Phần 1: Thời thế tạo anh hùng
Chương 06: Xua hổ nuốt sói (3)
0 Bình luận - Độ dài: 2,687 từ - Cập nhật:
Nell rút kiếm tiến lên phía trước, đám pháo binh chính quy đồng loạt nã đạn. Bộ binh cũng xông lên, như thủy triều mãnh liệt đổ ập về quân doanh. Trong tiếng kêu gào chiến đấu, quân kỳ trên tay bọn họ tung bay, mặt trăng trên cao chiếu sáng lộ rõ hình chiếc khiên sắt với mũi tên cắm xuyên qua.
Đạn pháo kéo một tiếng vút trên không rồi liên tục tàn phá quân doanh. Quân lính hai bên đều nhìn lên trời cao, như có thứ gì vừa đâm xuyên màn đêm. Một tiếng nổ trầm đục phá tan mảnh đất yên bình, hàng chục tình nguyện quân tập hợp lại bị bắn nát cơ thể.
"Pháo binh tấn công! Tản ra, mau tản ra!"
Tiểu đội trưởng thân cận của Voca gào lên, nhưng binh lính trông quân doanh dao động, tiếng ồn ào lất át âm thanh cậu đưa ra. Tình nguyện quân đã sớm bắt đầu hỗn loạn đến vậy rồi.
Pháo binh tấn công không chút nương tay, liên tục nã thẳng vào quân doanh tình nguyện phá nát màn trời đêm. Voca cảm thấy quân doanh rung lắc kịch liệt, những lều doanh bị bắn phá, mặt đất vỡ tung bay lên không, mang theo khói bụi mờ mịt bao phủ.
"Cứu với!"
"Chạy đi anh em!"
"Chân tao!"
Tiếng kêu gào thảm thiết của tình nguyện quân phát ra, bọn họ vì pháo binh tấn công mà sợ hãi hoảng loạn, hàng ngũ nhanh chóng phá tan ra. Vài tình nguyện quân đi theo một hàng, vì né không kịp đã biến thành đống thịt vụn vương vãi. Chiến mã cũng hoảng loạn giày xéo khắp nơi, đáng thương cho những thiếu niên không thể bỏ chạy bị đẩy ngã xuống, cuối cùng bị móng sắt ngựa băng qua nát bét người.
Quân doanh tình nguyện gần như sụp đổ hoàn toàn, lúc này pháo binh mới chịu dừng bắn, hàng ngàn bộ binh rút kiếm xông lên phía trước, như một đội quân ác quỷ kéo theo màn đêm xâm chiếm hết tất cả.
Đến rồi, quân chính quy cũng tấn công trực diện rồi!
Sắc mặt Voca bình tĩnh trở lại, hắn rút kiếm gào lên chỉ về phía đại quân đang lấn chiếm đằng xa.
"Pháo binh dừng bắn rồi! Tất cả tập hợp lại, giết sạch đám chính quy!"
"Giết!"
Tình nguyện quân tàn tạ tru lên hưởng ứng, bảo kiếm trong tay giương cao lên, tinh thần chiến đấu vẫn còn. Quân chính quy tràn tới như sóng cuộn như núi đè lấp biển. Hai bên lao vào xé xác nhau, tiếng kim loại vang lên, một màu máu đổ nhuộm xuống, chỉ còn tiếng kêu gào chém giết không ngừng nghỉ. Mặc dù quân chính quy được huấn luyện nghiêm khắc, nhưng chỉ là hạng "có học không biết hành" chưa từng đánh nhau trên chiến trường bao giờ. Con đám tình nguyện quân nhỏ tuổi nhưng ngày nào cũng phải đối mặt với tử thần, trong lòng họ cũng biết sợ hãi, nhưng khi chiến đấu cũng chém giết không biết bao nhiêu quân đế quốc.
Tiểu đội trưởng thân cận lao vút lên, lưỡi kiếm trong tay đâm xuyên một tên lính, đầu kiếm dễ dàng chọc thủng cả bụng một tên phía sau. Bỗng chốc một tia sắc kéo qua mặt tiểu đội trưởng, cậu thò nhanh lấy khẩu súng ngắn bắn về phía sau, quả nhiên một tên lính khác định lao tới đánh úp, nhưng hắn chẳng còn cơ hội đó nữa.
"Đám quân chính quy này vì cái quân doanh này mà kéo đến đông vậy ư?"
Tiểu đội trưởng thân cận khẽ biến sắc, này là coi bọn tình nguyện quân không khác gì quân đế quốc rồi. Trong bóng tối phía xa kia liệu ngoài đám pháo binh còn có bộ binh dự phòng nào không?
"Chỉ huy! Quân địch không rõ số lượng, chúng ta không có cơ hội thắng nổi, mau rút quân về quân doanh của mình!"
Voca ngoảnh mặt nhìn, cả thân tiểu đội trưởng của mình dính đầy máu, đôi mắt toát ra vẻ lạnh lẽo đáng sợ. Hắn cũng căm giận không biết nên làm gì lúc này, tất cả đã thất bại, bây giờ chỉ còn cách quay về quân doanh ở mạn bắc phòng thủ.
Tiểu đội trưởng thân cận nhanh chóng kiếm được một con ngựa tốt, liền đưa Voca lên, ánh mắt lạnh lùng cố gắng đánh thật mạnh. Chiến mã đau đớn hí vang lên, chạy một mạch thẳng về phía bắc quân doanh.
"Tất cả anh em tình nguyện quân! Chúng ta mới là quân đội dũng mãnh thiện chiến của Hopeland! Đám chó má chính quy kia chỉ là lũ ăn bám hám lợi, giết sạch hết chúng nó, báo thù cho tất cả anh em đã ngã xuống!"
Tiểu đội trưởng giương kiếm hét lên, đám tình nguyện tàn tạ cũng sục sôi, sát khí trên tay tỏa ra mãnh liệt.
"Báo thù cho anh em đã ngã xuống!"
Từ phía cánh rừng phía tây nghe được tiếng hét chấn động đến vậy.
Một vài tên pháo binh vội chợt bỏ khỏi hàng ngũ đi giải quyết nỗi buồn, tiếng nước chảy xuống chưa dừng bỗng chốc hắn rùng mình một cái. Ở phía trước mặt có bóng hình quỷ dị đang từng bước tiến gần. Tên pháo binh chưa kịp kéo quần lên bỏ chạy thì đã bị một kiếm phi xuyên cổ họng, những tên còn lại cũng không thể kêu lên được một tiếng đều bỏ mạng đổ xuống đất, một mảng cỏ tươi bị vấy bẩn bởi máu lẫn bước chân dính bùn đất.
Đám lính pháo binh lúc này trở nên nhàn rỗi, chỉ huy Nell đã thân chinh cùng bộ binh tấn công lên quân doanh. Nhiệm vụ của pháo binh cũng đã kết thúc, giờ chỉ ngồi chờ chỉ huy mình chiến thắng trở về, chẳng phải chiến công to lớn đều thuộc về bọn họ hết ư?
Mấy tên pháo binh cười hả hê ngồi tán chuyện với nhau không ngừng, ánh mắt vô tình của một tên lính nhìn về hướng khoảng không bỗng chốc ngờ hoặc, con bạn mình đi giải chẳng lẽ đi ngắm cả mấy tên con trai đứng tiểu hay sao mà mãi không trở về. Một tên lính khác để ý có điều gì đó bất thường, hắn vội nhảy dựng lên sợ hãi hét lớn.
"Có quân địch mai phục! Tập hợp!"
Bỗng nhiên từ phía đám lính đi xuất hiện một đội quân xám xịt lao tới. Một đội quân tình nguyện quân, ánh mắt dữ tợn của loài sói, từng khẩu súng trên tay hướng thẳng về quân địch, mọi sinh mạng phía trước đều như cỏ rác.
Tiếng súng nổ vang lên, đám pháo binh lần lượt ngã xuống, cho dù may mắn thoát chết thì lúc này cũng không thể dùng sức xoay sơn pháo về phía quân địch tấn công. Bọn chúng chỉ đành tuyệt vọng bỏ pháo mà chạy trốn, thật hèn nhát.
Đại quân tình nguyện năm trăm người hùng hổ nhanh chóng phá tan hậu quân chính quy. Ellen tiến về phía trước kiểm tra, ánh mắt sáng bừng lên thích thú.
"Đúng là sơn pháo hàng xịn! Chúng ta nên làm gì với đống chiến lợi như này?"
"Dùng hết tất cả đạn bọn chúng! Hướng thẳng về phía quân doanh ta tấn công!" Huy quan sát hướng quân doanh hỗn loạn, giọng trầm xuống.
"Nhưng mà đội trưởng Huy!" Sắc mặt Ellen tái đi. "Bên đó vẫn còn quân tình nguyện, họ cũng giống anh em chúng ta..."
"Cậu muốn cứu người ta trước hay người của mình trước?" Huy lạnh lùng hỏi, khuôn mặt lộ rõ vẻ nghiêm trọng.
Không để Ellen cứ suy nghĩ lo lắng như vậy, binh lính cũng nhanh chóng nản lòng theo. Huy giận dữ vẫy tay hét lên phía sau.
"Đội trưởng Kelly!"
"Xin nhận lệnh!"
"Dẫn toàn bộ anh em nhanh chóng tập kích theo tôi, giết sạch đám chó má quân chính quy, báo thù cho chỉ huy Zanletel!"
Trong lúc quân dễ bị dao động, mặc dù không muốn Huy vẫn phải lôi thêm cái tên chỉ huy phiền phức của mình theo. Đám binh lính nghe tên đều gào lên một tiếng tức giận, bàn chân mạnh mẽ tiến thẳng về phía quân doanh, hất tung cả mặt cỏ lẫn bùn đất.
Tình nguyện quân của Huy cũng nhanh chóng sử dụng pháo binh, những thiếu niên có kiến thức về chúng nhanh chóng thành thạo khai hỏa. Quân doanh tình nguyện phút chốc bị bắn phá dữ dội, mặt đất rung chuyển.
Cả lính chính quy lẫn lính tình nguyện mạn bắc bị pháo bắn xé thành từng mảnh thịt nhỏ.
"Chuyện gì vậy? Sao pháo binh lại tấn công?"
Nell vứt chém bay thủ cấp một người lính, lại thấy xung quanh đất đá bay văng tung tóe. Hắn đã ra lệnh pháo binh đình chỉ tấn công rồi, vậy ai lại ra lệnh bọn chúng tự ý như vậy?
"Hỏng rồi!" Một tên đội trưởng pháo binh chạy tới, toàn thân dính đầy máu, đáng sợ hơn là nguyên một nửa người bên trái đã bị thứ gì đó xé toạc đi, lộ cả tấm sương trắng.
"Phía hậu quân có phục kích...pháo binh...chết...hết rồi..."
Tên pháo binh gặp được Nell chỉ nói được một câu thảm thiết rồi gục xuống. Hắn đã chết như một người lính trên chiến trường.
Đám binh lĩnh đang hỗn chiến cũng sợ hãi nhìn ra, tiểu đội trưởng Kelly vừa lao tới, sát khí lộ rõ bên trong đôi mắt cô, hai tay cầm chắc hai thanh kiếm chém một cách điên cuồng. Chỉ cần biết đó không phải quân mình, Kelly vung kiếm chém giết thoải mái biến cả chiến trường thành thú vui của mình.
Nell sợ hãi nhìn về phía nam, một đội quân vung kiếm xông tới, chốc lát đã hòa mình cùng đám lính chính quy. Đám bộ binh không biết chuyện gì xảy ra, một lúc đội hình toàn quân nhanh chóng bị hất văng ra. Từ trong đám quân hỗn loạn, một viên hạ sĩ quan tình nguyện cưỡi ngựa vút tới, chiến mã hí lên một tiếng tức giận, thanh kiếm sắc bén trong tay vung một đòn hướng thẳng vào mặt Nell.
Nell nhanh chóng nhảy xuống ngựa, khó khăn lắm mới né được sát chiêu. Viên hạ sĩ quan cũng nhảy xuống, đôi mắt lạnh băng hướng thẳng về phía Nell, nụ cười bỗng chốc trở nên đáng sợ.
"Mày là ai?" Nell cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, tay cầm chắc thanh kiếm giữ thế thủ.
"Tiểu đội trưởng tình nguyện quân Hopeland, Ngô Quang Huy!"
Nói xong Huy phóng vút về phía trước, lưỡi kiếm lóe lên hàn quang chiếu rõ khuôn mặt sợ hãi của Nell. Hắn cũng không chịu từ bỏ, thanh kiếm trên tay cũng toàn lực vung tới. Âm thanh kim loại hai bên va chạm kịch liệt, bóng dáng cả hai nhanh chóng bị xác chết che lấp đi. Huy mặc dù chiếm lợi thế về địa hình nhưng cũng chỉ là một thiếu niên chưa lĩnh nhiều kinh nhiệm, thanh kiếm trên tay cậu nhanh chóng bị Nell phá giải.
Lưỡi kiếm sắc bén của Nell chém xuống, trúng thẳng bả vai Huy. Một luồng khí lạnh tràn vào vai Huy, cậu nghiến răng, máu miệng chảy ra vẫn không thể chịu đựng cơn đau dữ dội kêu lên một tiếng. Toàn thân nhỏ bé như bị núi đè đổ xuống, khuôn mặt Nell trở nên lạnh lẽo, thoáng chốc hắn nở một nụ cười trên môi, như thể trêu đùa số mạng của Huy vậy.
"Chết đi!"
Thanh kiếm chết chóc sắp bổ trúng Huy, bỗng nhiên Nell kêu lên một tiếng đau đớn, hắn quay lại ra nhìn, phía sau lưng đã cắm một con dao nhỏ, nó sắc bén đâm sâu đến tận xương.
Một tình nguyện nhỏ bé đang nắm chặt con dao đó, khuôn mặt ngây thơ sợ hãi nhất quyết không chịu buông.
"Mya! Đừng có mà bỏ con dao đó!" Huy hét lên một tiếng, hai tay nhanh vội khóa chặt lấy Nell.
Mya vẫn run sợ không biết làm gì, lần đầu con bé giết người, nó sợ hãi đứng bất động, hai hàng nước mắt chảy ra. Nell chỉ cảm thấy bản thân tê lạnh đi, hai tay mặc dù bị khóa vẫn còn sức đè ngã Huy xuống, chốc lát bàn tay thô bạo đánh liên tục về phía bả vai bị chém rách kia.
Huy đau đớn kêu gào nhưng cố sức giữ chặt lấy Nell.
"Mẹ kiếp Mya! Mày không đâm nó đi! Đâm!"
"A." Bàn chân Mya khẽ run lại, con bé hét lớn, nhắm mắt nhảy vào, con dao buộc chặt trên tay cố gắng đâm, chỉ trúng vào bụi cỏ ngay cạnh.
Con mẹ nó, thế là hết!
Huy gào lên kéo lăn Nell ngã về phía sau, cánh tay đầy máu ôm chặt lấy Mya bỏ chạy theo. Trong đám loạn quân đang chém giết không ngừng nghỉ, Huy cố gắng đè ngã Mya xuống một góc an toàn, con bé cũng im lặng không chống cự. Một đống quân kì đổ xuống che lấp thân hình nhỏ bé của nó.
"Nằm im chỗ này cho tao nếu mày muốn sống, cầm chặt con dao đó, không được bỏ!" Huy hét lớn rồi bỏ đi.
Huy ngoảnh mặt quay đi, lập tức có hơn sáu tên lính chính quy chĩa súng về hướng cậu. Đám người này chưa kịp khai hỏa thì lập tức chục phát đạn sau lưng Huy phóng tới, găm thẳng lồng ngực đám lính chính quy xấu số, một tên vẫn còn đủ sức bắn một phát đạn vào khoảng không.
"Giết!"
Tiếng reo hò thảm sát vang lên khắp nơi, tình nguyện quân từ phía tây đổ ập tới như kiến. Ellen bước chân theo, trên tay cầm khẩu súng trường đưa cho Huy. Sắc mặt cô hứng khởi vô cùng.
"Đội trưởng Huy! Ba trăm anh em thương binh không chịu được cảnh ngồi chờ nên cũng kéo quân ra đây chiến đấu!"
"Có thế chứ! Toàn quân chiến đấu, giết!" Mặc dù bị thương nặng Huy vẫn giơ cánh tay bị chém rách ra lên cao, tinh thần binh lính hô lên hưởng ứng.
Khắp quân doanh không khí tràn ngập mùi máu tanh, máu chảy đầy đất, xác người chồng chất đè lên nhau. Đám lính chính quy hầu như không thể chống cự thêm được nữa, đồng loạt bỏ chạy. Rustam Nell cũng tiếc nuối dẫn tàn quân bỏ đi về hướng đông.
Lần này thua trận, binh sĩ chết quá nửa, Nell không nghĩ bản thân sẽ còn cơ hội thăng tiến nữa.
Nhìn thấy quân chính quy bỏ chạy, Huy vung cánh tay lên một lần nữa gào đến khàn cổ họng.
"Quân chính quy đã rút lui! Chúng ta thắng rồi! Tình nguyện quân đã thắng rồi!"
"Tình nguyện quân trăm trận không sợ hãi, thắng lớn rồi!"
Kelly hét vang lên hưởng ứng theo. Tình nguyện quân hoàn toàn kích động giơ tay theo, đám thiếu niên anh dũng đổ máu không phân biệt nam nữ, thương binh ôm trầm lấy nhau khóc lóc, reo hò trong vui sướng.
Mya chạy ra ngoài, ngơ ngác chạy về chỗ Huy, khuôn mặt đầy máu của cậu cũng lặng nhìn, nắm chặt bàn tay con bé.
Phút chốc mặt trời đã mọc trên đỉnh đầu, cả ba tiểu đội trưởng đồng loạt nhìn lên trời cao, lá cờ tình nguyện quân bọn họ vẫn còn đứng vững trên mảnh đất này. Màn đặt cược của Huy đã thành công, cậu đã sống, toàn quân đã được sống.


0 Bình luận