Crimson Angel
Herz Herz, Bùi Tổng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Mục tiêu số 09: Quả Bom Bất Phục

3 Bình luận - Độ dài: 9,871 từ - Cập nhật:

0f347108-93d7-4376-bd7f-d3868d538a6c.jpg

Ánh nắng buổi trưa rọi thẳng xuống sân trường Cao Trung Makimoto, gay gắt và khô khốc. Những tia sáng cuối cùng của giờ nghỉ trưa như tan loãng vào màn bụi mỏng đang bay lửng lơ trên không trung, vẽ thành những dải sáng loang lổ đổ dài theo bóng mây mỏng. 

Lẽ ra giờ này, khắp ngôi trường phải tràn ngập tiếng cười đùa rộn rã, tiếng bật nắp hộp cơm lách cách, tiếng rao vặt từ căng tin vọng lên kèm theo mùi đồ ăn thơm lừng. Thế nhưng… hôm nay, mọi âm thanh quen thuộc ấy đều bị bóp nghẹt. 

Thứ im lặng bao trùm lên toàn bộ ngôi trường không phải là sự yên bình, mà là một kiểu lặng câm đến rợn người, tựa như thời gian bị ai đó bóp nghẹt, rồi bỏ quên lại giữa khung cảnh hoang tàn. 

Tất cả như đang nín thở. 

Tất cả… đều đang nhường chỗ cho thứ đang xảy ra ở một nơi khác - khu hành lang phía dãy nhà bên phải khu nhà học chính, nơi hiện giờ chỉ còn là một đống đổ nát hỗn loạn. 

Tường vỡ. Cửa sổ nát bươm. Vết nứt chạy dài khắp nền gạch như những vết sẹo sống. Khói bụi đặc quánh bốc lên mù mịt, quấn theo từng ngọn gió và kéo theo mùi thuốc nổ nồng nặc, sặc sụa, nghi ngút trong không gian. 

Ở một dãy nhà học kế bên, nơi vẫn còn nguyên vẹn như thể được số phận nương tay, tầng hai chìm trong tĩnh lặng đáng ngờ. Và giữa hành lang ấy, một bóng người đang cẩn thận bước đi, dáng điệu có phần ngơ ngác, tay dang nhẹ sang hai bên như thể đang bơi giữa một biển… người ngất. 

Mọi học sinh ở đó đều đã đổ gục, nằm la liệt không động đậy như thể vừa bị thôi miên hoặc trúng một loại khí độc vô hình. 

Người duy nhất còn đứng vững giữa khung cảnh ấy là Gyoza Ikeda - Đại ca của Makimoto Gang. 

Đứng giữa tình huống bất ngờ này, anh chỉ biết há hốc miệng nhìn quanh, vừa đi vừa nói như thể tự trấn an bản thân. 

“Cái… cái quái gì vừa mới xảy ra thế này?” 

Giọng anh không giấu được sự ngạc nhiên. Lông mày nhíu lại đầy thận trọng, đôi mắt láo liên nhìn quanh khi bước ngang qua những học sinh đang nằm bất tỉnh dưới sàn. Mỗi bước đi đều được tính toán kỹ lưỡng, nhón gót từng chút một để tránh dẫm lên ai. 

“Rõ ràng mình vừa nghe thấy tiếng nổ… một cú ‘bùm’ cực lớn từ phía toà nhà chức năng…” 

Gyoza nghiêng người, liếc mắt nhìn ra ô cửa sổ nứt nẻ, nơi ánh nắng đang rọi xuống khu hành lang bốc khói như một chiến trường thu nhỏ. 

“… rồi tự nhiên tất cả học sinh, giáo viên,… ai nấy đều lăn ra ngất sạch!?” 

Mồ hôi bắt đầu túa nhẹ bên thái dương anh, nhưng ánh mắt thì không hề run rẩy. Trái lại, trong cái tĩnh lặng tuyệt đối ấy, bước chân của anh vẫn đều đặn vang lên, mỗi bước đi đều hướng về phía nguồn hỗn loạn. 

“Chậc… chắc cũng nên mò tới đó xem chuyện gì đang diễn ra thôi nhỉ!” 

Câu nói vừa dứt, Gyoza đã tăng tốc. Vẻ ngập ngừng ban đầu giờ đây nhường chỗ cho ánh nhìn cương quyết trong khoé mắt anh. 

*** 

Giữa làn khói trắng vẫn còn cuộn lên ngùn ngụt từ vụ nổ cách đó chưa đầy một phút, tại hành lang đổ nát ấy, một khung cảnh căng như dây đàn đang diễn ra. 

Mizusaki đứng sừng sững giữa đống gạch vụn, tay cầm thanh sắt gỉ sét chĩa thẳng xuống, đầu thanh gậy chỉ cách sống mũi Haruto chưa đến một gang tay. Haruto lúc này đã ngã ngửa, đầu xoay về phía mũi giày đối phương, mắt vẫn nhìn chằm chằm lên trên, bất chấp ưu thế bị áp đảo. 

Khói mờ tan dần. Ánh sáng lọc qua trần nhà vỡ vụn soi rõ gương mặt đầm đìa mồ hôi của Mizusaki. Đôi chân cậu run nhẹ, bàn tay cầm thanh sắt căng cứng, lớp gỉ tanh nồng nhuốm ẩm mồ hôi khiến tay trơn trượt, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, sắc gọn, ghim chặt vào ánh nhìn kiêu căng và lạnh lẽo của kẻ dưới chân. 

Haruto nheo mắt, cười nhạt, giọng khàn khàn cất lên, như trêu tức: 

“Ý ngươi là con nhỏ đó sao?” 

Chỉ một câu, đủ để máu Mizusaki sôi lên. Nhưng cậu vẫn giữ im lặng. Chỉ có mồ hôi tiếp tục rơi, và những nhịp thở nặng trĩu quện vào làn khói. 

Rồi, Haruto bắt đầu cử động. Tay trái khẽ nhích vào túi quần, lặng lẽ như thể một bản năng. Tiếng kim loại “lạch cạch” va vào nhau khiến Mizusaki nheo mắt, linh cảm chẳng lành ập tới. 

“Cái…!? Lại là thuốc nổ sao?” 

Haruto bật dậy phần thân trên, bàn tay lôi ra một nắm hàng loạt những viên thuốc nổ, đầu mồi đã sẵn. Giọng cậu ta bật to, đầy vẻ thách thức: 

“ĐỘI BOM TIÊU BẢN I - KHAI…” 

“Pặp!!!” 

Bỗng dưng, một âm thanh khô khốc vang lên, nhanh như một nhát chém. Cổ tay Haruto lập tức bị siết chặt lại. Một lực mạnh đến nghẹt thở khiến bàn tay cậu bật mở, những viên thuốc nổ rơi “lách cách” xuống nền gạch nứt toác, lăn lóc như đám rắn không đầu chưa kịp cắn ai. 

Từ phía làn khói đối diện, Ellisa đã xuất hiện. 

Không, phải nói là cô đã lao nhanh ra như một cơn bão gió. 

Gương mặt cô bê bết bụi, mồ hôi lấm tấm, tóc xõa rối bay theo gió quẩn. Nhưng ánh mắt cô vẫn chứa đựng một cơn thịnh nộ không thể gọi tên, không nao núng, không chùn bước. 

Tay cô vẫn siết chặt cổ tay Haruto, ánh nhìn chĩa thẳng vào cậu ta như hai lưỡi dao lạnh. 

“Cứ thử tấn công Mizusaki xem…” Giọng Ellisa gằn xuống, trầm khàn nhưng sắc như dao cạo, từng từ thốt ra như tiếng gió rít qua kẽ tường đổ. 

“… cái tay này của mi sẽ không còn nguyên vẹn đâu, đầu bạch tuộc!” 

Nhưng Haruto vẫn nằm yên đó, không giãy giụa, không phản kháng. Ánh mắt cậu ta trái ngược với cơ thể bất động, lại bừng cháy như một ngọn lửa độc. Nó găm chặt vào Ellisa, sắc lạnh và đầy phẫn ý, như thể chỉ cần cô cử động thêm một ly, cậu sẽ xé xác cô ra mà không cần đến bất cứ vũ khí nào. 

“Để xem…” Giọng cậu ta khàn khàn, từng chữ như rít qua kẽ răng. “…ai sẽ chết trước!” 

Ánh mắt ấy khiến Ellisa khựng lại. Cô siết chặt nắm tay, ánh nhìn không rời khỏi đôi con ngươi sắc lạnh của đối phương. 

“Mi vừa nói… cái quái gì?” Cô gằn giọng, tiếng nói lẫn với nhịp tim đang gấp gáp. 

Nhưng ngay khi cô chưa kịp nghe câu trả lời thì bỗng chợt từ đâu, một làn khói trắng bất ngờ phụt lên từ phía sau Ellisa, đặc quánh và dày như tấm màn vải cuộn chặt lấy mọi thứ. 

“E… Ellisa! Phía sau!” Mizusaki hoảng hốt hét lên. 

Ellisa quay phắt đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy làn khói đang quấn quanh như một con thú vừa được thả xích. 

“Là… là hoả mù…!?” Cô lẩm bẩm, hai chân thủ thế. 

Từ phía sau, Haruto bật ra một tiếng cười khẩy. Đôi mắt cậu ta vẫn gằm gằm nhìn cô, nhưng giờ đây đã thấp thoáng một tia tự mãn độc địa. 

“Chết đi!” 

Làn khói ấy không chỉ là để che mắt. Ẩn trong đó, như những con nhện độc bò ra khỏi tổ, là hàng loạt viên thuốc nổ nhỏ được gắn dây tơ dẫn lửa. Chúng đồng loạt rít lên, theo từng nhịp giật nhẹ từ ngón tay Haruto, như thể cậu ta đang điều khiển một màn múa chết người. 

Và mục tiêu không gì khác hơn là Ellisa cùng Mizusaki. 

Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt Ellisa mở to, phản chiếu những đốm lửa đang cháy hừng hực trên ngòi nổ. Cô quay ngoắt lại nhìn Haruto, ánh mắt kinh hoàng pha lẫn giận dữ. 

“Mi điên rồi à!? Làm thế thì chính mi cũng không toàn mạng đâu!” 

Nhưng Haruto chỉ nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười méo mó, vừa như khinh miệt, vừa như buông xuôi tất cả. 

“Ta có vẻ gì là sợ chết không?” 

“Cái… gì!?” 

Không còn thời gian. Những viên thuốc nổ đang tiến sát. Cô có thể nghe thấy tiếng gió rít khi chúng lướt qua không khí. 

Rồi, Haruto gầm lên: 

“ĐỘI BOM TIÊU BẢN II - KHAI HOẢ!” 

“Coi chừng!” 

Không kịp suy nghĩ, Ellisa bật người khỏi vị trí, như một chiếc lò xo bị nén căng quá mức, lao thẳng tới Mizusaki. Cậu vẫn còn đang sững người lại, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hai bàn tay Ellisa đã siết chặt lấy vai cậu, định đẩy ra khỏi vùng nổ. 

“Mau tránh ra, Mizusaki!” 

“Không!” Mizusaki lập tức hét lên. 

Ellisa khựng lại giữa đà, ngỡ ngàng nhìn vào đôi mắt cậu, ánh mắt không hề lay chuyển. 

“Cậu… nói gì?” Cô hỏi, giọng đầy căng thẳng. 

Mizusaki nuốt khan, nhưng giọng cậu vẫn bình thản đến lạnh người: 

“Chúng ta… phải cứu cả cậu ta nữa!” 

“Cậu điên rồi!” Ellisa gào lên. “Tôi thì không sao cả, nhưng còn cậu? Cậu mà trúng vụ nổ đó thì sẽ tiêu đời đấy!” 

Cô siết lấy cậu mạnh hơn, như thể ép cậu quay đầu rút lui. Nhưng rồi, giọng cô hạ xuống, khản đặc: 

“Nếu không còn lựa chọn nào khác… thì tôi sẽ là tấm khiên che chắn cho cậu lúc này! Được chứ?” 

Nhưng Mizusaki chẳng hề nghe theo. Không một lời, cậu thẳng tay gạt Ellisa ra, khiến cô khựng lại, không kịp phản ứng. 

“Chết tiệt… Dù không ưa gì hắn, nhưng mình không thể đứng yên nhìn một người chết trước mắt được…” Cậu nghiến răng, lòng ngổn ngang, ánh mắt hạ xuống thân thể vẫn còn đang nằm đó của Haruto. 

Rồi, từng bước chân Mizusaki dứt khoát dẫm xuống sàn, gót giày cậu dừng lại ngay sát tay Haruto, khiến đối phương bất giác nheo mắt nhìn lên, khẽ nhếch mép. 

“Biết chắc là không sống nổi nên định cùng chết với ta hả, đồ ngu?” Haruto bật ra một tiếng cười khẩy, giọng nói nửa trêu tức, nửa chế giễu. 

Nhưng Mizusaki vẫn lặng im. Cậu không thèm đáp, chỉ nhẹ nhàng hạ thấp thanh sắt gỉ nặng trĩu trong tay, thứ đã nhuốm mùi mồ hôi tanh nồng nãy giờ. Hai chân khuỵu nhẹ xuống, thân thể vào thế trầm ổn quen thuộc như thể đang bước vào một trận đấu kiếm đạo nghiêm túc. 

Khoảnh khắc ấy, Haruto khẽ sững người. 

“Cái… cái quái gì? Hắn định… làm gì vậy?” 

Ellisa thì không đứng yên được nữa. Vừa thoáng hoàn hồn sau cú sốc ban nãy, cô lập tức lao đến như muốn kéo Mizusaki lại, ánh mắt hoảng loạn. 

“Mizusaki! Cậu điên rồi! Đó là thuốc nổ thật, không phải trò đùa đâu! Mau…” 

Nhưng đã quá muộn. 

“BÙMMM!!” - “BÙMMMM!!!” - “BÙMM!!!” 

Những vụ nổ nối tiếp nhau vang dội trong khi hành lang chật hẹp. Mặt đất rung chuyển dữ dội. Ánh lửa quét qua như lưỡi hái tử thần, thổi bay bụi đá và mảnh vỡ điên loạn. Ellisa khựng lại giữa đường lao tới, thân thể bị ép lùi bởi áp lực vụ nổ. Mắt cô mở to, tròn như không thể tin vào cảnh tượng trước mắt. 

Mizusaki… đã biến mất. 

“Không… không thể nào…” Cô lắp bắp, như thể từng chữ bật ra từ một trái tim vừa rơi vỡ. Cả cơ thể run lên, bàn tay rũ xuống, bủn rủn như mất hết sức lực. 

Haruto thì vẫn nằm đó. Vụ nổ không chạm đến cậu. Toàn bộ lực công phá đã bị thân người Mizusaki chắn hết. Nhưng cậu ta không cười, không đắc ý. Ngược lại, trán cau chặt, bàn tay siết thành nắm, đập nhẹ xuống nền đất như thể tự trách chính mình. 

“Tên đó… hắn…!?” 

Làn khói trắng cuồn cuộn tan dần, để lộ khung cảnh hoang tàn cùng một khoảng trống lạnh lẽo. Trong khoảnh khắc ấy, Ellisa như hóa đá, đứng bất động giữa đống đổ nát. 

Rồi, cơn phẫn nộ bùng nổ trong ánh mắt cô. Không nói không rằng, Ellisa lao đến, túm cổ áo Haruto giật mạnh, ánh mắt vừa rực lửa vừa ngân ngấn nước mắt. 

“Tên khốn… Mi… Mi dám giết cậu ấy sao!?” Giọng cô nghẹn lại, từng từ như gằn ra từ sâu tận cổ họng. 

Haruto im lặng. Không đáp. Không nhìn. Đôi mắt trũng sâu như kẻ vừa tỉnh giấc sau một cú sốc lớn. Cậu ta không hề vùng vẫy, không cãi lại, chỉ để mặc Ellisa nắm lấy như thể sẵn sàng bị trừng phạt. 

“Mình đâu có định… ra tay… vậy mà hắn lại…” Haruto thầm nghĩ, ánh mắt lạc lõng. 

Cậu không hề hay biết rằng bàn tay Ellisa đã siết lại, lấy đà chuẩn bị tung ra cú đánh đầu tiên - không phải vì chiến thắng, mà vì sự phẫn uất chuẩn bị dâng trào. 

“Khốn kiếp!” Hai hàm răng cô nghiến chặt, giọng khô khốc và nghẹn đặc trong cơn giận dữ bốc hỏa. Đôi mắt đỏ ngầu như sắp thiêu rụi đối phương. “Mi… ta sẽ giết…” 

Nhưng rồi, một âm thanh khác cắt ngang tất cả. 

“Lách cách… lách cách… lách cách…” 

Tiếng kim loại va vào nền gạch lạnh vang lên ào ạt, như một bản hoà ca đột ngột trỗi dậy giữa chiến trường ngập khói thuốc nổ. Nhịp rơi loạn xạ, hỗn độn… nhưng lại khiến trái tim người nghe phải thắt lại vì linh cảm bất thường. 

Ellisa khựng lại. Haruto khẽ giật mình. Cả hai cùng quay đầu, như thể bị một lực vô hình dẫn dắt. 

Và rồi… 

Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cả hai chết lặng. 

“Cái… gì cơ!?” Haruto mở to mắt, giọng vỡ ra vì kinh nhạc. “Hắn… hắn ta…” 

“Cậu…” Ellisa lặng người, đôi mắt cũng mở to. 

Thế giới như ngưng đọng. 

Gió cũng nín thở. Khói mờ cuộn chậm, lững lờ như tấm màn nhung che giấu điều kỳ diệu vừa hé lộ. Giữa đống đổ nát, giữa cơn tàn phá tưởng chừng không ai sống sót nổi ấy… một bóng người vẫn đứng vững. 

Mizusaki. 

Cậu vẫn ở đó, bình yên, không hề gục ngã. 

Dù bộ đồng phục trên người đã rách rưới tơi tả, vài mảnh cháy xém bốc khói nhẹ, nhưng cơ thể lại không mang lấy một vết thương chí mạng. Một tay cậu vẫn siết chặt lấy thanh sắt gỉ dù giờ đây đã gãy đôi như một nhát bút tuyệt mệnh, còn tay kia khẽ thả lỏng, miệng thở dốc từng nhịp giữa tiếng tim đập dồn dập. 

Điều khiến người ta kinh ngạc hơn cả… là những viên thuốc nổ. 

Tất cả đã bị cắt rời. 

Mỗi viên đều bị chẻ làm hai phần hoàn hảo, vết cắt sạch sẽ như thể có ai đó dùng dao mổ chính xác đến từng ly. Chúng nằm lăn lóc khắp mặt sàn, tắt ngóm, vô hại, như những xác lính gục ngã không kịp gào lên. 

Một kỳ tích. Một khoảnh khắc vượt ngoài mọi quy luật của lý trí. 

Mizusaki… đã chặn đứng toàn bộ vụ nổ. 

“Hắn… hắn cắt hết chỗ thuốc nổ đó… chỉ với cái ống sắt gỉ đó sao?” Haruto lắp bắp, như thể chính mình cũng không dám tin vào điều vừa chứng kiến. Giọng cậu run lên, pha lẫn sự ngạc nhiên tột độ. “Không thể nào…” 

Ellisa thì vẫn đứng bất động, đôi mắt mở lớn, dán chặt vào hình bóng Mizusaki đang lặng lẽ giữa làn khói bụi còn chưa tan hết. Khoé mắt cô vẫn vương chút lệ chưa kịp khô, gò má vô thức ửng đỏ, ánh nhìn ngỡ ngàng như không thể tin nổi điều đang diễn ra trước mặt. 

Cậu ấy còn sống. Vẫn nguyên vẹn. Vẫn đang ở đây. 

Đôi môi Ellisa hé ra, khẽ run, tưởng chừng sắp cất thành tiếng… nhưng rồi lại nghẹn lại giữa lồng ngực. 

Cho đến khi… 

“Sao nào?” Mizusaki nhe răng cười tít mắt lại. Trong giọng cậu pha chút tự đắc nhưng không giấu nổi sự nhẹ nhõm. “Tớ vẫn sống sót ngon lành sau vụ ban nổ ban nãy đấy nhé!” 

Chỉ một câu đơn giản thôi… mà cảm xúc bên trong cứ ngỡ như giọt nước tràn ly. 

Cả thế giới của Ellisa như vỡ oà trong khoảnh khắc đó. Không kịp nghĩ suy, cô lao tới, quên mất mọi thứ xung quanh, bỏ lại sau lưng đống đổ nát, bỏ lại Haruto đang chết sững với ánh nhìn mờ mịt… 

Và ôm chầm lấy Mizusaki. 

Cái ôm mạnh mẽ nhưng cũng run rẩy, như thể cô sợ cậu sẽ tan biến mất nếu không giữ lấy ngay lúc này. 

Trong một khoảnh khắc mong manh, thời gian như chậm lại. Mizusaki đứng bất động giữa hành lang nhuốm khói, giữa thế giới vừa hỗn loạn vì cái chết suýt ập tới. Bàn tay cậu buông thõng bên người, thanh sắt gãy trong tay cũng rơi “loong coong” xuống nền đất, ánh mắt thì vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. 

“E… Ellisa!?” 

“ĐỒ NGỐC!!!” Ellisa hét lên, giọng vỡ oà vì xúc động dồn nén. Mắt cô ngấn lệ, cổ họng nghẹn lại như bị bóp nghẹt. “Cậu… lần sau đừng có như vậy nữa được không?” 

Câu nói dang dở, như chính cảm xúc trong cô - hỗn loạn, đứt gãy, không lời nào đủ để diễn tả hết. Nhưng Mizusaki thì không cần lời giải thích. Cậu không nói gì, chỉ khẽ cụp mắt xuống, để mặc Ellisa giữ chặt lấy mình. Trong ánh nhìn dịu lại của cậu lúc này, là sự thấu hiểu. 

Giữa tất cả, chỉ có Haruto là vẫn đang lồm cồm bò dậy phía sau, câm lặng như một chiếc bóng bị lãng quên. Đôi mắt cậu ta vẫn trừng lớn, dán chặt vào cảnh tượng trước mặt, một cảnh tượng mà có lẽ suốt đời cũng không thể xoá khỏi tâm trí. 

“H… hắn thậm chí còn khiến cho con nhỏ nhà Moranilia coi trọng hơn cả tính mạng của bản thân…” Haruto lặng lẽ tự hỏi trong đầu, gương mặt sững sờ đến mức không thể tỏ ra ngạo mạn thêm. “Tên đó… rốt cuộc là ai vậy?” 

Đúng vào lúc không khí vẫn còn nặng trĩu sau cuộc đối đầu nghẹt thở, một giọng nói trầm khẽ vang lên từ phía sau lưng Haruto, quen thuộc đến mức khiến cả ba người không hẹn mà đồng loạt hướng ánh mắt tới. 

“Có vẻ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả rồi nhỉ?” 

Giọng nói ấy, ung dung mà đầy áp lực vô hình. 

“A… August!?” Ellisa thốt lên, ánh mắt căng ra tỏ vẻ bất ngờ. 

“Hả…!?” Haruto giật bắn người, toàn thân bất giác căng cứng. “Người này là…” 

Từ trên đỉnh đống đổ nát đổ sập xuống từ tầng trên cách đây chưa lâu - nơi Mizusaki đã liều mình khai thông lối đi chỉ với một thanh sắt gỉ, một bóng người xuất hiện trong làn khói mờ tàn trận. 

August. 

Anh ta đứng đó, kiêu bạc mà điềm tĩnh, như thể mọi thứ chỉ là một vở kịch được sắp đặt sẵn từ đầu. Một chân đặt lên gờ xi măng gãy nát, chiếc áo blouse trắng nhẹ lay theo gió. Điếu thuốc mới châm cháy đang nhả ra làn khói mỏng cuộn lượn quanh gương mặt lạnh băng không biểu cảm của anh. Đôi mắt ánh lên màu xanh xám lướt qua Ellisa, Mizusaki khi cả hai vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, rồi dừng lại thật lâu nơi ánh nhìn hoang mang, đầy e dè của Haruto. 

August nhếch mép. 

“Lâu rồi không gặp… Hurricane Bomber Boy!” 

________ 

Cùng lúc đó, ở phía đối diện nơi August đang đứng - bên kia đống đổ nát kéo dài đến tận khúc cua dẫn sang khu nhà học, một bóng người khác cũng vừa lững thững xuất hiện. 

“Chắc là… ở đây rồi nhỉ?” Gyoza khẽ cúi thấp người, lách qua khỏi góc tường đổ khuất sáng, miệng lầm bầm như đang tìm kiếm thứ gì đó. 

Thế nhưng, trước khi kịp tiến thêm bước nào, một thân ảnh quen thuộc bất ngờ hiện ra ngay trước mặt anh, chắn đứng lối đi bằng một dáng vẻ thản nhiên như thể chờ sẵn từ lâu. 

“Hửm!? Kyouya?” Gyoza cau mày, nhướn mắt nhìn. “Cậu làm gì ở đây?” 

Không trả lời ngay, Kyouya chỉ lặng lẽ dừng lại, liếc Gyoza một cái thật nhanh. Đôi mắt đăm chiêu ấy thoáng hiện một tầng ý niệm khó hiểu, rồi ngay sau đó, như thể không muốn để anh kịp nhận ra điều gì khác, Kyouya liền nhắm mắt lại, khoác tay qua vai Gyoza kéo đi với vẻ thản nhiên đầy toan tính. 

“Hết giờ rồi! Về lớp thôi! Cậu định lang thang cả ngày trong trường à?” 

“Hảaaa!? Gì cơ!?” Gyoza hà lên một tiếng dài như thể vừa bị sỉ nhục. “Làm việc trong Hội học sinh lâu quá khiến cậu bị bại não à? Ai nói là tôi gây rối!?” 

Nhưng Kyouya chẳng buồn đáp, tay vẫn giữ chặt lấy vai anh kéo đi như thể đang áp giải một kẻ hay gây chuyện. Gyoza bị lôi đi trong trạng thái nửa tức giận, nửa hoài nghi, miệng không ngừng lải nhải: 

“Này này! Cậu có nghe tôi nói gì không đấy! Đám học sinh trong trường lẫn giáo viên không hiểu tại sao lại lăn ra ngất xỉu hết không một tăm hơi! Xong rồi có có mấy vụ nổ kỳ lạ liên tiếp xảy ra bên phía hành lang khu nhà chức năng nữa…” 

“Ừ thì sao! Họ học mệt quá nên ngủ thiếp giữa sức thôi, đâu có rong chơi suốt ngày như cậu!” Kyouya vẫn đáp lại một cách thản nhiên. 

“H… hừ! Tôi hơi bị ngứa tay muốn đấm cậu một trận rồi đấy, Kyouya!” 

“Ừ! Sao cũng được! Nhưng trước hết cậu phải lên phòng Hội đồng với tôi đã!” 

“Này này!” 

Cứ thế, tiếng đôi co giữa hai người nhỏ dần theo từng bước chân xa khuất, lẩn vào trong dãy hành lang kéo dài về phía khu nhà chức năng - nơi mà mùi khói thuốc, dư âm của những vụ nổ và sự im lặng đáng ngờ vẫn còn lơ lửng trong không khí. 

Nơi mà “những con hùm của thế giới ngầm” vẫn chưa kịp kết thúc trận cờ dang dở của mình… 

*** 

Vài phút trước… 

Trong cùng khoảnh khắc mà trận kịch chiến giữa Mizusaki và Haruto đang diễn ra khốc liệt giữa những tàn tích sau vụ nổ - nơi Ellisa vừa tan biến trong màn khói bụi, thì ở đầu hành lang bên kia - phía sau đống đổ nát mà Mizusaki đã từng tay không phá thông, một cuộc đối đầu khác cũng đang lặng lẽ bùng nổ. 

Đó chính August và Kyouya Otazuki - Hội trưởng Hội học sinh. 

“Vút!!!” - “Xoẹt!!!” - “Rầm!!!” 

Từng cú vung dùi cui của Kyouya nhanh như chớp giật, mạnh mẽ và dứt khoát đến mức không cho bất kỳ khoảng trống nào để phản ứng. Mỗi nhịp tấn công đều mang theo sát ý lạnh băng, đập thẳng xuống không gian như muốn nghiền nát cả khoảng lặng. 

Thế nhưng, người đối diện lại chẳng hề nao núng. 

August - vẫn với cái dáng vẻ đó, đôi mắt nửa buông lơi, nửa lạnh tanh, thân người nghiêng lách một cách nhẹ nhàng, gần như thờ ơ, nhưng chính xác đến tàn nhẫn. Anh di chuyển qua từng đòn tấn công của Kyouya như thể đang bước giữa cơn mưa gió mà không hề bị một giọt nước nào chạm tới. 

“Tôi không nghĩ… cậu lại đánh dồn dập tới mức chẳng cho tôi cơ hội nào để phản công đấy, Kyouya!” Anh ta buông một câu, khẽ mỉm cười như đang bình phẩm một món ăn nhạt vị. 

Nhưng Kyouya chẳng nói gì. Không biểu cảm, không nao núng, chỉ có cơ thể liên tục xoay chuyển, vung dùi cui đầy uy lực khiến từng tấm kính cửa sổ vỡ tan, từng vết nứt ngoằn ngoèo chạy dài trên bức tường vốn đã yếu ớt sau vụ nổ. 

Không khí dần đặc quánh, căng như mặt trống sắp vỡ. Và rồi… 

“Rầm!!!” 

Một mảnh xi măng lớn, không chịu nổi rung chuyển từ những cú đập như trời giáng, đã rơi thẳng xuống sát gót August. Trong tích tắc, ánh mắt anh khẽ dao động. 

Và cũng chính ngay lúc này… 

“Phập!!” 

Một âm thanh khác lạnh toát vang lên khi thanh dùi cui của Kyouya đâm thẳng vào bức tường ngay bên tai August, cách thái dương anh ta chỉ vỏn vẹn vài centimet. 

August vẫn không nhúc nhích. Anh cúi mắt nhìn xuống mảnh xi măng kia đã tan ra thành bụi mịn như tro. Rồi ngẩng lên, liếc sang bên trái, nơi thanh dùi cui vẫn đang rung khẽ giữa những mảnh vỡ đá vụn. 

Anh nhếch mép. “Mệt rồi à?” 

Một câu nói nhẹ tênh, nhưng lại như ngọn dao cắt ngang lớp băng mỏng giữa cả hai. 

Kyouya không trả lời. Ánh mắt anh vẫn bất động, chỉ có bàn tay siết chặt lấy cán dùi cui đến nổi gân xanh. Một nhịp thở sâu, rồi anh rút phắt nó ra khỏi tường, lập tức vung thêm một đòn nữa, đánh thẳng vào khuôn mặt trêu ngươi trước mắt. 

Nhưng August lại nghiêng người, động tác uyển chuyển như vũ công, khiến đòn đánh lại trượt qua trong gang tấc. 

“Khá đấy…” Anh gật đầu, tỏ vẻ tán dương. “Cũng mạnh mẽ phết đấy chứ, nhóc con!” 

Rồi, ngay khoảnh khắc August khẽ cúi người, và cũng vừa thoát khỏi tầm nhìn trực diện của Kyouya. Sau đó, toàn thân anh bất ngờ bật lên không trung. Động tác nhẹ nhàng, thoắt như cánh chim, gối trái co lại, còn hai tay thì vẫn… thản nhiên xóc túi quần như thể đang bước đi trên một sân khấu quen thuộc hơn là giữa trận giao đấu căng thẳng. 

Một nụ cười nhạt lướt qua khóe môi. 

“Chọc tức cậu đến đây là đủ rồi!” Đôi mắt vô cảm ấy ghim thẳng vào ánh nhìn sắc lạnh của Kyouya, nơi con ngươi đang nheo lại đầy cảnh giác. 

“Giờ thì…” 

“Khực!!” 

Chưa kịp dứt lời, cơ thể August đã lao xuống như một mũi tên, nhắm thẳng vào Kyouya với ý định tung cú cước chí mạng. Nhưng… Kyouya lại nhanh hơn một nhịp. Anh lập tức cắm mạnh thanh dùi cui vào bức tường bên cạnh, đúng ngay quỹ đạo đáp xuống của August. 

“Ồ?” August khẽ bật tiếng, chân giẫm trúng thanh dùi cui khiến nó rung nhẹ, tưởng chừng như sắp gãy đến nơi. Thế nhưng thay vì lúng túng, anh vẫn nhẹ nhàng giữ thăng bằng, đứng vững trên thanh sắt mảnh mai ấy như thể đang biểu diễn trò xiếc giữa không trung. 

“Khá đấy!” Anh gật gù, ánh mắt khơi gợi một chút hứng thú. 

Kyouya vẫn im lặng. Không một tiếng đáp, không một biểu cảm thừa. Tay anh siết lấy cán dùi, định rút nó ra để tiếp tục chuỗi tấn công, nhưng rồi khựng lại. 

Không nhúc nhích. 

Không thể rút ra nổi. 

Bởi… trọng lượng của August đã ghì chặt lấy thanh dùi cui, khiến nó găm chặt hơn vào tường. Kyouya cau mày, từng thớ cơ mặt căng lên. Lần đầu tiên trong trận đối đầu này, sự khó chịu hiện rõ trong đôi mắt anh. 

“Gừ… ngươi…” Một tiếng rít bật ra qua kẽ răng, cơn phẫn nộ kìm nén. 

Về phía August, anh như thể càng thấy hứng thú trước cơn giận dữ kia, liền cúi gập người ngồi xổm xuống trên thanh dùi cui, hai khuỷu tay chống hờ lên đầu gối, mái tóc rủ xuống che nửa ánh nhìn nhưng không giấu nổi nụ cười mỉa mai đậm chất khiêu khích. 

“Lần này thì…” Anh nói, giọng trầm thấp vang vọng trong hành lang đã vỡ vụn. “…không rút ra được nữa rồi, nhóc con.” 

Kyouya nghiến chặt răng. Hai hàng lông mày nhíu sâu, tạo thành những nếp gấp dọc sống mũi như khắc lại cả sự phẫn nộ đang gào thét bên trong. Ánh mắt anh sắc như lưỡi dao, nhìn xoáy vào đối phương như muốn nuốt trọn từng hơi thở, nhưng vẫn tràn đầy bất lực. Dù vậy, bàn tay vẫn không rời khỏi cán dùi cui, gân tay nổi cộm, cố sức kéo vật thể cắm chặt vào tường ra khỏi sự khống chế ngạo nghễ của kẻ đứng trên đó. 

“Lực đâm cũng không tệ nhỉ, nứt cả tường ra luôn mà!” August cúi đầu, liếc nhìn thanh dùi cui rung nhẹ dưới gót chân mình, rồi lại nhìn sang Kyouya với ánh mắt lơ đễnh mà đầy tính toán. “Nhưng nó cũng là con dao hai lưỡi khi mất đi vũ khí đấy!” 

“Hừ… ta sẽ cắn chết ngươi, tên khốn!” Kyouya gằn từng chữ, giọng trầm khàn như dội lên từ tầng sâu nhất của bản năng. 

“Hửm!?” 

August khẽ nhướng mày, không giấu nổi vẻ hứng thú. Anh nhìn thẳng vào mắt Kyouya - nơi không có lấy một chút chần chừ hay sợ hãi, chỉ còn lại sự kiên định đến tuyệt đối, bản năng tàn sát nguyên thủy của một “thủ lĩnh đàn sói” canh giữ lãnh thổ. Hay chính xác hơn là khao khát bảo vệ trường học tới cùng, dù cho có phải đổ máu. 

Và rồi anh bật cười - một tràng cười khẽ, khô khốc, đầy bất ngờ. 

“Tôi hiểu rồi!” - “Vậy thì tôi cũng nói luôn, chúng tôi ở đây không phải là để đánh nhau hay phá hoại gì ngôi trường và cái thị trấn Makimoto này cả!” 

Kyouya vẫn không buông lỏng cảnh giác. Anh nhìn chằm chằm vào August, ánh mắt như lưỡi dao lướt qua da thịt đối phương, dò xét từng nhịp thở, từng dấu hiệu. 

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Giọng anh trầm xuống, nghiêm khắc và lạnh lẽo. 

August không vội trả lời ngay. Ánh mắt chùng lại, khẽ nghiêng đầu.  

“Cậu còn nhớ lần gặp đầu tiên của chúng ta chứ?”  

“Đêm hôm kia?” Kyouya hơi khựng lại. Mắt anh khẽ nheo chặt như một lưỡi kiếm mài dần trong tâm trí. 

“Ừ!” August đáp gọn. “Không phải tự nhiên tôi chọn cậu đâu, dù biết bản thân cậu cũng chẳng quan tâm gì tới mấy thứ như mafia hay thế giới ngầm cả!” 

Và rồi, anh khẽ nhún gối, nhẹ nhàng đáp xuống khỏi thanh dùi cui như một vệt bóng mờ. Sức nặng vừa mất đi, Kyouya lập tức giật mạnh, rút được vũ khí khỏi bức tường nứt vỡ.  

Không khí lặng đi một thoáng.  

August lặng lẽ tựa lưng vào bức tường nứt nẻ, châm điếu thuốc mới bằng đầu ngón tay quen thuộc, làn khói bạc trắng từ môi anh phả ra mỏng như một nỗi thở dài không thành lời. 

“Một lần nữa, tôi vẫn muốn đề nghị với cậu điều này, Kyouya!” Giọng anh chậm rãi, đều đặn, không sắc bén, không van nài.  

Rồi anh tiến lại gần, vỗ nhẹ lên vai Kyouya - một cái chạm vừa đủ trọng lượng để để lại suy nghĩ. Sau đó lướt ngang qua, hướng về phía đống đổ nát phía sau - nơi những dư chấn dữ dội của cuộc đối đầu ba phía vẫn chưa dừng lại. 

“Tiếp tục giúp đỡ Mizusaki và tiểu thư Ellisa nhé… à…” August khựng lại một nhịp, ánh mắt Kyouya vẫn lặng lẽ dõi theo sau lưng anh. “Cả thằng nhóc học sinh mới tên Haruto Umino đang làm loạn đằng kia nữa!” 

“…” 

Không một hồi đáp. Chỉ còn lại tiếng thở khẽ của Kyouya vang lên như một lời thừa nhận. Anh thu gọn thanh dùi cui, nhét vào bên trong áo khoác, quay người rảo bước, không ngoái đầu. 

Nhưng giọng August vẫn vang lên - nhẹ nhưng rõ, như thể xuyên qua cả làn khói bụi mờ ảo. 

“Còn về thiệt hại lần này, tôi đảm bảo mọi thứ sẽ được phục hồi nguyên trạng sau mười phút nữa, cũng là lúc thuốc gây mê cho học sinh và giáo viên toàn trường hết tác dụng! Với cả…” 

Anh khẽ dừng lại, rồi cười nhẹ, dù phía sau khói bụi, không ai thấy rõ. 

“… vẫn còn một học sinh khác ngoài cậu cũng miễn nhiễm hoàn toàn với thứ thuốc gây mê của tôi đấy Kyouya!” 

Vừa dứt lời, August tung người lên, bóng dáng anh hòa vào làn khói lơ lửng như ảo ảnh lẫn cùng tro bụi xám xịt còn sót lại từ những vụ nổ liên hoàn. Chỉ còn bóng lưng ấy xa dần… mờ dần… rồi tan biến như chưa từng tồn tại. 

Kyouya đứng yên lặng trong vài giây, rồi quay đi, vạt áo khoác tung nhẹ trong làn gió xộc qua hành lang vỡ nát. Dưới ánh nắng trưa yếu ớt hắt qua những ô kính rạn nứt, dòng chữ vàng óng “Hội trưởng Hội học sinh” nổi bật sáng lên như một tấm huy hiệu bất diệt, gắn chặt với vai trò mà anh chưa từng một lần chối bỏ. 

“Hừm… vậy tên mà vẫn còn giữ được tỉnh táo giống mình ấy có lẽ chính là…” 

*** 

“Cạch… Cạch…” 

Tiếng phấn trắng gõ nhẹ lên mặt bảng đen vang lên đều đặn, như nhịp gõ của thời gian chậm rãi trôi qua giữa một buổi chiều muộn. Âm thanh ấy hòa quyện cùng sự yên ắng tuyệt đối trong lớp học cuối dãy - nơi các học sinh năm ba đang vùi đầu ôn thi, chẳng một ai dám thở mạnh. 

Ánh nắng vàng rơi lặng qua ô cửa sổ mở hé, rọi lên mặt bàn loang lổ những mảng sáng nhạt. Một khung cảnh thanh bình đến độ tưởng như không hề có bất kỳ dấu vết nào của hỗn loạn, dù chỉ cách đó khoảng một giờ, ngay phía tầng trên bên trái khu lớp học này, hành lang từng chấn động bởi cuộc đụng độ kịch liệt giữa “những con báo ngầm”. 

Thế nhưng giờ đây, bức tường vẫn nguyên vẹn, ô kính vẫn trong veo, và không một tiếng xì xào nào còn sót lại. 

Không một ánh mắt nghi ngờ. 

Không một lời thì thầm. 

Không ai nhắc đến điều gì đã xảy ra… 

…hoặc, có thể, họ đã hoàn toàn quên mất, như thể mọi ký ức vừa bị xóa sạch chỉ trong chớp mắt. 

Trong lớp học tưởng như bị đông cứng bởi thời gian ấy, bỗng có một chuyển động nhỏ. 

“Bụp!!” Bong bóng mũi vỡ tan. Cái đầu ngửa nghênh nghêng sau lưng ghế bất chợt khẽ giật lại. Mái tóc vàng rối tung và đôi khuyên tai bạc khẽ rung lên, hứng chút nắng chiều. 

“Hửm…?” 

Đôi mắt lờ đờ mở ra, ánh nhìn còn ngái ngủ và đờ đẫn như vừa thoát ra từ một cơn mê. 

Gyoza. 

Anh ta chớp mắt liên hồi, ngơ ngác như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Rồi dụi mắt, ngẩng lên - nơi thầy giáo đang đứng trước bảng, cặm cụi viết từng dòng chữ bằng viên phấn trắng đã mòn. Không khí trong lớp hoàn toàn bình thường. Thậm chí là… quá bình thường. 

“Đây là…” 

Gyoza đảo mắt. 

Từng bạn học xung quanh đều đang chú tâm: người viết bài nắn nót, kẻ gục mặt vì kiệt sức. Cả căn phòng chìm trong thứ yên lặng như sương mù, mỏng nhẹ nhưng đáng ngờ. 

“Đây là lớp học mà!?” Gyoza lẩm bẩm. Sự bàng hoàng lặng lẽ lan khắp gương mặt anh. 

Bất chợt, như có điện giật, anh bật dậy, hai tay đập mạnh xuống mặt bàn vang lên một tiếng “RẦM!” chấn động cả căn phòng. 

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía anh, bao gồm cả thầy giáo - người vừa quay phắt lại với vẻ mặt cau có. 

“Này, trò Ikeda!” Thầy nghiêm giọng, kính trễ xuống sống mũi, cái đầu hói phản chiếu ánh sáng như gương. “Đừng nói với tôi là em vừa ngủ gật trong giờ học đấy nhé?” 

“Hả…?” Gyoza tròn mắt, ngơ ngác không kém một đứa trẻ vừa tỉnh dậy ở nơi xa lạ. Anh nhìn xuống tay mình, thấy sách vở đã được bày sẵn, bút vẫn đặt ngay ngắn trên tập giấy. 

Rồi ánh mắt anh lặng lẽ hướng sang dãy bàn đầu - nơi một bóng người quen thuộc đang ngồi nghiêm túc, cắm cúi ghi chép không màng đến thế giới xung quanh. 

“Kyouya… tên đó…” Anh khẽ nhướn mày, ánh mắt đanh lại, sự nghi hoặc dấy lên như lớp khói lặng lẽ trong đầu. 

“Không thể nào!” 

Anh quay phắt sang cửa sổ, lia mắt lên phía trên bên trái, đúng nơi hành lang từng nổ tung, từng chìm trong khói lửa và đổ nát. Nhưng… 

Không một vết nứt. 

Không một dấu cháy. 

Không có tro tàn. 

Chỉ có những bức tường rêu phong quen thuộc, những ô cửa kính sạch bóng, thậm chí có một chú chim sẻ đang đậu trên gờ tường, nghiêng đầu lắng nghe không khí tĩnh mịch. 

“Chuyện này…” 

Gyoza hít sâu, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng như thể vừa tỉnh dậy trong một giấc mơ lồng vào một giấc mơ khác. 

Thấy vậy, thầy giáo bèn nhíu mày, vừa nén tức giận vừa quan sát cái đầu tóc vàng cứ ngó nghiêng ra ngoài cửa sổ như thể thế giới bên kia lớp học mới là điều đáng để quan tâm. Gọi một lần không nghe, hai lần vẫn im như tượng, cuối cùng ông không kìm được nữa mà gầm lên: 

“Này, Ikeda! Cậu đang coi thường tôi đấy à? Sao tôi gọi không nghe?” 

“Hả… dạ!?”  

Gyoza giật bắn người. Anh quay phắt lại, chớp mắt vài cái cho tỉnh hẳn, rồi đưa tay gãi đầu, nhe răng cười một cách thản nhiên đến mức vô duyên: 

“Khà khà khà! Em xin lỗi mà! Do ban nãy em vừa gặp một giấc mơ kỳ lạ nên hơi…” 

Nhưng chưa kịp dứt câu, thầy giáo đã đập mạnh viên phấn lên mặt bảng, quay ngoắt lại với khuôn mặt đỏ gay vì giận, ánh mắt sau cặp kính lóe lên ánh nghiêm khắc. 

“Này! Đừng có mà giỡn với tôi! Ra ngoài hành lang đứng mau!!!” 

Lệnh ban xuống như nhát chém. 

Gyoza nhếch môi, mặt hơi nhăn lại. Đôi mày cau nhẹ, ánh mắt đượm vẻ bất mãn nhưng cũng chẳng buồn cãi vã. Anh chỉ khẽ hừ một tiếng trong họng, rồi đút tay vào túi quần, lững thững bước ra khỏi bàn với phong thái không thể nào lề mề hơn. 

“Rồi rồi! Em xin lỗi được chưa! Thầy khó tính quá!” 

“Đừng có mà lí sự với tôi!” Thầy giáo vẫn tiếp tục cằn nhằn. 

Vừa sải bước đến cửa lớp, Gyoza khựng lại. Vị trí anh đứng lúc này trùng khớp với chỗ ngồi của Kyouya - ngay hàng ghế sát cửa lớp. Ánh mắt anh liếc sang, và đúng như anh nghĩ… Kyouya vẫn ngồi đó, lặng lẽ như tượng, tay cầm bút, mắt dõi theo từng dòng chữ trên trang vở. Dường như toàn bộ thế giới ngoài kia, kể cả sự ồn ào hay những nghi hoặc vừa rồi đều chẳng hề tồn tại trong khung cảnh riêng biệt ấy. 

Gyoza khẽ nhướn mày, nghiêng đầu, thì thầm đủ để chỉ bản thân nghe thấy: 

“Hừ… tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu dẫn tôi tới phòng Hội đồng! Nhưng chẳng phải… mọi thứ quá thật sao?” 

“Ý cậu là sao?” Giọng Kyouya vang lên ngay tức thì, không buồn ngẩng đầu, chỉ khẽ liếc mắt về phía Gyoza bằng ánh nhìn dửng dưng, lạnh nhạt như mọi khi. “Cậu bị mơ ngủ giữa ban ngày à?” 

Một câu nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại bén như mũi kim, đâm thẳng vào lòng tự ái của Gyoza khiến anh siết chặt nắm tay đến mức từng khớp ngón tay trắng bệch. Núm cửa dưới tay anh kêu “cạch” một tiếng khẽ, in hằn cả dấu bàn tay vì lực siết không kiềm chế được. 

“Cái… cái thằng trời đánh này!” Gyoza nghiến răng, suýt nữa thì bật ra một câu chửi thẳng giữa lớp học. 

“Này! Còn đứng đó làm gì!” Tiếng quát từ thầy giáo vang lên, như chiếc roi quật thẳng vào không khí căng cứng giữa hai học sinh. “Còn không mau ra hành lang đứng ngay cho tôi!” 

Hít một hơi sâu để nuốt trôi cơn bực tức, Gyoza khẽ lắc đầu, rồi kéo cửa lớp mở ra, tiếng bản lề kêu “xoạch” như một lời tuyên bố ngầm. 

“Rồi rồi! Em ra đứng ngay đây, đồ ông giáo bốn mắt đầu hói khó tính!” 

“Cái… cậu vừa nói gì tôi hả???” Thầy giáo gần như phát điên, giọng run lên vì bị xúc phạm công khai trước mặt cả lớp. 

Nhưng Gyoza chỉ nhún vai, chẳng thèm quay đầu lại. Cánh cửa lớp bị đóng sầm lại phía sau lưng anh, để lại bên trong lớp là ánh mắt ngỡ ngàng pha chút bật cười của vài học sinh và một thầy giáo đang cố giữ bình tĩnh bằng cách điều chỉnh lại gọng kính. 

Ở bên ngoài, hành lang vắng lặng, ánh nắng nhạt quét nhẹ qua vai áo cậu học sinh cá biệt. Gyoza vươn vai uể oải, ánh mắt nhìn xa xăm về phía cuối dãy lầu, rồi xoay người bước đi, tiếng chân vang nhè nhẹ trên nền gạch men. 

“Chà… mãi mới có một buổi cúp tiết công khai thế này, lên sân thượng đánh một giấc vậy!” 

Bên trong lớp học, thầy giáo cũng đã bình tâm trở lại, xoay người về phía bảng, ra hiệu tiếp tục buổi ôn tập: 

“Được rồi! Mọi người, tập trung nào! Ta tiếp tục bài học!” 

Ở phía đầu dãy ngoài - nơi sát cửa vừa đóng, ánh mắt của Kyouya vẫn hướng về đó một lúc lâu. Không phải là vì Gyoza, mà là vì điều gì khác. Một mảnh ký ức chưa tan, một dư âm còn vấn vít, một điều mà ngay cả chính anh cũng rối tung trong cơn suy nghĩ miên man. 

Và rồi, bầu không khí trong lớp lại chìm vào sự tĩnh lặng quen thuộc. Tiết học tiếp diễn như thể chưa từng có điều gì bất thường xảy ra, như thể những dấu vết của một trận chiến trước đó chưa từng tồn tại… 

*** 

Thời gian trôi qua vội vã như một cái chớp mắt. 

Tiếng chuông tan học vang lên, ngân dài giữa không gian buổi chiều muộn. Từng tốp học sinh rời khỏi cổng trường Makimoto, tản dần ra các ngả đường quen thuộc, để lại phía sau là khuôn viên dần lắng xuống trong ánh tà dương nhạt màu. 

Nắng cuối ngày loang loáng phản chiếu lên mặt đường còn vương vài vũng nước cũ, những mảng màu cam nhạt hòa lẫn vào bóng cây ven đường như một bức thuỷ mặc sống động đang dần khép lại. Makimoto - thị trấn nhỏ yên bình, dường như chẳng hề hay biết rằng chỉ vài giờ trước, nơi đây từng vang lên tiếng nổ và bóng dáng của những kẻ không thuộc về cuộc sống học đường bình thường. 

Trên đoạn đường vắng dần người, bốn cái bóng rảo bước. 

Mizusaki đi đầu, dáng vẻ lững thững như người mất hồn. Bên cạnh cậu là Ellisa và Iwata, một người vẫn còn như đang giằng co giữa thực và ảo, một người thì tỏ ra đã ổn định hơn cả. Còn phía sau, August giữ khoảng cách không xa, chắp tay thong dong như một người giám sát lạnh lùng và bất đắc dĩ. 

Không ai lên tiếng. Không ai đả động đến những gì vừa xảy ra ở khu hành lang dãy nhà chức năng - nơi đã bị tàn phá bởi một trận đụng độ mà lý ra không nên tồn tại trong thế giới học sinh. 

Phá vỡ sự im lặng, là Iwata - người duy nhất chưa trực tiếp dấn thân vào cơn hỗn loạn. Cô cất tiếng, rụt rè và dè dặt, như thể sợ chạm vào điều gì đó không nên hỏi: 

“N… này… Vậy là… các cậu… thật sự đã đối đầu với một người… trong trường… cũng là mafia sao?” 

Không có lời đáp. 

Iwata quay sang nhìn Mizusaki, hy vọng một ánh mắt, một cái gật đầu. Nhưng cậu vẫn bước như vô thức, mắt nhìn thẳng, thần sắc u ám như đang bị giam cầm trong ký ức chưa kịp sắp xếp. 

“…Ho… Hoshino…?” 

Cô lặp lại tên cậu, giọng nhỏ dần. Nhưng cậu bạn ấy vẫn không phản hồi, thậm chí còn chẳng buồn khẽ chớp mắt. 

“Này, nhìn cậu ta kìa…” Ellisa bỗng lên tiếng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Mizusaki, một tay chống nhẹ lên cằm, như đang phân tích một hiện tượng lâm sàng. “Thất thần toàn tập, thần sắc lạc lõng, phản ứng chậm chạp… không lẽ… thiếu ngủ kinh niên?” 

“Thiếu… thiếu ngủ á?” Iwata lí nhí lặp lại, nhưng không được hồi đáp. 

Ellisa không buồn trả lời thêm. Ánh mắt cô lướt ra phía sau - nơi August vẫn đang lững thững bước theo, bộ vest đen chỉn chu bên dưới chiếc áo blouse trắng mang biểu tượng nhân viên y tế trường học. 

Cô quay phắt lại, chỉ tay: 

“Này! Còn ngây ra đó làm gì? Cậu ta như thế này chắc chắn là do anh kéo ra ngoài giữa đêm hôm rồi để cho thiếu ngủ! Mau làm gì đi chứ!” 

August nhướn một bên mày, nhún vai thản nhiên như thể không liên quan: 

“Nhưng rõ ràng cậu ta là người tỉnh dậy trước tôi cơ mà?” 

“Tỉnh trước hay sau thì cũng đâu có thay đổi được việc anh là người chịu trách nhiệm!” Ellisa gắt lên, rồi chỉ vào chiếc áo blouse trên vai anh. “Anh đang là nhân viên y tế trường đó!” 

Không nói thêm một lời, August liền cởi phăng chiếc blouse trắng, gập gọn lại trong tay… rồi thản nhiên ném thẳng vào chiếc sọt rác bên lề đường. 

“Thế thì… tôi xin nghỉ từ bây giờ.” 

“Này! Anh chỉ mặc có đúng một ngày thôi mà đã định thoái thác trách nhiệm thế à!?” Ellisa trừng mắt, gằn giọng với August. 

Rồi, cô bất lực, thở dài quay đầu lại, ánh mắt đậu xuống khuôn mặt vô thần của Mizusaki. 

“Thôi!” Cô khẽ đặt tay lên vai cậu, nụ cười dịu đi đôi chút. “Về nhà ngủ bù nhé!” 

Về phía Iwata, cô vẫn bước đi trong im lặng. Không chen vào câu chuyện, không đặt thêm câu hỏi. Chỉ lặng lẽ quan sát từ phía sau, ánh mắt cô dịu dàng nhưng cũng chất chứa điều gì đó khó diễn tả. Con đường về nhà này, ngày thường vẫn là nơi cô cùng Mizusaki đi chung. Nhưng hôm nay, sự hiện diện của Ellisa và August khiến cục diện đổi thay, và Iwata thì chỉ còn biết giữ im lặng mà đi tiếp. 

Cho đến khi ánh chiều tà nhuộm một lớp cam nhạt lên vỉa hè cũ kỹ, và nhóm bốn người đến khúc rẽ quen thuộc, nơi các con đường bắt đầu tách làm đôi. Iwata mới nhẹ nhàng dừng lại, bước chân khựng lại trước vệt nắng kéo dài. 

“Ừm… đến đây thôi. Nhà tớ ở hướng ngược lại rồi. Hẹn gặp lại mọi người nhé!” Giọng cô nhỏ, nhưng đủ để kéo ba người phía trước quay lại nhìn. 

Cả Mizusaki, Ellisa lẫn August đều dừng chân, quay sang cô. Mizusaki là người đầu tiên lên tiếng, giọng đã bớt mơ màng và trầm ổn hơn trước: 

“Ừm… Về cẩn thận nhé, Kurokawa!” 

Ellisa thì khác, cô vẫy tay rối rít, nụ cười toe toét trên môi như thể sắp bước vào một cuộc vui: 

“Nhanh lên nhé, Iwata! Tôi đợi cậu tối nay đó!” 

Câu nói khiến Iwata hơi giật mình, ánh mắt cô mở lớn trong thoáng chốc, như thể vừa chợt nhớ ra một điều gì quan trọng. Rồi ngay lập tức, ánh nhìn ấy dịu lại, khuôn miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ, pha chút ngượng ngùng nhưng ấm áp: 

“Ừm… bữa tiệc ăn mừng, phải không?” 

Không đợi ai đáp, cô quay lưng bước đi. Dáng người nhỏ bé khuất dần về con đường bên phải, để lại phía sau là Ellisa vẫn đang đứng vẫy tay, ánh mắt đầy mong chờ. 

“Nhớ đấy nhé! Tôi đợi cậu thật đấy!” 

Mizusaki khẽ nghiêng đầu, trông thấy cảnh đó thì bỗng ngớ người ra. Cậu quay sang Ellisa, vẻ mặt ngơ ngác không giấu nổi: 

“Tiệc mừng? Gì cơ…?” 

“Hả?” Ellisa ngoảnh đầu lại, điềm nhiên đáp lại. “Thì… cô ấy nói muốn tổ chức tiệc mừng cho ngày nhập học đầu tiên của tôi ấy mà!” 

“Thật á!!!” Mizusaki há hốc kinh ngạc. “Cả hai đã hẹn nhau từ bao giờ? Sao tôi lại không biết?” 

“Lúc trưa nay trên lớp, cậu có mặt ở đó đâu mà biết!” 

Cuộc trò chuyện giữa Mizusaki và Ellisa còn chưa kịp khép lại, thì từ phía sau lưng August, một bóng dáng lặng lẽ nhưng đầy quen thuộc bất ngờ xuất hiện, từng bước tiến tới như thể không có gì vội vàng… một vị khách không mời mà tới. 

August khẽ nhướng mày, là người đầu tiên lên tiếng, giọng thoáng mang chút bông đùa pha lẫn cảnh giác: 

“Ồ, đến rồi à… nhóc con?” 

Cùng lúc đó, cả Mizusaki và Ellisa đồng loạt quay đầu về phía phát ra tiếng nói. Cả hai còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì cái tên mà họ không ngờ sẽ xuất hiện lại đứng sừng sững ngay trước mặt. 

Haruto Umino. 

Kẻ đã khiến cả nhóm chao đảo trong cuộc đụng độ giữa trưa. Cái bóng của cậu bây giờ, dưới ánh chiều tà loang lổ vàng nhạt, dường như còn u ám hơn cả khi ở dãy nhà chức năng. 

Ánh mắt Ellisa lập tức tối sầm lại. Cô bước phắt lên một bước, tức giận sẵn sàng bùng nổ: 

“Này! Mi còn vác mặt tới đây làm gì?!” 

Nhưng chỉ kịp dấn thêm một bước, Ellisa đã bị một cánh tay giơ ra chặn lại - bàn tay vững chãi của August. 

Anh không nói gì ngay, chỉ lạnh lùng đưa mắt quan sát gương mặt bị mái tóc bạch kim phủ gần nửa mắt của Haruto, gương mặt ấy hằn rõ bóng nắng xế tà, khiến biểu cảm trở nên càng thêm mơ hồ và bất định. 

Rồi, bằng chất giọng trầm tĩnh và quen thuộc, August cất lời: 

“Lần này là chuyện gì nữa đây… Hurricane Bomber Boy?” 

Haruto khựng lại. Ánh mắt cậu lóe lên, rồi đột ngột gằn giọng: 

“Đừng gọi tôi bằng cái tên đó!” Bàn tay cậu siết chặt lại, các khớp ngón tay căng lên rõ rệt. 

August vẫn giữ vẻ thản nhiên, khoanh tay trước ngực, tiếp tục khiêu khích bằng giọng điệu gần như trêu chọc: 

“Vậy thì… Esplodere Christido, hay là Haruto Umino?” 

Lời nói ấy khiến Mizusaki và Ellisa sững người, họ liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy ngờ vực và bối rối. Rõ ràng August đang biết điều gì đó mà họ chưa từng nghe qua. 

Nhưng Haruto thì không đáp. Cậu chỉ nhẹ nhàng thả lỏng bàn tay, rồi nghiêng đầu một chút, mái tóc bạc khẽ lay động theo làn gió mỏng, để lộ ánh mắt sắc lẻm - ánh nhìn ấy không còn sát khí như ban trưa, nhưng lại chất chứa một thứ gì đó sâu hơn, mơ hồ hơn. 

“Anh muốn gọi thế nào cũng được.” Giọng cậu khàn nhẹ, như thể đã buông xuôi với mọi danh xưng người khác gán cho mình. 

August không nói gì thêm. Anh chỉ lặng lẽ quan sát - đôi mắt trầm lắng như đang soi thấu điều gì ẩn sâu trong con người kia. 

Haruto bắt đầu tiến lại gần hơn. 

Hướng bước đi của cậu rõ ràng là nhắm về phía Ellisa và Mizusaki đang đứng. Cô gái ấy ngay lập tức chuyển trọng tâm, sẵn sàng chắn phía trước, ánh mắt cảnh giác: 

“Này! Mi lại định giở trò gì…” 

Nhưng một lần nữa, August ngăn cô lại. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Ellisa, không dùng sức, chỉ đủ để giữ cô ở lại. 

Ellisa quay sang nhìn, ánh mắt đầy ngạc nhiên. August chỉ lắc đầu. Không một lời nào được thốt ra, nhưng ánh nhìn đó trầm tĩnh và cương quyết, đã đủ để khiến cô tạm thời hạ xuống ngọn lửa đang bùng trong lòng. 

Về phía Mizusaki, cậu vẫn còn sững sờ trước sự xuất hiện đột ngột của Haruto. Mọi thứ cứ như một trò đùa. Nhưng điều khiến cậu càng rối trí hơn là khi Haruto thay vì tiếp tục giữ vẻ ngạo nghễ như lúc trưa, lại lặng lẽ tiến về phía cậu. 

“Chuyện… chuyện gì nữa vậy?” 

Mizusaki lùi về sau một bước bản năng, trái tim nện thình thịch trong lồng ngực. Có một cảm giác bất an, nhưng không rõ là do sợ… hay do bối rối. 

Nhưng dòng suy nghĩ chưa kịp chạy hết vòng quanh đầu, thì Haruto bất ngờ quỳ một gối xuống ngay trước mặt cậu. 

Khoảng cách giữa họ chỉ vỏn vẹn vài gang tay, và gương mặt Haruto lúc này cúi thấp, nghiêm túc đến lạ thường, khiến Mizusaki hoàn toàn đông cứng. 

“Mizusaki Hoshino… không, đại ca!” Haruto cất tiếng, rành rọt và chắc nịch. “Từ giờ trở đi, tôi muốn đi theo cậu!” 

Cùng lúc đó, một chiếc lá khẽ lay cuộn theo làn gió chiều lặng lẽ lướt ngang qua giữa họ, như một chi tiết bất ngờ trong bộ phim kỳ quái nào đó. 

Và rồi… 

“CÁI GÌIIIIIIIIIIIII!?” Tiếng hét đồng thanh của Mizusaki và Ellisa gần như xé toạc cả bầu không khí lặng căng. 

Ellisa gần như suýt trật khớp hàm vì sốc. Cô há hốc nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn không thể chấp nhận nổi sự chuyển biến ngoạn mục này. 

Mizusaki thì mặt cắt không còn giọt máu. 

“C… cậu ta vừa nói cái quái gì vậy?” 

Trong khi hai người kia vẫn đang hoang mang đến phát rồ, thì August đứng sau lại chỉ khẽ nhếch môi, cố giấu một tràng cười đang trực chờ bật ra khỏi cổ họng. Anh đặt tay lên miệng như muốn kìm nén, nhưng đuôi mắt đã nhăn lại vì quá sức nhịn cười. 

Thế rồi, Mizusaki nhanh chóng khua tay lắc đầu lia lịa tỏ ra bối rối vô cùng. 

“N… này! Cậu đang đùa đấy đúng không? Làm sao có thể…” 

Nhưng Haruto không để cậu nói hết. 

“Tôi nói thật đấy, đại ca!”  

Cậu ta ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh ánh chiều tà pha lẫn vẻ… sùng bái. 

“Cả đời này, đây là đầu tiên tôi được chứng kiến một người có kiếm phái tuyệt đỉnh như thế! Chỉ với một ống sắt gỉ trên tay lại có thể dễ dàng thay thế cho kiếm cắt đứt hàng loạt những viên thuốc nổ để ngăn chặn vụ nổ!” 

“K… không…” Mizusaki bối rối, vẫn không thích ứng nổi với tình cảnh này. “Cái đó… chỉ là trùng hợp thôi…” 

Nhưng Haruto vẫn tiếp tục nói, mặc cho Mizusaki đang càng lúc càng tái mét mặt mày, cố gắng giải thích nhưng bất thành: 

“Cậu cứ khiêm tốn quá! Chưa kể, trước đó cậu còn tay không mở đường khỏi đống xi măng đổ nát chất như núi để tới tấn công tôi bất ngờ nữa!” 

Sau đó, Haruto đứng bật dậy, hai tay đặt lên vai Mizusaki, mắt mở to rực sáng: 

“Đại ca đúng là ngầu quá xá luôn!” 

“Tôi… tôi…” Mizusaki hoảng loạn, bị dồn ép đến mức chỉ còn biết dán lưng vào bức tường đằng sau như con thú nhỏ tìm cách thoát thân. Ánh mắt cậu lạc lối giữa hai luồng cảm xúc: ngượng ngùng và bối rối cực độ. 

Còn ở phía bên này, Ellisa vẫn tỏ ra hoang mang kinh ngạc đến mức không nói thành lời. Cô vẫn không tin nổi những gì mình vừa được nghe, vừa được chứng kiến. 

“C… cái khỉ gì thế này?” 

August lúc này thì gần như sắp cười thành tiếng. Anh ngoảnh mặt đi, một tay vịn trán, vai rung lên từng chập. 

Trong lòng anh, một suy nghĩ khẽ thoảng qua, đầy đắc ý: 

“Xin lỗi nhé, Mizusaki! Thực ra chuyện mà tôi bảo cậu là muốn Haruto khuất phục dưới trướng tiểu thư Ellisa chỉ là cái cớ thôi! Chứ điều thực sự mà tôi muốn chính là…” 

Rồi anh khẽ liếc mắt nhìn về phía không khí dở khóc dở cười giữa Mizusaki và Haruto. 

“… cậu ta phải quy phục dưới trướng cậu mới phải!” 

Thế rồi, mọi thứ nhạt phai hoà lẫn vào ánh hoàng hôn cuối ngày cứ thế dần nhuộm vàng cả khu phố nhỏ, mặt trời như tan ra giữa những tầng mây, để lại phía chân trời một dải cam loang rực rỡ. Cơn gió nhè nhẹ lướt qua, mang theo mùi nắng cuối ngày pha lẫn bụi đường và mùi hoa ngâu vương trong không khí.  

Tất cả… dần khuất bóng sau khúc quanh của con đường, để lại phía sau là những tán cây khẽ lay, cùng ánh chiều cam nhạt phủ lên cả thị trấn một vẻ yên bình… trước cơn sóng ngầm chưa ai đoán trước. 

… 

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

BgK
AUTHOR
TRANS
Bản remake này vẫn... vậy?💀📢
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Đằng nào tay viết cũng non sẵn, hi vọng gì nhiều đâu, thoả mãn trí tưởng tượng thôi sensei 🐧
Xem thêm
BgK
AUTHOR
TRANS
@Herz: Í è, oke
Xem thêm