• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Viola (Remake)

Chương 04: Về nhà.

7 Bình luận - Độ dài: 5,537 từ - Cập nhật:

Ba ngày cách ly trôi qua chậm chạp trong căn phòng nhỏ ngột ngạt. Mọi hoạt động cứ lặp lại đều đặn chẳng có gì mới mẻ ngoài ăn, ngủ và đọc những tập sách báo cũ mèm.

Mỗi sáng, Hồng Mị thong thả nhấm nháp bánh mì giòn xốp kèm với bơ béo ngậy. Trưa và tối là những phần mì xào thơm lừng, được điểm xuyết bằng món trứng chiên lòng đào vàng ươm, hoặc đôi lúc là bát cơm đơn giản với rau củ và vài lát thịt được ướp sốt đỏ au. Mùi vị đậm đà kích thích vị giác khiến người ta khó lòng làm ngơ.

Ngày ba bữa, mắt Hồng Mị luôn sáng rực khi nhìn thấy khay đồ ăn đủ đầy vị mặn ngọt. Cô bé ăn sạch từng món, uống thêm thật nhiều nước. Thật ra cơ thể Hồng Mị là thực vật, chỉ cần nước là đủ. Dù không cần ăn nhưng được nếm trải hương vị mới mẻ cũng là một phần thú vị. Với sức mạnh tái tạo hỗ trợ thì những món ăn này chẳng thể khiến cô bé khó chịu. Ngược lại, chúng khiến Hồng Mị cảm thấy mình gần với “con người” hơn một chút. Vì với họ, được ăn ngon ngủ kỹ đã đủ mãn nguyện.

Đã qua bữa sáng một lúc lâu. Lúc này Hồng Mị đang nằm úp người trên giường, tay cầm cuốn sách bìa sờn cũ với dòng chữ "Ký sự anh hùng" khắc nổi, tay kia khẽ đưa ngọn tóc lên mũi, ngửi lấy mùi bạc hà thoang thoảng. Ánh mắt cô bé dõi theo từng dòng chữ in trên trang giấy úa vàng theo năm tháng. Mới chỉ đọc được hai trang, thông tin còn ít, nhưng chỉ riêng cái tên sách thôi cũng đủ khiến lòng cô bé dấy lên tò mò.

“Cộc cộc.”

Hồng Mị bật dậy khi nghe tiếng gõ cửa, mắt chăm chăm nhìn ra cánh cửa gỗ vẫn đóng kín mít. Bữa sáng vừa qua chưa lâu, chắc chắn không phải đưa cơm. Nghĩ nhanh một lượt, nay cũng là ngày thứ ba rồi. Hẳn là cô Linh Lung.

Cô bé vội xuống giường, bước nhanh đến mở ra cánh cửa.

Linh Lung hơi sững người khi thấy dáng hình nhỏ xíu đứng trước mặt. Con bé vốn trông như thế này sao? Một phiên bản sạch sẽ, gọn gàng chẳng giống đứa trẻ lấm lem đất cát khi lần đầu gặp.

Cơ thể sạch sẽ, khuôn mặt tròn nhỏ hơi gầy, làn da trắng sáng không còn chút vết bẩn nào. Mái tóc từng rối bết vương đầy lá khô, nay mượt mà xoã dài đến tận đùi nhỏ, gợn sóng óng ánh sắc xanh lá. Đôi mắt xanh lục to tròn, thuần khiết, được tô điểm bằng hàng mi dài cong vút khẽ rung lên mỗi khi chớp mắt. Bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình nhưng sạch sẽ phủ lên cơ thể nhỏ bé.

Ngẩn ngơ giây lát, Linh Lung mỉm cười rồi ngồi sụp xuống cho bằng tầm với cô bé, dẫu vậy cô vẫn cao hơn tận một cái đầu. Hai tay cô đặt lên vai Hồng Mị, quan tâm hỏi:

“Mấy hôm nay con có ăn uống đàng hoàng không đó?”

“Có ạ. Con nghe lời cô mà.”

Cô y tá đi cùng vừa cười hiền vừa nói nhỏ nhẹ chen vào:

“Đúng vậy, mỗi lần tôi đến lấy chén bát đều sạch bong. Cô bé ngoan lắm chị ạ.” 

Thấy Hồng Mị vẫn khoẻ mạnh, trông còn tươi tắn hơn trước, Linh Lung thở hắt ra như có tảng đá nặng nề trong lòng vừa được dời bỏ. Tay cô vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của cô bé, cảm nhận từng sợi lướt qua kẽ tay mát lạnh, nhẹ nhàng nói:

“Vậy là tốt. Giờ đi chúng ta kiểm tra sức khỏe xong là được về nhà rồi.” 

Hồng Mị gật đầu, nhưng chợt ngoái lại nhìn căn phòng lạnh lẽo nơi mình ở suốt ba ngày, nhìn cuốn sách đọc dở đặt úp trên giường như còn chút lưu luyến. Nhưng cô bé chẳng nói gì, chỉ nắm lấy ngón út Linh Lung khi cô đứng dậy.

Linh Lung để ý mọi cử động đó, ánh mắt cô cũng vô thức nhìn về phía Hồng Mị vừa hướng tới. Cuốn sách bìa nâu cũ kỹ, khá xa không thể nhìn thấy chữ trên bìa. Nhưng không cần đoán cô cũng biết đó là gì. Phòng cách ly bên kia cũng có một cuốn y hệt.

Con bé này đúng là ham học. Linh Lung thầm nghĩ rồi đưa tay vuốt nhẹ má Hồng Mị, dịu dàng nói:

“Cuốn đó ở nhà cô cũng có. Về rồi đọc tiếp, đọc hết rồi cô sẽ mua thêm sách khác cho con nhé?”

Hồng Mị ngẩng lên, ánh mắt sáng lấp lánh rồi đáp lại đầy ngoan ngoãn:

“Dạ.”

Trên đường đi, Hồng Mị luôn ngó nghiêng xung quanh với ánh mắt tò mò. Chỗ nào nhìn thấy được là không bỏ sót. Những bức tường trắng xoá, thiết bị y tế thì thô sơ, lạc hậu. Không khí mang theo mùi sát trùng nhàn nhạt lan tỏa ra khắp nơi. Nhân viên bệnh viện cũng rất ít, chỉ lác đác vài bác sĩ, y tá đi qua lại. Phòng bệnh cũng chẳng nhiều, chỉ độ mười căn nằm rải rác.

Tất cả đều khác xa những gì mình từng thấy trong ký ức. Trước đây, bệnh viện đều rất lớn được chia thành nhiều toà, đầy đủ thiết bị hiện đại. Còn nơi này… nhỏ bé, lạc hậu và thiếu thốn.

Nền văn minh đang thụt lùi sao?

Suy nghĩ ấy loé lên trong chốc lát, một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên. Nếu công nghệ y tế không còn phát triển như trước, nếu mọi thứ đều trở nên lạc hậu thì có lẽ thân phận thật sự của mình sẽ không dễ dàng bị phát hiện.

Ngay khi biết mình sẽ phải kiểm tra sức khoẻ sau ba ngày cách ly, Hồng Mị đã âm thầm bắt tay vào việc tái tạo cơ thể từ máu cho đến từng tế bào nhỏ nhất. Cô bé lục lọi trong ký ức tinh thể đã từng hấp thụ, lựa chọn những kiến thức sinh học cần thiết để cải tiến, điều chỉnh cấu trúc bên trong sao cho giống con người nhất có thể. Tất cả chỉ để đối phó với lần xét nghiệm hôm nay.

Bệnh viện yên ắng, thiết bị cũ kỹ, khắp nơi đều ám một mùi sát trùng nhàn nhạt khó chịu.

Việc lấy máu diễn ra suôn sẻ hơn Hồng Mị tưởng. Không lâu sau, họ được dẫn đến một văn phòng nhỏ gần đó. Căn phòng vuông vức, ngập ánh nắng hắt qua ô cửa kính lớn. 

Bên bàn làm việc là vị bác sĩ lớn tuổi, tóc đã muối tiêu. Nghe tiếng động, ông ngẩng lên nói giọng khàn nhẹ:

“Ngồi đi.”

Không nói thêm gì, ông dán mắt vào tờ giấy kết quả đang cầm, im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi lên tiếng:

“Cả hai đều bình thường. Không có dấu hiệu nhiễm ma khí. Kiểm tra ma năng nếu không có vấn đề thì có thể về nhà.”

Ánh mắt ông dừng lại trên khuôn mặt Hồng Mị, nheo lại, giọng trầm hơn một chút:

“Cô bé này không có hộ khẩu ở đây. Cô là người giám hộ?”

Linh Lung lập tức kéo Hồng Mị sát vào người như một phản xạ:

“Ngày mai tôi sẽ làm thủ tục nhận nuôi. Hoàn cảnh của cô bé... khá đặc biệt.”

Bác sĩ gật nhẹ đầu, mắt vẫn không rời khỏi tờ giấy trước mặt, giọng đều đều:

“Sức khỏe ổn định, không có bất thường nào. Chỉ là... cân nặng và chiều cao dưới mức chuẩn. Về nhà nhớ bồi dưỡng thêm cho con bé.”

Linh Lung mỉm cười gật đầu, tay theo thói quen nhẹ nhàng vuốt tóc Hồng Mị. Trong lòng cô dâng lên một nỗi xót xa khó tả. Đứa nhỏ này có thể sống sót giữa tận thế đã là một kỳ tích rồi, gầy gò một chút so với tuổi thì cũng là điều dễ hiểu.

Sau vài lời trao đổi ngắn với bác sĩ, Linh Lung và Hồng Mị rời khỏi văn phòng. Cô bé chỉ lẳng lặng đi theo sau, không nói gì. Kết quả xét nghiệm không có vấn đề... cuối cùng, cửa ải khó khăn nhất cũng đã qua. 

Ở một căn phòng bệnh khác, bác sĩ đang khám cho Văn Lương khẽ chậc lưỡi khi nhìn vào cánh tay trái của anh nơi vết thương cụt chi đang dần lành lại. Ánh mắt ông đầy vẻ thán phục lẫn tiếc nuối khi dõi theo người đàn ông đang nằm im trên giường.

“Cường hóa sư quả thật mạnh mẽ. Tốc độ hồi phục vượt xa người thường. Vết cụt thế này mà vài ngày đã bắt đầu liền da, lại không hề có dấu hiệu nhiễm trùng hay tụ mủ... thật đáng ngưỡng mộ, cũng… đáng tiếc cho một anh hùng.”

Ông vừa ghi chép nhanh vào sổ bệnh án, vừa lấy ra một túi giấy lớn bên trong đựng sẵn các viên thuốc trắng, đặt lên tủ đầu giường rồi dặn dò:

“Tôi đã chuẩn bị thuốc dùng cho nửa tháng tới. Thời gian này cậu có thể về nhà nghỉ ngơi, hoạt động nhẹ nhàng, nhưng tránh mang vác vật nặng. Nhớ quay lại tái khám sau hai tuần nhé.”

Văn Lương chậm rãi ngồi dậy, lịch sự cúi đầu cảm ơn:

“Vâng, tôi hiểu. Cảm ơn bác sĩ.”

Suốt mấy ngày qua, chính vị bác sĩ này đã không ngừng theo dõi và điều trị cho anh. Khác với Linh Lung và Hồng Mị, ngay sau khi khử trùng xong, Văn Lương được đưa thẳng vào phòng cách ly bên trong bệnh viện. Anh đã được xét nghiệm và kiểm tra ma năng ngay trong ngày đầu, kết quả hoàn toàn bình thường. Những ngày cách ly trôi qua trong yên tĩnh, ngoài vài lượt thăm khám của y bác sĩ mỗi ngày thì anh chẳng được tiếp xúc với ai khác.

Sau ba ngày chịu đựng cơn buồn chán khi luôn phải nằm trên giường bệnh. Anh cầm lấy túi thuốc, chậm bước ra sảnh chính. Từ xa anh đã thấy Linh Lung và Hồng Mị đang đứng đợi sẵn dưới tấm bảng lớn của khu tiếp nhận. Cô bé nhỏ bên cạnh đang nắm lấy bàn tay của Linh Lung.

Người phụ nữ ấy đứng dưới khung cửa, nắng chiếu lên gương mặt cô, làm mọi thứ quanh cô dường như đang phát ra ánh sáng.

Có thể cô ấy không rực rỡ trong mắt bất kỳ ai. Nhưng trong mắt anh, cô luôn tỏa sáng bất kể ở địa điểm hay thời gian nào.

Khẽ mỉm cười, anh bước nhanh về phía họ như đã quên lời dặn dò của bác sĩ. Vừa đi, anh vừa chôn sâu tâm tư của chính mình, giấu ánh mắt thương nhớ sau bao ngày không gặp nơi tận đáy lòng để không ai có thể mày mò ra được.

“Hù!”

Linh Lung không giật mình, điềm tĩnh quay đầu về phía sau mình lườm anh:

“Bị thương cũng không làm ông yên tĩnh được.”

“Khà khà. Trò này không dùng được nữa rồi!” 

Văn Lương lẹ làng né đi cái nhìn đầy ghét bỏ của Linh Lung. Đưa mắt về phía bé con nhỏ xíu bên cạnh hỏi:

“Hồng Mị bé bỏng cách ly có vui không con?”

Cô bé không trả lời, chỉ gật đầu khẽ.

Linh Lung chen vào, kéo tay Hồng Mị rảo bước:

“Ở đó có gì mà vui. Ông hỏi câu nào có lý hơn đi. Được rồi, về nhà thôi, muộn tí nữa sẽ nắng lắm đấy.” 

Giữa trưa, cả ba ngồi trên một chiếc xe buýt điện cũ kỹ. Bên trong có năm dãy ghế da màu nâu đã sờn, chỉ lác đác vài người ngồi đó, ai nấy đều ủ rũ, mệt mỏi tựa đầu vào ghế, mắt lờ đờ nhìn ra xa.

Hồng Mị ngồi ghế sát bên cửa kinh ngay cạnh linh lung, đôi mắt mong chờ nhìn ra phía bên ngoài ô cửa kính mờ. Đôi mắt không ngừng mở lớn đầy ngỡ ngàng trước cảnh vật chẳng giống như cô bé mường tượng. Không phồn hoa rực rỡ mà chỉ là một không gian yên ắng, vắng vẻ như một vùng quê thanh nhàn. 

Mặt trời treo lơ lửng như quả cầu lửa, ánh sáng hắt lên những toà nhà xa tít cuối con đường, phản chiếu những mảng sáng loá qua mặt kính. Những khối kiến trúc ấy trông chỉ như những chấm đen trắng lốm đốm.

“Cô ơi, kia là thị trấn hả?”

Linh Lung nhìn theo tay Hồng Mị chỉ, lắc đầu đáp:

“Không phải, đó là Thủ đô Earth. Chiều cô dẫn con ra đó dạo một vòng.”

Hồng Mị nhíu mày. Một thủ đô nhỏ như thế chưa từng xuất hiện trong ký ức tinh thể cô bé từng hấp thụ. Xung quanh toàn đồng quê thế này, cùng lắm là một thị trấn nào đó. 

“Con còn tưởng là thị trấn.”

Không hiểu ý cô bé là gì, Linh Lung chỉ cười nhẹ, đáp bâng quơ:

“Vương quốc Earth ít dân, nên nhỏ hơn mấy vương quốc khác. Nhưng cuộc sống ổn định và đầy đủ. Chiều nay cô sẽ mua cho con mấy bộ váy xinh xinh.”

Hồng Mị không mấy để tâm đến chuyện váy vóc. Tâm trí cô bé lúc này đang nghĩ về con số “ít dân” mà Linh Lung vừa nhắc tới. Trong những bài báo đã đọc mấy hôm nay cũng không có ghi rõ chi tiết ấy. Càng nghĩ càng tò mò, Hồng Mị hỏi:

“Ít dân là bao nhiêu người vậy cô?”

“Cỡ sáu ngàn, theo thống kê năm ngoái là vậy.”

“Còn mấy vương quốc khác thì sao ạ?”

Linh Lung khẽ xoa cằm suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Ừm… Vương quốc khác thì cô không rõ, nhưng riêng vương quốc Dentis phía tây thì chắc gấp 10 lần chúng ta rồi.“

“A! lớn như vậy sao ạ?”

Linh Lung khẽ mỉm cười, xoa đầu Hồng Mị nói:

“Bình thường mà con. Con người mình di cư tới đây khoảng một trăm năm trước, lúc đó chỉ hơn hai ngàn người thôi. Phát triển thành một vương quốc như hiện tại đã là một thành tựu to lớn. Sau này con đi học sẽ biết thêm.”

“Dạ.”

Ngồi ngay ngắn được một lúc, Hồng Mị lại quay sang, ánh mắt đầy hiếu kỳ:

“Cô Linh Lung, con thấy trong mấy tờ báo có nhắc... mấy vương quốc khác toàn là nhân thú thật hả cô?”

Nghe được câu hỏi, Linh Lung lấy tay bụm miệng cười cười, nói khẽ:

“Ha ha, con còn đọc báo rồi nữa à? Đúng vậy, ở tinh cầu Viola thì ngoài những người di cư như chúng ta, cư dân bản địa toàn là thú nhân. Có tộc hổ, tộc chuột, tộc chim ưng… Nghe nói còn có cả tinh linh nữa, nhưng chủng tộc bí ẩn như họ thì cô chưa từng gặp.”

Hồng Mị nghe xong liền hỏi thêm:

“Cô gặp thú nhân rồi sao ạ?”

“Tất nhiên rồi. Cô từng tiếp xúc với mấy tộc lân cận rồi. Vương quốc Dentis mà cô vừa nói đó, là tộc chuột đấy.”

“A! Vậy họ trông như thế nào vậy cô?”

“Tộc chuột có hai hình dạng, thú và người. Khi là thú thì giống chuột, nhưng to gấp nhiều lần chuột bình thường. Còn khi là người thì giống như chúng ta nhưng vẫn giữ lại vài đặc điểm như là đuôi dài nhọn, vài sợi ria mép dài ngoằng tủa ra, lông tóc thường màu đen, trắng hoặc xám. Mắt thì toàn bộ đều đen nhánh.”

Trên suốt quãng đường, Hồng Mị hỏi rất nhiều về hành tinh mới này. Mọi thứ đều xa lạ nhưng đầy cuốn hút, đặc biệt là các chủng tộc nhân thú. Những điều Linh Lung kể nghe như chuyện cổ tích, lại được lồng vào giọng kể nửa đùa nửa thật khiến Hồng Mị cứ thế bị cuốn theo, mắt chăm chăm nhìn, tai dỏng lên như sợ bỏ sót mất chi tiết nào.

Con xe cũ kỹ tiếp tục chạy lon ton trên con đường bê tông dẫn thẳng về thủ đô Earth. Xung quanh có phần hoang vắng bởi lẽ chỉ toàn những cánh đồng thẳng tắp, chỉ thấy một vài dãy nhà nhỏ lấp ló trôi tuột lại phía sau khi con xe chạy ngang qua. Những cánh đồng hoa màu san sát nhau, nhưng nhìn cũng có thể nhận thấy thân cây còi cọc chẳng có mấy sức sống.

Đi thêm một đoạn, xe dừng lại ở một ngã ba nhỏ, nơi chỉ vừa đủ cho một chiếc xe con đi lọt.

Vừa bước xuống xe, Hồng Mị liền hít một hơi thật sâu. Không khí nơi này khác xa với Trái Đất, không hôi thối, ô nhiễm, mà trong lành lẫn một chút mùi phân bón, mùi đất được gió thổi qua, toả ra hơi ấm được bàn tay con người cặm cụi vun xới từng luống đất.

Linh Lung nắm lấy tay Hồng Mị, kéo nhẹ về phía con đường đất, dịu dàng nói:

"Chúng ta về nhà thôi." 

Họ băng qua một con hẻm nhỏ, hai bên là đồng ruộng và cây cối rì rào trong gió. Những ngôi nhà hai ba tầng cũ kỹ đứng thưa thớt, tách biệt nhau bởi những mảnh ruộng trồng bắp và đậu.

Nắng đầu chiều hắt xuống, gay gắt và chói chang như muốn đốt cháy mọi thứ bên dưới. Một vài bóng người vẫn lặng lẽ làm đồng, làn da rám nắng, lưng áo đẫm mồ hôi, lầm lũi cắm cúi giữa hơi nóng mờ như ảo ảnh.

Họ rẽ thêm một đoạn nữa thì dừng lại dưới một gốc cây bách lớn. Tán lá xoè rộng tạo thành bóng râm che kín cả khoảng sân nhỏ.

Dưới bóng cây, hai ông lão đang ngồi nhâm nhi trà, dáng vẻ ung dung như chẳng hề bị thời gian làm phiền. Chén trà nguội lạnh trong tay họ, ánh mắt nhàn nhạt thư giãn dưới bóng cây mát rượi.

Khi ba người tiến lại gần, một ông lão tóc bạc trắng đặt chén trà xuống. Ánh mắt ông lướt qua Linh Lung, rồi dừng lại ở cô bé nhỏ nhắn với mái tóc xanh lạ lẫm đang nắm tay cô. Lông mày ông khẽ nhíu lại, đôi mắt mờ đục theo năm tháng nhìn về phía họ.

Sau một thoáng trầm ngâm, ông cất giọng trầm, âm điệu đặc trưng của tiếng Việt miền Bắc:

"Về rồi hả bây? Mấy bữa nay không thấy mặt đâu."

Hồng Mị khẽ nhíu mày khi nghe thấy ông cụ nói. Một cảm giác quen thuộc sượt qua trong đầu. Đây là tiếng Việt?

Văn Lương đứng bên cạnh, cười hì hì chào hai ông cụ. Trán anh lấm tấm mồ hôi sau một hồi đi bộ dưới trời nắng gắt. Anh không lên tiếng, chỉ đứng yên để Linh Lung thay mặt cả hai trả lời.

Linh Lung nhận ra ngay ông Tài, hàng xóm sống ở căn hộ số Một, tầng hai. Cô mỉm cười, cúi đầu lễ phép:

“Dạ, tụi con đi làm nhiệm vụ. Giờ mới về đó ông.”

Ông cụ nhấp thêm ngụm trà, đôi mắt già nua nheo lại nhìn cô bé bên cạnh Linh Lung nói:

“Ừm... mà con nhà ai đây?”

Linh Lung cúi xuống, vỗ nhẹ vào lưng Hồng Mị:

“Con gái nuôi của con. Cha mẹ cháu nó ở dưới trấn nhỏ, họ hàng xa bên nhà con, mà gia đình không may gặp chuyện nên con đưa về.”

Cô cố tìm một cái cớ đủ thuyết phục để che giấu thân phận cô bé. Không thể để ai biết Hồng Mị là người sống sót cuối cùng từ Trái Đất. Nếu để lộ, chuyện chẳng khác gì đặt con bé vào tâm điểm thị phi, dễ bị người ngoài xa lánh và bị xem như ma vật. 

Ông cụ nghe vậy, không hỏi thêm gì nữa mà dặn họ nhanh chóng trở về:

"À, vậy hả… Thôi bây về đi. Trời nắng, để con bé ngoài này lâu dễ say nắng lắm."

Linh Lung cúi đầu chào:

"Dạ, vậy con về đây. Hai ông ngồi chơi ạ."  

Ông cụ gật gù, rồi quay qua người bạn già của mình nói chuyện phiếm.

Hồng Mị im lặng nhìn ông lão, ngoan ngoãn cúi đầu chào rồi mới theo Linh Lung đi vào trong.

Họ leo lên cầu thang dẫn lên tầng ba của dãy nhà cũ kỹ, từng bậc xi măng lạnh ngắt vang lên tiếng gõ cạch cạch dưới chân họ. Căn hộ số mười nằm cuối hành lang, bên trái. Văn Lương lững thững theo sau. Anh không vội về nhà mà cứ thế theo chân Linh Lung.

Cửa mở ra, một luồng không khí mang theo bụi bặm ùa ra. Bên trong chỉ có vài vật dụng đơn giản được sắp xếp gọn gàng. Bộ bàn ghế gỗ cũ sẫm màu, mặt bàn xước loang lổ, bên trên ghế đặt mấy tấm nệm lót mỏng đã sờn. Những hạt bụi mịn lơ lửng trong ánh sáng nhạt khiến cả ba phải khẽ phẩy tay cho tan đi.

Phía trong có hai cánh cửa gỗ dẫn đến hai căn phòng nhỏ tách biệt. Nhà vệ sinh và phòng tắm nằm bên trái, ngay cạnh bộ bàn ghế. Không có bếp, không ti vi, không tủ lạnh. Mọi thứ tối giản đến mức Hồng Mị không rõ đây là vì văn minh nơi này đã thụt lùi, hay vì Linh Lung sống quá kham khổ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vế đầu có vẻ đúng hơn. Cả hai người đều là quân nhân, chắc hẳn sẽ không nghèo đến mức ấy.

Linh Lung đặt ba chiếc cốc thuỷ tinh chứa nước lên bàn. Nước trong veo, mát lạnh. Họ lần lượt cầm lên nhấp từng ngụm nước mát lan xuống cổ họng, xoa dịu cả cơn khát lẫn mỏi mệt sau một khoảng thời gian đi dưới cái nắng gắt của buổi trưa.

Khi chiếc cốc đã rỗng, Hồng Mị đặt xuống bàn, đôi mắt không rời khỏi ánh nắng vàng nhẹ chiếu vào từ cửa sổ. Sau một thoáng im lặng, cô bé quay sang lên tiếng, giọng rất nhẹ:

“Lúc nãy cô với ông cụ nói tiếng Việt phải không ạ?”

Cả Linh Lung và Văn Lương cùng khựng lại, quay đầu nhìn cô bé. Văn Lương chớp mắt liên hồi. Linh Lung thì nhíu mày. Câu hỏi vừa rồi được thốt ra bằng tiếng Việt, rõ ràng và rành mạch, đúng chất giọng quê nhà. 

Họ gần như đồng thanh hỏi:

“Sao cháu biết?”

“Sao cháu biết?”

Hồng Mị hơi giật mình, ánh mắt ngơ ngác nhìn cả hai rồi lí nhí nói:

“Cháu nghe thấy mà.”

Linh Lung và Văn Lương đều im lặng trong giây lát. Họ đã quá quen với việc giao tiếp bằng tiếng Anh, ngôn ngữ chung của Vương quốc này. Nhưng giữa một cộng đồng đa dạng các dân tộc, mỗi gia tộc vẫn kiên trì giữ gìn nét văn hóa riêng, bảo vệ ngôn ngữ của quốc gia cũ. Những ngôn ngữ ấy, mặc dù không phổ biến, vẫn được gọi là tiếng địa phương và được dùng trong khu vực dân tộc mình.

Linh Lung nhíu mày, không kiềm được sự tò mò, cất giọng hỏi:

“Cháu là người Việt sao?”

Hồng Mị không đáp lại ngay lập tức mà suy nghĩ trong chốc lát. Cô bé nhớ lại rằng khi tiếp nhận ký ức, cơ thể này thật sự là người Việt. Nếu vậy, việc nhận mình là người Việt cũng không phải là điều không thể.

Cô bé đáp một cách nhẹ nhàng:

“Vâng, lúc trước cháu giao tiếp với bố mẹ bằng tiếng Việt. Nhưng bên ngoài vẫn dùng tiếng Anh.”

Linh Lung không giấu được vẻ nghi ngờ, hỏi lại:

“Vậy sao cháu lại nói tiếng Anh với cô? Cháu phát âm tiếng Anh rất chuẩn. Cô cứ tưởng cháu là người Ameri cơ.”

“Hả? Cô là người đầu tiên nói tiếng Anh với cháu trước mà.”

Văn Lương nhíu mày, ánh mắt lướt qua gương mặt cô bé rồi cũng lên tiếng:

“Ít nhất cháu không nhận ra đặc điểm khuôn mặt của cô chú sao? Mắt, mũi, làn da… đều là nét người Việt cả.”

Hồng Mị im lặng, ánh mắt chậm rãi quan sát. Linh Lung có mái tóc đen dài ngang vai được cột gọn sau gáy, mắt bồ câu, mặt trái xoan. Làn da không trắng, nhưng mịn và sáng. Văn Lương thì mang dáng dấp khác, mặt chữ điền, lông mày rậm, nước da nâu khoẻ, ánh mắt kiên định. Nếu nhìn theo hướng đó, đúng là họ có những đặc điểm của người châu Á. 

Nhưng từ lúc gặp đến giờ, Hồng Mị chưa từng nghĩ nhiều như vậy. Họ nói tiếng Anh cô bé trả lời tiếng Anh. Mọi thứ cứ thế diễn ra tự nhiên như phản xạ đơn thuần:

“Cháu không để ý… Ngoài bố mẹ ra, cháu chưa gặp người Việt nào. Mà từ nhỏ tới giờ, xung quanh toàn nói tiếng Anh, cháu cứ trả lời theo thói quen thôi ạ.”

Linh Lung thở dài, ánh mắt dịu đi. Nghĩ lại thì cô thấy cũng hợp lý. Một khu an toàn nhỏ, số người sống sót chẳng bao nhiêu. Cô bé chưa gặp nhiều người nên khó mà phân biệt cũng là điều dễ hiểu.

Chưa kể từ lúc gặp nhau đến giờ đã có quá nhiều chuyện dồn dập xảy ra. Sau khi đưa Hồng Mị về, cả ba lại phải cách ly suốt ba ngày. Vẫn còn rất nhiều điều chưa kịp nói. 

Nghĩ thông, Linh Lung gật gù:

“Thôi, nói vậy cũng đúng. Là do cô không nhận ra cháu trước do tóc với mắt cháu màu xanh lục, cô cũng dễ bị lẫn.” 

Cô quay sang Văn Lương nói thêm vào:

“Ông ngồi chơi với con bé nhé. Tôi đi dọn dẹp lại nhà. Lát nữa trời dịu nắng tôi đưa con bé đi mua ít đồ ăn với đồ dùng cá nhân.”

Văn Lương gật đầu không nói gì, rồi ngả người ra sau ghế. Đôi mắt anh khẽ nhắm lại, như tranh thủ chợp mắt một chút. Căn phòng lặng đi, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc đều đều và ánh nắng chiều mỏng như tơ tràn vào từ ô cửa sổ.

Trong lúc đó, căn phòng trên tầng bốn của khu quân sự sát khu cách ly. Một người đàn ông ngồi trên chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ nâu đỏ trơn bóng. Đôi mắt sắc lạnh dõi theo từng dòng chữ trong tập báo cáo như thể muốn xuyên thủng chúng. Ngón tay gõ nhịp chậm rãi lên bàn, đều đặn và nặng nề, áp lực tỏa ra khắp cả căn phòng.

Khi mắt ông dừng lại ở phần báo cáo về thất bại trong nhiệm vụ thăm dò Trái Đất. Một cơn giận dữ thoáng chốc bùng lên, nhưng ông kìm nén mà không bộc lộ ra ngoài. Chỉ có ánh nhìn chậm rãi lướt sang hai sĩ quan đang đứng thẳng. Cả hai không dám ngẩng đầu, dáng đứng vẫn giữ đúng tư thế, nhưng có gì đó trong ánh mắt họ lộ ra sự khó xử.

Không khí nặng nề như càng dày thêm khi ông cất giọng lạnh lẽo:

“Nhiệm vụ thăm dò tìm kiếm quả mị, thất bại?”

Hai viên sĩ quan đứng im trước câu hỏi của vị Tư lệnh tối cao của Quân Khu Wooden: Samuel Mitchell Cenada. Đôi bàn tay họ giấu sau lưng, khẽ siết lại, lòng bàn tay đã bắt đầu rịn mồ hôi.

Samuel ngồi đó, ánh nhìn vẫn lạnh lùng chờ đợi câu trả lời.

Viên sĩ quan đứng gần hơn khẽ động đậy, cổ họng khô khốc. Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi lên tiếng:

“Đúng vậy! Thưa tư lệnh.”

Samuel đặt tờ báo cáo xuống, ngón tay tiếp tục gõ nhịp chậm rãi lên mặt bàn. Cảm giác bức bối trong phòng dường như khiến mọi âm thanh ngoài kia bị ngưng đọng. Ông hỏi:

“Lý do?”

“Thưa ngài… Trái Đất hiện tại có quá nhiều kẻ biến dị. Mức độ nguy hiểm tương đương với Ma Vực phía Đông. Ngoài ra, đội trinh sát cũng không phát hiện được cây cổ thụ.”

Samuel híp mắt, nhếch mép cười, ngữ điệu lạnh lùng chuyển sang chế giễu:

“Hai Năng giả cấp một, trong đó còn có người sở hữu năng lực thần bí… Vậy mà thất bại?”

Viên sĩ quan môi mím, tim đập loạn nhịp, nhưng vẫn cố giữ vững giọng điệu nghiêm trang của mình:

"Vâng! Thưa ngài, quá khó để hoàn thành nhiệm vụ, sĩ quan Phạm Văn Lương sẽ được xuất ngũ vì vết thương ở cánh tay."

Ánh mắt của Samuel lóe lên tia giận dữ, hừ lạnh một tiếng, giọng ông giờ đây sắc như dao cạo:

“Hừ! Đúng là thất bại toàn tập!"

Khịt mũi một cái, ông nói thêm:

"Báo cáo ghi rằng còn đem về một đứa trẻ?”

Viên sĩ quan nuốt khan một ngụm nước bọt, trả lời gọn gàng:

“Vâng! Sĩ quan Võ Linh Lung chấp hành nhiệm vụ lúc phát hiện đứa trẻ ở khu vực mục tiêu, khá kỳ lạ. Tuy nhiên, kiểm tra sức khoẻ đều bình thường. Đặc biệt hơn là... tóc và mắt cô bé chuyển sang màu xanh lục, được cho là dấu hiệu khi có năng lực thần bí mạnh mẽ.”

Samuel híp mắt, dựa hẳn vào lưng ghế. Ông lặng im một lúc, tay gõ đều đặn lên mặt bàn, giọng trầm lại:

“Chưa có kết quả kiểm tra ma khí sao? Đã làm giấy tờ chưa?” 

Viên sĩ quan không dám chậm trễ, vội vàng đáp,:

“Ngày mai Sĩ quan Linh Lung đưa cô bé đi đăng ký nhập tịch. Kiểm tra ma khí sẽ có ngay sau khi có căn cước công dân. Thưa ngài!”

Không có biểu cảm rõ ràng, Samuel chỉ gật nhẹ đầu. Ông từ hộc tủ rút ra bao thuốc, đưa một điếu lên miệng. Làn khói trắng phảng phất chậm bay lên không trung như dòng suy nghĩ đầy mơ hồ trong lòng ông lúc này.

Một đứa trẻ kỳ lạ còn sống sót giữa Trái Đất đổ nát đã hoàn toàn vượt khỏi trí tưởng tượng của ông. Trực giác ông nói rằng phải ra lệnh bắt lại ngay, nhưng lý trí không cho phép. Luật của vương quốc ngăn cản việc xử tử hay bắt giữ vô cớ. Tội nhân thì chỉ có thể đưa đi đày ải, trừ khi là một kẻ nằm trong diện nguy hiểm tới vương quốc.

Vì thế ông chưa thể hành động. Chưa thể chắc chắn điều gì. Làn khói mờ giăng trước mắt, mùi thuốc lá nhàn nhàn, kèm thêm chút đắng nhẹ khiến ông thoáng bình tĩnh lại.

Ông nhìn qua viên sĩ quan nói:

“Vậy bây giờ cô bé đang ở đâu?”

“Thưa ngài, cô bé đã vượt qua bài kiểm tra sức khỏe và cách ly. Hiện cô bé đã được Sĩ quan Linh Lung đưa về nhà.”

“Không có bất kỳ phản ứng bất thường nào?” 

Viên sĩ quan đứng thẳng, chắc nịch nói:

“Đúng vậy! Cô bé không hề hoảng loạn hay có hành vi chống đối. Khoảng thời gian cách ly và kết quả kiểm tra đều bình thường.”

Samuel trầm ngâm, tay cầm điếu thuốc gõ nhẹ lên gạt tàn làm bằng thuỷ tinh được đặt trên góc bàn. Ông im lặng thêm vài giây rồi nói:

“Lập tức báo cáo cho ta khi có kết quả xét nghiệm ma khí.”

Viên sĩ quan lập tức đưa tay lên trán chào nghiêm, giọng dứt khoát:

“Rõ, thưa Tư lệnh.”

“Ngoài ra, khi Linh Lung trở lại làm việc, lập tức đưa cô ta đến gặp ta.”

“Rõ!"

Samuel không nói thêm gì. Ông vẫy tay ra hiệu cho bọn họ lui ra. Cánh cửa khép lại với một tiếng cạch khô lạnh, để lại căn phòng trống vắng nặng mùi thuốc lá hăng nhẹ.

Ông dập đi điếu thuốc rồi ngả người ra sau ghế. Mắt nhắm lại như chìm vào những suy nghĩ miên man. Ngón tay ông vô thức gõ nhịp chậm rãi lên mặt bàn như đang trầm ngâm nghĩ về chuyện gì đó mà không ai biết.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Hừm... Chương này cũng ổn ổn. Nói chung, lỗi này nọ thì mấy chương trước nói kha khá rồi. Các lỗi cũng chỉ nhiêu đó.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cảm ơn bican đã ráng đọc hết. Củm ơn nhìu nhìu ~ ><
Xem thêm
mà tác nhớ giữ nguyên nhân vật bạch cơ đấy đưng vì cá nhân mà đổi nha
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Tất nhiên c sẽ giữ lại rồi.
Xem thêm
tác định mở rộng thế giới thật hả? Hình như tác làm lâu mà mình nhớ là tác lúc trước nói ko muốn mở rộng mà
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Đâu á, c nhớ c nói thế giới rộng sẵn mà.
Xem thêm
@SunSoo: lúc đầu chị nói có vài nghìn người thui và ko có chủng tộc ><
Xem thêm