Truyện sáng tác
Nhóm dịch
-
16/06/2025
-
16/06/2025
-
14/05/2025
-
27/05/2025
-
09/06/2025
132 Bình luận
Thôi... thôi... nói nhiều quá cũng nhức nhức cái đầu. Giờ bàn tiếp về truyện nhé. Theo thằng này thấy, tâm lý nhân vật có vẻ ổn. Nhưng vẫn có gì đó bất ổn. Như bà Linh Lung có vẻ hơi dễ tin người quá (trừ khi tác định làm 1 cú twist cực mạnh). Này nhé, cái con Hồng Mị mới gặp bả chưa tới 1 ngày mà giờ đòi nhận làm con rồi, có speed run quá không. Bả dù sao cũng là quân nhân, thế này quá ảo rồi. Thật sự nhé, cùng lắm bà Linh Lung chỉ nên xem Hồng Mị là cao lắm rồi. Dù sao cũng chỉ mới gặp, đùng 1 cái đòi nhận con nhỏ làm con, có phải vội quá không, có nghĩ tới cảm xúc 1 đứa vừa mất cha mất mẹ không. Sao nó có thể chấp nhận được, cùng lắm là giữ trong lòng và sau 1 tháng hay thêm vài biến cố thì họa may mới có sự thuyết phục chứ nhỉ?
Còn Hồng Mị thì hừm... Thực sự nhé, kiểu tác build được mà thằng này cảm giác chưa đạt tới điểm G lắm. Ừm, điểm G ấy, chưa phê, chưa thỏa mãn... Tác giả có biết thứ tui mông chờ ở Hồng Mị là gì không? Là vì con nhỏ vừa là cây, vừa là người và cũng vừa là quái vật theo nghĩa nào đó. Thế nên, mindset nó phải có gì khác ấy nhỉ. Nhưng qua các chương đọc thì quá thường, phải quá thường. Chẳng có gì ấn tượng cả. Người thì không quá người. Quái vật cũng không ra quái vật. Nửa nạc nửa mỡ.
Còn về show don't tell hay các ẩn ý thì truyện làm tốt, không chê.
Nói chung, truyện ổn. Nhưng chỉ thế thôi, nó vẫn chưa có cái gì để thằng này nhìn vào kiểu: "Ồ, thì ra đây là truyện Hành Trình Cây Thế Giới của tác giả SunSoo".
Mà nếu xem về nội dung thì có vẻ cũng khá, không hay, không dở. Cảnh đánh nhau nó vẫn thiếu cái gì đó có sức nặng và sức hút. Có lẽ do tác hơi đẩy mạnh vào thị giác, thính giác và cảm xúc. Mà có lẽ tác giả đã quên mất khứa giác và xúc giác rồi. Câu chuyện đánh nhau một là có vẻ nó vẫn thiếu độ dồn dập cần có. Hai thì như đã nói, nó vẫn có gì thiếu để tạo nên độ chân thực. Ba là cảnh hành động nó thiếu đi độ nặng, biết là Lung Linh có thể đi nếu chẳng may dính đòn, nhưng mà ngồi đọc tui không cảm được độ nặng đáng có ấy. Nói chung, tác giả có lẽ nên nghiên cứu thêm xem sao...
Còn về show don't tell thì trong truyện tác làm tốt. Như việc mục tiêu của Hồng Mị đầu truyện tới giờ thằng này vẫn không nắm được thì tới chương này thằng này đã biết. Và cái chi tiết con sói sợ Hồng Mị cũng hay. Nó khiến cho độc giả như tui tò mò về thân phận và vai vế thật sự của Hồng Mị ra sao.
Ye... thế đấy. Truyện khá.
Nói tổng quát thì nội dung tới hiện tại vẫn chưa có gì kiểu gây sốc và kịch tính. Nói chung là bình thường. Còn diễn biến tâm lý nhân vật thì có vẻ ổn. Có cái chi tiết Hồng Mị phải bịa ra một câu chuyện hợp lý nhanh nhất có thể thì tui thấy cái này chưa hợp lý. Thông thường để nói dối tốt và qua mặt được người khác thì phải kết hợp cả thật và giả. Thế nên, rất khó có vụ bịa ra 1 câu chuyện cho mỗi lần được. Vì theo thời gian, càng nói thì sẽ càng có thể chỗ bất logic và bị phát hiện. Và Hồng Mị cũng không phải dạng ít nói dối nên tui nghĩ tác giả có thể đẩy cái này tốt hơn.
Với lại, tác giả nên hạn chế dùng câu đặc biệt. Chỉ khi những lúc nào cần thiết, cần nhấn mạnh thì hãy dùng. Chứ dùng quá nhiều thì nó mất đi cái tính nhấn mạnh rồi...
Để đọc thêm xem sao...
Bị dính lại này...
Phải là phẩy hay sao chứ nhỉ?