Trăng đã lên cao, trải một tầng ánh bạc mỏng manh bao phủ khắp thị trấn Makimoto đang chìm dần vào giấc ngủ. Những dải sáng lấp lóa từ đèn đường len lỏi qua từng con ngõ hẹp, quện vào bóng đêm và hắt bóng liêu xiêu lên những bức tường ẩm lạnh. Gió đêm se sắt thổi qua những tán lá rung rinh, tạo thành một bản hòa âm khe khẽ, như tiếng thở dài kéo dài của đêm khuya. Tất cả tĩnh lặng đến mức người ta gần như nghe thấy cả nhịp đập của thời gian, chỉ bị ngắt quãng bởi những tiếng chó sủa lẻ loi vọng lên đâu đó từ một góc xa của thị trấn.
Trong căn nhà nhỏ nằm khuất phía sau dãy phố cũ, tầng hai vẫn sáng đèn.
Mizusaki vẫn ngồi bất động trước màn hình vi tính, mắt dán vào trò chơi điện tử đang dang dở như thể thế giới ngoài kia chẳng còn gì đáng bận tâm. Đồng hồ đã chỉ mười giờ khuya, nhưng căn phòng của cậu vẫn sáng choang dưới ánh đèn huỳnh quang trắng nhạt.
Tiếng “cạch” cửa vang khẽ trong không gian tĩnh mịch. Cậu chưa kịp ngẩng lên thì đã thấy bóng August lững thững bước vào, tay cầm chiếc khăn lau đầu vẫn còn âm ẩm nước. Tóc anh ta còn chưa khô hẳn, nhỏ vài giọt lăn dài theo thái dương.
“Anh mới tắm à?” Mizusaki ngoái lại, hỏi như một phản xạ.
“Ừ!” August đáp gọn, tiện tay khép cửa lại rồi liếc mắt nhìn vào màn hình. “Giờ này mà còn chưa chịu ngủ à? Coi chừng lại mang tiếng là tôi bắt cậu thức đêm đấy!”
Mizusaki cười gượng, một tay vẫn điều khiển nhân vật trong game, tay còn lại vuốt nhẹ bụng.
“Bụng tôi vẫn còn hơi no… Bữa tiệc hôm nay tôi ăn hơi nhiều!”
August bật cười thành tiếng. Anh vứt chiếc khăn lên nóc tủ quần áo, rồi chẳng chút khách khí ngồi phịch xuống giường Mizusaki như thể đó là chỗ thuộc quyền sở hữu của mình.
“Công nhận! Cô nàng Iwata đó nấu ăn tuyệt thật! Đúng là nữ công gia chánh!”
“Chuẩn luôn!” Mizusaki gật đầu lia lịa, vẫn không rời mắt khỏi màn hình. “Kurokawa vừa học giỏi, vừa tốt bụng, lại còn khéo tay đảm đang… Đúng là một cô gái hoàn hảo!”
August nheo mắt. Anh dựa lưng vào tường, mắt không rời khỏi cái lưng khom khom trước màn hình của Mizusaki.
“Cậu thích cô ấy à?” Anh hỏi, giọng điềm tĩnh, không mang ý trêu chọc.
Mizusaki thoáng khựng tay, rồi từ tốn trả lời, không một chút ngập ngừng:
“Không hẳn!” Cậu quay sang, nói tiếp với một ánh mắt thành thật đến mức không ai có thể nghi ngờ. “Tôi từng nghĩ là có thể thích cô ấy. Nhưng… chẳng hiểu sao lại không thể có cảm xúc gì cả.”
August ngẩng đầu, nhướng mày với một nụ cười nửa miệng:
“Hửm? Lạ vậy? Hai người học chung từ cấp hai mà nhỉ? Tôi còn tưởng ít nhiều cậu cũng có rung động!”
Mizusaki lắc đầu, khẽ nhếch môi cười nhạt:
“Tôi cũng không biết nữa! Nhưng chắc có lẽ… hiện tại tôi vẫn chưa muốn dính dáng vào mấy chuyện tình cảm này!”
August im lặng, rồi phì cười. Một tiếng cười nhẹ, không giễu cợt, chỉ như thở ra sự đồng cảm.
“Cậu đúng là… kỳ lạ thật đấy! Lúc nào cũng làm tôi bất ngờ! Tôi cứ tưởng cậu thích Iwata nên mới ăn say sưa đồ ăn cô ấy nấu hôm nay, dù đó là tiệc mừng cho tiểu thư Ellisa trong ngày đầu nhập học!”
Sau đó, anh lại khẽ bật một tiếng cười mũi, ngắn gọn nhưng không giấu được sắc thái tán thưởng lấp lánh trong ánh mắt khi liếc sang Mizusaki. Như thể anh đang nhớ lại điều gì đó ấn tượng vẫn còn vẹn nguyên trong trí nhớ từ buổi trưa hôm nay.
“Nhưng cái khiến tôi bất ngờ hơn cả…” Giọng anh vang lên, đều đặn, thản nhiên mà như rót vào tai. “Là việc cậu có thể dùng một thanh sắt gỉ, chém đứt toàn bộ những viên thuốc nổ mà Haruto ném về phía cậu.”
“Ơ… hả!?” Mizusaki gần như nghẹn họng trong một thoáng, rồi vội gượng cười, ánh mắt dao động. “Cái đó… chắc do ăn may thôi! Ha ha!”
August không đáp lại ngay. Ánh mắt anh vẫn giữ nguyên nơi khuôn mặt Mizusaki - chăm chú, lặng lẽ, nhưng chất chứa một điều gì đó sâu xa hơn lời nói. Như thể phía sau nụ cười gượng gạo kia, anh đang nhìn thấy thứ gì đó khác mà chính Mizusaki cũng chưa ý thức được.
Một lát sau, anh mới lên tiếng, chậm rãi, đều đều, gần như không mang sắc thái biểu cảm:
“Cậu hứa với tôi việc sẽ khiến cho tên nhóc đó quy phục dưới trướng tiểu thư Ellisa đấy, cậu nhớ chứ?”
“D… dù là vậy, nhưng tôi đâu có… làm được đâu!” Mizusaki ấp úng, rướn vai lên phòng thủ như một phản xạ. “Thậm chí, tôi còn khiến cậu ta… hừ… gọi tôi là ‘đại ca’ nữa! Sợ thật!”
August im lặng một chút. Rồi bất ngờ, anh trầm giọng lại, ánh mắt nghiêm túc hơn thường lệ.
“Xin lỗi nhé!” Chỉ một từ, nhưng chất chứa nhiều hơn là ngữ nghĩa. “Tôi và tiểu thư lại kéo cậu vào mấy chuyện nguy hiểm này rồi! Cậu đó liều mình để cứu tiểu thư từ hôm qua tới giờ, vậy mà…”
Như nhận ra vẻ khách khí của August, ngay lập tức liền thay đổi bầu không khí căng thẳng tức thì.
Không khí chợt trở nên lặng lẽ. Nhưng không phải là cái tĩnh của đêm khuya, mà là sự chùng xuống do một nỗi áy náy mơ hồ, như khói đọng giữa hai người.
Mizusaki cảm nhận được điều đó, và không hề cảm thấy thoải mái trước điều này. Cậu vội phá tan bầu không khí đó bằng một cái cười khan và lối nói gượng gạo quen thuộc:
“Ờ… do anh mà trưa nay tôi cũng có kịp ăn gì đâu, đó là lí do tại sao tối nay tôi ăn nhiều hơn mọi ngày đấy! Gặp toàn chuyện không đâ…”
Rồi, như có một chiếc công tắc trong đầu vừa bật sáng, Mizusaki đột ngột gào lên khi thấy điều bất thường trước mặt:
“N… NÀY!!! ANH ĐỊNH NGỦ TRÊN GIƯỜNG TÔI ĐẤY À?!”
August ngẩng đầu lên, gương mặt thản nhiên lấn át sự nghiêm túc áy náy thoáng qua. Ánh mắt lười biếng đảo sang phía Mizusaki, kèm theo một cái chau mày nhẹ:
“Thế cậu nghĩ tôi định nằm ở đâu?”
“NHƯNG ĐÓ LÀ GIƯỜNG CỦA TÔI!”
Nghe thấy lời phàn nàn, August liền khẽ nhích người sang một bên, đủ để chừa ra một nửa tấm nệm, rồi vỗ vỗ tay xuống đó như mời chào:
“Thì có gì to tát đâu! Tôi với cậu ngủ chung…”
“CÓ CÁI CON KHỈ ẤY!!!” Mizusaki hét lớn, gần như sắp bốc hoả đến nơi. “TỰ MANG NỆM XUỐNG ĐẤT MÀ NẰM ĐI!!!”
Sau đó, Mizusaki bực bội tắt phụt màn hình máy tính, đặt chiếc tay cầm điều khiển xuống bàn một cách cụt hứng. Cậu ngả người ra sau, hai tay ôm mặt thở dài, giọng điệu chất chứa sự bất lực và khó chịu:
“Thật là… anh học đâu ra cái thói tự tiên đó vậy hả? Nếu là Ellisa, thì tôi còn xem xét lại!”
“Ồ!” August khẽ ngân dài một tiếng cười khẩy, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh quái. “Vậy là cậu muốn ngủ chung với tiểu thư à? Vậy để tôi xuống phòng kho ngủ, nhường giường cho tiểu thư lên đây với cậu nhé?”
“Ý… Ý TÔI CÓ PHẢI THẾ ĐÂU!” Mizusaki đỏ bừng mặt, giọng lắp bắp vì xấu hổ xen lẫn giận dữ, rồi bất ngờ quát toáng lên như để xua đi cái viễn cảnh kỳ cục khi đó.
Không buồn che giấu vẻ bực tức, cậu bèn chỉ tay xuống sàn, mắt vẫn ghim chặt vào August bằng cái nhìn như thể có thể bốc cháy bất cứ lúc nào.
“Ý tôi là: ANH… TỰ… TRẢI… NỆM… XUỐNG… ĐẤT… MÀ… NẰM!”
Mặc dù Mizusaki đã nhấn mạnh từng chữ, nhưng August không đáp ngay. Anh ngả đầu sang một bên, trầm ngâm như thể đang suy tính điều gì hệ trọng, rồi nhăn mặt, buông một câu than thở nhẹ như gió:
“Cứng ngắc như thế… nằm xuống đau lưng chết!”
“Chứ chẳng lẽ tôi nằm?” Mizusaki liền vặn lại, không thèm giấu vẻ khinh khỉnh.
Không chờ phản ứng, August đột ngột xoay người, thản nhiên nằm chềnh ềnh ra giữa giường như thể đó là lãnh địa thuộc quyền sở hữu từ lâu. Gác tay sau đầu, anh quay sang, liếc cậu bằng nụ cười ranh mãnh:
“Ừ, tốt! Cậu nằm đất đi! Giường này tôi chiếm trước rồi!”
Khoảnh khắc ấy, sự chịu đựng trong Mizusaki như bị ép tới giới hạn. Cậu bật dậy, giậm chân uỳnh một cái xuống nền, rồi gào to đến mức cả thị trấn Makimoto chắc cũng phải chấn động theo:
“ĐỪNG CÓ MÀ TRÁO TRỞ! TRẢ LẠI GIƯỜNG CHO TÔI!!!”
Tiếng hét vừa dứt, thì một âm thanh lạnh lùng khác vọng lên từ tầng dưới. Tuy không lớn, nhưng đủ sức khiến bất kỳ ai trong nhà cũng phải im bặt:
“Đừng có làm ầm lên nữa! Mau ngủ sớm đi, Mizusaki!”
Là giọng mẹ cậu. Nhẹ như gió thoảng, nhưng lại có sức nặng như lời phán xét cuối cùng…
Và cứ thế, cả không gian như chỉ còn lại tiếng gió đêm luồn qua khung cửa khép hờ, tiếng chó sủa vu vơ ngoài ngõ, và một ánh trăng cao vằng vặc, lặng lẽ soi xuống, dường như cũng đang mỉm cười vì màn kịch cãi vã trẻ con giữa hai gã con trai kỳ lạ.
***
Cùng lúc đó, khi màn đêm vẫn phủ trùm lên thị trấn Makimoto trong vẻ yên bình vốn có, ánh trăng dịu nhẹ vẫn miệt mài rót xuống những con phố lát đá, hắt bóng lên từng tán cây khô khốc lặng im trong gió đêm.
Ấy thế mà, giữa sự tĩnh lặng ấy, vẫn có một nơi sáng rực hơn bất kỳ góc phố nào khác. Toạ lạc đầy ngạo nghễ ở trung tâm thị trấn, chính là căn biệt thự lộng lẫy của tập đoàn Ushima.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, nơi ấy đã như một pháo đài xa hoa bất khả xâm phạm. Hai cánh cổng sắt đồ sộ được mạ viền vàng sáng loáng dựng đứng uy nghi, bao bọc bởi tường rào cao tới vài mét, đan xen giữa đó là hệ thống camera an ninh hoạt động liên tục đến độ… một con muỗi muốn lọt vào cũng cần đến giấy phép.
Từ cổng chính dẫn vào là một lối đi uốn lượn lát gạch đá tinh xảo, hai bên phủ đầy cây cảnh được cắt tỉa tỉ mỉ dưới ánh đèn vườn cao vút - không gian vừa mang phong vị cổ điển, lại vừa phảng phất sự lạnh lùng hiện đại của giới tài phiệt. Và ở nơi cao nhất có thể thấy được từ dưới sân, một ô cửa sổ ở tầng ba đang mở toang, rèm bay khẽ trong gió đêm.
Ánh sáng vẫn hắt ra từ khung cửa ấy - không chói gắt, nhưng đủ để tôn lên nội thất bên trong căn phòng: một thế giới xa hoa riêng biệt, như bước ra từ truyện cổ tích.
Chiếc giường khung cao phủ màn voan trắng được đặt ở giữa phòng, bao quanh là những món nội thất gỗ chạm khắc hoa văn tinh xảo, ngăn nắp và sang trọng đến từng chi tiết. Trong góc, một giá bày đầy thú nhồi bông sưu tầm đủ kiểu dáng màu sắc, được sắp xếp ngay ngắn cạnh kệ sách lớn chất đầy những tập truyện, tiểu thuyết và tài liệu học thuật. Căn phòng ấy vừa mang hơi thở trẻ thơ mộng mơ, vừa thấm đẫm không khí tri thức của một nàng công chúa nhà tài phiệt đúng nghĩa.
Và chính giữa chiếc giường ấy, Mari Ushima - hoa khôi kiêu kỳ của trường Cao Trung Makimoto, người vẫn thường được mệnh danh là “Nữ hoàng Băng giá” đang nằm sấp một cách thoải mái, mái tóc vàng óng xoã nhẹ trên lưng. Cô đong đưa chân đầy thư thái trong khi ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại đang phát sáng, đó là một tựa game nhập vai, rất giống với trò Mizusaki vừa chơi khi nãy.
Vừa chơi, Mari vừa khe khẽ ngân nga một giai điệu lạ tai nào đó, miệng khẽ mấp máy theo tiếng nhạc ảo vọng trong đầu. Nhưng chỉ vài phút sau, lông mày cô khẽ nhíu lại, vẻ cau có chớm hiện lên trên gương mặt thanh tú.
“Thật là… cái tên có nickname AmeShu gì đấy vừa nãy bị ghép cùng đúng là một con gà chính hiệu. Đã chơi dở lại còn rời trận giữa chừng! Lịch sử đấu cũng tệ không tưởng!”
Cô bĩu môi một cái, rồi bất ngờ cười khẩy đầy tự mãn. Đôi mắt ánh lên vẻ đùa cợt xen lẫn chút kiêu ngạo thường thấy:
“Nhưng mà thôi… nhờ trình độ đỉnh cao của chị đây mà cả đội vẫn thắng như thường. Cưng nên thấy biết ơn vì được ghép chung đội với chị đấy, đồ gà!”
Sau đó, Mari buông điện thoại sang một bên, để nó lăn lóc trên mặt giường rồi dừng lại ở góc màn, va nhẹ vào chiếc gối mềm. Cô khẽ ưỡn người một cái, rồi ngả lưng nằm xoài ra giữa tấm chăn dày êm ái như chìm vào một đám mây đang trôi bồng bềnh trên không trung.
Ánh đèn trần dịu nhẹ chiếu xuống thân hình mảnh mai đang co duỗi đầy tùy tiện. Chiếc áo ngủ mỏng màu pastel trễ khỏi eo, để lộ một khoảng bụng phẳng mịn. Quần ngủ vải mềm thì xộc xệch, một ống tụt xuống tận bắp chân, ống còn lại dồn lên đến gối.
Một khung cảnh hoàn toàn đối lập với hình ảnh “Nữ hoàng Băng giá” lạnh lùng thường ngày mà người ta vẫn rì rầm trong những hành lang trường học.
Mari nhắm nghiền mắt lại, ngáp dài một cái rõ to mà chẳng hề giữ ý, rồi mở mắt ra trong sự lười biếng, ánh nhìn lơ đễnh ấy khẽ lướt về phía chiếc kệ đầu giường - nơi đặt một hộp cơm trống rỗng đã được cọ rửa cẩn thận, sạch bóng đến mức phản chiếu cả ánh đèn vàng nhạt.
“Hộp cơm đó…”
Cô khẽ trở mình, má ửng nhẹ một chút như thể chính cô cũng bất ngờ với ý nghĩ vừa trôi ngang trong đầu.
“Không biết… cậu ấy đã ngủ chưa nhỉ?” Mari thì thầm, giọng nhỏ như tiếng gió lùa khe cửa. “Mình phải làm gì… để trả lại nó cho cậu ấy bây giờ…”
“…Hoshino…”
Chỉ một từ, nhưng cô đã phải nuốt lấy nó bằng tất cả sự bối rối của một thiếu nữ mới lớn. Tiếng gọi khe khẽ, như thể nếu to hơn một chút thôi cũng đủ khiến trái tim lỡ nhịp vỡ tung.
Lời thì thầm ấy vang nhẹ trong không gian yên tĩnh, len qua ô cửa sổ mở toang - nơi ánh trăng ngoài kia đang rọi bóng vào phòng cũng như ngập ngừng dừng lại, nép sau ánh đèn vàng nhạt, như để nhường lại sân khấu cho một phút yếu mềm hiếm hoi của một cô gái mà thiên hạ tưởng rằng sắt đá vô cảm.
Đêm Makimoto vẫn trôi qua trong lặng lẽ, như chưa từng ghi lại giây phút bẽn lẽn ấy…
***
Sáng hôm sau, tại nhà Hoshino.
“Mizusaki! Mau xuống ăn sáng rồi chuẩn bị đi học, con ơi!”
Tiếng gọi quen thuộc từ dưới bếp của mẹ vọng lên tầng như một hồi chuông báo thức, nhưng có vẻ… chẳng hề lay chuyển nổi chủ nhân của căn phòng đang lết từng bước xuống cầu thang.
Dáng đi chậm chạp, đôi mắt thâm quầng nặng trĩu như chưa ngủ lấy nổi ba tiếng, gương mặt thì trắng bệch không chút sinh khí. Lúc này, Mizusaki trông chẳng khác gì một bộ xác sống vừa chui ra từ nghĩa địa đêm.
Và đúng lúc đó, Ellisa vừa bước từ phòng tắm ra, tóc còn vương vài giọt nước, khăn treo vắt trên cổ. Gặp phải cảnh tượng ấy, cô lập tức ré lên theo bản năng:
“OÁI!? Z… zombie…!!”
Mizusaki liền ngẩng đầu lên, ánh nhìn lờ đờ vô hồn, miệng khẽ lẩm bẩm bằng giọng khàn đặc thiếu sinh khí:
“Ồ… Ellisa à? Buổi sáng tốt lành…”
Cô đứng đờ tại chỗ, miệng hé ra nhưng không nói được gì. Hai hàm răng cắn chặt vào nhau, run rẩy như thể trước mặt mình là một sinh vật ngoài hành tinh nào đó đang đi lang thang trong nhà.
Và khi chưa kịp phản ứng thêm gì thì…
“Bịch!!”
Tiếng động khô khốc vang lên khi Mizusaki vấp chân ngã chúi đầu ngay trước cửa phòng tắm.
“M… Mizusaki!!” Ellisa hoảng hốt quỳ xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên, gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng. “Này…! Cậu có sao không?”
Mizusaki khẽ hé mắt ra, cố gắng nở một nụ cười méo mó như muốn trấn an:
“Tớ… không… sao…”
Và rồi, không nói thêm lời nào nữa, cậu lịm đi như thể pin trong người đã cạn sạch, ngã gọn trong vòng tay Ellisa.
Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói từ trên cầu thang cất lên, kéo theo tiếng bước chân lười nhác:
“Hử? Tên nhóc đó còn chưa tỉnh ngủ à?”
August lững thững bước xuống, nhưng chỉ cần liếc qua cảnh tượng dưới tầng - Mizusaki nằm bất tỉnh trên tay Ellisa, cùng với gương mặt cô đang dần đỏ ửng lên trong cơn giận dữ… là đủ để một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên thái dương anh.
Mặt đất khẽ rung nhẹ. Tường nứt mờ. Những vật trang trí treo tường đung đưa khe khẽ như có luồng từ trường lạ vừa quét qua.
Và rồi… “phừng!!!”
Bóng lưng Ellisa như bốc cháy, ngọn lửa đỏ rực vây lấy cả căn nhà bằng một khí thế khó tả. Không khí đặc quánh lại, như có thứ gì đang nén xuống, và August biết rõ đó là cái gì.
Anh cười trừ, lùi lại vài bước như con cáo vừa bước nhầm vào hang sư tử.
“Không ổn rồi… Chuồn lẹ thôi!”
Không chờ đợi thêm, August lập tức quay người, chạy ngược trở lại lên lầu với tốc độ ánh sáng. Nhưng vừa quay lưng đi, phía sau anh đã vang lên tiếng gầm chấn động cả ngôi nhà:
“AU… GUST… BI… RE… NO… VA!!! MAU RA ĐÂY TÔI HỎI TỘI!!!”
Cơn thịnh nộ của Ellisa như một vụ nổ âm thanh, làm rung chuyển cả căn nhà nhỏ. Cây cối ngoài vườn rũ rượi vì áp lực sóng âm. Mấy chú chim sẻ đang đậu trên dây điện vội bay loạn xạ. Đến cả con mèo nhà hàng xóm đang lim dim ngủ gật trên mái ngói cũng giật mình trượt chân, suýt nữa thì lăn xuống đất.
Chỉ có Mizusaki là vẫn… ngất xỉu trong tay cô, hoàn toàn không biết rằng mình vừa châm ngòi cho một cơn đại họa.
…
Một lát sau, trong căn bếp nhỏ của nhà Hoshino.
Khi mọi người đã yên vị quanh bàn ăn, mẹ Mizusaki từ trong bếp mang ra đĩa trứng chiên và bánh mì nướng vừa mới dọn lên, nụ cười rạng rỡ nở trên môi như ánh sáng đầu ngày.
“Đồ ăn sáng tới rồi đây, mấy đứa!”
Ellisa - ngồi bên cạnh Mizusaki, ngay lập tức nghiêng người lo lắng, khẽ ghé sát lại, ánh mắt đầy quan tâm:
“Này… cậu có chắc là ổn không đấy? Mắt cậu trông như gấu trúc rồi kia kìa!”
Mizusaki đưa tay lên gãi đầu, cười khổ rồi vội vàng cầm lát bánh mì nhét vào miệng, như muốn che giấu biểu cảm mệt mỏi:
“À… tớ ổn mà! Đôi khi tớ còn từng thức xuyên đêm để cày game nữa mà. Nên thế này đã là gì đâu…”
August ngồi đối diện, vừa nhấm nháp ly sữa vừa đan tay gác lên bàn, liền hùa vào, giọng điệu thản nhiên như thể tất cả mọi thứ đều là chuyện điều hiển nhiên:
“Đúng đó! Cậu ta còn tỉnh táo chán! Không chết được đâu mà sợ!”
Nhưng rồi…
“Bụp!!!”
Câu nói vừa dứt, Ellisa bỗng đứng phắt dậy. Hai bàn tay đập mạnh xuống mặt bàn khiến đĩa trứng khẽ nẩy lên, những chiếc thìa thì rung bần bật. Mizusaki giật nảy mình, còn August thì… sặc cả ngụm sữa.
Ellisa trừng mắt, lửa giận bốc lên:
“Chứ không phải do anh lại bày trò gì mới khiến cho Mizusaki mất ngủ hả?”
“T… thôi mà… Ellisa!” Mizusaki cười gượng, tay chắp lại cầu hòa như thể đang cố xoa dịu một quả bom hẹn giờ.
Lúc này, August mới gãi đầu, ánh mắt liếc sang chỗ khác, giọng nói nghe như đang… thú nhận tội lỗi:
“Thì do cậu ta nhát gan thôi. Hai thằng đàn ông nằm chung giường, mà mắt cứ mở mắt thao láo, xoay bên này lăn bên kia… Tự làm mất ngủ chứ ai bắt?”
“N… này! Mizusaki bật dậy, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. “T… tôi có cho phép anh ngủ trên giường tôi đâu hả?! Đó là do anh tự ý đấy chứ!”
Tuy nhiên, lời giải thích chẳng mấy thuyết phục ấy cũng không ngăn được sự nghi ngờ trong mắt Ellisa. Cô khựng lại vài giây, má bỗng đỏ lên, ánh mắt tránh đi chỗ khác. Cảm xúc ngập ngừng hiện rõ trên gương mặt.
Và rồi, giọng nói run rẩy như thể chính bản thân cô cũng không tin nổi điều mình sắp thốt ra:
“Nếu… nếu vậy thì… đêm nay… tôi sẽ ngủ cùng với Mizusaki!”
Cả August và Mizusaki cùng lúc hóa đá. Một người thì suýt phì cười, còn người kia thì chết lặng.
August phải mím môi thật chặt để không phá ra cười, hai tay giơ lên như ra hiệu “Tôi không liên quan”. Và rồi, anh gật đầu cái rụp, đồng tình không chút do dự:
“Được thôi…”
“ĐƯỢC CÁI CON KHỈ!!!”
Mizusaki hét to, mặt đỏ như trái cà chua chín, đứng phắt dậy khỏi ghế. Tay chân quýnh quáng như sắp lên cơn sốt.
“N… Nam nữ… chung phòng… chung giường nữa hả?! T… tuyệt đối không được đâu!!! Không ổn đâu mà!! Không! Tuyệt đối không!!”
Ngay lập tức, bàn tay nhỏ nhắn của Ellisa bất ngờ níu lấy tay áo Mizusaki. Cái chạm nhẹ nhưng đầy cảm xúc ấy khiến cậu sững lại, bất giác quay sang nhìn.
Ánh mắt Mizusaki bắt gặp gương mặt cô, giờ đây không còn vẻ tức giận như ban nãy. Tuy đôi mày vẫn hơi chau, nhưng đôi mi cong vút đang cụp xuống khẽ che đi ánh nhìn ngượng ngùng lẩn tránh. Hai má cô ửng hồng như được nắng chiếu, và đôi môi mấp máy đầy do dự:
“N… nhưng tôi lo cho cậu hơn… nên tôi sẽ đích thân… ngủ chung với cậu!”
Câu nói ấy vang lên như một quả bom rơi thẳng xuống bàn ăn sáng.
Không khí lập tức đông cứng.
Ngay lúc đó, mẹ Mizusaki cũng vừa từ bếp bước ra, trên tay là đĩa bánh mì chiên trứng thơm phức… nhưng động tác của bà khựng lại giữa chừng. Đôi mắt bà chớp lia lịa như thể đang xác minh xem mình có nghe nhầm hay không.
“…Ờm… mẹ có đang làm phiền mấy đứa không nhỉ?”
Câu nói mang tính “xác nhận hiện trường” ấy vừa dứt, thì từ phía đối diện, August rốt cuộc cũng không thể kìm nén được nữa. Anh đưa tay bịt miệng, lưng rung lên từng chập, cố nhịn cười đến đỏ cả mặt. Thế nhưng, tiếng “khục khục” vẫn lén phát ra khe khẽ từ cổ họng như thể anh sắp… phát nổ đến nơi.
Còn Mizusaki và Ellisa, cả hai lúc này như hóa đá. Mặt đỏ đến tận mang tai, mắt không dám ngẩng lên. Chỉ biết cúi gằm xuống, miệng đồng loạt… ngoạm lấy lát bánh mì một cách máy móc. Cảnh tượng ngượng ngập tới mức gần như không một dám nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Ờ… ờm… mau ăn nhanh kẻo muộn học đấy… Mizusaki!” Ellisa hoảng hốt chuyển chủ đề, giọng lắp bắp đầy căng thẳng.
“C… cậu nói đúng!” Mizusaki gật đầu lia lịa, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm. “Ăn… ăn nhanh lên nào!”
Nhìn thấy cảnh tượng hài hước và gượng gạo ấy, mẹ Mizusaki lại chỉ mỉm cười, lặng lẽ ngồi xuống bàn, không nhắc lại chuyện vừa rồi. Dù ánh mắt bà vẫn ánh lên một nét vui thích khó tả khi quan sát hai đứa trẻ trước mắt.
Lúc ấy, khi không thấy bóng dáng người bố đâu trong khung cảnh bữa sáng đông đủ, August mới cất giọng, ánh mắt thoáng đảo một vòng quanh phòng:
“Cô Hakaya, hôm nay chú không ăn sáng ở nhà ạ?”
“À, ông ấy có ca cấp cứu từ nửa đêm nên đã đi từ khuya rồi!” Mẹ Mizusaki vừa đáp, vừa đặt thêm đĩa trứng chiên xuống bàn, giọng vẫn dịu dàng thường thấy.
“Vậy sao…” August khẽ gật đầu, vẻ mặt không biểu lộ gì đặc biệt.
Người mẹ mỉm cười hỏi thêm:
“Mà lát nữa cô cũng vào viện trực sáng. Còn cháu, hôm nay có lịch gì không?”
August nhai chậm miếng trứng trong miệng, ánh mắt chùng xuống như đang cân nhắc một điều gì đó. Nhưng rồi, ánh nhìn lơ đễnh ấy bỗng dừng lại trước cảnh tượng đối diện: Mizusaki thì mặt đỏ tai hồng, nhai vội miếng bánh mì mà tay run nhẹ như sắp bẻ gãy, còn Ellisa thì cúi gằm mặt, hai má vẫn chưa kịp hạ nhiệt. Không khí giữa hai người như đặc quánh lại, căng ra như một sợi dây vừa bị lên giọng quá mức.
Thấy thế, August liền chớp mắt, như vừa nảy ra một ý tưởng thú vị. Anh mỉm cười thản nhiên, rồi nói:
“Hôm nay cháu cũng sẽ đi làm trở lại với cô chú.”
Nghe vậy, bà Hakaya - mẹ của Mizusaki ngạc nhiên một chút rồi gật đầu nhẹ nhàng:
“Ồ, tốt quá!”
Còn Mizusaki thì gần như muốn đứng bật dậy khỏi ghế.
“Hả!? Hôm… hôm nay anh trở lại bệnh viện làm việc à?” (Cũng đúng… hôm qua anh ta bảo bản thân là học trò của bố mẹ mình mà!)
“Ừ!” August gật đầu gọn lỏn. Giọng điệu lững thững, ánh mắt vẫn lướt đi chỗ khác như thể việc đó chẳng có gì to tát.
Nhưng với Mizusaki, câu trả lời ấy chẳng khác nào một liều thuốc giải độc bất ngờ. Mắt cậu sáng bừng như vừa thấy ánh mặt trời sau chuỗi ngày mưa tầm tã. Cậu nhanh chóng quay đầu sang hướng khác để che đi nụ cười nở toét trên môi, trong lòng không khỏi reo lên:
“Tuyệt vời! Vậy… vậy là hôm nay mình sẽ có một ngày học tập yên bình, không bị anh ta quấy rầy nữa!”
Thế nhưng…
August - với bản năng của một con sói luôn đánh hơi được sự bình yên bất thường, chợt nheo mắt, rồi thong thả buông thêm một câu, giọng đều đều buông lơi giữa không gian:
“À, tôi quên nói với cậu! Để đảm bảo cho sự an toàn của tiểu thư Ellisa, tôi đã thiết lập rất nhiều lối đi bí mật trong trường học thông sang bệnh viện Makimoto đấy!”
Một cơn ớn lạnh lập tức bò rần rần dọc sống lưng Mizusaki. Cậu quay phắt lại, toàn thân như bị đông cứng, chỉ còn đôi mắt run rẩy nhìn thẳng vào… ánh nhìn băng giá của August - sâu và lạnh như đáy hồ mùa đông.
August tiếp lời, không để mất nhịp:
“Bất cứ lúc nào… tôi cũng có thể xuất hiện!”
“C… CÁI GÌIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!?!”
Tiếng hét thất thanh của Mizusaki vang lên khiến ly nước trên bàn rung khẽ, chim ngoài vườn giật mình vỗ cánh bay loạn, còn mẹ cậu thì lắc đầu bật cười không nói nên lời.
Và thế là… bữa sáng đầy hỗn loạn nhưng không kém phần đặc sắc tại nhà Hoshino, cứ thế tiếp tục trôi đi trong tiếng bát đũa lách cách, tiếng tim đập thình thịch, và một nỗi ngượng ngùng ngấm ngầm đang e thẹn khép nép ở một góc bàn.
***
Bình minh ló rạng, dịu dàng dần hé lên những tia ánh vàng len lỏi qua những con ngõ của thị trấn Makimoto. Một ngày mới lại tới, buổi sáng sớm ở thị trấn nhỏ yên bình hiện lên như một bức tranh thủy mặc vừa mới hong khô.
Ánh nắng đầu ngày dịu nhẹ lướt qua mái ngói lợp xanh xám, đọng lại thành những vệt vàng mỏng trên bậu cửa gỗ và bờ tường trắng ngà. Con đường lát đá chạy ngoằn ngoèo giữa những căn nhà dân san sát thấp tầng, loáng thoáng tiếng xe đạp lạch cạch và tiếng chổi tre quét sân nhè nhẹ. Gió sớm mang theo mùi trà nhài thoảng từ một tiệm nhỏ đầu phố, hòa với mùi bánh nướng và hương hoa tử đằng rủ xuống từ mái hiên, tạo nên thứ không khí trong lành và thanh thản đến lạ. Xa xa, tiếng chuông gió leng keng lay động dưới mái hiên như đánh thức cả thị trấn dậy bằng một giai điệu dịu dàng.
Và cũng chính trên con đường quen thuộc dẫn tới trường ấy, ánh nắng sớm len lỏi qua tán lá rợp bóng hai bên đường, rải từng vệt vàng nhẹ như lụa trên mặt đất. Giữa khung cảnh trong trẻo ấy, hai bóng đồng phục học sinh sánh vai nhau bước đi, một chàng trai và một cô gái - Mizusaki và Ellisa. Không khí ngượng ngùng nơi bàn ăn sáng giờ đây dường như đã tan loãng vào nắng mai, nhường chỗ cho những nụ cười rôm rả và những câu chuyện vu vơ.
“… Sau đó, tớ dùng kĩ năng cuối để giải cứu đồng đội khỏi sự truy quét của đội địch và rồi tớ không chạy kịp nên…”
Mizusaki thao thao kể lại trận game gay cấn đêm qua, giọng hào hứng như thể cố lấn át sự bối rối còn sót lại nơi Ellisa. Nhưng dù câu chuyện có phần nhiệt tình quá mức, ánh mắt cô nàng vẫn chỉ mải lướt nhìn về phía trước, gò má khẽ hồng lên, nét ngập ngừng hiện rõ trong giọng nói khi cô bất chợt chuyển hướng đề tài:
“V… vậy… đêm qua, August lại làm gì… khiến cậu không ngủ được hả?”
“Hửm? Không hẳn… chỉ là tớ không ưa nổi cái kiểu tự tiện leo lên giường người khác của anh ta thôi…”
Câu trả lời vừa thốt ra, Mizusaki liền quay sang định phân trần tiếp, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt Ellisa thì lập tức đông cứng. Cô vẫn cúi đầu, hai hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt lảng tránh đầy ngờ vực như thể đang tưởng tượng ra điều gì đó… không trong sáng cho lắm. Và rồi, như một phản xạ, cậu hét toáng lên:
“NÀY NÀY NÀY… KHÔNG PHẢI NHƯ CẬU NGHĨ ĐÂU! TẠI ANH TA CỨ…”
“T… tôi biết rồi…” Ellisa đáp nhỏ, giọng đều đều nhưng đầy ẩn ý. “Chỉ là… hai người trông thật đáng ngờ…”
“TRỜI ĐẤT! ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG PHẢI MÀ!!!” Mizusaki ôm đầu, gào lên như sắp tuyệt vọng.
Thế nhưng, sự giãy nảy của cậu chỉ càng khiến Ellisa nhìn cậu chăm chú hơn. Đôi mắt cô lúc này đã trở nên kiên định, hơi thở gấp gáp, má ửng hồng, như thể đang gắng nói ra điều gì đó rất đỗi khó khăn:
“Mizusaki…”
“H… hả?” Cậu nuốt khan.
“Tối nay… tôi muốn…”
Nhưng ngay khi lời nói còn dang dở, một tiếng hét vọng từ xa đã phá tan bầu không khí như bọt bong bóng vỡ tan trong ánh ban mai đầu ngày:
“ĐẠI CA!!!”
Tiếng gọi khiến cả hai giật nảy người, suýt nữa thì vấp chân mà ngã. Mizusaki còn chưa kịp quay đầu lại thì…
“Bụp!!”
Haruto từ đâu lao tới như mũi tên sống, vồ lấy vai Mizusaki trong một cái ôm nồng nhiệt thái quá. Gương mặt rạng rỡ của cậu ta khiến Mizusaki thoáng tưởng như một chú cún con vừa tìm lại được chủ sau bao ngày thất lạc.
“Đại ca! Sáng nay ra khỏi nhà là tôi phóng đi tìm cậu ngay! Thấy được đại ca đầu tiên, đúng là một khởi đầu hoàn hảo cho ngày mới!”
Cậu ta vừa nói vừa lắc vai Mizusaki tới mức đầu cậu lắc lư như quả chuông treo trên mái hiên. Còn Mizusaki, vẫn chưa hoàn hồn sau cú “hứng đạn” bất ngờ ấy, chỉ biết khổ sở rên rỉ:
“N… nào… đừng lay nữa…”
Lúc này, Ellisa bất ngờ giậm mạnh chân xuống mặt đường, ánh mắt bốc hỏa như muốn thiêu cháy cả đối thủ trước mặt. Cô quát lớn, giọng đầy bực dọc:
“Này! Có thôi đi không hả? Mi đang làm phiền Mizusaki đấy, đầu bạch tuộc!”
Nghe thấy vậy, Haruto lập tức dừng mọi động tác, quay phắt sang phía cô nàng, ánh mắt nheo lại như thể bị xúc phạm sâu sắc.
“Hả? Cô mới là người đang làm phiền tôi với đại ca thì có!” Rồi cậu nghiêng đầu, quay sang Mizusaki với ánh mắt đầy mong đợi, miệng lèm bèm như một đứa trẻ đòi công bằng. “Phải không, đại ca?”
Nhưng Mizusaki chỉ gượng cười, nhún vai trong bất lực mà không thốt nên lời. Không khí giữa ba người nhanh chóng trở nên chật chội một cách kỳ lạ.
Không để cậu bạn tóc trắng được đà lấn tới, Ellisa liền sải bước tới, túm lấy vai Haruto rồi đẩy mạnh sang bên, tách cậu ra khỏi Mizusaki như muốn thiết lập một ranh giới rõ ràng.
“Thế bây giờ mấy người có chịu đến trường không hả?”
“Rồi rồi! Cô ồn ào quá đấy, con nhỏ khó ưa!” Haruto lầu bầu, gương mặt hậm hực như bị ép buộc, nhưng vẫn ngoan ngoãn khoác vai Mizusaki như thể muốn tuyên bố chủ quyền.
Thấy vậy, Ellisa cũng chẳng hề kém cạnh. Cô vòng tay qua khuỷu tay Mizusaki từ phía đối diện, không những vậy còn liều lĩnh đan chặt những ngón tay mình vào tay cậu, má hơi ửng đỏ nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự thách thức.
“Hừ… tên đầu bạch tuộc! Cứ đợi đấy!” Ellisa gằn giọng, ném cho Haruto một ánh nhìn sắc như dao cạo.
Nhưng Haruto chẳng phải dạng dễ bị dọa. Cậu cũng đáp trả bằng một cái lườm không khoan nhượng, lời đáp lại nảy lửa:
“Câu đó phải để tôi nói với cô mới đúng!”
Và rồi, ánh mắt của cả hai chạm nhau tóe lửa, như hai luồng điện trái cực đang chuẩn bị phát nổ ngay giữa đường. Còn Mizusaki thì lại vô tình trở thành trung tâm của cuộc chiến tranh giành, đứng kẹp giữa hai luồng sát khí ấy, mặt mày nhăn nhúm, mồ hôi vã ra như tắm.
“S… sao mấy thứ rắc rối như này cứ ập đến mình vậy nhỉ?” Cậu than thầm trong đầu, cảm thấy như não mình đang quay mòng mòng trong tình cảnh éo le không hồi kết.
Ngay lúc cả ba còn đang bước chậm trên con đường tới trường, Haruto bỗng khựng lại như chợt nhớ ra điều gì. Đôi mắt cậu nheo lại, quay sang hỏi với vẻ tò mò lộ liễu:
“Ủa!? Cái tên bác sĩ quái dị kia hôm nay không đi cùng hai người à?”
“B… bác sĩ quái dị…!?” Mizusaki khẽ nhăn mặt, giọng ấp úng như thể vừa nhận ra có gì đó quen quen trong cách gọi ấy.
“Thì… là cái tên August Birenova của nhà Moranilia đó!” Haruto phẩy tay đáp.
“August… Birenova?” Mizusaki lặp lại cái tên với vẻ ngập ngừng, rồi quay sang nhìn Ellisa, ánh mắt bán tín bán nghi. “N… này! Đó là tên đầy đủ của anh ta hả?”
Ellisa thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng gật đầu nhẹ như xác nhận một điều quá đỗi hiển nhiên.
“Ừm! Tôi tưởng anh ta nói với cậu rồi chứ?”
“Làm gì có!” Mizusaki nhăn nhó gắt khẽ, rồi khẽ thở dài một tiếng. “Từ lúc gặp anh ta tới giờ… hắn toàn nói với tôi mấy chuyện tào lao gì đâu!”
Nghe giọng Mizusaki đầy bất mãn, Haruto không khỏi chau mày, vẻ mặt giờ đây lộ rõ sự khó tin:
“Hả? Tôi tưởng đại ca phải biết tên đó chứ? Người của thế giới ngầm, không ai là không biết August Birenova - một trong số những nhân tài của nhà Moranilia thuộc thế hệ A10!”
“Thế… thế hệ A10…?” Mizusaki khựng lại, hai chân chậm dần như bị chặn đứng bởi những gì Haruto vừa thốt ra. Trong ánh mắt cậu ánh lên vẻ hoang mang khó có thể lột tả.
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, Ellisa đã cất giọng chen ngang với thái độ không giấu nổi sự bực tức:
“Đầu bạch tuộc! Mi phiền phức quá đó! Mizusaki không phải mafia giống như chúng ta đâu! Cậu ấy chỉ tình cờ bị vướng vào mớ hỗn độn… của gia tộc Moranilia tụi này thôi!”
Haruto nheo mắt ngờ vực, nhưng sau một thoáng, vẻ mặt cậu lại chuyển sang ánh nhìn đầy ngưỡng mộ lấp lánh đến tột độ.
“Thật sao?” Cậu há hốc kinh ngạc rồi mắt lại sáng lên, quay sang Mizusaki mà trầm trồ. “Một người bình thường mà lại có kiếm pháp đỉnh cao như vậy, cậu đúng là nhân tài có một không hai đó đại ca!”
“V… vậy hả…?” Mizusaki gượng gạo cười trừ, chẳng biết nên thấy vui, hay thấy phiền trước tình cảnh này.
Nhưng đúng lúc không khí đang dần yên ắng, Haruto bỗng khựng lại, như có thứ gì đó vừa bật ra trong đầu. Cậu quay phắt sang nhìn Ellisa, ánh mắt nghiêm túc khác thường, đôi mày cau lại tạo thành một nếp nhăn rõ rệt:
“Mà chờ đã! Chẳng phải bản tin hai hôm trước có nói là cô đã bị tai nạn trực thăng chết do đào tẩu khỏi gia tộc rồi cơ mà! Tại sao vẫn còn ở đây hả?”
“B… bản tin…!?” Mizusaki bất giác thốt lên, gương mặt thoáng sững lại như vừa bị đánh thức ký ức. (Đúng rồi! Mình và Kurokawa cũng đã xem được bản tin đó… ngay trong đêm đưa Ellisa về nhà khi cô ấy còn đang mất trí nhớ!)
Ellisa không lập tức trả lời. Đôi mắt cô lặng lẽ trĩu xuống, tránh né ánh nhìn từ cả hai phía như thể điều gì đó đang là nỗi gánh nặng trong lòng. Một khoảng lặng rất khẽ thoáng qua, rồi cô chỉ cất giọng nhẹ như gió thoảng:
“…Chuyện dài lắm…”
Mizusaki quay sang nhìn cô, trái tim chợt thắt lại. Trong đầu cậu khẽ vang lên tiếng gọi thầm:
“Ellisa…”
Nhìn thấy phản ứng kỳ lạ trên gương mặt Ellisa, cùng vẻ lo âu rõ rệt của Mizusaki, Haruto dường như cũng hiểu ra… ít nhất là một phần nào đó. Cậu không hỏi gì thêm. Ánh mắt không còn sắc bén nữa, mà thay vào đó là một thứ gì đó… gần như là đồng cảm.
“Việc cô đột ngột biến mất như thế…” Cậu nói, giọng khẽ trầm đi. “… chắc cái học viện đào tạo sát thủ Consiglio Nero cũng tiếc cho cô lắm đấy!”
“Hả!?” Ellisa quay phắt sang cậu, mắt tròn như chực rơi ra. “Ý mi là sao?”
Haruto vẫn khoác vai Mizusaki như thể để giữ thăng bằng, nhưng ánh mắt thì dần trôi về một khoảng ký ức xa xăm - thứ có vẻ chẳng mấy vui vẻ gì.
“Nói sao nhỉ…” Cậu thở ra một hơi, như đang chọn lời. “Tân binh mấy năm nay yếu xìu. Nhiều đứa thậm chí còn không chống đẩy nổi hai trăm cái trong hai phút. Nhưng riêng cô…”
Cậu quay đầu lại, ánh nhìn dừng thẳng vào Ellisa. Lần này không còn giễu cợt, mà là một sự thừa nhận nghiêm túc.
“…Cô từng được đánh giá là ứng viên sáng giá nhất để kế thừa vị trí của Axus Mikadovich - Đệ Nhất Sát Thủ, thuộc thế hệ A10, người đã mất tích không dấu vết.”
Ellisa sững người. Đôi môi mấp máy, ánh mắt dao động.
“Hả? Anh trai ta á…?”
“Ừ.” Haruto gật đầu chắc nịch, rồi bất ngờ ngẩng cao đầu, tự tin hất ngón cái về phía ngực mình như thể tuyên ngôn:
“Và tất nhiên, ta cũng được kỳ vọng nối gót chị gái mình - Siêu Thiện Xạ Olivia Christido!”
“A… Axus Mikadovich, rồi cả Olivia Christido nữa? Cả hai là anh chị của Ellisa và Haruto sao? Chưa kể anh trai của Ellisa còn… mất tích là sao nhỉ?” Mizusaki lặp lại trong đầu, mặt hiện rõ vẻ hoang mang. “Hừ… mình chẳng hiểu gì sất! Toàn là cái tên lạ hoắc!”
Cậu vẫn đứng giữa hai người, im lặng suốt từ đầu đến giờ. Không lên tiếng, không xen vào. Chỉ lặng lẽ lắng nghe và quan sát. Thế giới của họ - cái thế giới ẩn sau lớp vỏ học đường, rõ ràng không dành cho một người thường như cậu.
Nhưng dù cố tỏ ra bình thản, đôi mắt cậu vẫn bất giác ánh lên một chút bối rối… và lạc lõng.
Sau đó, Haruto bất chợt quay sang Mizusaki, ánh mắt tròn xoe lấp lánh. Một nụ cười đầy ngưỡng mộ nở ra trên môi cậu ta:
“Cơ mà nếu đại ca mà trở thành học viên của cái học viện chết tiệt đó, chắc chắn cậu sẽ nhanh chóng đuổi kịp mấy tay to trong thế hệ A10 thôi!”
“T… tớ á?” Mizusaki giật bắn người, tay chỉ vào chính mình như thể không tin nổi những lời vừa nghe.
“Chứ còn ai vào đây nữa!” Haruto gật đầu chắc nịch. “Tại vì hiếm có ai là người thường mà lại có kĩ năng kiếm đạo đỉnh như cậu đâu, thậm chí là những tên mafia đang được đào tạo trong học viện cũng không có cửa để chặn được thuốc nổ của tôi!”
Thế nhưng, chưa để Haruto nói hết câu, Ellisa đã kịp bước lên một bước, giọng nghiêm như ra lệnh, cắt lời ngay lập tức:
“Này! Đừng có nói mấy thứ vớ vẩn! Mizusaki không giống như chúng ta đâu! Cậu ấy tốt bụng và không hề dính dáng tới mafia… cậu ấy xứng đáng có một cuộc sống yên bình!”
Nghe vậy, Haruto thoáng khựng lại, rồi lập tức gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc bất thường.
“Cũng đúng… đại ca đã liều mình cứu cả đống bom cảm tử của tôi mà!” Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, cậu đã bật cười hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra, vỗ vai Mizusaki một cái rõ mạnh. “Nhưng dẫu thế giới của cả hai có khác nhau đi chăng nữa… thì cậu vẫn mãi là đại ca của tôi!”
“H… hả…?” Mizusaki ngơ ngác, bối rối chẳng biết nên cười hay nên chối.
Lúc ấy, Ellisa dường như mới sực nhớ ra điều gì. Cô liếc nhìn Haruto từ đầu tới chân như đang dò xét, rồi hỏi thẳng không kiêng dè:
“Mà này, sao mi lại có mặt ở đây? Ta tưởng cái học viện đó đánh giá mi cao lắm cơ mà?”
“À, ta đấy hả?” Haruto nheo mắt, nhún vai như thể đó chỉ là chuyện cũ rích. “Thì cũng giống như cô thôi! Ta chán ghét mấy cảnh suốt ngày chém giết tranh giành quyền lực, không thì lại trở thành trò tiêu khiển cho các thế hệ trước trong thế giới ngầm nên tự động bỏ trốn khỏi Christido…”
Ở bên cạnh, cả Ellisa và Mizusaki chỉ lặng thinh, đứng im nhìn Haruto bằng ánh mắt có phần ngạc nhiên. Còn cậu ta thì nói dở dang, rồi đột ngột im bặt. Gương mặt Haruto thoáng chùng xuống, chân khựng lại một nhịp, mắt cụp xuống, nhìn trong vô định:
“… nhưng mà…”
Chưa kịp nói nốt thì đột nhiên, cả ba người đồng loạt nhận ra rằng mình đã đi xa cổng trường từ lúc nào không hay. Cơn gió sáng khẽ lùa qua vai họ, như kéo cả ba trở về lại thực tại.
“Cơ hội đây rồi!” Ellisa chợt thốt lên, rồi không nói không rằng, nhanh như chớp túm lấy tay Mizusaki, kéo cậu quay ngược trở lại theo hướng cổng trường.
“Hả!? Gì vậy!?” Mizusaki lảo đảo suýt vấp, tay vẫn bị nắm chặt, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“N… NÀY!!! CHỜ ĐÃ!!!” Haruto hét toáng lên, nhảy dựng cả người. “CON NHỎ KHÓ ƯA KIA, SAO CÔ DÁM NHÂN CƠ HỘI TA KHÔNG ĐỂ Ý MÀ MỘT MÌNH CUỖM LẤY ĐẠI CA HẢ?”
“Nhanh lên nào, Mizusaki!” Ellisa vừa kéo tay cậu chàng, vừa ngoái đầu lại nháy mắt tinh nghịch, nụ cười ranh mãnh nở rộng trên môi. “Mặc kệ cái tên đầu bạch tuộc đáng ghét đó!”
“À… ờm…” Mizusaki chỉ biết gượng cười, tay trong tay chạy theo cô nàng với nhịp tim chẳng hiểu vì ngượng hay vì mệt mà cứ loạn cả lên.
“CÓ ĐỨNG LẠI KHÔNG HẢ? MAU TRẢ LẠI ĐẠI CA CHO TAAAA!!!”
Tiếng la thất thanh của Haruto vang vọng cả một khúc đường dài phía sau, khiến không ít học sinh đi ngang phải ngoái đầu nhìn theo. Có người cười khúc khích, có kẻ chỉ tay xì xào, càng khiến cậu ta vừa xấu hổ vừa tức tối gào to hơn.
Ellisa thì vẫn nắm chặt lấy tay Mizusaki mà chạy, phóng thẳng về phía cổng trường, bỏ lại Haruto giậm chân đấm ngực giữa đường như một đứa trẻ vừa bị giật mất món đồ chơi yêu thích.
Và thế là một buổi sáng học đường vốn tưởng chừng bình thường bỗng trở nên náo loạn chẳng khác gì một vở kịch hài. Nhưng điều mà không ai trong số những học sinh xung quanh biết được… là ba người đang cười nói rượt đuổi nhau kia, không một ai trong số họ thực sự là một học sinh bình thường.
***
Thời gian lặng lẽ trôi, chẳng mấy chốc đã chạm ngưỡng buổi trưa. Và như thường lệ, giờ ăn trưa ở Cao Trung Makimoto bao giờ cũng là khoảng thời gian náo nhiệt nhất trong ngày khi bầu không khí trở nên ồn ã một cách kỳ lạ và sống động đến mức có thể cảm nhận rõ từng làn sóng huyên náo lan khắp hành lang và lớp học.
Học sinh túa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ: kẻ đổ xô xuống căng tin, người tụ tập ăn luôn tại chỗ, vài nhóm khác thì lượn lờ trong sân trường, tay cầm hộp cơm tay còn lại vung vẩy theo những câu chuyện đang kể dở. Có người rôm rả cười nói, có người tranh thủ trốn ra hành lang để gọi điện hoặc giải quyết “vấn đề cá nhân” theo cách riêng. Đủ mọi sắc thái đời thường, nhưng mang đậm tinh thần… hỗn loạn của một ngôi trường trung học.
Lớp 1-3, dĩ nhiên, cũng không ngoại lệ.
Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vừa vang lên, lớp học lập tức vỡ òa. Tiếng nói cười bật lên khắp nơi, hòa lẫn với tiếng lạch cạch chuyển bàn ghế, nắp hộp cơm bật mở lách cách - mọi thứ như được lập trình sẵn từ bao giờ, nhịp nhàng và hỗn độn một cách hài hòa.
Chỉ có điều, hôm nay… ánh nhìn của cả lớp lại tập trung về một nơi khác thường.
Mọi con mắt dù là vô tình hay cố ý, đều lén lút đổ dồn về phía Mizusaki. Không khí quanh cậu như rung lên vì những tiếng xì xào khe khẽ, nhưng sắc bén như muỗi vo ve sát bên tai. Có gì đó vừa khiến cậu cảm thấy… nổi da gà, vừa khiến cậu muốn độn thổ ngay lập tức.
Và dĩ nhiên, Mizusaki biết rõ nguyên nhân của mọi ánh nhìn kỳ cục đó.
Bởi bên cạnh cậu, Ellisa - cái tên vừa mới nổi đình nổi đám, một cô gái người ngoại quốc mới nhập học từ hôm qua đang ngồi sát lại, nhoài người ra lục tìm hộp cơm trưa trong cặp. Một cách hoàn toàn tự nhiên, như thể giữa hai người chẳng tồn tại bất kỳ khoảng cách nào.
Còn lũ con trai trong lớp thì thôi khỏi nói. Họ rõ ràng đang nhìn cậu bằng ánh mắt hình viên đạn, pha trộn giữa ghen tị, hoang mang và một ít sát khí.
“S… sao mình có cảm giác như bản thân có thể bị hạ sát bất cứ lúc nào ấy nhỉ?” Mizusaki khẽ nuốt nước bọt, sống lưng lạnh toát, đầu bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Trong khi đó, Ellisa thì hoàn toàn không để tâm. Cô nàng vẫn thản nhiên như thể chẳng có ai khác ngoài hai người, vừa lấy hộp cơm ra vừa liếc nhìn Mizusaki như thể ra lệnh:
“Hôm nay cậu phải ăn trưa ở lớp với tôi, nghe chưa! Không như hôm qua, bỗng dưng biến mất rồi tự dưng gây chuyện bị tên Hội trưởng Hội học sinh đánh đến nỗi phải nằm trong phòng y tế… làm tôi lo muốn chết!”
“Đ… được rồi mà…” Mizusaki gượng gạo đáp.
Nhưng chưa kịp ngồi xuống yên vị, một bàn tay khác bất ngờ đặt hộp cơm lên bàn cậu.
Mizusaki ngước lên, thì thấy ngay khuôn mặt rạng rỡ đến mức phi lý của Haruto, miệng cười toe như vừa trúng số.
“Đại ca! Hôm nay tôi cũng muốn ăn trưa chung với cậu!”
“Ha… Haruto!” Mizusaki lúng túng. “Ừm! Vậy cũng được!”
Vừa dứt lời, bên cạnh cậu lập tức vang lên một tiếng “khực” rất nhẹ, nhưng đủ để biết rằng một ai đó đang không hài lòng. Ellisa liếc Haruto với ánh nhìn sắc lạnh, môi bĩu ra một chút đầy cảnh cáo:
“Đầu bạch tuộc! Mi mò tới đây làm gì? Chỗ này hai người ăn là đủ rồi!”
Haruto nhướn mày, kéo ghế ngồi xuống như chẳng thèm để tâm đến câu châm chọc, nhưng giọng đã bắt đầu gắt:
“Cái gì cơ? Ý cô là sao hả, con nhỏ khó ưa?”
Và như một bản năng, cả hai lại bắt đầu gườm gườm nhìn nhau. Không khí giữa họ lập tức rộ lên những tia lửa vô hình. Mắt chọi mắt. Khẩu khí chẳng ai chịu thua ai. Tưởng như nếu ai mà cựa quậy trước, chiến tranh thế giới sẽ bùng nổ ngay lập tức.
Mizusaki ngồi giữa, đầu hơi cúi, mắt nhìn vào hai cái đầu nóng đang bốc khói nghi ngút mà trong lòng thì khói cũng đang bốc ngùn ngụt.
“Ánh mắt của đám con trai như muốn thiêu đốt mình tại chỗ… Còn hai người này thì cứ như thể chuẩn bị đâm chém nhau tới nơi vậy… Sao mình lại rơi vào cái tình cảnh quái gở này cơ chứ?”
Đúng lúc đó, Ellisa bỗng như sực nhớ ra điều gì. Cô hơi nhướn người về phía bàn trên, ánh mắt đảo quanh lớp học như đang tìm kiếm ai đó, khiến Mizusaki không khỏi ngạc nhiên nghiêng đầu hỏi:
“Cậu đang tìm ai à?”
“À… ừm…” Cô ngập ngừng, đôi mắt vẫn lơ đãng quét qua từng dãy bàn, như thể đang cố lần theo bóng hình vừa lạc mất. “Từ sáng đến giờ… tôi không thấy Iwata đâu cả!”
“Kurokawa hả?” Mizusaki đáp lại bằng giọng điềm đạm, có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra. “Hôm nay cô ấy có cuộc họp với Hội học sinh thì phải. Nghe đâu phải vào trường từ sớm để chuẩn bị tài liệu và lịch trình gì đó. Chắc lại bận túi bụi như mọi khi thôi!”
Nghe vậy, Ellisa khẽ “à” lên một tiếng, rồi đưa tay lên vuốt cằm, ánh mắt xa xăm như đang suy nghĩ sâu xa về ai đó vừa đi qua trong trí nhớ.
“Chà… vừa làm lớp trưởng, vừa bận rộn công việc của Hội học sinh, thế mà cô ấy vẫn có thể quán xuyến được hết mọi thứ! Đúng là tài năng thật!”
Mizusaki gật đầu đồng tình, nhưng khi đang định mở lời tiếp thì…
“Cạch!” Một tiếng bật nắp cơm hộp vang lên khá to, phá tan không khí trò chuyện đang êm ả. Haruto đập nắp hộp cơm xuống bàn với vẻ mặt dỗi hờn không thể che giấu, khiến cả hai người còn lại đồng loạt quay sang.
Và rồi, như một đứa trẻ đang giành kẹo, cậu đẩy hộp cơm về phía Mizusaki, ánh mắt sáng rỡ một cách kỳ quặc.
“Nào, đại ca! Nếm thử cơm hộp của tôi đi! Tự tay tôi làm đấy nhé!”
“H… hả?” Mizusaki tròn mắt nhìn hộp cơm được dâng ra trước mặt như vật hiến tế. “Cậu… làm ấy hả?”
Bên cạnh, Ellisa hừ nhẹ một tiếng đầy mỉa mai, môi bĩu ra, lông mày kéo xuống một cách rõ rệt như báo hiệu sóng gió đang đến gần.
“Hừ… mi dám chen chân vào cuộc trò chuyện của tụi này hả?”
“A… ai mà thèm chứ?” Haruto lập tức chồm lên, giọng cao vút, đôi mắt lóe lên tia lửa. “Làm như ta trẻ con giống cô không bằng! Suốt ngày chỉ bám theo làm phiền đại ca!”
“Cậu nói ai cơ!?” Ellisa trừng mắt, ánh nhìn như muốn thiêu cháy cả Haruto tại chỗ.
Và thế là… chiến tranh lạnh lần thứ n lại chính thức bùng nổ ngay giữa giờ trưa. Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt sắc lẹm, như thể chỉ cần thêm một từ thôi là nguyên lớp sẽ thành bãi chiến trường.
Ngồi giữa hai luồng sát khí mờ mịt, Mizusaki chỉ biết cười trừ, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
“H… hai cái người này! Ai đó… làm ơn cho tôi một phút bình yên đi mà!”
Cố gắng gượng dậy tinh thần, Mizusaki cười gượng lên tiếng như đang cầu cứu:
“Đ… được rồi mà! Cả ba chúng ta cùng ăn trưa nhé!”
Haruto vừa định nói điều gì đó, nhưng Mizusaki đã vội xua tay từ chối chiếc hộp cơm đang được chìa ra:
“À… cậu cứ ăn đi, kẻo đói! Tớ cũng có cơm rồi.”
Lời từ chối nhẹ nhàng nhưng không lạnh lùng. Và chính điều đó lại khiến Haruto sững lại một chút, rồi đôi mắt cậu ta chợt long lanh một cách kỳ lạ, như thể vừa chứng kiến một phép màu giữa đời thường.
“Ôi… đại ca! Cậu quan tâm tới nỗi sợ tôi bị đói sao! Tôi… tôi xúc động quá!”
“T… tên này có thật là cái gã khó ưa kiêu kỳ đã tấn công mình bằng thuốc nổ hôm qua không vậy trời?” Mizusaki nhăn mặt cười khổ, vừa chỉ biết gượng nhìn vừa nghĩ.
Nhưng khi đang lúi húi lục lọi trong cặp với vẻ mặt vô tư thường lệ, bỗng Mizusaki khựng lại. Sắc mặt cậu đột ngột căng thẳng, ánh mắt hoang mang nhìn chằm chằm vào đáy cặp như thể vừa phát hiện ra một hố đen nuốt trọn bữa trưa.
“Không xong rồi… sao lại không thấy hộp cơm đâu hết vậy?”
“Hả?” Cả Ellisa và Haruto đồng thanh bật ra tiếng kinh ngạc, rồi đồng loạt quay qua nhìn cậu, như thể cậu vừa báo một tin khẩn cấp động trời.
Đúng lúc ấy, Ellisa liếc xuống hộp cơm của mình, và ánh mắt cô khẽ khựng lại. Dường như trong khoảnh khắc đó, một ký ức mơ hồ từ buổi sáng chợt ùa về.
“…Khoan đã,…” Cô lẩm bẩm, rồi mở nắp hộp cơm ra. Cái nắp vừa bật lên, hai cặp mắt còn lại lập tức đổ dồn vào bên trong. Và như thể bị thôi miên, cả hai cùng sửng sốt: suất ăn của Ellisa nhiều gấp đôi bình thường, thậm chí còn có thêm cả vài món Mizusaki thích ăn.
Ellisa gãi nhẹ má, rồi hơi ho khẽ một cái trước khi lên tiếng:
“À thì… sáng nay cô Hakaya có nói với tôi là không tìm thấy hộp cơm của cậu đâu. Vậy nên khi chuẩn bị đồ ăn cho chúng ta, cô ấy… nhồi luôn phần của cậu vào hộp của tôi để tiện… chia đôi ăn chung!”
“…Hả?” Mizusaki và Haruto đồng loạt đơ người như tượng sáp. Một giây sau, Haruto buông thõng người, mặt úp xuống bàn, vai rũ xuống như một linh hồn vừa tan biến.
“Thế là hết… Đại ca… ăn trưa chung với nhỏ đó… còn mình thì bị ra rìa…” Haruto lẩm bẩm như bị rút sạch sinh khí, ánh mắt trống rỗng vô hồn, đôi đũa trên tay rơi xuống đất không thương tiếc.
Thấy vậy, Mizusaki rùng mình một cái như vừa bị nguyền rủa. Cậu liếc nhìn Ellisa, giọng ngập ngừng:
“C… chuyện này… thật sự ổn sao?”
Ellisa cũng có vẻ lúng túng không kém. Dù mặt vẫn cố giữ vẻ tự nhiên, nhưng đôi má cô lại bất ngờ ửng đỏ.
“Tôi cũng không biết…” Cô đáp, rồi lảng mắt đi. “Nhưng… nếu chỉ ăn chung một bữa thì… chắc là không sao đâu!”
“Không sao thế quái nào được! Quá sao! Rất nhiều sao luôn đấy trời ơi!” Mizusaki la lên trong đầu, mặt tái đi vì xấu hổ.
Nhưng ngay lúc ấy, như thể một công tắc trong đầu vừa được bật lên, Mizusaki chợt khựng lại, hai mắt mở to, một dòng suy nghĩ chạy vụt qua trong đầu.
“Ph… phải rồi ha! Có phải là do hôm qua mình bị mất cơm hộp là do bị lũ con trai rượt theo liên tục không nhỉ?”
Sau đó cậu chống cằm, ánh mắt mơ màng lạc vào khoảng không trước mặt, chìm vào dòng suy nghĩ như thể đang điều tra một vụ án quan trọng.
“Đúng là cả trưa hôm qua mình chưa bỏ cái gì vào bụng thật! Cơ mà tại sao lại mất nhỉ…”
Chính vào lúc ấy, một tia ký ức mờ nhạt chợt loé lên trong tâm trí cậu như ánh chớp vụt sáng giữa bầu trời đêm. Một hình ảnh chắp vá dần hiện rõ, cậu nhớ lại cú va chạm bất ngờ trên đoạn cầu thang tầng ba, ngay lúc đang cắm đầu chạy xuống cầu thang trong tuyệt vọng. Và rồi… người con gái ấy với mái tóc vàng óng như ánh nắng, đôi mắt nâu nhạt ánh lên nét kiêu sa lẫn lạnh lẽo, gương mặt đẹp đến mức khiến thời gian như đông cứng.
“Th… thôi đúng rồi! Khi đó… mình đã va vào cô ấy… rồi thì…”
“Này! Cậu sao vậy đó, Mizusaki?” Giọng Ellisa vang lên, kéo cậu về thực tại.
Cô nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên, tay vẫn cầm đũa giữa chừng, trong khi Mizusaki vẫn ngẩn người như tượng đá, chìm trong dòng hồi tưởng mà không để ý đến xung quanh. Ánh mắt Ellisa lại lia xuống Haruto đang gục mặt vào hộp cơm, trông chẳng khác nào một kẻ đang đứng trên bờ vực của sự tuyệt vọng.
“M… mấy cái tên này! Bị gì vậy không biết!” Cô hậm hực lẩm bẩm, rồi thở dài chán nản.
Nhưng đúng như ký ức của Mizusaki vừa trỗi dậy, người con gái ấy… giờ đang hiện hữu thật sự, từng bước khoan thai tiến về phía cửa lớp 3 - năm nhất trong ánh nhìn sửng sốt của đám đông học sinh. Những tiếng xì xào, thậm chí là cả tiếng nghẹn thở, đồng loạt vang lên:
“Đ… đẹp quá mày ơi! Tao đổ cô ấy mất rồi!”
“Trời ơi… nữ thần… cô ấy sao lại đứng ở cửa lớp mình thế này!”
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô gái đang đứng nơi ngưỡng cửa, như thể cả hành lang chợt trở nên lặng ngắt chỉ vì sự xuất hiện của một người duy nhất.
Và người đó, không ai khác, chính là Mari Ushima - “Nữ hoàng Băng giá” của trường Cao Trung Makimoto, người sở hữu vẻ đẹp khiến bao nam sinh quỳ rạp chỉ vì một ánh nhìn, một cử chỉ khẽ nghiêng đầu.
Gương mặt Mari hơi ửng đỏ, đôi mày khẽ chau lại như đang lấy hết dũng khí, rồi cất tiếng:
“Mizusaki Hoshino… tớ muốn gặp cậu!”
“H… hả? Gì cơ…?” Mizusaki thốt lên bất chợt, còn Ellisa lẫn Haruto cũng quay ngoắt ra phía cửa, đôi mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Tiếng gọi đích danh ấy như một quả bom rơi xuống không gian yên tĩnh. Cả lớp 1-3 cùng toàn bộ học sinh có mặt quanh đó như bị thôi miên, rồi lại cùng lúc…
“CÁI… CÁI GÌIIIIIII!!!???”
Một tiếng hét đồng thanh vang lên, làm rung chuyển cả tầng lầu như động đất cấp độ vừa phải.
Và có lẽ… từ giây phút ấy, Mizusaki có thể cảm nhận rõ ràng, một buổi trưa rắc rối khác lại sắp sửa ập đến với cậu. Và lần này… thậm chí còn mọi thứ còn rắc rối hơn gấp bội.


12 Bình luận