Thiên thần nhỏ
Giáo sĩ công nghệ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Hừng đông giữa địa ngục

Chương 07: Lẩn khuất

0 Bình luận - Độ dài: 3,646 từ - Cập nhật:

Cả thành phố chỉ còn là một đống đổ nát. Những ngọn lửa vẫn chưa hoàn toàn tắt, hun khói đen lên bầu trời xám xịt. Không còn tiếng người, chỉ có tiếng kim loại gãy đổ và những âm thanh rền rĩ của lửa cháy. Không khí đặc quánh mùi máu, thuốc súng, và thứ mùi hôi thối của tử thi đang phân hủy.

Alia co người trong một góc tối, ẩn mình giữa những mảnh tường đổ nát. Cô đã trốn ở đây được hai ngày, không dám di chuyển xa. Cô bé gần như không còn nước uống. Chiếc bánh khô cuối cùng đã bị gặm gần hết, chỉ còn lại vài mẩu vụn bám vào đầu ngón tay bẩn thỉu.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi lạnh buốt từ những tòa nhà sập xuống. Kéo theo nó là mùi thịt cháy, mùi tanh của máu cũ, và đâu đó vang lên tiếng kim loại lê trên mặt đất - một âm thanh rợn tóc gáy mà cô đã nghe suốt hai ngày qua. Lũ quỷ vẫn còn ở đây.

Alia rúc sâu hơn vào góc tường, cố gắng thu nhỏ bản thân như một con chuột. Mắt cô bé mở to, cơ thể căng cứng lắng nghe từng âm thanh xung quanh. Không có gì ngoài tiếng tro tàn rơi xuống và tiếng gió rít qua những khung cửa sổ vỡ vụn.

Chậm rãi, cô nghiêng đầu nhìn qua một khe hở trên đống đổ nát. Đường phố từng nhộn nhịp giờ đầy xác người, máu đen loang lổ trên mặt đường. Một vài con quái vật còn sót lại đang chậm rãi bước đi giữa cảnh hoang tàn. Những sinh vật với làn da xanh xám, thối rữa, đầy những khối u lở loét. Chúng lê lết, những móng vuốt bẩn thỉu kéo lê trên đá vụn.

Cô bé cắn chặt môi để không phát ra tiếng động. Nếu bị phát hiện, cô sẽ không có cơ hội trốn thoát.

Bụng cô sôi lên vì đói, nhưng cô không dám ăn miếng bánh vụn trong tay. Tiếng nhai có thể thu hút sự chú ý. Cô chỉ có thể nuốt nước bọt khô khốc, ép mình tiếp tục ẩn nấp.

Hai ngày qua, Alia đã chứng kiến quá nhiều. Những con quái vật không giết ngay lập tức. Chúng chơi đùa với con mồi, tra tấn họ trong những cơn đau không tưởng trước khi xé xác họ ra thành từng mảnh. Cô bé đã thấy một người lính bị chúng kéo đi, gào thét trong tuyệt vọng khi cơ thể bị xé rách từng chút một. Và cô cũng đã thấy những người sống sót khác cố gắng chạy trốn - chỉ để rồi bị phát hiện, bị săn đuổi, bị giết ngay trước mắt cô.

Cô không biết còn ai sống sót không. Có thể cô là người duy nhất còn lại.

Bụi tro rơi xuống mái tóc bết bẩn của cô bé, phủ lên làn da xám ngoét. Cô không còn khóc nữa. Bởi cô đã không còn nước mắt để khóc.

Từ trong bóng tối, Alia lặng lẽ quan sát thế giới đổ nát trước mắt. Thành phố từng rực rỡ nay chỉ còn là những tàn tích, vùi dưới tro bụi và máu khô. Những thi thể rải rác khắp nơi, vặn vẹo trong những tư thế đau đớn cuối cùng, mắt trợn trừng như vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình.

Cô hít sâu, ép mình chuẩn bị tinh thần. Rồi cô bước ra.

Mỗi bước đi đều chậm rãi, thận trọng, như thể mặt đất bên dưới có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Một tiếng động quá lớn, một sai lầm nhỏ cũng đủ khiến cô trở thành một phần của đống xác ấy.

Cô không biết mình sẽ đi đâu. Chỉ biết rằng nếu dừng lại, cô sẽ chết. Và cô không thể để điều đó xảy ra.

Không phải bây giờ. Không phải ở đây.

Bàn chân trần của Alia giẫm lên lớp tro bụi dày đặc phủ khắp mặt đất. Mỗi bước đi đều phải thật nhẹ, thật cẩn trọng. Cô len lỏi qua những xác chết rải rác trên đường phố, tránh xa những cái bóng lởn vởn nơi đống đổ nát.

Bóng tối không còn là kẻ thù của cô nữa. Nó là đồng minh, là lớp áo choàng che giấu cô khỏi những cặp mắt ghê tởm đang lùng sục khắp nơi. Nhưng ngay cả vậy, cô cũng không thể trốn tránh mãi được.

Tiếng động cơ gầm rú xé toạc màn đêm, từng nhịp rung nặng nề vọng qua mặt đất. Một cỗ máy chiến tranh đang lăn bánh, bánh xích nghiến nát mọi thứ trên đường đi - gạch vụn, kim loại cong queo, và những gì từng là con người.

Ánh sáng xanh lục nhạt quét qua những bức tường nứt nẻ, rọi lên những vệt máu khô loang lổ. Alia siết chặt tay, ép người vào một hốc tường sụp đổ, từng thớ cơ căng cứng đến mức đau nhói.

Cô nín thở. Đèn quét lướt qua mép áo cô, chỉ thiếu một chút nữa thôi là sẽ phơi bày sự tồn tại của cô giữa đống hoang tàn này.

Xa xa, những tiếng rít ghê rợn vang lên, xuyên qua màn đêm như âm thanh của địa ngục trần gian. Chúng không thuộc về thế giới con người nữa - những giọng nói méo mó, những tiếng gầm gừ nghẹn ngào như thể dây thanh quản đã bị xé rách.

Rồi đến âm thanh của thịt bị xé toạc. Tiếng xương gãy vụn. Một thứ gì đó - hoặc một ai đó - đang bị nuốt chửng trong đau đớn.

Có thể là một người sống sót vừa kém may mắn hơn cô đã lọt vào nanh vuốt của chúng.

Alia cắn chặt môi. Cô không quay đầu lại. Không thể làm gì cả. Không được phép làm gì cả.

Cô gái bé nhỏ cúi đầu, bàn tay siết chặt vạt áo rách tả tơi của mình. Những mẩu bánh cuối cùng đã hết, để lại một khoảng trống nhức nhối trong dạ dày. Cơn đói siết chặt lấy cô, quặn thắt như móng vuốt vô hình cào xé từ bên trong. Cổ họng khô khốc, mỗi lần nuốt chỉ khiến cơn khát thêm dữ dội.

“Mình phải tìm nước. Phải tìm thứ gì đó để ăn.” Cô nghĩ vậy.

Nhưng kiếm đâu ra thức ăn, thức uống đây? Những ngôi nhà từng ấm cúng giờ chỉ còn là những bộ khung trơ trọi, những bức tường cháy sém, nứt nẻ như vết thương hở miệng. Cửa sổ vỡ toang, những cánh cửa bị giật tung, để lộ bên trong trống hoác, tan hoang như chưa từng có ai sinh sống. Các cửa hàng bị cướp sạch đến tận kệ trống, kho lương thực chỉ còn là đống gạch vụn lẫn trong tro bụi. Không một dấu hiệu của sự sống - chỉ có bóng tối len lỏi, sự im lặng nghẹt thở và mùi mục rữa vương trong không khí. Một bước chân vang lên sai chỗ, một tiếng thở quá lớn… và bất cứ ai cũng có thể trở thành con mồi tiếp theo.

Cô ép mình di chuyển, lần theo những con hẻm nhỏ ít dấu vết của quái vật. Mỗi bước chân đều chậm rãi và cẩn thận, tai cô căng lên để nghe ngóng.

Rồi cô thấy nó.

Một thi thể nằm co quắp giữa đống gạch vụn, cứng đờ trong tư thế tuyệt vọng cuối cùng. Bên cạnh là một túi đồ nhỏ, dường như chưa bị ai chạm đến. Không có vết thương sâu, không dấu hiệu bị xé xác - chỉ là một cái chết âm thầm, vì đói, vì kiệt sức, hoặc vì nỗi sợ đã bóp nghẹt chút hơi thở cuối cùng.

Alia nuốt khan. Cô không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Cẩn trọng như một cái bóng, cô bò đến, bàn tay run rẩy mở túi.

Bên trong - một chai nước đã vơi gần hết, vài mẩu lương khô vụn vỡ, và một con dao nhỏ.

Những thứ bình thường chẳng đáng bận tâm.

Nhưng trong khoảnh khắc này, chúng là cả một gia tài.

Alia vặn nắp chai bằng những ngón tay run rẩy, dốc từng giọt nước xuống cổ họng khô khốc. Nước ấm, lẫn mùi nhựa nồng nặc, nhưng cô chẳng buồn để tâm. Chỉ có cảm giác dòng chất lỏng trượt xuống, xoa dịu cơn khát như một liều thuốc cứu rỗi.

Tiếp đến, cô cầm mẩu lương khô, cắn một miếng nhỏ. Nó khô cứng đến mức răng cô nhói đau, nhưng cô vẫn nhai, vẫn nuốt. Không thể phí phạm dù chỉ là một vụn bánh.

Cô hít một hơi run rẩy, giữ chặt con dao nhỏ trong tay.

Mình vẫn có thể sống sót.

Thế rồi…

Niềm hy vọng vừa nhen nhóm liền bị bóp nghẹt.

Một tiếng gầm trầm đục, nặng nề vang lên từ ngay trước mặt.

Alia đông cứng. Cô nhìn xuống cái xác, máu trong người như đông lại khi thấy lồng ngực hắn khẽ phập phồng.

Hắn chưa chết.

Nhưng hắn cũng không còn là con người nữa.

Âm thanh răng rắc ghê rợn vang lên khi mí mắt hắn bật mở, để lộ hai hố đen sâu hoắm đang rỉ thứ dịch đặc quánh, nhầy nhụa. Một mùi hôi thối bốc lên, khiến dạ dày Alia quặn thắt.

Miệng hắn co giật trong một nụ cười méo mó, để lộ hàm răng mục ruỗng, xen kẽ những mảng thịt thối rữa bám đầy máu khô. 

Tên quái vật gầm lên, một âm thanh khàn đặc, nghẹt lại trong cổ họng lở loét. Hắn cựa quậy, những cử động giật cục như một con rối bị đứt dây. Dưới làn da tái xám, những khối u thối rữa trồi lên, mưng mủ và rỉ dịch.

Alia nghiến chặt răng, những ngón tay siết quanh chuôi dao đến trắng bệch. Hắn đã quá gần.

Không kịp nghĩ, cô lao tới, vung dao đâm thẳng vào cổ hắn.

Lưỡi dao xuyên qua lớp da nhầy nhụa, lút sâu đến tận chuôi. Một thoáng im lặng rợn người. Rồi… không gì cả.

Hắn không gục xuống. Không rên rỉ. Không hề tỏ ra đau đớn.

Tên quái vật chỉ khựng lại trong giây lát, sau đó tiếp tục bò tới, những cử động co giật một cách quái dị. Alia hoảng loạn giật mạnh dao ra - máu đen đặc rỉ ra chậm chạp, lờ đờ như bùn đặc, không hề tuôn trào như cô mong đợi.

Hắn run rẩy, cơ thể méo mó giật nảy từng đợt, như một con rối bị cắt đứt dây nhưng vẫn ngoan cố cử động. Những tiếng răng rắc ghê rợn vang lên khi xương cốt vặn vẹo dưới lớp da mục rữa.

Hắn không chết.

Hắn không thể chết.

Không thể nào…

Alia buông cán dao, quay người bỏ chạy. Cô dốc hết sức lao về phía cánh cửa đổ nát, nhưng vừa được nửa bước, một cơn đau xé toạc sống lưng cô.

Bàn tay hắn vung xuống với lực khủng khiếp, móng tay dài ngoằng rạch thẳng qua lớp áo, cắm sâu vào da thịt. Cú đánh mạnh đến mức hất văng cô về phía trước. Alia ngã nhào xuống nền đất lạnh, đầu đập mạnh khiến trước mắt tối sầm.

Một hơi thở khò khè vang lên ngay sát tai. Tiếng lốp bốp ghê rợn vọng đến, như thể có thứ gì đó đang trườn bò ngay bên dưới lớp da mục rữa.

Hắn vẫn sống. Và hắn đang đến gần.

Alia cắn răng, gượng dậy, nhưng chưa kịp nhổm lên, một tiếng răng rắc vang lên chói tai - tiếng xương vặn vẹo méo mó.

Tên quái vật giật mạnh một cái, đôi chân gãy gập của hắn co rúm rồi bật dậy như một con rối bị giật dây. Cái đầu ngoẹo sang một bên, cổ hắn xoay theo một góc không thể có ở con người. Hố mắt sâu hoắm đen kịt như đáy vực.

Rồi hắn vung tay lần nữa.

Móng tay sắc bén cắm thẳng vào lưng cô.

Cơn đau nhói buốt truyền khắp cơ thể, khiến Alia suýt bật ra tiếng hét. Cô siết chặt hàm răng, móng tay bấu vào nền đá lạnh.

Không được dừng lại.

Không được để hắn giữ lại.

Lấy hết sức, cô giật mạnh người về phía trước, lết về phía cánh cửa. Máu nóng chảy dọc theo sống lưng, thấm ướt vạt áo.

Nhưng hắn vẫn chưa buông tay.

Tên quái vật siết chặt móng vuốt, ghim cô xuống nền đất lạnh như băng. Hơi thở khò khè phả vào gáy cô, tanh nồng mùi máu bẩn và thịt thối rữa.

Alia nghiến răng, cơn đau buốt nhói lan khắp sống lưng. Cô quằn quại, cố giãy ra, nhưng sức hắn quá mạnh.

Không thể cứ thế này… Nếu chần chừ, cô sẽ chết.

Con dao!

Lưỡi dao vẫn đang cắm sâu trên cổ tên quái vật, cán dao nhô ra khỏi lớp da thịt mục rữa.

Cô dồn toàn bộ sức lực, vươn tay chộp lấy cán dao. Ngón tay cô bấu chặt, rồi giật mạnh!

Máu đen đặc quánh phụt ra từ vết thương khi lưỡi dao rời khỏi cổ hắn. Cơ thể hắn run rẩy một thoáng - một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đó là tất cả những gì cô cần.

Alia lập tức xoay người, vung dao đâm thẳng vào cánh tay đang ghim trên lưng mình.

Lưỡi dao cắm phập vào thịt thối rữa, khiến hắn khựng lại. Cô không dừng lại - xoay người, dồn hết sức đạp mạnh vào ngực hắn!

Tên quái vật loạng choạng, bàn tay đang cắm vào lưng cô bị giật ra. Móng vuốt kéo theo những mảng thịt rách, nhưng Alia không có thời gian để đau đớn.

Cô bật dậy, loạng choạng lao về phía cánh cửa đổ nát.

Sau lưng, một tiếng rít ghê rợn vang lên. Hắn đã lấy lại thăng bằng, những bước chân lảo đảo đuổi sát cô.

Nhưng cô đã đến gần cửa.

Với một cú nhảy liều lĩnh, Alia lao qua khung cửa vỡ nát, những mảnh kính vỡ cứa vào da thịt cô mà cô chẳng buồn để ý. Cơ thể cô đập xuống nền đất cứng, cơn đau nhói lên khắp người, nhưng nỗi sợ hãi không cho cô thời gian để dừng lại. Cắn chặt răng, cô lảo đảo đứng dậy, đôi chân run rẩy nhưng vẫn gắng sức lao thẳng vào màn đêm mịt mùng phía trước, nơi hi vọng duy nhất của cô có thể còn sót lại.

Cô lao vụt ra khỏi con hẻm, thở hổn hển như người sắp chết đuối.

Những con quỷ gần đó đã nghe thấy tiếng động.

Từ các ngóc ngách, những cái bóng vặn vẹo bắt đầu chuyển động. Những cặp mắt đỏ lòm lóe lên trong bóng tối, hàng chục cái miệng há ra, những lưỡi dài nhớp nháp thè ra như đang đánh hơi con mồi.

Cô phải trốn.

Không có thời gian suy nghĩ. Không có thời gian do dự.

Chạy!

Alia lao đi, xuyên qua những con phố đổ nát, bàn chân trần giẫm lên những mảnh kính vỡ và kim loại sắc nhọn. Mỗi bước chạy như dao cắt vào da thịt, nhưng cô không thể dừng lại.

Phía sau, tiếng gầm gừ và những âm thanh rít lên ghê rợn vang vọng giữa đống tàn tích.

Hắn vẫn đuổi theo.

Cô không dám ngoái lại.

Bóng tối dày đặc bủa vây xung quanh, nhưng phía trước, giữa khung cảnh hoang tàn, một tòa nhà cũ kỹ hiện ra.

Cánh cửa gãy toang, để lộ khoảng không đen kịt bên trong. Một nơi ẩn náu.

Không còn lựa chọn nào khác.

Cắn chặt răng, cô lao thẳng vào bóng tối.

Alia lao vào bóng tối.

Cô lách qua đống đổ nát, trượt vào một góc khuất phía sau chồng tủ gỗ mục và những thanh kim loại gãy vụn. Lưng cô áp sát vào bức tường lạnh ngắt, cả người căng cứng đến mức không dám nhúc nhích.

Bên ngoài, những cái bóng vặn vẹo lướt qua khung cửa.

Những tiếng chân lê lết vang lên phía sau, nhão nhoét và ghê rợn, như thể bóng tối đang thở dốc bám riết lấy cô. Cơn đau từ vết thương trên lưng và cánh tay Alia bùng lên, bỏng rát như lửa nung, khiến từng bước chạy của cô trở nên nặng nề. Máu từ những vết cào sâu hoắm vẫn rỉ ra, nhỏ tí tách xuống nền đất bẩn thỉu, loang thành những vệt đỏ đáng sợ. Quá nhiều máu. Quá nguy hiểm. Cô không thể dừng lại - không thể để chúng bắt được mình.

Một… Hai… Ba…

Tiếng hít khịt vang lên.

Bọn chúng đã ngửi thấy gì đó.

Alia cắn chặt môi, ép bản thân không được run rẩy, không được thở gấp. Lồng ngực cô co lại, từng hơi thở ngắn ngủi, nông cạn đến mức lồng phổi như bị siết chặt. Cô không dám thở sâu.

Nhưng cơn đau lại đang hành hạ cô.

Mỗi nhịp tim đập, từng mạch máu trong cơ thể như bị lửa thiêu đốt. Cô cảm nhận được dòng máu nóng bỏng chảy ra từ vết thương, rỉ xuống làn da lạnh buốt, rồi chậm rãi rơi xuống nền đất cứng.

Tách.

Alia đông cứng người.

Bên ngoài, những cái bóng khựng lại.

Một tiếng hít khịt sát hơn.

Cô mím môi, đôi mắt mở to tràn ngập hoảng loạn. Không, không được. Nếu máu nhỏ xuống nữa, nếu chúng lần theo dấu vết - 

Cô bé siết chặt tay, móng bấm sâu vào da đến mức tưởng chừng có thể xuyên qua. Cơn đau nhói khiến cô tỉnh táo hơn, giữ mình khỏi tuyệt vọng. Cô áp cả bàn tay lên vết thương, dùng sức để chặn dòng máu đang rỉ ra. Ngón tay cô trơn trượt vì máu, nhưng cô không quan tâm.

Chỉ cần cầm máu. Chỉ cần không tạo ra thêm tiếng động.

Tiếng bước chân chậm rãi dịch chuyển. Chúng vẫn đang đánh hơi, nhưng không tiến vào trong.

Alia không dám nhúc nhích. Không dám nghĩ.

Chỉ có thể chờ.

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận từng nhịp đập dồn dập của trái tim. Lồng ngực cô như bị bóp nghẹt, phổi rát bỏng vì thiếu dưỡng khí.

Nhịn thêm chút nữa.

Chỉ cần chúng bỏ đi.

Bóng tối xung quanh như muốn nuốt chửng cô, nhưng cô vẫn kiên trì chịu đựng. Từng giây trôi qua dài vô tận.

Rồi cuối cùng - 

Tiếng bước chân xa dần.

Những cái bóng di chuyển khỏi khung cửa.

Alia vẫn không động đậy. Cô siết chặt nắm tay, cảm nhận vết máu đã hơi se lại dưới lòng bàn tay.

An toàn… tạm thời.

Lúc này, cô mới dám hé môi, rón rén lấy lại một hơi thở nhỏ nhoi. Phổi cô đau nhói, toàn thân run rẩy vì căng thẳng, nhưng cô không cho phép bản thân gục ngã.

Cô vẫn còn sống.

Nhưng không biết sẽ cầm cự được bao lâu nữa.

Cô phải tìm một nơi an toàn hơn.

Không chỉ để trốn.

Mà để tồn tại.

Nhưng đi đâu bây giờ?

Alia run rẩy bám vào bức tường đổ nát, từng hơi thở đều nhói buốt. Cơn đau rát bỏng chạy dọc sống lưng mỗi khi cô cử động, như thể có hàng ngàn lưỡi dao cào vào da thịt. Máu thấm ướt lưng áo, chảy dọc xuống hông, làm cô lạnh run.

Nước. Thức ăn. Băng gạc. Những thứ tối thiểu để cô không chết dần chết mòn giữa đống hoang tàn này. Nếu không tìm được gì, vết thương trên lưng sẽ trở thành bản án tử. Không cần đến móng vuốt hay răng nanh của lũ quái vật, cô sẽ tự gục ngã vì kiệt sức và mất máu.

Cô phải cầm máu. Phải tìm nước. Nhưng ở đâu?

Đầu óc cô quay cuồng, hoảng loạn. Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ gục ngã trước khi kịp tìm thấy nơi trú ẩn.

Alia nhắm chặt mắt, cố ép mình tập trung. Cô không thể mất bình tĩnh. Không thể để nỗi sợ kiểm soát mình.

Bỗng, giữa căn nhà cũ kỹ hoang tàn, một âm thanh rè rè vang lên.

Cô giật mình, nín thở.

Tiếng rè rè ấy phát ra từ góc phòng, nơi có một chiếc radio cũ bị phủ bụi. Và rồi, giữa làn sóng nhiễu loạn, một giọng nói yếu ớt nhưng vẫn đủ để nghe thấy vọng ra:

"Cư dân hãy lập tức di chuyển đến hầm trú ẩn gần nhất - lặp lại, di chuyển đến hầm trú ẩn gần nhất - "

Alia mở bừng mắt.

Hầm trú ẩn!

Cô nhớ ra rồi. Ở khu phố này có một hầm trú ẩn - một nơi kiên cố, có thể còn lương thực, nước sạch, thậm chí là băng gạc để cầm máu. Nếu có thể đến đó, cô sẽ an toàn hơn.

Cô nghiến răng, ép mình đứng thẳng. Cơn đau từ lưng xé toạc từng dây thần kinh, nhưng cô không thể dừng lại được.

Hít sâu một hơi, Alia siết chặt con dao trong tay.

Cô phải đến đó.

Và thế là, Dưới bầu trời xám xịt và đống tàn tích đổ nát, Alia lê từng bước về phía duy nhất có thể cho cô cơ hội sống sót. 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận