Giấc Mơ Của Những Anh Hùn...
Xathusanma (Huy Silencer) Huy Silencer
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1: Thời thế tạo anh hùng

Chương 03: Tình thế nguy nan

0 Bình luận - Độ dài: 2,358 từ - Cập nhật:

Từ một đội quân vô danh cố gắng chiến đấu cuối cùng cũng chẳng nhận được gì. Zanletel dẫn hơn trăm người đến quân doanh Fredrik mong chờ được hỗ trợ tiếp tế, nhưng sự thật lại khiến tất cả đều cảm thấy thất vọng.

"Tức chết đi mất! Đáng ra không nên đến chỗ bọn họ làm gì, nên tự lập từ sớm có phải thế không?"

Zanletel chán nản chửi bới om sòm, hắn được đưa lên làm chỉ huy đám tình nguyện quân, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao, bất quá bây giờ hắn cũng muốn trở mặt lại với đám quân đội vô dụng kia. Nhưng nếu làm vậy thì sẽ tạo thêm một kẻ thù nữa ở phía tây nam, đám người tình nguyện quân sẽ bị kẹp giữa cả hai, chỉ sớm bị tiêu diệt hơn thôi.

Ngoài đám lính buông thả lướt từng bước chân nặng nề về phía trước, Ellen vẫn bình thản trên lưng ngựa, miệng vẫn cười tươi như được mùa.

"Chỉ huy không cần quá nóng vội như vậy. Ngoài tình nguyện quân chúng ta vẫn còn các chỉ huy khác đang nằm rải rác đóng quân khắp Cesare này. Chỉ cần tin đồn chúng ta bị tước hết binh quyền trong tay, lẽ nào những chỉ huy khác chịu nằm im?"

Zanletel ngạc nhiên, cũng cho là đúng.

Tình nguyện quân có rất nhiều nhánh chỉ huy khác nhau, phần lớn đều là tự lập không ràng buộc với các thế lực khác. Ở Cesare chỉ có hai nhánh quân tình nguyện duy nhất là Ziga Zanletel và Blendi Voca. Bây giờ quân đội Zanletel đã suy yếu, chỉ trông chờ đến đám người kia.

"Phải! Sao ta không nghĩ ra nhỉ! Nhanh, về quân doanh gọi tên đội trưởng Junki, bảo với nó nhanh chân đến chỗ chỉ huy Voca mang quân của hắn đến đây ngay!"

Lập tức một tên tình nguyện trinh sát vội lên ngựa rời đi ngay sau đó. Đám Zanletel cứ tiếp tục thong dong không nhanh cũng không chậm, hắn cứ nghĩ có thêm đồng minh giúp sức gây sức ép, lão Fredrik cũng không dám làm chuyện gì nguy hại đến mình.

Tiếng cười khinh suất đó vang lên chưa được bao lâu, đột nhiên một tên lính phía sau vội chạy tới thở dốc cấp báo.

"Chỉ huy! Phía sau quân ta có một toán quân đang tiến đến!"

"Từ phía sau?" 

Zanletel ngoảnh mặt lại nhìn, từ phía xa hiện lên những dải màu đen xám dần dần phóng to ra. Hắn cố nhíu mắt lại nhìn kĩ hơn, đúng là quân đội Hopeland, nếu đi từ phía tây nam kéo đến đây chỉ có thể là bọn từ quân doanh.

"Lão Fredrik nóng vội đến vậy ư?"

Có gì đó không đúng, Ellen rụi mắt lại nhìn, toàn quân xa xăm kia kéo dài thành một khu rừng đen hùng vĩ. Nhưng có gì đó to lớn chắn lên phía trước bọn họ, cô rút súng ra lắp ống ngắm lên ngước nhìn, bỗng chốc khuôn mặt cũng biến sắc ra.

"Chỉ huy! Đám người kia có mang xe pháo!"

Ngay lập tức một vụ nổ chấn động vang lên giữa trung quân Zanletel. Một mảnh đất rung động đổ sụp xuống, khói bụi tung bay mù mịt. Mấy con ngựa bắt đầu hoảng loạn hí lên. Đám binh lính hét lớn một tiếng, có hai thiếu niên xấu số bị mảnh pháo xé nát toàn thân. 

Quân chính quy Hopeland muốn giết tất cả lính tình nguyện.

Ở dưới cuối chân trời hiện lên một màu ngả vàng, Nell giơ cánh tay cao hạ xuống, pháo binh lập tức dừng bắn, bộ binh hai hàng tiến lên phía trước ầm ầm tiến công. 

Nơi đây không có chiến hào, chỉ là một mảnh đất khô cằn. Một nhóm binh lính tình nguyện chưa đến trăm người, Nell tiếc rẻ không muốn sử dụng đạn pháo một cách lãng phí, với đội quân tràn đầy sức mạnh có thể đè bẹp lũ giòi bọ này rất dễ.

Tình nguyện quân cũng chẳng vừa, Zanletel lập tức chỉ huy toàn quân bày trận thành một hàng, tất cả đều bỏ ngựa nằm sấp xuống bám sát mặt đất, hiệu quả tầm bắn sẽ chuẩn xác hơn. 

"Không được hỗn loạn! Đám quân đội kia chưa từng ra chiến trường bao giờ, hãy để cho chúng nó biết sức mạnh lính tình nguyện ta là như thế nào đi!"

"Khai hỏa!"

Ellen hét vang một tiếng, đồng loạt tiếng súng vang lên như pháo hoa. Âm thanh nặng nề đè chặt lấy những tên lính Hopeland chính quy, từng tên một ngã dần xuống mặt đất hòa làm một. Bọn binh lính chính quy cũng nổ súng, nhưng bọn chúng không nhĩn rõ được thứ gì ở phía trước, tầm nhìn quá hạn chế.

Quân đội Hopeland khác với quân đội Legion, họ không mặc giáp lên người, đối với tình nguyện quân ngày nào chiến đấu với trọng giáp binh nhìn thấy đám chính quy không khác gì những tấm bia tập bắn di động.

Nell bỗng dưng sắc mặt trắng bệch, quân chính quy chưa từng chiến đấu kiểu như này. Chỉ vừa có mấy phút mà hàng quân tiên phong ngã xuống đi rất nhiều.

Chết tiệt, giờ tiếc mấy quả đạn pháo còn đỡ hơn mười mấy nhân mạng ở trước mắt. Nell gào thét đứng lên.

"Mau lui quân, pháo binh tấn công!"

Đám lính pháo binh vác nhanh viên đạn sắt to lớn vào nòng pháo, bịt tai lại. Tiếng pháo uy lực nổ vang một tiếng chết người. Mặt đất bắt đầu biến dạng, khói bụi tung bay làm lính tình nguyện quân không hít nổi một hơi. 

Lại có binh lính thiệt mạng, đám lính tình nguyện vẫn không khỏi sợ hãi, phút chốc đội hình nằm ngang nhanh chóng hỗn loạn. Binh lính đã kiệt quệ mệt mỏi giờ đây chẳng còn sức lực chiến đấu nữa, Zanletel cũng bị trúng mảnh pháo mã xuống khỏi lưng ngựa, dù bị choáng hắn cũng cảm thấy dưới chân mình vừa kêu lên tiếng vỡ vụn.

"Chân ta!" 

Sát thương đạn pháo ngắm vào chân thôi còn là may mắn lắm rồi. Hai tên lính vội vàng chạy tới đỡ, một viên đạn pháo đánh thẳng xuống đầu bọn họ, nửa thân trên bị văng xa một đoạn, cuối cùng thân dưới chỉ bước thêm vài bước rồi đổ xuống, nội tạng nát bét lòi ra ngoài.

"Không ổn rồi chỉ huy!" Ellen khoác mạnh Zanletel lên ngựa cô nói. "Chúng ta không đủ sức chống lại pháo binh bọn chúng đâu, hãy về quân doanh phòng thủ."

"Tất cả mau về quân doanh!" Zanletel hét lớn, miệng nghiến răng chịu đựng cơn đau.

Đám lính tình nguyện theo chân vội vã kéo nhau bỏ chạy. Không cần biết đám người kia có ý đồ gì, chỉ cần quay về quân doanh, dẫu có bị tấn công thì vẫn có thể tạm thời phòng thủ chờ quân tiếp viện đến.

Đội quân mờ ám phía sau nhận thấy thay đổi, Nell trợn cả hai mắt lên, hai tay khoanh lại vào nhau, cuối cùng quân tình nguyện cũng chủ động muốn bỏ chạy. Vậy thì càng tốt, ngài tổng đốc có thể nhanh chóng cướp lại toàn bộ binh quyền bọn chúng về tay.

"Tất cả nhanh chân lên! Tuyệt đối không để tên nào còn sống cả!" Nell rút kiếm hét lớn về phía trước, bộ binh cùng pháo binh truy sát kịch liệt.

Tàn quân đám tình nguyện giờ chưa đến bốn chục người. Nếu lúc này Nell quyết đoán hơn, cho quân bộ binh tiến lên truy sát trước thì kết cục đã xong, nhưng hắn lại lưu bộ binh mình đi cùng pháo binh truy sát, tốc độ hành quân chậm đi rất nhiều.

Quân doanh tình nguyện quân, bây giờ giống một bức tường súng dày đặc kiên cố.

Trong quân doanh có tất cả bốn viên tiểu đội trưởng, ngoài hai đứa gian dâm bị nhốt đi chỉ còn lại mỗi Huy và Kelly. Kiểm điểm quân số bình thường chưa đến bốn trăm người, phần lớn cũng chẳng phải lính dưới quyền cả hai. Nhưng trong quân đội Hopeland, cấp trên luôn có quyền lực tuyệt đối với cấp dưới, cho dù Huy không thể thuyết phục đám lính này nghe theo lệnh mình thì Kelly sẽ dùng biện pháp mạnh hơn.

"Nếu tụi mày muốn sống gặp lại cha mẹ thì nhấc cái xác lên phòng thủ bên ngoài ngay cho tao!" 

Kelly hét vang như sấm, lần lượt từng tên lính nghe tiếng đều sợ hãi vác súng trường đi ra ngoài cửa doanh. Ai dám chống cự đều bị cô bắn chết không thương xót.

Ánh mắt Huy trở nên trầm lặng, vẻ mặt lạnh lùng đứng trước gió nhìn Kelly thúc dục toàn quân. Chốc lát Mya cũng đi tới, khuôn mặt lấm lét toàn bụi, bàn tay nhỏ bé ôm chặt một khẩu súng trường, đối với cô bé không khác gì một cành cây lớn.

"Anh Huy! Nó nặng quá!" Mya thở dốc cố nói hết lời.

"Rách việc!" Huy giật ngay khẩu súng trên tay cô bé, lớn tiếng mắng. "Mày không cầm được thứ gì nhỏ hơn à!"

"Nhưng mà..." Mya muốn nói thêm gì đó, nhưng môi con bé mấp máy liên tục cuối cùng không nói được.

Con bé cũng muốn đi ra chiến trường, Huy mặc kệ, chỉ cần nó còn sống những thứ khác giờ đây không còn quan trọng nữa.

Huy chỉ có thể lấy con dao bọc vải bông trên tay cầm ra, đặt lên bàn tay Mya.

"Cầm lấy nó! Có chết cũng không được vứt nó đi, hiểu chưa?"

Mya khẽ gật đầu một cái. Huy chỉ có thể làm nốt điều tốt này, thời khắc sinh tử cũng sắp đến, Kelly cũng kéo gần như toàn quân ra ngoài, súng ống chĩa thẳng, lưỡi kiếm sáng quắc lóe lên sát khí đùng đùng.

Chỉ cần đợi đội quân của Zanletel quay về, trận chiến sinh tử sắp bắt đầu, chắc đám lính tình nguyện cũng không ngờ đến, quân địch lần này không phải đế quốc Legion.

Kelly cũng đi tới cạnh Huy, bóng dáng cả hai gần như muốn dung hợp lại. Cuối cùng toàn lính tình nguyện quân lành lặn cũng đã huy động tập kết hết, một bức tường máu tỏa ra mùi chết chóc đến đáng sợ. Cho dù là đại quân hơn vạn người chưa chắc dám xuyên phá nơi đây.

"Tôi cố hết sức rồi! Ngoài vài trụ súng máy bị hỏng, tất cả bộ binh súng trường được huy động hết, còn lại là kiếm sĩ. Liệu chúng ta có thắng đám quân chính quy hay không?"

Huy đứng lặng trước cơn gió, đáp lại. "Cho dù có thua chúng ta vẫn còn ba doanh trại bỏ trống phía sau, trước mắt cứ nghĩ thế đã!"

Tính toán đường lui chỉ có thế, bắt buộc tâm trạng toàn bộ anh em binh lính trong doanh không được phép nản lòng. Cho dù có bị người mình phản bội, phải biết vùng lên chiến đấu. Không sợ hãi, đám tình nguyện viên bây giờ còn được mấy người.

Cánh quân tình nguyện phòng thủ hiện tại từ xa giống một bức tường sắt kiên cố nghẹt thở. Tên lính trinh sát được Zanletel cử về trước nhìn thấy choáng ngợp kéo mạnh dây cương ngựa lại. Quân doanh không có chỉ huy đang làm cái quái gì vậy?

"Trinh sát chỉ huy Zanletel, hãy cho qua!" Tên trinh sát hét lớn phi ngựa tới.

"Có chuyện gì?" Kelly nghiêm mặt hỏi.

Lúc này tên trinh sát để ý, ngoài tiểu đội trưởng Huy và Kelly ra, hai tiểu đội trưởng khác vắng bóng không thấy tung tích. Hắn liền cứng giọng trả lời.

"Chỉ huy Zanletel muốn nhờ người đến chỗ chỉ huy Blendi Voca đến tiếp viện!"

Vậy là hiểu rồi, chắc chắn Zanletel đã biết quân tình nguyện không thể trụ vững được lâu nữa. Nếu hợp sức với các nhánh quân tình nguyện khác có thể gây áp lực lớn cho quân đội chính quy. Bọn người đó cũng không phải lũ ngu ngốc đến vậy, sớm muộn cũng tìm cách dẹp hết đám tình nguyện này, y hệt cách tước bỏ mọi quyền lực quân đội sau hòa bình.

"Còn gì nữa không?" Huy như hình với bóng đi sau Kelly hỏi thêm.

Tên trinh sát im lặng lắc đầu, cả hai liền cho hắn đi qua. Rốt cuộc lượng thông tin ít ỏi này cũng đủ gây nguy cơ cho tình nguyện quân.

Tên trinh sát từ từ rời đi, hắn đề phòng chuyện gì bất trắc liền bỏ đường chính lẻn về quân doanh phía sau. Đến nơi cũng chỉ toàn là thương binh nằm rải rác, đám lính khỏe mạnh thì đang tập hợp bên ngoài quân doanh. Vào lều doanh của đội trưởng mình, tên trính sát phát hoảng khi thấy cấp trên của mình bị thương tích đầy mình, hai tay bị trói chặt lại từ phía sau.

"Tiểu đội trưởng! Sao ngài bị thế này?" Tên trinh sát vội vàng cởi trói.

Tiểu đội trưởng nam tên Junki lờ đờ mở mắt ra, đúng là người của mình, hắn khạc ngụm máu đen ra tức giận. Bàn tay sưng vù vội vàng tự cởi cho tiểu đội trưởng nữ, hắn ôm chặt ả, bất ngờ tinh thần rung động. Tên trinh sát im lặng biết được điều gì, những hắn không dám nói.

Trong lều doanh ảm đạm chỉ toàn mùi gỗ mục vẫn hiện ra sát khí bốc lên. Ánh mắt tên Junki này hiện nỗi uất ức hận thù, Ngô Quang Huy, Lauren Kelly, tao thề phải giết chết hai đứa chúng mày!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận