Người phụ nữ khựng lại.
Ánh sáng yếu ớt từ viên tinh thể gắn nơi thân súng hắt lên khuôn mặt đứa trẻ. Một cô bé chừng năm tuổi, chiếc áo phông quá khổ loang lổ máu đen đã khô, bẩn đến nỗi không còn nhận ra màu ban đầu. Thân hình gầy guộc, nhỏ như thể một cơn gió cũng có thể cuốn đi. Nó trông như bóng ma vừa trườn ra từ cõi chết.
Nhưng điều khiến cô ấn tượng lại là đôi mắt. Đôi đồng tử màu xanh lục, trong vắt. Ánh nhìn ngây thơ đến mức không thật.
“Cháu là ai?” Cô siết chặt khẩu súng. Ánh mắt không ngừng quét qua thân hình đứa bé, giọng trầm thấp, đầy cảnh giác.
“Cháu là Mộc Hồng Mị ạ.”
Giọng cô bé trong và rõ. Ngẩng lên nhìn không né tránh. Như thể đang khẳng định. ‘Cháu chỉ là một đứa trẻ vô hại.’
Tên gọi ấy là do chính cô bé tự chọn. ‘Mộc’ tượng trưng cho cây, ‘Hồng’ là tên đệm của cơ thể này, còn 'Mị' là tên loại quả mọc ra từ chính thân thể cô bé.
Người phụ nữ vẫn bất động. Ánh mắt sắc lạnh dò xét không ngừng. Khẽ nhíu mày. Sự nghi ngờ trong cô không hề vơi bớt.
Không khí như bị nén lại. Tĩnh lặng. Thời gian dường như ngừng trôi giữa hai người. Đôi đồng tử xanh của Hồng Mị khẽ đảo quanh. Ánh nhìn trượt dọc người phụ nữ.
Mái tóc ngắn đen tuyền cột gọn phía sau. Làn da sạm, hằn dấu tháng năm rèn giũa trong khổ cực. Mắt đen sâu, trán lấm tấm mồ hôi, tóc con dính bết vào da đầu. Bộ quân phục ôm sát, chất vải co giãn, sắc đen tiệp hẳn vào bóng tối, giúp cô dễ dàng ẩn mình vào màn đêm.
Ánh mắt Hồng Mị dừng lại ngay trước ngực cô. Một dòng chữ nhỏ, chỉ thêu màu vàng cháy, như ẩn như hiện dưới nếp gấp vải theo từng chuyện động của cô ấy.
‘Võ Linh Lung. Chắc là tên cô ấy.’ Hồng Mị cụp mắt. Lặng lẽ ghi nhớ lấy cái tên.
Linh Lung cũng không rời mắt khỏi đứa trẻ xa lạ. Trong cô dấy lên một cảm xúc ngổn ngang. Nơi này lẽ ra đã hoang phế, chỉ còn là vỏ rỗng của một hành tinh chết. Một quá khứ mục rữa. Nhưng một đứa trẻ… lại đang đứng ở đây. Bằng da, bằng thịt, và đang thở.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, những bài giảng lịch sử ùa về.
Một trăm năm trước, tận thế đổ ập xuống Trái Đất mà không báo trước. Nơi vốn xanh tươi và xinh đẹp dần dần tàn lụi sau thảm hoạ. Ma vật trỗi dậy, Trái Đất chìm trong biển máu. Loài người không thể chống cự nổi trước sự tấn công không ngừng của chúng.
Họ đã quyết định xây dựng tàu bay và rời đi. Nhưng không đủ chỗ cho tất cả, nên họ chia thành ba nhóm để khởi hành. Nhóm đầu tiên hạ cánh xuống hành tinh Viola, dự định sẽ quay lại ngay để đón những nhóm còn lại. Nhưng tình hình ở hành tinh mới lại quá phức tạp, không thể quay về. Trái Đất cũng dần trở thành thiên đường của những kẻ biến dị. Kể từ đó, nơi này được ghi vào lịch sử như một hành tinh chết. Không người sống, không hy vọng.
Vậy mà… giờ đây, một đứa trẻ lại nói mình là người sống sót.
Linh Lung không thể hiểu. Không dám tin vào điều bất khả thi này. Nhưng đứa trẻ ấy lại quá giống con người, giống đến từng sợi tóc, cơ thể, đến từng cử chỉ. Nó khiến cô phân vân không biết có nên tin.
Ánh mắt Linh Lung quét qua từng chi tiết trên cơ thể Hồng Mị, như muốn khám phá hết tất cả những bí ẩn từ đứa trẻ này. Cô mím môi, không nói gì, để dòng suy nghĩ rối bời cuốn mình vào những câu hỏi vô tận.
Thời gian âm thầm trôi qua căng thẳng. Một lúc lâu sau, Linh Lung mới lên tiếng hỏi:
“Sao cháu lại ở đây?”
Hồng Mị cúi đầu. Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản, nhưng lại khá khó để trả lời. Bàn tay cô bé siết nhẹ vạt áo, mi mắt khẽ động. Một tia do dự thoáng qua rồi biến mất, nhanh chóng bị thay bằng vẻ sợ hãi thuần túy.
Giọng cô bé ngắt quãng, như thể mỗi từ phải moi ra từ nơi sâu thẳm của nỗi sợ hãi. Hồng Mị cúi mặt, tránh ánh sáng chiếu vào những góc tối trong tâm trí mình. Bờ vai cô bé run lên từng nhịp, vạt áo nhăn nhúm giữa những ngón tay, trả lời:
“Cháu ở khu an toàn gần đây… Hức. Ba ngày trước, xác sống tấn công... Cha mẹ cháu ở lại để chiến đấu... Cháu trốn dưới hầm bên kia rất lâu. Khi nãy nghe tiếng động, cháu tưởng... tưởng là bố mẹ... nên cháu mới qua đây...”
Cứ mỗi tiếng nấc, bờ vai cô bé lại run rẩy. Vạt áo bị siết chặt đến nỗi từng nếp nhăn như vẽ lên nỗi đau trong lòng.
Linh Lung đứng đối diện không phản ứng. Nhưng ánh nhìn của cô đã thay đổi. Không hoàn toàn lạnh lùng nữa, mà có chút dịu dàng hơn, xen lẫn thương hại.
Cô kiên nhẫn lắng nghe đến cuối cùng. Mỗi lần đứa trẻ ấy nghẹn ngào, một tia xót thương lại len lỏi chạy dọc sống lưng. Nhưng bản năng cảnh giác của một quân nhân vẫn không buông tha, ngăn cản mọi cảm xúc của cô một cách trắng trợn. Đứa trẻ lộ ra biểu cảm đáng thương, cũng không thể khiến cô buông lỏng cây súng của mình. Trái lại, nó lại khuấy lên trong đầu cô một loạt câu hỏi. ‘Khu an toàn? Còn người sống sót ở đây sao? Lẽ ra điều này là không thể. Nhưng… nếu như... lại là thật thì sao?’
Linh Lung nhìn chăm chăm vào cơ thể nhỏ bé trước mặt. Một cái chớp mắt nhẹ, nuốt khan rồi giọng nói cứng rắn bật ra:
“Nói dối. Tại sao ta chưa từng nghe về khu an toàn nào gần đây? Theo báo cáo, Trái Đất... đã chết. Làm sao các ngươi vẫn còn sống?”
Hồng Mị khựng lại. ‘Họ… đã dự đoán? Họ đã nghĩ tất cả sẽ chết, nên mới bỏ mặc sao những người còn lại sao?’ Câu hỏi ấy cứ xoáy mãi trong đầu, như một cơn sóng ngầm. Một cảm giác nghẹn ứ trào lên cổ họng, nhưng cô bé không để nó bùng nổ. Cố nén lại, vùi lấp nó trong sâu thẳm.
Khuôn mặt cô bé giữ nguyên vẻ sợ hãi, giọng nghẹn ngào, đau thương, đúng như vai diễn mà Hồng Mị buộc phải mang:
“Hức... Cháu... cháu cũng không rõ. Cháu chỉ nghe cha mẹ nói rằng... Ngày xưa, khu an toàn này từng bị tấn công. May mắn còn người sống sót và dựng nên một khu an toàn nhỏ ở vùng ngoại ô thành phố... Sau đó... Hức... Dần dần có người bắt đầu thức tỉnh những... sức mạnh đặc biệt. Nhờ vậy mới có thể cầm cự được... đến tận bây giờ.”
“Sức mạnh đặc biệt?” Linh Lung trầm ngâm, thủ thỉ trong miệng. Đôi mắt nheo lại, nhìn chằm chằm vào Hồng Mị như muốn tìm ra sai lệch trong từng câu nói.
Một tay Linh Lung giữ chặt khẩu súng, tay còn lại từ từ hạ xuống trước ngực. Ngón tay xoè rộng, như thể đang đón chờ thứ gì vô hình trong không khí. Cô nghiêng mắt nhìn theo, trong lòng khẽ động.
Từ không gian trống rỗng, một vòng nước nhỏ bằng đầu ngón tay bắt đầu xoáy lên. Nó hút lấy hơi nước lẩn khuất trong không khí, gom lại thành một khối cầu trong suốt. Từng sợi, từng giọt, dồn về một nơi, hình thành một quả cầu lấp lánh. Quả cầu dần lớn lên, xoáy mạnh nơi trung tâm, căng sáng như viên ngọc sống, phản chiếu những đốm lửa đỏ mờ nhạt trong đêm.
Linh Lung ngẩng đầu. Hỏi một cách nghiêm túc:
“Giống như vậy phải không?”
Ngước mắt lên nhìn. Hồng Mị nhìn vào quả cầu lấp lánh. Hàng mi cong vẫn còn ướt khẽ run lên. Ánh sáng từ ngọn lửa gần đó phản chiếu lên quả cầu nước xoáy, khiến cô bé nhớ lại một vài ký ức - những người thức tỉnh sức mạnh trước khi biến dị.
Gật đầu nhẹ, giọng nói non nớt, vương chút nghẹn ngào chưa kịp nguôi, đáp khẽ:
“Gần... giống ạ. Người trong khu bọn cháu hầu hết đều có sức mạnh như vậy. Có người còn tạo ra được cả cuồng phong lửa...”
Hồng Mị quan sát kỹ từng biến đổi nhỏ trên gương mặt Linh Lung. Dù không dễ nhận ra, nhưng cảm xúc trên mặt cô đã có chút thay đổi theo chiều hướng tích cực. Tình hình có vẻ thuận lợi hơn. Cô bé đưa tay lên, quệt nhanh khoé mi ướt át, một động tác vội vàng, để lại một vệt nước dài trên khoé mắt. Cô bé nói tiếp chậm rãi hơn:
“Cháu... cũng có sức mạnh đặc biệt. Cháu có thể... tái tạo lại vết thương. Dù có bị thương đến đâu cũng sẽ tự hồi phục.”
Quả cầu nước trong tay Linh Lung khẽ rung lên rồi vỡ vụn, tan vào không khí. Cô thu tay lại, ánh mắt vẫn nhàn nhạt nhìn Hồng Mị. Lời nói của cô bé vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ, nhưng không phải là không có khả năng. Nếu nơi đó thật sự tồn tại những người có năng lực thần bí như cô… thì việc sống sót suốt những năm qua không phải là điều không tưởng.
Khi nghe đến khả năng tái tạo, hồi phục vết thương. Ánh mắt Linh Lung bất giác lóe lên một tia hy vọng, một cảm giác mong mỏi thoáng qua. Lần đầu tiên kể từ khi gặp nhau, giọng cô trở nên nhẹ nhàng hơn, mang theo một thoáng mong chờ:
“Vậy... cháu có thể chữa thương cho người khác không?”
Hồng Mị khựng lại, mắt vô thức đảo về phía người đàn ông đang bất tỉnh bên cạnh. Chỉ nhìn nhiêu đó cũng đủ để hiểu được hàm ý. Cô bé khẽ lắc đầu, giọng nhỏ dần:
“Không thể… Cháu chỉ có thể tái tạo cho chính mình thôi.”
Câu trả lời của Hồng Mị không phải là dối trá. Thực tế, năng lực tái tạo của cô bé chỉ có thể dùng cho chính mình. Với năng lực ấy, cô bé có thể tự kiến tạo lại cơ thể theo ý muốn. Đây cũng là lý do cơ thể Hồng Mị lại giống với một đứa trẻ đến thế.
Sau khi hấp thụ năng lực này vào cơ thể, còn kèm theo mảnh ký ức của Hồng Nhi. Ấn tượng sâu sắc với nụ cười xinh đẹp và đôi mắt to tròn lấp lánh. Hồng Mị không cưỡng lại được mà tạo dựng cơ thể mình thành một đứa trẻ non nớt này.
Linh Lung thoáng thất vọng trước câu trả lời. Cô thở dài một hơi, hạ khẩu súng xuống, nhét lại vào bao buộc trên đùi. Cô chậm rãi ngồi xuống nền đất lạnh, lưng tựa vào tường. Đêm đã khuya, không khí trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Mắt cô hướng về ngọn lửa đang cháy thấp. Một tiếng thở dài, cô nói bằng giọng nhẹ bẫng, nhưng đủ lớn để Hồng Mị có thể nghe thấy:
“Được rồi. Cháu cũng ngồi xuống đi.”
Hồng Mị hơi ngập ngừng, rồi lặng lẽ lùi về phía góc đối diện. Chọn một chỗ khuất ánh lửa, nơi mà ánh sáng đỏ hồng không thể vươn tới. Bóng hình cô bé tan dần vào bức tường lạnh phía sau, đôi tay gầy gò ôm lấy gối, thu mình lại như một cánh hoa nhỏ nép mình trong đêm.
Ngọn lửa nhỏ như đang nhảy múa, trong đáy mắt Hồng Mị lóe lên một tia ghét bỏ. Bản thể của cô bé vốn là cây, và lửa không chỉ là mối đe dọa mà còn là thiên địch.
Ngọn lửa hắt bóng lung lay lên tường, lay động cả không gian, ánh sáng mờ mờ ảo ảo bao phủ căn phòng. Hồng Mị không nhìn vào đó lâu, ánh mắt từ từ chuyển sang hai con người còn lại. Người đàn ông, đang mê man trong cơn sốt, thân thể vật vã vì cơn đau.
Anh nằm bất động bên cạnh Linh Lung. Cánh tay phải đã cụt đến sát vai, vết thương dường như đã cầm máu, nhưng da thịt vẫn khô nóng, mồ hôi túa ra từng giọt. Nhịp thở yếu ớt như sợi chỉ mỏng manh, không ngừng giằng co giữa sự sống và cái chết.
Hồng Mị nhìn một lúc, nhỏ giọng dò hỏi:
“Sao chú ấy bị thương nặng vậy ạ?”
Linh Lung liếc mắt qua góc tối, rồi dừng lại trên gương mặt người đồng đội đang rên rỉ bên cạnh. Giọng cô trầm xuống, pha lẫn chút mệt mỏi:
“Hôm qua, khi vừa đến Trái Đất thì cô chú gặp phải một con ma vật cấp năm.”
Cô ngừng lại một nhịp, rồi tiếp:
“Mặc dù may mắn thoát được, nhưng anh ấy trúng đòn, buộc phải cắt tay để ngăn ma khí rối loạn. Giờ chỉ còn chờ anh ấy tỉnh lại thôi.”
Khăn mát được thay liên tục, vừa đặt lên trán anh đã nhanh chóng ấm lên. Linh Lung không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ quan sát từng thay đổi nhỏ trên khuôn mặt anh. Mạch đập yếu, nhịp thở phập phồng.
Hồng Mị cúi đầu, vài từ lạ lẫm khó hiểu. Ma vật và ma năng, cô bé định hỏi, nhưng rồi lại thôi.
Im lặng lại kéo dài. Linh Lung vừa thay mảnh khăn mát trên tay, đặt lên trán người đồng đội. Như cảm giác được, đôi mắt anh khẽ giãn ra thoải mái.
Bỗng nhiên cô chợt quay sang như vừa nhớ ra gì đó. Giọng nói có phần gấp gáp hỏi:
“Khu an toàn của cháu… gần đây phải không? Có ai sống sót không? Có ai biết trị thương không?”
Hồng Mị hơi do dự, ánh mắt dán xuống nền đất lạnh, giọng nhỏ dần:
“Có... nhưng ba ngày trước, khu an toàn bị rất nhiều xác sống tấn công rồi. Cháu… không rõ giờ còn ai không. Bố mẹ cháu giữ chân chúng... để cháu chạy. Cháu đợi ở đây ba ngày rồi. Chưa có ai đến đón…”
Câu cuối cùng gần như tan vào hơi thở, run rẩy bật ra từng chữ. Linh Lung không hỏi thêm gì nữa, ánh mắt thoáng vẻ ngại ngùng.
Cô từng ở trong quân đội. Từng chứng kiến những cảnh giết chóc không toàn thây. Từng biết cái gọi là vùng chết. Nhưng giờ đây, một đứa trẻ đang cố gắng kể lại tất cả cho cô nghe.
Câu an ủi định thốt ra, nhưng lại nghẹn lại trong cổ họng. Không phải vì không biết nói gì cho đúng, mà vì biết rõ, dù có nói gì đi nữa, cũng chẳng thể vơi đi nỗi đau của cô bé. Cô vô thức nhận ra, bản thân mình đang dần đồng cảm với một đứa trẻ tội nghiệp.
Hồng Mị ôm đầu gối, vô hồn nhìn vào ngọn lửa đang cháy. Ánh sáng bập bùng chiếu lên khuôn mặt non nớt, tạo nên những mảng sáng tối đan xen. Tiếng tí tách vang lên đều đều, từng nhịp khẽ như nhịp tim đập trong khoảng lặng, hòa quyện với không khí tĩnh mịch.
Linh Lung nhìn hình bóng bé nhỏ ấy một lúc lâu, rồi lặng lẽ quay đi. Một cảm giác nghẹn lại trong lồng ngực. ‘Thật đáng thương.’
“Khụ... khụ...”
Tiếng ho khan vang lên. Người đàn ông mở mắt, tròng mắt đục ngầu và mỏi mệt, hơi thở nặng nhọc. Gương mặt anh tái nhợt vì mất máu. Cơ thể to lớn nằm đó, băng gạc quấn sơ sài trên vết thương, máu vẫn thấm ra, nhỏ từng giọt xuống nền đất lạnh.
Linh Lung vội tiến tới, đỡ anh dậy, đưa nước. Anh uống vài ngụm, thở gấp, rồi khẽ nghiêng đầu cảm ơn:
“…Cảm ơn… khụ…”
Linh Lung đặt nhẹ bình nước xuống bên cạnh. Ánh mắt căng thẳng không giấu được lo lắng, trấn an anh:
“Ông nghỉ thêm chút đi. Ngày mai chúng ta quay về.”
Cơn ho giảm dần. Người đàn ông nhắm mắt một lúc rồi mở ra, giọng trầm khàn, lơ đãng:
“Còn nhiệm vụ... bà có tìm thấy quả mị chưa?”
Nhiệm vụ lần này của họ là quay về Trái Đất, tìm kiếm ‘quả mị’ một nguyên liệu đặc biệt được coi là chìa khóa đột phá trong nghiên cứu và nâng cao năng lực. Theo tài liệu sơ bộ, quả mị không chỉ gia tăng lượng ma khí trong cơ thể, mà còn nâng cao khả năng điều khiển tư duy, yếu tố then chốt trong việc thúc đẩy cấp bậc anh hùng.
Dù hành tinh Viola cũng có nhiều loài thực vật tương tự, nhưng chỉ có quả mị từ Trái Đất mới có hiệu quả mạnh nhất. Vì vậy, cô và đồng đội đã được điều động trở lại hành tinh cũ, hy vọng thu thập được những quả mị quý giá từ khu căn cứ số 77 tại Cenada.
Đáng tiếc, họ hạ cánh sai điểm, và tai ương ập đến ngay sau đó. Sau cùng họ cũng đến được nơi này. Nhưng lúc bước vào, Linh Lung đã đảo mắt quan sát xung quanh. Tại đây, không hề có cây cổ thụ lớn như mô tả trong hồ sơ.
Tệ hơn nữa, đồng đội cô bị thương nặng, cần phải nhanh chóng chữa trị. Tình hình trên Trái Đất hiện tại quá nguy hiểm, ma vật hoành hành, vật tư cạn kiệt, và thương tổn do ma khí dễ dàng gây xung đột khí bên trong cơ thể, làm vết thương trở nên trầm trọng.
Cô buộc phải lựa chọn. Tạm thời từ bỏ nhiệm vụ, quay về với một bản báo cáo chi tiết. Dù không mang theo quả mị, ít nhất cũng không tay trắng. Cùng lắm chỉ bị xử phạt. So với việc liều mạng ở lại, cô chọn phương án an toàn.
Linh Lung nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt đầy bất lực:
“Chưa tìm thấy. Tạm coi như thất bại cũng được... Mạng ông quan trọng hơn.”
Người đàn ông thở dài, ánh mắt lặng xuống, trầm mặc. Cảm giác mình là gánh nặng nặng nề hơn cả cơn đau. Anh nghiêng đầu, vô tình nhìn về phía góc phòng. Tối tăm, nhưng vẫn có thể thấy rõ một bóng người nhỏ.
Một đứa trẻ đang ngồi đó, mắt to màu xanh lục, trừng trừng nhìn anh. Ánh mắt chăm chú không rời, lặng lẽ.
“Kia là...” Anh khẽ nói, giọng thấp, trong mắt là sự cảnh giác.
Trong thoáng chốc, anh nghĩ đến khả năng cô bé là ma vật. Nhưng nhìn kỹ lại, dường như không phải. Linh Lung nhìn theo hướng anh chỉ, nhanh chóng hiểu ý anh đang ám chỉ Hồng Mị. Cô giải thích ngắn gọn:
“Đó là Hồng Mị. Cô bé sống sót ở vùng ngoại ô. Tôi kiểm tra rồi.”
Anh khẽ gật, vẻ cảnh giác dịu xuống một chút, nhưng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Anh nhỏ giọng nhắc nhở:
“Bà đừng mất cảnh giác. Phải tiếp tục theo dõi.”
Linh Lung chỉ đáp một câu ngắn gọn, không cần giải thích thêm. Giọng cô bình tĩnh, không hề dao động:
“Biết rồi... Ông uống thuốc rồi nghỉ thêm đi.”
Người đàn ông thả lỏng cơ thể, chậm rãi uống thuốc Linh Lung đưa. Anh nhắm mắt lại, thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng. Mí mắt dần trở nên nặng trĩu, hơi thở không còn nặng nề nữa khiến anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Linh Lung quay người lại, vô tình chạm phải ánh mắt chăm chú của Hồng Mị. Cô bé dường như chưa từng rời mắt khỏi hai người họ. Lần nữa cô như bị cuốn vào đôi mắt ấy. Cô ngoảnh mặt đi, tránh đi cái nhìn của cô bé.
Không khí im lặng dày đặc giữa hai người xa lạ. Họ ngồi đó, bất động, không biết bao lâu, mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng. Để phá vỡ sự im lặng, Hồng Mị là người lên tiếng trước, đôi mắt lấp lánh hy vọng hướng về phía Linh Lung:
“Cô có thể đưa cháu về không? Nếu cô đưa cháu về, cha mẹ cháu nhất định sẽ giúp chú trị thương.”
Lời đề nghị ấy nghe có vẻ rất hợp lý, đầy thơ ngây. Tròng mắt Linh Lung khẽ lay động, lảng tránh cái nhìn như đang cầu xin của Hồng Mị.
Cô từng được huấn luyện rất rõ về việc ma vật chiếm cứ một khu vực. Chúng không dễ rời đi, trừ phi bị ma vật cấp cao xua đuổi. Linh Lung liếc sang người đồng đội nằm bất động bên cạnh. Bàn tay vô thức siết lại. ‘Làm thánh mẫu? Đùa sao…?’
Hồng Mị vẫn dõi theo cô chờ đợi câu trả lời.
Cảm giác ấy khiến lòng Linh Lung bức bối. Dù đã vô cảm dần bởi đời sống của một quân nhân, nhưng cô vẫn là con người. Đứng trước một đứa trẻ đang tội nghiệp đang cầu xin, ai mà không dao động.
Chân mày cô chau lại. Mắt nhắm chặt, lắng nghe nhịp đập nặng nề trong lồng ngực. Một lát sau, Linh Lung thở dài, bình tĩnh đối mắt với Hồng Mị, cuối cùng lên tiếng:
“Cô xin lỗi… Đồng đội của cô đang bị thương. Cô không thể rời đi lúc này.”
Hồng Mị cúi đầu, vai khẽ run. Mọi động tác của cô bé Linh Lung đều đặt vào trong mắt. Một phản ứng bình thường của trẻ con mỗi khi thất vọng.
Linh Lung bối rối quay mặt đi. Cô không thể làm gì cả.
Giúp một đứa trẻ xa lạ, lao mình vào nơi đầy rẫy ma vật. Linh Lung không phải thánh mẫu. Nhưng cô cũng không phải kẻ máu lạnh. Cảm giác khó chịu dâng lên vì bất lực. Cô muốn giúp, nhưng nếu giúp, có thể sẽ mất mạng. Không chỉ riêng cô. Người bạn từ thuở nhỏ đang bị thương nằm bên cạnh cũng sẽ bị liên lụy.
Cô không thể làm gì lúc này. Không thể mềm lòng.
Linh Lung mím chặt môi. Đôi tay bắt đầu chuyển động. Cô thay khăn mát cho đồng đội, tiện tay kiểm tra lại vết thương. Tay không ngừng nghỉ làm việc thì lòng sẽ không ngổn ngang. Đây có lẽ là cách duy nhất để xua đi cảm xúc khó tả trong lòng cô lúc này.


6 Bình luận
Điểm yếu ở chương trước vẫn tồn tại trong chương này.
Ngoài ra, việc đổi ngôi kể cũng vô tình làm bay mất cái cảm xúc của nhân vật. Dù ở chương trước bạn không show rõ cảm xúc của Hồng Mị nhưng người đọc vẫn có thể hiểu và nhập vai theo. Còn chương này, do dùng ngồi 3 toàn năng nên cách nhân vật Linh Lung và Hồng Mị tương tác không khác gì hai con robot có face biểu cảm nói chuyện với nhau.
Từ đó, mình có lời khuyên dùng ngôi 3 hạn chế góc nhìn, tức là thu về góc nhìn của từng nhân vật và xen kẽ nhau để họ có thể tự bộc lộ cái tâm tư, nhận xét, suy nghĩ của mình, đồng thời dự đoán đối phương - một điều cực kì quan trọng khi hai nhân vật đang thăm dò nhau.