Bị từ chối một cách dứt khoát, Hồng Mị không ngạc nhiên. Cô bé cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối, đôi vai khẽ run.
‘Vẫn chưa đủ. Cần một điều gì đó khiến cô ấy hoàn toàn tin tưởng.’ Một ý nghĩ chậm rãi lướt qua trong đầu Hồng Mị.
Linh Lung không dám nhìn thẳng, thỉnh thoảng chỉ liếc về phía góc tối, nơi cô đơn và tủi thân đang phủ lấy hình bóng nhỏ bé ấy. Cảm giác thất vọng đè nặng lên bờ vai gầy guộc.
‘Hẳn là... nhớ nhà.’ Cô khẽ thở ra rồi nhanh chóng dời ánh mắt, đơn giản nghĩ.
Một lúc sau, Hồng Mị ngẩng đầu. Biểu cảm trên gương mặt sáng lên như thể vừa nghĩ thông điều gì đó.
“Cháu muốn đi vệ sinh ạ.” Hồng Mị cất tiếng bằng giọng non nớt của trẻ con.
Linh Lung nhích người, đứng dậy định đưa đi. Nhưng chưa kịp đứng lên hẳn Hồng Mị đã vội xua tay nói:
“Chú bị thương nặng, cô ở lại chăm sóc chú đi. Lúc nãy cháu đi một mình cũng không sao. Cháu chỉ đi một chút, sẽ quay lại ngay. Sẽ không có chuyện gì đâu ạ. ”
Nghe cũng có lý. Linh Lung đồng ý ngay. Dặn dò Hồng Mị đôi lời phải cẩn thận rồi mới đặt mông trở lại.
Hồng Mị rời khỏi nơi trú ẩn. Hành lang phía trước tối om. Không ánh sáng. Nhưng cô bé bước đi nhẹ tênh. Đôi mắt trong trẻo không còn vẻ sợ hãi. Mọi cử động hòa vào bóng đêm. Không một tiếng động.
Tiến sâu vào khu căn cứ cũ mèm này, đi ngang qua những căn phòng đổ nát. Ánh trăng mỏng xuyên qua các kẽ nứt, trải xuống nền đất gồ ghề loang lổ.
Cô bé không vội vã, không dừng lại cho đến khi đứng trước một không gian vắng lặng. Phía trên trần là một lỗ hổng lớn, mảng tường vỡ đổ xuống thành ngọn núi nhỏ, phủ lên một lới bụi dày. Đứng lên đó, Hồng Mị ngẩng đầu. Đôi mắt trong veo hướng về bầu trời đêm, đen thẫm, lấp lánh sao.
Liếc ra sau. Đoán chừng đã cách khá xa nơi Linh Lung đang trú. Đến lúc này, Hồng Mị quay lại tập trung vào việc chính.
Bất ngờ, cô bé nhún người, bật lên khỏi mặt đất. Sau lưng, đôi cánh dơi chồi ra, vỗ mạnh một nhịp, giữ lấy thân thể nhỏ bé bẫng lên không trung rồi llao vút về phía bắc, xuyên qua màn đêm.
Nơi Hồng Mị định đến là một khu rừng nhỏ nằm ở phía bắc, không xa. Nơi đó vẫn còn nhiều sinh vật biến dị, phần lớn là cấp thấp và trung. Chúng có mang tinh thể, nhưng Hồng Mị chẳng mấy quan tâm.
Vài phút sau, điểm đến đã hiện ra trước mắt. Một con sông nhỏ phản chiếu ánh trăng. Gió lướt qua mặt nước, tạo nên những làn sóng mảnh.
Bên bờ, lấp ló bóng dáng mờ nhạt của một con sói biến dị. Chiếc đuôi dài ngoằng, nhọn như đầu giáo, đang đều đặn đâm mạnh xuống mặt nước. Mỗi cú giật làm nước bắn dội ra xung quanh.
Từ mặt nước, chiếc đuôi từ từ nhấc lên, kéo theo một con cá lớn bằng cái đầu người trưởng thành. Làn da nó trơn nhẵn, trắng nhách, vây cá mọc những gai sắc tua tủa. Nó quẫy mạnh, đập loạn xạ vào phần đuôi sói, các gai nhỏ liên tục chạm vào thành đuôi của con sói, nhưng chẳng thể để lại nổi một vết xước.
Lúc ấy, con sói như cảm nhận được điều gì. Nó quay phắt đầu về phía bầu trời. Vừa trông thấy Hồng Mị, hai đồng tử đỏ rực co lại, gầm gừ:
“Grừ… grừ…”
Chỉ một nhịp sau, nó quay đầu bỏ chạy vào rừng.
Hồng Mị không do dự, nghiêng người rồi lao xuống. Khi gần chạm đất, cánh tay cô bé biến đổi, cành cây vươn ra, đan chéo, cuộn thành một chiếc khiên dày.
“Bùm.”
Khiên làm bằng nhánh cây tiếp đất trước, đỡ lấy thân thể nhỏ bé bên trong. Mặt đất nứt vỡ. Bụi tung lên như sương khói, che mờ cả tầm nhìn.
Hồng Mị bước ra từ làn bụi. Cành cây cũng nhanh chóng bị thu về, tái tạo lại trở thành một cánh tay người bình thường. Trước mặt là con sói, cơ thể to lớn sừng sững đối diện, lưng mọc đầy gai, móng vuốt dài gần bốn phân, sắc như dao. Nó gầm gừ, ánh mắt đầy cảnh giác.
Con cá khi nãy đã bị hất văng qua một bên, rồi chĩa đuôi nhọn hoắt về phía Hồng Mị như đang chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Khoảng cấp bốn. Không tệ.” Hồng Mị lặng lẽ quan sát, giọng bình thản.
Một hơi thở phả ra từ miệng Hồng Mị, làn khí tím nhạt nhẹ như sương lặng lẽ luồn ra, như một sợi dây dài mong manh bay về phía con sói biến dị.
Nó định quay đầu bỏ chạy. Nhưng toàn thân đông cứng. Sát khí từ Hồng Mị như móc câu ghim chặt vào từng khớp xương. Bản năng sợ hãi trỗi dậy.
Làn khói tím chạm tới, liền quấn quanh cơ thể nó. Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh đột ngột biến mất.
Hồng Mị vẫn đứng yên. Đôi mắt trong veo như một đứa trẻ. Miệng cười như không, mang một thứ gì đó lạnh lẽo và ma mị khiến con sói không khỏi rùng mình.
“Đừng sợ…”
'Người trước mặt rõ ràng không hề mở miệng. Vậy giọng nói kia… ' Con sói nhìn quanh cảnh giác, nhịp thở phì phò rối loạn.
“Không cần tìm. Ta ở ngay trước mắt ngươi.”
Lúc này, nó mới bừng tỉnh. Cặp mắt đỏ au găm chặt vào đứa trẻ đứng đối diện. Hai chân trước đè thấp xuống, lưng cong lại.
“Grừ… grừ…” Nó gầm gừ, từng nhịp đứt quãng.
Trong thâm tâm, nỗi sợ vẫn âm ỉ, nhưng xen vào đó, một ý niệm phản kháng bắt đầu len lỏi. ‘Con nhóc này… đang dùng quyền năng của kẻ biến dị cấp cao để áp chế mình.’
Chiếc đuôi uốn lượn giữa không trung, chĩa thẳng về phía Hồng Mị, sẵn sàng quật tới.
“Grào…” Nó gầm lớn hơn. Ấn người xuống như muốn bổ nhào lên.
Nhưng chưa kịp vận lực tấn công. Một cơn đau xé óc bùng lên. Đầu nó như bị hàng ngàn mũi kim đâm xuyên. Từng tế bào trong não đồng loạt gào rú.
“Khịt… grừ… grừ…”
Con sói biến dị đổ sập xuống, thân thể run bần bật. Hai chân cuộn lấy đầu. Chiếc đuôi không còn vung vẩy uy hiếp, chỉ quật loạn xuống mặt đất như đang co giật. Mỗi lần cơn đau lên đỉnh, nó rên rỉ phì phò, đầu đập xuống đất, móng cào trong vô thức.
Ngay khi gần như sắp lịm đi, cơn đau chầm chậm rút xuống khiến nó giữ lại chút tỉnh táo còn lại.
“Đừng phản kháng. Ngươi biết rõ, chênh lệch cấp bậc giữa chúng ta lớn đến mức nào mà.” Hồng Mị nghiêng đầu. Không mở miệng nhưng từng chữ từng chữ ghim chặt vào đầu não con sói.
Hồng Mị dùng đôi mắt trong veo, không gợn chút cảm xúc nhìn nó như đang thưởng thức cảnh tượng hài hước. Một món đồ chơi đang lăn lộn, vật vã như con giun bị chọc thủng, điên cuồng giãy dụa dưới chân mình.
Con sói cố gắng gượng dậy. Cặp mắt đỏ vẫn dán chặt vào Hồng Mị. Trong đó không chỉ có sợ hãi, còn là bất mãn. Nếu chỉ lệch một, hai cấp, nó vẫn còn cơ hội. Nhưng khoảng cách hiện tại… quá tuyệt vọng.
‘Rốt cuộc… cô ta muốn gì?’ Nó cúi thấp đầu, nghĩ ngợi trong chốc lát.
—
Bên kia, Linh Lung đứng ngồi không yên bên đống lửa. Cô bước tới tấm thép, ghé mắt nhìn ra ngoài, nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Ánh trăng lặng thinh trải xuống nền đất. Lòng cô càng lúc càng trĩu nặng.
Đã hơn hai mươi phút trôi qua. Vẫn chưa thấy Hồng Mị quay lại. Dù chỉ là một đứa trẻ không quen biết... nhưng con bé còn quá nhỏ.
Cô đi ra rồi lại quay vào. Ánh mắt vô thức dừng lại nơi người đàn ông vẫn nằm im lặng.
‘Có lẽ đã được người nhà đón đi rồi cũng nên.’ Linh Lung mím môi, Khẽ lắc đầu, tự nhủ.
Dẫu sao... cũng chỉ là một người không quen biết. Cô cố thả lỏng, dặn lòng không nên bận tâm. Cuộc gặp gỡ này cứ xem như một đoạn duyên ngắn thoáng qua.
Một lúc sau, tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên. Từng nhịp rất khẽ tiến dần về phía cửa thép. Nếu không tập trung chú ý sẽ lơ là mà bỏ qua.
Linh Lung lập tức siết chặt khẩu súng, mắt không rời cánh cửa. Chốt an toàn đã mở. Lòng cô khẽ run. ‘Là Hồng Mị phải không?’
Tiếng bước chân dừng lại.
Vài giây sau, một bóng nhỏ lom khom luồn qua khe cửa thép, hệt như lần đầu tiên con bé chui vào. Mái tóc xanh rối bù, ánh nhìn ngơ ngác. Bàn tay quệt hời hợt vào áo bỏ đi bụi trên tay. Chỉ khi thấy dáng quen thuộc ấy, Linh Lung mới thở phào một hơi, tay cầm súng cũng buông lỏng đặt trở về.
“Cháu đi đâu mà lâu vậy?” Cô chất vấn nói:
Hồng Mị không rõ mình đã rời đi bao lâu. Nghe thấy câu hỏi, hai bàn tay cô bé luống cuống nắm lấy góc áo.
“Cháu xin lỗi. Lúc nãy cháu bị lạc... mãi mới tìm được đường về.” Đầu Hồng Mị cúi thấp, giọng nhỏ như đang nhận lỗi.
Linh Lung bất đắc dĩ lắc đầu. Đúng là khiến người ta lo lắng, nhưng giữa họ có thân thiết gì đâu. Cô cũng chưa thật sự tin tưởng con bé. Làm gì có tư cách trách móc. Thở dài thườn thượt, lòng cô cũng nhẹ nhõm hẳn vì đó không phải là ma vật.
“Không sao. Về được là tốt rồi.” Cô ngồi xuống, giọng cũng dịu đi:
Nói là vậy, nhưng cô không khỏi lén nhìn Hồng Mị vài cái. xác định cô bé không có vết thương nào. lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Đống lửa trước mặt chỉ còn những tàn than đỏ rực. Bên ngoài chưa sáng. Cái lạnh trong đêm vẫn còn. Mắt cô di chuyển, dừng lại nơi Hồng Mị đang ngồi.
“Sau này, cháu định thế nào?” Ling Lung chậm rãi hỏi:
Câu hỏi khiến Hồng Mị khựng lại. Cô bé tất nhiên muốn đi theo họ, muốn biết thế giới mới ra sao. ‘Nhưng... nếu nói ra, liệu cô ấy sẽ đưa mình đi chứ?’
“Cháu… không biết.” Hồng Mị cúi đầu. Giấu nhẹm đi ý định thực sự của mình. Tay cô bé siết chặt vạt áo, ngón tay lúng túng vân vê.
Linh Lung khẽ nhíu mày. Cô nhận ra mỗi lần sợ hãi hay do dự, Hồng Mị đều làm hành động như thế. Một cử chỉ nhỏ đang tiết lộ tâm trạng của cô bé.
Để một đứa trẻ còn bé xíu ở lại nơi này tự sinh tự diệt... cô thật sự không đành lòng. Nhưng nếu đưa về, rồi sau này thì sao? Một đứa trẻ xa lạ, thân phận không rõ ràng, cô không dám chắc sẽ có kết cục tốt.
“Cháu định ở lại, đợi cha mẹ mình sao?” Cô hỏi khẽ, giọng nhẹ nhàng đến mức chính mình cũng thấy lạ.
“Chắc… chắc là vậy… cháu sẽ đợi cha mẹ.”
Giọng con bé run run, ánh mắt bỗng đỏ hoe. Rồi như không kìm được nữa, Hồng Mị ngẩng lên, nhìn cô chòng chọc:
“Nhưng… đã ba ngày rồi… hức… cháu nhớ cha mẹ quá… hức…”
Nói xong, con bé gục xuống, ôm chặt đầu gối. Bờ vai nhỏ run lên. Tiếng nức nở rải rác, khẽ khàng nhưng không thể che giấu nỗi tủi thân cuộn trào trong lòng.
‘Một đứa trẻ như thế... sẽ đi đâu? Sống thế nào đây?’ Linh Lung thấy ngực mình như bị siết lại. Ba ngày trôi qua, không ai đến. Có lẽ... cha mẹ con bé thật sự không còn.
“Cô nghĩ… cha mẹ cháu đã…” Câu nói thốt ra được một nửa, Linh Lung mím môi lại không nói hết.
“Cháu biết… hức… cháu cũng nghĩ đến rồi… nhưng… cháu… cháu nhớ họ quá…” Giọng Hồng Mị nghẹn lại trong tiếng khóc, yếu ớt đầy đau thương.
Linh Lung lặng người. Rồi chậm rãi tiến tới và ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ vai Hồng Mị. Một động tác giản đơn, nhưng trong lòng cô thì rối như tơ vò. Cô không định mở lời. Nhưng rồi… cảm xúc vẫn thắng lý trí.
“Hay là, cháu đi cùng…”
“Grừ… grừ…”
Đúng lúc đo, một tiếng gầm nhẹ từ xa đột ngột vọng tới, xen vào cuộc đối thoại đầy thương cảm giữa hai người.
Tiếng gầm khàn đục, kéo dài và chậm rãi. Tiếng bước chân nặng nề chạm nền bê tông, dội lại từng nhịp rõ ràng.
Linh Lung sững người. Toàn thân cô căng cứng. Tất cả giác quan lập tức tỉnh táo. ‘Không thể nào... ma vật không phải đã bị thu hút tấn công nơi khác rồi sao?’
Cô bật dậy, khẩu súng trong tay nâng lên, chốt an toàn đã mở sẵn. Tay còn lại kéo Hồng Mị sát vào người.
“Grừ… grừ…”
Tiếng gầm tiếp tục, rõ ràng hơn.
Không còn nghi ngờ. Nguy hiểm đang đến rất gần. Từng bước. Từng bước một.
Linh Lung lao tới chỗ người đồng đội nằm bất động, lay mạnh vào vai anh:
“Dậy đi! Ma vật đến rồi!”
Cô đeo ba lô lên lưng trong một động tác dứt khoát, không thèm bận tâm đến thương tích của anh. Một tay kéo mạnh, lôi anh dậy khỏi mặt đất.
Cơn đau bỗng nhiên ập tới khiến người đàn ông mở bừng mắt. Cơ thể còn tê dại vì thuốc, đau nhức âm ỉ. Nghe đến hai chữ ma vật, bản năng quân nhân lập tức trỗi dậy, anh bám lấy Linh Lung, gượng ép bản thân đứng lên.
Không còn thời gian. Linh Lung hất tấm thép sang một bên, đẩy Hồng Mị ra ngoài trước.
“Chạy đi! Về phía tàu bay! Mau!” Giọng cô cứng như thép.
Linh Lung liếc nhanh về phía tiếng động, ma vật đang ở hướng ngược lại. Nếu chạy đủ nhanh, họ có thể thoát. Cô đỡ lấy người đồng đội, bước chân vội vã không một lần ngoái lại.
Người đàn ông nghiến chặt răng. Mỗi bước là một nhát chém xuyên thịt, nhưng anh vẫn đi, không nói một lời. Mồ hôi nhỏ giọt, lưng áo đã ướt sẫm.
Phía sau, tiếng gầm gừ đã thay đổi. Nó nghe thấy họ. Ngửi thấy mùi máu. Âm thanh khô khốc, sát khí đậm đặc. Ma vật bắt đầu rẽ qua những khối đổ nát, lục lọi con mồi. Mỗi tiếng bước chân là một lời cảnh báo tử vong.
Một tiếng gầm trầm đục bật ra ngay sau lưng.
Cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Linh Lung không quay lại, nhưng từng sợi lông trên gáy cô dựng đứng. Cô cắn chặt răng, kéo đồng đội chạy nhanh hơn.
Chạm chân ra tới bên ngoài, Tàu bay đã hiện ra trước mắt, chỉ còn một đoạn nữa.
Nhưng đúng lúc ấy. Một bóng đen vọt ra từ khu an toàn đổ nát phía sau, nhảy vút lên không trung rồi đáp đất ở phía trước họ.
Linh Lung giật mình bởi khung cảnh vừa rồi. Trái tim như bị bóp nghẹt.
Không chần chừ, cô nâng súng lên. Ma năng truyền vào nòng súng trong tích tắc. Viên tinh thể lóe sáng, ánh tím nhạt lan ra, vẽ thành một vòng phép lơ lửng trong không khí.
Trong ánh sáng lờ mờ, hình dáng con quái vật dần hiện ra, một con sói lớn tướng, lông xám dày như thép, gầm gừ không ngớt về phía họ.
“Grừ… grừ…”
Linh Lung buông người đồng đội ra. Anh chưa kịp phản ứng, khuỵu xuống đất. Cô nhấc súng, vòng phép vụt sáng mạnh mẽ hơn:
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Tiếng súng xé toang màn đêm. Từng viên đạn xuyên qua vòng phép được bọc lại bởi ánh sáng tím nhạt, lao đi như sao băng. Những vệt sáng cắm thẳng vào thân con sói biến dị. Nó gầm lên, cơ thể giật lùi ra phía sau.
“Đi mau! là ma thú Cấp 4!” Linh Lung quát, mắt không rời mục tiêu. “Chúng ta không còn thời gian!”
Người đàn ông cắn răng đứng dậy, mặt trắng bệch, môi mím chặt.
“...Tôi khởi động tàu bay. Bà giữ chân nó. Kích hoạt xong, lập tức rời đi ngay.” Trước khi quay đi, anh thấp giọng nói.
“Được. Nhanh đi!” Linh Lung đáp, bước lên một bước, chắn giữa con sói và họ.
Hồng Mị tiến lại, đứng bên trái. Không nói gì, cô bé kéo tay anh, đặt lên vai mình.
“Cháu đỡ chú.”
Anh gật đầu, bám lấy vai cô bé làm điểm tựa. Máu vẫn rỉ ra, mỗi bước đi như xé thịt. Nhưng anh không dừng lại.
Lúc đó, con sói rít lên, âm thanh như xé rách không khí. Linh Lung bóp cò ngay khi nó chuyển động. Đạn ghim vào bộ lông dày, xé da, rỉ ra thứ máu đen đặc. Vết thương không chí mạng, nhưng đủ khiến nó khựng lại. Nó cúi đầu, chiếc dưỡi dài trườn ra từ miệng, quệt nhẹ lên vết thương mới rỉ máu nhấm nháp máu của chính mình.
Đôi mắt nó u ám, quay lại găm chặt vào cô. Gầm gừ. Bàn chân nặng nề nhấc lên rồi lại đặt xuống, bước qua lại hai bên chậm rãi cố tìm ra điểm yếu của Linh Lung.
Linh Lung Không chút lơ là, chú ý đến từng chuyển động của nó. ‘Cấp 4 đã có ý thức. Nó chắc sẽ không lao vào nữa… ’ Nghĩ vậy, cô từ từ chuyển đổi vòng phép thành một hình vẽ khác, mờ hẳn đi, rót ma năng chầm chậm tiến vào.
“Vúttt.”
Chiếc đuôi dài của con sói biến dị quất lên như roi thép, lao thẳng tới hướng linh lung.
Thấy vậy, Linh Lung lập tức đẩy mạnh ma năng vào bên trong vòng phép. Chiếc vòng được nạp đầy ma năng trong tíc tắc vì đã có chuẩn bị từ trước. Nhanh chóng sáng lên màu trắng nhạt rồi bao bọc lấy cô.
“Keng! Keng!”
Tấm khiên phép kêu lên chói tai khi đón nhận lấy công kích của con sói. Lực mạnh mẽ khiến Linh Lung phải siết chặt khẩu súng, viên tinh thể gắn nơi họng súng chính là điểm neo duy trì khiên phép. Tay cô tê rần, vai run lên vì chấn động. Nhưng cô không lùi. ‘Chịu đựng thêm một chút nữa…’
“Keng!"
Lại một cú nữa quật tới. Cô khuỵu gối. Đầu gối cào xuống đất, bật máu. Nhưng khẩu súng vẫn không rời tay. Cô cắn chặt răng, giữ nguyên tư thế.
Con sói tưởng như đã sắp thắng. Nó lao vào, móng vuốt quét mạnh, đuôi vung như mũi thương, liên tục đâm vào tấm khiên, tìm kiếm một khe hở nhỏ nhất.
Linh Lung vẫn đứng vững. Ma năng từ cô dồn vào vòng phép không ngơi nghỉ. Tấm khiên còn đó, nhưng thân thể cô thì không. Mỗi cú công kích cô lại bị đẩy lùi. Đầu gối trượt dài, chà sát để lại vệt máu kéo lê trên nền đất.
“Grừ… Grừ…”
Nó gầm thấp giận dữ, nhìn cô như con rùa ương bướng trong chiếc mai, ngoan cố.
Liếc nhanh về phía sau cô - người đàn ông đang lết về phía tàu bay. Trong ánh mắt nó chứa chất giận dữ, nước dãi luồn lách qua kẽ răng nhỏ giọt xuống đất, thèm thuồng nhìn về anh ta.
Cạnh bên là đứa trẻ mà nó gặp cách đây không lâu. Con nhóc ấy khiến nó có chút sợ hãi, nhưng trong khoảnh khắc, một ý nghĩ lóe lên trong bộ óc ranh mãnh. ‘Nếu bắt người đàn ông, có lẽ con nhóc sẽ không xen vào…’
“Grào…”
Nó đổi hướng vòng qua Linh Lung rồi lao tới.
Cô giật bắn mình, không lường trước được. Ánh mắt sợ hãi lao lên muốn chặn đầu nó. Cố hết sức bình sinh thay đổi vòng phép.
Nhưng đã không kịp nữa. Con sói biến dị đạp vào mảng tường còn đứng vững, lấy đà bật nhảy lên cao.
Ngay khoảnh khắc ấy, Hồng Mị quay đầu. Ánh mắt cô bé lạnh băng dăm thẳng vào nó.
Đoán sai rồi…
Chỉ một cái nhìn. Nó chợt luýnh quýnh, mất thăng bằng mà vật ra, té ập xuống đất rồi. Cơ thể giật nảy, quằn quại trong cơn đau điên dại. Tiếng tru nghẹn lại, ư ử bật ra từ cổ họng co giật như một con thú bị bóp nghẹt.
Hồng Mị quay đi, thu lại trừng phạt dành cho món đồ chơi nhỏ. Cô bé không nói gì, tiếp tục làm điểm tựa, dìu người đàn ông lê bước về phía tàu bay.
Máu anh nhỏ giọt, in từng dấu xuống đất. Hơi thở nặng nề. Nhưng anh vẫn bước đi, vừa thầm thì trong miệng:
“Sắp rồi… chỉ một chút nữa…”
Linh Lung bần thần nhìn con sói đang co giật, ánh mắt thoáng qua một nét khó hiểu. Vòng phép vừa lúc hoàn thành. Cô ngay lập tức lấy lại tinh thần, siết cò.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Đạn ma năng lao vút đâm thẳng vào thân con sói. Nó tru lên đau đớn, bật dậy rồi nhanh chóng giật lùi. Cơn đau trong đầu dần lui, nó lắc mạnh đầu cố xua đi cơn đau trong não. Máu đen từ những vết thương từ đạn ma năng vẩy ra. Chỉ vài cái vung đầu, ánh mắt lại bừng giận dữ hướng về kẻ vừa làm nó bị thương.
Như cảm nhận được nguy hiểm, Linh Lung lại một lần nữa thay đổi vòng phép.
“Gràooo…!”
Nó gầm lên, lao về phía cô. Móng vuốt giáng xuống như cuồng phong.
“Keng! Keng!”
Tiếng va đập như sấm nổ. Cô không thể tiếp tục bắn. Mỗi đòn như muốn nghiền nát tấm khiên.
Linh Lung siết chặt tay. Ma năng tuôn ra như nước vỡ đập, lấp từng khe nứt, vá từng vết rạn mà nó gây ra. Hơi thở dồn dập. Cơ thể cô dần rã rời. Ma năng cạn dần.
‘...Phải chịu được. Một chút nữa thôi.’ Cô không ngừng trấn an bản thân.
Một vuốt.
Hai vuốt.
Ba vuốt.
Bốn vuốt…
Liên tiếp tấn công, con sói không chỉ dùng móng vuốt mà còn quất đuôi, tìm mọi sơ hở trong lớp bảo hộ. Nó không để cô có một giây thở dốc. Linh Lung cảm thấy mắt mờ đi, cánh tay run rẩy.
“Ba mươi giây nữa tàu khởi hành! Nhanh lên!”
Tiếng hét của người đồng đội xé toang sự bế tắc. Linh Lung bừng tỉnh, ánh mắt lập tức lóe sáng, như có ai đó bật đèn giữa màn đêm. Không còn thời gian để chần chừ.
Đã đến lúc phản công. Một tay siết chặt khẩu súng, tay kia dồn toàn bộ ma năng còn lại. Một quả cầu nước xoáy bắt đầu hình thành, xoay cuộn mãnh liệt.
“Rắc!”
Ngay khoảnh khắc đó, vuốt sói vung tới. Khiên phép vỡ vụn như thủy tinh. Ma năng trong người Linh Lung đã không đủ để bổ sung vào viên tinh thể. Khiên không được duy trì, lập tức vỡ vụn. Những mảnh vụn sáng lấp lánh, dần mờ đi rồi tan biến vào không khí.
Ngay lúc này, với tất cả những gì còn lại trong cơ thể, Linh Lung hét lên:
“THỦY NGỤC!”
Quả cầu nước lao tới, phình lớn giữa không trung, cuộn chặt dòng chảy. Con sói nhận ra mối nguy. Mắt nó trợn lên, hung tợn. Đuôi nó vút lên cao, vòng tránh quả cầu, rồi đâm thẳng về phía cô.
Không còn khiên. Không còn ma năng. Linh Lung chẳng thể tiếp tục tạo vòng phép nữa. Cô như một chú chim nhỏ, không còn con bài nào giữ mình. Chỉ kịp giơ súng lên theo phản xạ. Nhưng cô biết rõ điều này là vô ích.
‘Chết cũng được... chỉ cần anh ấy sống…’ Cô nhắm mắt lại chờ đợi.
“Phập.”
Một tiếng đâm khẽ vang, sắc như lưỡi dao xuyên thịt. Nhưng… không có đau đớn. Một cảm giác thấp thỏm len lỏi trong tim. Linh Lung mở bừng mắt.
Hồng Mị đứng đó. Đôi tay nhỏ giang rộng, cơ thể bé nhỏ nhưng chắn trọn đòn công kích. Đôi môi mím chặt, ánh mắt cau lại, không một tiếng rên la thoát ra.
Cô bé nghiêng người, ngã sấp về phía trước.
Linh Lung bần thần, tay bất giác đưa tới, ôm chầm lấy Hồng Mị. Cả người cô run lên, bàn tay chạm vào chiếc đuôi vẫn còn ghim sâu nơi lưng Hồng Mị.
Thủy ngục bên kia xoáy mạnh, tựa như một cơn lốc bên trong, cuốn lấy con sói xoay tròn ở vùng trung tâm. Lực xoáy bất ngờ kéo chiếc đuôi giật về. Cảm nhận được sức kéo, cô mới hồi thần.
Linh Lung siết chặt Hồng Mị trong tay, không để cô bé bị cuốn theo rơi vào vòng xoáy của thuỷ ngục. Cô mím môi, nắm lấy chiếc đuôi lạnh ngắt, giật phăng ra khỏi cơ thể Hồng Mị. Một tiếng xé rách vang lên.
“A…” Hồng Mị khẽ rên lên một tiếng trong đau đớn, đôi mắt mạnh mẽ nhíu chặt lại. Chiếc đuôi bị xoáy nước nuốt lấy, dần cuộn vào vòng xoáy.
“Không… Hồng Mị… sao cháu lại…” Giọng Linh Lung nghẹn lại. Bàn tay không ngừng run rẩy giữ chặt lấy Hồng Mị.
“Cháu… không sao… cô đừng lo.” Hồng Mị hé mở đôi mắt, kiên cường. Gắng gượng nói.
Người đàn ông, trong lúc khởi động tàu bay, không rõ Hồng Mị đã rời đi từ khi nào. Khi thấy Hồng Mị lao ra, anh đã không kịp cản lại. Cảnh tượng trước mắt khiến anh sững người.
“Đưa con bé đến đây! Còn mười lăm giây nữa!” Kìm lại cảm xúc trong lòng, anh hét lên:
Linh Lung ngước nhìn tàu bay, nỗi quyết tâm trong ánh mắt cô vụt lên. Cô bế thốc Hồng Mị, nỗi ân hận dâng lên như sóng, cuốn trôi cả đau đớn, mệt mỏi. Cắn răng, cô lao đi.
Con tàu đã khởi động, ánh đèn trắng rạch ngang bóng tối. Trong khoảnh khắc ấy, Linh Lung như người mẹ ôm con nhỏ, cắm đầu chạy về phía ánh sáng cuối đường hầm. Cô siết chặt Hồng Mị trong tay, như thể chỉ cần lơi tay, tất cả sẽ tan biến.
"Mình thật vô dụng…" Cô thì thầm, tiếng nói nhỏ bị cơn gió cuốn đi, hoà lẫn vào không khí phía sau.
“Tàu bay số 5A92 sẽ cất cánh sau mười giây. Mời hành khách ngồi vào chỗ và thắt dây an toàn.” Tiếng thông báo không chút cảm xúc vang lên.
Cánh cửa mở rộng. Người đàn ông đứng đó, gương mặt căng thẳng, đôi mắt dõi về phía họ không rời. Chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi. ‘Sắp rồi. Gần tới rồi.’
“Nhanh lên!” Anh hét lớn lần nữa.
Trong vòng tay Linh Lung, Hồng Mị hé mắt, ngoái nhìn về phía sau. Đôi mắt vô cảm xoáy vào con sói biến dị vẫn đang giãy giụa trong Thuỷ Ngục. Nó điên cuồng gào thét, liên tục cào cấu hòng phá vỡ dòng nước thoát ra.
‘Không thể để nó thoát. Không phải lúc này.’ Hồng Mị tập trung tinh thần, lần nữa nổi tia tinh mang trong ánh mắt, hơi thở nhẹ thổi qua, đem theo một làn khói đen chạm vào con sói, đè ép tâm trí nó lần nữa.
“Grào...” Tiếng gầm rền lên trong tuyệt vọng. Đau đớn giãy dụa, nó không còn sức để cố thoát khỏi Thuỷ Ngục nữa.
Ba giây...
Linh Lung lao tới, đẩy mạnh Hồng Mị vào khoang tàu. Người đàn ông đỡ lấy cô bé ngồi vào, lập tức thắt dây an toàn.
Hai giây...
Anh quay lại, ôm chặt cánh tay rớm máu, lảo đảo bước về buồng lái. Linh Lung cũng vừa kịp ngồi vào chỗ bên cạnh, cả người thấm đẫm mồ hôi và máu.
Một giây...
Cánh cửa tàu từ từ đóng lại, không gian xung quanh như thu hẹp lại từng chút một. Mỗi giây trôi qua như những con sóng dồn dập, nặng nề, lấn át mọi cảm xúc.
Trước khi cửa hoàn toàn khép lại, Linh Lung lướt mắt về phía con sói biến dị. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng cô. Thủy Ngục của cô không thể nào giữ nó lâu như vậy. Lẽ ra, nó đã phải thoát ra được rồi. Nhưng bây giờ, con sói không còn vùng vẫy nữa. Nó chỉ hơi động đậy, đôi mắt lạnh lẽo, đầy thách thức, dõi theo cánh cửa tàu đang từ từ khép lại.
‘Chẳng lẽ... nó đã tốn quá nhiều sức trong cuộc chiến vừa rồi?’ Linh Lung tự hỏi trong lòng, một nỗi bối rối không thể giải thích dâng lên trong cô.
Cánh cửa khép lại hoàn toàn. Không gian bên trong tàu tức thì rơi vào tĩnh lặng, như thể thời gian đã ngừng lại. Người đàn ông phía trước nhanh chóng thao tác, đẩy mạnh cần gạt. Con tàu rung lên, rồi từ từ lơ lửng, như một cánh chim đang rướn mình lên cao.
Một tiếng gầm trầm đục vang lên từ phía sau. Động cơ rú lên, xé toạc bầu không khí, rồi phóng vút lên bầu trời, xuyên qua tầng mây. Bỏ lại con sói phía dưới, ánh mắt nó lạnh lẽo dõi theo con tàu mất hút trên bầu trời đêm.


0 Bình luận