sao?” Cậu đập mạnh tay xuống đất, máu từ lòng bàn tay hòa lẫn với máu của Hikari, tạo thành những vệt đỏ loang lổ trên nền đất lấm lem tro bụi. “Hikari không đáng chết! Cô ấy không cần ‘tôn vinh’ từ một kẻ như hắn! Cô ấy là bạn tôi, là người đã…” Cậu nghẹn lại, nước mắt cuối cùng cũng trào ra, lăn dài trên khuôn mặt lem luốc bụi, nhưng cậu không lau đi, chỉ cúi đầu, mái tóc nâu rối bù che khuất ánh mắt giờ chỉ còn lại sự căm phẫn tuyệt đối.

Cậu đứng dậy, lảo đảo như một con thú bị thương, tay với lấy mảnh kim loại nằm cách đó vài bước, nắm chặt nó như thể đó là thứ duy nhất còn giữ cậu đứng vững. “Tôi yếu, tôi biết!” cậu hét lên, giọng lạc đi trong cơn đau, hướng về phía rừng sâu nơi Asthar đã đi mất. “Nhưng tôi không chấp nhận cái lý lẽ phi lý của họ! Sức mạnh không phải là tất cả! Nó không cho hắn quyền cướp đi cô ấy!” Cậu vung mảnh kim loại lên cao, như muốn chém vào không khí, nhưng cánh tay cậu run rẩy, và cuối cùng cậu khuỵu xuống lần nữa, mảnh kim loại rơi xuống đất với một tiếng “keng” yếu ớt. Cậu gào lên, không còn lời, chỉ là một âm thanh đau đớn bật ra từ lồng ngực, vang vọng qua dòng sông đen rồi tan vào hư không, như một lời nguyền không ai nghe thấy.

Sylfa đứng cách đó vài bước, bộ váy trắng viền ren tung bay nhẹ trong gió rừng, nhưng đôi mắt xanh của cô giờ không còn lạnh lùng như trước, mà thoáng một chút mềm mại hiếm hoi khi nhìn Edward. Cô không giỏi an ủi, không biết cách nói những lời dịu dàng để xoa dịu nỗi đau – đó không phải là bản chất của cô. Nhưng khi nhìn cậu gào thét, khi thấy đôi vai gầy của cậu run lên trong cơn giận và bất lực, lòng cô nhói lên một cách lạ lùng, một cảm giác cô không quen thuộc. Hikari không phải người cô quan tâm – với cô, cô ấy chỉ là một bóng hình bất cần, một kẻ đồng hành tạm thời. Nhưng Edward thì khác. Cậu là người duy nhất cô để tâm, người duy nhất khiến cô ở lại thay vì biến mất vào bóng tối của ký ức. Và giờ đây, nhìn cậu đau khổ vì mất một người bạn mới, cô cảm thấy một chút tiếc nuối – không phải cho Hikari, mà cho sự hồn nhiên ngắn ngủi mà Edward từng có khi ở bên cô ấy.

Cô bước tới gần, đôi giày mềm chạm đất không một tiếng động, dừng lại ngay sau lưng Edward. Tay phải của cô giơ lên, ngập ngừng một giây như muốn chạm vào vai cậu, nhưng rồi hạ xuống, nắm chặt thành nắm như để kìm nén cảm xúc của chính mình. “Eddy…” cô gọi, giọng trầm thấp, không còn sắc lạnh mà mang một chút ấm áp hiếm hoi, dù vẫn vụng về trong cách thể hiện. “Ta… ta không thể làm gì hơn. Hikari đã chọn cách của cô ấy, và Asthar…” Cô ngừng lại, ánh mắt xanh liếc về phía rừng sâu, thoáng một tia giận dữ xen lẫn bất lực. “Hắn quá mạnh, ngay cả ta cũng không chắc có thể ngăn hắn lúc đó.” Cô cúi đầu, mái tóc vàng dài chảy xuống vai như một tấm rèm che giấu biểu cảm của mình, giọng hạ thấp gần như thì thầm: “Ta tiếc vì ngươi phải chịu điều này. Ta không muốn thấy ngươi đau khổ.”

Edward quay lại, ánh mắt nâu đỏ ngầu nhìn Sylfa, nước mắt vẫn lăn dài trên khuôn mặt lem luốc bụi. “Tiếc?” cậu cười khan, giọng đắng chát như nuốt phải tro bụi. “Tiếc thì làm được gì? Cô ấy chết rồi, Sylfa! Chết vì cái lý lẽ khốn kiếp của những kẻ mạnh mà tôi căm ghét nhất!” Cậu đập tay xuống đất lần nữa, giọng vỡ òa: “Tôi không làm được gì… không bảo vệ được cô ấy… Tôi vô dụng!” Cậu cúi đầu, đôi vai run lên dữ dội, nước mắt rơi xuống đất hòa lẫn với máu của Hikari, tạo thành những vệt đỏ mờ nhạt trên nền đất lạnh.

Sylfa im lặng, ánh mắt xanh nhìn cậu với một sự bất lực hiếm thấy. Cô muốn nói gì đó, muốn kéo ngươi ra khỏi vực sâu của nỗi đau, nhưng những lời an ủi không thể thoát ra khỏi miệng cô. Cô chỉ đứng đó, gần ngươi hơn bao giờ hết, tay phải khẽ chạm vào vai cậu – một cử chỉ nhẹ nhàng, vụng về, nhưng là tất cả những gì cô có thể làm. “Ngươi không vô dụng,” cô nói, giọng trầm nhưng chắc chắn, như một lời khẳng định hơn là an ủi. “Ngươi đã làm những gì ngươi có thể. Hikari… cô ấy biết điều đó.” Cô ngừng lại, ánh mắt thoáng chút đau nhói khi nhìn xác Hikari, rồi quay lại Edward, giọng thấp hơn: “Ta sẽ ở đây, Eddy. Ta không để ngươi một mình.”

Edward không đáp, chỉ cúi đầu, đôi tay vẫn bấu chặt vào đất, hơi thở dồn dập như cố kìm nén cơn giận và nỗi đau đang xé nát lồng ngực. Sylfa đứng yên bên cậu, bóng dáng trắng của cô nổi bật giữa khung cảnh hoang tàn của dòng sông đen, như một điểm sáng nhỏ giữa bóng tối đang bao trùm lấy cả hai. Tiếng nước sông vẫn róc rách, tiếng gió vẫn rít qua tán cây, nhưng không gian giờ chỉ còn lại nỗi đau của Edward và sự im lặng bất lực của Sylfa, hai người đứng bên nhau giữa mất mát không thể bù đắp.

Tiếng gió rừng rít qua tán cây dần nhỏ lại, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng nặng nề bao trùm bên bờ dòng sông đen. Nước sông vẫn chảy róc rách, những vệt máu đen và đỏ hòa lẫn trên mặt đất giờ khô lại, bám chặt vào bụi và đá vụn, như một vết sẹo không thể xóa nhòa của trận chiến vừa qua. Edward quỳ bên xác Hikari, hơi thở cậu chậm lại, không còn dồn dập như lúc gào thét, nhưng đôi tay vẫn run rẩy, bấu chặt vào đất như níu giữ chút gì đó từ người bạn đã mất. Sylfa đứng sau cậu, bóng dáng trắng của cô lặng lẽ như một bóng ma, ánh mắt xanh thoáng chút đau nhói nhưng nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng quen thuộc.

Edward hít sâu, luồng không khí lạnh tràn vào phổi làm cậu tỉnh táo hơn. Cậu đứng dậy, đôi chân không còn lảo đảo, ánh mắt nâu giờ đỏ ngầu nhưng sắc bén, như ngọn lửa âm ỉ đang bùng cháy từ sâu trong lòng. “Tôi không để cô ấy nằm đây như thế này,” cậu nói, giọng khàn nhưng chắc chắn, quay sang Sylfa với một sự kiên định hiếm thấy. “Hikari xứng đáng được chôn cất tử tế.” Không chờ cô đáp, cậu cúi xuống, đôi tay run run nhấc cơ thể cô lên, máu khô dính chặt vào áo cậu nhưng cậu không để tâm. Cậu đặt cô xuống một khoảng đất mềm cách dòng sông vài mét, nơi cỏ khô vẫn còn chút xanh, chưa bị khí độc từ nước đen làm héo rũ hoàn toàn.

Sylfa không nói gì, chỉ lặng lẽ bước tới, đôi giày mềm chạm đất không một tiếng động. Cô giơ tay phải, một vòng tròn ma thuật xanh nhạt lóe lên, và mặt đất dưới chân họ rung nhẹ. Đất mềm tách ra, tạo thành một hố sâu vừa đủ, không quá lớn nhưng đủ để Hikari yên nghỉ. “Ta không giỏi những việc này,” cô nói, giọng trầm thấp, ánh mắt xanh liếc sang Edward. “Nhưng ngươi đúng. Cô ấy xứng đáng với điều này.” Cô hạ tay, vòng tròn ma thuật tan biến, để lại hố đất trống với những đường nét gọn gàng, như một lời tiễn biệt kín đáo từ cô.

Edward gật đầu, không đáp, ánh mắt cậu dán chặt vào cơ thể Hikari. Cậu nhấc cô lần nữa, đặt cô xuống hố đất một cách nhẹ nhàng, như sợ làm cô đau dù cô không còn cảm nhận được gì. Đầu của Hikari – với mái tóc hồng rối bù và đôi mắt vô hồn – được cậu đặt lại ngay ngắn bên cơ thể, tay cậu khẽ vuốt mái tóc cô như một lời tạm biệt không lời. Cậu đứng dậy, lấy tay áo lau nước mắt còn sót lại trên mặt, rồi bắt đầu dùng tay không đẩy đất phủ lên cô. Đất khô và máu bám vào tay cậu, nhưng cậu không dừng lại, từng nắm đất được đắp lên với sự cẩn thận và tôn kính, như thể đây là điều cuối cùng cậu có thể làm cho cô.

Sylfa quan sát, ánh mắt xanh thoáng chút phức tạp. Cô không quen với những cảm xúc này – sự mất mát, sự tiếc nuối – nhưng nhìn Edward tỉ mỉ chôn cất Hikari, lòng cô lại nhói lên một lần nữa. Cô bước tới, cúi xuống nhặt một nắm đất, rồi lặng lẽ đắp lên cùng cậu, đôi tay thon dài của cô giờ lấm lem bụi đỏ nhưng cô không để tâm. Cả hai làm việc trong im lặng, chỉ có tiếng đất rơi và tiếng gió rừng làm bạn, cho đến khi hố đất được lấp đầy, tạo thành một nấm mồ nhỏ giữa khung cảnh hoang tàn.

Edward đứng thẳng, hơi thở cậu nặng nhọc, ánh mắt nâu nhìn xuống nấm mồ giờ chỉ còn là một gò đất thấp. Cậu cúi xuống nhặt một hòn đá nhỏ từ tay Hikari – viên đá cô siết chặt trước khi chết, vẫn còn dính chút máu khô. Cậu nắm chặt nó trong tay, cảm giác thô ráp của đá cọ vào lòng bàn tay làm cậu nhớ đến những lần cô ném đá trêu cậu, những lần cô cười lớn gọi cậu là “Eddy nhát cáy”. Cậu đặt hòn đá lên đỉnh nấm mồ, tay cậu khẽ run nhưng ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết. “Cảm ơn cô, Hikari,” cậu thì thầm, giọng thấp nhưng rõ ràng, như một lời hứa với chính mình. “Cô đã cho tôi thấy sức mạnh không phải là tất cả… nhưng tôi sẽ dùng nó để kết thúc chuyện này.”

Cậu ngẩng lên, ánh mắt nâu quét qua dòng sông đen, về phía rừng sâu nơi Asthar đã biến mất, rồi xa hơn nữa, nơi Ugos đang chờ đợi. “Tôi sẽ đánh bại Ma Vương,” cậu nói, giọng trầm nhưng mạnh mẽ, như một lời thề khắc vào không gian tĩnh lặng. “Tôi sẽ không để cái chết của cô vô nghĩa. Tôi sẽ mạnh hơn – không phải để trở thành kẻ như họ, mà để bảo vệ những người còn lại. Tôi hứa.” Cậu siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức rỉ máu, nhưng cậu không cảm thấy đau – chỉ có một ngọn lửa quyết tâm cháy lên trong lồng ngực, thay thế nỗi bất lực từng giam cầm cậu.

Sylfa đứng bên cạnh, ánh mắt xanh nhìn cậu với một sự cân nhắc mới. Cô không nói gì ngay, chỉ lặng lẽ quan sát, mái tóc vàng tung bay nhẹ trong gió rừng. Lời thề của Edward làm cô thoáng ngạc nhiên – không phải vì nội dung, mà vì sức mạnh trong giọng nói của cậu, một sức mạnh không đến từ cơ bắp mà từ ý chí. “Ngươi đã chọn con đường này,” cô cuối cùng lên tiếng, giọng trầm vang lên sắc lạnh nhưng mang một chút công nhận. “Ta không hứa sẽ dễ dàng, nhưng ta sẽ đi cùng ngươi. Ma Vương… và cả Asthar, nếu cần.” Cô quay người, ánh mắt xanh hướng về phía rừng sâu, tay phải đặt nhẹ lên túi áo nơi mảnh ngọc đen đang tỏa ra một luồng khí lạnh nhè nhẹ.

Edward gật đầu, không quay lại nhìn cô, ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào hòn đá trên mộ Hikari. “Cảm ơn, Sylfa,” cậu nói, giọng thấp nhưng chân thành. “Tôi không làm được nếu không có cô.” Cậu hít sâu một lần nữa, luồng không khí lạnh làm cậu tỉnh táo, rồi quay người, bước về phía trước, mảnh kim loại trong túi áo cọ vào tay như một lời nhắc nhở về con đường cậu đã chọn. Sylfa đi bên cạnh, bóng dáng trắng của cô hòa cùng bóng dáng gầy gò của cậu, hai người bước qua dòng sông đen, để lại nấm mồ nhỏ với hòn đá đơn độc phía sau, như một chứng nhân im lặng cho lời hứa của Edward.

Tiếng nước sông vẫn róc rách, tiếng gió vẫn rít qua tán cây, nhưng giờ đây, không gian không còn nặng nề bởi nỗi đau mà rung lên với một ý chí mới – ý chí của kẻ sống sót, kẻ quyết tâm đối mặt với bóng tối phía trước.

Mặt trời dần lặn sau những tán cây rừng thẫm, ánh hoàng hôn đỏ cam nhạt dần, nhuộm lên dòng sông đen một màu sắc kỳ lạ – nửa ánh sáng, nửa bóng tối, như phản chiếu con đường phía trước của Edward và Sylfa. Nấm mồ nhỏ của Hikari nằm lặng lẽ bên bờ sông, hòn đá nhỏ trên đỉnh gò đất thấp ánh lên chút ánh sáng cuối ngày, như một ngọn hải đăng nhỏ giữa khung cảnh hoang tàn. Tiếng nước chảy róc rách hòa lẫn với tiếng gió rừng, tạo thành một âm thanh đều đặn nhưng lạnh lẽo, như thúc giục hai người rời khỏi nơi này.

Edward đứng trước nấm mồ, ánh mắt nâu nhìn hòn đá của Hikari, đôi tay siết chặt thành nắm đấm. Cậu không chỉ muốn đánh bại Ma Vương để trả thù – đó không phải tất cả. Hikari đã làm nhiều hơn thế. Cô là người đã tiếp lửa cho cậu, người đã kéo cậu ra khỏi nỗi sợ hãi và sự tự ti bằng tiếng cười bất cần và những cú ném đá đầy sức mạnh. Chính cô đã thay đổi cậu, từ một kẻ chỉ biết trốn chạy thành người dám đứng lên, dám đối mặt với những điều lớn hơn bản thân. “Tôi không thể để ngọn lửa đó tắt,” cậu thì thầm, giọng khàn nhưng mang một sự kiên định mới, như nói với chính mình hơn là với ai khác. “Cô ấy đã cho tôi động lực này… Tôi sẽ không lãng phí nó.”

Cậu cúi xuống, lấy tay áo lau sạch nước mắt còn đọng trên khuôn mặt lem luốc bụi, động tác chậm rãi nhưng dứt khoát, như gột rửa nỗi đau để nhường chỗ cho ý chí. Cậu đứng thẳng, ánh mắt nâu không còn đỏ ngầu vì giận dữ mà sáng lên một ngọn lửa âm ỉ, kiên cường. “Chúng ta đi thôi, Sylfa,” cậu nói, giọng trầm nhưng chắc chắn, quay sang cô với một sự quyết tâm không thể lay chuyển. “Tôi sẽ không dừng lại. Không phải vì tôi, mà vì Hikari – vì những gì cô ấy đã làm cho tôi. Ugos là vương đô… nơi mọi thứ phải kết thúc.” Cậu nhặt mảnh kim loại từ mặt đất, lau sạch máu khô bằng tay áo, rồi cất vào túi áo – thứ vũ khí thô sơ giờ mang dấu ấn của Hikari, như một lời nhắc nhở về ngọn lửa cô đã truyền cho cậu.

Sylfa đứng bên cạnh, bộ váy trắng viền ren tung bay nhẹ trong gió rừng, ánh mắt xanh quan sát Edward với một sự cân nhắc kín đáo. Cô không nói gì ngay, chỉ lặng lẽ kiểm tra mảnh ngọc đen trong túi áo – viên đá lạnh lẽo giờ tỏa ra một luồng khí mạnh hơn, như phản ứng với điều gì đó từ phía vương đô. “Ngươi đã chọn con đường này,” cô cuối cùng lên tiếng, giọng trầm vang lên sắc lạnh nhưng mang một chút công nhận. “Không vì trả thù, mà vì ngọn lửa của cô ấy. Ta hiểu. Ugos là vương đô, trung tâm của tất cả – Ma Vương đang ở đó, và con đường sẽ không dễ dàng, Eddy.” Cô bước tới, đi ngang hàng với cậu, đôi giày mềm chạm đất không tiếng động, ánh mắt xanh hướng về phía xa nơi ánh sáng mờ nhạt của vương đô le lói qua rừng sâu.

Edward gật đầu, ánh mắt cậu dán chặt vào con đường rừng gồ ghề phía trước, nơi dẫn tới Ugos – vương đô tráng lệ nhưng giờ đây có thể đã rơi vào tay bóng tối. “Tôi biết,” cậu đáp, giọng thấp nhưng chắc chắn. “Nhưng Hikari không dừng lại trước bất cứ thứ gì. Cô ấy đã dạy tôi điều đó – rằng sức mạnh không chỉ là cơ bắp, mà là không bỏ cuộc. Tôi sẽ tiếp tục, vì cô ấy.” Cậu hít sâu, luồng không khí lạnh làm lồng ngực cậu nhói lên, nhưng cậu không chần chừ, bước chân đầu tiên vang lên trên nền đất khô – một tiếng “cộp” nhỏ nhưng dứt khoát, như khởi đầu của một hành trình mang theo ngọn lửa của Hikari.

Hai người bắt đầu lên đường, rời xa dòng sông đen và nấm mồ của Hikari, tiến qua cánh rừng dẫn tới Ugos. Con đường gồ ghề, đầy rễ cây ngoằn ngoèo và đá sỏi lởm chởm, nhưng Edward không chùn bước, đôi giày rách của cậu giẫm lên đất với nhịp điệu đều đặn, mỗi bước chân như khắc sâu động lực mà Hikari đã để lại. Sylfa đi bên cạnh, bóng dáng trắng của cô nổi bật giữa bóng tối rừng sâu, tay phải đặt nhẹ lên túi áo như sẵn sàng đối mặt với bất kỳ mối nguy nào. Tiếng gió rít qua tán cây giờ mang theo một âm thanh khác – một tiếng vang trầm thấp từ xa, như tiếng chuông từ vương đô vọng lại, hoặc tiếng bước chân của lính gác trong đêm, nhưng cả hai không quay lại, ánh mắt họ chỉ hướng về phía trước.

Cánh rừng dần thưa thớt, để lộ một khoảng trống nơi ánh sáng từ Ugos – vương đô nguy nga – lấp lánh yếu ớt trong màn đêm. Những ngọn tháp cao vút mờ mờ hiện ra phía chân trời, nhưng không còn rực rỡ như trong ký ức của những câu chuyện, mà bị bao phủ bởi một lớp khí đen mờ nhạt, như dấu hiệu của sự hiện diện của Ma Vương. Edward siết chặt mảnh kim loại trong túi áo, cảm giác lạnh lẽo từ nó lan qua tay cậu, nhưng cậu không sợ – ngọn lửa của Hikari vẫn cháy trong cậu, ấm nóng và không thể dập tắt. “Tôi sẽ không dừng lại,” cậu thì thầm, không phải với Sylfa mà với chính mình, giọng thấp như một lời cam kết. “Cô ấy đã thay đổi tôi… Tôi sẽ làm điều này vì cô ấy, và vì tất cả những gì vương đô từng là.”

Sylfa liếc sang cậu, ánh mắt xanh thoáng một tia công nhận. “Ta thấy ngọn lửa đó trong ngươi, Eddy,” cô nói, giọng trầm nhưng mang một sự chắc chắn hiếm hoi. “Hikari đã làm tốt. Ta sẽ đảm bảo ngươi đến được Ugos, và ngọn lửa ấy không bao giờ tắt.” Cô bước nhanh hơn một chút, dẫn đường qua con đường rừng tối tăm, mái tóc vàng tung bay như một ngọn lửa nhỏ dẫn lối trong bóng đêm.

Họ tiếp tục tiến về phía trước, bóng dáng của Edward và Sylfa hòa lẫn vào màn đêm, chỉ còn lại tiếng bước chân đều đặn vang lên trên con đường gồ ghề, mỗi bước là một lời khẳng định cho động lực mà Hikari đã truyền lại và sự đồng hành của Sylfa. Dòng sông đen dần khuất xa phía sau, nấm mồ của Hikari trở thành một ký ức lặng lẽ, nhưng hòn đá trên đó như vẫn dõi theo họ, như một lời nhắc nhở rằng hành trình này mang theo ngọn lửa của cô – ngọn lửa sẽ dẫn họ tới vương đô Ugos, nơi mọi thứ sẽ được định đoạt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận