Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi I - Vỏ Bọc

Chương 01 - Dưới Bóng Rừng Cổ Thụ

0 Bình luận - Độ dài: 3,009 từ - Cập nhật:

Thế giới này chưa bao giờ biết đến hai từ “yên bình”. Từ những cánh rừng cổ thụ rậm rạp nơi ánh mặt trời chỉ là những vệt sáng yếu ớt, đến những dãy núi băng giá nơi gió gào thét như tiếng quỷ dữ, sức mạnh luôn là thứ chi phối tất cả. Ma Vương, kẻ đứng trên đỉnh của bóng tối, được coi là mối đe dọa lớn nhất, nhưng hắn không phải kẻ duy nhất khiến con người run sợ. Trong những phế tích bị lãng quên, những golem cổ đại lang thang, cơ thể chúng tái tạo không ngừng, thích nghi với mọi đòn tấn công một cách phi lý đến mức ngay cả các pháp sư vĩ đại nhất cũng phải bó tay. Ở những vùng đất hoang vu, những ogre khổng lồ bước đi, mỗi cú đấm của chúng như phủ định mọi quy luật tự nhiên, bẻ gãy cả không gian xung quanh.

Và rồi, còn có những kẻ khác – những “anh hùng” được triệu hồi hoặc “lãng khách” bị dịch chuyển từ các thế giới xa lạ, mang theo sức mạnh vượt xa trí tưởng tượng. Người ta kể về một kiếm sĩ chỉ dùng sức mạnh thể chất thuần túy, đôi mắt sắc bén phân tích mọi điểm yếu trong tích tắc, với thanh kiếm cùn rỉ sét chém đứt cả thép cứng. Một elf bí ẩn, giọng nói của cô ta điều khiển cả thế giới, khiến cây cối uốn cong và gió ngừng thổi chỉ bằng một lời thì thầm. Một thanh niên luôn được che chở bởi một thiên sứ tỏa sáng, mũi kiếm của kẻ thù chẳng bao giờ chạm tới anh ta. Và cả một cung thủ cự nhân, cao lớn như ngọn núi, bắn những mũi tên cọc sắt khổng lồ xuyên thủng bầu trời, chạm tới những vì sao xa xôi. Họ là những truyền thuyết sống, được ca tụng hoặc bị nguyền rủa, tùy vào kẻ kể chuyện.

Nhưng với Edward Martinson, tất cả những điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Cậu chỉ là một người bình thường, sống sót qua ngày trong một thế giới nơi sức mạnh là tất cả, nhưng cậu lại chẳng sở hữu chút nào.

Mười năm trước, ngôi làng nhỏ của Edward Martinson chìm trong biển lửa. Đó là một buổi chiều mùa đông lạnh giá, khi những bông tuyết đầu tiên rơi nhẹ xuống mái nhà thờ bằng gỗ cũ kỹ – nơi cậu lớn lên như một đứa trẻ mồ côi. Tiếng chuông nhà thờ vang lên từng nhịp chậm rãi, hòa cùng tiếng cười của lũ trẻ chơi đùa ngoài sân và mùi bánh mì mới nướng thoảng ra từ lò bánh của bà lão Mary. Edward, lúc ấy mới mười hai tuổi, đang ngồi trên bậc thềm nhà thờ, tay cầm một mẩu gỗ nhỏ mà cậu tỉ mỉ khắc thành hình con chim, đôi mắt nâu ánh lên chút tự hào trẻ con. Cha xứ, một người đàn ông cao gầy với mái tóc bạc và nụ cười hiền từ, bước ra từ cánh cửa, xoa đầu cậu. “Con khắc đẹp lắm, Edward,” ông nói, giọng ấm áp như ngọn lửa trong lò sưởi.

Nhưng khoảnh khắc yên bình ấy không kéo dài. Từ phía chân trời, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, ban đầu chỉ như tiếng gió thoảng, nhưng rồi nhanh chóng trở thành tiếng trống báo tử. Edward ngẩng đầu, thấy những bóng đen xuất hiện trên ngọn đồi – hàng trăm kỵ binh mặc giáp đen, cờ hiệu đỏ rực phấp phới trong gió, mang biểu tượng của một con quạ há miệng. “Giặc ngoại xâm!” ai đó hét lên, và ngôi làng nhỏ lập tức chìm trong hỗn loạn. Những người đàn ông vội vã cầm lấy cuốc, rựa, bất cứ thứ gì có thể dùng làm vũ khí. Phụ nữ ôm con chạy trốn, nhưng chẳng kịp.

Ngọn lửa bùng lên từ những mái nhà tranh khi lũ giặc phóng hỏa. Tiếng thét của dân làng xen lẫn tiếng kim loại va chạm, và mùi khét lẹt của khói tràn ngập không khí. Edward đứng sững, đôi chân như đóng băng, cho đến khi cha xứ kéo cậu vào trong nhà thờ. “Trốn đi!” ông hét, đẩy cậu về phía một tấm ván gỗ dưới sàn. Ông gỡ tấm ván lên, để lộ một đường hầm tối om dẫn ra ngoài làng. “Con phải sống, Edward!” Giọng ông khản đặc, đôi mắt đỏ hoe vì khói và nỗi tuyệt vọng.

Edward không muốn bỏ chạy. Cậu níu lấy áo cha xứ, nước mắt trào ra. “Con không muốn để cha lại!” Nhưng ông đẩy cậu xuống đường hầm, dùng chút sức lực cuối cùng để đặt tấm ván trở lại. Qua khe hở nhỏ, Edward thấy lưỡi kiếm sắc lạnh đâm xuyên qua ngực cha xứ. Máu đỏ thẫm loang ra trên sàn gỗ, và ông ngã xuống, đôi mắt vẫn nhìn về phía cậu, như muốn nói lời từ biệt.

Cậu lao đi trong đường hầm, đôi chân trần đạp lên đất lạnh buốt, tiếng hét và tiếng lửa cháy vẫn vọng lại từ phía sau. Khi trèo ra khỏi đường hầm, cậu thấy ngôi làng đã biến thành một biển lửa. Những ngôi nhà tranh giờ chỉ còn là đống tro tàn, những người cậu từng biết – bà Mary với lò bánh, chú John thợ rèn, lũ trẻ hay trêu cậu – giờ nằm bất động trên mặt đất, máu nhuộm đỏ cả lớp tuyết mỏng. Lũ giặc cười lớn, kéo phụ nữ và trẻ em lên ngựa, những tiếng khóc yếu ớt dần bị át đi bởi tiếng vó ngựa xa dần.

Edward chạy mãi, không ngoảnh lại, cho đến khi đôi chân đưa cậu vào sâu trong khu rừng cổ thụ. Những tán cây cao lớn đan xen như một mái vòm khổng lồ, che khuất ánh sáng, chỉ để lại những vệt sáng mờ nhạt chiếu xuống nền đất phủ rêu. Tiếng gió rít qua kẽ lá hòa lẫn với tiếng gầm gừ của những sinh vật ẩn mình trong bóng tối. Cậu ngã quỵ bên một gốc cây cổ thụ, rễ cây xoắn xuýt như những cánh tay khổng lồ. Hơi thở cậu đứt quãng, máu từ vết thương trên vai – nơi một mũi tên sượt qua – nhỏ xuống đất, hòa vào lớp lá mục. “Mình sẽ chết ở đây sao?” cậu thì thầm, giọng lạc hẳn, đôi mắt mờ đi vì kiệt sức và nước mắt. Mẩu gỗ hình con chim rơi khỏi tay cậu, lăn xuống một khe nhỏ, biến mất trong bóng tối.

Khu rừng cổ thụ im lặng như một nấm mồ khổng lồ, chỉ có tiếng gió rít qua những tán lá dày đặc và tiếng rên rỉ khe khẽ của đất dưới chân Edward. Cậu ngồi co ro bên gốc cây, lưng tựa vào lớp vỏ xù xì lạnh buốt, đôi tay ôm lấy vai để ngăn dòng máu vẫn rỉ ra từ vết thương. Hơi thở cậu phả thành từng làn khói trắng trong không khí lạnh lẽo, mỗi nhịp thở đều yếu dần như ngọn nến sắp tàn. Đôi mắt nâu của cậu mờ mịt, nhìn vào bóng tối sâu thẳm của khu rừng, nơi những cành cây đan xen nhau như một tấm lưới chằng chịt, ngăn không cho ánh sáng mặt trời chạm tới. Cậu không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ biết rằng giờ đây, cậu hoàn toàn cô độc.

Tiếng lá xào xạc bất chợt vang lên, không phải do gió, mà như thể có thứ gì đó đang di chuyển. Edward giật mình, tay vô thức nắm chặt một cành khô gãy bên cạnh – thứ duy nhất cậu có thể dùng để tự vệ, dù nó chẳng khác gì một món đồ chơi trước bất kỳ sinh vật nào trong khu rừng này. Cậu nín thở, đôi tai căng ra nghe ngóng. Một tiếng rít khẽ, giống như tiếng của một con thú săn mồi, vọng lại từ xa, kèm theo tiếng cành cây gãy vụn. “Không...” cậu lẩm bẩm, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu tưởng tượng ra một con sói rừng với hàm răng sắc nhọn, hay tệ hơn, một con yêu tinh với móng vuốt lởm chởm, sẵn sàng lao ra từ bóng tối.

Nhưng thứ xuất hiện không phải thú dữ. Một luồng sáng nhàn nhạt lóe lên giữa hai thân cây cách cậu vài bước chân, dịu dàng như ánh trăng rằm xuyên qua màn sương mù dày đặc. Ánh sáng ấy lan tỏa, chiếu lên lớp rêu xanh mướt và những giọt sương long lanh đọng trên lá, tạo thành một vòng sáng nhỏ giữa bóng tối. Từ trong ánh sáng, một bóng dáng nhỏ nhắn bước ra. Đó là một cô gái, mái tóc vàng óng ánh dài chấm lưng, từng sợi tóc lấp lánh như được dệt từ ánh sáng. Đôi mắt xanh thẳm của cô sắc lạnh như đá quý, lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo. Cô mặc một chiếc váy trắng viền ren cầu kỳ, phẳng phiu và tinh tế, như thể vừa bước ra từ một cung điện xa hoa chứ không phải khu rừng hoang dã này.

Edward ngây người, quên cả nỗi đau và nỗi sợ. Cô gái nghiêng đầu, quan sát cậu, đôi môi mỏng khẽ mím lại. Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, cắt ngang sự im lặng: “Ngươi là ai mà dám bước vào nơi này, con người?”

Giọng nói ấy mang theo một thứ áp lực vô hình, như thể không khí quanh cậu đột nhiên nặng nề hơn. Edward run rẩy, cố gắng mở miệng: “T-Tôi… Tôi không có ý xấu...” Giọng cậu thều thào, yếu ớt đến mức chính cậu cũng không nghe rõ. Cậu cố đứng dậy, nhưng đôi chân không còn chút sức lực nào, khiến cậu ngã nhào xuống đất, tay chống vào lớp lá mục ẩm ướt. “Tôi chỉ... muốn sống...”

Cô gái – người tự xưng là Sylfa – bước đến gần hơn, đôi chân nhỏ nhắn của cô không phát ra bất kỳ tiếng động nào trên nền đất. Ánh sáng từ cô tỏa ra nhè nhẹ, chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Edward, làm nổi bật những vết bùn và máu khô bám trên má cậu. Cô dừng lại, cách cậu chỉ một cánh tay, đôi mắt xanh quét qua cậu như thể đang đọc một cuốn sách cũ. Trong khoảnh khắc, ánh mắt cô dường như mềm lại, dù giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Ngươi thật đáng thương. Được thôi, ta sẽ cho ngươi cơ hội sống.”

Sylfa giơ bàn tay nhỏ bé lên, những ngón tay mảnh mai lướt qua không khí như đang vẽ một ký hiệu vô hình. Một luồng năng lượng ấm áp tỏa ra từ lòng bàn tay cô, chảy vào cơ thể Edward như dòng nước suối mát lành. Cậu cảm thấy cơn đau trên vai dịu đi, vết thương từ từ khép lại, để lại một làn da hồng nhạt còn hơi rát. Hơi thở cậu đều hơn, nhưng đầu óc vẫn mơ hồ. “Cô là...” cậu thì thào, nhưng không kịp nói hết câu.

“Ta là Sylfa, một tinh linh của khu rừng này,” cô cắt lời, giọng điệu ra lệnh hơn là trả lời. “Từ giờ, ngươi sẽ là của ta.” Cô quay lưng, mái tóc vàng tung bay nhẹ trong gió, không giải thích thêm gì. Edward ngẩn ngơ nhìn theo, không hiểu tại sao một tồn tại kỳ lạ như cô lại cứu cậu – một đứa trẻ mồ côi chẳng có gì trong tay. Nhưng cậu không có sức để hỏi, và cũng chẳng còn nơi nào để đi.

Mười năm trôi qua kể từ ngày Edward bước vào khu rừng cổ thụ, mang theo ký ức về ngọn lửa và sự mất mát. Thế giới bên ngoài ngày càng hỗn loạn. Chiến tranh với Ma Vương lan rộng như một cơn dịch bệnh, để lại những thành phố đổ nát và những cánh đồng cháy đen. Những golem cổ đại, với cơ thể kim loại rỉ sét nhưng tái tạo không ngừng, bắt đầu xuất hiện từ các phế tích, đạp nát mọi thứ trên đường đi của chúng. Những ogre khổng lồ gầm rú trong các vùng hoang dã, mỗi bước chân làm mặt đất rung chuyển như sắp nứt toác. Dân chúng thì thào những lời tiên tri cổ xưa: “Những anh hùng từ thế giới khác sẽ đến, mang theo ánh sáng để cứu rỗi tất cả.” Nhưng với Edward, giờ đã hai mươi hai tuổi, những câu chuyện đó chẳng khác gì lời ru ngủ của bọn trẻ con.

Cậu chẳng phải anh hùng, cũng chẳng muốn trở thành một người như vậy. Dáng vẻ của Edward bình thường đến mức dễ bị lãng quên: không cao lớn, không đẹp trai, chỉ là một thanh niên gầy gò với mái tóc nâu lòa xòa rối bù và đôi mắt trầm buồn mang dấu vết của quá khứ. Bộ quần áo cậu mặc là áo vải thô sờn rách, vá chằng vá đụp, nhuộm màu đất từ những ngày lang thang trong rừng. Cậu không biết ma thuật, không giỏi cầm kiếm, và tài năng lớn nhất của cậu có lẽ là hái thảo dược để đổi lấy vài đồng bạc ở chợ làng. Nhưng bên cạnh cậu luôn là Sylfa, người chưa từng thay đổi dù thời gian trôi qua. Cô vẫn nhỏ nhắn, với mái tóc vàng óng ánh và đôi mắt xanh lạnh lùng, nhưng ánh mắt ấy giờ đây dịu dàng hơn mỗi khi nhìn cậu.

Họ sống trong một hang động ẩn sâu trong rừng, nơi Sylfa dùng ma thuật biến thành một không gian kỳ lạ. Bên trong không phải đá lạnh lẽo, mà là một thư viện nhỏ với những kệ sách cũ kỹ phủ đầy bụi, những cuốn sách bìa da xếp lộn xộn, và vài viên pha lê phát sáng lơ lửng trên không, tỏa ánh sáng xanh nhạt chiếu lên tường đá. Edward không hiểu ma thuật, nhưng cậu thích ngồi nghe Sylfa đọc những câu chuyện từ sách – về các trận chiến cổ xưa, về những vị thần đã ngủ quên, và đôi khi là những lời tiên tri mơ hồ mà cô chỉ cười khẩy khi nhắc đến. “Tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi,” cậu thường nói với cô, kèm theo một nụ cười nhạt. Sylfa hay phàn nàn rằng cậu “lười biếng” hay “ngốc nghếch”, nhưng cô không bao giờ rời xa cậu, như thể giữa họ đã hình thành một sợi dây vô hình chẳng ai giải thích được.

Một ngày đông lạnh giá, Edward ngồi trên một chiếc ghế gỗ cũ kỹ ngoài quán trọ nhỏ ven rừng – nơi cậu thường ghé để đổi thảo dược lấy lương thực. Đôi tay cậu cầm miếng bánh mì khô khốc, cắn từng miếng nhỏ để đỡ cơn đói, hơi thở phả ra thành khói trắng trong không khí buốt giá. Sylfa đứng cạnh cậu, đôi mắt xanh quét qua con đường đất lầy lội dẫn vào thị trấn, nơi những người dân lom khom bước đi với khuôn mặt mệt mỏi. Cô không thích nơi đông người, nhưng Edward cứ khăng khăng muốn ghé qua để “thấy người sống cho vui”. Tiếng gió rít qua những mái nhà tranh vang lên đều đều, cho đến khi một âm thanh khác cắt ngang – tiếng vó ngựa dồn dập từ xa.

Dân chúng trong thị trấn bắt đầu xôn xao. “Anh hùng! Anh hùng đã đến!” ai đó hét lên, và đám đông ùa ra con đường chính, chen chúc nhau để nhìn rõ hơn. Edward ngẩng đầu, miếng bánh mì vẫn ngậm trong miệng, đôi mắt tò mò dõi theo. Từ cuối con đường, ba bóng dáng xuất hiện, cưỡi những con ngựa trắng lộng lẫy với yên cương chạm khắc tinh xảo. Họ mặc áo giáp lấp lánh dưới ánh mặt trời yếu ớt, vũ khí sáng loáng đeo bên hông, và thái độ tự tin như thể cả thế giới này nằm trong tay họ.

Người dẫn đầu là Leon, một kiếm sĩ tóc vàng với thanh kiếm dài được tra trong bao kiếm mạ vàng, đôi mắt xanh lục ánh lên vẻ kiêu ngạo. Hắn cưỡi ngựa với tư thế thẳng lưng, ánh mắt quét qua đám đông như một vị vua nhìn thần dân. Đi bên cạnh là Aiko, một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc đen dài buộc cao, tay cầm cây trượng ma thuật khắc những ký hiệu lạ lùng, đôi môi luôn nở nụ cười dễ thương nhưng ánh mắt lại đầy tự mãn. Cuối cùng là Darius, một gã cơ bắp to lớn với chiếc rìu khổng lồ vác trên vai, khuôn mặt đỏ gay vì lạnh nhưng vẫn hét lên những lời khoe khoang: “Ta là chiến thần bất bại đây! Ai muốn thử sức nào?”

Sylfa khẽ nhếch môi cười mỉa, giọng điệu lạnh lùng vang lên bên tai Edward: “Nhìn kìa, lũ ngốc được triệu hồi để làm trò cười.” Cô khoanh tay trước ngực, chiếc váy trắng khẽ lay động trong gió, đôi mắt xanh lóe lên chút khinh miệt.

Edward nhún vai, cắn thêm một miếng bánh mì, vụn bánh rơi lả tả xuống áo. “Miễn họ đừng làm phiền chúng ta thì cứ để họ diễn trò,” cậu lẩm bẩm, giọng đều đều. “Tôi không muốn dính vào mấy thứ anh hùng cứu thế đâu.”

Nhưng số phận, như thường lệ, chẳng bao giờ chiều lòng cậu. Ba “anh hùng” dừng ngựa ngay trước quán trọ, ánh mắt họ hướng về Edward và Sylfa, mang theo sự kiêu ngạo xen lẫn tò mò.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận