Hành lang rộng lớn trải dài trước mắt Sa’kan, những bức tường obsidian khắc đầy huyết sử của Quân Đoàn tỏa ra hơi nóng âm ỉ như thể bản thân chúng cũng mang trong mình dòng máu của Vulkan. Xung quanh, chiến binh Salamanders bận rộn chuẩn bị cho chiến dịch sắp tới. Những Chiến kỹ sư Astartes, với cánh tay máy gắn trên lưng, cẩn trọng kiểm tra từng khẩu súng bolter, từng lưỡi kiếm cưa, đảm bảo chúng đạt đến độ hoàn hảo. Servitor - những nô bộc sinh học bị cải tạo bằng máy móc, mất ý chí và chỉ biết tuân lệnh, phục vụ Đế chế, câm lặng lầm lũi di chuyển qua các khoang tàu, vác trên vai những kiện đạn dược nặng nề, bước chân cơ giới của chúng hòa vào nhịp rung đều đặn của chiến hạm.
Trên cao, từ những ô cửa sổ kiên cố, ánh sáng từ ngọn lửa vĩnh cửu hắt xuống, soi rọi từng góc tối. Và vang vọng khắp hành lang, những bài kinh ca ngợi Hoàng Đế cất lên từ giọng nói trầm hùng của các Chiến kỹ sư, hòa vào tiếng gầm xa xăm của động cơ plasma, tạo thành một bản giao hưởng thiêng liêng của chiến tranh.
Khi cánh cửa phòng chỉ huy trượt mở với tiếng rít trầm thấp, Sa’kan bước vào, ánh mắt ngay lập tức hướng đến trung tâm căn phòng. Một bàn chiến thuật khổng lồ được đặt giữa gian phòng, phía trên là hình ảnh ba chiều của hành tinh bên dưới, tái hiện bằng những vệt sáng xanh lập lòe. Trên đó, thành phố mục tiêu hiện lên như một khối thép bầm dập, những đốm đỏ rực báo hiệu nơi giao tranh khốc liệt nhất, nơi sự sống đang bị nghiền nát dưới bàn tay của kẻ thù.
Giữa phòng chỉ huy, một chiến binh kỳ cựu đứng lặng như một tượng đài chiến tranh, khoác trên mình bộ giáp Terminator kiên cố. Ông không chỉ là một chiến binh, mà là kẻ đã dấn thân qua vô số chiến trường, nơi khói lửa và máu đã hun đúc nên ý chí sắt đá.
Bộ giáp ông mang không đơn thuần là lớp bảo hộ - mà là chứng tích của những trận chiến không hồi kết, một cỗ pháo đài di động được tôi luyện trong bão lửa, nơi từng vết sẹo khắc trên bề mặt không phải là dấu hiệu của hao mòn, mà là huy chương của một chiến binh bất bại.
Được chế tạo từ ceramite và adamantium tinh luyện, bộ giáp này biến người mặc thành một gã khổng lồ không thể cản phá. Những tấm giáp dày cộm có thể chịu được những loạt đạn pháo hạng nặng, chống chọi với sức nóng nung chảy của súng plasma, thậm chí đứng vững trước những cú chém từ lưỡi kiếm rực lửa của quỷ dữ. Lớp sơn nguyên bản từ lâu đã bị mài mòn, thay vào đó là những vết cháy sém, những đường nứt nhỏ do va chạm với lực lượng ngoài hành tinh và những vệt sẹo để lại bởi vô số đòn tấn công từng đe dọa đến mạng sống của ông. Nhưng tất cả chỉ là dấu ấn vinh quang – những vết thương mà bộ giáp gánh thay cho ông, để ông tiếp tục đứng vững, tiếp tục chiến đấu.
Mỗi chi tiết trên giáp đều phục vụ cho một mục đích duy nhất: chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Các mạch cơ mạnh mẽ bên dưới lớp giáp giúp ông di chuyển nhanh hơn bất kỳ kẻ địch nào dám đối đầu. Hệ thống truyền động hỗ trợ sức mạnh cho từng cú đấm, đủ để nghiền nát xương cốt của những con quái vật to lớn nhất. Bộ giáp tích hợp những lớp khiên năng lượng tinh vi, hấp thụ và phân tán hỏa lực địch, giúp ông trụ vững ngay cả khi bị vây hãm giữa làn đạn. Các bộ cảm biến tiên tiến quét xuyên qua bóng tối, nhận diện mối đe dọa trong từng nhịp đập, đảm bảo rằng kẻ thù không thể nào thoát khỏi tầm mắt của ông.
Nhưng trên hết, bộ giáp này không chỉ là một công cụ – nó là một minh chứng cho sự bất diệt của một chiến binh. Nó không chỉ giúp ông sống sót, mà còn biến ông thành một cơn ác mộng trên chiến trường, một ngọn lửa không thể dập tắt, thiêu rụi bất kỳ kẻ nào dám cản đường.
Trên vai ông, huy hiệu Crux Terminatus lấp lánh ánh thép, một biểu tượng không chỉ của quyền uy mà còn là của một lời thề - không bao giờ lùi bước, không bao giờ bị khuất phục. Mỗi khi ông cử động, những động cơ gầm lên, những khớp nối rung chuyển, như tiếng vang vọng của một cỗ máy chiến tranh không thể cản phá. Chiếc găng tay của ông, từng nghiền nát kẻ thù, nắm lại thành một nắm đấm sắt, mạnh mẽ như chính ý chí của ông.
Dưới chiếc mũ giáp dày nặng, đôi mắt Vul’kar rực sáng như than hồng trong lò rèn của các vị thần, soi thấu từng kẻ đứng trước mình. Khi ông nhìn ai, người đó không chỉ cảm thấy trọng lượng của ánh nhìn ấy - mà còn cảm nhận được sức nặng của lịch sử, của những chiến công vĩ đại mà ông đã lập nên, của những trận chiến đã khắc tên ông vào huyền thoại.
Sa’kan bước vào, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên hai người đã có mặt từ trước - Tarr’ven và Sol’kar, những chiến binh đồng hành cùng anh trong nhiệm vụ này. Họ đứng im lặng, dáng vẻ cứng cáp như chính bộ giáp họ khoác lên, chờ đợi mệnh lệnh.
Trước mặt họ, Vul’kar - Nguyên Soái của Quân Đoàn - đứng sừng sững như một bức tượng thép. Dưới lớp mũ giáp dày nặng, đôi mắt ông rực lên ánh xanh lạnh lẽo, sâu thẳm như chính lịch sử của Quân Đoàn mà ông mang theo.
Không khí trong phòng chỉ huy ngột ngạt, không phải bởi nhiệt độ, mà bởi áp lực của những gì sắp diễn ra. Ánh sáng từ bản đồ chiến thuật ba chiều nhấp nháy, phản chiếu lên gương mặt nghiêm nghị của những chiến binh, cho thấy một khu vực thành phố đang bốc cháy, nhưng không chỉ là ngọn lửa thông thường - nó là sự bùng phát của một thứ gì đó tồi tệ hơn. Những vệt đỏ lan rộng như vết loét trên một cơ thể mục nát, một biểu hiện rõ ràng của sự ô uế từ Cõi Phi Vật Chất.
"Seraphis đã thất thủ gần như hoàn toàn." Giọng Vul’kar vang lên như tiếng sấm, từng từ nặng trĩu. "Mọi liên lạc với hội đồng chỉ huy của thành phố đã bị cắt đứt. Những báo cáo cuối cùng từ tiền tuyến xác nhận sự xuất hiện của lũ quỷ đến từ cõi phi vật chất."
Trên màn hình chiến thuật, hình ảnh hiện lên - không phải chiến trường, mà là một cơn ác mộng sống động.
Thành phố Seraphis, niềm kiêu hãnh của thế giới này, giờ chỉ còn là một đống hoang tàn bị nuốt chửng bởi bóng tối và bệnh tật. Những con đường rực rỡ ánh đèn giờ mờ mịt trong màn sương xanh độc hại, khí tử thần tràn qua từng góc phố, ăn mòn mọi sự sống. Binh sĩ co giật trong đau đớn, máu họ biến thành dịch mủ chảy loang trên nền đá, bộ giáp họ từng tự hào khoác lên người giờ mục rữa, vỡ vụn như tro tàn. Tiếng gào thét vang lên khắp nơi, nhưng không còn mệnh lệnh nào được ban ra, không còn đội hình nào đứng vững.
Ở giữa cơn hỗn loạn, những sinh vật không thuộc về thế giới này trườn bò qua những đống đổ nát. Da thịt chúng chảy nhão như bùn lỏng, căng phồng bởi những khối u nhọt tấy đỏ. Những con mắt lồi ra, vỡ tung thành dòng dịch vàng lợm giỏ xuống nền đất. Chúng cười, những nụ cười méo mó với hàm răng gãy khấp khểnh, tiếng cười rỉ rả như hàng trăm con ruồi vo ve bên tai.
Sa’kan cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Anh siết chặt bàn tay, móng tay nghiến vào lớp găng bọc thép.
"Lực lượng phòng thủ còn lại thế nào?"
Vul’kar lắc đầu, ánh mắt nặng trĩu. "Họ đã bị chia cắt. Những đơn vị còn sống sót đang cố thủ ở các cứ điểm nội thành, nhưng họ không thể trụ lâu hơn nữa. Tất cả các tuyến tiếp tế đều bị cắt đứt. Quân tiếp viện đang trên đường, nhưng sẽ không kịp hỗ trợ."
Căn phòng lặng ngắt, chỉ còn tiếng ù ù của hệ thống thông gió và ánh sáng xanh lập lòe từ màn hình chiến thuật. Không ai lên tiếng, nhưng bầu không khí căng thẳng như dây cung sắp đứt.
“Thời gian của chúng ta sắp cạn.” Giọng Vul’kar vang lên, trầm như tiếng sấm xa. Ông đưa tay lướt qua bảng điều khiển, hình ảnh Seraphis hiện lên với từng khu vực bị đánh dấu đỏ. “Khu Tây Nam đã hoàn toàn rơi vào tay kẻ thù. Trung tâm đang trên bờ vực sụp đổ. Phía Đông vẫn còn cầm cự, nhưng họ sẽ không trụ được lâu nếu không có viện trợ.”
Sol’kar khoanh tay, đôi mắt tối lại. “Còn đơn vị nào có thể chiến đấu không?”
Vul’kar liếc nhìn bản đồ, giọng trầm như tiếng đá lăn. “Vẫn còn một số lực lượng phòng thủ rải rác trong thành phố. Nhưng họ bị cô lập, không còn chỉ huy, không liên lạc, không tiếp viện.”
Ông ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng chiến binh trong phòng. “Nếu chúng ta không hành động ngay, họ sẽ không gục ngã trên chiến trường như những chiến binh… mà sẽ bị tàn sát từng người một, như những ngọn đèn le lói dần tắt trong màn đêm.”
Sa’kan siết chặt nắm đấm. “Nhưng Seraphis có hệ thống phòng thủ kiên cố bậc nhất. Chỉ với một cuộc tấn công thông thường, bọn chúng không thể nào đánh sập nó nhanh đến vậy.”
Ánh mắt Vul’kar trầm hẳn xuống, giọng ông lạnh lẽo như thép nguội. “Đây không phải một cuộc tấn công thông thường.” Ông ngừng lại một nhịp, như thể đang kìm nén cơn giận đang cuộn trào. “Chúng không chỉ đơn thuần đổ quân vào thành phố - Seraphis đã bị chuẩn bị sẵn để thất thủ.”
Ông quét mắt qua những chiến binh trước mặt, ánh nhìn sắc bén như muốn khắc sâu sự thật cay đắng. “Những cứ điểm trọng yếu bị đánh chiếm quá nhanh. Hệ thống phòng thủ bị vô hiệu hóa trước khi chúng kịp bắn phát đạn đầu tiên. Những tuyến đường tiếp tế - mọi con đường lẽ ra phải được bảo vệ chặt chẽ - đều bị cắt đứt đồng loạt. Đây không phải ngẫu nhiên.”
Không khí trong phòng chiến thuật trĩu nặng, chỉ còn tiếng ù ù của hệ thống thông gió. Sa’kan siết chặt nắm đấm, giọng anh trầm đục. “Ông đang nói rằng…”
“Phải.” Vul’kar gật đầu, ánh mắt tối sầm lại. “Hoặc nội bộ có kẻ đã phản bội, hoặc kẻ thù đã cắm rễ trong thành phố từ rất lâu. Chúng ta không chỉ đối mặt với một đạo quân bên ngoài - mà còn với những kẻ đã đứng ngay giữa hàng ngũ chúng ta.”
Vul’kar dừng lại, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng chiến binh trong phòng, như muốn đo lường phản ứng của họ. Không ai lên tiếng, nhưng bầu không khí chùng xuống như thể cả căn phòng bị một bàn tay vô hình siết chặt. Khi ông cất giọng, âm thanh đó không còn là một mệnh lệnh hay một lời cảnh báo đơn thuần - mà là sự thật trần trụi, không thể chối cãi.
“Chúng ta có lý do để tin rằng một con quỷ dưới trướng vị thần Hỗn Mang đã trực tiếp ra tay.” Ông gõ nhẹ ngón tay lên màn hình hiển thị bản đồ, phóng to một khu vực đã bị tàn phá hoàn toàn. “Không có dấu hiệu của chiến thuật thông thường - không chiến xa, không đường tiếp tế, không hệ thống liên lạc của kẻ địch bị chặn. Chúng ta không chỉ đối đầu với một đội quân xâm lược thông thường. Đây là sự tàn phá theo kiểu khác… Một sự hủy diệt có chủ đích.”
Sol’kar nghiêng người về phía trước, ánh mắt trầm tư. “Dựa trên điều gì?”
Vul’kar phóng to hình ảnh thực địa từ các thiết bị trinh sát còn sót lại. Những con đường bị ăn mòn thành những vũng chất lỏng nhầy nhụa, các tòa nhà đổ sập không phải do pháo kích, mà dường như bị mục ruỗng từ bên trong. Những xác người rải rác - nhưng không còn nguyên vẹn. Một số đã biến dạng, da thịt sưng phù như thể bị một thứ dịch bệnh quái dị nuốt trọn.
“Dịch bệnh,” Vul’kar nói, giọng ông trầm xuống như thể chính bản thân ông cũng không muốn tin vào điều đó. “Không có vết thương chí mạng từ vũ khí thông thường. Những người này chết vì một thứ gì đó khác.”
Sa’kan nghiến răng. “Ác thần Nurgle.”
Vul’kar gật đầu. “Hoặc một trong những tôi tớ của hắn.” Ông vuốt ngón tay qua một hình ảnh khác - một nhóm binh sĩ bị bỏ lại giữa đường, giáp trụ của họ bị ăn mòn bởi một thứ chất nhầy xanh úa, như thể nó vẫn đang sống và lan dần qua xác họ. Một số cơ thể đã bị biến đổi - da thịt bị xé toạc để lộ ra những phần mô nhầy nhụa, không còn hình dáng con người.
“Tôi không tin một cuộc tấn công bình thường có thể làm được chuyện này,” Vul’kar tiếp tục. “Cách duy nhất để giải thích là có một thực thể Hỗn Mang can thiệp trực tiếp. Một con quỷ. Hoặc tệ hơn…” Ông nhìn từng người một, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. “Lực lượng Death Guard đã đặt chân đến đây.”
Căn phòng chìm trong im lặng.
Sol’kar thở hắt ra, giọng cộc cằn. “Nếu chúng đã có mặt ở đây, nghĩa là không chỉ thành phố này gặp nguy hiểm. Cả hành tinh sẽ không còn cơ hội nào nữa.”
Tarr’ven nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. “Chúng ta phải xác nhận.”
Vul’kar nhấn một nút khác trên màn hình, hiển thị đoạn tín hiệu cuối cùng thu được từ khu Đông trước khi mất liên lạc. Hình ảnh rung lắc, mờ nhòe do nhiễu loạn, nhưng vẫn đủ để nhận ra những bóng đen lừng lững đang tiến qua màn sương bệnh dịch. Ánh mắt đỏ rực lóe lên từ những bộ giáp mục rữa, những biểu tượng thối rữa của Nurgle khắc sâu vào kim loại, và phía sau chúng - những thực thể vặn vẹo, như thể từng mảnh thịt và xương bị ép buộc hòa làm một trong cơn đau bất tận.
Một giọng nói méo mó vang lên từ đoạn thu âm, trầm đục và trêu ngươi, mang theo âm hưởng của bệnh hoạn và hủy diệt.
“Món quà của Đấng Cha Nhân Từ đã đến… Chúng ta sẽ thanh tẩy các ngươi khỏi đau khổ…”
Tín hiệu ngắt quãng, rồi hoàn toàn tắt lịm.
Vul’kar nhìn mọi người một lần cuối, giọng ông thấp và sắc lạnh.
“Bây giờ thì chúng ta đã biết kẻ địch thật sự là ai.”
Không khí trong phòng chiến thuật trở nên trĩu nặng, chỉ có ánh sáng từ màn hình nhấp nháy phản chiếu lên những bộ giáp chiến binh.
Tarr’ven nghiến răng. “Vậy chúng ta có thể làm gì?”
Vul’kar chậm rãi hít một hơi, rồi nhìn thẳng vào đồng đội. “Lựa chọn của chúng ta không nhiều.” Ông chỉ tay về phía Đông trên bản đồ. “Chúng ta sẽ tiến đến đó, tập hợp những chiến binh còn sống, tái lập phòng tuyến… và khởi đầu cho cuộc phản công.”
Sol’kar khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh. “Nghĩa là chúng ta phải vượt qua một thành phố đã trở thành địa ngục?”
“Chính xác.” Vul’kar gật đầu, giọng không hề dao động.
Sol’kar khẽ bật cười, tiếng cười khô khốc và nặng trĩu. “Tức là một nhiệm vụ tự sát.”
“Không.” Vul’kar quét mắt qua từng chiến binh, giọng nói như một mệnh lệnh khắc sâu vào tâm trí họ. “Chúng ta không đến đó để chết. Chúng ta sẽ sống để để giành lại Seraphis và nhiều hơn nữa. Và chúng ta sẽ làm được.”
Tarr’ven gõ nhẹ lên chuôi vũ khí, đôi mắt ánh lên vẻ sắc lạnh. “Vậy còn chờ gì nữa?”
Vul’kar quay người, giọng ông vang lên chắc nịch.
"Hãy chuẩn bị đi, hỡi chiến binh của Salamanders. Chúng ta sẽ mang sự phán xét của Hoàng Đế đến với những kẻ thù dám mạo phạm đến Đế Chế."
Sa’kan bước ra khỏi phòng chỉ huy, lòng đầy quyết tâm và nóng bỏng như ngọn lửa trong tâm hồn. Mỗi bước chân dồn dập trên mặt sàn kim loại đều vang vọng như tiếng trống chiến trận, và từng giây từng phút trôi qua đều khiến anh cảm nhận được sức nặng của sứ mệnh mà mình sắp phải đối mặt.
Anh bước qua những hành lang dài của chiến hạm, bước chân nện xuống nền sàn kim loại trong nhịp điệu trầm ổn. Lần này, anh không đi đến phòng cầu nguyện để lắng nghe lời răn dạy của Chiến kỹ sư Astartes, cũng không đến để nhận phước lành từ những bài giảng thiêng liêng. Mục tiêu của anh là những khoang sâu trong lòng chiến hạm, nơi vũ khí và chiến giáp đang chờ đợi, nơi mà mỗi chiến binh Salamanders bước vào không phải như một con người bình thường, mà như một phần của cỗ máy chiến tranh.
Tiến vào một khoang vũ khí rộng lớn, đôi mắt quét qua những hàng vũ khí được đặt ngay ngắn trên giá. Bolter hạng nặng, kiếm năng lượng, búa chiến, súng plasma - mỗi thứ đều là một tuyệt tác của nghệ thuật chiến tranh. Nhưng anh không cần phải đắn đo. Anh biết chính xác mình sẽ mang theo thứ gì.
Trước tiên là Heavy Bolt Rifle - một biến thể mạnh mẽ hơn của khẩu súng Bolter tiêu chuẩn, thiết kế đặc biệt dành cho chiến thuật tấn công tầm trung và xa. Anh nâng khẩu súng lên, cảm nhận sức nặng của nó trong tay, rồi kiểm tra hộp tiếp đạn. Đạn cỡ .75 Caliber Mass Reactive vẫn nguyên vẹn - mỗi viên đều có thể xé toạc kẻ thù bằng một vụ nổ nhỏ khi xuyên qua giáp thịt.
Sau đó, anh lấy súng Flamer - một biểu tượng không thể thiếu của Salamanders. Ngọn lửa là vũ khí của Quân Đoàn, là công lý của họ. Sa’kan kiểm tra bình nhiên liệu, cảm nhận mùi hóa chất nồng nặc nhưng quen thuộc. Anh biết thứ này sẽ thiêu rụi mọi dấu vết của dị giáo và tà thần.
Cuối cùng, anh với tay lấy Chainsword - một vũ khí đáng sợ với những răng cưa adamantium sắc bén, được chế tạo để xé nát thịt xương kẻ thù trong cơn bão lửa và thép. Thân kiếm được khắc những biểu tượng cổ xưa của Quân Đoàn, từng nét khắc chìm sâu như để khắc ghi lời thề của một chiến binh Salamanders.
Khi anh kích hoạt, lưỡi cưa gầm lên đầy uy lực, các mắt xích thép bắt đầu chuyển động, tạo ra âm thanh rít gào như tiếng gầm của một con thú hoang. Mỗi vòng quay của lưỡi cưa tỏa ra những tia lửa nhỏ, phả ra một luồng hơi nóng, như thể chính nó cũng đang khát máu kẻ thù. Sa’kan nắm chặt chuôi kiếm, cảm nhận từng rung động truyền qua lớp găng tay bọc giáp - một lời nhắc nhở rằng vũ khí này không phải chỉ để chiến đấu, mà là để thiêu rụi lũ dị giáo, để xé toạc những kẻ đã phản bội Hoàng Đế.
Vũ khí đã sẵn sàng. Chiến tranh đã cận kề.
Sa’kan rời khỏi khoang vũ khí, Chainsword vẫn gầm gừ trong tay như một con thú hoang sẵn sàng cắn xé con mồi. Anh bước nhanh qua những hành lang thép của chiến hạm, từng nhịp bước vang lên mạnh mẽ trên sàn kim loại, hòa lẫn với tiếng loa phát lệnh khẩn cấp cùng âm thanh của máy móc vận hành.
Sa’kan bước vào bãi đáp, nơi Tarr’ven và Sol’kar đã có mặt, sẵn sàng cho nhiệm vụ.
Tarr’ven, cao lớn như một pháo đài di động trong bộ giáp chiến dày cộm, đeo chéo trên vai khẩu Heavy Flamer, thứ vũ khí gầm rít như một con thú khát máu. Những biểu tượng cháy sém trên lớp vỏ kim loại của nó là dấu vết từ những trận chiến khốc liệt. Bên hông anh lủng lẳng một khẩu Melta Gun, vũ khí chuyên để nung chảy kẻ thù trong cơn thịnh nộ rực lửa.
Sol’kar đứng lặng lẽ, nhưng sự im lặng đó chất chứa sát khí lạnh lùng. Anh giữ chặt khẩu bắn tỉa Stalker Bolter, ống ngắm phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt của sân bay, sẵn sàng nhả đạn vào bất kỳ mục tiêu nào. Dưới lớp giáp, một khẩu súng lục Plasma được gài chắc bên hông, chuẩn bị thiêu rụi bất cứ thứ gì dám cản đường họ.
Họ không cần trao đổi nhiều. Một ánh mắt là đủ - mệnh lệnh đã rõ ràng. Trận chiến đang chờ đợi.
Trên bãi đáp rực lửa, chiếc chiến cơ Thunderhawk sừng sững như một chiến thần giữa bóng đêm. Lớp giáp ceramite và adamantium dày cộp mang những vết sẹo chiến tranh, từng mảng cháy xém còn hằn lại từ những cuộc chiến trước. Trên mũi tàu, huy chương của Quân Đoàn tỏa sáng kiêu hãnh dưới ánh đèn sân bay, một lời tuyên bố không thể nhầm lẫn: "Chúng ta là những đứa con của Hoàng Đế, là những kẻ mang chiến tranh đến kẻ thù."
Mũi tàu kéo dài như một lưỡi giáo, nơi gắn Pháo Laser Hủy Diệt, một vũ khí đủ sức xé nát xe tăng siêu nặng chỉ trong nháy mắt. Hai bên thân tàu, những khẩu Heavy Bolter nằm gọn trong các ụ pháo, nòng súng khổng lồ im lặng như những kẻ hành quyết đang chờ đợi lệnh phán xét. Trên cánh, những quả tên lửa Hellstrike Missile được gắn chặt vào bệ phóng, mũi tên tử thần sẵn sàng lao xuống kẻ thù như những đòn sấm sét của Hoàng Đế giáng xuống quân dị giáo.
Một tiếng "rầm" vang lên khi khoang chứa mở ra, để lộ bóng tối bên trong. Ánh đèn đỏ quét ngang, phản chiếu lên bề mặt kim loại đen bóng, nơi từng thế hệ Astartes đã bước lên, nơi bao nhiêu chiến binh đã ra đi mà không bao giờ trở lại. Hai hàng ghế thép xếp dọc theo thân tàu, mỗi ghế được trang bị khóa an toàn để giữ chặt những chiến binh mang giáp Mark X nặng nề. Trên tường, hàng loạt Bolter, Plasma Gun, Melta Gun, và những lưỡi Chainsword lấp lánh trong ánh sáng mờ nhạt, như những con thú đang chờ được thả khỏi xiềng xích.
Phía trước, buồng lái là trung tâm điều khiển của một cơn cuồng phong thép. Những Servitor phi công cắm sâu vào bảng điều khiển, đôi mắt vô hồn phản chiếu hàng trăm dòng dữ liệu nhảy múa trên màn hình. Tấm kính phía trước hiển thị bản đồ chiến trường, đánh dấu những điểm nóng nơi quân địch đang tràn đến như cơn thủy triều của sự hủy diệt.
Sa’kan bước lên đầu tiên, đôi mắt như khắc ghi từng góc cạnh của con tàu, như thể anh đang chào hỏi một đồng đội cũ. Sau lưng anh, Tarr’ven và Sol’kar theo sát. Tarr’ven đặt khẩu Heavy Flamer xuống bên cạnh, ánh sáng đỏ phản chiếu lên bề mặt vũ khí, soi rõ những dòng thánh văn khắc sâu vào thân súng. Sol’kar kiểm tra lại Stalker Bolter, nòng súng dài hơn tiêu chuẩn, một vũ khí dành cho những phát bắn chết chóc từ khoảng cách xa.
Cửa khoang đóng sập lại, ánh sáng đỏ bao trùm toàn bộ không gian. Giọng phi công vang lên qua hệ thống liên lạc, trầm ổn như thép nguội:
“Thunderhawk khởi hành. Vì Hoàng Đế. Vì Quân Đoàn.”
Một tiếng gầm chát chúa vang lên khi động cơ phản lực khổng lồ bùng cháy, những vòng xoáy lửa quét ngang sàn đáp. Con tàu rung chuyển, rồi bứt khỏi mặt đất,
lao vút lên bầu trời như một con mãnh thú được giải phóng khỏi xiềng xích.


1 Bình luận