Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi I - Vỏ Bọc

Chương 08

0 Bình luận - Độ dài: 6,501 từ - Cập nhật:

Ánh trăng lạnh lẽo treo lơ lửng trên bầu trời, xuyên qua tán lá rừng, chiếu xuống bờ sông một lớp bạc mỏng manh, nhưng ánh sáng ấy nhanh chóng bị ánh đỏ rực từ cánh cổng trên không trung nuốt chửng. Mọi thứ nhuộm thành màu máu kỳ lạ, như thể cả khu rừng đang rỉ máu dưới áp lực của nghi thức. Edward lùi lại, hơi thở dồn dập, lũ giặc gầm gừ trước mặt, tiếng “rè rè” của những con golem kim loại vang lên sau lưng như một bản nhạc chết chóc. Cậu ôm vai, máu rỉ qua kẽ tay từ vết trầy do thanh giáo để lại, mỗi nhịp thở là một cơn đau nhói. Đôi giày rách của cậu trượt trên đất ẩm, mắt nâu mở to, thoáng chút hoảng loạn khi bóng dáng kim loại của một con golem tiến tới.

Con golem giơ cánh tay kim loại sáng bóng, mắt đỏ rực như than cháy, đập mạnh xuống chỗ cậu đứng. Edward nghiêng người né, nhưng không đủ nhanh – bụi đất bắn tung tóe, một mảnh kim loại sắc nhọn từ cú đập sượt qua chân cậu, xé thêm một đường rách trên quần. Cậu ngã xuống, tay chống đất, ánh mắt thoáng chút tuyệt vọng khi thấy lũ giặc phía trước giơ kiếm, còn ba con golem khác từ phía sau tiến tới, tiếng “rè rè” của ma thuật trong khớp kim loại ngày càng gần. “Không kịp nữa...” cậu lẩm bẩm, giọng khàn khàn, tay siết chặt con dao nhỏ như một nỗ lực cuối cùng.

Đột nhiên, không khí rung lên, một luồng sáng xanh vụt qua như tia chớp, xé tan con golem gần nhất thành từng mảnh kim loại vụn. Tiếng nổ vang lên như sấm, mảnh vỡ kim loại rơi loảng xoảng xuống đất, vài mảnh văng xa, cắm vào thân cây gần đó. Edward ngẩng lên, ánh mắt mở to, hơi thở hổn hển. Sylfa lao tới từ bóng tối, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng bước chân vững chãi, chiếc áo choàng cũ tung bay dưới ánh trăng. Mái tóc vàng tung bay như ánh sáng của cô lấp lánh, nhưng đôi mắt xanh thẳm lại lạnh lẽo, rực cháy một thứ sức mạnh mà cậu chưa từng thấy rõ ràng đến thế.

Cô dừng lại trước mặt cậu, ánh mắt quét qua vết thương trên vai Edward, rồi nhìn đám golem và lũ giặc đang tiến tới. “Ngươi suýt chết đấy, ngốc,” cô nói, giọng trầm nhưng hơi lạc, như thể cố giữ bình tĩnh mà không được. Cô quỳ xuống bên cậu, một tay nắm lấy vai cậu, tay kia đặt lên vết trầy rỉ máu. Ánh sáng xanh nhạt tỏa ra từ lòng bàn tay cô, mềm mại như làn nước, chảy qua vết thương, lành lại da thịt trong chớp mắt. Nhưng Edward nhận ra – tay cô khẽ run, những ngón tay nhỏ nhắn thoáng co lại, như thể cô đang cố kìm nén điều gì đó. Ánh mắt cô thoáng lo lắng, lướt qua khuôn mặt nhợt nhạt của cậu, rồi nhanh chóng quay đi, cắn môi để che giấu biểu cảm ấy. “Đừng nằm đó mà chết,” cô lẩm bẩm, giọng thấp nhưng sắc, đứng dậy ngay lập tức như không muốn cậu nhìn thấy sự yếu đuối hiếm hoi ấy lâu hơn.

Edward thở hổn hển, tay sờ lên vai, cảm giác đau nhói đã biến mất, chỉ còn lại sự ngạc nhiên. “Cô...” cậu định nói gì đó, giọng khàn khàn, nhưng tiếng “rè rè” của lũ golem cắt ngang. Hàng chục cỗ máy kim loại tiến tới từ phế tích, mắt đỏ rực sáng trong bóng tối, không ngừng bước ra từ cánh cổng đỏ đang rung chuyển dữ dội. Lũ giặc phía trước hét lên, kiếm và giáo giơ cao, nhưng ánh mắt chúng dao động, như thể không chắc nên tấn công cậu hay chạy trốn trước những cỗ máy vô tri kia.

Sylfa giơ tay, không chút do dự, một luồng sáng xanh khác bắn ra từ lòng bàn tay cô, cắt ngang không khí như lưỡi dao vô hình. Ba con golem cùng lúc bị chém đôi, mảnh kim loại rơi xuống đất trong tiếng “loảng xoảng” chói tai, vài mảnh văng vào lũ giặc, làm một tên ngã nhào, hét lên đau đớn. Edward mở to mắt, ánh mắt lẫn lộn giữa kinh ngạc và thán phục khi nhìn cô – dáng vẻ nhỏ nhắn ấy lại chứa đựng sức mạnh kinh khủng đến vậy. Nhưng cổng vẫn rung chuyển, ánh đỏ ngày càng rực rỡ, và thêm những con golem tràn ra, tiếng ma thuật trong khớp kim loại vang lên không ngớt, như một đội quân bất tận.

Sylfa nhíu mày, ánh mắt xanh tối lại, hơi thở cô hơi gấp khi nhìn cánh cổng. “Không thể cứ thế này mãi,” cô lẩm bẩm, giọng trầm nhưng căng thẳng. “Phải đóng cổng, hoặc phá nó bằng cách nào đó...” Cô quay sang Edward, ánh mắt thoáng chút gấp gáp, như muốn cậu đứng dậy và nghĩ cách cùng cô. Nhưng cô chưa kịp nói hết, mặt đất rung lên dữ dội, một tiếng “rầm“ vang lên như núi lở. Một bàn tay kim loại khổng lồ chui ra từ cánh cổng, những ngón tay sáng bóng đập mạnh xuống phế tích, làm đá vỡ tan thành từng mảnh, bụi bay mù mịt. Lũ giặc gần đó hét lên, bỏ chạy tán loạn, vài tên bị mảnh đá văng trúng, ngã gục trong vũng máu.

Edward ngẩng lên, ánh mắt mở to, tim đập thình thịch khi cả cơ thể khổng lồ của thứ đó hiện ra. “Thiên Thạch” Droin – một con golem kim loại cao ngang ngọn núi, giáp kim loại lấp lánh dưới ánh trăng và ánh đỏ, mỗi bước chân làm đất rung chuyển, mắt đỏ rực như hai mặt trời nhỏ, tiếng “rè rè“ của ma thuật trong cơ thể nó vang lên như một bản giao hưởng chết chóc. Nó đứng sừng sững giữa phế tích, cao vượt qua những cây cổ thụ, bóng dáng che khuất ánh trăng, như một cơn ác mộng từ thời cổ đại.

Lũ giặc còn sót lại hoảng loạn, vài tên hét lên: “Nó tỉnh rồi! Chạy đi!” Nhưng một tên khác ngã quỵ, ánh mắt điên dại: “Không, chúng ta phải bảo vệ cổng!” Edward sững sờ, ánh mắt không rời khỏi con golem khổng lồ, tay vô thức siết chặt con dao nhỏ dù cậu biết nó vô dụng trước thứ đó. Sylfa khựng lại, ánh mắt xanh thoáng một tia kinh ngạc hiếm thấy, rồi tối đi như nhớ ra điều gì từ quá khứ xa xôi. Cô đứng yên, hơi thở hơi gấp, tay nắm chặt thành nắm đấm. “Droin...” cô thì thào, giọng trầm nhưng sắc bén, như thể cái tên ấy mang theo một ký ức nặng nề. “Thiên Thạch của Yrius.”

Bóng dáng khổng lồ của “Thiên Thạch” Droin đứng sừng sững giữa phế tích, giáp kim loại sáng bóng phản chiếu ánh đỏ rực từ cánh cổng trên không trung, che khuất ánh trăng lạnh lẽo. Tiếng “rè rè” của ma thuật trong cơ thể nó vang lên không ngớt, như một bản nhạc chết chóc, mỗi bước chân làm mặt đất rung chuyển, đá vụn rơi lả tả xuống dòng sông bên dưới. Lũ giặc còn sót lại chạy tán loạn, vài tên ngã quỵ dưới sức ép của cỗ máy khổng lồ, tiếng hét hoảng loạn của chúng bị át đi bởi âm thanh kim loại lạnh lẽo. Edward ngồi bệt trên đất, ánh mắt nâu mở to nhìn Droin, tay siết chặt con dao nhỏ dù cậu biết nó chẳng khác gì một món đồ chơi trước thứ đó. Hơi thở cậu dồn dập, lòng bàn tay rịn mồ hôi, nhưng ánh mắt không rời khỏi con golem – vừa kinh ngạc, vừa quyết tâm không bỏ chạy.

Sylfa đứng trước cậu, bóng dáng nhỏ nhắn của cô tương phản kỳ lạ với sự đồ sộ của Droin. Ánh mắt xanh thẳm của cô dán vào cỗ máy khổng lồ, thoáng một tia kinh ngạc hiếm thấy, rồi nhanh chóng tối lại như một ký ức cũ bị khơi dậy. Tay cô nắm chặt thành nắm đấm, hơi thở hơi gấp, nhưng giọng nói vẫn trầm và sắc bén khi cô quay sang Edward. “Đứng dậy,” cô nói, ánh mắt lướt qua cậu, thoáng chút căng thẳng. “Nếu ngươi còn ngồi đó, Droin sẽ nghiền nát ngươi trước khi ta kịp làm gì.”

Edward hít một hơi sâu, chống tay đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời Droin. “Droin… là cái gì?” cậu hỏi, giọng khàn khàn, tay sờ lên vai nơi vết thương vừa được chữa lành. “Cô biết nó, đúng không? Đây không phải triệu hồi – cô nói đây là mê cung cổ đại. Rốt cuộc là sao?”

Sylfa không đáp ngay, ánh mắt xanh quét qua cánh cổng đỏ rung chuyển, rồi dừng lại ở Droin. Cô giơ tay, một luồng sáng xanh bắn ra từ lòng bàn tay, cắt ngang không khí như lưỡi dao vô hình, chém thẳng vào chân Droin. Tiếng “keng” chói tai vang lên khi ánh sáng va vào giáp kim loại, để lại một vết xước dài nhưng không xuyên qua. Droin gầm lên, giơ cánh tay khổng lồ đập xuống chỗ Sylfa đứng, mặt đất nứt toác dưới sức mạnh của cú đánh. Cô nhảy sang bên, áo choàng tung bay, mái tóc vàng óng ánh lấp lánh dưới ánh đỏ. Không chút chần chừ, cô giơ cả hai tay, một vòng tròn ma thuật xanh hiện ra trước mặt, bắn ra hàng chục tia sáng như mưa sao băng, đâm vào thân Droin. Mỗi tia gây một tiếng nổ nhỏ, khói bốc lên từ những điểm va chạm, nhưng lớp giáp bất khả xâm phạm của nó chỉ rung lên, không hề nứt vỡ.

“Thiên Thạch Droin,” cô lên tiếng, giọng trầm nhưng rõ giữa tiếng nổ, ánh mắt sắc lại khi nhìn cỗ máy. “Một tạo tác vĩ đại của hiền giả ‘Tuyệt Luân’ Yrius – kẻ vượt qua mọi giới hạn và quy tắc của thế giới này.” Cô nhảy lên một tảng đá lớn gần đó, tránh cú đập thứ hai của Droin, rồi giơ tay, một luồng sáng xanh lớn hơn bắn ra, trúng vào ngực Droin. Tiếng “ầm” vang lên, làm nó lùi lại một bước, khói bốc lên mù mịt từ điểm va chạm, nhưng khi khói tan, chỉ có vài vết xước mờ xuất hiện trên giáp kim loại sáng bóng. “Không ai sánh kịp ông ta,” cô tiếp tục, giọng trầm xuống, tay khẽ run khi nhắc đến cái tên ấy, “nhưng cũng vì thế mà ông bị thế gian ruồng bỏ. Ông ta bị gán mác là tội đồ, dị giáo, vì tạo ra những cỗ máy như thế này – mạnh mẽ đến mức phi lý.”

Droin gầm lên, lõi ngực đỏ rực sáng lên như một mặt trời nhỏ, rồi bắn một tia năng lượng khổng lồ về phía Sylfa. Không khí rung lên dưới sức nóng khủng khiếp, hơi nước bốc lên từ dòng sông gần đó, đất khô cháy dưới luồng nhiệt. Sylfa nghiến răng, giơ tay tạo một bức tường ánh sáng xanh trước mặt, chặn đứng tia năng lượng. Bức tường rung lên dữ dội, ánh sáng xanh nhấp nháy dưới áp lực, nhưng không hề nứt vỡ – sức mạnh ma thuật của cô giữ nó vững vàng, dù hơi nóng làm rìa áo choàng của cô cháy xém, khói bốc lên từ vải. Cô đẩy tay mạnh hơn, bức tường ánh sáng tỏa sáng rực rỡ, phản lại một phần tia năng lượng, làm Droin khựng lại một thoáng, nhưng nó nhanh chóng giáng cánh tay khổng lồ xuống lần nữa. Sylfa nhảy lùi lại, lăn người trên đất để tránh, mặt đất nơi cô vừa đứng nứt thành một hố sâu, bụi bay mù mịt.

Edward hét lên: “Cô ổn không?!” Cậu lao tới, tay nắm chặt con dao, ánh mắt gấp gáp. Sylfa đứng dậy, thở hổn hển, một tay chống đất, ánh mắt xanh thoáng chút tức giận. “Chưa chết được,” cô đáp, giọng khàn khàn, rồi giơ tay, một quả cầu ánh sáng xanh lớn hình thành giữa hai bàn tay cô. Quả cầu bay thẳng vào ngực Droin, nổ tung với tiếng “ầm” vang trời, làm cỗ máy khổng lồ lảo đảo, khói bốc lên dày đặc. Nhưng khi khói tan, Droin vẫn đứng vững, chỉ có vài vết nứt nhỏ trên giáp, lõi ngực đỏ rực nhấp nháy như đang tích tụ năng lượng cho đòn tiếp theo.

“Mê cung cổ đại này là công trình của Yrius,” Sylfa hét lên giữa tiếng gầm của Droin, ánh mắt sắc lạnh nhìn Edward. “Xây bằng kiến thức siêu việt, học hỏi từ những ‘lãng khách’ mà ông ta gặp. Ta từng đấu với Droin trong cuộc chiến với Ma Vương – lớp vỏ của nó bất khả xâm phạm!” Cô nhảy sang bên, tránh một cú đập tay khác, rồi giơ tay bắn một luồng sáng xanh vào cổ Droin, nơi có một khe hở nhỏ giữa các tấm giáp. Luồng sáng trúng đích, gây tiếng nổ nhỏ, khói bốc ra, nhưng Droin chỉ khựng lại một thoáng, rồi gầm lên, giáng cánh tay xuống gần chỗ Edward đứng.

Edward lăn người né, tim đập thình thịch, hét lên: “Nếu cô không đánh bại được nó, thì chúng ta phải làm gì đây?” Sylfa nghiến răng, ánh mắt thoáng chút bất lực hiếm thấy, không phải vì cô yếu, mà vì lớp vỏ của Droin quá kiên cố. “Phải đóng cổng, hoặc phá nó...” cô lẩm bẩm, giọng gấp gáp, rồi giơ cả hai tay, một vòng tròn ma thuật xanh lớn hơn hiện ra dưới chân cô. Từ vòng tròn, một cột sáng xanh bắn lên trời, rồi lao thẳng vào Droin, trúng vào lõi ngực đỏ rực của nó. Tiếng nổ vang vọng khắp khu rừng, khói và bụi bay mù mịt, vài con golem nhỏ gần đó bị cuốn bay, nhưng khi mọi thứ lắng xuống, Droin vẫn đứng đó, giáp chỉ nứt thêm vài đường nhỏ, lõi ngực sáng rực hơn bao giờ hết.

Edward lùi lại, suýt ngã, tay chống đất để giữ thăng bằng. “Nó không dừng lại!” cậu hét lên, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Sylfa nghiến răng, ánh mắt xanh lóe lên một tia quyết tâm. “Không dừng thì ta buộc nó phải dừng,” cô nói, giọng sắc lạnh, rồi giơ tay, một vòng tròn ma thuật xanh xuất hiện dưới chân cô. Từ vòng tròn, hàng chục tia sáng bắn ra, xuyên thủng năm con golem nhỏ đang tiến tới từ phía cánh cổng. Mảnh kim loại rơi loảng xoảng xuống đất, khói bốc lên từ những cỗ máy bị phá hủy, nhưng số lượng golem vẫn không giảm, chúng tiếp tục tràn ra như một đàn côn trùng không ngừng nghỉ.

Edward nhặt một thanh gỗ dài từ phế tích, lao tới một con golem nhỏ gần đó, đâm mạnh vào khe hở giữa giáp của nó. Thanh gỗ gãy đôi, nhưng con golem ngã xuống, khói bốc ra từ khớp kim loại. Cậu thở hổn hển, mồ hôi chảy xuống trán, ánh mắt quét qua Droin đang tiến tới. “Quá đông...” cậu lẩm bẩm, tay run run nhưng không buông vũ khí. Sylfa liếc sang cậu, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên trước sự gan góc của anh, rồi hét lên: “Tránh ra!” Cô giơ tay, một luồng sáng xanh lớn bắn vào chân Droin, làm nó khựng lại một thoáng, nhưng cỗ máy khổng lồ nhanh chóng đáp trả bằng một cú đập tay khác, làm mặt đất nứt toác ngay trước mặt Edward.

Cậu lăn người né, tim đập thình thịch, hét lên: “Chúng ta phải làm gì đó với cái cổng! Nó cứ thế này thì không hết được!” Sylfa nhảy sang bên, tránh một con golem nhỏ lao tới, rồi bắn một tia sáng xanh xuyên thủng nó, ánh mắt cô tối lại khi nhìn cánh cổng đỏ rung chuyển. “Ta biết,” cô đáp, giọng gấp gáp, “nhưng Droin không để ta lại gần!” Cô giơ cả hai tay, một quả cầu ánh sáng xanh lớn hình thành, bay thẳng vào ngực Droin. Tiếng nổ vang trời, khói bốc lên dày đặc, làm Droin lảo đảo, nhưng khi khói tan, nó vẫn đứng vững, giáp chỉ nứt thêm vài đường nhỏ, lõi ngực đỏ rực sáng lên như chuẩn bị bắn tia năng lượng lần nữa.

Sylfa lao tới, giơ tay tạo một bức tường ánh sáng xanh khác ngay trước mặt Droin, chặn cú đập tay tiếp theo của nó. Tiếng “keng” vang lên khi cánh tay kim loại va vào bức tường, rung động lan ra không khí, nhưng bức tường không hề suy suyển. Cô nghiến răng, đẩy tay mạnh hơn, giữ Droin lại trong vài giây, ánh mắt xanh rực cháy với quyết tâm. “Edward, tìm cách đến gần cổng!” cô hét lên, giọng trầm nhưng đầy uy lực. “Ta sẽ giữ nó lại!”

Edward gật đầu, ánh mắt kiên định, lao về phía cánh cổng đỏ, né tránh những con golem nhỏ đang tràn tới. Cậu nhặt một mảnh kim loại sắc từ đất, đâm vào một con golem khác, làm nó chậm lại, nhưng một con khác lao tới từ phía sau, suýt đập trúng cậu. Sylfa liếc thấy, bắn một tia sáng xanh từ tay trái, xuyên thủng con golem đó, cứu Edward trong gang tấc. “Nhanh lên!” cô hét, giọng căng thẳng, tay phải vẫn giữ bức tường ánh sáng chống lại Droin.

Nhưng Droin gầm lên, lõi ngực sáng rực hơn bao giờ hết, rồi bắn một tia năng lượng đỏ dữ dội hơn, sức nóng làm không khí bốc cháy, đất dưới chân nứt toác thành những khe sâu. Sylfa đẩy cả hai tay, bức tường ánh sáng xanh rung lên dữ dội nhưng vẫn không vỡ, chặn đứng tia năng lượng, phản lại một phần khiến Droin lùi lại một bước. Tuy nhiên, áp lực từ tia năng lượng làm cô phải quỳ một chân, mồ hôi chảy xuống cằm, ánh mắt xanh thoáng chút kiệt sức nhưng không hề khuất phục. “Nó mạnh hơn trước...” cô thì thào, giọng trầm đầy tức giận, nhìn Droin như một kẻ thù cũ không thể vượt qua chỉ vì lớp giáp bất khả xâm phạm của nó.

Edward thở hổn hển, cách cánh cổng chỉ vài bước, nhưng lũ golem nhỏ vây quanh cậu, ánh mắt cậu thoáng chút tuyệt vọng. “Tôi không đến được!” cậu hét lên, tay siết chặt mảnh kim loại, chuẩn bị đối mặt với đám golem đang tiến tới. Sylfa nghiến răng, ánh mắt xanh lóe lên, sẵn sàng lao tới cứu cậu, nhưng Droin giáng một cú đập tay khác, buộc cô phải giữ bức tường ánh sáng để bảo vệ cả hai.

Phế tích rung chuyển dưới sức mạnh của “Thiên Thạch” Droin, ánh đỏ từ cánh cổng trên không trung chiếu sáng giáp kim loại sáng bóng của nó, tạo nên một cảnh tượng vừa kinh hoàng vừa hùng vĩ. Tiếng “rè rè” của ma thuật trong cơ thể Droin vang vọng không ngớt, hòa cùng tiếng đất đá vỡ vụn và tiếng gầm trầm thấp của nó. Lũ golem nhỏ tràn ra từ cánh cổng như một đàn côn trùng không ngừng nghỉ, vây quanh Edward, ánh mắt cậu thoáng chút tuyệt vọng nhưng tay vẫn siết chặt mảnh kim loại sắc nhọn nhặt từ đất. Cậu đứng cách cánh cổng đỏ chỉ vài bước, nhưng đám golem nhỏ tiến tới, mắt đỏ rực sáng trong bóng tối, tiếng “rè rè” từ khớp kim loại của chúng làm tim cậu đập thình thịch.

Sylfa đứng trước Edward, áo choàng cháy xém tung bay, ánh mắt xanh thẳm rực cháy với quyết tâm. Cô thở hổn hển, mồ hôi lăn dài trên trán, nhưng không hề khuất phục trước áp lực của Droin. “Edward, giữ khoảng cách!” cô hét lên, giọng trầm nhưng đầy uy lực, rồi giơ tay phải, một vòng tròn ma thuật đỏ rực hiện ra trước mặt cô. Từ vòng tròn, một cột lửa bùng lên, lao thẳng vào đám golem nhỏ gần Edward. Ngọn lửa nóng rực nuốt chửng ba con golem, làm chúng tan chảy thành vũng kim loại nóng đỏ, khói đen bốc lên dày đặc. Edward lùi lại, ánh mắt mở to kinh ngạc: “Lửa?!”

Sylfa không dừng lại, tay trái giơ lên, một vòng tròn ma thuật trắng xuất hiện, tỏa ra luồng gió lạnh buốt. Gió cuốn thành một cơn lốc xoáy nhỏ, cuốn lấy hai con golem khác, đóng băng chúng trong lớp băng dày trước khi chúng vỡ tan thành mảnh vụn dưới áp lực của gió. “Ta không chỉ biết dùng ánh sáng,” cô nói, giọng sắc lạnh, ánh mắt lướt sang Edward một thoáng trước khi quay lại Droin.

Droin gầm lên, lõi ngực đỏ rực sáng lên, rồi bắn một tia năng lượng khổng lồ về phía Sylfa và Edward. Sức nóng khủng khiếp làm không khí rung lên, đất khô cháy dưới luồng nhiệt. Sylfa giơ cả hai tay, một vòng tròn ma thuật xanh lam hiện ra, nước từ dòng sông gần đó bị hút lên, tạo thành một bức tường nước xoáy khổng lồ trước mặt họ. Tia năng lượng đâm vào bức tường nước, hơi nước bốc lên mù mịt khi nhiệt lượng bị triệt tiêu, nhưng bức tường không vỡ, giữ vững dưới sức mạnh ma thuật của cô. “Nó không dễ đối phó,” cô lẩm bẩm, ánh mắt tối lại khi nhìn Droin, tay khẽ run vì phải duy trì ma thuật liên tục.

Edward thở hổn hển, ánh mắt tập trung quan sát Droin giữa hỗn loạn. Anh nhận ra lõi đỏ rực ở ngực nó, nhấp nháy như trái tim của cỗ máy, nhưng anh nhíu mày, lẩm bẩm: “Không đúng… Yrius không đặt lõi thật ở chỗ dễ thấy vậy. Lõi ngực là vũ khí – sức hủy diệt khổng lồ. Lõi ma thuật thật phải ở chỗ khác, có lẽ gần cổ hoặc lưng. Phá lõi thật, nó sẽ ngừng.” Anh định hét lên để nói với Sylfa, nhưng Droin hành động trước.

Lõi ngực của Droin bùng lên, ánh sáng đỏ rực rỡ đến chói mắt, rồi một tia năng lượng khổng lồ bắn ra, tỏa nhiệt lượng cực lớn. Tia sáng quét ngang khu rừng phía sau phế tích, cây cối bốc cháy trong chớp mắt, ngọn lửa lan rộng, mặt đất nứt toác thành những khe sâu, một phần khu rừng hóa thành tro bụi, khói đen bốc lên mù mịt, che khuất ánh trăng. Sức nóng lan đến phế tích, làm không khí quanh Edward và Sylfa bỏng rát. Edward giật mình, hét lên: “Coi chừng!” Cậu lùi lại, tay che mặt. Sylfa nghiến răng, giơ tay phải, một vòng tròn ma thuật xám hiện ra, đất dưới chân Droin rung chuyển, những dây leo đá bật lên từ mặt đất, quấn chặt chân nó, giữ nó lại trong vài giây. “Khống chế nó!” cô hét, tay trái bắn một cột lửa vào ngực Droin, làm nó lảo đảo, khói bốc lên từ giáp.

Nhưng Droin gầm lên, giãy mạnh, dây leo đá vỡ tan, rồi giơ cánh tay khổng lồ đập xuống chỗ Edward đứng. Sylfa lao tới, giơ tay trái, một cơn lốc băng giá bắn ra, đóng băng cánh tay Droin trong lớp băng dày, làm nó khựng lại giữa không trung. “Chạy đi!” cô hét lên, giọng căng thẳng, tay phải bắn một cột lửa khác vào cổ Droin, nơi có khe hở giữa giáp. Tiếng nổ vang lên, khói bốc ra, nhưng lớp vỏ bất khả xâm phạm của nó chỉ nứt thêm một đường nhỏ, không đủ để gây tổn thương nghiêm trọng.

Edward lăn người né, đất dưới chân cậu nứt toác, ánh mắt thoáng chút tuyệt vọng khi nhìn đám golem nhỏ vẫn tràn tới từ cánh cổng. “Tôi vẫn không thể đến được cổng!” cậu hét lên, tay siết chặt mảnh kim loại, chuẩn bị đối mặt với đám golem đang tiến gần. Sylfa nghiến răng, ánh mắt xanh lóe lên, lao tới trước mặt Edward, giơ cả hai tay tạo một vòng tròn ma thuật đỏ rực. Từ vòng tròn, một cơn bão lửa bùng lên, quét sạch năm con golem nhỏ trong chớp mắt, kim loại tan chảy rơi xuống đất. “Lùi lại!” cô hét, giọng trầm nhưng đầy uy lực, ánh mắt thoáng chút kiệt sức nhưng vẫn không khuất phục.

Droin gầm lên, lõi ngực sáng rực hơn bao giờ hết, rồi bắn một tia năng lượng đỏ dữ dội hơn, sức nóng làm không khí bốc cháy, đất dưới chân nứt toác thành những khe sâu. Sylfa giơ tay, một bức tường băng dày hiện ra, chặn đứng tia năng lượng, hơi nước bốc lên mù mịt khi băng tan chảy một phần, nhưng bức tường vẫn giữ vững, bảo vệ cả hai. Cô thở hổn hển, mồ hôi chảy xuống cằm, ánh mắt xanh nhìn Droin với sự tức giận: “Dai quá...”

Trước khi Edward kịp nói gì, một tiếng “rắc” nhẹ vang lên từ phía rừng, cắt ngang tiếng “rè rè” của Droin và lũ golem. Một bóng dáng bước ra từ bóng tối – cô gái với mái tóc hồng ngắn, đeo tai nghe lớn, mặc áo khoác thể thao và quần bó phong cách hiện đại, như thể vừa bước ra từ một thế giới hoàn toàn khác. Cô nhếch môi, ánh mắt tò mò quét qua Droin và cảnh hỗn loạn trước mặt, tay cầm một hòn đá nhỏ như đồ chơi trẻ con. “Chán thật,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mang chút châm chọc, “mấy món đồ chơi này dai quá.” Không đợi ai phản ứng, cô ném hòn đá về phía một con golem nhỏ gần Edward. Hòn đá bay vụt đi, và khi chạm vào con golem, một tiếng nổ dữ dội vang lên – không phải chất nổ, mà là động lượng khủng khiếp từ cú ném, xé tan cỗ máy kim loại thành từng mảnh vụn, mảnh vỡ văng khắp nơi.

Edward sững sờ, ánh mắt mở to nhìn đống kim loại vụn còn bốc khói. “Cái gì vậy…?” cậu lẩm bẩm, quay sang Sylfa. Sylfa khựng lại, ánh mắt xanh dán vào cô gái tóc hồng, thoáng một tia kinh ngạc, rồi sắc lại như nhận ra điều gì. “Lại là lãng khách...” cô thì thào, giọng thấp nhưng rõ, tay nắm chặt hơn, như vừa thấy một mảnh ghép từ quá khứ của Yrius hiện ra trước mặt.

Khói đen từ đống kim loại vụn của con golem nhỏ mà Shinohara Hikari vừa phá hủy vẫn bốc lên nghi ngút, hòa cùng mùi cháy khét từ khu rừng bị thiêu rụi bởi tia năng lượng của Droin. Tiếng “rè rè“ của lũ golem và tiếng gầm trầm thấp của “Thiên Thạch” Droin vang vọng khắp phế tích, tạo nên một bản hòa âm chết chóc dưới ánh đỏ rực từ cánh cổng trên không trung. Edward đứng sững sờ, ánh mắt nâu mở to nhìn cô gái tóc hồng vừa bước ra từ rừng, tay vẫn nắm chặt mảnh kim loại sắc nhọn, hơi thở dồn dập. Sylfa đứng cạnh cậu, ánh mắt xanh thoáng kinh ngạc, rồi nhanh chóng sắc lại, tay nắm chặt như đang đánh giá kẻ mới xuất hiện.

Hikari nhếch môi, ánh mắt tò mò lướt qua Droin, rồi dừng lại ở Edward và Sylfa. “Shinohara Hikari đây,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, tay nghịch nghịch tai nghe lớn đeo quanh cổ. “Cứ gọi tôi là Hikari. Thứ to xác này trông thú vị phết, để tôi xử nó cho vui nha!” Cô nhún vai, ánh mắt lấp lánh như vừa tìm thấy một món đồ chơi mới. “Tôi không đòi gì đâu, chỉ là tự dưng muốn chơi với nó thôi,” cô thêm vào, rồi quay sang Edward và Sylfa, giọng đanh lại: “Hai người đứng yên đó đi. Tôi không cần ai can thiệp đâu.”

Droin gầm lên, lõi ngực đỏ rực sáng lên, rồi bắn một tia năng lượng khổng lồ về phía Hikari. Sức nóng khủng khiếp làm không khí rung lên, đất dưới chân khô cháy. Hikari nghiêng người né với tốc độ đáng kinh ngạc, mái tóc hồng bay rối trong luồng nhiệt, rồi cô nhặt một mảnh đá lớn từ phế tích, ném mạnh về phía Droin. Mảnh đá bay vụt đi, mang theo động lượng kinh hoàng, va vào giáp ngực của Droin với tiếng “ầm” vang trời. Một mảng giáp móp sâu, khói bốc lên từ điểm va chạm, làm cỗ máy khổng lồ lùi lại một bước, mặt đất rung chuyển dưới sức mạnh của cú ném.

Edward mở to mắt, định hét lên gì đó, nhưng Hikari liếc sang, ánh mắt sắc lạnh: “Đừng có xen vào. Tôi tự xử được.” Cô lao tới, nhảy lên cao với tốc độ như tia chớp, đạp mạnh vào cánh tay kim loại của Droin. Tiếng “keng” vang lên khi chân cô chạm giáp, rồi cô nhặt một mảnh kim loại từ con golem nhỏ gần đó, ném thẳng vào cổ Droin – nơi có khe hở giữa các tấm giáp. Mảnh kim loại bay với động lượng khủng khiếp, gây tiếng nổ dữ dội, khói bốc ra từ khe hở, làm một cánh tay của Droin ngừng cử động, rũ xuống bất động như bị cắt nguồn năng lượng.

Sylfa giơ tay, một vòng tròn ma thuật đỏ rực hiện ra, định bắn một cột lửa vào đám golem nhỏ đang tràn tới từ cánh cổng để hỗ trợ, nhưng Hikari quay lại, giọng đanh lại: “Đã bảo đừng can thiệp mà, chị hai!” Sylfa khựng lại, ánh mắt xanh thoáng chút khó chịu, nhưng cô hạ tay, lẩm bẩm: “Lãng khách… tự cao quá.” Cô đứng yên, quan sát Hikari với sự pha trộn giữa nghi ngờ và ngưỡng mộ.

Edward sững sờ, ánh mắt tập trung quan sát Droin giữa trận chiến. Anh lẩm bẩm: “Chỗ đó… là lõi thật sao?” Anh nhìn kỹ hơn, nhận ra lõi đỏ rực ở ngực Droin không hề nhấp nháy chậm lại dù cánh tay ngừng hoạt động. “Không đúng… Yrius thông minh hơn thế. Lõi ngực là vũ khí – máy bắn tia năng lượng với sức hủy diệt khổng lồ. Lõi thật phải ở chỗ khác, có thể sâu bên trong, duy trì hoạt động của nó.” Anh định hét lên: “Hikari, lõi ngực là bẫy!” Nhưng Hikari cắt ngang, nháy mắt với anh: “Thông minh đấy, anh bạn! Tôi cũng thấy rồi. Nhưng đừng có nói nhiều, đứng đó nhìn là được.”

Cô nhảy xuống từ vai Droin, đáp đất nhẹ nhàng, rồi nhặt một tảng đá lớn hơn từ phế tích. Droin gầm lên, lõi ngực sáng rực, bắn một tia năng lượng đỏ dữ dội hơn, quét ngang khu vực. Hikari nghiêng người né, ném tảng đá thẳng vào khe hở gần cổ Droin. Tiếng nổ vang trời, khói bốc lên dày đặc, làm Droin lảo đảo, một phần giáp ở cổ nứt ra, lộ ra ánh sáng xanh nhạt nhấp nháy bên trong – lõi thật của nó. Hikari cười lớn: “Tìm thấy rồi! Dai thật, nhưng vui đấy!”

Droin gầm lên, giãy mạnh, lõi ngực bùng lên, bắn một tia năng lượng khổng lồ lần nữa. Tia sáng quét qua phế tích, phá hủy một góc khu rừng còn lại, ngọn lửa lan rộng, khói đen mù mịt. Hikari nhảy lên vai Droin lần nữa, nhặt một mảnh kim loại sắc, ném thẳng vào lõi xanh lộ ra. Tiếng nổ dữ dội vang lên, Droin rung chuyển mạnh, khói bốc ra từ cổ, nhưng nó vẫn đứng vững, lõi ngực đỏ rực sáng rực, chuẩn bị bắn tia năng lượng tiếp theo.

Hikari nhảy xuống, đứng cách Edward và Sylfa vài bước, thở hổn hển nhưng nụ cười vẫn nở trên môi. “Thú vị thật, nhưng chưa xong,” cô nói, liếc sang hai người kia, giọng đanh lại: “Đừng có nhúc nhích, tôi chưa cần ai giúp đâu.” Edward thở dốc, ánh mắt kinh ngạc: “Cô ấy nhanh thật… tôi định nói mà cô ấy đã hành động trước.” Sylfa đứng yên, ánh mắt xanh dán vào Hikari, lẩm bẩm: “Nhạy bén… nhưng tự cao quá mức.” Tay cô nắm chặt, như đang kìm nén ý muốn can thiệp.

Droin gầm lên, lõi ngực sáng rực, bắn một tia năng lượng đỏ dữ dội lần nữa, sức nóng làm không khí bốc cháy, đất nứt toác. Hikari nghiêng người né, nhếch môi: “Còn dai nhỉ?” Edward và Sylfa đứng yên, ánh mắt không rời Droin, cánh cổng rung chuyển, thêm golem nhỏ tràn ra, tiếng “rè rè“ hòa cùng tiếng lửa cháy vang vọng khắp khu rừng, để lại một mối nguy lớn chưa được giải quyết.

Hikari đứng cách Edward và Sylfa vài bước, thở đều, ánh mắt lấp lánh hứng thú khi nhìn “Thiên Thạch” Droin rung chuyển sau cú ném vừa rồi. Cô nhếch môi, giọng tự tin: “Dai thật, nhưng tôi sẽ kết thúc nhanh thôi.” Droin gầm lên, lõi ngực đỏ rực sáng rực, bắn một tia năng lượng khổng lồ về phía cô. Hikari nghiêng người né với tốc độ kinh ngạc, mái tóc hồng bay rối trong luồng nhiệt, rồi cô nhặt một mảnh kim loại sắc từ đất, ánh mắt lóe lên khi nhìn lõi xanh nhấp nháy ở cổ Droin. “Ngươi dựa vào cái đỏ đỏ ở ngực để hỗ trợ, đúng không?” cô lẩm bẩm, ném mảnh kim loại với động lượng khủng khiếp.

Mảnh kim loại bay vụt đi, trúng thẳng lõi xanh ở cổ Droin, gây tiếng nổ dữ dội. Lõi xanh vỡ tan, khói bốc ra dày đặc, tia lửa xanh nhạt văng khắp nơi. Droin rung chuyển mạnh, một cánh tay còn lại rũ xuống, mặt đất rung lên dưới sức nặng của nó. Hikari đáp đất nhẹ nhàng, cười lớn: “Xong rồi, đồ cổ! Ngã đi nào!” Nhưng Droin không ngã. Lõi ngực đỏ rực sáng lên, bắn một tia năng lượng dữ dội hơn, quét ngang phế tích, phá hủy thêm một góc khu rừng, ngọn lửa lan rộng, khói đen mù mịt. Hikari né dễ dàng, ánh mắt thoáng ngạc nhiên: “Còn dai à? Thú vị thật!”

Edward đứng phía sau, ánh mắt nâu mở to, tay siết chặt mảnh kim loại. “Không đúng...” anh lẩm bẩm, nhìn Droin vẫn đứng vững dù lõi ở cổ bị phá. Anh quay sang Sylfa, ánh mắt lóe lên khi ghép nối mọi thứ: “Sylfa, cô mạnh không thua gì Hikari, nhưng trước giờ không làm tổn thương được nó. Ma thuật của cô có sức hủy diệt kinh khủng, tôi thấy rồi – lửa, băng, gió – nhưng Droin vẫn ‘bất khả xâm phạm’. Tại sao?” Anh ngừng lại, rồi hét lên: “Không có lõi thật hay lõi giả! Lõi ngực là vũ khí, lõi cổ là thiết bị vô hiệu hóa ma thuật! Đó là lý do cô không làm gì được nó!”

Sylfa khựng lại, ánh mắt xanh tối đi, giọng trầm: “Ngươi chắc chứ?” Edward gật đầu, ánh mắt kiên định: “Chắc chắn! Lõi cổ bị phá rồi, giờ cô có thể hủy nó hoàn toàn. Cô còn ma thuật mạnh hơn, đúng không? Trước đây bị vô hiệu hóa, nhưng giờ thì không!” Sylfa nghiến răng, ánh mắt thoáng chút do dự, như không muốn thừa nhận cô từng bất lực trước Droin. “Được,” cô cuối cùng nói, giọng cứng rắn, tin tưởng Edward hoàn toàn.

Hikari quay lại, nhíu mày: “Này, tôi đang xử nó đây mà!” Edward giơ tay: “Hikari, để Sylfa thử lần này! Cô phá lõi cổ rồi, giờ là lúc kết thúc!” Hikari hừ nhẹ, nhún vai: “Thích thì làm, nhưng nhanh lên. Tôi chưa chơi đủ đâu.” Sylfa bước tới, giơ tay phải, ánh mắt xanh rực cháy. “Curvus,” cô đọc, giọng trầm vang vọng. Một luồng năng lượng đen bùng lên từ lòng bàn tay cô, bao quanh Droin như một cơn bão vô hình. Cơ thể kim loại khổng lồ rung lên dữ dội, rồi bị bóp nát ngay lập tức – giáp vỡ vụn, khớp gãy gập, toàn bộ bị nén thành một quả bóng tròn nhỏ lơ lửng trong không trung. Với một tiếng “ầm”, quả bóng rơi xuống đất, bụi bay mù mịt, Droin đã bị phá hủy hoàn toàn.

Hikari sững sờ, ánh mắt mở to nhìn quả bóng kim loại nhỏ xíu còn bốc khói. “Cái gì vậy…?” cô lẩm bẩm, rồi nhếch môi: “Hay đấy, chị hai.” Edward thở phào, ánh mắt kinh ngạc: “Tôi biết mà… nhưng mạnh thật!” Anh cười nhẹ, quay sang Sylfa: “Cô giấu kỹ quá.” Sylfa thở hổn hển, hạ tay xuống, ánh mắt xanh thoáng chút bất ngờ: “Nó… thành công thật sao?” Cô nhìn quả bóng kim loại, rồi nhìn Edward, giọng trầm: “Ngươi đúng. Lần này… ta đã đánh bại được nó.”

Cánh cổng đỏ trên không trung rung chuyển yếu dần, lũ golem nhỏ ngừng tràn ra, tiếng “rè rè“ tắt hẳn. Khói đen từ khu rừng cháy vẫn bốc lên, nhưng phế tích trở nên yên tĩnh lạ thường. Hikari nhét tay vào túi áo khoác, ánh mắt lướt qua Edward và Sylfa, giọng hơi bực: “Hừ, hai người phá hỏng trò vui của tôi rồi. Tôi định tự tay xử nó cơ, giờ thành ra đứng nhìn thế này.” Cô nhún vai, quay mặt đi một chút, nhưng rồi cười khẩy: “Thôi, không sao. Dù sao cũng hay mắt đấy, chị hai.” Dù khó chịu, cô không giận thật, chỉ hơi tiếc vì không được thể hiện hết bản thân.

Edward nhìn Hikari, gãi đầu: “Xin lỗi, nhưng nếu không làm thế thì nó dai lắm.” Sylfa liếc sang cô gái tóc hồng, ánh mắt xanh thoáng chút hài lòng: “Ngươi mạnh đấy, nhưng đôi khi cũng cần người khác nữa.” Hikari hừ nhẹ, không đáp, nhưng ánh mắt cô lấp lánh, như vẫn còn hứng thú với những gì vừa xảy ra. Edward và Sylfa nhìn nhau, ánh mắt pha lẫn kinh ngạc và nhẹ nhõm, một chiến thắng bất ngờ khép lại cuộc chiến với Droin.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận