Crimson Angel
Herz Herz, Bùi Tổng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Mục tiêu số 01: Thiên Tài Kiếm Đạo

4 Bình luận - Độ dài: 8,662 từ - Cập nhật:

5ec558ff-efc2-4982-8e84-4b201df71e9e.jpg

“Kenggg!!!” - “Chátttt!!!” Âm thanh kim loại va chạm vang lên xé toạc màn đêm tĩnh mịch, như thể chính bóng tối cũng bị chẻ làm đôi bởi sự khốc liệt của trận chiến.

Từng tia lửa tóe ra giữa làn khói đen kịt, rực rỡ rồi nhanh chóng vụt tắt như pháo hoa tàn lụi. Nhưng đó không phải pháo hoa ăn mừng. Đó là điềm báo… cho một vũ điệu sinh tử đang diễn ra trên vùng đất hoang tàn, nơi từng là sân trường, nay chỉ còn là đống đổ nát lạnh lẽo.

Dưới ánh trăng bạc bẽo treo lơ lửng giữa tầng không, hai bóng người xoáy lấy nhau như cơn lốc. 

Một kẻ là kiếm sĩ - thân thủ nhanh nhẹn đến mức những nhát chém của anh như hòa tan vào gió, sắc bén, lướt nhẹ nhưng mang theo sát khí đủ khiến kẻ yếu tim khiếp sợ. Mỗi bước chân, mỗi cú xoay người đều toát lên vẻ thuần thục của kẻ đã sống trọn đời trong lằn ranh sinh tử.

Nhưng dù kỹ năng ấy có thượng thừa đến đâu, anh vẫn bị dồn vào thế bị động. Bởi đối thủ của anh là một kẻ khác - một cơn ác mộng đội lốt người, ẩn mình sau chiếc mặt nạ gấu với đôi mắt trống rỗng như vực sâu không đáy.

Hắn không cần đến kiếm.

Trên tay hắn là hai thanh quải côn bằng thép đen, loang lổ những mảng máu khô đã chuyển màu. Nhìn qua tưởng như thô kệch, nhưng mỗi cú vung tay lại mạnh tựa sấm sét, mang theo luồng khí phá hủy nghiền nát mọi thứ trên đường đi. Những cú tấn công của hắn không hề có kỹ xảo. Chỉ có lực. Và sự tàn nhẫn lạnh lẽo đến phi nhân tính.

Mặt đất nứt toác dưới từng bước chân hắn. Không khí như rít lên khi kim loại quét ngang, chẻ đôi những bức tường còn sót lại của ngôi trường đổ nát.

Kiếm sĩ dần đuối sức. Đôi vai anh run lên, hơi thở gấp gáp, những vết rách dài ngoằn ngoèo hiện rõ trên lớp áo rách nát. Mỗi lần vung kiếm, đường lưỡi lệch đi một chút, dấu hiệu rõ ràng cho thấy cơ thể đã cạn kiệt.

"Ầm!!!"

Một cú đánh như sấm giáng thẳng vào lưỡi kiếm. Thanh katana văng khỏi tay, thân thể kiếm sĩ bay ngược ra sau như một hình nộm gãy khớp, va đập thẳng vào đống gạch vụn rệu rã.

“Hự…!!” Tiếng rên rỉ rít lên, nhuốm đầy đau đớn và phẫn uất. Máu từ khóe môi tuôn trào, đỏ rực như màu trăng máu, thấm ướt vạt áo và cả những mảnh xi măng anh ngã lên.

Nhưng… anh vẫn không gục ngã.

Dưới ánh trăng bạc lạnh, kiếm sĩ cắm mũi kiếm xuống đất, tay run rẩy nhưng dứt khoát kéo thân thể dập nát của mình đứng dậy. Đầu gối run rẩy. Cột sống như gãy vụn. Nhưng đôi mắt ấy - đôi mắt cháy bừng như lửa tàn, vẫn nhìn chằm chằm vào kẻ địch.

“Hộc… hộc…” Hơi thở anh dồn dập, lồng ngực phập phồng như muốn vỡ tung. “Chẳng lẽ… mình sẽ chết ở đây…? Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này sao…?”

Từ trong màn khói dày đặc, gã mặt nạ gấu lại bước tới. Không nói. Không rống lên. Không giễu cợt.

Hắn chỉ bước tới chậm rãi, đều đặn. Mỗi bước chân như tiếng gõ cửa của tử thần. Mặt nạ gấu vô cảm đối mặt với ánh nhìn bất khuất của một kẻ từ chối chết như một con mồi.

Bóng hắn ngày càng lớn dần trong tầm mắt kiếm sĩ, như một bức tường đen khổng lồ sắp nuốt chửng mọi ánh sáng còn sót lại.

Và rồi, 

Kiếm sĩ nhích chân. Máu nhỏ xuống mặt đất, nhưng anh vẫn lê người về phía trước, chậm rãi, khổ sở… nhưng đầy quyết tâm. Tay siết chặt chuôi kiếm.

“Hộc…! Hộc…!” - “Mình… chỉ còn một cơ hội. Chỉ một nhát thôi… phải kết thúc nó trước khi hắn ra tay trước!”

Không chút do dự.

Kiếm sĩ siết chặt chuôi kiếm, hai mắt rực sáng, và như một mũi tên bật khỏi dây cung, anh lao đi đầy mạnh mẽ, quyết tuyệt.

Toàn bộ sức lực còn sót lại, cả linh hồn rực cháy vì khát khao sinh tồn, được dồn nén vào nhát chém cuối cùng - một đòn đánh sống còn không còn đường lui. Mũi kiếm lóe lên trong bóng tối, kéo theo luồng khí màu xanh lam mờ ảo như linh hồn của chính anh đang hóa thành lưỡi gươm.

“Hắn tới rồi!”

Đôi chân anh lướt qua mặt đất đầy gạch vụn như lướt trên mặt nước, để lại những vệt sóng khí xé toạc không gian, tạo thành vầng hào quang ma mị giữa chiến trường tan hoang.

Ở phía đối diện, tên mặt nạ gấu cũng không chần chừ.

Hắn lao lên. 

Không một tiếng gầm, không một lời nói, chỉ có luồng khí đỏ rực thiêu đốt không khí, như thể cả hận thù và sát khí trong hắn đang bốc cháy đến cực điểm. Hai tay hắn siết lấy chuôi quải côn, dồn lực vào vai và khuỷu, sẵn sàng tung ra đòn kết liễu đủ sức nghiền nát mọi lớp phòng ngự.

Khoảnh khắc ấy, cả hai không còn là người. Họ là hai nhát chém đang thi nhau xé toạc bầu trời.

Ánh xanh và đỏ - hai màu đối cực, cứ thế lao vào nhau như hai định mệnh không thể tránh khỏi.

“Được rồi…” Kiếm sĩ hạ thấp trọng tâm, luồng khí quanh anh cuộn lên như bão tố. “Triển thôi!!”

Anh gầm lên, nâng kiếm cao khỏi đầu. Lưỡi kiếm vạch một đường cong hoàn hảo trên không trung, vừa mềm mại như một vũ điệu, vừa sắc bén như lưỡi dao của thần chết. Một vệt sáng xanh lam bùng lên dài, rộng, tuyệt mỹ như dải ngân hà đang đổ xuống nhân gian.

“Vũ Điệu Mưa Sa - Thức Thứ Nhất: Sự Phẫn Nộ Của Mưa!!!”

Cùng lúc đó, tên mặt nạ gấu vung quải côn như bổ đôi thế giới. Ánh đỏ lóe lên rực rỡ, ngập tràn sát khí, nén chặt trong lớp thép là sức hủy diệt thuần túy.

Và rồi… chạm nhau.

"Bùmmmmm…!!!"

Tiếng nổ xé toạc bầu trời như thiên thạch va vào Trái Đất.

Một khối năng lượng khổng lồ phóng ra từ điểm va chạm, nuốt chửng mọi thứ. Cây cối, tường gạch, cả lớp đất đá dưới chân cũng bị quét sạch. Mặt đất nứt toác, từng mảng lớn trồi lên rồi bị nghiền nát. Bầu trời bỗng chốc trắng lóa, không còn phân biệt được đêm và ngày.

Gió xoáy. Khói bụi. Tro tàn.

Rồi, tất cả lặng thinh.

Chỉ còn một thứ sót lại, lăn lóc trên nền đất cháy đen: một chiếc mặt nạ gấu, nứt vỡ, nhuộm máu.

Không ai hay biết điều gì đã thực sự xảy ra trong vụ nổ ấy. Trong làn khói đen đặc cuộn lên mù mịt, không ai thấy rõ ai còn đứng vững, hay ai đã ngã xuống.

Sự im lặng bao trùm chiến trường, như chính không gian cũng phải nín thở trước câu hỏi chưa lời đáp: Ai là người chiến thắng? Ai còn sống sót?

Nhưng điều duy nhất chắc chắn là những kẻ bước vào trận chiến này, không ai tầm thường. Bởi họ không chỉ đang chiến đấu cho sinh mệnh, mà còn vì một món nợ đẫm máu - một bi kịch đã bắt đầu từ 5 năm về trước…

***

Tokyo, Nhật Bản. Thị trấn Makimoto.

Ánh mặt trời xiên qua tầng mây, đổ bóng xuống sân thể thao rộng lớn của trường Cao Trung Makimoto. Bên trong khu nhà thể chất gần đó, một bầu không khí sôi sục, hừng hực nhiệt huyết tuổi trẻ, đang rung lên từng nhịp theo tiếng reo hò vang dội từ hàng trăm học sinh vây quanh sàn đấu kiếm đạo.

Ngày hôm nay, vòng chung kết giải đấu kendo nội bộ đã chính thức bước vào hồi kết. Trận đấu quyết định giữa hai kiếm sĩ xuất sắc nhất đang khiến cả trường như bùng nổ. Trống ngực người xem đánh theo từng hồi trống cổ động. Không khí căng như dây đàn, sẵn sàng đứt tung bất cứ lúc nào.

Ở phía bên phải sân, một chàng trai trẻ khoác trên người bộ giáp kendo đen tuyền, mũ bảo hộ lấp lánh ánh kim, đang đứng thẳng lưng đầy tự tin. Dù tấm bảo hộ che đi phần lớn gương mặt, nhưng ai cũng cảm nhận được khí chất mạnh mẽ tỏa ra từ ánh mắt cậu - một ánh mắt kiên định nhưng không hề kiêu ngạo.

Tên cậu là Mizusaki Hoshino. Năm nhất.

Giữa biển người, các học sinh năm nhất đứng chen nhau nơi khán đài đã gần như nổ tung vì phấn khích:

“Cố lên, Hoshino!!”

“Đánh bại tên năm hai đó đi!!!”

“Chứng minh cho bọn họ biết năm nhất không phải trò đùa!!!”

Những tiếng hô vang cuồn cuộn như sóng lớn, dội vào sàn đấu từng đợt.

Mizusaki quay đầu lại, giơ nhẹ tay như đáp lễ. Dưới chiếc mũ bảo hộ, đôi mắt cậu ánh lên chút bối rối, nhưng cũng xen lẫn niềm cảm kích chân thành. Nét mặt phía sau lớp lưới kim loại dù không rõ ràng, nhưng có thể cảm nhận được một nụ cười tươi tắn, rạng rỡ như ánh ban mai, khiến không ít nữ sinh thẹn thùng đưa tay che miệng.

“…Cảm ơn!” - “Cảm ơn mọi người…” - “Được rồi, tớ sẽ không phụ kỳ vọng đâu!”

Cậu nói nhỏ, như một lời hứa với chính mình, và với tất cả những người đang đặt niềm tin nơi cậu.

Trong lòng Mizusaki, sự cổ vũ ấy là một động lực lớn lao. Nhưng đồng thời, nó cũng là sức ép. Làm sao không hồi hộp cho được, khi đây là trận chung kết đầu tiên của cậu ở ngôi trường này? Làm sao không thấy tim đập nhanh hơn, khi bên kia chiến tuyến là một kiếm sĩ năm hai lừng danh, người đã đánh bại hàng chục đối thủ mà không để lộ chút sơ hở nào?

Thế nhưng… trong ánh mắt Mizusaki lúc này, không có sự chùn bước. Chỉ có sự tập trung tuyệt đối và quyết tâm cháy bỏng.

“Nói vậy thôi… chứ nhất định không thể lơ là cảnh giác được!”

“Tuýppppppp!!!” Tiếng còi vang lên chát chúa, xé toạc bầu không khí náo nhiệt như một nhát chém sắc lạnh dội xuống sân đấu. Cả khán đài bỗng chốc im phăng phắc trong thoáng chốc, như thể hàng trăm con tim đang đồng loạt nín thở chờ đợi.

“Mời hai kiếm sĩ tiến vào sân đấu!”

Ngay khi tiếng hô dõng dạc của trọng tài vừa dứt, hai bóng người bước ra từ hai đầu đối diện của sàn đấu. Dưới ánh nắng xiên nhẹ qua khe thông gió, họ hiện lên như hai chiến binh đến từ hai thế giới khác nhau. Cả hai đều mang khí chất của kẻ đã quen đối mặt với thử thách.

Cả hai kiếm sĩ đều mặc võ phục kendo chỉn chu, tay siết chặt chuôi shinai bằng một lực vừa vặn, không dư cũng chẳng thiếu, thể hiện sự thành thạo và kiểm soát tuyệt đối. Họ tiến đến khu vực thi đấu với những bước chân vững chãi, dứt khoát, như thể đang dẫm lên nền của một nghi lễ long trọng.

Khi tới vị trí, họ đồng loạt cúi mình, nghiêng người thật sâu. Cái cúi đầu ấy không đơn thuần là phép lịch sự - đó là lời tuyên thệ ngầm giữa hai kiếm sĩ: sẽ chiến đấu bằng tất cả danh dự của mình.

Trọng tài đứng giữa, ánh mắt quét qua hai bên, như để cảm nhận sự chênh lệch, hay là cân bằng giữa hai luồng khí thế đối lập.

“Trước khi hai kiếm sĩ tài năng của chúng ta bắt đầu trận đấu sống còn này,..." Ông nâng cao micro, giọng nói dõng dạc vang vọng khắp sân trường. “... quý vị khán giả có muốn nghe đôi chút về tiểu sử và thành tích của họ không nào?”

“Có!!!” Tiếng đáp trả đồng loạt từ khán đài bùng nổ, như sấm dội từ trời cao.

Trọng tài xoay người sang bên trái.

“Đầu tiên, từ phía tay trái của chúng ta - Kento Yamada! Học sinh năm hai! Một cái tên đã trở thành huyền thoại trong giới kiếm đạo học đường tại thị trấn Makimoto! Cậu ấy là nhà vô địch tuyệt đối suốt năm năm liền, từ khi còn học sơ trung, và chưa từng để lọt một chiến thắng nào vào tay đối thủ!”

Tiếng vỗ tay và reo hò vang dội khắp sân. Cổ động viên bên phía năm hai đồng loạt giơ cao biểu ngữ, vẫy rầm rộ như đang chào đón một ngôi sao điện ảnh. Sự ủng hộ dành cho Kento gần như lấn át mọi âm thanh còn lại.

Kento Yamada đứng thẳng lưng, nhẹ nhàng xoay cổ tay cầm kiếm, phát ra một tiếng “cộp” rất khẽ, chỉ đủ để khiến người đối diện chú ý. Qua lớp bảo hộ, đôi mắt của anh ánh lên một sự tự mãn không che giấu.

“Khì… Đó là điều đương nhiên thôi!” Giọng anh rì rầm nhưng đầy kiêu ngạo. “Tôi luôn là người chiến thắng!”

Trọng tài xoay người sang bên phải.

“Và bây giờ, bên phải của chúng ta là một gương mặt mới, nhưng không hề xa lạ đối với những ai đã theo dõi giải đấu từ đầu. Mizusaki Hoshino! Học sinh năm nhất! Tuy chỉ mới tham gia câu lạc bộ kiếm đạo trong thời gian ngắn, nhưng tài năng thiên phú của cậu ấy đã khiến cả ban huấn luyện lẫn ban giám khảo phải sửng sốt!”

Lần này, tiếng cổ vũ vang lên ít hơn, nhưng không kém phần nhiệt huyết. Phía khán đài dành cho khối năm nhất nổ lên những tràng hô to không ngừng nghỉ, vang vọng như một làn sóng chống trả lại thế áp đảo của phe năm hai.

“Hoshino cố lên!!!”

“Tin tưởng cậu! Chiến đấu vì tụi này đi!!!”

Mizusaki vẫn đứng yên tại chỗ, không mảy may nao núng. Đôi mắt sau lớp mũ bảo hộ nhìn thẳng về phía Kento, không mang sự ngạo nghễ, cũng không chút sợ hãi. Chỉ có một thứ duy nhất tồn tại trong ánh nhìn ấy: ý chí.

Khi cả hai tay kiếm bước ra sàn đấu, tiếng ồn ào náo nhiệt của khán đài bất ngờ lắng xuống, như thể một làn sóng vô hình vừa quét qua, cuốn sạch mọi thanh âm. Thay vào đó là một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, bao trùm khắp không gian. Những ánh mắt chăm chú đổ dồn về trung tâm, nơi hai đối thủ đang chuẩn bị cho một cuộc đối đầu không khoan nhượng.

Về phía Kento, sự tự tin thái quá lộ rõ trên từng đường nét khuôn mặt. Anh ta huơ thanh shinai về phía Mizusaki như một cử chỉ thị uy, ánh mắt nửa cười nửa khinh thường.

“Này nhóc con!” Kento buông lời bằng giọng điệu kẻ cả. "Anh khuyên nhóc nên bỏ cuộc sớm đi thì hơn. Với trình độ của nhóc…” Anh ta nhếch môi. “…đừng mơ đến chuyện thắng được anh.”

Trên khán đài, vài tiếng cười khẽ vang lên từ đám cổ động viên năm hai, như thể lời Kento đã thay họ nói ra điều ai cũng nghĩ.

Mizusaki không đáp lại ngay. Cậu lặng lẽ điều chỉnh tư thế cầm kiếm, đôi mắt vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh. Rồi nhẹ nhàng, gần như thì thầm:

“Nếu tiền bối đã nói vậy… xin hãy chỉ giáo cho em thêm.”

Lời đáp không kiêu ngạo, cũng không sợ hãi, chỉ đơn giản là một lời mời thẳng thắn đến từ một người kiếm sĩ. Thứ khiến đám đông lặng người, không phải vì sự táo bạo, mà vì khí chất điềm tĩnh ấy dường như làm lệch đi nhịp hô hấp của khán giả.

Ngay khoảnh khắc sau đó, không cần hiệu lệnh nào, cả hai kiếm sĩ đồng loạt lao vào nhau.

"Soạt!"

Cú lao nhanh như cắt khiến cả khán đài gần như nổ tung bởi tiếng hò hét. Áp lực từ hai luồng khí thế va chạm nhau lan tỏa, như một cơn sóng xung kích vô hình, khiến cả bầu không khí rung lên.

Từng đòn tấn công, từng bước né, từng lần chạm kiếm đều mang theo một sức mạnh khiến người ta phải nín thở. Không chỉ là một trận thi đấu, mà như một trận chiến danh dự giữa hai thế hệ.

Ở một góc khuất trên khán đài, một nhóm học sinh cá biệt lặng lẽ quan sát. Họ không cổ vũ, không reo hò. Họ chỉ im lặng theo dõi, như những vị giám khảo trong bóng tối.

Thủ lĩnh của nhóm là Gyoza Ikeda, với mái tóc vàng chói lóa như một ngọn đèn báo hiệu rắc rối. Học sinh năm ba này có tiếng là ngông nghênh, bất cần, nhưng lại sở hữu một thứ mà ít ai dám phủ nhận: ánh mắt sắc bén đến lạnh người.

Gyoza đập nhẹ vai Yuuto Yasashiki - đàn em năm hai, tay thân tín luôn theo sát anh như hình với bóng.

“Này, Yuuto!" Gyoza cất tiếng, giọng điệu vừa thân mật vừa châm biếm. “Chú mày nghĩ ai sẽ vô địch giải năm nay?”

Yuuto nhún vai, đôi mắt không rời khỏi trận đấu đang diễn ra đầy căng thẳng.

“Chịu thôi! Ai mà biết được.” Rồi như sực nhớ ra điều gì, anh ta nói thêm “Dù sao thì… có lẽ vẫn là Kento Yamada. Thằng đó bất bại mấy năm rồi còn gì.”

Gyoza bật cười. Không phải cười chế giễu, mà là tiếng cười của kẻ vừa nghe thấy một điều quá quen thuộc, đến mức gần như buồn tẻ.

“Chú mày nghiêm túc đấy à?” Gyoza hỏi, mắt vẫn hướng về sân đấu.

Yuuto liếc sang, hơi bối rối. “Ý anh là… không đồng tình à?”

“À không.” Gyoza trả lời, nhưng ánh mắt lại đang dừng ở Mizusaki, người năm nhất đang kiên cường đối đầu với tay kiếm đàn anh. “Chỉ là… anh có cảm giác trận này sẽ thú vị hơn chúng ta tưởng.”

Yuuto im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu, dõi theo hướng nhìn của đàn anh. Anh bắt đầu quan sát kỹ hơn từng chuyển động của Mizusaki, từng bước chân, từng lần vung kiếm, và nhận ra, có điều gì đó rất khác.

“Ý anh là… anh nghĩ thằng nhóc đó sẽ thắng? Anh đánh giá cậu ta cao đến vậy sao?”

Gyoza không trả lời ngay. Chỉ cười khẽ, nụ cười không dễ đoán, rồi lẩm bẩm như nói với chính mình:

“Anh không chắc cậu ta sẽ thắng. Nhưng… có những người khi đứng trên sàn đấu, khí chất của họ đã khác hẳn người thường. Và khi điều đó xảy ra… tất cả lý thuyết đều có thể bị đảo ngược.”

Quay trở lại trận đấu - nơi mà những đường kiếm tre đang không ngừng va chạm và những tiếng hô vang dội khắp khán đài.

Thế trận nghiêng hẳn về phía Kento. Những đường kiếm vung lên như vũ bão, mạnh mẽ và chính xác đến lạnh người. Tiếng gió rít lên theo từng cú chém khiến cả khán đài phải nín thở. Một vài học sinh nữ che miệng kinh hãi, còn các thành viên câu lạc bộ kiếm đạo chỉ có thể thầm cảm thán trước kỹ năng vượt trội ấy.

“Chịu thua đi, nhóc con!” Kento gầm lên giữa tiếng bước chân dồn dập. “Nhóc còn non lắm! Không thể chạm vào anh đâu!”

Mizusaki vẫn im lặng.

Dưới áp lực dữ dội của những đòn tấn công liên tiếp, cậu như bị dồn vào chân tường. Nhưng dù bị ép lùi từng bước, cậu vẫn không rối loạn. Những cú nghiêng người né tránh, những lần gạt đòn sát sao, mọi hành động đều toát lên một thứ bản năng phản xạ phi thường.

“Ha! Trông cứ như một con rối đang cố thoát khỏi sợi dây vậy!” Kento bật cười khinh bỉ.

Thế nhưng, ánh mắt Mizusaki không hề dao động: Không phải là ánh mắt của một người sợ hãi, mà là ánh mắt của một kẻ đang phân tích, từng nhịp kiếm, từng bước chân, từng khoảng hở nơi cổ tay, bả vai, và cả những thói quen nhỏ nhặt nhất trong nhịp điệu tấn công của Kento.

Cậu biết, với một kiếm sĩ tự tin thái quá như vậy, sơ hở sẽ đến. Và khi nó đến, phải tận dụng trong chưa đầy một giây.

Rồi khoảnh khắc đó cũng xuất hiện, như thể mọi âm thanh bị rút cạn khỏi không gian.

Một bước trượt nhỏ.

Một khoảng hở lộ ra ở chân trụ phải khi Kento nghiêng người quá sâu.

“Chính là lúc này!!!”

Trong nháy mắt, Mizusaki hạ thấp trọng tâm, lướt ngang như một chiếc bóng. Cơ thể cậu gần như biến mất khỏi tầm nhìn của đối thủ.

“Hả…?” Kento sững lại, mắt đảo quanh tìm kiếm. “Nó đâu rồi?”

Bất ngờ…

"Bốp!!!"

Một cú đánh chí mạng vào mặt sau đầu gối khiến chân Kento khuỵu xuống trong đau đớn. Trước khi anh ta kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Mizusaki đã hiện ra phía sau như một cơn lốc, thanh kiếm trong tay cậu giáng xuống với tốc độ không tưởng.

“Ki-ai!!!”

Tiếng hét xé gió làm rung chuyển cả khán đài.

Ngay trước khi thanh kiếm chạm vào khuôn mặt của Kento, nó dừng lại, cách chỉ vài centimet. Mũi kiếm dừng lơ lửng, nhưng luồng khí từ cú chém vẫn khiến tóc Kento rối tung lên.

Cả khán đài im bặt. Trọng tài chưa kịp thổi còi. Không một ai kịp phản ứng.

Trên sàn đấu, Kento vẫn đang quỳ, hai tay chống xuống mặt đất, mồ hôi chảy dài trên má. Anh ta trừng mắt nhìn lên, không phải vì đau, mà vì sốc. Ánh mắt ấy nói lên tất cả: “Không thể nào… mình mà lại thua thằng nhóc đó sao?”

“Thằng nhóc này…” Anh ta nghiến răng, nhưng không nói thêm được gì nữa. Từ sâu trong lòng, một sự thật cay đắng đang dần hiện rõ.

Mizusaki không nói lời nào. Cậu chỉ nhẹ nhàng thu kiếm lại, rướn người đứng thẳng, rồi cúi đầu thật thấp về phía Kento, một cái cúi đầu tôn trọng đúng tinh thần kiếm đạo.

Tiếng còi của trọng tài cuối cùng cũng vang lên.

“Tuýpppppp!!!”

Khán đài bùng nổ. Tiếng hò reo, tiếng vỗ tay, tiếng thét gọi tên Mizusaki vang dội cả sân đấu như sấm dậy.

Ở khu vực khán đài phía xa, Gyoza Ikeda bật dậy, nở một nụ cười rạng rỡ.

“Thấy chưa?” Anh ta quay sang Yuuto. “Tao đã nói rồi… thằng nhóc đó có thứ gì đó vượt xa giới hạn bình thường!"

Yuuto đứng đờ ra, chưa thể tin vào những gì vừa chứng kiến. Bàn tay anh nắm chặt thanh vịn, ánh mắt không rời khỏi hình bóng của Mizusaki - người năm nhất vừa hạ gục “huyền thoại” Kento Yamada bằng chính phong thái điềm tĩnh như nước.

Sau khi xác nhận thế đóng dấu fumikomu hoàn hảo cùng tiếng hô vang dội mang đầy khí thế từ Mizusaki, trọng tài chính phất cao lá cờ trắng, đồng thời nhận được sự đồng thuận không chút do dự từ trọng tài cờ đỏ.

“Với cú kết thúc đầy bất ngờ và chuẩn xác, chiến thắng chung cuộc thuộc về Mizusaki Hoshino!”

Một tràng pháo tay nổ tung khắp khán đài, nhưng trái ngược với bầu không khí sục sôi đó, Mizusaki vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đến lạ thường. Cậu thu kiếm một cách dứt khoát, tiến về phía đối thủ đang thất thần, cúi nhẹ đầu và đưa tay ra với tất cả sự kính trọng.

“Cảm ơn vì trận đấu tuyệt vời, tiền bối!"

Tuy nhiên, Kento lại không đón nhận lòng thành ấy. Anh ta gạt phắt tay Mizusaki, đôi mắt đỏ rực vì căm tức và sĩ diện bị tổn thương. Gương mặt vặn vẹo trong cơn giận, Kento gào lên:

“Không! Tôi chưa thua! Trận này chưa kết thúc! Làm lại đi!”

Trọng tài vẫn giữ giọng bình tĩnh nhưng cứng rắn, tiến một bước lên trước.

“Cậu cần phải chấp nhận sự thật, Kento Yamada! Đòn đánh cuối cùng hoàn toàn hợp lệ và đủ điều kiện để quyết định thắng bại. Trận đấu này đã kết thúc!”

Thế nhưng, lý trí của Kento đã bị giận dữ thiêu rụi. Anh ta gầm lên như một con thú bị thương, rồi bất ngờ tung cú đấm thẳng vào mặt trọng tài, khiến ông ngã xuống sàn trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Ngay lập tức, hai trọng tài biên lao vào can thiệp. Tiếng la ó, tiếng người gào thét vang dội khắp nơi. Cảnh tượng trên sân đấu lập tức biến thành một cơn bão hỗn loạn không thể kiểm soát.

Giữa khán đài, Yuuto sững người chứng kiến tất cả, quay phắt sang Gyoza, giọng hoảng hốt.

“Đại… đại ca! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!”

Gyoza vẫn cười, dường như anh ta không mấy để tâm tới vụ ẩu đả tẻ nhạt này.

“Yên tâm đi! Những lúc như này, cậu ta sẽ tới và dẹp nó ngay thôi!”

Và rồi, giữa cơn hỗn loạn ngập tràn âm thanh và náo loạn, một giọng nói trầm thấp, sắc bén như lưỡi dao lạnh chém ngang không khí, lập tức dập tắt tất cả.

“Tất cả dừng tay! Nếu còn một người gây rối, đừng trách tôi không nương tay!”

Một chàng trai mặc đồng phục năm ba bước ra khỏi rìa sân, cánh tay mang băng đỏ biểu tượng của Hội học sinh, chói lóa và nặng nề như dấu ấn của quyền lực tuyệt đối.

Chỉ với một ánh nhìn của người đó, cả sân đấu đông nghẹt người phút chốc trở nên im lặng như tờ. Những kẻ đang hung hăng liền khựng lại, học sinh toàn trường, bất kể năm nào, đều cúi gằm đầu, đồng thanh:

“Chúng em kính chào Hội trưởng Hội học sinh, Kyouya Otazuki!”

Người đang tiến bước giữa đám đông trong sự kính sợ tột độ ấy, không ai khác ngoài người nắm giữ quyền lực tối cao trong trường học này, biểu tượng của luật lệ và kỷ cương: Kyouya Otazuki.

Kyouya lặng lẽ lướt qua những ánh mắt bối rối và kinh hãi. Mỗi bước chân của anh như ép không khí xuống thấp hơn.

“Tránh ra! Vụ này để tôi xử lý.”

Giọng nói lạnh như băng vọng vang khiến tất cả dạt ra, mở lối cho Hội trưởng bước tới trước mặt Kento - kẻ đang run lẩy bẩy như đứng giữa cơn bão tuyết.

Không một lời cảnh báo. Không một chút do dự.

Cánh tay của Kyouya vung lên.

Một cú thúc bằng cùi chỏ gọn gàng, chính xác như lưỡi kiếm, đâm thẳng vào bụng Kento. 

Tiếng “hự!” vang lên rợn người. Kento đổ gục xuống sàn như một bao cát, mắt trợn trừng, bọt mép trào ra vì đau đớn và sốc.

Sân đấu im phăng phắc.

Kyouya quét ánh mắt lạnh lùng một lần nữa qua tất cả, rồi cất giọng dứt khoát:

“Dọn tên này đi! Làm sạch lại sân đấu này trước khi tôi quay lại. Nghe rõ chưa?”

“R… rõ ạ! Thưa Hội trưởng!” Các thành viên ban tổ chức răm rắp đáp lời, âm thanh đầy run rẩy.

Kyouya xoay người, bước đi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Gương mặt anh không có lấy một tia cảm xúc, chỉ còn lại sự uy nghi và lạnh lẽo đến rợn người.

Về phía Mizusaki, cậu đứng yên giữa sân đấu, ánh mắt khẽ dao động. Cảnh tượng vừa rồi - một cú đánh không khoan nhượng từ Hội trưởng Hội học sinh vẫn còn văng vẳng trong tâm trí. Dù đã chứng kiến toàn bộ, Mizusaki vẫn không khỏi rùng mình.

Thế nhưng, sau vài giây trầm ngâm, cậu quyết định giữ im lặng. Đây không phải lúc để lên tiếng. Cậu lùi một bước, lặng lẽ chờ cho làn sóng hỗn loạn cuối cùng tan biến, cho đến khi không còn gì ngoài tiếng thở và ánh mắt ngưỡng mộ đổ dồn về phía mình.

Khi sân đấu dần lấy lại trật tự, một bóng người quen thuộc, đáng sợ đến nghẹt thở, sải bước tiến đến trước mặt Mizusaki. Đó là Kyouya Otazuki.

Anh ta không nói một lời. Chỉ dừng lại đứng trước mặt cậu, ánh mắt băng giá như trui luyện từ thép lạnh, lặng lẽ nhìn xoáy vào sâu thẳm tâm can. Mỗi giây trôi qua như dài vô tận. Mizusaki siết nhẹ chuôi kiếm, cổ họng khô khốc như bị rút cạn nước.

Ánh nhìn ấy cứ thế kéo dài, cho đến khi chính Mizusaki cũng không thể hiểu nổi điều đang diễn ra. Rồi bất chợt, Kyouya dời ánh mắt, không một lời, quay đi, lướt qua cậu như một cơn gió lạnh.

“Anh Otazuki… vẫn đáng sợ như mọi khi nhỉ!” Mizusaki thầm nghĩ, sống lưng khẽ rùng mình. Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương lăn dài xuống má, không rõ vì căng thẳng hay kính nể.

Khi bóng dáng uy nghiêm kia khuất dần vào đám đông, sự tĩnh lặng căng như dây đàn bỗng chốc tan vỡ.

Tiếng reo hò nổ tung, tựa như cơn bão vừa bị kìm nén suốt thời gian dài cuối cùng cũng được giải phóng. Học sinh từ khắp khán đài tràn xuống, vây lấy Mizusaki trong tiếng hò reo vang dội và những tràng pháo tay không dứt. Vầng hào quang của người chiến thắng giờ đây bao phủ cậu, không còn nghi ngờ, không còn tranh cãi.

Tuy vậy, giữa đám đông náo nhiệt ấy, vẫn có những ánh mắt đượm buồn và tức tưởi. Một góc phía sân đấu, vài học sinh năm hai - những người bạn thân cận của Kento nắm chặt tay, ánh mắt phức tạp. Họ không muốn tin, nhưng sự thật đã phơi bày quá rõ ràng. Đến cả Kyouya Otazuki cũng đã ra tay dẹp loạn, thì chẳng ai còn có quyền lên tiếng phản bác.

Bên phía trên khán đài, nhóm học sinh cá biệt đã lặng lẽ đứng dậy, không nói lời nào. Họ rời khỏi sân đấu trong im lặng, không vội vã, cũng chẳng thờ ơ. Họ đã chứng kiến một trận chung kết thực thụ, với kết cục đủ để thỏa mãn. Những bước chân của họ dần khuất sau cánh cửa khu nhà thể chất, để lại dư âm cháy bỏng len lỏi khắp bầu không khí.

Yuuto, dù đã đứng dậy theo nhóm, vẫn không thể rời mắt khỏi đám đông đang bao quanh Mizusaki. Anh ta ngơ ngác, lòng dậy lên một cảm xúc khó gọi tên.

Chỉ đến khi Gyoza ngoái đầu lại, ánh mắt sắc như dao lia qua, giọng nói mang đầy mệnh lệnh vang lên:

“Này! Mắt chú mày dán vào cái gì thế hả? Nhanh chân lên!”

“À… vâng! Em đến ngay!” Yuuto giật mình, hấp tấp đáp lại. 

Anh vội vã quay người, chạy theo những bóng lưng đang rời đi, để lại phía sau là tiếng hò reo vẫn chưa dứt hẳn và một cái tên đã in sâu vào tâm trí anh: Mizusaki Hoshino.

Khi những bóng lưng cuối cùng của nhóm cá biệt khuất dạng sau hành lang nhà thể chất, một dáng người khác lững thững bước trở lại hàng ghế khán đài: Asuchi Shibata - cô gái nổi bật với mái tóc đen buộc gọn, lẫn vài sợi cam nổi loạn như chính tính cách của mình.

Với vẻ ngoài ngổ ngáo, đôi mắt sắc lẹm như thể luôn thách thức thế giới, Asuchi là thành viên thứ ba trong nhóm “bộ ba bất lương” khét tiếng. Mặc dù xếp sau Gyoza và Yuuto về độ “quậy”, nhưng nếu xét về khả năng “gây rối ngầm” thì chẳng ai dám xem thường cô.

Vừa đặt chân tới vị trí cũ, ánh mắt cô lướt một vòng, rồi lập tức nhíu mày.

“Trận đấu xong rồi sao?” Cô tự hỏi, giọng khô khốc pha chút cáu kỉnh.

Hai lon nước ngọt mát lạnh trên tay cùng ổ bánh mì đang dang dở là minh chứng cho một “nhiệm vụ tiếp tế” vừa hoàn thành. Nhưng khổ nỗi, hai “ông tướng” gửi gắm niềm tin giờ đã biến mất không dấu vết.

“Cái đám này… Đi mà chẳng thèm đợi ai! Rõ là phiền phức!” Asuchi lẩm bẩm, ánh mắt phóng xuống sân đấu như thể muốn đốt cháy hai gã đàn ông “vô ơn” kia.

“Còn cái đống này thì sao? Để lại thì phí, mà ăn thì tức…” Cô lầm bầm, hậm hực nhét một lon vào túi áo khoác, lon còn lại tiện tay mở nắp, uống cạn nửa trong một ngụm dài.

Bên dưới, nơi sân đấu vẫn còn vương mùi nhiệt huyết, Mizusaki Hoshino đang đứng trên bục vinh quang - nơi dành cho người chiến thắng.

Cậu không còn là chàng thiếu niên im lặng, trầm lắng như thuở mới vào trường nữa. Giờ đây, Mizusaki là tâm điểm của hàng trăm ánh nhìn, là cái tên được xướng lên trong mọi cuộc bàn tán, là biểu tượng của trận chung kết bùng nổ vừa kết thúc.

Học sinh từ khắp các khối lớp, từ những gương mặt ngơ ngác của năm nhất đến những đàn anh năm ba dạn dày trải nghiệm, đều đổ dồn về phía cậu. Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò, những lời chúc tụng vang lên không ngớt.

“Cậu làm tốt lắm, Hoshino!”

“Chúc mừng nha!”

“Cho tớ xin Line với!”

Giữa vòng vây ấy, Mizusaki chỉ có thể cười trừ, vừa gật đầu vừa khéo léo từ chối những lời mời kết bạn quá nhiệt tình.

“Tớ chỉ ăn may thôi mà…” - “Haha…" - “Cảm ơn nhé!”

Dù có phần ngợp trước sự quan tâm dồn dập, nhưng cậu vẫn giữ được vẻ điềm đạm vốn có, bắt tay từng người, cúi đầu cảm ơn một cách chân thành. 

Không kiêu ngạo, không xa cách. Mizusaki của khoảnh khắc ấy: khiêm nhường trong chiến thắng, bản lĩnh trong vinh quang, khiến cho những người xung quanh càng thêm ngưỡng mộ.

Giữa biển người hò reo náo nhiệt, một nhóm nữ sinh năm nhất đứng nép bên góc sân khu nhà thể chất, ánh mắt lấp lánh không rời khỏi hình bóng Mizusaki Hoshino - người đang sừng sững trên bục vinh quang, như một vị anh hùng vừa hoàn tất bản giao hưởng chiến thắng.

Tiếng trầm trồ lan ra như sóng nước. Từng ánh nhìn si mê, từng nụ cười ngượng ngùng, từng lời khen ngợi thì thầm lướt qua như gió nhẹ. Họ đang dõi theo một cậu trai vừa làm nên lịch sử, và có lẽ… một vài trái tim non trẻ cũng vừa rung lên nhịp đầu tiên.

“Cậu ấy tuyệt thật đấy chứ, nhỉ?” Một cô bạn với đôi mắt to tròn lấp lánh thì thầm, tay khẽ kéo vạt áo bạn thân.

Người được hỏi - Mari Ushima, lại chẳng mấy hứng thú. Cô gái có mái tóc vàng nhạt được buông thõng ngang lưng, đôi mắt lạnh như gió mùa Đông ấy vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, vẻ mặt dửng dưng không gợn sóng.

Đến khi nghe gọi, Mari mới lười nhác ngẩng đầu, phóng một ánh nhìn hờ hững về phía sân khấu trung tâm. Chỉ một giây ngắn ngủi, rồi lại thản nhiên quay đầu đi.

“Thật nhảm nhí!” Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng sắc như băng tuyết.

“Hả…?” Cô bạn sững người, không giấu nổi vẻ bối rối.

Từ lâu, Mari đã được mệnh danh là “Nữ hoàng Băng giá” trong giới nữ sinh năm nhất - không phải chỉ vì vẻ đẹp lạnh lùng, mà còn bởi trái tim tưởng chừng đã bị khóa kín từ thuở nào.

Bỏ mặc ánh mắt ngỡ ngàng của những người xung quanh, Mari nhẹ nhàng cất điện thoại, quay gót bước đi. Không chút chần chừ. Không một lời giải thích.

“Đúng là Mari Ushima… Chẳng ai lọt vào mắt cô ấy nổi!” Ai đó khẽ thở dài.

Nhưng…

Ngay khi vừa khuất bóng sau một góc khuất gần cánh cửa nhà thể chất, diễn biến bên trong Mari lại hoàn toàn trái ngược.

Cô thụp người xuống, ép sát lưng vào tường, hai gò má đỏ rực như vừa chạm phải nắng sớm. Bàn tay nhỏ bé run rẩy đưa lên che môi - nơi vừa buông ra lời lẽ chối bỏ lạnh lùng.

Trái tim cô đập loạn.

“Hoshino… Hôm nay… còn ngầu hơn cả những lần trước…” Mari lẩm bẩm như nói với chính mình, giọng nhỏ tới mức tưởng như làn gió cũng đủ cuốn đi.

Dáng vẻ cậu trên sân đấu, mồ hôi lấm tấm, ánh mắt kiên định, động tác dứt khoát như thiêu đốt toàn bộ ánh nhìn xung quanh… tất cả cứ tua đi tua lại trong tâm trí cô như một thước phim quay chậm đầy mê hoặc.

Cho đến khi…

“Mari? Em làm gì ở đây vậy?” Một giọng nam quen thuộc vang lên phía sau, cắt phăng mọi hình ảnh ngọt ngào đang len lỏi trong trí óc cô.

Mari giật mình quay phắt lại. Người vừa xuất hiện là Waratsu Ushima - anh trai ruột của cô, người luôn mang dáng vẻ năng động và nụ cười nửa miệng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nhạy bén.

“Anh… anh hai?” Cô lắp bắp. “Em chỉ… em chỉ đến xem trận chung kết kiếm đạo hôm nay thôi mà!”

“Vậy à?” Waratsu nhướn mày, ánh mắt rõ ràng chẳng mấy tin tưởng. “Còn anh vừa xong sinh hoạt câu lạc bộ, giờ chuẩn bị về. Em muốn về chung không?”

Mari vội gật đầu, cố giấu đi vẻ lúng túng.

“Vậy thì ra cổng đợi anh! Anh lên lớp lấy đồ xong sẽ ra ngay.”

“Vâng…” Cô đáp, giọng nhỏ như muỗi.

Chờ đến khi bóng anh trai khuất hẳn, Mari mới thở hắt ra một hơi. Tay đặt lên ngực trái, cảm nhận rõ rệt nhịp đập hối hả đang dội lên từng hồi trong lồng ngực.

“Phù… Không thể để anh hai biết được… là mình đang th… thích Hoshino được…” Cô thì thào, tự dặn mình như thể đang trấn an một bí mật vừa bùng phát.

Rồi, như một người lính vừa trải qua trận đánh trong tâm hồn, Mari chỉnh lại mái tóc, sửa sang lại gương mặt, rồi quay đầu bước đi, bỏ lại sau lưng những âm thanh náo nhiệt, cùng một mối cảm xúc non nớt vừa hé nở như nụ hoa đầu mùa.

***

Khi tiếng chuông tan trường ngân vang qua từng dãy hành lang, cũng là lúc những dư âm náo nhiệt của lễ trao giải dần tan biến. Mọi thứ trở lại với vẻ tĩnh lặng thường nhật - một sự tĩnh lặng đối lập hẳn với những tràng pháo tay và tiếng reo hò còn vương vấn trong ký ức.

Mizusaki Hoshino bước chậm rãi giữa hành lang trống trải, một mình đối diện với khoảng không mênh mông phía trước.

Chiếc cặp sách trĩu nặng sau vai, nhưng không đáng kể bằng sức nặng vô hình đang đè lên lồng ngực cậu - sự hồi hộp, trông ngóng, và cả một chút bối rối chưa gọi thành tên. Bàn tay trái nắm chặt lấy tấm huy chương vàng - không chỉ là vật chứng cho chiến thắng, mà còn là kết tinh của biết bao nỗ lực âm thầm, bao giờ phút cô đơn nơi sàn tập.

Dừng lại trước khung cửa kính lớn gần phòng hội đồng, Mizusaki lặng lẽ dõi mắt nhìn ra ngoài. Dưới ánh chiều tà, dòng học sinh đang tản về phía cổng trường như những chiếc bóng chậm chạp trôi qua nền trời cam rực. Tiếng chim gọi nhau về tổ hòa quyện với làn gió nhẹ khẽ lay hàng cây sân trường.

Cậu khẽ thở dài, môi mấp máy như nói với chính mình: “Kurokawa… sao vẫn chưa ra nhỉ?”

Ngay lúc ấy, một tiếng “cạch” nhẹ vang lên - thanh âm khô khốc như phá tan màn tĩnh lặng. Mizusaki giật mình quay lại.

Cánh cửa phòng hội đồng khẽ mở, và từ trong ánh sáng đèn vàng nhạt, một bóng hình quen thuộc hiện ra - Iwata Kurokawa.

Cô gái với mái tóc đen cắt ngang vai, đôi kính gọng tròn ánh lên sự thông minh và nghiêm túc. Vẻ điềm đạm ấy giờ đây rạng rỡ lạ thường. Cô tháo chiếc băng tay màu lam của Hội học sinh, nhét vào túi áo đồng phục như gạt bỏ vai trò quan chức để trở về làm một người bạn.

“Hoshino! Cậu đợi lâu lắm rồi phải không?” Giọng cô trong trẻo như tiếng chuông bạc.

“À không… tớ cũng vừa mới tới thôi!” Mizusaki đáp, cố che giấu vẻ chờ mong lộ liễu. “Mà…”

“…Hội học sinh họp gì lâu thế?” Cậu hỏi, như thể chỉ là lời dẫn chuyện.

“Họp gì à? Thì về chiến thắng vang dội của cậu chứ còn gì!” Iwata bật cười, nụ cười làm sáng cả khuôn mặt cô. “Tụi tớ bàn cách ghi nhận đóng góp của cậu cho giải đấu nữa đấy!”

Cô tiến lại gần, vỗ nhẹ vào vai Mizusaki như một lời chúc mừng ấm áp. Ánh mắt cô như được rót mật ong, ánh lên niềm tự hào.

“Cậu giỏi lắm, Hoshino! Thật đấy!”

“Cảm ơn cậu, Kurokawa!” Mizusaki mỉm cười, nụ cười có phần trẻ con, nhưng lại chân thành đến lạ.

Iwata duỗi lưng một cái, vài tiếng “rắc” khẽ vang như một động tác giải thoát khỏi cả ngày dài căng thẳng. Rồi ánh mắt cô dõi ra ngoài khung cửa sổ - nơi ánh nắng cuối cùng của hoàng hôn đang phủ xuống sân trường một lớp áo vàng mơ màng.

“Mặt trời sắp lặn rồi.” Cô khẽ nói, bàn tay đưa ra nắm lấy tay Mizusaki. “Chúng ta về thôi!”

“Ừm.” Mizusaki gật đầu, mắt vẫn chưa rời khỏi ánh hoàng hôn. “Trường cũng vắng hết rồi.”

“Đi nào!” Iwata kéo nhẹ tay cậu, nụ cười vẫn vương trên môi.

Cả hai bước đi, tiếng bước chân hòa vào nhau, vang vọng trong hành lang vắng lặng như một khúc nhạc đồng điệu. Bóng họ đổ dài dưới những ô cửa kính, dần nhạt nhòa rồi tan biến theo ánh chiều dần tắt.

Nhưng giọng nói, tiếng cười của họ: rộn ràng, chân thật, như vẫn còn vang mãi giữa không gian ấy, thắp sáng những mảng tĩnh lặng bằng chút nắng ấm cuối ngày.

“Tiếc thật! Giá như tớ được xem trực tiếp lúc cậu kết liễu đối thủ thì hay biết mấy!”

“Cậu thì còn bận họp hội học sinh nữa cơ mà! Làm sao xem được!”

“Cũng đúng nhỉ! Ha ha ha!”

***

Hoàng hôn từ tốn buông xuống thị trấn Makimoto, nhuộm lên từng góc phố một sắc cam óng ả, tựa như mật ong sánh đặc đang chậm rãi tràn qua những mái nhà đỏ tươi. Ánh nắng cuối ngày len lỏi qua từng kẽ lá, chiếu xuống mặt đường những vệt sáng lốm đốm, nơi vài chiếc lá khô xào xạc bay theo chiều gió.

Tiếng rao lanh lảnh của người bán mì ramen vọng lại từ cuối phố, hòa quyện với tiếng cười trong trẻo của đám trẻ con đang chạy nhảy trên bãi đất trống. Mùi khói bếp bốc lên từ những ngôi nhà gỗ, mang theo hương miso, cá nướng, và gừng tươi… quyện vào không khí se lạnh, vẽ nên một bức tranh yên bình như thơ.

Tất cả gợi lên một cảm giác thân thuộc, dịu dàng đến nao lòng.

Mizusaki và Iwata sóng bước trên con đường quen thuộc dẫn về nhà, ánh hoàng hôn trải dài dưới chân như một tấm thảm lụa màu cam dịu nhẹ. Tiếng cười nói của cả hai vang vọng trong không gian tĩnh lặng, vừa rộn rã, vừa ấm áp.

Tới ngã tư - nơi con đường chia đôi, cả hai dừng lại.

Iwata quay sang, mái tóc đen khẽ bay trong làn gió nhẹ. Nụ cười của cô rạng rỡ như ánh chiều tà còn sót lại.

“Vậy hôm nay dừng ở đây nhé, Hoshino!”

“Ừm, cậu về nhà cẩn thận nhé, Kurokawa!”

“Cậu cũng vậy! Gặp lại cậu ngày mai!”

Iwata khẽ vẫy tay, bóng dáng nhỏ nhắn dần khuất sau khúc ngoặt, tan vào màu hoàng hôn cam nhạt như thể cô cũng là một phần của buổi chiều dịu dàng ấy.

Mizusaki đứng lặng, ánh mắt dõi theo đến khi bóng hình ấy hoàn toàn biến mất mới lặng lẽ xoay người bước tiếp.

Chiếc cặp nặng trĩu trên vai, túi vải sờn cũ đựng thanh kiếm tre vắt chéo sau lưng, Mizusaki đi tiếp đoạn đường quen thuộc, nhưng bước chân lúc này nhẹ tênh, như thể cả người đang được nâng bởi niềm hân hoan chưa kịp nguội.

Trên tay cậu là tấm huy chương vàng - chiến tích rực rỡ của ngày hôm nay, vẫn còn vương mùi mồ hôi và hào quang từ sân đấu.

Ánh hoàng hôn chạm khẽ lên mái tóc, lên vai áo, phủ lên Mizusaki một lớp ánh sáng dịu dàng, khiến bóng cậu trải dài trên mặt đường lát đá, cô độc nhưng vững chãi.

Cậu khẽ nhếch môi, đôi mắt ánh lên niềm tự tin cùng sự quyết tâm không giấu giếm.

“Hôm nay mình còn đánh bại được cả tiền bối Kento Yamada… Cứ đà này, vị trí đại diện cho Makimoto trong giải liên trường chắc chắn sẽ là của mình!”

Thế nhưng, chỉ vài bước chân sau chia tay Kurokawa, mọi thứ bỗng chốc thay đổi.

Nụ cười còn vương trên môi Mizusaki chợt khựng lại. Đôi mày khẽ nhíu. Ánh mắt ánh lên sự cảnh giác sắc lạnh - một phản xạ tự nhiên được mài giũa từ những năm tháng tập luyện kiếm đạo.

Không khí xung quanh đột ngột trở nên lặng ngắt một cách bất thường. Cơn gió nhẹ từ khi nãy giờ như ngưng thổi, nhường chỗ cho một làn áp lực vô hình đang dần đè nặng lên tầm nhìn của cậu.

Ánh mắt Mizusaki lia nhanh qua các ngã rẽ. Đến khi dừng lại ở một góc đường đối diện - nơi một con hẻm nhỏ nằm lọt thỏm giữa hai dãy nhà cũ kỹ, linh cảm báo động lập tức vang lên trong lòng cậu.

Không chút do dự, Mizusaki rút thanh kiếm tre khỏi túi vải, động tác nhanh đến mức ánh hoàng hôn không kịp phản chiếu lên lưỡi tre.

Cậu lao đi.

Mỗi bước chân như xé toạc không gian yên ắng, đôi giày gõ mạnh xuống nền đá lạnh, dồn dập và đầy quyết đoán.

Trong lòng con hẻm nhỏ, cảnh tượng hiện ra như một vết nhơ giữa khung cảnh thanh bình: một nhóm thanh niên mặt mũi bặm trợn đang vây quanh một cô gái ngoại quốc đang run rẩy, ánh mắt lạc lõng và sợ hãi, chẳng hiểu nổi những lời lẽ bẩn thỉu mà đám côn đồ đang tuôn ra như nước vỡ bờ.

“Em gái xinh xắn! Đêm nay… muốn cùng bọn anh vui vẻ một chút không?”

“Chậc! Hình như cô bé này không hiểu tiếng Nhật đâu!”

“Càng hay! Một món hàng ngon, lại dễ xơi!”

Tiếng cười dâm loạn, những bàn tay thô kệch bắt đầu thò tới - khoảnh khắc ngập tràn hiểm nguy.

Và rồi…

“Vút!”

Một bóng người lướt đến như cơn gió, chém ngang bầu không khí bẩn thỉu ấy.

Không ai khác, đó là Mizusaki.

Thanh kiếm tre giấu trong tay áo vung lên như thiểm điện. Những cú đánh không hề mang theo dao găm hay sắt thép, nhưng sức nặng và tốc độ của nó đủ để khiến từng tên ngã gục chỉ sau một đòn. Động tác sắc bén, gọn gàng, không một giây lãng phí.

Tên cầm đầu chưa kịp định thần thì đã thấy cả nhóm bạn ngã sõng soài dưới chân.

“Th… thằng quỷ này là ai vậy trời?!”

Gã run rẩy, lùi lại từng bước.

“Tha cho tôi! Tôi không dám nữa! Tôi thề!”

Chưa kịp nghe câu trả lời, hắn đã co giò bỏ chạy, lẩn vào bóng tối của con hẻm, để lại đồng bọn đang rên rỉ đau đớn như lũ rác rưởi vừa bị quét khỏi phố.

Mizusaki thu kiếm, thở nhẹ một hơi. Đôi mắt đảo qua những thân người nằm lăn lóc.

Cậu gãi đầu.

“Ừm… mình có hơi mạnh tay thật. Không biết có nên… xin lỗi từng người không nhỉ?”

Câu lẩm bẩm ấy vang lên giữa khung cảnh đầy hỗn loạn, tạo nên một nghịch lý kỳ quặc - một anh hùng chân chính, nhưng lại thật thà đến buồn cười.

Sau khi đám lưu manh bị đánh gục và rút lui, Mizusaki thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay sang phía cô gái mà mình vừa ra tay cứu giúp, và ngay lập tức, một thoáng sững sờ hiện lên trong ánh mắt cậu.

Dưới ánh hoàng hôn cam nhạt, mái tóc ngắn màu nâu đỏ của cô óng ánh như gỗ lim vừa được đánh bóng, nổi bật giữa khung cảnh mờ nhòe của con hẻm nhỏ. Đôi mắt mang sắc vàng dịu - thứ ánh nhìn lạ lẫm, loáy xoáy, mở to đầy hoang mang, tựa một chú nai lạc giữa khu rừng xa lạ. Dường như tâm trí cô vẫn chưa thể thoát khỏi cơn chấn động vừa rồi.

Mizusaki bước tới, giọng nói nhẹ nhàng và chân thành như thể để xua tan phần nào nỗi sợ hãi đang vương trong ánh mắt cô.

“Mọi chuyện ổn rồi đó! Cậu nên mau về nhà thì hơn.”

Cậu nở một nụ cười nhẹ, xoay lưng vươn vai, như muốn kết thúc một ngày dài bằng sự thanh thản.

Thế nhưng, một cảm giác kéo giữ lạ lùng khiến Mizusaki khựng lại.

Một bàn tay nhỏ bé, lạnh và run, đang níu lấy vạt áo đồng phục của cậu.

Cậu ngoái lại. Là cô gái ấy, đôi mắt vàng ấy, giờ đây nhìn chằm chằm vào cậu như thể cậu là điểm bấu víu cuối cùng giữa thế giới đang xoay vần.

Giọng nói cô vang lên, run rẩy, lơ lớ, như một làn gió mảnh lướt qua mặt hồ lặng. Câu từ phát âm không rõ ràng, nhưng nặng trĩu những bối rối mịt mù.

“Я… кто я?” - (Tôi... là ai?)

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Vậy ra bản remake là chuyển qua góc nhìn của Mizusaki à :0
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Tại dùng góc nhìn của Ellisa bị infodump nặng quá 🐧
Xem thêm
AUTHOR
Truyện Việt mà lấy nội dung về Kendo là dở rồi. Người Việt có mấy ai quan tâm đến kiếm đạo đâu. Truyện flop cũng phải
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Chốt câu thấm quá bác 🐧☕️
Xem thêm