Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi I - Vỏ Bọc

Chương 12

0 Bình luận - Độ dài: 5,796 từ - Cập nhật:

Con đường rừng gồ ghề dẫn ba người ra khỏi thị trấn nhỏ, ánh nắng trưa nhạt dần khi những tán cây rậm rạp vươn cao, đan xen nhau thành một mái vòm xanh thẫm, chỉ để lại những vệt sáng loang lổ rải rác trên mặt đất đầy rễ cây ngoằn ngoèo và đá sỏi lởm chởm. Tiếng bước chân của họ vang lên đều đặn – tiếng giày đế cứng của Hikari giẫm mạnh xuống đất, tiếng bước nhẹ gần như không âm thanh của Sylfa, và tiếng chân chậm rãi, thận trọng của Edward – hòa lẫn với tiếng gió rít qua những cành cây khô héo, mang theo một mùi đất ẩm thoảng qua, xen lẫn một thứ gì đó tanh tưởi, khó chịu, như mùi của xác chết để lâu ngày. Không khí trong rừng nặng nề, ẩm ướt, bám chặt vào da họ như một lớp màng mỏng, khiến mỗi hơi thở đều mang cảm giác ngột ngạt.

Sau vài giờ đi bộ, con đường dần mở rộng, dẫn họ đến bờ một dòng sông kỳ lạ. Nước sông đen kịt như hắc ín, bề mặt gợn sóng nhẹ, thỉnh thoảng nổi lên những bong bóng lớn, tròn căng, rồi vỡ tan với một tiếng “bộp” nhỏ, để lại những vòng tròn lan rộng kèm theo khói trắng nghi ngút bốc lên như hơi nước gặp lửa. Hai bên bờ sông, cỏ mọc lưa thưa, vàng úa và khô héo, như thể bị thứ gì đó hút cạn sự sống, để lại những mảng đất trơ trọi loang lổ vết nứt. Một vài thân cây gần bờ cong queo, vỏ cây bong tróc lộ ra lớp gỗ xám xịt bên trong, như bị ăn mòn bởi axit. Mùi hắc nồng nặc từ dòng sông xộc thẳng vào mũi, một thứ mùi giống khí độc mà họ từng gặp ở thị trấn, pha lẫn với hương vị tanh của máu và đất mục, khiến Edward khựng lại giữa đường, ánh mắt nâu nhíu chặt khi cậu cúi xuống quan sát dòng nước gần hơn.

“Nước này không bình thường,” cậu nói, giọng thấp nhưng chắc chắn, tay trái vô thức siết chặt mảnh kim loại trong túi áo – thứ vũ khí thô sơ giờ đã lấm lem bụi và mồ hôi từ trận chiến trước. Cậu quỳ một gối xuống đất, đưa tay gần mặt nước nhưng không chạm vào, cảm nhận luồng khí lạnh lẽo tỏa lên từ đó, như hơi thở của một thứ gì đó sống động nhưng đầy chết chóc. “Mùi giống khí độc của đám quái ở thị trấn. Có thể là dấu hiệu của Ma Vương – hoặc tay sai của hắn đã đi qua đây.” Cậu ngẩng lên, ánh mắt quét qua hai bên bờ sông, tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào khả nghi – một vết chân, một mảnh da cháy, hay bất cứ thứ gì có thể xác nhận linh cảm của mình.

Sylfa bước tới cạnh cậu, bộ váy trắng viền ren tung bay nhẹ trong làn gió rừng, những đường ren tinh tế giờ lấm lem vài vệt đất đỏ từ trận chiến trước, nhưng cô không buồn phủi đi. Đôi giày mềm của cô chạm đất gần như không phát ra tiếng, như một bóng ma lặng lẽ giữa khung cảnh hoang tàn. Cô lấy mảnh ngọc đen từ túi áo – viên đá nhỏ nhẵn bóng với ký hiệu đỏ mờ nhạt như những mạch máu li ti – giơ lên trước mặt, để ánh sáng yếu ớt từ kẽ lá xuyên qua nó. Ký hiệu đỏ trên ngọc đột nhiên sáng lên mờ nhạt, nhấp nháy như phản ứng với thứ gì đó trong dòng sông. “Cậu đúng,” cô đáp, giọng trầm vang lên giữa không khí căng thẳng, sắc lạnh như lưỡi dao ẩn trong vỏ. “Nó đang gần hơn. Dòng sông này có thể là lối đi của tay sai Ma Vương – hoặc chính hắn đã làm gì đó với nó.” Cô quay sang Edward, ánh mắt xanh thoáng chút cân nhắc, như đánh giá phản ứng của cậu: “Chúng ta nên đi vòng qua, tránh nguy hiểm không cần thiết.”

Hikari, đứng cách đó vài bước, nhếch môi nở một nụ cười lớn, đôi tay nhét sâu trong túi áo khoác xám bạc màu, dáng vẻ bất cần như chẳng có gì trên đời đáng để cô nghiêm túc. Mái tóc hồng ngắn của cô đung đưa theo từng cơn gió, vài sợi dính bụi đất nhưng cô chẳng buồn phủi. “Đi vòng? Chán lắm!” cô nói lớn, giọng hào hứng vang lên át cả tiếng nước chảy róc rách của dòng sông. Cô cúi xuống nhặt một hòn đá tròn, to bằng nắm tay, từ bờ sông, xoay xoay trong tay như cân thử sức nặng, rồi ném mạnh xuống nước mà không chút do dự. Hòn đá chìm xuống với một tiếng “tõm” nặng nề, nước đen bắn lên cao kèm theo tiếng xì xèo như dầu gặp lửa, khói trắng tỏa ra dày hơn, mang theo một mùi hắc nồng hơn nữa. “Nếu có gì dưới đó, cứ để nó nhảy lên đây đi. Tôi đập tan xác luôn cho nhanh, xong rồi đi tiếp!” Cô quay lại, ánh mắt sáng rực phấn khích, nghiêng đầu trêu Edward với nụ cười tinh nghịch: “Eddy, đừng nhát thế chứ, đi thẳng vui hơn nhiều! Đúng không, Syl?”

Sylfa không đáp, ánh mắt xanh lạnh lùng liếc qua Hikari một giây rồi quay lại dòng sông, như thể lời trêu của cô chẳng đáng để phản ứng. Edward lườm Hikari, đôi vai gầy hơi rụt lại vì bực bội, nhưng cậu nhanh chóng dời mắt về phía dòng nước đen, lòng trĩu nặng bởi một cảm giác bất an không tên. Nếu Ma Vương đã ảnh hưởng đến đây, Ugos sẽ thế nào? Và chúng ta có đủ sức để đến đó không? Cậu hít sâu, luồng không khí lạnh tràn vào phổi làm cậu tỉnh táo hơn, cố xua đi những suy nghĩ rối loạn trong đầu. “Đi vòng an toàn hơn,” cậu nói, giọng thấp nhưng kiên định, quay sang Sylfa như tìm sự đồng tình, “nhưng Hikari sẽ không chịu đâu. Cứ đi thẳng, nhưng phải cẩn thận. Nếu có gì bất thường, chúng ta phải phản ứng ngay.”

Hikari nhún vai, nhặt một hòn đá nhỏ khác ném xuống sông, lần này nhẹ hơn, như chơi đùa với mặt nước đen. “Tốt! Đi thẳng là hợp với tôi nhất!” Cô bước lên trước, đôi giày đế cứng giẫm mạnh xuống đất tạo thành những tiếng “cộp cộp” dứt khoát, dáng vẻ hào hứng như một đứa trẻ chuẩn bị khám phá một món đồ chơi mới. Sylfa nhìn theo cô một giây, ánh mắt thoáng chút khó chịu hiếm hoi, rồi cất mảnh ngọc đen vào túi áo, bước đi theo sau với vẻ trầm tư không đổi. Edward đi cuối cùng, tay vẫn siết chặt mảnh kim loại trong túi, ánh mắt nâu không rời khỏi dòng sông đen – cậu biết, thứ gì đó đang chờ họ phía trước, và nó không hề đơn giản.

Ba người tiếp tục men theo bờ sông, tiếng nước chảy róc rách hòa lẫn với tiếng gió rừng tạo thành một âm thanh kỳ lạ, như tiếng thì thầm vọng lên từ bóng tối sâu thẳm. Nước đen của dòng sông lấp lánh dưới những tia nắng yếu ớt xuyên qua tán lá, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt như một tấm gương vỡ, nhưng không che giấu được luồng khí lạnh lẽo và mùi hắc tanh tưởi bốc lên từ mặt nước. Những bụi cỏ khô hai bên bờ thỉnh thoảng rung lên, không phải do gió mà như bị thứ gì đó dưới đất tác động, khiến Edward càng thêm cảnh giác. Cậu bước chậm lại, ánh mắt nâu không ngừng quét qua xung quanh, tay phải vẫn nắm chặt mảnh kim loại trong túi áo như một lá bùa hộ mệnh. Hikari dẫn đầu, đôi giày đế cứng của cô giẫm lên đất đá tạo thành những tiếng “cộp cộp” dứt khoát, dáng vẻ hào hứng không hề giảm, trong khi Sylfa đi giữa, đôi mắt xanh lạnh lùng quan sát dòng sông, tay trái đặt nhẹ lên túi áo nơi cất mảnh ngọc đen.

Đột nhiên, mặt nước rung lên dữ dội, những bong bóng lớn hơn nổi lên liên tục, vỡ ra với tiếng “bộp bộp” gấp gáp, kèm theo khói trắng dày đặc bốc lên như một đám mây độc. Một tiếng gầm trầm thấp, sâu thẳm vang lên từ dưới lòng sông, làm mặt đất dưới chân họ rung chuyển nhẹ, vài viên đá sỏi lăn xuống nước tạo thành những tiếng “tõm” nhỏ. Edward lùi lại một bước, tay rút mảnh kim loại ra, giọng hét lên cảnh báo: “Coi chừng!” Trước khi ai kịp phản ứng thêm, dòng nước đen bùng lên như một vụ nổ, nước bắn tung tóe khắp nơi, và một sinh vật khổng lồ trồi lên từ lòng sông. Đó là Hắc Thủy Quái – cao hơn ba mét, thân hình đen bóng loang loáng như dầu loang, với hàng chục xúc tu dài ngoe nguẩy, mỗi đầu xúc tu lấp lánh móng vuốt sắc nhọn như lưỡi dao. Đôi mắt đỏ rực của nó sáng lên như hai ngọn lửa sống, và khí đen độc hại tỏa ra từ cơ thể, cuộn trào như sương mù, làm vài bụi cỏ gần đó héo rũ tức thì, cháy xém thành tro ngay khi chạm phải.

Hikari phản ứng đầu tiên, đôi mắt sáng rực phấn khích, miệng nhếch lên thành một nụ cười lớn. “Đẹp! Để tôi!” cô hét lên, giọng hào hứng vang vọng giữa tiếng gầm của con quái. Cô cúi xuống nhặt một hòn đá lớn bằng hai nắm tay từ bờ sông, xoay nhẹ trong tay như kiểm tra trọng lượng, rồi ném mạnh về phía Hắc Thủy Quái với toàn bộ sức lực. Hòn đá bay đi như một viên đạn pháo, không khí rít lên dữ dội, và khi va chạm vào một xúc tu, một tiếng nổ chói tai vang lên. Xúc tu vỡ tan thành từng mảnh, máu đen đặc sệt bắn ra, rơi xuống đất và sông với những tiếng xì xèo như axit ăn mòn đá. Con quái gầm lên giận dữ, vung những xúc tu còn lại về phía Hikari như một cơn sóng đen, nhưng cô nhảy lùi lại, đáp đất bằng một chân rồi lộn người tránh đi trong gang tấc, mái tóc hồng bay loạn trong gió. “Nhanh lên chút đi, đồ chậm chạp!” cô hét, tiếng cười lớn vang lên như một lời khiêu khích.

Sylfa bước lên trước Edward, đôi mắt xanh lóe sáng, không chút dao động trước sự hỗn loạn. Cô giơ tay phải lên, những ngón tay thon dài vẽ nhanh một vòng tròn trong không khí, nhưng lần này không phải vòng tròn đỏ rực của lửa mà là một vòng tròn xanh nhạt, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo như băng giá. “Hikari, tránh ra,” cô nói, giọng trầm nhưng sắc lạnh, không cho phép bất kỳ sự phản đối nào. Từ vòng tròn, hàng chục mũi tên băng bắn ra, mỗi mũi dài và sắc nhọn như dao găm, lao thẳng vào đám xúc tu đang vung tới. Tiếng “phập phập” vang lên khi mũi tên băng đâm xuyên qua lớp da bóng của con quái, đóng băng vài xúc tu ngay lập tức, khiến chúng rạn nứt rồi vỡ vụn thành từng mảnh đen băng giá rơi xuống đất. Con quái rú lên, khí đen tỏa ra dày hơn, nhưng Sylfa không dừng lại – cô vung tay trái, một vòng tròn ma thuật khác hiện ra, lần này là màu vàng nhạt, và một luồng sóng năng lượng vô hình lan tỏa, đẩy khí độc lùi lại, bảo vệ Edward và Hikari khỏi bị ngạt.

Edward quan sát nhanh, ánh mắt nâu lướt qua bờ sông trong tích tắc, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể tận dụng. Cậu nhận ra một sợi dây thừng cũ nằm lẫn trong đống gỗ khô gần đó – có lẽ là tàn tích của một chiếc thuyền bị bỏ lại. Cậu chạy tới, nhặt sợi dây lên, buộc nhanh quanh một hòn đá lớn, tay cậu thoăn thoắt nhưng không run, như một người thợ lành nghề đang thực hiện kế hoạch đã tính toán sẵn. “Hikari, ném cái này vào chân nó!” cậu hét lên, ném hòn đá buộc dây về phía cô. “Syl, sẵn sàng đánh mạnh hơn!” Hikari giật lấy hòn đá từ tay cậu, nhếch môi cười: “Được thôi, Eddy!” Cô xoay người, ném mạnh – hòn đá bay đi, dây thừng quấn theo như một chiếc lưới, đập thẳng vào chân con quái. Lực ném khủng khiếp của Hikari làm chân nó nổ tung thành từng mảnh, máu đen bắn ra, khiến con quái khuỵu xuống một bên, đất rung lên dưới sức nặng.

Sylfa giơ cả hai tay, hai vòng tròn ma thuật – một xanh, một đỏ – xuất hiện cùng lúc. Từ vòng xanh, một luồng gió lạnh buốt bắn ra, đóng băng phần thân lộ ra của con quái, lớp da bóng nứt ra thành những đường rạn trắng. Từ vòng đỏ, một tia lửa đỏ rực phóng tới, đâm xuyên qua lớp băng, làm nó vỡ tan trong một vụ nổ nhỏ, lửa cháy xuyên qua lớp da bên trong, khiến con quái rú lên đau đớn dữ dội. Nó vung xúc tu còn lại điên cuồng, một chiếc quét ngang về phía Hikari, nhưng cô nhảy lên cao, đáp xuống một tảng đá lớn gần đó, hét lên: “Chưa xong đâu!” Cô nhặt một mảnh gỗ dài từ đống đổ nát, ném thẳng vào ngực con quái – tiếng nổ vang lên, ngực nó nứt toác, máu đen phun trào như suối, rơi xuống sông tạo thành những đám khói nghi ngút.

Edward nắm chặt mảnh kim loại, chuẩn bị hét lên để Hikari tung đòn kết thúc, nhưng ngay lúc đó, một bóng dáng bất ngờ lao xuống từ một tán cây cao bên bờ sông. Một điểu long khác thường xuất hiện – nước da xanh lam nhạt thay vì đỏ rực như đồng loại, cao lớn với ba cánh tay cơ bắp, mỗi tay cầm một thứ khác nhau: tay phải nắm một thanh kiếm ánh sáng kỳ lạ, tay trái cầm một chiếc báng súng nhỏ, và tay thứ ba quấn một cuộn dây kim loại lấp lánh. Trên người anh ta đầy phụ kiện – vòng cổ làm từ xương trắng, dây đeo dao găm sắc bén, túi nhỏ chứa công cụ treo lủng lẳng bên hông – và đôi mắt xanh lục sắc bén ẩn sau một cặp kính thám hiểm tròn, lóe lên dưới ánh nắng yếu ớt. Anh ta nhảy xuống giữa không trung, thanh kiếm ánh sáng trong tay phải vung lên, phát ra một luồng sáng trắng chói mắt như một tia chớp. Trong một nhát chém duy nhất, Hắc Thủy Quái bị chẻ đôi từ đầu đến chân, cơ thể khổng lồ vỡ tan thành hai mảnh, máu đen bắn ra như suối, rơi xuống sông với tiếng xì xèo dữ dội, tạo thành những đám khói dày đặc che khuất tầm nhìn. Con quái gầm lên lần cuối, một âm thanh yếu ớt dần tắt, rồi xác chìm hẳn xuống dòng nước đen, chỉ để lại những gợn sóng lớn lan rộng.

Cả ba đứng im, sửng sốt trước cảnh tượng vừa xảy ra. Edward nắm chặt mảnh kim loại, ánh mắt nâu mở to, hơi thở dồn dập khi nhìn con quái mà họ vất vả đối phó bị hạ trong tích tắc. Sylfa hạ tay xuống, hai vòng tròn ma thuật xanh và đỏ tan biến trong không khí, ánh mắt xanh nheo lại quan sát kẻ lạ mặt, đôi đồng tử co lại như đang phân tích từng chi tiết nhỏ nhất. Hikari, vẫn đứng trên tảng đá, nghiến răng, tay siết chặt một hòn đá khác vừa nhặt lên, ánh mắt bừng bừng tức giận như ngọn lửa sắp bùng nổ. Tiếng nước sông vẫn gầm lên nhẹ nhàng, nhưng không khí giờ đây nặng nề hơn bao giờ hết, như báo hiệu một cơn bão khác sắp bắt đầu.

Dòng sông đen dần lắng lại sau cú chém kinh hoàng của kẻ lạ mặt, những gợn sóng lớn lan rộng rồi tan biến, để lại mặt nước phẳng lặng như một tấm gương hắc ám, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ tán cây rừng. Xác của Hắc Thủy Quái đã chìm hẳn, chỉ còn vài vệt máu đen đặc sệt nổi lềnh bềnh, bốc khói trắng nghi ngút khi trôi qua những tảng đá lởm chởm bên bờ. Khí độc từ cơ thể con quái tan dần trong không khí, để lại một thứ mùi hắc tanh nồng nặc bám chặt vào từng hơi thở. Đất dưới chân họ lấm lem bụi và máu, những mảnh xúc tu vỡ vụn nằm rải rác, cháy xém bởi ma thuật của Sylfa, tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn nhưng tĩnh lặng đến kỳ lạ sau trận chiến vừa kết thúc.

Kẻ lạ mặt – điểu long với nước da xanh lam nhạt – đứng thẳng người, tra thanh kiếm ánh sáng vào bao đeo chéo sau lưng với một động tác thuần thục, phát ra tiếng “xoẹt” nhẹ khi lưỡi kiếm trượt vào vỏ kim loại. Anh ta phủi tay, những ngón tay dài trên cả ba cánh tay cơ bắp khẽ cử động, làm vài chiếc vòng xương trên cổ áo rung lên khe khẽ. Đôi kính thám hiểm tròn trên mặt anh ta lấp lánh dưới ánh nắng xuyên qua kẽ lá, che giấu một phần ánh mắt sắc bén, nhưng nụ cười nhạt trên môi anh ta thì không thể giấu được – một nụ cười vừa tự tin vừa có chút khinh khỉnh. Anh ta quay người, định bước đi về phía rừng sâu, đôi giày bọc thép chạm đất phát ra những tiếng “cộp” trầm thấp, như thể việc hạ Hắc Thủy Quái chỉ là một chuyện vặt không đáng bận tâm.

Nhưng anh ta chưa đi được hai bước thì Hikari lao tới, nhanh như một cơn lốc, chặn đường anh ta với dáng vẻ hung hãn hiếm thấy. Cô đứng chắn ngang lối đi, đôi chân dang rộng, tay phải siết chặt một hòn đá to bằng nắm tay, ánh mắt bừng bừng tức giận như ngọn lửa sắp bùng nổ. “Đứng lại đó!” cô hét lên, giọng lớn đến mức át cả tiếng nước chảy róc rách của dòng sông, vang vọng qua những tán cây rừng. “Mày dám cướp con mồi của tao hả? Đây là lần thứ hai tao bị cướp rồi đấy, đồ khốn!” Cô giơ hòn đá lên cao, như sẵn sàng ném thẳng vào mặt anh ta nếu anh ta dám bước thêm một bước nữa. Mái tóc hồng ngắn của cô bay loạn trong gió, vài sợi dính máu đen khô lại từ trận chiến trước, nhưng cô chẳng buồn để tâm, chỉ chăm chăm nhìn kẻ lạ mặt với ánh mắt tóe lửa.

Cô nghiến răng, giọng hạ thấp nhưng vẫn đầy bực bội: “Lần đầu tao gặp Eddy và Sylfa trong rừng, tao đang đập cái thứ to xác bằng kim loại – cái con to như núi, cứng như đá ấy – thì Sylfa nhảy vào, dùng cái ma thuật chết tiệt gì đó bóp nát nó thành một quả bóng sắt nhỏ xíu ngay trước mặt tao! Tao còn chưa kịp đập nó nát bét thì nó đã xong đời rồi! Giờ mày lại chen vào, cướp con quái này – tao không bỏ qua đâu!” Cô chỉ thẳng tay trái vào anh ta, hòn đá trong tay phải rung lên vì cô siết quá chặt. “Tên mày là gì, khai mau, để tao biết mà ghi vào sổ đen!”

Điểu long dừng bước, quay lại nhìn Hikari với nụ cười nhạt vẫn không đổi trên môi, như thể sự tức giận của cô chỉ là một trò giải trí thú vị. Anh ta đẩy nhẹ cặp kính thám hiểm tròn bằng ngón tay giữa của tay trái, đôi mắt xanh lục sáng lên dưới ánh nắng, sắc bén nhưng lạnh lùng. “Tôi là Asthar,” anh đáp, giọng trầm vang lên với một chút kiêu ngạo tự nhiên, như đang tuyên bố một chân lý không ai dám nghi ngờ. Anh ta giơ tay trái lên, cuộn dây kim loại quấn quanh cổ tay lấp lánh dưới nắng, ánh sáng phản chiếu từ những sợi kim loại mỏng làm nổi bật vẻ nguy hiểm của anh ta. “’Diệt Phàm’ Asthar, kẻ có giấc mơ chạm tới những vì sao, thoát khỏi sự tầm thường của thế gian này.” Anh ta nghiêng đầu nhẹ, nhìn Hikari từ đầu đến chân, rồi nhếch môi thêm một chút: “Con quái đó không đáng để cô mất công. Tôi chỉ giúp thôi – xem như làm việc tốt.”

Sylfa bước tới gần Edward, đôi giày mềm chạm đất không một tiếng động, ánh mắt xanh nheo lại khi nghe cái tên “Diệt Phàm”. Cô đứng cách Hikari và Asthar vài mét, tay phải đặt nhẹ lên túi áo nơi cất mảnh ngọc đen, như đang cân nhắc điều gì đó. “Nhị danh,” cô thì thầm, giọng trầm nhưng sắc lạnh, vừa đủ để Edward nghe thấy mà không làm gián đoạn cuộc đối đầu phía trước. “Hắn đã lập được một kỳ công nào đó – danh hiệu như ‘Diệt Phàm’ không tự nhiên mà có. Hắn là kẻ đáng gờm.” Cô liếc nhìn Asthar, quan sát từng chi tiết – ba cánh tay linh hoạt, thanh kiếm ánh sáng treo sau lưng, cặp kính thám hiểm che giấu một phần biểu cảm, và dáng vẻ tự tin không chút sợ hãi trước sự hung hãn của Hikari. Cô nhớ lại ma thuật “Curvus” mình từng dùng để hạ Thiên Thạch Droin – một phép thuật bóp nát vật thể bằng lực không gian vô hình – và tự hỏi liệu Asthar có biết gì về lần đó không, hay hắn chỉ tình cờ xuất hiện đúng lúc.

Edward đứng cạnh Sylfa, ánh mắt nâu lướt qua Asthar, lòng thoáng một cảm giác bất an xen lẫn tò mò. Cậu nắm chặt mảnh kim loại trong tay, ngón cái vuốt nhẹ lên cạnh sắc đã mòn, như tìm kiếm sự an ủi từ thứ vũ khí thô sơ này. Một kẻ mạnh nữa… Nhưng hắn là ai? Và tại sao lại xuất hiện đúng lúc này? Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt chuyển từ Asthar sang Hikari, rồi lại quay về Sylfa. Cậu nhận ra tình hình đang leo thang nhanh chóng, và nếu không ai can thiệp, Hikari sẽ không dừng lại cho đến khi một trong hai người ngã xuống – hoặc ít nhất là đến khi cô hết đá để ném.

Hikari không quan tâm đến những phân tích của Sylfa hay sự im lặng của Edward. Cô ném hòn đá trong tay xuống đất, tạo một tiếng “bộp” lớn vang lên trên mặt đất lấm lem máu đen, rồi chỉ thẳng vào Asthar với ngón trỏ tay trái, tay phải nhặt một hòn đá khác từ bờ sông. “Giúp? Tao không cần ai giúp!” cô gầm lên, giọng đầy phẫn nộ. “Lần trước cái thứ to xác bị Sylfa cướp, tao đã tức lắm rồi – cô ta vo nó thành quả bóng nhỏ xíu như đồ chơi trẻ con, làm tao mất hết cả hứng! Giờ mày lại nhảy vào, phá hỏng trận đấu của tao – tao phải đập mày cho bõ tức!” Cô nhếch môi, ánh mắt sáng rực thách thức, đôi chân hơi khuỵu xuống như chuẩn bị lao tới bất cứ lúc nào. “Đấu với tao đi, ngay bây giờ, ‘Diệt Phàm’ gì đó! Xem ai thoát khỏi sự tầm thường trước – tao hay mày!”

Asthar nhìn cô một giây, đôi mắt xanh lục lóe lên một tia thích thú hiếm hoi dưới cặp kính thám hiểm. Anh ta cười khẽ, âm thanh trầm thấp như tiếng gió thoảng qua rừng, rồi rút thanh kiếm ánh sáng ra khỏi bao bằng tay phải, lưỡi kiếm lóe lên một luồng sáng trắng nhạt khi anh ta xoay nhẹ cổ tay. “Được thôi, cô gái,” anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, như đang chấp nhận một lời mời chơi đùa hơn là một trận chiến sinh tử. “Tôi chấp nhận lời thách đấu. Nhưng đừng khóc khi thua nhé.” Anh ta giơ kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng về phía Hikari, nụ cười nhạt trên môi giờ mở rộng hơn một chút, để lộ hàm răng trắng sắc nhọn của một điểu long.

Hikari cười lớn, tiếng cười vang vọng qua dòng sông đen, át cả tiếng nước chảy. “Khóc? Mày sẽ là người chạy trốn đấy, đồ cướp mồi!” Cô giơ hòn đá trong tay lên, ánh mắt rực cháy như ngọn lửa không thể dập tắt, sẵn sàng lao vào trận chiến mà cô đã chờ đợi từ khoảnh khắc Asthar xuất hiện. Edward lùi lại một bước, ánh mắt nâu thoáng lo lắng nhưng không nói gì, trong khi Sylfa đứng yên, tay phải khẽ cử động như chuẩn bị một vòng tròn ma thuật – không phải để can thiệp, mà để bảo vệ, nếu mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát.

Trận chiến bùng nổ ngay bên bờ dòng sông đen, không khí rung lên bởi tiếng gầm của Hikari và tiếng rít của thanh kiếm ánh sáng trong tay Asthar. Nước sông bắn lên từng đợt dữ dội, những giọt đen đặc sệt rơi xuống đất kèm theo khói trắng nghi ngút, hòa lẫn với bụi đất bay mù mịt từ những cú ném kinh hoàng của Hikari. Mặt đất lấm lem máu đen từ Hắc Thủy Quái giờ trở thành chiến trường, những mảnh đá vỡ và gỗ vụn vương vãi khắp nơi, rung chuyển mỗi khi một đòn tấn công chạm xuống. Tiếng gió rừng rít qua tán cây như hòa cùng nhịp thở dồn dập của cả hai, tạo nên một bản nhạc hỗn loạn giữa thiên nhiên và bạo lực.

Hikari lao tới trước, đôi giày đế cứng giẫm mạnh xuống đất, để lại những vết lõm sâu trên nền đất mềm. Cô nhặt một hòn đá lớn bằng hai nắm tay từ bờ sông, xoay người ném mạnh về phía Asthar với toàn bộ sức lực – hòn đá bay đi như một viên pháo, không khí rít lên dữ dội, xé tan màn khói còn sót lại từ trận chiến trước. Asthar nghiêng người, thanh kiếm ánh sáng trong tay phải vung lên, phát ra một luồng sáng trắng chói mắt chạm vào hòn đá. Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, hòn đá vỡ tan thành từng mảnh nhỏ bắn tung tóe, bụi đất bay mù mịt tạo thành một đám mây dày đặc, che khuất tầm nhìn trong khoảnh khắc. Nhưng Hikari không dừng lại – cô cười lớn, tiếng cười vang vọng qua dòng sông, át cả tiếng nổ: “Chặn được không có nghĩa là thắng đâu, đồ cướp mồi!” Cô nhặt một thanh gỗ dài từ đống đổ nát gần đó, ném tiếp – thanh gỗ xoáy trong không khí như một mũi lao, lao thẳng về phía ngực Asthar.

Asthar nhảy lùi lại, dùng tay thứ ba quấn cuộn dây kim loại quanh một mảnh gỗ khác trên mặt đất, kéo mạnh để ném về phía Hikari như một mũi tên phản công. Thanh gỗ của cô đâm xuống đất ngay trước mặt anh ta, nổ tung với lực khủng khiếp, tạo thành một hố nhỏ và một đám khói bụi dày đặc. Đồng thời, mảnh gỗ anh ta ném bay tới, buộc Hikari phải lộn người sang bên tránh đi – mảnh gỗ cắm xuống đất cách cô vài cen-ti-mét, rung lên “ầm” một tiếng. Cô đáp đất bằng một chân, nhếch môi: “Chơi dây hả? Thích đấy!” Cô nhặt một mảnh ngói vỡ từ bờ sông, ném mạnh – mảnh ngói bay đi với tốc độ kinh người, không khí rít lên, và khi Asthar giơ kiếm chặn, một tiếng nổ nhỏ vang lên, khói bụi bốc lên làm cặp kính thám hiểm của anh ta lệch đi một chút.

Edward đứng cách đó vài mét, ánh mắt nâu quan sát từng động tác của Asthar với sự tập trung cao độ. Hắn nhanh, nhưng ba tay làm cơ thể nặng ở phía trên, đặc biệt khi nhảy. Chân là điểm yếu – nếu Hikari đánh liên tục vào dưới, hắn sẽ mất thăng bằng. Cậu hét lên giữa tiếng nổ: “Hikari, nhắm thấp vào chân hắn, liên tục! Đừng để hắn nhảy!” Hikari liếc sang cậu một giây, nhếch môi cười: “Hiểu rồi, Eddy!” Cô nhặt hai hòn đá nhỏ hơn, xoay người ném liên tiếp xuống chân Asthar – hai tiếng nổ vang lên khi đá chạm đất, bụi bốc lên dày đặc, làm anh ta lảo đảo trên nền đất ướt bên bờ sông. Nhưng Asthar nhanh chóng phản ứng, tay thứ hai rút báng súng nhỏ từ hông, bắn một tia sáng xanh về phía Hikari. Cô nhảy sang bên, tia sáng đốt cháy một bụi cỏ sau lưng cô, khói bốc lên nghi ngút, để lại một vệt cháy đen trên mặt đất.

“Chơi súng hả? Được thôi!” Hikari hét lên, giọng pha chút phấn khích giữa cơn giận. Cô lao tới gần hơn, nhặt một thanh gỗ lớn hơn từ đống đổ nát, ném thẳng vào ngực Asthar với lực kinh khủng – tiếng nổ vang lên khi thanh gỗ va chạm với kiếm ánh sáng, đẩy anh ta lùi lại vài bước, đôi giày bọc thép trượt trên đất ướt, để lại hai vệt dài. Asthar nghiến răng, tay trái quất cuộn dây kim loại ra như một chiếc roi, dây quấn quanh cổ Hikari trong tích tắc. Anh ta kéo mạnh, định lôi cô ngã xuống, nhưng Hikari giật mạnh lại, dùng sức bật người về phía trước, làm dây đứt đoạn với một tiếng “xoẹt” sắc nhọn. “Dây yếu thế à?” cô cười lớn, nhặt một hòn đá khác, ném thẳng vào vai anh ta – tiếng nổ vang lên, bụi bay mù mịt, làm chiếc áo khoác của Asthar rách một mảng ở vai.

Sylfa đứng xa, cách Edward vài bước, ánh mắt xanh lạnh lùng quan sát trận chiến mà không can thiệp. Bộ váy trắng của cô tung bay nhẹ trong gió rừng, đôi tay buông lỏng bên hông, nhưng ngón tay phải khẽ cử động, như sẵn sàng vẽ một vòng tròn ma thuật nếu cần. Cô cúi xuống xác Hắc Thủy Quái gần đó, nhặt lên một mảnh ngọc đen khác từ đống xúc tu vỡ – viên ngọc này lớn hơn mảnh trước, ký hiệu đỏ bên trong phức tạp hơn, như một mạng lưới mạch máu nhỏ li ti đan xen nhau, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo khi cô chạm vào. Không chỉ là Ma Vương… Đây là dấu hiệu của một thứ gì đó lớn hơn, cô nghĩ, ánh mắt thoáng lo lắng hiếm hoi, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ băng giá. Cô liếc sang Asthar, nhận ra cách anh ta chiến đấu – nhanh, chính xác, và không chút do dự – như một kẻ đã quen đối mặt với những thứ còn nguy hiểm hơn Hắc Thủy Quái.

Trận chiến ngày càng căng thẳng, không gian bên bờ sông rung chuyển bởi những cú ném của Hikari và phản công của Asthar. Hikari lao tới gần hơn, nhặt một hòn đá to bằng hai nắm tay, xoay người ném mạnh với toàn bộ sức lực – hòn đá bay đi như một viên pháo lớn, không khí rít lên dữ dội, xé tan màn bụi còn sót lại. Asthar giơ kiếm ánh sáng đỡ, nhưng lực ném quá mạnh – một tiếng nổ kinh hoàng vang lên khi hòn đá va chạm với luồng sáng trắng, ánh sáng và bụi đất bùng lên như một vụ nổ lớn, che khuất cả hai trong màn khói dày đặc. Edward hét lên: “Hikari!” Sylfa giơ tay phải, một vòng tròn ma thuật xanh nhạt lóe lên, sẵn sàng bắn mũi tên băng để can thiệp nếu cần.

Nhưng khi khói tan dần, Hikari vẫn đứng đó, thở hổn hển, tay trái cầm một hòn đá khác, tay phải đầy vết xước từ dây kim loại, ánh mắt rực cháy không hề suy giảm. Cách cô vài mét, Asthar đáp xuống từ một cú nhảy, kính thám hiểm lệch hẳn sang một bên, áo khoác rách ở vai và ngực, nhưng thanh kiếm ánh sáng trong tay phải vẫn sáng rực, không chút mờ nhạt. Anh ta đẩy kính lên bằng tay trái, nụ cười nhạt trên môi giờ pha chút căng thẳng, đôi mắt xanh lục lóe lên một tia sắc lạnh. “Cô mạnh hơn tôi nghĩ,” anh ta nói, giọng trầm nhưng không mất đi vẻ kiêu ngạo. Hikari nhếch môi, giơ hòn đá lên: “Mới bắt đầu thôi, đồ cướp mồi!”

Đúng lúc đó, Asthar vung cả ba tay cùng lúc – tay phải chém một đường kiếm ánh sáng cong như lưỡi liềm trắng xóa, tay trái bắn một tia sáng xanh từ súng, tay thứ ba quất dây kim loại về phía chân Hikari. Cô nhảy lên cao, tránh dây, nhưng luồng kiếm ánh sáng và tia sáng xanh lao tới cùng lúc. Hikari ném hòn đá trong tay xuống – một tiếng nổ kinh hoàng vang lên giữa không trung khi đá va chạm với kiếm ánh sáng, bụi và ánh sáng bùng lên như một vụ nổ lớn, rung chuyển cả dòng sông. Tiếng nước gầm lên dữ dội, đất đá bắn tung tóe, và khi tất cả chưa kịp lắng xuống, một bóng dáng lao qua màn khói – Hikari hay Asthar, không ai nhìn rõ – để lại tiếng va chạm cuối cùng vang vọng trong không gian, như một lời hứa về kết cục chưa định đoạt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận